Bài văn Ý tưởng 20 năm sau khi trở lại trường cũ lớp 9, phong cách và súc tích, với các dàn ý chi tiết, sơ đồ tư duy và các bài văn mẫu được tổng hợp và chọn lọc từ những bài văn xuất sắc nhất của học sinh lớp 9 sẽ thú vị và giúp bạn viết văn tốt hơn.
Top 40 Ý tưởng: Hành trình 20 năm trở lại trường cũ lớp 9
Ý tưởng 20 năm sau khi trở lại trường cũ - Mẫu 1
Hải Dương, ngày... tháng... năm
Tường Vi thân mến!
Chưa bao giờ mình tưởng tượng về bạn mà lại cảm thấy xúc động như thế này. Bao nhiêu cảm xúc tràn về và mình biết rằng khoảnh khắc này chỉ có thể chia sẻ với bạn. Hôm nay, mình quay trở lại ngôi trường cấp 2 thân thương của chúng ta, sau hai mươi năm xa cách...
Mặc dù là buổi chiều, ánh nắng mùa hè vẫn gay gắt, vẫn vương vấn trên những tán cây. Ngôi trường cũ hiện ra quen thuộc và thân thương, không còn vẻ nghiêm trang như trước kia... Mình lặng lẽ dạo quanh sân, ngắm nhìn từng góc cây để cảm nhận sự thay đổi trong không khí quen thuộc này. Dù đã hai mươi năm xa cách, dù có bao nhiêu thế hệ học sinh đã qua, thì trường vẫn yên bình, vẫn giữ nguyên vẻ đẹp trong lòng mỗi người, mãi mãi...
Khi nhìn vào đồng hồ đeo tay, mình nhận ra đã đến lúc tan học. Mình tạm lui vào một góc khuất - đó là góc nào nhỉ? Đó chính là chỗ dưới gầm cầu thang mà chúng ta thường trốn chơi khi còn nhỏ! Nhắm mắt lại và mình cảm thấy như đang nghe tiếng trống trường quen thuộc vang lên trong tai. Mình tưởng tượng ra hình ảnh của những đám trẻ tung tăng ra từ các lớp học, chúng hồn nhiên gọi nhau, cãi nhau, đùa giỡn, vui vẻ như chúng ta ngày xưa... Màu áo trắng, sao mà nhớ thế! Chỉ một hai năm nữa thôi, ngày chia tay, chúng sẽ giống chúng ta ngày xưa, trao nhau những dòng lưu bút trên áo trắng...
Sau một thời gian dài, mình vẫn chưa muốn rời đi, mình nhìn lại ngôi trường. Cả sân trường bao phủ bởi bóng cây xanh, yên bình dưới ánh nắng vàng của mùa hè và tiếng ve vang vọng. Xa xa, ở góc hồ, một cây me cao lớn tỏa sức sống. Mình nhận ra đó chính là gốc me non mà chúng ta trồng từng ngày xưa, bỗng thấy xúc động. Bước lên cầu thang, mình tìm lại lớp học cuối tầng ba, nơi mà mình từng trải qua những kỷ niệm. Đây rồi, lớp học của mình, cái ban công quen thuộc đang ở ngay trước mắt, chờ mình bước vào để tìm kiếm lại những ký ức của hai mươi năm trước. Chỗ ngồi gần cửa sổ bên bàn số ba là của mình, nơi mà đã chứng kiến mình khóc, mình cười và cả khi mình trò chuyện riêng. Còn bên kia, là chỗ của bạn đó, nhớ không? Cách xa nhưng hai đứa vẫn trò chuyện riêng được, thật là kỳ diệu!
Hôm đó, mình không gặp được thầy cô giáo cũ, chỉ còn lại những kỷ niệm của thời học sinh, những buổi ngồi truy bài dưới bóng cây phượng, những giờ kiểm tra căng thẳng, hồi hộp đến mồ hôi. Tất cả đã rất xa nhưng cũng như vừa mới hôm qua.
Tường Vi ơi! Hãy hẹn gặp nhau một ngày nào đó nhé! Dù công việc của mỗi người luôn bận rộn nhưng mình muốn gặp bạn dưới những tán cây của ngôi trường cũ này để hồi tưởng về những ngày tháng xưa!
Hẹn gặp bạn một ngày không xa.
Thân ái!
Bạn thân của bạn
Phác thảo Ý tưởng 20 năm sau khi trở lại thăm trường cũ
1. Bắt đầu:
…., vào ngày...tháng …năm…
Người bạn thân yêu…
2. Nội dung chính:
a) Lý do và cảm xúc khi quay trở lại.
- Lý do gửi thư (tưởng tượng: Ví dụ: Nhận lại tấm hình lớp chụp chung….)
b) Nội dung thư:
- Giới thiệu về trường học? (Tưởng tượng trở lại trường vào thời gian nào? Lý do trở lại trường)
- Sự thay đổi của con đường đến trường (so sánh trước và sau? Cảm nhận thế nào? Cảm xúc?)
- Miêu tả các lớp học (Phòng máy tính? Phòng thí nghiệm? Thiết bị, công cụ thay đổi như thế nào?...). Các khu vực: phòng hiệu trưởng, phòng chuyên môn, phòng đội…(So sánh )
- Miêu tả không gian sân trường? (so sánh xưa và nay)? Những ghế đá? cây bàng, cây phượng (Còn nguyên vẹn như trước ? đã già hay đã thay đổi cây cảnh?)
- Miêu tả những hình ảnh, đồ vật gắn liền với ký ức xưa? Cảm nhận của bạn? Thầy cô? Bạn bè?
- Gặp lại thầy cô? Có thầy cô cũ còn ở lại không? Thầy cô mới như thế nào? (Vui vẻ?). Thầy hiệu trưởng đã nghỉ hưu hay đã qua đời?
- Gặp lại giáo viên chủ nhiệm lớp 9A…? Cô ấy đã thay đổi ra sao? Nhưng vẫn còn những đặc điểm gì? (Giọng nói? Ánh mắt? Khuôn mặt thể hiện xúc động?)
- Cô trò nhớ lại những kỷ niệm 20 năm trước:
+ Trò trò chuyện và hỏi thăm các giáo viên cũ? Thông báo về tình hình của một số bạn cùng lớp? Công việc hiện tại của mình?
+ Tâm trạng của cô ấy ra sao?
+ Tình cảm của em như thế nào?
3. Tổng kết:
- Cuối thư: Hỏi thăm sức khỏe và chúc mừng bạn?
- Lời chào
Tưởng tượng 20 năm sau khi trở lại thăm trường cũ - mẫu 2
Hà Nội, ngày … tháng …, năm ….
Quang Hải thân mến!
Hôm nay, có lẽ là một trong những ngày đáng nhớ nhất. Ngày mà tôi được quay về với tuổi thơ, quay về với nơi đầy kỷ niệm. Nhưng giờ đây, tôi không còn là người của hai mươi năm trước nữa. Không còn là một học sinh nhỏ nhưng giờ đây tôi là một bậc phụ huynh, quay về với nơi mà tôi đã gắn bó với biết bao kỷ niệm đẹp trong bốn năm thời trung học. Đó chính là trường của tôi, ngôi trường nằm trên con đường Nguyễn Trãi thân quen: trường Trung học cơ sở Kim Đồng. Bây giờ tôi viết thư này để kể cho bạn nghe về buổi thăm trường hôm đó.
Sáu giờ sáng, tôi đeo trên vai một chiếc cặp xinh xắn, nhưng nó không phải của tôi mà là của đứa con nhỏ mới bước vào lớp sáu của tôi. Tôi hiểu cảm giác lúng túng của con tôi, nó vẫn nhớ những ngày thơ ấu, thật ra thì lúc đó tôi cũng không khác gì nó. Bạn biết không, đứng trước cổng trường, tôi đã suy nghĩ, đã hai mươi năm rồi, sao cổng trường vẫn thân quen đến vậy! Sao mà hồi đó, trong bốn năm, chúng ta không dành thời gian để ngắm nhìn nó nhỉ? Trước cổng trường vẫn vậy, không có gì thay đổi. Bác vẫn đứng đó, Bác vẫn để hàng chữ: “Trường Trung học cơ sở Kim Đồng” quen thuộc. Chắc bác vẫn yêu nghề, vẫn muốn đón học sinh vào đây mà! “Thế thì tôi nhờ Bác chăm sóc thằng con giùm tôi nhé!” – Tôi nghĩ trong lòng. Tôi dẫn con bước vào trường, phòng bảo vệ bây giờ đã thay đổi rất nhiều, nó đã không còn là một căn phòng nhỏ trước cổng mà nó đã được xây dựng hoàn chỉnh. Tôi vào trong, nó đã được mở rộng, sơn màu vàng nhạt. Còn có cả máy tính để ghi nhận xe, tôi nhìn quanh, hai bác bảo vệ vẫn ngồi đó. Tóc của họ có vài sợi bạc, đồng phục vẫn không thay đổi, vẫn một tông quần áo xanh như xưa. Dường như nó đã phai nhạt chắc là để nhắc nhở học sinh nhớ công sức của những người bảo vệ.
