1. Bài tham khảo số 1
Xuân Diệu, danh sĩ văn chương, tôn vinh Hồ Xuân Hương - 'Bà chúa thơ Nôm', người để lại khoảng 50 bài thơ Nôm theo thể thất ngôn tứ tuyệt hoặc thất ngôn bát cú Đường luật.
Bài thơ 'Tự tình' là một phần trong chùm thơ, mở đầu bằng hình ảnh mênh mông từ bom thuyển, tiếng gà gáy vang vẳng trên bom mang đến không khí đêm dài buồn bã. Người phụ nữ thao thức suốt đêm, lắng nghe tiếng gà gáy vang vẳng như làm nổi bật tâm trạng 'oán hận' của bà. Nghệ thuật sử dụng tiếng gà gáy để diễn đạt cảm xúc của đêm dài làm cho tâm trạng người phụ nữ trở nên rõ nét hơn.
Hai câu thứ ba và thứ tư tạo ra hình ảnh 'mổ thảm' và 'chuông sầu' đối nhau, tăng cường nỗi đau khổ, sầu tủi của người phụ nữ đang trải qua những khó khăn trong tình cảm. Nữ sĩ đã và đang trải qua đêm dài thao thức và cô đơn, đau đớn như 'mõ thảm' và 'chuông sầu'. Câu hỏi tu từ làm cho giọng thơ trở nên thảm thiết, xoay sâu vào lòng người như một lời than, như một tiếng thở dài tự thương mình trong nỗi buồn ngao ngán.
Trong phần kết, nữ sĩ đặt ra câu hỏi 'Tài tử văn nhân ai đòi tá? Thân này đâu đã chịu già tom!' với tâm trạng nghi vấn, hy vọng tìm được tình yêu trong đám tài tử văn nhân. Đồng thời, bằng cách nói cứng 'Thân này đâu đã chịu già tom!', bà thể hiện sự bướng bỉnh và cứng cỏi trước cuộc sống.
Bài thơ 'Tự tình' của Hồ Xuân Hương là một tác phẩm đầy tình cảm và bi kịch, thể hiện niềm khao khát hạnh phúc trong tình yêu và sự đau khổ của cuộc sống cô đơn.

2. Tham khảo số 3 mới
Hồ Xuân Hương, nhà thơ nổi tiếng thời trung đại, tác phẩm thể hiện tinh thần nữ quyền và chùm thơ 'Tự tình' là minh chứng điển hình. Bài thơ số 1:
'Tiếng gà văng vẳng gáy trên bom
Oán hận trải khắp mọi chòm
Mõ thảm không khua mà vẫn cốc
Chuông sầu chẳng đánh cớ sao om
Trước nghe những tiếng thêm rầu rĩ
Sau giận vì duyên để mõm mòm
Tài tử văn nhân ai đó tá
Thân này đâu đã chịu già tom”
'Tự tình' ở đây là bản lĩnh tỏa sáng, tâm hồn chân thật. Hai câu đầu mô tả không gian và thời gian tạo bối cảnh cho tâm trạng. Tiếng gà văng vẳng trên bom kể về thời gian, đêm dài của sự oán hận. Người phụ nữ trải qua đêm dài, cô đơn, thấu hiểu âm thanh gà gáy như làm nổi bật 'oán hận'.
Hai câu tiếp theo là hình ảnh 'mõ thảm' và 'chuông sầu' thể hiện nỗi đau khổ cô đơn. Tiếng gà gáy và âm thanh chuông sầu là bản hòa âm của nỗi đau tận cùng. Câu hỏi và câu giận dữ làm nổi bật tâm trạng chất chứa trong lòng người phụ nữ. Sự thấu hiểu đau khổ và phê phán xã hội nằm trong những câu thơ nhẹ nhàng.
Mõ thảm không khua mà vẫn cốc
Chuông sầu chẳng đánh cớ sao om.
