1. Gia tài của mẹ
1. Gia bảo của mẹ
(Viết nhân dịp kỷ niệm sinh nhật 20 của con gái)
Tháng 7, khi nắng hạ oi ả vẫn còn nồng, là lúc mẹ đón chào cô công chúa bé bỏng của mình. Ngày đặc biệt ấy trùng với ngày mẹ chính thức làm mẹ - ngày 11 tháng 7.
Đêm tháng 7, bố mẹ hồi hộp chở mẹ lên viện. Sau một đêm vất vả, con gái chào đời, mang theo niềm hạnh phúc cho gia đình. Mẹ cảm ơn con đã đến bên mẹ, là nguồn động viên lớn nhất. Mẹ và con trở thành bạn đồng hành, yêu thương nhau hết mực.
Con trải qua 12 năm học phổ thông với sự hỗ trợ của mẹ. Mỗi bước đi, mỗi cử chỉ, mẹ luôn ở bên che chở. 20 tuổi, con đã trưởng thành và mẹ tự hào về con.
Tuổi 20, là khoảnh khắc của những ước mơ và dự định. Mẹ mong con giữ gìn giá trị nhân phẩm, ý thức trách nhiệm và học hỏi để bước vào tương lai tươi sáng. Mẹ mãi yêu con!
Đoàn Hạnh


2. Đám mây tuổi 20
Tuổi hai mươi, bước ngoặt của cuộc đời. Em nhìn lại những năm tháng trẻ trung, ngây thơ với nụ cười hồn nhiên. Cảm giác bắt đầu tiếc nuối, nhưng cũng là cơ hội để trưởng thành.
Viết về tuổi hai mươi, đẹp nhưng cũng chứa đựng những cảm xúc phức tạp. Cuộc sống độc lập, tự do, nhưng cũng đầy những khó khăn và thách thức.
Tuổi hai mươi, bước chân mạnh mẽ hơn, cuộc sống tự lập không còn là điều xa lạ. Những mối quan hệ mới, những lo lắng mới. Nhưng khoảnh khắc về nhà trở nên quý giá hơn, và đôi khi, em chỉ muốn ôm mẹ và khóc.
Em trải qua niềm vui của thành công, có động lực để tiến lên, nhưng cũng biết đến nỗi đau từ thất bại, học cách đứng lên mạnh mẽ hơn. Tuổi hai mươi, em khác biệt...
Em vẫn là cô gái trẻ, trái tim tràn đầy năng lượng. Hôm qua, em còn là đứa trẻ đòi quà, giận dỗi nhưng hôm nay, em đã mạnh mẽ hơn. Biết im lặng trước khó khăn, mỉm cười đối diện với những thử thách, và chấp nhận hiện thực một cách mạnh mẽ.
Tuổi hai mươi, em yêu một cách cuồng nhiệt, nhưng cũng biết khi nào nên buông bỏ. Em ngây thơ trong tình yêu, nhưng đủ mạnh mẽ để rời bỏ nếu cần. Em học cách trân trọng bản thân, không làm tổn thương chính mình. Em yêu thương gia đình hơn, quan tâm và chăm sóc họ nhiều hơn.
Tuổi hai mươi là thời kỳ tự do, hành trình khám phá thế giới bắt đầu. Những chuyến đi đầu tiên đánh dấu hành trình trẻ trung, không bị gò bó, không lo toan cuộc sống. Em đi, để lại dấu chân trên mọi nẻo đường, gửi gắm năng lượng tuổi trẻ. Và một ngày nào đó, nhìn lại, em sẽ nói: 'Những năm tháng tuổi trẻ thật tuyệt vời' và sẵn sàng cho những chuyến phiêu lưu tiếp theo.
Tuổi hai mươi, thời kỳ của sự hiếu thắng. Em quyết định, dám làm, dám sai, vì tuổi trẻ còn dài. Cứ thử nghiệm, cứ điên đảo, vì 'tuổi hai mươi điều gì cũng có thể'.
Tuổi hai mươi, ăn chưa no, lo chưa tới. Ăn phở hôm nay, mì mai, uống trà sữa, cuối tháng uống nước lọc. Tuổi hai mươi, cười nhiều như điên, khóc lóc như kẻ khờ...
Có những ngày hạnh phúc, cũng có những ngày thách thức...
Và có những điều không hiểu, nhưng đó chính là 'tuổi hai mươi'.
