Tổng hợp hơn 50 bài văn về chia sẻ một kỷ niệm đáng nhớ về tình bạn hay nhất, cung cấp dàn ý chi tiết giúp học sinh có thêm tài liệu tham khảo để viết văn về kỷ niệm đáng nhớ về tình bạn hơn.
Top 50 Chia sẻ một kỷ niệm đáng nhớ về tình bạn (hay, ngắn gọn)
Dàn ý Chia sẻ một kỷ niệm đáng nhớ về tình bạn
a. Bắt đầu
- Giới thiệu bạn bè của mình.
- Trình bày về kỷ niệm đặc biệt với người bạn khiến bạn cảm động nhất?
b. Phần chính
- Kể về kỷ niệm đó.
- Diễn ra ở đâu? Khi nào? Với ai?
- Sự kiện chính và các chi tiết.
- Cái gì khiến bạn cảm động? Cảm động như thế nào?
c. Kết luận
- Bạn nghĩ gì về kỷ niệm đó?
- Ý kiến của bạn về người bạn đó.
Kể một kỷ niệm khó quên về tình bạn - Câu chuyện đêm trung thu
Mỗi khi nhìn thấy hình ảnh các em nhỏ bán vé số hay đánh giày ngoài đường, tôi lại nhớ đến Minh Trang – cô bạn thân của mình. Chúng tôi đã có không ít những kỷ niệm vui buồn cùng nhau. Kỷ niệm mà tôi luôn nhớ là về một cô bé bán vé số nhiều năm trước.
Vào dịp trung thu năm lớp 2, trường tôi tổ chức “Đêm hội trăng rằm”. Khi trăng lên cao giữa bầu trời, chúng tôi được rước đèn, phá cỗ. Tiếng trống múa lân vang lên vui tươi. Khi đêm hội kết thúc, tôi và Minh Trang ra cổng trường đợi bố mẹ đón về. Chúng tôi thích thú với đồ chơi trung thu, như đèn ông sao, vương miện, cùng kẹo và bánh. Tại cổng, chúng tôi nhìn thấy một cô bé đang nhìn vào khán đài. Cô bé gầy gò, mặc chiếc áo sơ mi hoa nhí sờn màu, cầm túi và tập giấy nhỏ. Cô bé nhìn chằm chằm vào chiếc đèn ông sao mà tôi cầm. Tôi hỏi: “Tại sao cậu lại nhìn tôi?”. Cô bé đáp: “Cậu cho tớ mượn chiếc đèn ông sao một lúc được không?”. Tôi từ chối. Minh Trang kêu tôi để cô bé mượn, nhưng tôi không chấp nhận. Minh Trang nói rằng cô bé là cô bé bán vé số. Tôi nghe xong mới hiểu mình đã sai.
Minh Trang nói rằng chúng ta không nên kì thị những người khác, cần yêu thương và giúp đỡ họ. Tôi thật may mắn khi có một người bạn như vậy.
Dù giờ đây tôi và Minh Trang không còn học chung nữa, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên cô bạn dễ thương và tốt bụng ấy. Đặc biệt, kỷ niệm đêm trung thu hôm ấy.
Kể một kỷ niệm khó quên về tình bạn - Cãi nhau vào giờ giải lao
Tôi và Hân đã là bạn thân từ khi còn nhỏ tuổi, từ thời mẫu giáo. Chúng tôi đi học và lớn lên cùng nhau. Mối quan hệ của chúng tôi thân thiết và gắn bó. Kỷ niệm khó quên nhất của chúng tôi chính là lúc cãi nhau vào giờ giải lao trong trường học.
Câu chuyện đã diễn ra cách đây 5 năm, nhưng tôi vẫn nhớ rõ. Một buổi sáng đẹp trời của mùa xuân, không khí ấm áp, chúng tôi đi dạo trong vườn hoa của trường. Vườn hoa rộng lớn với những bông hoa đẹp như hoa cúc vàng, mỗi cánh hoa tỏa ra mùi hương dễ chịu. Tôi nhìn hoa và nói với Hân:
- Hân ơi, xem kìa, hoa cúc thật đẹp phải không!
Hân nhăn mày:
- Trông giống như mọi khi, không đặc biệt bằng hoa hồng. Hoa hồng mới là hoa vương giả của mọi loài hoa.
