Bài văn Tình mẫu tử thiêng liêng trong bài thơ Mây và sóng hay nhất, ngắn gọn với dàn ý chi tiết, sơ đồ tư duy và các mẫu văn được tuyển chọn từ những bài văn xuất sắc của học sinh lớp 9. Hy vọng rằng với tình mẫu tử thiêng liêng trong bài thơ Mây và sóng này, mọi người sẽ cảm thấy hứng thú và viết văn tốt hơn.
Top 40 Tình mẫu tử thiêng liêng trong bài thơ Mây và sóng
Tình mẫu tử thiêng liêng trong bài thơ Mây và sóng - mẫu 1
Ta-go, một nhà văn, nhà thơ lớn của văn học thế giới nói chung và văn học Ấn Độ nói riêng, để lại di sản văn học phong phú với hơn 1000 bài thơ và hàng trăm truyện ngắn, cùng với nhiều tác phẩm kịch, ký khác.
Thơ của Ta-go thường mang đề tài giản dị nhưng sâu sắc và nhân văn. Một trong những chủ đề được ông tôn vinh và ca ngợi là tình mẫu tử. Đối với Ta-go, tình mẫu tử luôn tồn tại mãi mãi, tình yêu thương từ trái tim của mẹ là nguồn năng lượng nuôi dưỡng và cứu rỗi tâm hồn mỗi đứa con. Khi đọc bài thơ 'Mây và sóng', ta cảm thấy xúc động trước tình mẫu tử thiêng liêng, sâu sắc. Thông qua những câu chuyện dễ thương và hài hước giữa em bé và các nhân vật khác, ta thấy được tình cảm đầy thơ ngây của đứa trẻ dành cho người mẹ của mình.
Hiểu biết về tính cách của trẻ con thích sự mới mẻ, nhà thơ đã đặt ra thách thức thú vị cho em bé bằng cách mô tả những lời mời gọi đầy hấp dẫn từ bạn bè tự nhiên:
'Mẹ ơi, trên mây có tiếng kêu gọi con: Chúng mình đang chơi từ sớm đến hoàng hôn.
Chúng mình chơi cùng ánh bình minh vàng, chúng mình chơi với ánh trăng bạc...'
Từ trên mây, tiếng kêu gọi con thân thương thì thầm mời con tham gia trò chơi. Nơi ấy, con chưa bao giờ đặt chân đến, con chỉ thấy qua nhưng chưa từng nghe tiếng mây nói. Con cũng chưa từng tham gia vào những trò chơi từ buổi sáng đến khi đêm buông xuống, cùng với ánh bình minh vàng, ánh trăng bạc, và chắc chắn con cũng cảm thấy thú vị và háo hức muốn khám phá vùng trời ấy. Vì vậy, sau lời mời ấy, em không ngần ngại mà hỏi làm sao có thể đến đó để tham gia:
'Con hỏi: Nhưng làm thế nào mình lên được đó?
Họ trả lời: 'Hãy đến bên bờ trái của trái đất, và vươn tay lên trời, em sẽ được mây đưa lên.'
Mây kia nghe thấy câu hỏi từ em, cũng nhanh chóng đáp lại với em điều em muốn biết. Nếu em muốn đi, thì hãy đến bờ phải của trái đất, và bàn tay của mây sẽ đưa em lên. Điều đó dường như rất đơn giản với em, nhưng có điều gì đó làm em do dự, có lẽ là hình bóng của mẹ ở nhà đang chờ đợi em:
'Con nói: 'Mẹ của con đang chờ ở nhà'
Con nói: 'Mẹ đang đợi ở nhà'
Làm sao con có thể bỏ mẹ mà đi được?'
Vậy là họ cười và bay đi mất.
Nhưng con biết một trò chơi thú vị hơn trò đó, mẹ ơi.
Con sẽ biến thành mây và mẹ sẽ là trăng.
Con sẽ đưa hai tay che chở cho mẹ,
Và bầu trời xanh sẽ là mái nhà.'
