1. Bài tham khảo số 1 - Nhân vật Đăm Săn
Sử thi 'Đăm Săn' là một tác phẩm quen thuộc, khắc họa thành công nhân vật Đăm Săn - người anh hùng oai dũng, tài giỏi. Ngoại hình khỏe khoắn, vóc dáng vạm vỡ, thân thể cường tráng làm nổi bật phong thái uy dũng. Bản lĩnh, tự tin, và thông minh của Đăm Săn được thể hiện qua cuộc giao chiến gay cấn với Mtao Mxây. Chiến thắng xuất sắc của Đăm Săn mang lại sự ngưỡng mộ và tôn vinh từ cộng đồng, đồng thời đặt chàng vào vị trí tù trưởng tài giỏi, uy quyền trong bản làng.

2. Bài tham khảo số 3 - nhân vật Dì Mây
Nghệ sĩ trí tuệ Nhân văn đã nói: “Nghệ thuật là tâm hồn của con người”. Tác phẩm văn học là cơ hội để ta hiểu rõ, đồng cảm và chạm tới tâm hồn mỗi nhân vật. Trong truyện ngắn “Người ở bến sông Châu” của Sương Nguyệt Minh, nhân vật dì Mây sẽ mãi đi vào lòng độc giả như một hình ảnh đẹp về lòng nhân ái.
Dì Mây, một chiến sĩ trở về sau cuộc chiến tranh đầy chông gai. Tác giả khéo léo mô tả hình ảnh của dì với những vết thương về thể xác và tâm hồn. Bức tranh về một người phụ nữ yếu đuối về thể chất, nhưng mạnh mẽ về tinh thần ngay lập tức hiện lên. Dì Mây đã hy sinh tất cả, kể cả tình yêu và cuộc sống của mình để bảo vệ đất nước. Hồi hộp và xúc động không thể tả khi dì Mây giúp đỡ cô Thanh vượt qua khó khăn trong lúc đẻ, mặc dù chính dì cũng đang phải chịu đựng nỗi đau của mình. Sự đồng cảm và hy sinh của dì Mây là điểm nhấn tốt đẹp về lòng nhân ái trong tác phẩm.
Dì Mây là biểu tượng của sự vững mạnh, kiên cường và cao thượng. Bức tranh về người phụ nữ mất mát, chấp nhận số phận và vẫn giữ vững tinh thần lạc quan làm cho độc giả cảm nhận được những giá trị nhân văn sâu sắc. Tuy bị thương tật, nhưng dì không bao giờ đánh mất niềm tin vào cuộc sống và tình người.
Chúng ta không chỉ thấy những góc khuất đau thương của dì Mây, mà còn hiểu rõ về lòng vị tha và trái tim cao thượng. Dì Mây hi sinh cho người khác không phải vì sự trả thù hay ganh đua, mà là vì lòng yêu thương và tình nhân ái không đội trời chung. Đằng sau nụ cười lạc quan của dì là những kí ức đau buồn về tình yêu và sự hy sinh.
Nhân vật dì Mây không chỉ là hình ảnh một người phụ nữ mạnh mẽ vượt qua khó khăn, mà còn là biểu tượng của sự cao thượng và vị tha. Sự hi sinh không đòi hỏi đền đáp, và đó chính là điểm đẹp nhất về lòng nhân ái mà tác giả muốn truyền đạt. Thông qua dì Mây, tác giả giáo dục độc giả về tình yêu thương và lòng nhân ái, làm cho chúng ta nhìn nhận lại giá trị của cuộc sống.

3. Tìm hiểu về Nhân vật Ngô Tử Văn
Nhà văn Nguyễn Dữ, người để lại dấu ấn trong văn hóa Việt Nam thời trung đại, với tác phẩm Truyền kỳ mạn lục, đã khắc họa nhân vật Ngô Tử Văn một cách sâu sắc. Truyện Chuyện chức phán sự đền Tản Viên của ông mang đến cho độc giả một câu chuyện hấp dẫn về cuộc chiến tranh công bằng và sự đấu tranh cho công lý.
