Nếu hôm nay, khi tỉnh dậy, bạn vẫn nhận thức được vẻ đẹp của thiên nhiên và xã hội xung quanh, đó là một điều đáng quý. Vẻ đẹp tự nhiên là biểu tượng của cảnh đẹp xung quanh chúng ta. Còn vẻ đẹp xã hội là kết quả của cách con người tương tác với nhau để làm cho xã hội trở nên tốt đẹp hơn. Bài luận Nghị dưới đây tập trung vào tầm quan trọng của cả thiên nhiên và xã hội trong cuộc sống. Thiên nhiên đóng vai trò quan trọng bằng cách cung cấp tài nguyên và tạo ra môi trường sống lành mạnh. Cảnh đẹp tự nhiên mang lại sự thư giãn và cảm hứng cho chúng ta. Con người cũng là một phần của thiên nhiên, và cách chúng ta đối xử với nhau ảnh hưởng lớn đến vẻ đẹp xã hội. Cuộc sống là một hành trình trải nghiệm và học hỏi, và cách chúng ta tương tác với nhau đóng vai trò quan trọng trong việc tạo ra một cuộc sống ý nghĩa và phát triển. Chúng ta cần lòng nhân ái, sẵn sàng chia sẻ và giúp đỡ người khác để xây dựng một cộng đồng hạnh phúc và phồn thịnh. Tuy nhiên, có những người không có ý thức bảo vệ vẻ đẹp của thiên nhiên và thậm chí có những hành động phá hoại. Cũng có những người ích kỷ chỉ quan tâm đến bản thân mình mà quên mất đến người khác. Việc giữ gìn và trân trọng vẻ đẹp của cả thiên nhiên và xã hội là trách nhiệm của chúng ta và là cách tốt nhất để đền đáp những gì chúng ta nhận được từ tạo hóa.
Trong lĩnh vực nghệ thuật, đời thực và không có đời thực dường như hòa quyện thành một: kinh tế - xã hội, chính trị, triết học, văn hóa, đạo đức, khoa học, nhân cách, lối sống và ngôn từ, thành tựu lớn và những chi tiết nhỏ trong cuộc sống hàng ngày, thế giới bên trong và bề ngoài, cá nhân và cộng đồng, quá khứ, hiện tại và tương lai…
Đây là một hiện tượng sống động của xã hội, chứa đựng hàng ngàn số phận cụ thể, là bức tranh 'tổng hòa những quan hệ xã hội' rất phổ biến nhưng cũng rất đặc biệt, quen thuộc nhưng cũng mới mẻ. Nghệ thuật thể hiện một phiên bản sống động, trọn vẹn cuộc sống xã hội mà đã vượt lên trên nguyên bản, sáng tạo tài năng lung linh và thấm đượm 'tâm hồn' đối với con người, đại diện cho 'người hơn' trong quần chúng lao động. Một tác phẩm nghệ thuật có giá trị cao là kết quả của sự kết hợp hài hòa ba yếu tố cơ bản: phản ánh chân thực cuộc sống xã hội, sự sáng tạo độc đáo và đặc sắc trong nghệ thuật, cùng với ý thức xã hội tiên tiến.