Linh thân mến!
Nhận được thư này của tớ Linh có bất ngờ không? Có lẽ đã lâu lắm rồi, mình mới ngồi vào viết thư cho Linh. Cảm thấy hồi hộp với cây bút và những suy nghĩ...
Linh ơi, hiện tại Linh có khỏe không? Gia đình Linh có luôn hạnh phúc và đầy tiếng cười không?
Mình nhớ Nam, đứa nhỏ của Linh lắm. Nam thật là ngoan và đáng yêu. Lần cuối gặp Nam là khi chia tay để Linh chuyển xuống Nam, đã 12 năm rồi. Nam lớn lên chắc đã đẹp trai lắm, Linh có biết Nam học giỏi không?
Còn mình thì vẫn khỏe, cuộc sống ổn định, chồng mình chuyển công tác nên cả nhà chuyển về Thái Nguyên. Sống trong không khí quen thuộc và gần gũi của quê hương thật tuyệt vời, Linh ạ.
Linh à! Linh còn nhớ trường cấp 2 mình từng học chung không? Chắc Linh không quên được đâu. Đó là nơi mình và Linh trở thành bạn thân từ ngày xưa đến nay, là nơi đầy yêu thương đã dìu dắt chúng ta trên con đường đời. Năm nay con mình cũng chuyển vào trường cũ đấy! Điều đó thực sự là một sự trùng hợp kỳ diệu phải không Linh?
20 năm rồi mới quay lại trường đấy Linh à. Đôi khi nghĩ lại, thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Mới ngày xưa, mình còn vui đùa bên bạn bè, được thầy cô dạy dỗ tận tình, giờ đã 20 năm rồi. Mình ấn tượng nhất với trường là những kỷ niệm hè. Có những mùa hè vui vẻ được nghỉ ngơi sau một năm học, có những ngày hè đi lao động trên trường, và ngày hè chia tay cuối cấp khiến lòng bối rối, phải xa thầy cô bạn bè, cả lớp A3 ôm nhau khóc như trẻ con vậy. Mình quay lại trường trong một ngày hè nắng và bầu trời xanh thẳm. Có lẽ vì thế mà những kỷ niệm ấy lại ùa về trong lòng mình.
Nhìn thấy những dòng chữ, lòng mình như tràn ngập cảm xúc, những kỷ niệm xưa cứ ùa về trong tim.
Linh ơi, đừng cười nhé!
Trường học ngày xưa đã thay đổi rất nhiều, từ những ngôi nhà hai tầng đã trở thành những tòa nhà cao tầng hiện đại với trang thiết bị học tập tiên tiến.
Dù trường học đã có nhiều sự thay đổi, nhưng những hàng cây xanh mát và những bộ bàn ghế đá vẫn còn đọng lại, ghi lại bao kỷ niệm đẹp.
Trong chuyến trở về này, gặp lại các thầy cô xưa, lòng tôi tràn đầy xúc động. Dù đã bao năm trôi qua, nhưng tình cảm với các thầy cô vẫn không phai mờ.
Lúc viết những dòng này, lòng tôi nhớ mãi những khoảnh khắc đẹp tại mái trường xưa. Tôi sẽ dành thời gian thăm các thầy cô thường xuyên hơn.
Lâu rồi không về Bắc, nhưng sẽ cố gắng dành thời gian để trở về, thăm quê hương và những ký ức tại mái trường yêu dấu!
Thư ngắn gọn nhưng có lẽ là mình kết thúc ở đây! Chúc Linh và gia đình luôn khỏe mạnh, thành công và hạnh phúc. Chúc cho Nam luôn được học tập trong một môi trường giáo dục tốt đẹp, nơi mà sự phát triển của con người được chú trọng, giống như trường cấp 2 chúng mình đã từng học và trưởng thành.
Tưởng tượng sau 20 năm trở lại trường cũ - mẫu 4
Hà Nội, ngày.....tháng....năm......
Anh Thư thân mến!
Thời gian trôi đi vội vã và không ai có thể dừng lại được nó, phải không Anh Thư? Khi đứng trước ngôi trường đong đầy kỷ niệm, mình cảm thấy xúc động và trở về thời học sinh nhỏ bé của 20 năm trước.
Buổi sáng mùa hè trong lành, khi bước vào cổng trường cấp hai quen thuộc, mình đã ngạc nhiên về sự thay đổi của trường. Cảnh sân trường rộng lớn với những hàng cây xanh mướt, những khu lớp học mới hiện đại đã gợi nhớ lại những kỷ niệm đẹp của quá khứ.
Anh Thư ơi! Các khu lớp học đã được cải thiện, trường đã mở rộng với nhiều khu vực mới, bao gồm cả khu thể dục thể thao và hồ bơi. Mình đã ghé thăm lớp học cũ của chúng mình và cảm thấy như bước vào quá khứ, dù mọi thứ đã thay đổi nhưng ký ức vẫn còn nguyên trong lòng.
Anh Thư ơi! Nhớ nhất là hình ảnh toàn thể lớp ngồi nghe giảng, chỉ vài phút sau là trò chuyện sôi nổi, những buổi kiểm tra căng thẳng, cùng với những tiếng cười và giọng nói ấm áp của thầy cô. Tiếng trống vang lên báo hiệu giờ truy bài, gợi lại bao kỷ niệm về thời học trò ngây thơ.
Ngoài sân, mình nhìn thấy hình bóng quen thuộc tiến về phía mình, lòng bất chợt xúc động, nước mắt rơi lưng lưng. Mình đã gặp lại cô Mai, cô giáo dạy văn suốt bốn năm học trung học, hai cô trò ôm nhau khóc. Cô vẫn tâm huyết, vẫn yêu thương học sinh như ngày nào.
30 phút nhanh chóng trôi qua, mình chào cô ra về với lòng xúc động.
Thư đã đủ dài, chúc Nhung và gia đình luôn khỏe mạnh, may mắn và thành công. Hẹn gặp lại trong ngày học lớp!
Thân ái!
Quỳnh Phương
Tưởng tượng sau 20 năm trở lại trường cũ - mẫu 5
Kể từ khi nhận bằng tốt nghiệp cấp hai đã 20 năm trôi qua, trong lòng vẫn thấp thỏm nhớ nhà quê. Một ngày, sau bao gian khó học tập, tôi quyết định trở lại thăm ngôi trường cấp hai – nơi đã là nền tảng của ước mơ, nơi tôi trưởng thành dưới sự hướng dẫn của các thầy cô.
Ngày ấy, trời đẹp và se lạnh. Không khí hè đã chuyển sang khí thu, dễ chịu hơn nhiều. Gió nhẹ vuốt nhẹ các cây ven đường. Tôi bước đi dưới ánh nắng ấm áp, hạnh phúc trong niềm vui và cảm xúc khó diễn tả. Đó là cảm giác mà 20 năm trước, tôi và bạn bè khác trong làng đều trải qua khi mong chờ đến trường để gặp gỡ nhau và thầy cô. Khi đứng trước cổng trường, lòng tôi tràn đầy hạnh phúc và xúc động, không thể kiềm nén được.
Trường ngày xưa chỉ có vài phòng học, khuôn viên nhỏ. Nhưng bây giờ, trường mở rộng và hiện đại hơn nhiều. Các tòa nhà cao lớn hơn, sân trường rộng lớn hơn và được trang trí với nhiều cây xanh hơn. Dạo bước dưới hàng cây, tôi bắt gặp dòng chữ “9/2 SIU WAY” trên thân cây. Điều này khiến tôi cảm thấy rất ngạc nhiên và vui mừng, nhớ lại những kỷ niệm tươi đẹp của năm học cuối cùng.
