1. Tròng trành nỗi nhớ tháng Hai
Tháng Hai, Hà Nội mang đến cho chúng ta cảm giác yên bình khó tả. Đất trời bị phủ lên bởi màn sương mơ mộng của cơn mưa xuân. Những giọt mưa lung linh như những viên ngọc trai trên cánh hoa, nhẹ nhàng rơi lên mi mắt, trên mái tóc buông lơi của người kia. Dù chỉ là mưa nhẹ, nhưng đã đủ để thấm ướt vai áo mỏng của người yêu. Trong đêm, tiếng mưa thì thầm làm tỉnh lại bao kỷ niệm trong ta.
Các ngày cuối tuần, phố Hà Nội trở nên thật yên bình, như thể vòng xoay cuộc sống đang chậm lại. Tại quán cà phê quen thuộc, ta đếm từng giọt cà phê rơi nhỏ nhẹ, hòa mình trong âm nhạc nhẹ nhàng mang đến kí ức lang thang nơi đâu đó. Những bản nhạc lãng đãng gần xa khiến ta suy ngẫm về những dấu chân của thời gian: “Tuổi nào vừa thoáng buồn áo gầy vai/ Tuổi nào ghi dấu chân chim qua trời/ Xin cho tay em còn muốt dài/ Xin cho cô đơn vào tuổi này/ Tuổi nào lang thang thành phố tóc mây cài”. Đúng thế, ai cũng phải đối mặt với sự thay đổi của thời gian, làn môi, mái tóc.
Thời gian không chờ đợi ai, mùa hoa này sẽ tàn và lại có mùa hoa mới. Sau chuỗi ngày rộn ràng của tết, khi những bông hoa đào phai màu, người Hà Nội thường chơi hoa lê như để giữ lại không khí xuân trong nhà. Cành hoa lê cổ thụ, lộc biếc trổ san sát cùng hoa và nụ được nhập từ vùng núi phía Bắc về Hà Nội. Theo kinh nghiệm, những gốc hoa càng già càng đẹp và bền, có thể trưng bày được khoảng 2 tháng. Khác với vẻ tươi tắn của hoa đào, những bông hoa lê trắng muốt, thuần khiết mang lại sự trang nhã cho không gian sống. Nhìn lại, cuộc sống thay đổi theo với sự biến đổi của bốn mùa.
Tháng Hai luôn là thời điểm đặc biệt với những người cùng sinh vào cung Bảo Bình. Họ có những đặc điểm tương đồng rất riêng. Những người sinh vào tháng Hai thường thức thời, quan sát sự vụng trộm và toàn diện mọi vấn đề từ nhiều góc độ. Các bạn bè sinh vào tháng Hai là những người đáng trân trọng, vì họ luôn biết đánh giá cao các mối quan hệ trong cuộc sống. Thêm vào đó, những người sinh trong cung Bảo Bình của tháng Hai luôn thu hút sự chú ý đặc biệt từ người khác. Nhược điểm lớn nhất của họ là khó quên những nỗi đau từ quá khứ nhưng lại cố che giấu cảm xúc của mình. Vì vậy, đừng bao giờ làm tổn thương họ.
Đời người luôn đầy đủ mọi cảm xúc. Có những lúc, tình cảm sâu đậm bỗng nhiên trở nên phai nhạt. Mọi thứ xung quanh chúng ta đều biến đổi theo thời gian. Thời gian trôi nhanh như cơn gió thoảng, những mối quan hệ chỉ đến một lần trong đời. Đôi khi, ta buông tay không kịp giữ chặt người tri kỷ, chỉ một chốc lưng đeo sẽ trở thành người xa lạ. Có lẽ, chỉ khi ta trải qua những thử thách của cuộc sống, ta mới hiểu rõ hơn về hương vị ngọt ngào sâu đậm của tình yêu. Sự kỳ ảo của định mệnh khiến ta không thể dự đoán được điều gì sẽ đến và đi. Vậy nên, nếu không còn định mệnh ở bên nhau, hãy nhẹ nhàng buông bỏ nỗi buồn theo dòng nước, để lòng mình học cách quên đi những ký ức khó quên của quá khứ.
Tháng Hai, mưa xuân phơi phới, hoa xoan tim tím rụng vơi đầy, hương hoa bưởi lang thang trong gió khiến nỗi nhớ tròng trành trong tim ta.