Ngô Tử Văn, là biểu tượng của tinh thần chiến đấu cho công lý và nhân quyền. Từ việc đối mặt với yêu quái hung ác đến việc bảo vệ dân làng, Ngô Tử Văn thể hiện lòng dũng cảm và tư duy chiến lược. Sự hi sinh vì cộng đồng của Ngô Tử Văn là nguồn động viên mạnh mẽ cho độc giả, khẳng định rằng trí tuệ và lòng can đảm có thể chiến thắng mọi thử thách.
Tác giả không chỉ mô tả hình ảnh anh hùng mạnh mẽ mà còn nhấn mạnh tới tầm quan trọng của công lý và lòng nhân ái. Ngô Tử Văn không chỉ là người bảo vệ đền Tản Viên, mà còn là biểu tượng của lòng nhân ái khi anh quyết định đốt cháy đền để đẩy lùi yêu quái, bảo vệ cuộc sống bình yên cho nhân dân.
Nguyễn Dữ thông qua câu chuyện về Ngô Tử Văn đã truyền đạt một thông điệp sâu sắc về lòng dũng cảm, lòng trung hiếu và lòng nhân ái. Cuộc đấu tranh của Ngô Tử Văn không chỉ là cuộc chiến với yêu quái mà còn là cuộc chiến để xây dựng một xã hội công bằng và hạnh phúc.
Đây không chỉ là một câu chuyện kì ảo mà còn là tấm gương sáng về lòng can đảm và sự hy sinh cho cộng đồng. Ngô Tử Văn là biểu tượng của người hùng có tầm nhìn xa, luôn hướng về mục tiêu lớn lao hơn là bản thân cá nhân.
Từ việc đề cập đến cuộc đấu tranh giữa Ngô Tử Văn và yêu quái, tác giả đã thể hiện sự tư duy sáng tạo và sức mạnh của lòng dũng cảm trong việc đối mặt với thách thức. Không chỉ là một nhân vật huyền bí, Ngô Tử Văn là biểu tượng của lòng kiên trì và lòng trung hiếu, là nguồn động viên mạnh mẽ cho độc giả.

4. Khám phá Nhân vật Thần Trụ trời
Thần Trụ Trời, một câu chuyện thú vị về nguồn gốc của trái đất, tuy chỉ là truyền thuyết nhưng đã tạo ra hình ảnh tuyệt vời về một vị thần. Thần Trụ Trời không chỉ là người tạo ra thế giới mà còn là biểu tượng của sức mạnh và tầm vóc vĩ đại.
Trong câu chuyện, Thần Trụ Trời hiện ra khi thế giới mới hình thành, tạo ra núi, sông, biển bằng cách đập vỡ cột đá chia trời và đất. Vị thần được mô tả với hình ảnh to lớn, chân dài vô tận, mỗi bước đi như băng qua vùng lãnh thổ rộng lớn. Đây là biểu tượng của sức mạnh phi phàm và tầm vóc vĩ đại, là nguồn động viên cho những ước mơ về sức mạnh vượt trội của con người.
Thần Trụ Trời không chỉ là người xây dựng thế giới mà còn là biểu tượng của sự đoàn kết và làm việc chung. Những công việc của Thần, như xây cột, phá cột để tạo ra núi, sông, biển, đều mang quy mô lớn. Nhân dân xưa kính trọng sức mạnh của vị thần và họ thể hiện sự đoàn kết, làm việc cùng nhau để khai khẩn đất đai.
Tuy nhiên, câu chuyện cũng là sự tương phản khi Thần Trụ Trời phá hủy công trình của mình để tạo ra những điều mới mẻ. Điều này có thể là biểu tượng cho sự đơn độc và đôi khi là sự nghệnh ngang trong con người. Nhưng qua mọi thách thức, người xưa vẫn nhìn nhận và ngưỡng mộ sức mạnh đồng lòng của Thần Trụ Trời.
Thần Trụ Trời cũng thực hiện những công việc chi tiết như đếm cát, tát bể, trồng cây, xây rú. Điều này thể hiện sự tỉ mỉ và sáng tạo của vị thần, đồng thời làm nổi bật sức mạnh của đoàn kết. Câu chuyện Thần Trụ Trời giúp người xưa thể hiện khát khao về sức mạnh và tình đoàn kết trong công việc.