Chúng tôi bắt đầu tranh luận với nhau vì mỗi người đều kiên quyết vào quan điểm của mình. Cuối cùng, tranh luận đã leo thang thành cãi vã và tiếng nói của chúng tôi trở nên ồn ào. Nhìn thấy điều này, bác bảo vệ đã tiến lại gần chúng tôi:
Hai em à, bác đã nghe hai em tranh cãi về vẻ đẹp của hoa rồi. Bây giờ bác nói thế này xem có lý không: “Hoa nào cũng có vẻ đẹp riêng, không thể so sánh hoa nào đẹp hơn. Chúng ta cùng nhau chăm sóc để hoa mãi tươi đẹp”.
Sau khi bác bảo vệ nói điều đó, tôi và Hân không còn cãi nhau nữa mà trở nên im lặng. Chúng tôi đều nhận ra lỗi của mình nhưng lại ngần ngại thể hiện tình cảm. Khi chưa biết nói thế nào với nhau, Hân quay sang cười làm hoà với tôi:
- Mình xin lỗi nhé! Mình nóng tính quá.
Tôi vội vàng cười nhẹ:
- Không! Mình cũng sai rồi. Nên suy nghĩ kỹ trước khi nói.
Trước mắt chúng tôi là vườn hoa đẹp với nhiều sắc màu của các loài hoa. Cả hai chúng tôi cùng vui vẻ, cười đùa. Bạn bè dù thân thiết đến mấy cũng không tránh khỏi mâu thuẫn, tranh luận. Chúng ta cần biết kiềm chế và học cách bao dung để giữ gìn tình bạn đẹp.
Kể một kỷ niệm khó quên về tình bạn - Bà cụ dưới gốc me
Về nhà muộn hơn bình thường, mẹ hỏi: 'Con về trễ vậy, hôm nay có gì đặc biệt không? Thường con về lúc 11 giờ, hôm nay sao về muộn thế?' 'Mẹ nghe con kể đi, con nhé'. Tôi vào nhà, rửa sạch và ngồi bên cạnh mẹ để kể.
- Hôm nay thế này mẹ ạ! Tan học, tôi và Phương, con của dì Tư, đi về sau cùng. Cả hai đều bước bộ vì không có xe. Nắng chói chang, chúng tôi nép vào lề đường. Khi chúng tôi vượt qua ngã tư, chúng tôi nghe tiếng rên nhỏ. Tôi nói với Phương:
- Phương ơi! Có tiếng rên đó chăng?
- Tôi cũng nghe được đó.
Chúng tôi nhìn xung quanh nhưng không thấy ai. Tiếng rên lại vang lên. Chúng tôi tìm kiếm và phát hiện tiếng rên đến từ gốc cây me sâu trong lề đường.
- Ôi! Một bà cụ.
Phương phát hiện trước và kéo tôi lại. Bà đang nằm gối đầu lên rễ cây me. Quần áo bà bị bám đất và bụi. Gậy tre nằm gần chân bà. Tóc bạc phơ từng sợi. Khuôn mặt nhăn nheo. Tôi chạm vào trán bà thấy lạnh lẽo.
- Làm sao bây giờ nhỉ Phương?
Phương nhanh chóng để cặp xuống, run rẩy nói:
- Cậu có dầu không?
Lúc này, tôi nhớ ra và lấy chiếc cặp, vội vã kéo dây khóa lấy ra lọ dầu gió Kim mà mẹ mới mua hôm trước. Phương thấm dầu lên trán, mũi, thái dương của bà. Khoảng mười lăm phút sau, chúng tôi thấy bà ấm lại và hơi thở đều hơn. Bà mở mắt nhìn chúng tôi và nói thì thầm:
- Cho bà ít nước được không?
Nghe bà nói, Phương quay lại và nhanh chóng nói với tôi:
- Cậu ngồi đây với bà, mình sẽ đi mua nước nhé!