Buổi liên hoan cuối năm của lớp là kỷ niệm đáng nhớ nhất. Mỗi người viết những lời tâm sự, chia sẻ tình bạn và tình cảm với thầy cô. Cô không thể không cảm động trước sự chân thành của học sinh.
Ngồi dưới gốc cây, tôi nhớ về những kỷ niệm bên bạn bè. Thời học sinh trôi qua nhanh chóng, nhưng những kỷ niệm vẫn còn đọng lại. Tôi tự hỏi liệu bạn bè cũ có còn nhớ về nhau và về trường này không.
Tưởng tượng sau 20 năm trở lại trường cũ - mẫu 6
Cuộc sống luôn thay đổi. Hôm nay, những người bạn cùng trường đã rời xa nhau tại ngôi trường Thuận Thành.
Sau 20 năm, tôi cuối cùng cũng có cơ hội trở lại thăm trường, thăm thầy cô. Đó là chuyến đi đầy xúc động sau những năm làm việc ở Hà Nội.
Bánh xe quay nhanh trên con đường quen thuộc. Chỉ còn vài phút nữa là chúng tôi sẽ đến trường.
Tâm trạng của tôi rất xao xuyến. Xe dừng trước cổng trường. Trường đã thay đổi nhiều, nhưng kỷ niệm vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi.
Tôi đến gần hàng liễu xanh rì, nơi đã chụp bức ảnh cuối cùng với thầy cô và bạn bè. Tôi muốn tìm lại bức ảnh ấy.
Tôi tìm thấy nó! Mắt tôi rạng ngời, nước mắt tuôn trào khi nhìn lại những kỷ niệm xưa.
Tôi tiến lại gần bác bảo vệ:
- Bác... bác Hiền ơi..! - Tôi không kìm được cảm xúc
Bác nhìn tôi với ánh mắt hân hoan.
- Trang ... phải không?
Bác nhìn chăm chú, đôi mắt lấp lánh niềm vui và khuôn mặt rạng rỡ.
- Sao mày lâu quá mới về đây với bác, bác có nhiều chuyện muốn kể mà không có ai nghe. Bác đã chờ đợi mày lâu rồi đấy! - Hôm nay có việc gì mà lại về đây?
- Cháu về thăm bác ạ! - Tôi tươi cười.
- Thăm bác? Chắc cháu đang nói dối đây! - Bác cười hiền.
- Sao bác biết ạ? - Tôi hỏi, cười rạng rỡ - Cháu chỉ đùa thôi ạ. Hôm nay cơ quan giao nhiệm vụ cháu về trường làm bài phóng sự về phong trào học tập của trường ạ!
- À! Vậy à! Bác tươi cười hòa mình vào không khí vui vẻ.
Sau đó, chúng tôi cùng bác hồi tưởng về những kỷ niệm hạnh phúc ngày xưa. Khi tan lớp, bác đứng dậy và nói với chúng tôi:
- Thôi, mấy đứa ngồi đây nói chuyện, bác sẽ lên gõ trống đấy.
Chúng tôi đồng thanh đáp ứng và tiếp tục trò chuyện, trong khi nhìn bác đi ra gõ trống trên sân trường. Tôi nhìn xa xa và nhận ra một hình bóng quen thuộc, có lẽ đó là “cô Huyền” của tôi. Tôi nghĩ vậy và chạy lại ôm cô! Cô nhận ra tôi ngay lập tức và đặt nhiều câu hỏi.
Tôi nhận thấy cô trông hơi mệt mỏi và yếu đuối, vì vậy tôi chạy lại và hỏi:
- Cô không ổn à? - Tôi hỏi lo lắng.
- À...ừ...! Mấy ngày này nắng nóng, tôi cảm thấy hơi mệt mỏi!
Tôi bối rối hỏi:
- Cô đã uống thuốc chưa ạ? Cô đừng làm quá sức nhé!
Cô nhìn tôi với ánh mắt âu yếm, và chúng tôi trò chuyện với nhau rất nhiều.
Đó là một chuyến công tác và một chuyến thăm trường đầy xúc động của tôi. Sau khi rời đi, tôi tới chào mọi người nhưng hứa sẽ quay lại với bác Hiền và cô trong thời gian sớm nhất. Chuyến đi này đã làm cho tôi ghi nhớ thêm về tất cả mọi người, về thầy cô và các bạn. Ngay vào ngày hôm sau, bài phóng sự về trường Thuận Thanh đã được đăng trên tờ báo nơi tôi làm việc.
Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường cũ - mẫu 7
Bảo Định, ngày... tháng... năm....
Loan thân mến,
Bồ hãy ngạc nhiên với lá thư này gửi từ làng Bảo Định, quê hương của chúng ta. Mười ngày ở Việt Nam, mình đã đủ thời gian để đưa Cu Tí thăm quê ngoại.
'Về phương nam nhưng lòng vẫn ngẩn ngơ...' Cảm giác của mình khi trở về như là một cô bé 17 tuổi bước chân ra nước ngoài du học. Về nước, mình cảm thấy như được sống lại.
Trở về làng Bảo Định, nơi mái nhà xưa vẫn đứng, nơi ba mẹ mình yên nghỉ. Đứng trước mộ cha mẹ, mình thấy lòng xúc động vô cùng.
Nếu có thể, mình ước mong được gặp ông bà trong ngày này.
Trở lại trường tiểu học xưa, nơi đã từng giúp đỡ lũ trẻ làng mình. Trường vẫn nằm bên sông Bảo Định như trước, nhưng giờ đã được nâng cấp hiện đại.
Nhớ lại cây phượng trước cổng trường, một cây đã mất và cây kia giờ to lớn hơn nhiều. Sân trường mở rộng, nhưng kí ức về những trò chơi xưa vẫn còn đọng lại.
Kỳ nghỉ học, tụi mình thường vào trường bắt cua, hái bông điên điển. Những kỷ niệm ấy vẫn sống mãi trong lòng.
Nhớ không? Mặc dù đã thay đổi, nhưng sân trường của mình vẫn tươi đẹp với rất nhiều cây xanh...
Xưa kia trường có nhiều loại cây như trứng cá, cây bàng, chuối, tre và hai cây sầu đông mà mình thường gọi là hoa anh đào. Bất kỳ khi nào thấy cây trổ bông là biết Tết sắp đến. Kỷ niệm ấy mãi trong lòng.
Sân sau của trường giờ có nhiều tiện ích như cầu tuột, xích đu, hồ bơi và vườn chim. Trẻ con bây giờ sung sướng hơn.
Trường giờ buổi trưa hoàn toàn vắng vẻ. Tiếng chim ríu rít phản ánh buổi học vắng vẻ dưới ánh nắng.
Ánh nắng trải dài trên sân trường, nhưng mình lại nhớ đến những ngày trước khi mái lớp mình có mái ngói. Nhớ thầy dạy mình những bài học quý báu.
Thầy thường kể về 'Tâm hồn cao thượng' và nhắc nhở mình giữ gìn tấm lòng sạch sẽ. Những lời dạy của thầy mãi trong lòng.
Hãy thông cảm cho sự chia sẻ của mình, vì cảm xúc đang tràn ngập. Mình cần được đồng cảm và chia sẻ.
Và Loan, người bạn thân, người bạn cũ, đồng cảnh, đồng hương... với tôi sẽ hiểu tôi nhất. Một ngày nào đó, hãy quay lại, mang con theo và nói với con rằng: 'Đây là trường của mẹ, nơi mẹ được ngập tràn trong tình yêu thương, nơi tuổi thơ mẹ tươi đẹp như màu lá, nơi các thầy cô dạy mẹ trưởng thành. Chính tại đây, mẹ đã trưởng thành...
Tưởng tượng sau 20 năm quay lại trường cũ - mẫu 8
Mặt trăng, ngày 12 tháng 6 năm 20….
Thân gửi Khánh!
Tôi viết thư này trước hết để hỏi thăm bạn, bạn dạo này có khoẻ không?
Cuộc sống của bạn như thế nào? Có gì mới lạ không? Nghe nói bạn vẫn độc thân à, hãy cố gắng đi, sắp 40 rồi đấy. Tôi dạo này vẫn khoẻ, cuộc sống của tôi rất tốt. Bạn có biết thành phố thứ 3 trên mặt trăng không?