Lòng con luôn ở bên mẹ, luôn muốn mẹ ở bên con. Nhưng nếu con bây giờ theo chơi với áng mây kia, mẹ sẽ ở nhà với ai? Mẹ đang đợi con về đấy. Ngày hôm đó, con từ chối sống một cách mạnh mẽ: 'Làm sao tôi có thể bỏ mẹ mà đi được?'. Mây dường như cũng hiểu lòng con, cảm nhận được tình yêu của con dành cho mẹ, nên chỉ biết mỉm cười rồi từ biệt con mà thôi. Khi mây đi, con cũng không tiếc nuối mà ngược lại con háo hức tạo ra một trò chơi mới đầy thú vị cùng mẹ:
'Con sẽ là mây và mẹ sẽ là trăng, hai bàn tay con sẽ ôm mẹ, và bầu trời xanh sẽ là mái nhà của chúng ta'.
Mây và trăng là những biểu tượng đẹp đẽ của thiên nhiên. Áng mây ưa bay nhảy chính là con, vầng trăng dịu dàng, bao dung chính là lòng mẹ. Mây và trăng đồng hành cùng nhau cũng như con luôn quấn quýt, ôm ấp mẹ. Ngôi nhà của mẹ con tựa bầu trời xanh, cũng mang màu của bình yên và hạnh phúc. Dù là trò chơi trên thế gian nhưng cũng đầy thú vị và hấp dẫn, trò chơi có mẹ và có con, trò chơi có tình thương bền vững, bao la.
Có lẽ vì chút ghen tị trước tình mẹ con gắn bó, trò chơi thú vị của mẹ cùng con ấy mà sóng cũng muốn gọi con chơi cùng:
'Trong sóng có người gọi con: Bọn tớ ca hát từ sớm đến hoàng hôn. Bọn tớ ngao du nơi này nơi kia mà chẳng biết từng đến nơi nào'.
Nếu niềm vui với mây có trăng vàng, mây bạc thì niềm vui với sóng cũng đầy cuốn hút, lôi cuốn và huyền diệu. Chơi với sóng được ngao du khắp nơi suốt ngày, đến những địa điểm mới mẻ con chưa từng đặt chân đến. Đây chắc chắn là một cuộc phiêu lưu đầy thú vị, khi nghe đến đây, ai cũng muốn bước đi và con cũng thế:
'Nhưng làm sao mình có thể đến được đó'
Sóng nói rằng em chỉ cần nhắm mắt lại, bờ biển sẽ đến đón em đi. Dù lòng em muốn ra đi nhưng vẫn bị mẹ kéo lại. Chiều buông xuống, nhà mẹ chờ đợi em, sao em lại để mẹ một mình vậy? Bởi vậy, một lần nữa em từ chối sóng, từ chối để ở bên mẹ, để cùng mẹ chơi trò vui hơn:
'Trong sóng có tiếng gọi đến em: Bọn tớ ca hát từ sáng sớm cho đến hoàng hôn. Bọn tớ lang thang khắp nơi mà chẳng biết tới đâu'.
Sóng và bờ biển đều là những hình ảnh đẹp đẽ. Bờ biển là nơi mẹ luôn thu hút con, con muốn khám phá mỗi ngày. Nơi có mẹ, con sẽ được hạnh phúc, được che chở, được thỏa mãn tình thương. Nơi có mẹ, niềm vui con sẽ thêm ngọt ngào, đủ đầy hơn bất kỳ sóng, mây nào cũng không thể mang lại. Sóng, mây là những biểu tượng đẹp, nhưng tình mẹ vẫn cao cao, bền bền, trái tim con vẫn hướng về mẹ. Mẹ là điều tuyệt vời nhất đối với con.
Với tình yêu và lòng biết ơn dành cho mẹ, Ta-go đã viết ra một tác phẩm đáng trân trọng. Đọc bài thơ, em càng thấy yêu mẹ hơn, hiểu được tình cảm của mẹ và sẽ cố gắng để xứng đáng với những gì mà mẹ đã dành cho em.
Tóm tắt ý chính về tình mẫu tử trong bài thơ Mây và sóng
1. Giới thiệu bài thơ: Tác phẩm của Ta-go
- Ta-go là một nhà văn, nhà thơ vĩ đại của Ấn Độ
- Mây và sóng, tác phẩm thể hiện tình mẫu tử thiêng liêng qua mắt một đứa trẻ kể với mẹ.