- Phương chạy lại gần một trăm mét, đến quán cô Lựu, mua một túi nước chanh có ống hút rồi nhanh chóng quay trở lại đưa cho tôi. Cầm túi nước, tôi từ từ cho bà uống. Uống được nửa túi, bà bảo nghỉ một tí. Phương ngồi xuống bên cạnh để bà tựa. Sau một lúc, bà uống hết túi nước rồi nhìn chúng tôi:
- Bà từ làng bên kia đến thăm cháu gái ở xóm Đông. Đi qua đây, nắng quá, bà dừng lại nghỉ tạm ở gốc me này. Không ngờ, ngồi được một chút thì thấy xanh xao cả mặt mày, không có ai mà gọi cả.
- Giờ thì đã đỡ hơn chưa bà?
- Đỡ hơn rồi nhưng vẫn cảm thấy mệt.
Ngồi với bà một lúc, chúng tôi thảo luận. Một người đi ra đường để đón xe, đưa bà vào bệnh viện và gọi điện cho người nhà của bà. Tôi đứng chờ trên đường. Từ xa, một chiếc Honda lao tới. Tôi giơ tay hiệu cho xe dừng lại. Người lái có vẻ cùng tuổi với bố tôi, dừng lại và nhìn tôi hỏi:
- Cháu định đi đâu?
- Thưa bác, cháu không đi mà đây có một bà cụ bị mệt. Chúng tôi đi học về, thấy bà ngất xỉu ở đây. Mong bác đưa bà vào bệnh viện giúp cháu ạ!
Bác cùng tôi đi đến gốc me. Thấy bà cụ nằm tựa vào Phương, bác vội nói:
- Có một người đứng chờ ở đây. Còn một người theo bác đưa bà vào bệnh viện.
Bác bế bà cụ trên tay rồi cùng tôi lên xe. Hai mươi phút sau, bác đưa tôi trở lại. Khi chia tay với chúng tôi, bác nói:
- Hai cháu thật là ngoan. Bác rất vui vì hành động của hai cháu. Bây giờ hai cháu yên tâm mà về. Bác đến xóm Đông, báo cho cháu gái của bà đến bệnh viện ngay.
Khi lên xe, bác còn quay lại mỉm cười với chúng tôi. Chuyện về trễ là vì lý do đó, mẹ ạ!
Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn - Biển Nha Trang
Trong tâm trí mỗi người đều chứa đựng những kỷ niệm đẹp, tôi cũng vậy. Kỷ niệm khó quên của tôi là một lần đi biển Nha Trang cùng với My - người bạn thân của tôi đã lâu.
Kể từ đó, tôi và Trang trở thành bạn thân. Chúng tôi học cùng nhau, vì tôi học giỏi nên tôi sẽ chia sẻ kiến thức với Trang và cho bạn mượn những cuốn sách tôi đã đọc. Cuối tuần, tôi thường đến nhà Trang và giúp bà nội của bạn nhổ tóc sâu. Chúng tôi có nhiều sở thích chung như ẩm thực, đọc sách và nghe nhạc. Trang là người bạn đáng quý và đáng yêu nhất với tôi. Từ khi có Trang, tôi không còn cảm giác cô đơn. Khi ra ngoài chơi, chúng tôi thường tham gia các trò chơi như nhảy dây, kéo co cùng các bạn khác. Trang đã thay đổi tôi, cô ấy nói với tôi rằng 'Dù cuộc sống có khó khăn thế nào, chúng ta vẫn phải giữ vững niềm vui'. Kể từ khi có Trang, tôi thấy mình sống hạnh phúc hơn và cười nhiều hơn. Tôi rất biết ơn Trang vì đã là bạn của tôi.
Trong cuộc đời này, ai cũng có những người bạn. Gặp được một người bạn tốt là một điều hạnh phúc lớn lao. Tôi luôn trân trọng mối quan hệ bạn bè giữa mình và Trang, và chúng tôi sẽ cùng nhau nỗ lực học tập và duy trì tình bạn luôn tươi mới và bền vững.
Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn - Bộ đồ dùng học tập
Trong thời gian học tiểu học, tôi có nhiều người bạn thân. Nhưng trong số họ, tôi luôn đặc biệt quý trọng bạn Phương Thảo nhất. Một câu chuyện nhỏ về việc bạn ấy từng từ chối cho mượn bộ đồ dùng học tập của tôi gần như đã làm mình và bạn ấy trở nên tức giận với nhau.