Tôi có một biệt thự ở khu ngoại ô đó, hàng năm cuối hè tôi lại lên đó chơi cùng gia đình, nhớ mới nhớ, tôi đã lấy vợ được gần một năm rồi. Vợ tôi xinh đẹp lắm, không tì vết. Gia đình tôi sống rất tốt. Hiện tại, tôi đang trên chiếc phi cơ riêng bay sang Anh để gặp gỡ các đại biểu cấp cao của Liên Hợp Quốc.
Cách đây ba ngày, trong khi đang trên đường sang Mỹ để giải quyết một số công việc quan trọng và nhận giải thưởng Nobel về hòa bình, tôi đã ghé lại Hải Phòng - nơi chúng tôi đã học khi còn nhỏ. Tôi trở lại trường Trần Phú từ bao giờ, và ngày nay nó đã được cải tạo thành một diện mạo mới hơn và được trang trí toàn bộ bằng bạch kim.
Không chỉ vậy, nó đã được nâng lên cao trên bầu trời, cao hơn 100m so với mặt đất để cung cấp thêm không gian sống cho cộng đồng. Khi bước vào trường, tôi nhận ra hiệu trưởng ở đây là Hiền Thảo - một trong những người bạn cùng học với chúng tôi trong suốt bốn năm cấp hai.
Cô ấy đã thay đổi rất nhiều, với vị trí hiệu trưởng, cô ấy trở nên chín chắn, quyết đoán hơn nhưng vẫn đầy tình cảm và lòng yêu thương. Cô ấy đón tiếp tôi với sự hân hoan, tự hào kể về các công trình cô đã thực hiện như việc nâng cấp các tòa nhà lên thành sáu tầng, lắp thêm thang máy, xây dựng các khu liên hợp, khu vận động với bể bơi, sân bóng đá, bóng rổ, sân tennis, bãi đậu xe,... Ngoài ra, tôi cũng nhận ra một số điểm quen thuộc trong khuôn viên trường, như cây hoa sữa trước cửa lớp tôi, nó đã cao hơn và lớn hơn.
Tôi vẫn nhớ khi chúng tôi học môn thể dục, vì trời nắng nóng nên chúng tôi thường chạy về cây này tránh nắng, đua nhau tranh giành, nói nhiều cho đến khi bị giáo viên nhắc nhở hoặc như lần Hùng và Phát tranh nhau leo cây để xem ai giỏi hơn, cuộc thi chưa kết thúc thì bị bảo vệ trường đuổi ra ngoài, chúng tôi chạy nhanh khắp trường để tránh bị bắt.
Khi tôi đang hoài niệm, có một giọng nói khàn khàn, nhưng đầy tình cảm gọi: 'Em là học sinh trường Ân phải không?' Tôi quay lại và ngạc nhiên thấy thầy Nguyên, Khánh ơi. Thầy giờ đã già hơn rất nhiều.
Tóc thầy đã mất, bóng bẩy. Tôi cảm động không tưởng - Thầy Nguyên ư? Người đã giảng dạy cho tôi? Trời ơi, thầy đã già quá, người đã dạy cho tôi từ cấp hai và dành hơn bốn thập kỷ để dạy dỗ cho giáo dục của quốc gia, nhờ thầy, nhiều thế hệ đã lớn lên và trở thành những người xây dựng đất nước, những người góp phần trong sự phát triển của quốc gia... Ôi, liệu mái tóc của thầy đã rời khỏi với những nỗ lực ấy không? Khi nghĩ về điều đó, Khánh ơi, tôi không cầm được nước mắt.
Thầy rất đam mê với nghề, hy sinh hết mình. Thầy giờ là một ông già trên bảy mươi về thăm trường và tình cờ gặp tôi... Tôi dẫn thầy ra ghế đá, đã được lắp thêm bộ làm mát nên dù trời nắng hơn 30 độ, chúng tôi vẫn thoải mái ngồi nói chuyện... Tôi hỏi thầy rất nhiều, và cũng tự hào kể về những thành tựu của tôi nhưng không quên biết ơn thầy vì những cống hiến lớn lao của thầy.
Nhìn thầy, tôi lại nhớ về những kỷ niệm với thầy, như lần thầy cho tôi và lũ bạn kiểm tra 15 phút một bài cực dài nhưng rồi lại không thu khiến cả lũ lăn đùng ngã, nghĩ đến đó, tớ và thầy lại bật cười. Mặc dù không muốn, nhưng cuối cùng cũng phải rời đi, tôi chào thầy ,từ biệt Hiền Thảo, rồi hẹn một lần khác gặp sau. Buổi chia tay ấy đầy xúc động , rồi tớ lên phi cơ bay đi, ngó lại, tớ thấy được bóng dáng của thầy mờ dần, nhỏ dần rồi cuối cùng biến mất sau làn mây làm tôi lại suy nghĩ viển vông.
Tớ chỉ viết đến đây thôi, Cho tớ gửi lời chào đến gia đình của cậu và chúc cậu gặp thành công trong mọi mặt cuộc sống .
Bạn cũ của cậu!
Tưởng tượng sau 20 năm về thăm trường cũ - mẫu 9
Trường học từ lâu đã trở thành ngôi nhà thân thương thứ hai của mỗi con người chúng ta trong quãng thời gian đi học, cắp sách tới trường. Vì vậy, gắn bó với mái trường, yêu tha thiết mái trường khi phải rời xa sau một khoảng thời gian dài là một thứ tình cảm thường trực trong tiềm thức của mỗi con người. Nhiều lúc tôi tự hỏi: “Liệu 20 năm nữa, về thăm trường thì khung cảnh sẽ có gì đổi khác? Cảm xúc khi ấy sẽ ra sao? Thầy cô liệu còn nhớ tới mình nữa không nhỉ?”. Câu hỏi ấy không chỉ của riêng mình tôi mà còn của rất nhiều những người học sinh khác nữa. Và rồi, một hôm đang lơ đãng trước ô cửa sổ phòng làm việc, tôi đã mường tượng được khung cảnh và cảm xúc 20 năm sau khi trở về thăm trường cũ.
Một buổi sáng tươi đẹp, tôi có cơ hội quay lại ngôi trường cũ của mình khi còn học cấp hai. Đã hơn 20 năm rồi tôi mới được quay lại đây để gặp lại những người quen xưa. Khung cảnh của ngôi trường không có gì thay đổi nhiều. Vẫn là một ngôi trường rộng lớn với ba dãy nhà, mỗi dãy cao ba tầng. Hai dãy nhà: một dãy đối diện cổng trường và một dãy bên tay phải là dành cho học sinh, là lớp học. Còn dãy nhà bên tay trái từ cổng trường bước vào là dành cho giáo viên, các ban quản lý và phòng họp hội đồng, phòng hiệu trưởng và phó hiệu trưởng. Từ cổng trường bước vào là sân trường. Sân trường vẫn như xưa, vẫn rất rộng và bóng mát trong những ngày hè nắng. Ngày tôi quay lại cũng là lúc học sinh nghỉ hè nên sân trường trống vắng quá. Tôi đi dạo từng bước trên sân trường, lòng bồi hồi xao xuyến trước kí ức đẹp của quãng thời gian đi học. Tôi tiến vào từng phòng học để tham quan lại. Lớp học vẫn còn như vậy nhưng đã được trang trí mới hơn, sạch sẽ hơn. Các phòng học đã được sơn lại và được trang bị những thiết bị mới hơn, tiện ích hơn như: máy chiếu, ti vi, bảng đen sau 20 năm cũng đã được thay mới,... để phục vụ cho việc học tốt hơn.
Đang đi dọc theo lối hàng lang của phòng học sinh để qua dãy phòng của giáo viên thì tôi bắt gặp một hình ảnh quen thuộc. Đó là cô Lan – cô giáo chủ nhiệm hồi lớp 9 (cuối cấp hai) của tôi. Cô vẫn giống như xưa, nhỏ nhắn, đôi mắt luôn biết cười và khuôn mặt hiền lành. Chỉ khác là mái tóc của cô đã bạc đi nhiều và khuôn mặt có nhiều nếp nhăn hơn. Tôi chào cô nhỏ nhẹ:
- Xin chào cô.
Cô quay sang tôi và nhìn một lúc, ban đầu hơi bất ngờ:
- Em là ...
- Em là Linh ạ. Học trò xưa của cô đây.
Khi nhận ra tôi, cô nhìn và mỉm cười trìu mến. Nụ cười mà hơn 20 năm qua tôi đã không được ngắm nhìn lại nhưng giờ có cơ hội cảm nhận sự ấm áp.