Dù chỉ là truyền thuyết, nhưng Thần Trụ Trời là biểu tượng của sức mạnh và lòng đoàn kết của con người. Câu chuyện này mang đến cho chúng ta cơ hội ngắm nhìn vào trí tưởng tượng và ước mơ của nhân dân xưa về sức mạnh vượt trội và khả năng làm việc đồng đội.

5. Tìm hiểu về Nhân vật Huấn Cao
Nguyễn Tuân là nhà văn "Suốt đời đi tìm cái đẹp". Nhà phê bình Nguyễn Đăng Mạnh đã nhận định rằng: "Nguyễn Tuân là một cái định nghĩa về người nghệ sĩ. Đối với ông, văn chương trước hết phải là văn chương, nghệ thuật trước hết phải là nghệ thuật, và đã là nghệ thuật thì phải có phong cách độc đáo. Nhưng Nguyễn Tuân, xét từ bản chất, không phải là người theo chủ nghĩa hình thức. Tài phải đi đôi với tâm. Ấy là "thiên lương" trong sạch, là lòng yêu nước thiết tha, là nhân cách cứng cỏi trước uy quyền phi nghĩa và đồng tiền phàm tục". Trước cách mạng tháng Tám, những tác phẩm của ông "thoát li khỏi hiện thực, tìm về một thời vang bóng" với những thú vui hết sức tao nhã: thưởng trà, uống rượu,... một trong số đó là thú chơi chữ. Thú vui này được tái hiện trong "Chữ người tử tù" in trong tập "Vang bóng một thời".
Tác phẩm ban đầu có tên là "Dòng chữ cuối cùng" và được in trên "tạp chí Tao Đàn", khi xuất bản thành sách, Nguyễn Tuân mới đổi tên truyện ngắn thành "Chữ người tử tù". Chủ đề tác phẩm được Nguyễn Tuân đề cập là "Cái đẹp có thể sinh ra từ cái xấu, cái ác nhưng không thể sống chung với cái xấu, cái ác".
"Chữ người tử tù" kể về nhân vật Huấn Cao với những phẩm chất cao đẹp và tài năng đặc biệt. Ông Huấn có tài viết chữ rất đẹp. Vì chống lại triều đình, Huấn Cao bị giam ở nhà ngục tỉnh Sơn, tại đây, ông đã có cuộc gặp gỡ éo le với viên quản ngục. Khi viên quản ngục biệt đãi với Huấn Cao, ông tỏ ra khinh thường. Nhưng sau khi thấy được tấm lòng "biệt nhỡn liên tài" của viên quản ngục, ông quyết định cho chữ. Vào buổi tối trước khi Huấn Cao bị xử tử, một cảnh tượng xưa nay chưa từng có đã xuất hiện. Người tử tù mang trên mình đầy xiềng xích đang viết ra những nét phóng khoáng trên nền lụa trắng còn viên quản ngục lại khúm núm, run rẩy chờ đợi. Sau khi viết xong, Huấn Cao khuyên viên quản ngục nên tìm một nơi yên bình sống để giữ gìn tấm lòng thanh cao, yêu cái đẹp. Cảm động trước lời nói của Huấn Cao, viên quản ngục đã cúi đầu lạy tạ người tử tù với sự biết ơn, trân trọng.