Những hình ảnh mõ thảm và chuông sầu tạo ra cảm giác buồn bã và lạc lõng. Hình ảnh chuông sầu không đánh còn 'om' thể hiện tâm trạng chìm đắm trong đau khổ. Bốn câu cuối thể hiện sự chua chát của cuộc sống, thách thức duyên số. Người phụ nữ vẫn giữ bản chất mạnh mẽ, thách thức với câu hỏi 'Tài tử văn nhân ai đó tá? Thân này đâu đã chịu già tom!'
Tài tử văn nhân ai đó tá
Thân này đâu đã chịu già tom.
Sự nghi vấn và sự kiêu hãnh thể hiện bản lĩnh và lòng độc lập của người phụ nữ. Bài thơ 'Tự tình' không chỉ là tác phẩm thể hiện nỗi buồn cô đơn mà còn là bức tranh sắc nét về tình yêu, cuộc sống và lòng kiêu hãnh của người phụ nữ.

3. Tham khảo số 2 mới
Hồ Xuân Hương, nữ thi sĩ tài ba bậc nhất của văn học Trung Đại Việt Nam, được mệnh danh là bà chúa thơ Nôm. Cuộc đời của bà đầy lận đận, nhưng bản lĩnh và cá tính của người phụ nữ xinh đẹp này vẫn toả sáng. Bà giao thiệp rộng, gặp gỡ nhiều danh sĩ như Nguyễn Du, sáng tác cả chữ nôm và chữ hán với giá trị nội dung cao. Trong thơ ca, bà đặc biệt chú trọng vào tiếng nói thương cảm cho phụ nữ, trào phúng mà trữ tình, đậm chất văn học dân gian.
Một trong những tác phẩm đặc sắc của bà là Tự Tình I, nằm trong chùm thơ Tự Tình. Bài thơ này viết theo thể thơ Đường Luật, thể hiện sự cô đơn khi phải chịu cảnh làm lẽ, nhưng qua đó lại thể hiện khao khát sống hạnh phúc, vượt lên trên khó khăn cuộc đời.
Ngay từ đầu bài thơ, bức tranh tĩnh lặng của đêm khuya với tiếng gà gáy văng vẳng từ bom thuyền tạo nên không gian u buồn. Nàng cô đơn thao thức suốt canh trường, trông ra khắp mọi chòm với nỗi oán hận đậm đà.
Mõ thảm không khua mà cũng cốc, chuông sầu không đánh mà sao om, là những hình ảnh lấy từ thế giới khách quan nhưng lại lột tả nỗi đau đớn xót xa của tâm hồn. Tiếng mõ và chuông chẳng ngừng vang lên, nhưng trong đêm tĩnh lặng, chúng càng làm nổi bật nỗi cô đơn, lẻ loi của người phụ nữ thao thức.
Cuộc đời bà vốn lận đận, nhưng trong bài thơ, bản lĩnh của Hồ Xuân Hương lại hiện rõ. Câu hỏi 'Tài tử văn nhân ai đó tá?' là sự thách thức trước số phận, và câu 'Thân này đâu đã chịu già tom!' là khẳng định về sức mạnh và quyết tâm của người phụ nữ mạnh mẽ này.
Bằng nghệ thuật gieo vần tài tình, Hồ Xuân Hương đã tạo nên một bức tranh thơ đậm nghệ thuật, lấy cảm xúc và lòng dũng cảm của bà để vượt lên trên khó khăn, thách thức cuộc đời.

5. Tham khảo số 6
Trong thời kỳ phong kiến, đề tài về thân phận lẽ mọn của người phụ nữ luôn thu hút sự sáng tạo và làm nguồn cảm hứng cho nhiều tác phẩm nghệ thuật. Tình yêu và hạnh phúc gia đình, mối quan tâm lớn của phụ nữ qua bao thế hệ, không chỉ thể hiện tinh thần nhân đạo mà còn làm đậm nét văn hóa.