Đang mơ màng thì bỗng có tiếng gọi từ chị đồng nghiệp, khiến tôi tỉnh giấc. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng tôi hứa với lòng sẽ biến giấc mơ thành hiện thực. Sẽ có một ngày tôi trở về thăm trường cũ, gặp lại thầy cô và bạn bè thân thương.
Tưởng tượng 20 năm sau khi trở lại thăm trường cũ - mẫu 10
Đối với mỗi người, chắc chắn có những thứ vô cùng quý giá và thiêng liêng, không gì có thể thay thế được. Với tôi, hai từ 'ngôi trường' luôn khiến tôi nhớ về ngôi trường cấp hai ngày xưa - nơi đã nuôi dưỡng tâm hồn, dạy tôi biết yêu thương và sẻ chia. Hôm nay, trong dịp đặc biệt của ngày Nhà giáo Việt Nam, tôi có cơ hội quay trở lại thăm thầy cô sau hai mươi năm xa cách. Bây giờ, cảm xúc trong lòng tôi trào dâng, không gì có thể diễn tả hết được.
Vừa về đến nhà, tôi đi dạo qua con xóm nhỏ để ngắm nhìn quê hương và đột nhiên dừng lại trước cổng trường cấp hai ngày xưa, nơi mà tôi đã trải qua bốn năm đáng nhớ với bao kỷ niệm học sinh. Trước mắt tôi, ngôi trường đã được cải tạo, cánh cổng đẹp hơn, to lớn hơn và sơn màu sang trọng. Bước vào cổng, tôi gặp một thế giới mới - một ngôi trường khang trang với ba dãy nhà ba tầng, sân trường rộng lớn với nhiều cây xanh và bãi cỏ. Không khí sôi động của ngày 20-11 khiến tôi như trở lại tuổi học trò. Sải bước trên sân trường, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, lòng tôi tràn đầy cảm xúc.
Tôi đến dãy nhà nơi lớp 9A trước kia. Lớp vẫn là lớp 9A nhưng đã được cải tạo, trang bị thêm thiết bị học tập. Nhìn vào trong lớp, nhìn chỗ mà tôi đã ngồi, bao kỷ niệm ùa về. Tôi nhớ những lúc tinh nghịch của học trò, những khoảnh khắc đáng nhớ trong lớp học.
Hướng tầm mắt ra xa, tôi bắt gặp hình ảnh quen thuộc của cô Yến - cô giáo chủ nhiệm của tôi hồi lớp 9. Tiến lại gần, tôi nhận ra cô đã già đi và nhiều nếp nhăn hơn. Tôi hối hận vì không thu xếp thời gian để thăm cô suốt hai mươi năm qua. Cùng cô, chúng tôi ôn lại kỷ niệm, chia sẻ về cuộc sống.
Một ngày trôi qua nhanh chóng, nhưng tôi không muốn chia tay ngôi trường cấp hai thân yêu ấy. Nó sẽ mãi mãi trong trái tim tôi, như một bảo vật không thể nào quên. Và bạn, ngôi trường của bạn sau hai mươi năm sẽ ra sao?
Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường cũ - mẫu 11
..., ngày 12 tháng .. năm 20...
Trang Chi thân mến!
Nhận được lá thư nhỏ của em, tôi chắc em phải ngạc nhiên lắm. Đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau. Nhân dịp 35 năm thành lập trường, lớp 9 B của chúng ta đã về thăm lại Trường THCS Nguyễn Huy Tưởng thân yêu. Tiếc quá, vì bận mà em lại không về được. Ngày hôm đó thật vui, cảm giác như chúng ta được quay trở lại tuổi thơ. Tôi muốn chia sẻ với em những cảm xúc hạnh phúc, xúc động khi gặp lại bạn bè, thầy cô cũ.
Chúng ta đã chia tay trường cách đây 20 năm. Hôm nhận được thông báo về việc họp lớp nhân dịp ngày thành lập trường, tôi rất vui. Sáng hôm đó, tôi dậy sớm, cảm giác nôn nao, hồi hộp, bâng khuâng. Dường như tôi đang đợi em qua đón tôi đi học. Ngày ấy thật thú vị. Tôi đến trường trên con đường cũ mà ngày xưa chúng ta thường đi. Con đường đã thay đổi nhiều, rộng lớn hơn, có vỉa hè, cây xanh, nhà cửa san sát. Những kỷ niệm ngày xưa dần trở nên mờ nhạt bởi sự thay đổi của thời gian và quê hương.
Cánh cổng THCS Trường Nguyễn Huy Tưởng hiện ra trước mắt. Không còn là cánh cổng hình cuốn sách nhỏ như trước, Chi ạ. Đó là cánh cổng tự động, có hàng chữ điện tử: “Trường THCS Nguyễn Huy Tưởng”. Bước vào trường, tôi không thể tin được đây là ngôi trường chúng ta từng học. Mọi thứ đã thay đổi, nhà thể chất giờ đây trở nên lớn hơn, hiện đại hơn. Cảnh quan trường xanh mát, rộng lớn như một công viên.
Dưới sân trường, tôi nghe tiếng gọi phía sau. Quay lại, thì ra là Cẩm Tú. Em còn nhớ Tú không? Nhìn Tú thay đổi nhiều quá. Ngày xưa nó lanh lợi, nghịch ngợm, giờ trông cao ráo, dịu dàng. Chúng tôi ôn lại những kỷ niệm xưa, thấy mọi người đã trưởng thành, nhưng tâm hồn vẫn nguyên vẹn.
Thầy cô của chúng ta cũng về thăm trường. Thầy cô nào cũng già đi, vầng trán đã có nhiều nếp nhăn. Cô Hương vẫn như xưa, giọng nói mềm mại, truyền cảm. Mọi lời dạy của thầy cô vẫn còn đọng mãi trong tâm trí chúng tôi.
Buổi lễ diễn ra thật nghiêm túc. Mỗi học sinh cũ đều tự hào về trường của mình. Khi bài quốc ca vang lên, chúng tôi hát thật to, hát như chưa từng được hát. Thầy Vương Anh Hạnh, nay đã là hiệu trưởng, đọc diễn văn về lịch sử và truyền thống của trường.
Sau buổi lễ kết thúc, chúng ta cùng nhau tham quan các phòng học. Mỗi phòng đều được trang bị đèn, quạt hiện đại. Có cả tủ sách riêng cho từng môn học, tranh ảnh minh hoạ, máy chiếu, tivi,...
Rất vui và hạnh phúc khi được quay trở lại thăm ngôi trường xưa. Nhưng thời gian bên nhau thật ngắn ngủi. Rồi đến lúc chia tay, mỗi người phải trở lại cuộc sống bận rộn hàng ngày. Quyến luyến không muốn rời xa, lớp 9B hẹn nhau năm sau sẽ lại họp lớp. Mong rằng sẽ có mặt của cậu để 45 gương mặt thân yêu lại cùng sum vầy, cùng hạnh phúc.
Thư đã dài, tôi phải dừng ở đây. Chúc cậu luôn khỏe mạnh, gia đình hạnh phúc, công việc thịnh vượng. Tôi rất nhớ cậu. Mong chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau.
Bạn thân của Chi
Tưởng tượng 20 năm sau khi quay trở lại ngôi trường xưa - mẫu 12
“Thời gian trôi qua nhanh chỉ để lại những kỷ niệm'. Quá khứ vẫn mãi là quá khứ và mỗi khi nhắc đến, ta thường cảm thấy tiếc nuối và bao kỷ niệm ùa về. Chẳng mấy chốc, đã 20 năm kể từ ngày tôi trở về thăm trường – ngôi nhà thứ hai của mình nhân dịp kỷ niệm 50 năm thành lập trường.