Vy Anh
2. Tháng Hai se lạnh với làn gió rét
Bấy lâu nay chẳng về thăm quê, lòng như nghé con lạc mẹ. Làng quê đổi mới, đẹp rực rỡ với những con đường xi măng láng lượt, những ngôi nhà sắc màu san sát. Hương cây, hương hoa quấn quýt trên mái ngói. Tháng hai đã ghé thăm, nắng nhẹ như tơ vàng phủ lên mặt đất, tô điểm cho tầng cây chuyển màu xanh tươi ngất.
Theo lời người xưa: “Tháng giêng rét đài, tháng hai rét lộc”. Mẹ tôi giải thích: “Tháng giêng, mặc dù là xuân nhưng vẫn rét. Hoa rơi hết cánh trơ đài để chuẩn bị cho quả. Sang tháng hai, rét chỉ còn se se, không khí ẩm ướt thuận lợi cho sự sinh sôi của cây cỏ”. Tháng hai là lúc lúa nảy mầm, khoai tạo củ. Hạt mưa tháng hai nặng hơn, lụt như sợi nối giữa trời đất. Tiếng mưa rơi thánh thót như bản ca yên bình.
Tháng hai, mẹ tôi đi làm cỏ lúa. Những sợi tơ nhện trên lá lúa cong cong dưới sương mờ đêm, nhưng không buốt giá như mùa đông. Mùi thơm của lúa non, mùi đất như hiện hữu mà vắng vẻ. Buổi chiều, mẹ tôi về nhà với cỏ. Ngọn lửa bập bùng trong bếp, mùi thơm từ rau cỏ bắt đầu lan tỏa. Một bữa cơm đơn giản nhưng đầy hương vị của quê hương.
Tháng hai không lộng lẫy như tháng giêng, nhưng tràn ngập sức sống, tình tứ và âm nhạc. Cỏ cây mỗi ngày xanh tươi hơn, màu sắc thêm thắm. Tháng hai dường như kéo dài thời gian, mảnh trăng non mềm mại như bức tranh. Dạo chơi trong làng, mùi hoa lan quyến rũ, làm tâm hồn trở nên nhẹ nhàng. Tiếng gáy dế râm ran dưới bụi cỏ, làm lòng người bỗng chốc nhớ nhung.
Ngày nào, chúng tôi chúng nhỏ đi lang thang bên ruộng tìm dế. Dế như những viên ngọc, những chú ếch làm cho đêm trở nên sôi động. Tiếng dế gáy làm trái tim nhỏ bé của chúng tôi nhảy múa. Thời thơ ấu đã qua, nhưng ký ức về những đêm đó vẫn còn đọng mãi.
Tháng hai, quê hương tôi trở nên đẹp đẽ và thuần khiết. Không gian như chậm lại, mọi người tỏ ra ân tình và yêu thương hơn. Những buổi chiều trên đường làng tràn ngập mùi hương hoa lan và tiếng gáy dế như là những giai điệu của quê hương. Cuộc sống ngày nay có vẻ hối hả, nhưng những giây phút bình yên ấy vẫn làm cho con người trân trọng và yêu quê hương.
3. Tháng Hai, hành trình hội họp làng cùng mẹ
Tháng Hai, bản đồng với đất trời, nổi bật dưới màn mưa bụi như bức tranh mơ hồ, hương bưởi và xoài lan tỏa nhẹ nhàng. Thời gian giữa chồi non lộc biếc. Không còn không khí sôi động của đêm giao thừa, không náo nức như buổi sớm ngày Xuân đầu tiên. Tháng Hai với tôi, niềm mong chờ háo hức là được cùng mẹ tham gia hội làng.
Cụm di tích Đình chùa Từ Hồ quê tôi, là Di tích lịch sử quốc gia từ tháng 8 năm 1995. Chùa thờ Phật Bà Quan Âm, Đình thờ Đức thánh Chử Đồng Tử. Cây đa cổ thụ hình mâm xôi và cây gạo già hình con gà, kể lạc tỏng về yến tiệc của Đức thánh Chử Đồng Tử. Cảnh đẹp huyền bí của cây đa Yến, là biểu tượng linh thiêng của làng quê.
Mùng 6 tháng Hai năm sau, làng tôi mở hội to. Rước hội hành hương từ đình chùa, đi vòng quanh làng, lên tế lễ cây đa Yến rồi về nhà văn hóa thôn. Đội rước kiệu Thánh trang nghiêm kính. Đội múa rồng khỏe khoắn uyển chuyển. Đội tế nam, tế nữ của Hội người cao tuổi mẫu mực nghiêm túc. Đội phụ nữ múa hát trống quân tươi tắn rực rỡ. Thiếu nhi trong đội sinh tiền hồn nhiên. Bao nhiêu gương mặt, bấy nhiêu niềm vui. Tất cả làm nên không khí tưng bừng rộn rã của đất trời nhân gian.