Câu chuyện bắt đầu từ năm lớp 3, khi cô giáo kiểm tra đồ dùng học tập của lớp. Phương Thảo, người trong tổ 1, đã được kiểm tra tuần trước, và đến lượt tổ 3 của tôi trong tuần này. Do chủ nhật trước đó tôi đi về quê chơi nên vào sáng thứ hai, tôi không kịp ghé nhà lấy đồ dùng học tập. Khi kiểm tra, tôi đã cầu xin Phương Thảo cho mượn nhưng bạn ấy từ chối, khiến tôi bị cô giáo phê phán. Tôi cảm thấy rất xấu hổ vì đã bị Phương Thảo từ chối mượn đồ, và tôi cảm thấy không xứng đáng chơi với cô ấy nữa. Trong mấy ngày sau đó, tôi tránh xa Phương Thảo, và bạn ấy cảm nhận được điều đó và đến hỏi thăm.
- Thu Hằng giận tớ à, Phương Thảo hỏi.
- Ừ, tại sao cô không cho mượn đồ, muốn tớ bị cô giáo phê bình à?
Không, bạn không hiểu mình đâu. Cô giáo luôn nhắc nhở chúng ta phải trung thực. Nếu tớ cho bạn mượn, có thể cô không biết bạn có lỗi nhưng thực ra cả bạn và tớ lại đều có lỗi, đó là thói dối trá. Bố mẹ tớ luôn nhắc nhở tớ muốn trở thành người tốt trước hết phải là người trung thực. Phương Thảo nói như vậy, tớ đứng nghe thấy có lí nhưng vẫn tỏ ra chưa hài lòng.
Giờ đã hai năm kể từ sự việc đó, chúng mình đã lên lớp 5. Từ sự cố đó, tớ và Phương Thảo càng hiểu và thân nhau hơn. Chúng mình luôn nhắc nhau luôn thi đua để đạt được nhiều điểm tốt trong học tập.
Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn - Cô bạn bán bỏng
Tôi bước đi trên con đường quen thuộc. Trời hôm nay thật đẹp. Bầu trời xanh ngắt không một gợn mây. Ánh nắng vàng rơi nhẹ nhàng xuống đường khiến tôi nhớ về Mai nhiều lắm.
Người bạn đó không học cùng trường, cũng không học cùng lớp, mà tớ quen trong một trường hợp đặc biệt.
Mỗi buổi chiều đi học về, tớ thường thấy một cô bé ăn mặc rách rưới đi bán bỏng ngô. Một hôm trời mưa to nhưng cô bé vẫn đi bán bỏng. Thấy cô bé bán bỏng quần áo ướt sũng, tớ liền đi sát lại, kéo áo mưa của mình che cho bạn. Hôm đó, khi đi tớ hỏi:
- Bạn tên là gì? Tại sao mỗi ngày bạn lại đi bán bỏng vậy?
Cô bé trả lời:
- Tớ tên là Mai. Vì nhà tớ nghèo quá nên tớ phải đi bán bỏng để mua quần áo và đồ dùng học tập.
Thực ra nhà tớ cũng chẳng khác gì nhà Mai. Bỗng, tớ chợt nhớ ra chiếc áo mà ông nội đã tặng tớ năm ngoái. Không tân ngần gì nữa, tớ liền đem ngay ý kiến đó trao đổi với Mai, nhưng Mai lại nói:
- Cảm ơn bạn, nhưng tớ muốn tự lao động để kiếm tiền mua đồ.
Kể từ ngày hôm đó, tớ không còn thấy Mai đi bán bỏng nữa. Rồi bất chợt một hôm, tớ gặp lại Mai trong một kì thi học sinh giỏi. Tớ và Mai mừng rỡ ôm chầm lấy nhau, rồi hai đứa chạy ù vào trong phòng chuẩn bị thi. Tớ ngồi ngay dưới bàn của Mai. Sau một hồi, sáu tiếng trống vang lên báo hiệu bắt đầu giờ thi. Phần đầu bài thi tớ làm được rồi nhưng đến một bài toán khó thì tớ suy nghĩ mãi không ra. Tớ nhìn lên trên thấy Mai viết lia lịa trên tờ giấy thi. Trán tớ lấm tầm mồ hôi. Bỗng từ đâu một cục giấy vo tròn được ném thẳng tới trước mặt tớ. Tớ thấy Mai nháy mắt một cái như báo hiệu. Tớ hiểu ý Mai, định nhặt lên xem nhưng tớ lại nhớ có lần Mai đã nói:
- Cảm ơn bạn, nhưng tớ muốn tự lao động để mua mọi thứ.