Một buổi sáng đẹp trời, bầu trời cao xanh, tôi trở lại trường với cảm xúc rất phấn khích, xốn xang. Ngôi trường dưới bóng cây xanh trở nên rực rỡ hơn dưới ánh nắng mặt trời. Sau 20 năm xa cách, mọi thứ đã thay đổi từ dãy nhà ngói đỏ thành những tòa nhà cao tầng màu vàng rực rỡ. Chiếc cổng đón chào mọi người bằng lớp nền đá sáng bóng. Mọi người đều tập trung sớm để chuẩn bị cho ngày lễ. Bước vào trường, tôi gặp nhiều cựu học sinh cũng đến thăm với những lẵng hoa tươi thắm. Mỗi người đều tỏ ra thành công và trách nhiệm khi quay trở lại ngôi trường đã góp phần tạo ra những ước mơ của chúng ta. Tôi cùng các bạn cũ lang thang trên sân trường, hồi tưởng về những kỷ niệm xưa. Từ xa, tiếng gọi quen thuộc vang lên: “9B ơi…”. Chúng tôi ngơ ngác nhìn xung quanh cho đến khi cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi lại gần và ôm chầm lấy tôi. Cô thậm chí trẻ trung và xinh đẹp hơn trong chiếc áo dài hồng. Chúng tôi ôm nhau và cùng nhau trò chuyện. Cô nhắc lại bao kỷ niệm, nhưng không trách móc, chỉ đầy yêu thương và tiếc nuối. Giọng cô nhỏ nhẹ, những bài học và câu chuyện cô kể vẫn ghi sâu trong tâm trí chúng tôi.
Sau đó, chúng tôi cùng nhau tham dự buổi lễ kỷ niệm thành lập trường. Nhìn lại 50 năm với lịch sử phong phú, những thành tựu vĩ đại mà trường đã đạt được, chúng ta có lý do để tự hào về thế hệ học sinh và giáo viên của trường. Cán bộ giáo viên luôn tự giác, tích cực học hỏi, và đặc biệt là yêu nghề, yêu trẻ. Học sinh có truyền thống chăm chỉ, học giỏi, không ngừng rèn luyện đạo đức và tích cực học tập để đỗ vào các trường cấp ba hàng đầu của tỉnh. Sau buổi lễ, chúng tôi cùng nhau tham gia tiệc liên hoan và lại nhớ đến buổi tiệc chia tay khi ra trường, viết những dòng lưu bút đầy cảm xúc. Cả lớp cùng viết một quyển sổ nhật ký để lưu lại những kỷ niệm của cô và học trò trong những năm tháng đã qua.
Một ngày ý nghĩa đã kết thúc, tôi trở về nhà với lòng đầy nhớ nhung. Tất cả những kỷ niệm ấy sẽ mãi là nguồn động viên cho tôi mỗi bước đi. Giờ đây, mỗi chúng ta đã trưởng thành và thành công, những ước mơ của tuổi học trò đã trở thành hiện thực, chỉ còn ngôi trường vẫn đứng đó, ghi lại những kỷ niệm của tuổi trẻ trong sáng.
Cuộc vui luôn đến và đi. Ngày trở về ngôi trường sau 20 năm đã trở thành quá khứ, nhưng chúng ta luôn tin rằng quá khứ sẽ mãi tươi đẹp. Hãy giữ gìn nó, để ngôi trường là một phần của ký ức trong tâm hồn.” Ngoài sân, phượng rơi đầy kí ức. Tôi nhớ lại những ngày tháng đã qua. Và hôm nay, chúng ta đã quay trở lại…
Tưởng tượng 20 năm sau khi quay trở lại ngôi trường xưa - mẫu 13
Hà Nội, ngày 19.05.2035
Phượng thân mến!
Thấm thoát đã 20 năm trôi qua kể từ ngày tớ chia tay cậu, thầy cô và mái trường thân yêu để định cư ở nước ngoài. Chúng mình đã không còn liên lạc với nhau nữa phải không? Hôm nay, ngày 19.05.2030, khi tớ trở về nước, lòng rạo rực và đầu tiên tớ nghĩ đến là cậu. Tớ nhớ những kỷ niệm thơ ấu, khi chúng tớ cùng nhau cầm sách tới trường, đi qua những cánh đồng mênh mông lúa chín. Và giờ đây, tớ lại đi trên con đường quen thuộc ấy, trở về trường trung học cơ sở Đức Thượng mà chúng tớ đã từng học.
Chiếc xe taxi trôi trên con đường, phố xá Hà Nội rực rỡ, với những tòa nhà cao chọc trời, những con đường cao tốc hiện đại, và dòng người qua lại hối hả như ở Singapore - nơi mình đã từng sống. Tớ vẫn nhớ, ngày xưa, con đường tới trường chỉ là đất đá gồ ghề, mưa ngày nào đất đường cũng ướt lầy, mặt, quần áo ai đi qua cũng bị bẩn. Hai bên đường là những hàng cây bàng, phượng vĩ, bạch đàn cao trổ mãi nhưng giờ đây đã thay đổi, con đường được lát nhựa mịn màng, hai bên đường là những cột đèn và những tòa nhà sang trọng, các cửa hàng bày bán đủ mặt hàng trên thế giới. Trong khi nhớ về quá khứ, bỗng bác tài kêu:
- Anh ơi, đã tới trường rồi ạ!
Tớ giật mình, một cảm xúc lạ lùng tràn về, cảm giác ngọt ngào nhưng khó diễn tả, nghẹn ngào nghẹn ngào không thể nói thành lời. Trước mắt là ngôi trường xưa mà tớ đã từng học, thật tráng lệ, thật đẹp. Tớ xuống xe vội vã, lòng muốn nhanh chóng bước vào để gặp lại thầy cô yêu quý. Tiếng trống trường vang lên như những nhịp kí ức gọi tớ trở lại thời học sinh, thời áo trắng cầm sách tới trường. Các bạn học trò trên khắp lớp nghe thấy tiếng trống, như bầy ong đang bay ra khỏi tổ, tiếng cười, tiếng nói vui vẻ, ngây ngô của những tâm hồn trẻ thơ, và chỉ trong ít phút, tụi nó sẽ phải tạm biệt mái trường, xa bạn bè, thầy cô, và xòe chiếc áo trắng tinh trên vai để ghi lại những kỷ niệm. Thời gian không bỏ lỡ ai trên cuộc đời này mà...
Kia, chú Hoài bảo vệ vui tính ấy. Hai mươi năm trôi qua, chắc chú ấy cũng không còn nhớ tớ nữa. Tớ gọi lớn tiếng:
- Cháu chào chú Hoài.
Lúc đó, tớ như trở thành một đứa trẻ, nhớ lại những lần bị chú phạt đứng nắng ở cổng trường, bởi chú cũng là 'biệt đội sát thủ' giám thị của trường.
- Cậu là...?
- Tớ là một cựu học sinh của trường, chú còn nhớ tớ không ạ?
- Đúng là Tùng? Học sinh lớp của thầy Vẻ, con của bố Lộc ở làng Phượng Trì đúng không? Lâu quá không gặp cậu, lớn lên đẹp trai, trắng trẻo nhỉ?...
- Ôi, đã hai mươi năm rồi, mà chú vẫn nhớ tớ thế à!
Tớ như tìm thấy người quen khi nghe chú nhớ tới tớ, vì đã lâu như vậy xa trường, xa quê, tớ nghĩ không ai còn nhớ tới tớ nữa. Trái tim hồi hộp, sung sướng không thể kìm nén được.
- Chú cho tớ vào thăm trường được không ạ? Tớ nhớ trường, nhớ lớp quá chú ạ!
Tạm biệt chú Hoài vui tính, tớ lang thang quanh sân trường, tìm lại nơi góc xưa trốn chơi mà bọn mình thường chơi, đó là chiếc gầm cầu thang quen thuộc. Cậu còn nhớ không, chúng mình còn khắc tên lên đó đấy. Hai mươi năm trôi qua, những dòng chữ ngây thơ ấy vẫn còn nguyên vẹn, chỉ mờ đi một chút do bụi thời gian năm tháng. Kia, lớp 9a kìa, tớ nhìn lại lớp học. Vẫn như vậy, vẫn là thầy Vẻ, vẫn là những học sinh đang say sưa học bài. Bất chợt bài hát 'Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ' của ca sĩ Lynk Lee vang lên trong đầu tớ:
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Để quay trở về với giấc mơ ngày xưa
Bút mực, truyện tranh, và những gói bỏng ngô trong ngăn bàn
Cho tôi được trở về thời kỳ tập tô, để vẽ ông mặt trời hiền lành như bố
Những chiều rong chơi say mê với những món đồ trong hang
Hãy cho tôi quay lại mái trường xưa
Dù trường bé nhỏ nhưng ước mơ thì lớn lao
Mỗi ngày cô giáo chăm sóc, như mẹ hiền vậy...