Không quên cảm giác hồi hộp khi nhìn Đội tế nữ. Người thôn nữ lần đầu tiên được trang điểm với phấn hồng son môi. Niềm vui rộn ràng trong tôi khi mẹ là một trong những thành viên của đội. Tôi tự hào và hạnh phúc.
Thời gian trôi, diện mạo quê hương tôi mới mẻ. Những nét đẹp văn hóa của hội làng vẫn giữ giá trị. Giá trị đó không chỉ là sự đoàn tụ gia đình trong ngày làng, cũng không phải là quảng bá lịch sử làng quê với du khách. Mà đó là sự gìn giữ niềm tin và lòng thiện lương trong tâm hồn mỗi người dân.
Niềm hạnh phúc giản đơn với tôi là được cùng mẹ dự hội làng. Tôi giúp mẹ chọn những bộ trang phục đẹp nhất để diện vào ngày hội. Áo dài nhung tím đính kim tuyến hoặc áo bà ba màu nâu cánh gián, điệu đà cùng quần sa Nam Định. Sau ba ngày hội, những bộ trang phục được cất giữ, như gói ghém lại niềm vui và kỳ vọng đến hội làng năm sau.
Ngày hội làng năm xưa, con đường Rước trước sân đình còn đất đỏ. Dưới mưa phùn, đường lầy bùn. Mẹ nắm tay tôi qua những đoạn ngập nước để tránh tôi trơn trượt. Bây giờ, các đường thôn ngõ xóm bằng bê tông sạch sẽ. Mẹ đã tám mươi, vẫn nắm tay tôi trong tiếng trống hội, bước chậm chạp vì căn bệnh khớp. Nhưng với tôi, được đi bên mẹ trong tiếng trống, nắm bàn tay ấm áp của mẹ, là điều quý giá không gì sánh kịp.
Qua nhiều năm, diện mạo quê hương tôi thay đổi. Nhưng giá trị văn hóa của hội làng vẫn trọn vẹn. Niềm hạnh phúc đơn giản là niềm vui được dìu mẹ đi dự hội làng. Tôi trân trọng từng khoảnh khắc ấy, bởi mùa xuân đã sắp cạn ngày, và tôi không biết sẽ còn bao nhiêu lần được dìu mẹ đi dự hội làng mùa xuân nữa.
Tạ Thị Thanh Hải
4. Nỗi lòng tháng Hai
Tháng Hai kêu gọi ta chầm lại, trân trọng thời gian và tự thưởng thức cuộc sống nhiều hơn. Năm mới, hứa hẹn những chuyến phiêu lưu đầy ắp, khám phá thiên nhiên và thưởng thức từng khoảnh khắc.
Tháng Hai, dòng người vội vã trở về sau những ngày tết. Quê hương nhỏ bé dần xa vắng, ký ức rơi theo những cơn gió. Những ngôi nhà hai bên đường giờ chỉ là dấu vết.
Tháng Hai, nhịp điệu của mùa yêu thương tràn đầy. Giữa không khí lãng mạn của ngày Valentine, thấy đôi tay nắm chặt, ngọt ngào của những tình cảm làm ai đó xao xuyến giữa vô vàn kí ức và ý thức về tình yêu. Những giây phút trầm tĩnh đọng lại, lòng chúng ta như làm mới bằng tình thương và lòng biết ơn.
Tháng Hai, phố phường trở nên dịu dàng hơn dưới bóng cây. Dòng người êm đềm, con đường trở nên êm ái hơn. Tháng Hai biết yêu thương từng góc phố nhỏ. Quán cà phê nơi tiếng guitar vang lên. Yêu những cảnh đẹp nhỏ bé, sâu lắng như câu chuyện cổ tích, làm dịu lòng người. Chúng ta giữ mãi như những người giữ ký ức, tìm kiếm và giữ gìn những điều sâu sắc từ quá khứ. Một năm trôi qua chậm rãi hoặc nhanh chóng, để lại dấu vết trong lòng, nhìn lại chúng ta nhận ra rằng sau cùng, tình yêu và sự biết ơn là chìa khóa.
Cảm ơn năm đầy biến động, giúp chúng ta hiểu rõ hơn về bản thân và những người xung quanh. Biết rằng người yêu thương ta bằng cả trái tim chân thành và trung thực.