Chùm thơ Tự Tình của Hồ Xuân Hương là một minh chứng rõ nét, phản ánh đời sống tinh tế của phụ nữ xưa. Trong không gian yên bình của đêm, tiếng trống cầm cánh mang theo nhịp thời gian, làm tăng thêm cảm giác cô đơn. Tâm hồn người con gái tràn ngập tình cảm, mong đợi điều gì đó.
Tiếng gà vang vọng trên bom,
Oán hận tràn ngập khắp mọi nơi.
Mõ thảm nhưng cốc đánh,
Chuông sầu sao không kêu?
Nghe tiếng buồn rầu ngoại kia,
Giận dữ về tình duyên để mõm mòm.
Tài tử văn nhân đang làm gì đó?
Thân này đã phải chịu nhiều đau đớn!
Mong đợi càng lớn, thất vọng càng sâu. Những tiếng vang đều thể hiện sự chờ đợi mong manh của người con gái. Hồ Xuân Hương tài tình miêu tả tâm trạng khao khát hạnh phúc, đồng thời là sự thất vọng khi không tìm thấy.
Nàng vợ, trong thế đêm tĩnh lặng, thèm khát đợi chờ chồng mình. Hình ảnh đêm tĩnh lặng làm người phụ nữ cảm thấy bơ vơ, tận hưởng sự cô đơn của thân phận làm lẽ, đối mặt với nước non và tình yêu.
Trong hai câu thơ tiếp theo, Hồ Xuân Hương diễn đạt tình cảnh chờ đợi kiệt sức của người vợ. Những dòng thơ ẩn chứa nhiều ý, chén rượu hương còn đó, biểu hiện sự giải tỏa nỗi buồn của người phụ nữ, bày tỏ sự cô đơn và khát khao hạnh phúc.
Trong cảnh đêm, vầng trăng xế tàn, thể hiện sự suy giảm của vầng trăng chưa tròn đã tàn, là biểu tượng cho cảm xúc của người phụ nữ, hạnh phúc không trọn vẹn và sự tan vỡ nhanh chóng. Nếu bốn câu thơ đầu là hình ảnh chờ đợi mệt mỏi, tuyệt vọng, thể hiện sự buông bỏ của người con gái.
Tiếng chuông buồn reo vang, biểu hiện sự vô tri vô giác của thời gian, mỗi khoảnh khắc trôi qua là đêm càng trở nên tĩnh mịch, làm cho tâm hồn người phụ nữ cảm thấy hẻo lánh.
Tài tử văn nhân đang làm gì đó?
Thân này đã phải chịu nhiều đau đớn!
Sự tràn đầy của tâm hồn, sự phá hủy thể hiện tâm trạng của nhà thơ, bộc lộ sự cô đơn và khốn khổ trong tâm hồn con người, chán chường, không chấp nhận và chịu đựng thực tế phụ nữ phải sống trong thế giới kiến trúc phong kiến.
Câu thơ là lời than thở, phản ánh sự hẩm hiu của người phụ nữ đối diện với thân phận làm lẽ, chia sẻ chồng theo chế độ đa thê trong xã hội phong kiến. Cam chịu của con người trước bất công 'Trọng nam khinh nữ'.
Bài thơ là cảm nhận đắng cay về số phận đau khổ, là lời kêu gọi chia sẻ, để khát vọng hạnh phúc của người phụ nữ không trọn vẹn được lắng nghe. Phụ nữ xưa, dù xuân sắc nhưng phải đối mặt với hình ảnh hẩm hiu, cô đơn, và cảm thấy cô quạnh.
Bài thơ là bức tranh đau lòng về số phận không công bằng, đồng cảm cần thiết, khát khao tình yêu trọn vẹn. Phụ nữ trong thời phong kiến phải sống trong bó buộc, không được tự do lựa chọn. Đây là bi kịch không thể giải phóng, giọng thơ của Hồ Xuân Hương không chỉ tràn ngập ái oán và đau thương mà còn thể hiện sự phóng khoáng đặc trưng của tác giả.