2. Nội dung chính
- Câu chuyện mây mời cậu bé đi chơi xa.
+ Trong thế giới của Ta-go, ông luôn khẳng định rằng tình mẫu tử là cao quý nhất, là thiêng liêng nhất.
+ Tìm cách lên mây với câu hỏi ngây thơ “Nhưng làm thế nào mình lên đó được”, sự đơn giản của việc hòa nhập vào với mây trời đó chỉ là tới tận cùng trái đất và đưa tay lên trời.
+ Nhớ đến mẹ và sáng tạo trò chơi mới: “Con là mây và mẹ là trăng, hai bàn tay con ôm mẹ, và mái nhà của ta sẽ là bầu trời xanh thẳm”
- Câu chuyện sóng mời cậu bé đi chơi xa.
+ Sau mây, những con sóng tiếp tục gọi cậu bé đến với niềm vui ở đại dương, kể về những chuyến đi và niềm vui ca hát cả ngày
+ Cố gắng hòa mình vào sóng để tham gia nô đùa
+ Nhớ đến mẹ và nghĩ ra trò chơi mới: “Con là sóng, mẹ là bến bờ, con lăn mãi rồi sẽ vui vẻ trở về bên mẹ”
- Tình mẫu tử thiêng liêng, vĩnh hằng.
+ Tác giả đã miêu tả đẹp về tình mẫu tử, tình cảm mẹ tạo nên một người con luôn nhớ đến mẹ trong mọi hoàn cảnh.
+ Nhà văn muốn truyền đạt điều không thể thay đổi rằng tình mẫu tử là vĩnh hằng và thiêng liêng.
3. Kết luận
- Bằng tình cảm sâu đậm và niềm tin vào tương lai trẻ thơ, tác giả đã thành công trong việc xây dựng nhân vật và truyền đạt thông điệp tới độc giả.
Mô hình Tình mẫu tử trong bài thơ Mây và sóng
Mô hình tình mẫu tử trong bài thơ Mây và sóng - Phần 2
Ta-go, một nhà văn, nhà thơ, và nhà viết kịch vĩ đại, được xem là một thiên tài văn học Ấn Độ. Một trong những tác phẩm nổi tiếng của ông là Mây và sóng, thể hiện tình mẫu tử qua câu chuyện của một cậu bé kể với mẹ.
Trong tác phẩm của Ta-go, ông luôn khẳng định tình mẫu tử là cao quý và thiêng liêng nhất, không thể thay thế bằng bất cứ thứ gì khác. Cậu bé trong bài thơ thể hiện sự ngây thơ và tinh nghịch khi nhận lời mời của mây, nhưng tình yêu của mẹ đã khiến cậu chọn ở lại. Cậu nghĩ ra trò chơi mới với mẹ: “Con là mây và mẹ là trăng, hai bàn tay con ôm lấy mẹ, và mái nhà sẽ là bầu trời xanh thẳm”
Sau khi chối từ mây, sóng lại gọi cậu bé đến với niềm vui ở đại dương, nhưng cậu nhớ đến mẹ và nghĩ ra trò chơi mới: “Con là sóng và mẹ là bến bờ, con lăn mãi rồi sẽ về bên mẹ”
Tác giả đã vẽ lên bức tranh đẹp về tình mẫu tử qua mây và sóng, thể hiện tình cảm bền vững của mẹ trong mọi hoàn cảnh. Tình mẫu tử là điều không thể thay đổi, là điểm tựa vững chắc trong cuộc sống.
Với tình yêu và lòng tin sâu đậm, tác giả đã thành công trong việc xây dựng nhân vật và truyền đạt thông điệp đến độc giả.
Tình mẫu tử trong bài thơ Mây và sóng - Mẫu 3
Ra-bin-đra-nat Ta-go (1861 – 1941) là một trong những nhà văn lớn nhất của Ấn Độ thế kỷ XX. Ông có nhiều đóng góp cho văn học và xã hội.
Ta-go để lại một di sản sáng tác đồ sộ với thơ, kịch, tiểu thuyết, truyện ngắn và nhiều loại văn xuôi khác. Tác phẩm 'Mây và Sóng' của ông tôn vinh tình mẫu tử thiêng liêng, bất diệt.
