1. Tích Chu
Ngày xưa, có một người tên là Tích Chu. Bố mẹ Tích Chu mất sớm, Tích Chu sống với bà. Mặc dù bà phải làm việc vất vả để kiếm sống cho Tích Chu, nhưng Tích Chu không biết quý trọng điều đó. Khi bà ốm, Tích Chu chỉ biết vui chơi mà không để ý đến bà. Đến khi bà rời bỏ thế gian, Tích Chu mới hối hận vô cùng.
Một ngày, Tích Chu nhận ra tình thương của bà đã biến thành chim bay lên trời. Tích Chu hối hận và quyết định đi lấy nước suối Tiên để bà trở lại. Sau những ngày đêm gian khổ, Tích Chu cuối cùng cũng thành công. Bà trở lại, và từ đó, Tích Chu hết lòng yêu thương và quan tâm đến bà.
Ý nghĩa nhân văn: Con cháu cần biết trân trọng và hiếu thảo với ông bà.

2. Chuyện về bông hoa cúc trắng.
Ngày xưa, có một cô bé sống cùng mẹ trong một túp lều tranh dột nát, nhưng cô bé lại là một đứa trẻ hiếu thảo. Mẹ của cô bé mắc một căn bệnh nặng, nhưng do hoàn cảnh gia đình nghèo, không đủ tiền để mua thuốc chữa trị. Cô bé trở nên rất buồn bã. Một ngày, khi đang ngồi khóc bên đường, một ông lão đi qua và hiểu được tình hình, ông lão nói:
– Cháu hãy vào rừng, đến gốc cây cổ thụ to nhất, hái một bông hoa duy nhất ở đó. Số cánh của bông hoa đó sẽ là số ngày mẹ cháu còn sống.
Cô bé vào rừng và sau một thời gian dài, cô bé tìm thấy bông hoa trắng. Tuy nhiên, khi đếm cánh hoa, chỉ có bốn cánh. Cô bé không đành lòng, liền xé nhẹ từng cánh hoa lớn thành những cánh nhỏ. Bông hoa bắt đầu có nhiều cánh hơn, không thể đếm được. Từ đó, bông hoa được biết đến với tên gọi “bông hoa cúc trắng,” là biểu tượng của lòng hiếu thảo mà cô bé dành cho mẹ.
Ý nghĩa nhân văn: Con cháu phải có lòng hiếu thảo và tôn trọng ông bà.


3. Chuyện về bông hoa đại
Ngày xửa ngày xưa, có một ngôi làng nhỏ giữa núi rừng, nơi cuộc sống yên bình và gắn bó với thiên nhiên huyền bí. Trong ngôi làng ấy, có một chuyện kể về sự gắn bó giữa một đứa trẻ nghèo và một chú hươu con. Câu chuyện kể về tình bạn đẹp giữa họ và cuộc phiêu lưu của đứa trẻ với hươu con trong rừng sâu.
Đứa trẻ phải xa mẹ để sống với một lão giàu, nhưng tình yêu thương của đứa không bao giờ phai nhạt. Mỗi ngày, đứa trẻ và hươu con cùng nhau trải qua những kỷ niệm đẹp, từ việc hái củi đến những chuyến phiêu lưu trong rừng.
Thế nhưng, họ phải đối mặt với nguy hiểm khi một lão đồ tể ác ý xuất hiện. Cuộc sống của họ bị đảo lộn, nhưng tình bạn và lòng hiếu thảo giữa đứa trẻ và hươu con vẫn mãi mãi. Hươu con đã dẫn đường cho đứa trẻ trở về nhà mẹ và giúp họ vượt qua những khó khăn.
Ngày nay, người ta kể lại câu chuyện của đứa trẻ và hươu con như một bài học về lòng hiếu thảo, tình bạn và sự gắn bó với thiên nhiên. Cây hoa Đại nở rộ ở nơi họ từng chia ly, như một biểu tượng cho tình yêu và sự chờ đợi trọn vẹn.
Ý nghĩa nhân văn: Tình yêu và lòng hiếu thảo sẽ luôn là động lực mạnh mẽ, giúp con người vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.


