1. Bài tham khảo số 1
Thơ là bản hòa nhạc của trái tim, tiếng nó vang lên như giai điệu trầm bổng của cuộc sống. Trong thế giới thơ mới của Lưu Trọng Lư, 'Nắng mới' là bức tranh tâm hồn, là hồi ức buồn đậm sâu trong lòng người đọc. Từ 'nắng mới' mỗi lần hắt lên bên song, đến chiếc áo đỏ tươi rực rỡ của người mẹ, mỗi chi tiết đều là một nốt nhạc cuộc sống, là ký ức sống động. Mỗi lời thơ như một hành trình quay về quá khứ, là chuyến phiêu lưu vào những ngày không thể nào quên, để lại trong tâm trí ta những nét cười đen nhánh của người mẹ yêu thương. Bài thơ không chỉ là tác phẩm nghệ thuật, mà còn là một mảnh ghép kỷ niệm, đong đầy những cảm xúc chân thực về tình mẹ, về nắng và về những ngày thơ ấu.

2. Bài tham khảo số 3
“Mẹ ơi con đã già rồi, con ngồi nhớ mẹ khóc như trẻ con
Mẹ ơi con đã già rồi, con ngồi ngớ ngẩn nhớ ngôi nhà xưa
Ngày xưa cha ngồi uống rượu, mẹ ngồi đan áo
Ngoài hiên, mùa đông cây bàng lá đổ.
...
Biển sóng thét gào một ngày, nhớ mẹ sóng trào khơi xa
Trời gió mây ngàn một ngày, khóc mẹ trăm ngàn sao rơi
Mẹ ơi thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình
Tuổi thơ như chiếc gối êm, êm cho tuổi già úp mặt...”
Có lẽ những câu hát trên nằm trong bài hát Mẹ tôi của nhạc sĩ Trần Tiến rất đúng với tâm trạng của nhà thơ Lưu Trọng Lư khi sáng tác bài thơ Nắng mới, trích từ tập Tiếng thu. Bài thơ là nỗi lòng nhớ thương da diết và tình cảm yêu mẹ vô bờ của tác giả. Trong vô số những chủ đề sáng tác của văn học, tình mẫu tử và mẹ luôn là những chủ đề ý nghĩa nhất. Bởi tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng hơn cả trong cuộc sống này. Vậy nên, những tác phẩm viết về mẹ, về tình mẫu tử luôn có một sức hút lớn đối với em, bài thơ Nắng mới là một trong số đó. Sau khi đọc bài thơ, trong lòng em có rất nhiều cảm xúc đặc biệt.
Mở đầu bài thơ, tác giả Lưu Trọng Lư đã đưa em đến với một khung cảnh thiên nhiên vô cùng bình yên và thơ mộng được bao quanh bởi “nắng mới”:
“Mỗi lần nắng mới hắt bên song,
Xao xác, gà trưa gáy não nùng,
Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng,
Chập chờn sống lại những ngày không.”
Nắng mới theo em chính là ánh nắng những ngày đầu xuân, nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để xua tan đi cái lạnh và ẩm ướt mà mùa đông để lại. Khi nắng mới về, chiếu sáng bên song cửa sổ tạo nên một khung cảnh thật bình yên làm sao nhưng lại cũng không kém phần buồn “não nùng” vì tiếng gió xao xác và gà gáy trưa trong không gian tĩnh lặng. “Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu, người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”, trong khung cảnh buồn man mác của mùa xuân đó, tác giả Lưu Trọng Lư lòng buồn nhớ lại những kí ức xưa cũ đã qua, những kí ức đó cứ “chập chờn” trở lại trong kí ức tác giả. Đọc đến đây, dù chưa biết những kỉ niệm đang quay lại trong đầu nhà thơ là gì, nhưng em cũng cảm thấy buồn theo nhà thơ, có lẽ bởi vì ngôn từ mà Lưu Trọng Lư sử dụng quá xuất sắc, nhờ có cách sử dụng từ điêu luyện đó, mà em như được lạc trong bức tranh thiên nhiên nắng mới tuy đẹp nhưng lại buồn rười rượi, khiến cho em đồng cảm sâu sắc với nhà thơ, vì cảnh sẽ sinh tình.