Tôi đứng ngoài cửa lớp, ngắm thầy giảng bài, hình ảnh của cả lớp xưa hiện lên trong tâm trí. Thấy thầy đã già đi nhiều, mái tóc đã phai màu, nhưng ánh mắt vẫn sáng rõ, dạy bảo vẫn chân thành. Thầy nhìn thấy tôi, tôi lúng túng không biết phải làm sao, cảm thấy như một học sinh ngoan ngoãn lúc trước. Thầy tiến lại gần, nói với tôi:
- Tùng, đúng là Tùng phải không? Thầy vẫn nhớ em. Sao không gọi điện cho thầy khi đến trường? Thầy tưởng em đi định cư ở Singapore cùng gia đình?
Tôi ôm thầy và khóc nức nở, nhớ lại những ngày xưa với thầy. Rồi tôi nói với thầy:
- Vâng, em là Tùng. Em nhớ thầy, nhớ trường, nhớ bạn bè quá. Bao năm nay, ở nước ngoài, em không đến thăm thầy được. Em xin lỗi thầy nhiều.
Trong lòng tôi lúc ấy, vừa vui vừa tiếc nuối. Sau khi nói chuyện, thầy và tôi hẹn nhau gặp lại.
Tiếng trống tan trường vang lên, tụi nhỏ vui vẻ ra về. Tôi nhìn xung quanh, thấy trường lớn mênh mông. Khi nhìn xuống, cảnh đẹp mê hoặc của trường hiện ra trước mắt. Mỗi ngày là một kỷ niệm, và tôi mong sẽ được quay lại trường.
Chiều tối, tôi ra về với tâm trạng buồn. Mỗi người đã trưởng thành, không biết khi nào mới gặp lại nhau. Tôi hy vọng sẽ có ngày được quay lại trường cùng bạn bè.
Tùng gửi lời thân ái!
Hình ảnh 20 năm sau khi trở lại thăm trường cũ - mẫu 14
Nha Trang, ngày 10 tháng 07 năm 2039!
Bút viết rơi lời chia tay, gửi đến Bi - người bạn thân thiết từ thời thơ ấu của Bon.
Bi thân mến! Bạn có khỏe không? Thời gian trôi đi nhanh quá, đã 20 năm rồi. Bon nhớ bạn bè, nhớ thầy cô, nhớ trường lớp. Những hình ảnh ấy vẫn sâu đậm trong tâm trí của Bon, mong rằng thời gian quay lại để những kỷ niệm không bao giờ phai mờ... Hôm nay, Bon có dịp trở lại thăm ngôi trường của chúng ta. Khi đến gần, Bon ngạc nhiên trước sự thay đổi của ngôi trường. Sân trường đã được lát bê tông, không còn là đất như trước nữa. Trong lòng Bon, kỷ niệm về những ngày học cùng bạn bè vẫn còn rất sâu đậm...
Bon nhận ra rằng sân trường đã thay đổi rất nhiều, nhưng kỷ niệm về nó vẫn sẽ mãi trong tim. Chợt có một giọng nói quen thuộc vang lên: 'Có phải Bon không?'. Đó là giọng của Bin, một người bạn cũ. Bon rất vui khi được gặp lại bạn bè và nhớ lại những kỷ niệm xưa...
Ngày tháng trôi qua, nhưng kỷ niệm về thời học trò sẽ mãi mãi trong tim. Bon hy vọng bạn Bi và những người bạn khác cũng như vậy. Hẹn gặp lại!
Đến giờ này, chúng tôi vẫn chưa kịp xin lỗi cô. Khi quay trở lại đây, Bon và Bin đã không có cơ hội xin lỗi và đền đáp công ơn dạy bảo của cô nữa, vì cô đã ra đi mãi mãi. Chúng tôi chỉ dành vài phút im lặng để tưởng nhớ về cô thôi! Dù cô chỉ là giáo viên môn Văn, nhưng cô để lại ấn tượng tốt với biết bao học trò. Cô luôn là người mở lòng vi tha cho bất kỳ ai biết nhận lỗi, và Bon cũng là một trong số những học trò làm cô buồn. Bon chỉ mong muốn thời gian quay trở lại tuổi học trò, nhưng ước muốn đó chỉ là mơ ảo. Bây giờ Bon là nhạc sĩ, không biết làm sao để đền đáp công ơn của thầy cô!?
Bon không muốn rời xa ngôi trường này, nhưng thời gian đã đến để chia tay. Bon nhớ những giây phút rời xa trường, nhưng Bon không thể làm gì để xoa dịu nỗi buồn. Bon chỉ muốn ôm chặt lấy ngôi trường này thôi, nhưng không thể! Bi à, hẹn gặp lại và viết thư sau nhé!
Dù chúng tôi không còn học ở đây nữa, nhưng kỷ niệm về tuổi học trò không bao giờ phai nhạt. Bon hy vọng ngôi trường sẽ luôn dìu dắt học trò trở thành người có ích cho xã hội. Chúc Bi luôn hạnh phúc và đừng quên viết thư cho Bon nhé!
Người bạn của Bi
Vân Nhi
Trí tưởng tượng 20 năm sau khi trở lại thăm trường cũ - mẫu 15
Mặt trăng, ngày 12 tháng 6 năm 2039
Chào bạn Khánh!
Mình viết thư này để hỏi thăm bạn, bạn có khỏe không vậy? Cuộc sống của bạn thế nào?
Có vẻ như bạn vẫn chưa lấy vợ à? Đừng lo, hãy cố gắng lên, bạn sắp 40 tuổi rồi đấy. Mình thì vẫn khỏe mạnh, cuộc sống của mình rất tốt. Bạn có biết về thành phố thứ ba trên mặt trăng không?
Mình có một biệt thự ở khu ngoại ô đó, mỗi năm cuối hè mình lại lên đó chơi cùng gia đình. À, mình đã kết hôn được gần một năm rồi đấy. Vợ mình xinh lắm, không một vết tỳ vết. Gia đình mình sống rất viên mãn. Hiện tại, mình đang trên phi cơ riêng bay sang Anh để gặp gỡ các đại biểu cấp cao của Liên Hợp Quốc.
Ba ngày trước, khi đang trên đường sang Mỹ giải quyết một số việc quan trọng và nhận giải thưởng Nobel về hòa bình, mình đã ghé qua Hải Phòng - nơi mình từng học. Mình quay về trường Trần Phú, nó đã được tu sửa lại và trở nên rộng lớn hơn, được dát vàng ở khắp mọi nơi.
Không chỉ vậy, trường đã được đưa lên cao hơn 100m so với mặt đất để mở rộng không gian sống cho người dân. Khi vào trường, mình nhận ra hiệu trưởng là Hiền Thảo - một người bạn cũ. Cậu đã thay đổi, trở nên chín chắn hơn nhưng vẫn đầy lòng nhân ái và tình thương. Cậu tự hào kể về những cải tiến mà trường đã có như tăng số tầng, lắp thang máy, xây thêm khu vực thể thao và bãi đậu xe. Mình cũng nhận thấy một số điểm quen thuộc như cây hoa sữa trước lớp, nó đã lớn và đẹp hơn.
Chúc bạn mạnh khỏe và thành công trong cuộc sống!
Vẫn nhớ những kỷ niệm thời cùng bạn bè học thể dục, chạy vội về gối cây tránh nắng, bàn tán rôm rả, đến khi bị trực ban nhắc nhở hoặc như lần thằng Hùng, thằng Phát tranh nhau leo cây để xem ai giỏi hơn. Những khoảnh khắc vui nhộn ấy khiến tôi nhớ mãi.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của thầy Nguyên, trìu mến mà khàn khàn gọi: 'Trường Ân đó à?' Mình ngạc nhiên quay lại, thầy Nguyên trông đã già hơn rất nhiều.
Thầy Nguyên, người đã dạy tôi trong nhiều năm, bây giờ đã già nua, đầu không còn mái tóc, và tôi không kìm được cảm xúc. Thầy Nguyên đã dành cả cuộc đời mình cho giáo dục, và khi nhớ về điều đó, tôi không kìm được nước mắt.
Thầy là một người tận tâm và cống hiến. Bây giờ đã là một ông lão về hưu nhưng vẫn đến thăm trường và gặp tôi. Chúng tôi ngồi nói chuyện thoải mái dù trời nắng nóng, và tôi rất tự hào khi kể về thành tựu của mình nhưng cũng biết ơn thầy vô cùng.