Bài thơ là câu chuyện ngây thơ của em bé với mẹ, kể về cuộc trò chuyện tưởng tượng giữa em và các nhân vật sống trên mây và trong sóng.
Hai cảnh trong bài thơ là hai lời thoại của em bé, thể hiện sự thăng trầm của cảm xúc và tình yêu thương dành cho mẹ.
Hãy cùng theo dõi cuộc trò chuyện giữa em bé và người mẹ thân yêu.
Mẹ ơi, trên mây có tiếng gọi dành cho con:
“Chúng mình đã chơi từ khi bình minh len lỏi cho đến khi hoàng hôn buông xuống. Chúng mình đã chơi cùng với ánh nắng vàng của buổi sớm mai, cùng với ánh trăng bạc của đêm tối”.
Con hỏi: “Nhưng làm sao để con lên đó được?”
Họ trả lời: “Hãy đến nơi cuối cùng của trái đất, vươn tay lên bầu trời, con sẽ được mây đưa lên tận đỉnh cao”.
“Mẹ của con đang đợi ở nhà” – con nói – “Làm thế nào con có thể rời xa mẹ mà đi được?”.
Và rồi họ mỉm cười rồi bay đi.
Chàng bé ngồi trong vòng tay mẹ, nhẹ nhàng thổn thức trong lòng. Anh ấy đang để tưởng tượng mình bay bổng. Anh ấy tưởng tượng trên mây kia có tiếng gọi, mời anh tham gia vào trò chơi với ánh nắng vàng, với ánh trăng bạc, và khuyên anh hãy đến nơi cuối cùng của trái đất. Cuộc đi chơi như vậy thật hấp dẫn với tuổi thơ. Anh ấy thích lắm! Hãy hỏi xem có chàng bé nào trên thế giới này không thích đi chơi? Chàng bé cũng muốn theo Mây đi chơi, vì vậy anh ấy mới hỏi: Nhưng làm thế nào để anh lên đó được? Tuy nhiên, anh ấy vẫn phải suy nghĩ vì mẹ đang chờ đợi ở nhà. Dù Mây đã hướng dẫn rất tận tình: Hãy đến nơi cuối cùng của trái đất, vươn tay lên bầu trời, anh sẽ được mây đưa lên tận đỉnh cao. Nhưng chàng bé từ chối lời mời đầy ngọt ngào đó, vì anh biết rằng nếu anh vắng mặt, mẹ sẽ buồn lắm!
Và khi đứng trước biển cả bao la, cậu muốn trở thành con sóng, trải dài tới xa bờ và khám phá đại dương. Nhưng rồi cậu nhận ra rằng 'buổi chiều mẹ luôn muốn mình ở nhà'. Đó không chỉ là tình yêu tha thiết dành cho người mẹ, mà còn là trách nhiệm của cậu khi nhớ đến lời dặn của mẹ. Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, em luôn mong mẹ sẽ là vầng trăng dịu mát hay bến bờ để con có thể trở về trong vòng tay ấm áp, yêu thương. Và để con có thể thủ thỉ mọi điều hay chỉ là những câu chuyện nhỏ, được mẹ lắng nghe và chia sẻ. Hạnh phúc đôi khi bắt đầu từ những điều giản dị, gần gũi và thân thương.
Tác phẩm đã vẽ lên một bức tranh rất đẹp về tình mẫu tử. Tình yêu thương chân thành trong tâm hồn ngây thơ, bé dại của em luôn gắn liền với hình bóng của mẹ dù bên ngoài có những cám dỗ, đam mê hấp dẫn đến bao nhiêu. Nhà văn cũng muốn nhắn nhủ với người đọc một sự thật không thể thay đổi: không có gì có thể thay đổi được tình mẫu tử, đó là một tình cảm thiêng liêng và vĩnh cửu.
Rabindranath Tagore, một nhà thơ, nhà văn, hoạ sĩ, nhạc sĩ, nhà giáo, nhà hoạt động xã hội và nhà triết học uyên bác. Ông là một thiên tài của Ấn Độ và thế giới. Ông để lại một di sản thơ văn vĩ đại với nhiều chủ đề khác nhau. Trong những tác phẩm của mình về trẻ thơ, Tagore luôn nhấn mạnh tình mẫu tử, thế giới của mẹ hiền với lòng bao dung và từ bi.