Vậy là tớ không giở ra xem nữa mà cố gắng đọc thật kĩ đề bài để tìm ra đáp án, và cuối cùng, tớ cũng tìm ra đáp án. Tớ liền viết một mạch. Vừa lúc hết giờ cũng là lúc tớ hoàn thành xong tất cả bài thi. Ra về, Mai tiến lại gần tớ, nói:
Lúc nãy mình thấy bạn lúng túng nên mình muốn giúp bạn, bây giờ mình thấy thật sự ân hận. Tốt hơn hết là chúng mình hãy tự đi và lao động bằng đôi chân và trí óc của mình.
Tôi và Mai sánh bước bên nhau. Trời như trong và xanh hơn.
Trong hành trình trưởng thành, đồng hành cùng mỗi người không chỉ là gia đình mà còn có cả những người bạn tốt. Mỗi người bạn lại để lại trong trái tim ta những kỉ niệm khác nhau. Có một người bạn mà em luôn nhớ mãi là Quỳnh. Nhớ về cô bạn thân ngày ấy bao kỉ niệm lại ập đến. Trong đó có một kỉ niệm em mãi mãi không bao giờ quên.
Chuyện xảy ra khi em học lớp ba. Đó là kỉ niệm về Quỳnh - người bạn ngồi cùng bàn với em. Em và Quỳnh chơi rất thân với nhau, luôn giúp đỡ nhau trong những lúc khó khăn. Gần cuối năm học năm ấy, em bị đau ruột thừa, nhập viện trong một thời gian dài nên phải nghỉ học hàng tuần liền không thể đến trường. Bài học trên lớp đều bỏ dở. Một hôm cô giáo chủ nhiệm gọi điện cho mẹ em bảo cần nhờ các bạn chép bài cho để khi quay lại học không bị bỡ ngỡ. Nhưng mẹ và em suy nghĩ một hồi cũng không biết phải nhờ ai. Em lo lắng trước kỳ thi sắp tới sau khi ra viện. Nhà em ở tận làng cách trường học rất xa, lại không gần nhà bạn nào trong lớp.
Bất ngờ, tối hôm ấy em thấy Quỳnh khoác áo mưa, lặn lội đạp xe đến bệnh viện. Thì ra bạn ấy chủ động nhận ghi chép bài cho em, muốn giúp đỡ em học tập. Nhà Quỳnh ở khá xa nhà em nên mẹ em lo lắng hỏi:
- Cháu đi như vậy bố mẹ có biết không?
Bỡi vậy em không giúp bạn. Bởi vì mình muốn bạn hãy tự làm và lao động bằng đôi chân và trí óc của mình.
- Dạ, cháu xin phép bố mẹ rồi ạ. Bố mẹ cháu cũng đồng ý cho cháu giúp đỡ bạn. Quỳnh lễ phép thưa.
Sau đó, mẹ dặn hai đứa chúng em ở đây chờ mẹ một lát mẹ về lấy sách vở. Quỳnh hỏi thăm vết mổ của em rồi giảng lại cho em bài học sáng nay ở lớp. Em vẫn còn nhớ như in hình ảnh cô bạn bé nhỏ đi đi lại lại phòng bệnh hôm ấy, vừa đi vừa giảng bài, lưu loát như cô giáo giảng vậy. Suốt thời gian em nghỉ học nằm lại bệnh viện để theo dõi, ngày nào Quỳnh cũng đến với em. Có những hôm trời mưa to tầm tã, không ngại đường xa, Quỳnh vẫn nhờ bố mẹ đưa đến.