Rồi sau đó, em đã được đến thăm miền kí ức xưa cũ đó, ở đây, em được cảm nhận nỗi nhớ khôn nguôi và tình yêu tha thiết của tác giả dành cho người mẹ quá cố của mình:
“Tôi nhớ mẹ tôi, thuở thiếu thời
Lúc người còn sống, tôi lên mười;
Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội,
Áo đỏ người đưa trước giậu phơi.
Hình dáng mẹ tôi chửa xoá mờ
Hãy còn mường tượng lúc vào ra:
Nét cười đen nhánh sau tay áo
Trong ánh trưa hè trước giậu thưa.”
Nhà thơ Lưu Trọng Lư đã bày tỏ nỗi nhớ người mẹ hiền trực tiếp qua câu thơ “Tôi nhớ mẹ tôi, thuở thiếu thời”, chắc bởi vì, nỗi nhớ mẹ của tác giả đã bị kìm nén quá lâu, đến khi gặp lại khung cảnh nắng mới khi xưa trong kí ức đã như chìa khóa mở cửa cho nỗi nhớ của nhà thơ xuất hiện và trực trào ngay lập tức. Khi mẹ còn sống, tác giả mới lên mười tuổi, trong kí ức của ông, mẹ thường hay mặc tà áo màu đỏ quen thuộc. Nắng mới về, mẹ sẽ mang đồ ra phơi để con mặc đồ được thơm tho, sạch sẽ. Khi ấy còn có mẹ, nên nắng mới về sẽ “reo” ở ngoài đồng nội, chắc nắng mới cũng như con, đều hạnh phúc vô cùng vì có mẹ ở bên. Khung cảnh mẹ xuất hiện trong kí ức nhà thơ thật hạnh phúc làm sao, em có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc và sự an tâm của tác giả lúc mẹ còn sống. Tình yêu của nhà thơ Lưu Trọng Lư dành cho mẹ của mình sẽ theo nhà thơ đến hết cuộc đời này, nhà thơ khẳng định rằng “Hình dáng mẹ tôi chửa xóa mờ”. Nhà thơ vẫn còn thấy được hình dáng mẹ đang tất bật “vào ra”, để chăm lo cho mái ấm nhỏ. Và chi tiết đặc biệt nhất về mẹ được nhà thơ nhắc tới trong bài đó chính là mẹ có “nét cười đen nhánh”, không phải nụ cười mà là nét cười, cách miêu tả của nhà thơ khiến cho em cảm nhận được mẹ là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng và ấm áp. Vì nét cười ở đây chính là kiểu cười vô cùng nhẹ nhàng, kín đáo và không hề lộ liễu, nhà thơ phải rất yêu mẹ của mình, mới có thể nhớ được nét cười đó của mẹ sau bao nhiêu năm như vậy. Mẹ của nhà thơ Lưu Trọng Lư quả là một người phụ nữ Việt Nam truyền thống, luôn dịu dàng và tần tảo chăm sóc cho con cái cả cuộc đời.
Bài thơ Nắng mới của tác giả Lưu Trọng Lư đã mang tới cho em nhiều cảm xúc thật đặc biệt. Qua bài thơ, em cảm nhận được nỗi nhớ và tình yêu mẹ vô bờ của tác giả. Nhờ đó, em tự nhận thấy trách nhiệm phải hiếu thảo của mình đối với mẹ và càng yêu thương mẹ của mình nhiều hơn. Em tin rằng không chỉ riêng mình em, mà tất cả mọi người sau khi đọc xong bài thơ đều sẽ nhận được thông điệp ý nghĩa về tình mẫu tử mà tác giả Lưu Trọng Lư gửi gắm.

3. Tham khảo số 2
“Đi qua mọi miền đất, không ai quan trọng bằng người mẹ
Chịu gánh nặng cuộc sống, không ai chịu đựng khó khăn như cha
Biển cả rộng lớn nhưng không thể so sánh với tình thương của mẹ
Mây trời tự do bay lượn, nhưng không bao phủ được trái tim của cha
Ngày nào đó, mẹ nuôi con lớn khôn bằng tâm hồn chân thành
Áo ách cha che chở cuộc đời con bằng thân thể mảnh mai
Ai còn có mẹ, hãy giữ cho mẹ không khóc
Đừng để nỗi buồn tràn ngập đôi mắt mẹ yêu dấu
Đêm nay, con hãy ngủ sâu và an lành
Mẹ là ngọn gió bình an dẫn lối suốt cuộc đời.”