Trong thế giới đó, Tagore khẳng định chỉ có tình mẫu tử là bất tử, chỉ có tình mẹ mới là sức mạnh duy nhất cứu rỗi con người. Đọc các bài thơ như Trăng non, Cánh diều, Mùa hái quả và đặc biệt là bài thơ Mây và Sóng trong tập thơ Trẻ thơ, người đọc sẽ cảm nhận được sự thiêng liêng bất tử của tình mẹ.
Lời lẽ hồn nhiên, tinh nghịch và thủ thỉ là giọng điệu chính trong bài thơ này. Đó là cách Tagore sử dụng từ ngữ phù hợp với tính cách hồn nhiên của trẻ thơ. Chính vì vậy, ngay từ đầu bài thơ, Tagore đã “mời gọi” trẻ thơ đến với một trò chơi thú vị:
'Mẹ ơi, trên mây có người gọi con: Bọn tớ chơi từ khi thức dậy cho đến lúc chiều tà. Bọn tớ chơi với bình minh vàng, bọn tớ chơi với vầng trăng bạc…'
Thế giới ấy đã vẽ ra một bức tranh sâu đậm về tình mẫu tử. Đó là tình yêu thương chân thành từ tâm hồn hồn nhiên, ngây thơ của em, luôn liên kết với hình bóng của mẹ dù bên ngoài có bao nhiêu cám dỗ, đam mê. Nhà văn cũng muốn gửi đến người đọc một sự thật không thay đổi: không có gì có thể thay đổi được tình mẫu tử, đó là một tình cảm thiêng liêng và vĩnh cửu.
Lời mời gọi hấp dẫn tới mức nào, từ trên cao mây xa xôi với trò chơi vô cùng thú vị. Trò chơi đó có sức hút lôi cuốn tâm hồn ham vui ham chơi của đứa trẻ. Chính vì thế, trong câu trả lời của em bé là sự tò mò về cách thức tham gia trò chơi đó:
'Con hỏi: Nhưng làm thế nào mình lên đó được?'
Cách đơn giản để tham gia trò chơi đó là chỉ cần đi tới cùng đầu trái đất, đưa tay lên trời là em bé sẽ được nhấc lên mây. Đang vui và háo hức chuẩn bị tham gia trò chơi mới thì bỗng nhiên chú bé nhớ về điều gì đó đang chờ đợi ở nhà. Đó không gì khác ngoài người mẹ.
'Mẹ đang đợi mình ở nhà và làm sao mình có thể rời xa mẹ được.'
Như một tình hình tinh thần nhưng đã trở thành một phần của tâm hồn mẹ. Đứa trẻ nhớ về người mẹ đang đợi mình và hiển nhiên chú bé nhận ra một trò chơi còn thú vị hơn, một trò chơi dường như được tạo ra và tổ chức bởi tình yêu của người mẹ:
'Con là mây và mẹ sẽ là trăng, hai bàn tay con ôm lấy mẹ, và mái nhà của chúng ta sẽ là bầu trời xanh thẳm.'
Trong câu thơ này, Tagore đã khéo léo lựa chọn hai hình ảnh tượng trưng đó là mây và vầng trăng. Hai hình ảnh luôn đi cùng nhau trong sự vận động của vũ trụ. Từ sự vận động ấy, kết hợp với trò chơi giữa mẹ và con đã đem đến trong trí tưởng tượng của đứa trẻ một hành động kỳ diệu trong sự gần gũi của tình mẹ con. Bàn tay con ôm lấy mẹ cũng giống như đám mây ôm lấy vầng trăng. Và mái nhà của chúng ta sẽ là bầu trời xanh thẳm. Mái nhà ấy được bao bọc bởi sự ấm áp của tình mẹ con. Như một trò chơi trong trí tưởng tượng của đứa trẻ nhưng đó là hiện thực của tình mẹ con, vượt lên trên tất cả những trò chơi thú vị khác.