6. Tham khảo số 2
Hồ Xuân Hương sáng tạo ba bài thơ mang tựa đề 'Tự tình'. Những tác phẩm thuộc dòng thơ trữ tình của bà không chỉ sôi động mà còn là sự kết hợp tinh tế giữa tình cảm mãnh liệt và tâm hồn tịch mịch. Sau những chi tiết hóm hỉnh, châm biếm, nữ sĩ nổi tiếng này trở về với trái tim tĩnh lặng của mình. Ngay cả khi diễn đạt những suy nghĩ đau đớn, oán hờn, chúng ta vẫn cảm nhận được sự tài năng và lòng gan của một người phụ nữ xuất sắc.
TỰ TÌNH (I)
Tiếng gà vọng vẳng trong đêm
Oán hận tràn ngập khắp chốn
Mõ thảm cất tiếng như đàn
Chuông tang không đánh sao im
Trước nghe những tiếng thêm buồn
Sau giận vì duyên để mõm mòm
Tài tử văn nhân có đâu
Thân này chưa bao giờ già
Bài thơ mở đầu bằng tiếng gà vọng vẳng, âm thanh độc đáo trong đêm tối:
“Tiếng gà vọng vẳng trong đêm
Oán hận tràn ngập khắp chốn”
Tác giả chọn âm 'im' (khói vận) một cách sáng tạo. Âm 'im' giống như tiếng vọng trong một cái hang (Hang Trống ở Sơn Đoòng chẳng hạn) cô lập và ngột ngạt. Điều này phản ánh tâm trạng tức giận, sự thất vọng của nhân vật trữ tình. Cảnh vật nơi đây có thể là một chiếc thuyền trong đêm, và như trong nhiều bài thơ khác của bà, hình ảnh chiếc thuyền xuất hiện, ngay cả trong bài 'Tự tình (III)'
“Chiếc bánh buồn về phận nổi nênh
Giữa dòng ngao ngán nỗi lênh đênh”
Thân phận của Xuân Hương như chiếc thuyền lênh đênh giữa bóng tối. “Tiếng gà vọng vẳng” gọi thức đau đớn từ kiếp hồng nhan, rồi nỗi đau, nỗi tang thương tràn vào từng âm thanh của buổi đêm, không phân biệt tiếng chuông hay tiếng mõ:
“Mõ thảm cất tiếng như đàn
Chuông tang không đánh sao im”
Sự kết hợp từ ngôn ngữ tạo nên sự độc đáo, mõ thảm và chuông tang. Tác giả đã biến âm thanh của môi trường thành cảm xúc của nhân vật, khiến cho người đọc tưởng như đó là âm thanh nội tâm của nữ sĩ. Chính tiếng gà đã đánh thức nỗi đau thương, làm bùng nổ cảm xúc, âm thanh của buổi tối, dù đó là tiếng chuông tang đau đớn hay tiếng mõ thảm cất lên như tiếng đàn. Điều này tạo nên một bức tranh âm thanh đầy mê hoặc, khắc sâu vào tâm hồn.
Trong hai câu luận tiếp theo, tác giả mô tả trực tiếp nỗi đau của mình:
“Trước nghe những tiếng thêm buồn
Sau giận vì duyên để mõm mòm”
Không giống như hai câu thơ trước, nhưng hai câu này vẫn làm hiện lên tâm trạng chân thành của nữ sĩ, một cảm giác đau đớn vô duyên. Chữ nghĩa hình tượng cũng được trình bày tinh tế. Cảm xúc 'mòm mòm' của nhân vật đã được chuyển đổi từ trừu tượng (duyên) thành hình ảnh cụ thể (để mõm mòm). Trong ngôn ngữ hình tượng của vần, Hồ Xuân Hương vẫn khám phá ra hình ảnh rực rỡ và đầy cảm xúc, mặc dù đang gặp phải khó khăn (khói vận) của vần.