Như giọt sương trên lá, như giọt mưa rơi vào buổi sớm, tâm hồn ta nhấn nháp vào nhịp âm cảm xúc, cảm ơn tình yêu thương đã bên cạnh ta trong tháng Hai...
Huệ Hương
5. Tháng Hai ấm áp
Tháng Hai, đặc biệt với sự lạ lùng của nó, chẳng đủ ba mươi ngày. Nhưng nó lại đem đến một không khí ấm áp, đong đầy tình yêu đong đầy sự chờ đợi của mọi người.
Tháng Hai êm đềm với bản hòa nhạc yêu thương của ngày Tết truyền thống. Mùa xuân tràn ngập từ những ngõ nhỏ, giống như tình yêu đến và rời đi không theo ý muốn của bất kỳ ai.
Gió xuân thổi nhẹ trên đường phố, cây mai bắt đầu hé nụ, chuẩn bị bung bổ hoa vàng tươi. Người ta hẹn hò, chờ đợi điều gì đó mãi mãi, trong lo lắng và vu vơ. Không ai biết chắc chắn điều gì sẽ đến. Tuổi trẻ thì luôn nhiệt huyết, hôm nay yêu thế giới vì trời xanh mây trắng, mai yêu biển vì biển rộng lớn. Tình yêu thay đổi nhanh chóng như bàn tay lật trang cuốn sách.
Người ta ngồi đó than thở, không ưa tháng Hai cho lắm. Thì ra, người ta thường vô cớ như thế, ghét một ngày là ghét hẳn một mùa, ghét một người là ghét cả nơi người ta sinh ra. Bởi tháng Hai mang theo ngày lễ tình nhân, nhìn người ta ngọt ngào nắm tay nhau dưới góc đường làm lòng kẻ cô đơn rộn ràng và chua xót, nhận ra mình lạc lõng giữa những kí ức. Từ từ, người cô đơn trở nên khó tính khi nhìn thấy tình yêu đang hiện hữu ngay trước mắt.
Tháng Hai, mùa của tình yêu, là lúc tĩnh lặng làm mới tâm hồn bằng những yêu thương chân thật. Nhận ra mình đã thay đổi từng ngày và chắc chắn sẽ khác hẳn từng ngày tiếp theo, biết rằng không ai 'bước chân hai lần vào một dòng sông' để cảm nhận rằng mình không còn ở đó giữa những kí ức.
Tháng Hai nhắc nhở mọi người, khi yêu, hãy yêu mà không phản đối, hãy nhìn thẳng vào mắt nhau và hạnh phúc. Có lẽ, khi già, chúng ta sẽ gặt hái những gì chúng ta đã gieo xuống.
Đôi lần, ngồi nhìn ra khung cửa sổ, ngắm lá rơi và mây trôi trên đỉnh đầu, lặng lẽ nghĩ về cuộc sống của mình khi hoàng hôn buông xuống. Không biết có ai ngồi cùng mình ngắm mặt trời lặn hay không. Tìm kiếm một tình yêu không khó, nhưng tìm kiếm một tình yêu chân thành và lâu dài thì thực sự là một nhiệm vụ khó khăn.
Khi nhóm bạn hồi hộp gặp nhau trong đám cưới của cô bạn cùng lớp, bất ngờ họ nhắc nhau về những năm tháng trước đây, nơi họ nghĩ rằng cuộc đời sẽ tươi sáng như thế nào. Đến bây giờ, gần mười năm trôi qua, họ cảm thấy thương cho tâm hồn trưởng thành của họ, không còn nhiều giấc mơ như xưa. Tình yêu ngày xưa thì đơn giản, chỉ cần mộng mơ rồi thầm thì yêu, thật thà thương nhớ trong sự mơ mộng. Nhưng qua những năm tháng, khi gặp lại nhau, trái tim họ vẫn như rung động ngày xưa, dù cho họ không đi chung một con đường cả đời.
Con đường tình yêu là một chuyến phiêu lưu nhiều khúc khuỷu, và trên thế giới có bao nhiêu người thì cũng có bấy nhiêu loại tình yêu. Và những người yêu nhau, chỉ cần nhìn vào nhau, đã đủ để trải qua một mùa yêu. Vì vậy, hãy giữ cho mùa yêu đi qua nhẹ nhàng và ý nghĩa, dù cho tiếng yêu đó, chúng ta vẫn chưa từng nghe nói thầm thì.
Diệu Ái