Tình cảm mẫu tử có lẽ là điều thiêng liêng nhất trên thế giới. Mẹ là người sinh ra chúng ta, yêu thương và chăm sóc một cách vô điều kiện. Vì vậy, tình cảm mẫu tử từ lâu đã trở thành nguồn cảm hứng không ngừng cho văn học và nghệ thuật. Trong hàng ngàn tác phẩm về mẹ, về tình mẫu tử, không thể không kể đến bài thơ Nắng mới của nhà thơ Lưu Trọng Lư, trích từ tập “Tiếng thu”. Bài thơ là sự thổ lộ của tác giả về tình yêu mãnh liệt đối với người mẹ, người con chỉ có thể gặp mẹ trong giấc mơ.
Ngay từ đầu bài thơ, tác giả đã viết dòng chữ “Dành tặng hương hồn mẹ”, điều này hoàn toàn chính xác. Mẹ của nhà thơ Lưu Trọng Lư đã rời xa cuộc sống này, nhưng tình yêu của tác giả vẫn sống mãi, những ký ức xưa về mẹ sẽ theo tác giả suốt quãng đời còn lại. Khổ thơ đầu tiên của bài viết tạo ra bức tranh tuyệt vời về “nắng mới”, đánh thức những kí ức xưa:
“Mỗi lần nắng mới hắt bên song,
Xao xác, gà trưa gáy não nùng,
Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng,
Chập chờn sống lại những ngày không.”
Nắng mới là nắng đầu xuân, nhẹ nhàng và dịu dàng, xua tan cái lạnh và ẩm ướt của mùa đông. Nắng mới hắt “bên song” cửa, cùng với tiếng gà gáy trưa không lẫn vào đâu ngoài làm tăng thêm vẻ yên bình và trống trải của không gian. Khung cảnh này khiến tác giả Lưu Trọng Lư “lòng rượi buồn”, đưa tâm hồn trở về thời kỳ xưa, những ký ức “chập chờn” sống lại trong trí nhớ.
Trở lại với quá khứ, tâm trạng tác giả trào dâng với nỗi nhớ về người mẹ quá cố:
“Tôi nhớ mẹ tôi, thuở thiếu thời
Lúc người còn sống, tôi lên mười;
Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội,
Áo đỏ người đưa trước giậu phơi.
Hình dáng mẹ tôi chưa bao giờ phai mờ
Vẫn còn hiện hữu trong tưởng tượng:
Nét cười nhẹ đen nhánh sau tay áo
Trong ánh trưa hè trước giậu thưa.”
Nhà thơ Lưu Trọng Lư mở lời với sự nhớ nhung mẹ một cách thẳng thắn “Tôi nhớ mẹ tôi, thuở thiếu thời”. Tác giả nhớ rõ, khi mẹ còn sống, tác giả mới lên mười tuổi. Khi nắng mới, mẹ sẽ mang áo quen thuộc ra phơi, để con mặc chiếc áo thơm mùi nắng, sạch sẽ. Nắng lúc đó còn “reo ngoài nội”, có lẽ bởi vì có mẹ, hương cỏ đồng nội và tác giả đều tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Hình ảnh mẹ rất rõ nét hơn trong khổ thơ tiếp theo. Nhà thơ Lưu Trọng Lư khẳng định rằng hình dáng mẹ chưa bao giờ “phai mờ”, vẫn hiện hữu và luôn đẹp đẽ trong trí nhớ của tác giả. Ông vẫn có thể “tưởng tượng” hình ảnh mẹ quay cuồng, bận rộn khi “vào ra”. Trong tâm trí tác giả, hình ảnh mẹ làm những công việc nhỏ nhất, nhưng đó sẽ mãi mãi là bức tranh ấm áp và là nguồn an ủi tuyệt vời mỗi khi nhớ về mẹ.