Tâm hồn nhạy cảm của đứa trẻ phát hiện ra một trò chơi khác không kém phần thú vị. Nếu trò chơi trước là ở trên cao mây, thì trò chơi này lại diễn ra dưới đáy biển xanh, với lời mời gọi từ những con sóng lắc lư.
'Trong sóng có người gọi con: Bọn tớ ca hát từ sáng sớm cho đến hoàng hôn. Bọn tớ ngao du nơi này nơi kia mà không biết từng đến nơi nào'.
Trong khoảng thời gian từ sáng sớm đến hoàng hôn, với sự ngao du không ngừng mỏi, đứa trẻ đã cảm thấy hứng thú. Ai cũng muốn khám phá, tìm hiểu thế giới xung quanh. Những con sóng trên biển bao la đang mời gọi đứa trẻ vào một cuộc phiêu lưu đại dương thú vị. Em bé muốn tham gia để trải nghiệm cuộc hành trình thú vị đó. Nhưng làm sao để tham gia? Đơn giản hơn lần trước, chỉ cần nhắm mắt lại khi đứng ngoài bờ biển là sẽ được sóng nâng lên. Khi đang vui vẻ với trò chơi mới, bỗng dưng, tiềm thức của đứa trẻ nhắc nhở về người mẹ, nhớ rằng không thể rời xa mẹ vào mỗi buổi chiều. Từ sự nhớ nhung trong niềm hứng thú khó lòng cưỡng lại, đứa trẻ lại nảy ra ý tưởng về một trò chơi mới, thú vị hơn nhiều lần.
Và trò chơi đó:
'Con là sóng và mẹ là bến bờ kì lạ, con lăn, lăn, lăn mãi rồi sẽ cười vang vỡ tan vào lòng mẹ'.
Một cách diệu kỳ trong việc tạo ra hình ảnh ẩn dụ sóng đôi giữa bờ biển và con sóng, sự so sánh độc đáo: con sẽ là sóng, mẹ là bến bờ kỳ lạ. Sự kỳ lạ đó đã thu hút sự tò mò của đứa trẻ. Mà sự thu hút đó còn lớn hơn bất kỳ trò chơi nào khác. Khi lăn vỗ vào bến bờ kỳ lạ của tình mẹ, đứa trẻ sẽ cười vang trong lòng mẹ. Tình mẹ như làn sóng ôm trọn, an ủi đứa trẻ.
Mượn hai hình tượng mây và sóng, Tagore thể hiện sức mạnh kỳ diệu của tình mẹ. Tình mẹ là nguồn năng lượng tốt nhất cho tâm hồn trẻ thơ. Đây là triết lý sâu sắc trong bài thơ, phản ánh tính cách trẻ thơ. Tagore, như nhiều nhà thơ khác, dành tâm huyết cho trẻ em, mong muốn các em phát triển và giữ gìn phẩm chất tốt đẹp để phục vụ xã hội. Trong bài thơ 'Mây và sóng', ông thể hiện tình cảm này. Giọng điệu của bài thơ thật ngộ nghĩnh, thú vị, phù hợp với tâm trạng trẻ thơ.
Tình mẫu tử thiêng liêng trong bài thơ Mây và sóng - phần 6
Ra-bin-đra-nát Ta-go (1861-1941) là nhà thơ lớn nhất của Ấn Độ, là người đầu tiên của châu Á nhận giải Nobel văn học (1913). Ông để lại một di sản văn hóa nghệ thuật phong phú với thơ, kịch, tiểu thuyết, truyện ngắn và hơn 1500 bức họa. Thơ Ta-go thể hiện tinh thần dân tộc, dân chủ, nhân văn và triết lý nồng nàn.
Bài thơ 'Mây và Sóng' viết bằng tiếng Ben-gan, xuất hiện trong tập 'Si-su' (Trẻ thơ) năm 1909 và sau đó được dịch sang tiếng Anh. Trong tập thơ này, Ta-go chọn những hình ảnh và ngôn ngữ gần gũi với trẻ em nhất để ca ngợi tình cảm đẹp trong tâm hồn trẻ. Thông qua câu chuyện giữa em bé và mẹ, ông làm hiện lên tình thương mẹ, tình yêu thiên nhiên và trí tưởng tượng của trẻ em.