Mẹ em đi làm cả ngày, đồng thời phải chăm sóc đứa em gái mới vừa tròn hai tuổi nên rất vất vả. Có những ngày tối muộn mẹ mới vào viện với em. Quỳnh biết được điều đó, sợ em buồn nên ngày nào thấy mẹ tới muộn bạn ấy sẽ ngồi mãi ở đó, nói chuyện với em. Thời gian giúp đỡ em, cô bạn bỏ tham gia hết lớp học tiếng Anh, lớp học đàn piano mà mình yêu thích. Nhìn những dòng chữ ngay ngắn trong trang vở của mình, em thấy cảm động vô cùng. Nhờ có Quỳnh mà em có thể bắt kịp các bạn trong lớp, không gặp khó khăn khi quay lại học.
Mẹ em nói với em rằng:
- Quỳnh là một cô bé ngoan, một người bạn tốt. Con phải ghi nhớ những gì bạn ấy đã giúp đỡ mình.
Em hiểu lời dặn của mẹ, càng hiểu hơn tình cảm của cô bạn tốt bụng. Sau lần ấy, chúng em càng trở nên thân thiết với nhau hơn, luôn cố gắng cùng nhau học tập tiến bộ.
Cho đến tận hôm nay, em và Quỳnh vẫn là những người bạn tốt của nhau . Kỉ niệm ngày đó là một kỉ niệm đẹp khó quên đi về tình bạn của chúng em. Chúng em luôn trân trọng và giữ gìn tình cảm đó.
Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn - Mảnh 9
“Thời gian trôi qua nhanh. Chỉ còn lại những kỉ niệm…”. Thực sự, đã hơn mười năm trôi qua từ khi tôi và Lan học lớp 4, nhưng mỗi khi nghe lại bài hát ấy, tôi vẫn nhớ về những khoảnh khắc đẹp bên Lan.
Tôi và Lan là bạn thân từ nhỏ vì nhà Lan gần nhà tôi. Chúng tôi luôn chia sẻ và quan tâm nhau như hai anh em. Mỗi ngày, Lan đều đến nhà gọi tôi đi học, dù trời có mưa hay nắng. Nhưng hôm nay, dù trời mưa nhưng Lan không đến, khiến tôi cảm thấy tức giận. Tôi quyết định không chờ nữa và đi học một mình.
Khi đến trường, tôi bị trêu chọc vì trời mưa làm bẩn quần áo. Trong lớp, tôi cảm thấy cô đơn khi không thấy Lan. Khi cô giáo thông báo Lan nghỉ học vì ốm, tôi thấy hối tiếc và lo lắng cho bạn. Tôi không thể tập trung vào học tập, chỉ chờ đợi giờ ra để đi thăm bạn.
Những kỉ niệm về tình bạn thật sự ý nghĩa. Chúng ta thường nói: “Sống trong bể ngọc kim cương, không bằng sống giữa tình thương bạn bè.”
“Sống trong bể ngọc kim cương
Không bằng sống giữa tình thương bạn bè.”
Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn - Mẫu 10
Mỗi người đều có những kỷ niệm đẹp, và trong tâm trí của tôi, có một lần đi biển Nha Trang cùng với My - người bạn thân của tôi.
Cuộc đi biển đó thật vui vẻ. Chúng tôi đến Nha Trang bằng máy bay và được thưởng thức vẻ đẹp của biển. Tắm biển, xây lâu đài cát và thưởng thức đặc sản là những khoảnh khắc đáng nhớ.
Đã ba năm trôi qua từ lúc đó, nhưng kỷ niệm ấy vẫn còn đọng mãi trong tâm trí tôi. Đó là một kỷ niệm khó quên về tình bạn đẹp.
Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn - Mẫu 11
Trong kí ức của mỗi người, một người bạn thân luôn là điều quý báu. Đối với tôi, Đan là người bạn thân từ hồi lớp 1 đến giờ.
Đan là một cô bé dễ thương với vóc dáng nhỏ nhắn và nụ cười tươi trẻ. Giọng nói dịu dàng và ca hát tài năng của cô luôn khiến mọi người ấn tượng.
Trong lớp, Đan hiền lành, dễ tính nhưng rất nghiêm túc trong học tập. Bạn luôn đứng đầu trong các hoạt động của trường. Dù vậy, việc học luôn là ưu tiên hàng đầu với Đan.
Đan không chỉ là người bạn tốt của tôi mà còn là của mọi người. Tôi sẽ cố gắng học giỏi để chúng ta mãi là bạn thân, cùng tiến lên.
Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn - Mẫu 12
Tôi ít bạn vì gia đình tôi thường xuyên phải chuyển nhà. Nhưng trên chuyến tàu về nhà bà ngoại, tôi có một kỷ niệm thú vị.
Hồi đó, tôi đi tàu với anh trai và đứa em họ. Trong toa, có một người bí ẩn. Khi tôi nhầm ăn bim bim của bạn kia, tôi nhận ra mình đã đúng là người lúc trước tôi tưởng ngược lại.
Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn - Mẫu 13
Kỉ niệm đáng nhớ nhất giữa em và bạn thân diễn ra vào một chiều mùa hè hai năm trước.
Rất may, Khải đang gần đó và nhận ra tình hình của tôi, anh ấy nhanh chóng bơi lại để cứu tôi. Tuy tôi lớn hơn Khải nhiều nhưng quá trình cứu vớt gặp khá nhiều khó khăn. Xung quanh không có người lớn nào vì giờ trưa. Tuy vậy, Khải vẫn kiên nhẫn dìu tôi vào bờ từng chút một. Gần hai mươi phút sau, tôi và Khải mới đặt chân lên bờ an toàn. Khuôn mặt của Khải đỏ bừng vì mệt mỏi nhưng anh ấy vẫn quan tâm và xoa bóp chân tôi để giúp tôi đỡ nhẹ đi. Nhờ có Khải, tôi đã vượt qua tình huống nguy hiểm đó một cách an toàn.
Từ đó, mối quan hệ giữa tôi và Khải trở nên thân thiết hơn bao giờ hết. Tôi coi Khải như là anh trai thân thiết nhất của mình.
Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn - Mẫu 14
Những kỷ niệm học sinh luôn là điều thú vị. Và kỷ niệm đáng nhớ nhất là lần tôi và bạn thân của mình đi chơi vào một ngày mưa năm ngoái.
Hôm đó, vì mưa bất ngờ, lớp được nghỉ thể dục. Vậy là tôi và bạn tôi, Minh Quân, quyết định đạp xe về nhà. Nhưng Quân quên mang theo áo mưa. Cuối cùng, chúng tôi quyết định tắm mưa cùng nhau.
Chúng tôi cởi dép, để vào giỏ xe và rồi bắt đầu đạp xe về nhà. Thay vì đi con đường ngắn như thường lệ, chúng tôi chọn con đường vòng xa hơn, đi qua một dòng suối nhỏ. Khi đến đó, chúng tôi dừng lại, nhảy xuống nước và nô đùa. Cảm giác như chúng tôi trở lại tuổi thơ, trở về thời kỳ mà không cần phải lo nghĩ. Lúc đó, cả hai chúng tôi còn bé, trốn ra sân tắm mưa. Hôm đó, chúng tôi thật vui vẻ. Đùa nghịch và cười đùa như hai đứa trẻ. Cho đến khi mưa ngừng, chúng tôi mới trở về nhà.
Kết quả là cả hai chúng tôi đều bị sốt nhẹ, phải nghỉ học hai ngày liền. Cả hai đều bị mẹ mắng một trận nhớ đời. Nhưng đó vẫn là kỷ niệm đáng nhớ nhất của chúng tôi.
Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn - Mẫu 15
Thái Hà là người bạn thân nhất của tôi từ khi mới vào lớp 1. Kỷ niệm đầu tiên khi gặp Hà đã trở thành kỷ niệm đáng nhớ nhất của chúng tôi.
Hôm đó, trong buổi tập trung đầu tiên của lớp 1, khi mẹ tôi rời đi, tôi ngồi một mình trên ghế đá với sự lo lắng và hồi hộp. Bất ngờ, Thái Hà đã đến và kết bạn với tôi. Cùng nhau, chúng tôi khám phá sân trường và cảm thấy tự tin hơn với sự hiện diện của nhau.
Nụ cười tươi tắn và ánh mắt lấp lánh của Thái Hà từ lúc đó vẫn còn trong tâm trí tôi. Suốt năm năm qua, chúng tôi luôn ở bên nhau, học tập và vui chơi. Dù có nhiều bạn mới, nhưng trong lòng tôi, Thái Hà vẫn luôn đặc biệt.