Tác giả: Mưa Hạ


3. Hành trình qua tuổi hai mươi
Lời tạm biệt với thời kỳ mơ mộng, chào đón sự trưởng thành. Tuổi 20, dấu mốc quan trọng đánh dấu hành trình vào cuộc sống người lớn. Tôi nhìn thế giới bằng nhiều màu sắc hơn, không chỉ đơn thuần là trắng đen, mà còn có màu xám đầy sắc thái. Cuộc sống không hoàn hảo, và mỗi người đều trải qua những biến đổi riêng, tùy thuộc vào góc nhìn của họ.
Tuổi 20, thời kỳ của những thách thức và bài học về tình bạn. Việc chấp nhận mất đi một người bạn có thể là quyết định đúng đắn, vì tình bạn đích thực là người sẽ ở bên cạnh bạn cả trong thăng trầm. Gia đình trở nên quan trọng hơn bao giờ hết, và tôi hiểu rằng họ là nền tảng vững chắc nhất trong cuộc sống.
Tuổi 20, sự trưởng thành trong suy nghĩ và hành động. Tôi bắt đầu đặt ra nhiều kế hoạch cho tương lai, đối mặt với những nỗi sợ hãi trước đây. Cuộc sống 20s mang lại những trải nghiệm mới, những bài học quý giá, và những niềm vui không thể nào quên.
Tuổi 20, là chương trình cuối cùng của một kỷ nguyên đẹp đẽ. Cám ơn và chào tạm biệt, TUỔI HAI MƯƠI!
- Sarah -


4. Khi bước chân qua tuổi 20
Gửi lời chào cuối cùng đến cô gái 20 tuổi của mình,
Cuộc sống này quả thực quá khắc nghiệt với em rồi!
Năm 16 tuổi, em luôn mơ về những điều không tưởng, tin rằng có nơi nào đó có cầu vồng bảy sắc. 16 tuổi, em nghĩ mình đã trưởng thành, nhưng thực sự chỉ là đang cố tự làm người trưởng thành trong tâm trí non nớt của một đứa trẻ. Em tưởng cuộc sống này đã đủ tệ khi phải đối mặt với cô đơn, vấp ngã lần này đến lần khác. Nhưng thực ra, em chưa bao giờ đơn độc. Năm ấy, em thấy mình ngốc nghếch, không biết phải đối mặt với những thách thức ra sao, cuối cùng lại để thời gian làm dịu đi mọi thứ. Nhưng ít nhất, em đã trải qua những khoảnh khắc trong sáng, được là chính mình, thời kỳ em rất muốn trải lại.
Tuổi 17 của em trôi qua nhanh chóng, không có gì ngoài hai chữ 'hối hận'. Em ghét những kí ức đó, khi 17 tuổi, chỉ là những tiếng cười châm biếm, những lời mỉa mai từ bạn bè, từ giáo viên. Họ không thể hiện, nhưng em biết những ánh nhìn khinh bỉ đằng sau cảm giác khinh thường đó. Em cảm nhận hết, em như một viên đá, có thể đau chứ! Em ghét mọi thứ, em ghét không khí u ám mỗi khi bước vào lớp, những cái liếc nhìn kèm theo nụ cười ẩn ý, em biết mình trở thành đề tài bàn tán của những người ham mồm, em tự ghét mình vì trở thành đối tượng trò đùa của họ. Em căm thù, em hận tất cả!
Em là người tuân thủ nguyên tắc, một trong những điều đầu tiên em đặt ra là không bao giờ hối hận về những gì em đã làm. Nhưng trong một khoảnh khắc, suốt một năm đó, chỉ một chàng trai đã khiến em vi phạm nguyên tắc của mình. Em tự trách mình đã quá ngu ngốc và mù quáng yêu một người, nhưng nhìn lại những khoảnh khắc hạnh phúc, niềm vui, cùng nhau trải qua mọi thứ một cách chân thành, chưa bao giờ phản bội lẫn nhau. Tại sao em chỉ thấy sợ hãi và thù hận? Em không muốn chấp nhận bản thân mình trở nên như vậy, nhưng tất cả những gì em nhẫn nhịn, tuổi 17 mơ hồ phải đẹp như mơ, lại chỉ đầy bóng tối và những tiếng cười châm biếm. Không có bạn bè, em bị đẩy ra khỏi vị trí của mình, không có mục tiêu, không ai muốn giúp em, em cũng không cần. Em sống một cách lạc quan, dần dần, vấp ngã thêm một lần, tổn thương thêm một lần, em tự tay xây dựng bức tường bảo vệ bản thân, bảo vệ mình khỏi những tổn thương. Em cô độc trong thế giới của mình, nhưng em chưa bao giờ trở nên tự do hơn như vậy!