Nhu cầu theo đuổi cái đẹp của con người luôn tỏ ra quyết liệt: con người cần phải đẹp 'từ khuôn mặt đến trang phục, từ tư duy đến ý thức' (Tsêkhôp), và tất cả các mối quan hệ xã hội cùng với các hoạt động cụ thể đều cần phải 'tuân theo quy luật của cái đẹp' (Mác). Vì vậy, cái đẹp đáng giá tồn tại và phát triển. Cái đẹp là tiêu chuẩn, là đồng hồ để định giá và chỉ đường, là lý tưởng thẩm mỹ phổ quát trong mọi lĩnh vực của cuộc sống con người, của xã hội nói chung. Chỉ có từ cái đẹp, chúng ta mới có thể loại bỏ cái xấu, cái giả, cái lỗi thời. Trong nghệ thuật, cái đẹp càng hiện lên rực rỡ, cuốn hút càng có sức mạnh, khích lệ và gây ấn tượng sâu sắc. Điều kỳ diệu là các đại bác xưa, mặc dù gặp phải vô số khó khăn, vẫn ngưỡng mộ bông sen, con cò, cô Tấm, chàng Thạch Sanh, ông Bụt. Trong những thời điểm xã hội hỗn loạn, cuộc sống đầy rẫy đau khổ, nhân dân hy vọng vào nghệ sĩ không chỉ để chỉ trích thực tế tối tăm, mà chủ yếu là để chiếu sáng niềm tin vào tinh thần nhân văn. Những 'kết thúc hạnh phúc', 'sự hòa hợp lớn' trong văn chương của chúng ta dường như trở thành một quy luật nghệ thuật, một nguyên tắc đạo lý để đáp ứng nhu cầu thẩm mỹ xã hội, mà thiếu nó, chúng ta sẽ mất đi nền tảng vững chắc trong cuộc sống thực. Ngay cả những nghệ sĩ thực tế 'phê phán nồng nhiệt' về 'nỗi đau của con người' (Dobrôliubôp) vẫn lo lắng tìm kiếm 'con người tốt tuyệt vời' (Dôxtôiepxki), 'con người mới' (Tsecnưsepxki), 'niềm tự hào về con người', vì nghệ thuật cần 'phù hợp với những đứa con của cách mạng' (Xtăngđan). Những nghệ sĩ đó đã nhận ra sự tự giác hoặc chưa tự giác đúng tư tưởng dân chủ và xã hội chủ nghĩa của quần chúng lao động, tư tưởng cách mạng trong xã hội hiện đại. Không phải không có sự đồng thuận giữa sự chuyển động sâu sắc và toàn diện của xã hội và sự ra đời của nghệ thuật như một phản ứng để đáp ứng nhu cầu của sự chuyển động đó: Đời sống không hiếm kỳ tích được lập nên do quần chúng tự giác, tự nguyện 'gạt phăng hết đời tư nhỏ hẹp' để mở ra một thế giới mới và rộng lớn. Nghệ thuật nếu tự hào về đám đông, vì đám đông, chắc chắn phải mô tả 'chân thật, đẹp và tràn đầy lòng hồn' (Hồ Chí Minh) cái đẹp - anh hùng, cái đẹp - cao cả trong tầm vĩ mô hơn là dừng lại, đào sâu vào một chi tiết riêng biệt. Đó là cách mà văn thơ xã hội Pa-ri, nghệ thuật xô viết trong cách mạng tháng 10 và Chiến tranh vệ quốc, nghệ thuật Việt Nam trong hai cuộc kháng chiến gần đây. Lời quảng bá đại bác sắp tới sẽ nhắm thẳng vào chúng ta vì hôm nay chúng ta đang bắn súng vào 'lời ca ngợi' của nghệ thuật đó.
Bây giờ, từ cuộc cách mạng xã hội sâu sắc và toàn diện, những yếu tố mới, những thành tựu quan trọng ban đầu, những con người thực sự của chủ nghĩa xã hội đã nổi lên và mạnh mẽ phát triển. Quần chúng tin rằng nghệ sĩ và nghệ thuật sẽ đi cùng con đường và đi trước để ghi chú, thúc đẩy, dự báo và hướng dẫn. Để làm được điều đó, trước hết, nghệ sĩ phải có ánh nhìn tinh tế để nhìn thấy những điều mới mẻ. Nhưng điều này không hề đơn giản khi nhận thức và phản ánh về sự đẹp trong xã hội. Đặc biệt là con người ngày nay đang sống một cuộc sống năng động, mở cửa đón nhận mọi khía cạnh của cuộc sống, từ thực tế đến lối sống, nhân cách, ngôn từ, tư tưởng, tâm lý, tình cảm...