Cuối cùng, bà nhìn nhận một cách đầy thách thức:
“Tài tử văn nhân có đâu
Thân này chưa bao giờ già”
Sự chuyển đột ngột của bốn câu thơ khiến người đọc bất ngờ. Chỉ có Hồ Xuân Hương mới đủ sức để thể hiện tình cảm của mình một cách mạnh mẽ trong nỗi buồn trữ tình. Nữ sĩ hướng tới 'tài tử văn nhân' không phải là hướng lên vì trên thực tế không có tài tử văn nhân nào giống như Hồ Xuân Hương. Đây là sự hướng dẫn đến những điều tích cực nhất trong tâm hồn nữ sĩ. Xuân Hương chỉ cảm thông với những người có tâm hồn nghệ sĩ, có tình yêu thơ văn, chứ không phải vì 'mõm mòm' mà rơi vào tay bất cứ ai. Có một sự kêu gọi vô vọng ẩn sau đó. Nữ sĩ đang kêu gọi một cách mạnh mẽ, thách thức:
“Tài tử văn nhân có đâu
Thân này chưa bao giờ già”
Vần 'im' mang theo một ý nghĩa u tối. Đối với Hồ Xuân Hương, sự u tối không chỉ là sự cô độc, tận thế, góa bụa, già nua. Bà vượt lên trên bằng tinh thần mạnh mẽ. Dường như phía sau vần 'im' đầy tăm tối kia là một nụ cười tươi tắn, trẻ trung, đầy thách thức trước số phận.
Ba bài thơ 'Tự tình' của Hồ Xuân Hương là những tác phẩm xuất sắc, mỗi bài mang đến một cái nhìn mới. Bài 'Tự tình (I)' trong bức tranh hẹp của thơ Đường không chỉ đơn thuần là sự phát triển, mà còn là sự kết hợp tinh tế giữa cảm xúc mạnh mẽ và tâm hồn sâu thẳm. Giữa những chi tiết hóm hỉnh, châm biếm, Hồ Xuân Hương lại một lần nữa chứng minh bản lĩnh của mình, là một phụ nữ tài năng không chấp nhận khuất phục trước số phận đau thương và nghiệt ngã. Giá trị nhân đạo của bài thơ không thể phủ nhận!

6. Tài liệu tham khảo số 6
Không thể phủ nhận rằng sĩ Xuân Diệu xứng đáng tôn vinh Hồ Xuân Hương là 'Nữ hoàng thơ Nôm”. Trong những sáng tác 'nhớ tên đặt mặt' của nữ sĩ, có nhiều tác phẩm nổi bật như 'Bánh trôi nước' và đặc biệt là bộ ba bài thơ 'Tự tình' của Hồ Xuân Hương. Bài thơ đầu tiên trong loạt 'Tự tình' dường như đã để lại dấu ấn riêng biệt trong lòng độc giả. Khởi đầu bằng những dòng thơ như:
'Tiếng gà văng vẳng gáy trên bom…
…
Tài tử văn nhân ai đó tá?
Thân này đâu đã chịu già tom!'