Năm thứ 18 của em im lặng trôi qua, không có tiếng cười chế nhạo, không có sự bàn luận và chê trách, chỉ có em và nỗi cô đơn kết hợp để trở thành tri kỉ. 18 tuổi, em đã trưởng thành chưa? Không có mục tiêu rõ ràng, đã để mất cơ hội đến trường đại học trong mơ, em cảm thấy như thế nào? Một cuộc sống mới đang đợi em, chỉ là bốn năm thôi, sẽ nhanh lắm, em sẽ ổn thôi. Hy vọng mà em đã từng có nhưng chỉ nhận được thất vọng, yếu đuối nhưng vẫn phải mạnh mẽ, trân trọng hai chữ 'bạn bè' nhưng chỉ nhận được tổn thương. Ai cũng sẽ đến, ai cũng sẽ phải rời đi, chỉ có em một mình, giữa đêm khóc một cách tràn trề. Giữa thủ đô này, sao em lại càng trở nên cô đơn như vậy?
Em đã dành 19 năm của cuộc đời để biến mình thành một người mạnh mẽ, bởi em sợ tổn thương, sợ khoảnh khắc người nào đó sẽ rời bỏ. Em luôn phải tự chủ, ngại mở lòng, vì mỗi người mỗi ít, không ai hiểu rõ câu chuyện của em. Nhưng nếu có ai hiểu được, họ cũng không quan tâm đến em! Khi em gặp những người quan tâm và đối xử chân thành, thời gian lại trôi qua nhanh chóng. Cõi lòng em vẫn còn đó, đóng cửa im lặng, bảo vệ bản thân khỏi thế giới bên ngoài. Em vẫn ở đây, loay hoay giữa những khó khăn của cuộc sống thực tế, không ai biết ngày mai sẽ như thế nào, không ai chỉ dẫn em phải làm gì. Em vẫn khóc, em đau đớn, nhưng tại sao trái tim em chẳng hề bình yên? Rời đi, không nghĩ nữa, cuộc sống không chỉ có tình yêu! Em ngã rồi, anh có thấy không, em phải tự mình đứng dậy. Em muốn khóc, hãy khóc, ngày mai em vẫn phải mỉm cười, phải trưng ra một nụ cười cho thế giới thấy.
Cuộc đời này quả nhiên rất tàn nhẫn. Cướp đi anh rồi, khiến gia đình em đau lòng, và bây giờ, lại cướp đi người thân của em. Em thực sự muốn gặp Chúa để hỏi tại sao em đã làm sai điều gì, em đã phạm tội gì mà phải chịu đựng như vậy? Tại sao người nằm đó không phải là em? Người luôn lắng nghe tâm sự của người khác, hóa ra lại là người không ổn định nhất. Tại sao lại xảy ra chuyện này? Tại sao em không thể quay lại để nhìn thấy khuôn mặt của anh, em chưa từng được ôm anh trong đôi tay của mình. Tại sao?
Ngày hôm nay buồn thế này, đau đớn thế này, nhưng mưa lại không đến. Em biết ẩn giấu những giọt lệ này ở đâu? Em, phải mạnh mẽ như thế nào bây giờ?
Ngày 11 tháng 6 năm 2020, em xin lỗi, vì không thể ôm anh lần cuối!
Latte


5. Gửi tới tôi – cô gái vừa bước qua tuổi 20
Trong quãng đời 20 của mình, tôi đã trải qua nhiều kỷ niệm đặc biệt. Tình yêu đầu đời đã mang đến cho tôi cảm giác hỉ nộ, ái ố, đắng cay, và buồn khổ. Tôi nhận ra rằng tình yêu là một chặng đường đầy thách thức và học hỏi.
Thất bại chính là động lực để bước tiếp. Tôi hiểu rằng nếu mọi việc luôn thành công, chúng ta sẽ không hiểu giá trị của thất bại và học được gì từ nó.
20 tuổi, tôi đã nhận thức về trách nhiệm và cần phải sống có trách nhiệm với chính bản thân mình. Mỗi hành động đều cần suy nghĩ và có ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Trong cuộc sống, gia đình vẫn là nơi bình yên nhất. Bố mẹ luôn lo lắng và quan tâm, và tôi hiểu rằng tình cảm gia đình là quan trọng nhất.
20 tuổi, tôi cảm ơn cuộc đời đã mang đến những trải nghiệm và bài học giúp tôi trưởng thành. Cảm ơn tuổi 20!
Nguyễn Minh Tuệ