Bài thơ Nắng mới của nhà thơ Lưu Trọng Lư không chỉ sử dụng ngôn từ đơn giản mà còn chứa đựng sự sáng tạo, sức mạnh hình ảnh để thể hiện sâu sắc nỗi nhớ và tình yêu thương mãnh liệt dành cho người mẹ đã ra đi. Điều đó giúp chúng ta cảm nhận được vẻ đẹp của mẹ, một người phụ nữ Việt Nam truyền thống, ấm áp và chu đáo trong việc chăm sóc gia đình. Bài thơ mang đến cho mọi người thông điệp ý nghĩa: “Ai còn có mẹ, hãy giữ cho mẹ không phải khóc, đừng để nước mắt của mẹ rơi.”

4. Tham khảo số 5
Thật sự, tình mẫu tử luôn là mối quan hệ thiêng liêng, tinh tế vì chỉ có cha mẹ mới hiểu và yêu thương chúng ta không điều kiện. Người mẹ sinh ra chúng ta, yêu thương, chăm sóc và nuôi dưỡng tâm hồn nhỏ bé trở thành những chàng trai, cô gái có ích cho xã hội. Tình cảm thiêng liêng ấy được thể hiện qua những dòng văn, những câu thơ đầy cảm xúc, trong đó không thể không kể đến bài thơ “Nắng mới” trích từ tập “Tiếng thu” của nhà thơ Lưu Trọng Lư. Bài thơ là lời bày tỏ nỗi nhớ và tình cảm tràn ngập của người con dành cho mẹ, nhưng chỉ có thể gặp mẹ trong giấc mơ.
Khai mạc tác phẩm, tác giả đã thể hiện nỗi tiếc thương sâu sắc đối với người mẹ qua từ ngữ “Tặng hương hồn mẹ”. Dù mẹ của nhà thơ Lưu Trọng Lư đã ra đi, nhưng tình yêu của bà vẫn hiện hữu trong tâm trí của tác giả suốt cuộc đời. Khổ thơ đầu tiên là bức tranh tự nhiên kết hợp với kí ức về những ngày xưa bên mẹ:
“Mỗi lần nắng mới hắt bên song,
Xao xác, gà trưa gáy não nùng,
Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng,
Chập chờn sống lại những ngày không.”
Nắng mới là dấu hiệu của mùa xuân trở lại. Nắng mới nhẹ nhàng, dịu dàng như một bức tranh tuyệt vời xua đi cái lạnh của mùa Đông, nhưng không thể xua đi ký ức xưa. Nắng mới hắt bên song cùng tiếng gà gáy trưa như một bản nhạc êm dịu, hòa mình vào bình yên. Nhưng chính sự yên bình đó khiến Lưu Trọng Lư “lòng buồn rượi” nhớ về thời kỳ xưa, “chập chờn” sống lại những ngày bên mẹ:
“Tôi nhớ mẹ tôi, thuở thiếu thời
Lúc người còn sống, tôi lên mười;
Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội,
Áo đỏ người đưa trước giậu phơi.
Hình dáng mẹ tôi chưa bao giờ phai mờ
Hãy còn mường tượng lúc vào ra:
Nét cười đen nhánh sau tay áo
Trong ánh trưa hè trước giậu thưa.”
Nỗi nhớ về mẹ không còn giấu diếm trong ánh nắng mới, mà được tác giả thổ lộ một cách trực tiếp “Tôi nhớ mẹ tôi, thuở thiếu thời”. Ký ức về mẹ vẫn hiện hữu rõ ràng trong tâm trí của nhà thơ, ông vẫn nhớ khi ông lên mười, mẹ vẫn còn sống. Ông vẫn nhớ chiếc áo mẹ mặc màu đỏ tươi đang đứng phơi quần áo dưới ánh nắng mới êm dịu, dễ chịu. Hình bóng mẹ rõ nét hơn ở khổ thơ thứ hai. Nhà thơ khẳng định rằng hình bóng mẹ “chưa thể xóa mờ”, nó vẫn luôn hiện hữu như mẹ vẫn còn sống bên cạnh đứa con của mình. Ông vẫn “mường tượng” lúc được mẹ bận rộn với công việc nhà, bận rộn chăm sóc cho ông. Tuy không có câu thơ nào mô tả rõ hình dáng của người mẹ, nhưng chỉ cần “nét cười đen nhánh” đã đủ khiến ta hình dung mẹ của nhà thơ là người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng và hiền lành. Và có lẽ vì điều đó khiến cho nhà thơ mãi mãi nhớ mãi về mẹ, nhớ mãi những điều đơn giản nhưng đầy ý nghĩa mẹ làm, như “đứng trước giậu phơi”.