Nhớ lại những kỷ niệm với thầy, như lần thầy cho kiểm tra 15 phút một bài cực dài, rồi lại không thu khiến cả lớp phải lăn đùng ngã ngửa. Buổi chia tay đầy xúc động, và khi tôi lên phi cơ, tôi nhìn thấy bóng dáng của thầy mờ dần, suy nghĩ về những điều xa vời.
Đây là những dòng cuối cùng, chúc mọi điều tốt lành đến gia đình của bạn và chúc bạn thành công trong mọi lĩnh vực cuộc sống.
Người bạn xưa
Tưởng tượng sau 20 năm quay lại thăm trường cũ - mẫu 16
Linh thân mến! Chắc bạn sẽ ngạc nhiên khi nhận được lá thư này, phải không? Lâu rồi mới ngồi vào bàn viết thư cho Linh, cảm thấy lóng ngóng với cây bút và những điều muốn nói...
Linh dạo này sao rồi? Chắc là Linh vẫn khỏe mạnh và gia đình luôn đầy ắp tiếng cười và hạnh phúc, phải không? Mình nhớ Nam của Linh lắm đấy, thằng bé thật ngoan ngoãn và đáng yêu. Có lẽ Nam đã lớn lên thành chàng trai bảnh trai, học hành có tốt không nhỉ?
Còn mình thì vẫn khỏe mạnh, cuộc sống vẫn êm đềm. Ông xã chuyển công tác, nên cả nhà lại về Thái Nguyên sinh sống. Được sống gần gũi với quê hương thật tuyệt vời, Linh ạ.
Linh à! Linh còn nhớ mái trường cấp 2 chúng ta từng học chứ? Đó là nơi chúng ta gặp nhau và trở thành bạn thân, nơi ấm áp đã dìu dắt chúng ta trên con đường đời. Năm nay con mình cũng sẽ học ở trường cũ đấy! Thật là một sự trùng hợp diệu kỳ, phải không Linh?
Linh à, sau 20 năm mình mới quay lại trường đấy. Nhiều khi nhìn lại thấy thời gian trôi thật nhanh, mới ngày nào mình còn nô đùa bên bè bạn, sống trong sự dạy bảo tận tình của thầy cô, giờ đã 20 năm rồi. Có lẽ ấn tượng nhất với trường là những kỷ niệm gắn với mùa hè.
Ôi, mới viết được nửa bức thư mà nước mắt đã tuôn ra, nhớ về những kỷ niệm xưa cũ khiến mình xúc động không kìm được. Linh đừng trách mình nhé!
Trường mình hiện nay đã thay đổi rất nhiều so với thời chúng ta học, những dãy nhà 2 tầng giờ đã được thay thế bằng những tòa nhà 5 tầng cao vút, trang bị thiết bị học tập hiện đại. Từ khi chúng ta còn học, trường đã là một trong những trường chuẩn quốc gia hàng đầu rồi. Bây giờ, mỗi lớp đều được trang bị máy chiếu, máy tính, bảng thông minh... Thật sự là mình đã rất vui khi đi ngắm lại các lớp trong trường, nhớ lại bao kỷ niệm. Mình nhớ, trước đây chúng ta không thích học qua máy chiếu bấy lâu nay. Nhưng giờ đây, các tiết học thú vị và hữu ích hơn, Văn được nghe giọng đọc ấm áp của cô, thảo luận nhóm thoải mái về những vấn đề quan tâm; Hoá có cơ hội tham gia thí nghiệm; Lý có cơ hội trải nghiệm mạch điện... Có lẽ nhiều trường khác cũng phải ghen tị với học sinh của trường mình đấy.
Dù trường đã thay đổi, nhưng hàng cây xanh mát bóng sau trường vẫn còn nguyên, hàng ghế đá vẫn đó, ghi lại bao kỷ niệm không thể quên. Dưới ánh nắng hè, rặng cây, vườn hoa trước trường lung linh, tạo nên cảm giác gần gũi, thân thiện.
Trong chuyến về thăm trường này, mình đã gặp lại nhiều thầy cô dạy mình ngày xưa, cô giáo dạy Văn với những giờ học ấm áp yêu thương, thầy giáo dạy Lý với những giờ học cần cù, cô giáo dạy Sử với những bài học thú vị về quá khứ... Cảm xúc lúc này của mình không thể diễn tả, mình đã khóc đấy! Không ngờ bao nhiêu năm rồi, mình lại được gặp lại các thầy cô, được nghe các thầy cô gọi là 'em', xưng 'cô' một cách ấm áp, thiết tha. Trong cái giây phút ấy, mình chỉ biết nắm tay thầy cô mà nghẹn ngào nói không nên lời, vui lắm mà sao nước mắt cứ tuôn rơi. Các thầy cô sắp về hưu rồi, nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh, tâm huyết với nghề, yêu thương học sinh như trước. Mình không ngờ các thầy cô vẫn nhớ mình đấy. Ừ, các thầy cô là những người trèo đò luôn hi sinh vì học trò... Trong giây phút ấy, mình thấy xấu hổ quá, không biết phải làm sao để tri ân công ơn của các thầy cô.
Chắc bạn không thể tưởng tượng ra được đâu. Nhưng đến giờ khi ngồi đây viết thư cho bạn, cái cảm giác xao xuyến trước mái trường quen thuộc bấy lâu nay, cảm giác vẫn còn vẹn nguyên trong lòng mình. Chắc chắn rằng khi có thời gian, mình sẽ đến thăm các thầy cô thường xuyên hơn, lòng kính của học trò không nhiều nhưng chắc cũng là cách tri ân công ơn của thầy cô. Cũng đã lâu bạn chẳng về Bắc rồi đấy, có thời gian thì về thăm quê và thăm mái trường dấu yêu!
Thư không dài nhưng mình sẽ dừng ở đây! Chúc bạn và gia đình luôn mạnh khoẻ, thành đạt và hạnh phúc. Chúc cho con bạn luôn được học tập trong một môi trường tốt đẹp như trường chúng ta đã từng học và trưởng thành.
Tưởng tượng sau 20 năm quay lại thăm trường cũ - mẫu 17
Đông Anh, ngày 5 tháng 9 năm 2039
'Vịt' Ly thân mến!
Chắc Ly sẽ rất ngạc nhiên khi nhận được bức thư này từ Đông Anh - quê hương của chúng ta.
Đừng ngạc nhiên nhé Ly, mình đã về nước được gần 10 ngày rồi. Thời gian trôi đi như cơn lốc, mình đã cảm nhận được ý nghĩa sâu sắc của 'quê hương' khi trở về ngôi nhà thân yêu và thăm ông bà tổ tiên. Đặc biệt, mình đã quay lại thăm trường cũ trong chuyến về lần này.
Nhân dịp khai giảng năm học mới và cũng là lúc về thăm quê, mình quyết định ghé thăm trường Nguyễn Huy Tưởng sau bao năm xa cách. Ngày hôm đó, bầu trời trong xanh, tia nắng vàng chiếu xuống, tạo nên không khí sôi động của ngày khai trường. Mọi thứ đều đã thay đổi, từ cổng điện tử đến trang trí của trường. Những kỷ niệm xưa cũng hiện về trong lòng.
Mình bước vào trường và nhớ lại những thời học trò thân thương. Lớp học của mình đã trải qua nhiều thay đổi, nhưng những kỉ niệm vẫn còn đọng lại. Mình ngồi xuống chiếc ghế thân quen và nhớ về những ngày xưa.
Ra khỏi lớp, mình nhìn xuống nhà thể chất và nhận ra những thay đổi. Một người đứng sau mình hỏi:
- Em đến thăm trường à?
Cô Giang, chủ nhiệm của chúng ta ở lớp 9. Mình rất xúc động khi gặp lại cô. Mặc dù đã già đi và mái tóc đã chuyển sang màu điểm bạc, nhưng ánh nhìn của cô vẫn dịu dàng và đầy yêu thương như xưa.
Thằng Quang, ngày xưa là thằng chúa nghịch và lười học, giờ lại là giáo viên dạy Toán của trường. Quang dẫn mình và cô đến nơi tập trung của lớp. Rất nhiều bạn lớp mình cũng về thăm lại trường trong dịp này.
Buổi thăm trường đã để lại trong mình rất nhiều ấn tượng. Mình cảm thấy vui vẻ và trẻ lại như thời học sinh. Hẹn gặp lại Ly vào năm sau để cùng thăm trường nhé.
Chúc Ly và gia đình luôn hạnh phúc.
Bạn thân của cậu, 'Ổi ương'.