Mẹ ơi, trên mây có người gọi con:
“Chúng tớ chơi từ sáng sớm đến chiều tà. Chúng tớ chơi với ánh bình minh và vầng trăng bạc'.
Con hỏi: “Nhưng làm thế nào để lên đó được ?'
Họ trả lời: “Hãy đến tận cùng trái đất, đưa tay lên trời, con sẽ được nhấc lên tận tầng mây”
“Mẹ ở nhà đợi con” - con nói - “Làm sao con có thể rời xa mẹ mà đến được”.
Và rồi họ mỉm cười và bay đi.
Nhưng con biết có trò chơi thú vị hơn, mẹ ạ.
Con sẽ là mây, mẹ là mặt trăng.
Hai tay con ôm mẹ chặt, và nhà ta sẽ là bầu trời xanh thẳm.
Trong sóng có người gọi con:
“Chúng tớ hát từ sáng sớm đến hoàng hôn. Chúng tớ du nơi này nơi kia mà chẳng biết từng đến đâu'
Con hỏi: “Nhưng làm sao để ra ngoài đó được?”.
Họ trả lời: “Hãy đến bên bờ biển, nhắm chặt mắt lại, con sẽ được sóng nâng đi”.
Con nói: “Buổi chiều mẹ luôn muốn con ở nhà, làm sao con có thể rời xa mẹ được?”.
Và rồi họ mỉm cười, nhảy múa, lướt qua.
Nhưng con biết có trò chơi khác thú vị hơn
Con sẽ là sóng và mẹ là bến bờ kì lạ
Con lăn, lăn, lăn mãi, rồi sẽ cười vang tan vào lòng mẹ.
Và không ai trên thế gian này biết mẹ con ta ở đâu.
(Nguyễn Khắc Phi dịch)
Nhân vật trẻ thơ trong bài thơ là em bé. Mẹ là đối tượng mà em bé tương tác và biểu hiện tình cảm. Có hai đoạn thoại của em bé với mẹ, mỗi đoạn mô tả lời mời rủ của tự nhiên, lý do từ chối của em bé và trò chơi mà em bé tưởng tượng. Hình ảnh về mẹ và tình yêu của em bé chỉ qua lời thoại, kết thúc mỗi đoạn làm sáng tỏ ý nghĩa sâu xa về tình mẫu tử và triết lý cuộc sống.
Hãy lắng nghe cuộc trò chuyện của em bé với mẹ về những người trên mây:
Mẹ ơi, trên mây có người gọi con:
“Bọn tớ chơi từ sáng đến chiều tà. Bọn tớ chơi với bình minh và vầng trăng bạc'.
Em bé chia sẻ với mẹ về lời mời rủ từ những người trên mây. Lời mời ấy thân mật, tình cảm, gần gũi, gợi lên trong em bé một thế giới rộng lớn, tự do và thú vị! Nếu lên với mây, em sẽ được bay lượn trên bầu trời cao, trong ánh sáng và màu sắc tươi đẹp của “bình minh và vầng trăng bạc”. Rất thú vị khi em có thể chơi thỏa thích, không phải lo lắng về thời gian. Mỗi đứa trẻ đều thích được tham gia vào thế giới mơ ước và hấp dẫn đó! Em bé rất muốn đi cùng những người trên mây, vì vậy em hỏi: “Nhưng làm thế nào để lên đó được?” Em bé đã bị cuốn hút bởi những người bạn trên mây. Theo họ: “Hãy đến rìa biển, nhắm chặt mắt lại, con sẽ được sóng nâng lên”, một cách dễ dàng và nhẹ nhàng, em sẽ được bay lượn trên mây như trong mơ.