“Nắng mới” của Lưu Trọng Lư với những ngôn từ bình dị nhưng đã gợi lên tình yêu tha thiết của người con đối với người mẹ, từ đó ca ngợi tình mẫu tử cao quý, vẻ đẹp của người phụ nữ truyền thống Việt Nam luôn dành trọn tình thương cho gia đình.

5. Tài liệu tham khảo số 4
Tình mẫu tử chắc chắn là tình cảm thiêng liêng nhất trong cuộc sống. Mẹ là người sinh ra chúng ta, yêu thương và chăm sóc chúng ta một cách vô điều kiện. Chính vì điều đó, tình mẫu tử từ lâu đã trở thành nguồn cảm hứng vô tận cho văn học và nghệ thuật. Trong số vô vàn những tác phẩm viết về mẹ, về tình mẫu tử, không thể không nhắc đến bài thơ Nắng mới của nhà thơ Lưu Trọng Lư, trích từ tập “Tiếng thu”. Bài thơ đậm chất nỗi nhớ và tình yêu tha thiết của một tác giả, người con chỉ còn có thể gặp mẹ ở trong giấc mơ.
Ngay từ dòng đầu, tác giả đã viết “Tặng hương hồn mẹ”, đúng vậy, mẹ của nhà thơ Lưu Trọng Lư không còn trên thế giới này nữa, nhưng tình yêu mẹ vẫn còn đọng mãi trong tâm hồn tác giả, những kỷ niệm xưa với mẹ sẽ ở lại suốt cuộc đời. Khổ thơ đầu tiên như một bức tranh “nắng mới”, gợi nhớ những ký ức xưa của tác giả:
“Mỗi lần nắng mới hắt bên song,
Xao xác, gà trưa gáy não nùng,
Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng,
Chập chờn sống lại những ngày không.”
Nắng mới chính là nắng đầu xuân, một nắng nhẹ nhàng và dịu dàng, làm tan đi cái lạnh và ẩm ướt của mùa đông. Nắng mới hắt “bên song” cửa, cùng với tiếng gà gáy trưa, tạo nên một khung cảnh bình yên nhưng cũng trống vắng, cô đơn. Khung cảnh đó khiến tác giả Lưu Trọng Lư “lòng rượi buồn” và đưa tâm hồn trở về kí ức xưa, những kỷ niệm xưa “chập chờn” sống lại trong tác giả.
Quay về với kỷ niệm xưa, lòng tác giả tràn đầy nỗi nhớ về người mẹ đã ra đi:
“Tôi nhớ mẹ tôi, thuở thiếu thời
Lúc người còn sống, tôi lên mười;
Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội,
Áo đỏ người đưa trước giậu phơi.
Hình dáng mẹ tôi vẫn rõ nét
Hãy còn mường tượng lúc vào ra:
Nét cười đen nhánh sau tay áo
Trong ánh trưa hè trước giậu thưa.”
Nhà thơ Lưu Trọng Lư mở lời về nỗi nhớ mẹ một cách trực tiếp “Tôi nhớ mẹ tôi, thuở thiếu thời”. Tác giả vẫn nhớ rõ, khi mẹ còn sống, tác giả đã “lên mười”. Khi nắng mới, mẹ trong chiếc áo đỏ quen thuộc sẽ đưa ra giậu phơi đồ, để con mặc chiếc áo thơm mùi nắng, sạch sẽ. Nắng khi đó còn “reo ngoài nội”, có lẽ bởi vì còn có mẹ, nên hương cỏ nhà cũng như tâm hồn tác giả đều tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Hình ảnh mẹ hiện lên rõ nét hơn trong khổ thơ tiếp theo. Nhà thơ Lưu Trọng Lư khẳng định rằng hình dáng mẹ vẫn “rõ nét”, không bao giờ mờ đi trong tâm hồn của tác giả, mẹ vẫn tồn tại mãi mãi. Tác giả vẫn “mường tượng” hình ảnh mẹ trong những lúc bận rộn, vào ra, làm sao để chăm sóc cho gia đình. Trong toàn bộ bài thơ, không có một câu nào mô tả chi tiết về mẹ nhà thơ Lưu Trọng Lư, nhưng chắc chắn mẹ là một người phụ nữ rất đẹp và hiền lành. Bởi mẹ có “nét cười đen nhánh”, đó là loại cười nhẹ nhàng, dịu dàng và chỉ thoáng qua. Điều này có lẽ là điều nhà thơ nhớ nhất về mẹ của mình. Và dù là mùa nắng đầu xuân hay nắng gay gắt trưa hè, trong ký ức của nhà thơ Lưu Trọng Lư, mẹ vẫn “đứng trước giậu phơi”, để làm công việc bình thường đó, phơi đồ, nhưng nó sẽ mãi mãi là hình ảnh ấm áp và an ủi tâm hồn tác giả mỗi khi nhớ đến mẹ.