4. Người nông dân biến nai thành triệu phú
Một lúc xưa, tại vùng Cao Bằng, có một tiều phu đơn sơ, tràn đầy lòng hiếu khách và tình thương. Anh ta có một bà mẹ già yếu đau. Bác sĩ khuyên cần có sữa nai để bồi bổ, mới có hy vọng chữa lành cho bà. Anh không ngần ngại khó khăn, mỗi ngày dũng cảm bước vào rừng, quyết tâm tìm kiếm sữa nai cho mẹ, mặc dù việc này không dễ dàng vì mỗi khi nhìn thấy người, nai liền bỏ chạy nhanh chóng.
Không thể kiếm được sữa nai, tiều phu buồn rầu, không dám quay về nhà. Anh ta ngồi giữa rừng, ôm đầu khóc. Bất ngờ, một ông lão với cây gậy đến và nói: “Nếu muốn có sữa nai, con phải mặc áo lốt của nai, mới có thể đến gần chúng được.” Ông lão trao cho anh một bộ lốt nai để anh mặc.
Anh ta làm theo và kỳ thực, sau đó, anh ta đã có thể tiếp cận gần với đàn nai cái, thu được nhiều sữa để mang về chữa trị cho mẹ già. Một hôm, ông lão lại xuất hiện, khen ngợi lòng hiếu thảo của anh ta và truyền cho anh những bí kíp linh thiêng. Anh học thuộc lòng, giữ bí mật không tiết lộ cho bất kỳ ai. Sau khi mẹ qua đời, anh ta rời khỏi nhà, lên núi biệt phá, không quay lại nữa.
Sau một khoảng thời gian dài, một ngày, người con của tiều phu leo núi lấy củi. Bất ngờ gặp một con nai biết nói. Nai nói: “Cha ơi. Cha đã trở thành nai, không thể quay lại làm con người nữa. Cha đây gửi con sừng, con hãy buộc dây và kéo về. Đến đâu mà sừng vướng, không thể đi tiếp nữa, thì con hãy chọn đó để mở rộng kinh doanh, sẽ thành công trong tương lai”.
Nói xong, con nai đầu gục xuống cây để sừng rơi xuống. Sau đó, nai biến mất vào rừng sâu. Người con trai vâng lời, thực hiện theo hướng dẫn của nai. Không ngạc nhiên, sau đó anh ta đã thành công phồn thịnh. Khi người khác biết đến câu chuyện này, họ gọi tiều phu biến thành nai là Lộc Giác Chân Nhân, tin rằng ông ta đã đạt đến đỉnh cao của tu tiên.
Ý nghĩa nhân văn: Tình hiếu thảo của con cái với cha mẹ, đặc biệt là khi cha mẹ già yếu.


5. Huyền thoại về cây Vú Sữa
Xưa kia, có một đứa trẻ được mẹ yêu thương nên rất nghịch ngợm và thích phiêu lưu. Một lần, bị mẹ trách, đứa trẻ giận dữ rời nhà. Lang thang khắp nơi, mẹ không biết con ở đâu nên lo lắng. Ngày qua ngày, mẹ ngồi trước cổng nhà mong con trở về. Thời gian trôi qua mà đứa trẻ vẫn chưa quay về. Đau buồn và kiệt sức, mẹ đau lòng gục xuống... Không biết đã đi xa như thế nào, đói bụng và lạnh giá, đứa trẻ mới nhớ về mẹ:
“Đúng rồi, khi đói, mẹ luôn cho con ăn; khi bị bắt nạt, mẹ luôn ủng hộ con. Hãy quay về với mẹ thôi.” Đứa trẻ liền tìm đường về nhà... Nhà vẫn như cũ, nhưng mẹ không xuất hiện. Đứa trẻ gọi mẹ: “Mẹ ơi, mẹ đâu rồi, con đói quá!”
Đứa trẻ gục xuống, ôm một cây xanh trong vườn mà khóc. Điều lạ thường, cây xanh bắt đầu run rẩy. Những đóa hoa bé nhỏ từ cành lá mọc lên, trắng như mây. Hoa tàn, quả xuất hiện, lớn nhanh, vỏ mịn màng, màu xanh óng ánh. Cây nghiêng cả cành, quả to rơi vào tay đứa trẻ. Đứa trẻ cắn một miếng, ngon quá! Quả thứ hai rơi xuống. Đứa trẻ bóc vỏ, cắn hạt quả. Thật cứng cáp! Quả thứ ba rơi xuống. Đứa trẻ nhẹ nhàng vuốt quanh quả, vỏ mềm dần nứt ra, một dòng sữa trắng nguyên chất trào ra, ngọt ngào như sữa mẹ...
Đứa trẻ nghịch môi, hứng lấy dòng sữa ngọt ngào, thơm phức như sữa mẹ. Cây rung động, lá cây thì thầm:
“Đôi lần thử thách mới hiểu vị ngon của trái
Con lớn mới biết trân trọng tình mẹ.”
Đứa trẻ bật khóc. Nhận ra mẹ đã không còn. Nhìn lên tán lá, một mặt xanh bóng, mặt kia đỏ hoe như đôi mắt mẹ khóc đợi chờ con. Đứa trẻ ôm cây mà khóc, thân cây xù xì, thô ráp như đôi bàn tay mẹ làm việc. Nước mắt của đứa trẻ rơi xuống gốc cây. Cây ôm đứa trẻ, cành lá đung đưa như bàn tay mẹ âu yếm vỗ về. Đứa trẻ kể cho mọi người nghe câu chuyện về mẹ và sự hối hận của mình… Trái cây thơm ngon từ vườn nhà đứa trẻ, ai cũng yêu thích. Họ mang về trồng khắp nơi và đặt tên là Cây Vú Sữa.
Ý nghĩa nhân văn: Con cái cần biết ơn cha mẹ. Tình mẹ là vô song, trường tồn mãi mãi.