Nghệ thuật xây dựng nhân vật được Nguyễn Tuân sử dụng một cách tài tình. Truyện ngắn đã khắc họa nhân vật Huấn Cao nổi bật lên với ý chí anh hùng, bất khuất, tài hoa, uyên bác, lương thiện. Ông cầm đầu cuộc khởi nghĩa phản đối triều đình, khi bị bắt, ông vẫn giữ tư thế hiên ngang. Trong phần trò chuyện giữa viên quản ngục và thầy thơ lại đầu truyện, ta cũng có thể nhận thấy được tài năng của ông Huấn "Huấn Cao! Hay là cái người mà vùng tỉnh Sơn ta vẫn khen cái tài viết chữ nhanh và rất đẹp đó không?". Tài năng của ông được nhiều người biết đến và ca tụng. Chữ của ông chỉ trao cho những "tấm lòng trong thiên hạ", ông không vì quyền lực, vàng bạc mà ép mình viết chữ "Ta nhất sinh không vì vàng ngọc hay quyền thế mà ép mình viết câu đối bao giờ". Không chỉ có tài năng, Huấn Cao còn mang trong mình tấm lòng lương thiện, sau khi nhận thấy tấm lòng viên quản ngục, ông đã quyết định cho chữ "Ta cảm tấm lòng biệt nhỡn liên tài của các ngươi. Nào ta có biết đâu một người như thầy quản đây mà lại có những sở thích cao quý như vậy. Thiếu chút nữa ta đã phụ mất một tấm lòng trong thiên hạ". Qua nhân vật Huấn Cao, ta có thể nhận thấy quan điểm nghệ thuật của Nguyễn Tuân "cái đẹp đi liền với cái tâm".
Viên quản ngục cũng được khắc họa một cách ấn tượng trong tác phẩm. Ông là người ngay thẳng, yêu cái đẹp nhưng phải sống ở nơi đầy gian dối, tàn nhẫn. Trong hoàn cảnh đó, viên quản ngục vẫn cố giữ sự trong sạch cho tâm hồn, ông mong muốn có được chữ của Huấn Cao để treo trong nhà. Khi nghe lời khuyên của Huấn Cao, hành động của viên quản ngục đã thể hiện vẻ đẹp tâm hồn ông "Ngục quan cảm động, vái người tù một vái, chắp tay nói một câu mà dòng nước mắt rỉ vào kẽ miệng làm cho nghẹn ngào: "Kẻ mê muội này xin bái lĩnh".
Với tình huống truyện độc đáo, cuộc gặp gỡ đầy éo le giữa Huấn Cao và viên quản ngục đã để lại dấu ấn khó phai cho người đọc. Thủ pháp đối lập cũng là một điểm nhấn. Ta có thể nhận thấy sự đối lập về địa vị xã hội và bản tính của hai nhân vật: một người là tử tù với tài năng và khí phách hiên ngang, một người là viên quản ngục đại diện cho luật lệ, trật tự xã hội đương thời. Tác phẩm còn làm nổi bật sự đối lập giữa cái đẹp với cái dơ bẩn, giữa ánh sáng và bóng tối trong cảnh cho chữ. Không gian cho chữ là một phòng giam tối tăm, đối lập với "tấm lụa bạch còn nguyên vẹn lần hồ". Sự đối lập, đảo ngược vị thế của người tử tù và viên quản ngục: Người tù thì hiên ngang phóng những nét bút thể hiện hoài bão tung hoành của một đời người, còn viên quản ngục lại khúm núm chờ đợi "Một người tù cổ đeo gông, chân vướng xiềng, đang dậm tô nét chữ trên tấm lụa trắng tinh căng phẳng trên mảnh ván. Người tù viết xong một chữ, viên quản ngục lại vội khúm núm cất những đồng tiền kẽm đánh dấu ô chữ đặt trên phiến lụa óng". Bằng ngôn ngữ tinh tế, nhịp điệu câu văn chậm, truyện ngắn gợi lên cho người đọc không gian cổ xưa của một thời vang bóng. Ngôi kể thứ ba được sử dụng giúp người đọc có hình dung khái quát về hoàn cảnh, tính cách mỗi nhân vật.
Xuyên suốt tác phẩm, Nguyễn Tuân đã thể hiện niềm tin về sự tỏa sáng của cái đẹp ngay cả trong không gian tồn tại của cái xấu, cái ác. Qua "Chữ người tử tù", nhà văn muốn khẳng định sự tồn tại của cái đẹp trong cuộc sống, nó có thể cứu rỗi linh hồn và giúp người với người gần gũi, hiểu nhau hơn. Truyện ngắn đã đem lại cho chúng ta những ấn tượng khó quên.