Dễ dàng nhận thấy rằng, cùng với hai câu thơ mở đầu đó, một không gian rộng lớn mở ra, đồng thời như một không gian mịt mùng. Có vẻ như từ bom thuyền ở dòng sông, lan tỏa khắp mọi ngóc ngách, từ làng quê cho đến thôn xóm. Chúng ta có thể nhìn thấy những người phụ nữ thức trắng đêm, trải qua những canh thức dài. Rồi ta như cũng nghe thấy tiếng gà gáy 'văng vẳng' trên bom thuyền từ xa. Sau đó, trong những đêm dài chuyển canh, mịt mùng và tĩnh lặng, tiếng gà gáy lại vẫn 'văng vẳng' như thường. Hồ Xuân Hương đã rất khéo léo sử dụng nghệ thuật âm thanh (tiếng gà gáy) để tạo nên một không khí sâu lắng. Có vẻ như người phụ nữ đang ngồi dậy, lắng nghe tiếng gà gáy sang mảnh đêm. Chúng ta có thể thấy, giữa cảnh đêm mịt mùng, màn đêm bao trùm. Có thể nhận thấy rằng, màn đêm làm nổi bật tâm trạng 'oán hận' cho thân phận của người phụ nữ, cô đơn và trằn trọc suốt những cảnh trường. Người phụ nữ có vẻ thức dậy, đồng thời lắng nghe tiếng gà gáy từ phương xa. Chúng ta có thể nhìn thấy rằng, trong những đêm thao thức, nghe thấy tiếng gà gáy 'văng vẳng' như thường. Thực sự, Hồ Xuân Hương tài năng khi thành công sử dụng âm thanh (tiếng gà gáy). Chúng ta có thể hình dung cảnh cô đơn, oán hận của người phụ nữ trong cảnh đêm tĩnh lặng như tiếng gà buổi tàn canh tăng thêm vẻ vắng lặng. Nhưng sau cùng, Hồ Xuân Hương vẫn tỏ ra bản lĩnh, tinh thần đối mặt với số phận.'
'Mõ thảm không khua mà cũng cốc,
Chuông sầu chẳng đánh cớ sao om?'
Đọc thơ Hồ Xuân Hương, chúng ta thường được thưởng thức những bản thơ tươi vui, tràn đầy sức sống như 'Thân em vừa trắng lại vừa tròn' (Bánh trôi nước). Cũng như những câu thơ đẹp, đầy hình ảnh như 'Hai hàng chân ngọc duỗi song song' (Đánh đu),… và đặc biệt những điều này chỉ là phần nhỏ của bi kịch cô đơn của nữ sĩ. Chúng ta nhìn thấy những khó khăn trong tình yêu. Hình ảnh này có vẻ là nỗi đau và tâm trạng của riêng mình được miêu tả rõ trong hai câu thơ trong phần này.
Thực sự, lời than tự tình trong cô đơn được mô tả sâu sắc trong phần phê bình, hoặc ở phần 'rầu rĩ' và giận dữ thêm về duyên số đen đủi. Những câu như 'Trước nghe' so với 'sau giận', 'tiếng' đã hô ứng tuyệt vời với 'duyên'. Không chỉ dừng lại ở đó, mà còn là sự 'rầu rĩ' là tâm trạng đối với 'mõm mòm' là trạng thái. Và vẫn còn đó, ta có thể nghe thấy những câu như 'Trước nghe nhưng tiếng...' đó như là tiếng gì? - Tiếng của miệng thế gian? Hoặc có thể là tiếng gà văng vẳng gáy, rồi ta như nghe thấy cả tiếng 'chuông sầu', tiếng 'mõ thảm' đang 'cốc'. Tất cả đang 'om' trong tâm trí? Và giữa canh khuya thao thức, càng nghe càng thêm 'rầu rĩ', buồn tủi. Đặc biệt, khi tàn canh thao thức, càng nghe càng 'giận', và chúng ta có thể thấy rằng, khi ta cảm nhận được tình cảm trữ tình, ta càng giận về tình duyên bị đặt vào thử thách. Trong những câu thơ này chứa đựng những giọt lệ và chúng ta như cảm nhận được nỗi đau và tủi nhục của mình giữa cô đơn. 'Mõ thảm không khua mà cũng cốc', 'Chuông sầu chẳng đánh cớ sao om?'. Ai yêu thơ Hồ Xuân Hương, cũng đã đọc những bản thơ phong cách, biểu cảm như 'Tự tình'. Bài thơ này như một cách thủ thỉ tâm tình về tình cảnh hẩm hiu của phụ nữ trong cùng một số phận. 'Tự tình' như một bài thơ thổ lộ tâm trạng về sự cô đơn, như một cách nói lên nỗi than thở của những người phụ nữ cùng số phận.