Bài thơ Nắng mới của tác giả Lưu Trọng Lư với những từ ngữ đơn giản nhưng lại mang đậm nét hình ảnh và cảm xúc, thành công thể hiện sự nhớ thương và tình yêu sâu sắc dành cho người mẹ quá cố. Bài thơ không chỉ mô tả vẻ đẹp của mẹ mà còn là hình ảnh của người phụ nữ Việt Nam truyền thống, luôn ân cần, chu đáo và luôn dành trọn tình thương cho gia đình. Bài thơ như gửi gắm đến mỗi người một thông điệp ý nghĩa, đó là “Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc, đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không?”

6. Tài liệu tham khảo số 6
Nếu từng cảm động trước bài thơ Bầm ơi của nhà thơ Tố Hữu, miêu tả hình ảnh người mẹ hi sinh trong kháng chiến, thì Lưu Trọng Lư cũng mang đến một làn sóng cảm xúc tương tự với bài thơ Nắng mới. Nắng mới là một tác phẩm xuất sắc của Lưu Trọng Lư, kể về người mẹ một cách đặc sắc.
Lưu Trọng Lư, một nhà thơ tiên phong trong thơ mới, linh hoạt và sẵn sàng thay đổi giá trị cố hữu. Với thể thơ mới, ông giúp thể hiện tâm hồn mình một cách tối đa. Nắng mới thuộc tập thơ 'Tiếng thu', nói về tình cảm gia đình, đặc biệt là tình yêu và nhớ thương người mẹ. Trong đề từ 'Tặng hương hồn thầy mẹ', tác giả mở đầu bằng hình ảnh thiên nhiên và làng quê bình dị:
'Mỗi lần nắng mới hắt bên song,
Xao xác, gà trưa gáy não nùng.'
Câu thơ này vẽ lên bức tranh yên bình của làng quê Việt Nam, nơi nắng mới mang lại sự tươi vui, và tiếng gà trưa làm nổi bật sự buồn hiu hắt, thanh vắng. Điều này làm tác giả nhắc nhở về ký ức xưa.
'Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng,
Chập chờn sống lại những ngày không.'
Chúng ta cảm nhận được sự hồi tưởng không liên tục, nỗi buồn khi nhớ về quá khứ, với hình ảnh một tuổi thơ như mơ:
'Tôi nhớ mẹ tôi, thuở thiếu thời,
Lúc người còn sống, tôi lên mười;
Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội,
Áo đỏ người đưa trước giậu phơi.'
Người mẹ hiện lên với chiếc áo đỏ sặc sỡ, tượng trưng cho sự tươi sáng, và bức tranh hoàn hảo hơn với nắng mới. Mẹ làm cho không gian trở nên tươi sáng và đẹp đẽ, nhưng khi mất, tất cả chỉ là nỗi nhớ.
'Nét cười đen nhánh sau tay áo,
Trong ánh trưa hè, trước giậu thưa.'
Hình ảnh này tuy nhỏ nhưng tinh tế, với nụ cười nhẹ của người mẹ, được giấu sau tay áo, thể hiện vẻ đẹp và dịu dàng của phụ nữ Việt Nam. Khác biệt với vẻ đẹp ngoại hình xưa, đây là vẻ đẹp tâm hồn, sức sống và sự chăm chỉ dưới ánh nắng trưa hè.
Nắng mới của Lưu Trọng Lư không chỉ là một tác phẩm về tình cảm mẹ con, mà còn là sự kết hợp tinh tế giữa hiện tại và quá khứ, tạo nên một tác phẩm đẹp và đầy ý nghĩa.