Nhưng không! Dẫu sao thì việc xa rời mẹ là điều rất khó với em: “Mẹ đang đợi ở nhà”, “Làm sao rời mẹ mà đi được”. Trẻ em thường ham vui, thích giao lưu với thiên nhiên. Chúng vui chơi với mọi thứ có thể tìm thấy xung quanh, thậm chí chỉ là một cành cây khô cũng trở thành đồ chơi thú vị của chúng. Em bé ơi, em sung sướng biết bao khi ngồi suốt buổi sáng trong đất bụi, chơi với một cành cây gãy. Với bất cứ thứ gì em tìm ra, em đều tạo ra những trò chơi thú vị. Ở đây, em bé rất thích đi chơi nhưng lại yêu mẹ hơn. Không thể rời mẹ mình để đi chơi xa như vậy! Em từ chối lời mời để mẹ ở nhà không phải chờ đợi, để luôn gần mẹ. Em bé là đứa con hiếu thảo, luôn yêu thương mẹ, không thể rời xa mẹ để đi chơi được.
Với trí tưởng tượng tuyệt vời, em bé đã tạo ra trò chơi thú vị: “Con là mây và mẹ là mặt trăng. Hai bàn tay con ôm lấy mẹ và mái nhà ta là bầu trời xanh thẳm”. Em tạo ra một trò chơi tuyệt vời, làm mây và mặt trăng ngay trong nhà là bầu trời xanh thẳm. Như thế, em bé không chỉ hòa mình vào thiên nhiên thơ mộng mà còn được ở gần trong vòng tay yêu thương của mẹ, của gia đình em. Tình yêu thiên nhiên và đặc biệt là tình yêu mẹ đã thắp sáng và làm bay bổng trí tưởng tượng của em bé. Tình yêu là nguồn cảm hứng cho sự sáng tạo, và tình yêu mẹ là nguồn cảm hứng cho sự sáng tạo kỳ diệu của con người.
Sự sáng tạo này còn tiếp tục ở phần sau - cuộc trò chuyện của em bé về những người trong sóng:
“Trong sóng có người gọi con: Bọn tớ ca hát từ sáng sớm cho đến hoàng hôn. Bọn tớ ngao du nơi này nơi nọ mà không biết từng đến nơi nào”.
Sóng như là đại sứ của đại dương đến rủ em, vẽ trước mắt em một cảnh vật thú vị. Trong không gian âm nhạc, những người trong sóng mải miết ngao du, từ nơi này đến nơi khác, từ sáng đến hoàng hôn mà không quan tâm đến điều gì. Sóng không ngừng vỗ bờ, hát mãi bản hòa ca bất tận, thế giới biển cả thần bí gợi lên bao ước mơ. Em bé mong muốn được rong chơi với những người trong sóng! Và theo lời sóng: “Hãy đến rìa biển cả, nhắm chặt mắt lại, cậu sẽ được sóng nâng đi”. Nhẹ nhàng và tận tụy, em sẽ được sóng đưa đi khắp nơi. Em từ chối lời mời của sóng: “Buổi chiều mẹ luôn muốn mình ở nhà, làm sao có thể rời mẹ mà đi được”.
Sóng như hiểu em bé đã lựa chọn của mình, vui vẻ lướt qua: “Thế là họ mỉm cười, nhảy múa lướt qua”. Em bé muốn khám phá thế giới phóng khoáng kia cùng sóng, nhưng rời xa mẹ là điều em không thể, không nỡ. Em luôn cần tình thương của mẹ. Như trong một bài thơ khác, tác giả đã viết:
“Bé có hàng đống vàng, đống ngọc,
Tuy nhiên, bé đã xuống đến thế giới này
Như một kẻ lang thang.
Không phải vô lý mà bé đã đến đây, ẩn náu như thế.
Cậu bé lang thang, trần truồng, bi ai này
Mong muốn gây ra thảm họa khủng khiếp
Để có thể chiếm lấy cả kho báu tình thương của mẹ”
(Cách suy nghĩ của bé)
Đối với đứa trẻ, mẹ là hình ảnh của sự đẹp đẽ, niềm vui, và sự hấp dẫn lớn nhất, sâu sắc và vô tận, vượt qua mọi thứ trong vũ trụ!
Trong vũ trụ rộng lớn này, ở bất kỳ nơi nào, tình mẫu tử vẫn tồn tại, thiêng liêng và bất diệt!
Từ những hình ảnh tượng trưng, bài thơ gợi lên suy ngẫm về cuộc sống và tình yêu thương.
Ta-go đã sử dụng việc hóa thân thành đứa trẻ trong bài thơ để truyền đạt những thông điệp về tình yêu và sự hiếu thảo.