1. Bài văn phân tích hình ảnh con đường trong Cố Hương số 1
“Trải qua bao nhiêu năm xa cách, hình ảnh quê hương vẫn in sâu trong tâm trí tôi. Những đồng cỏ xanh mướt, bóng trâu bò nằm dài, tiếng hò reo của tuổi thơ vẫn còn vang vọng trong tim. Cảm giác hồn nhiên và thuần khiết của quê hương như một bức tranh tô điểm ký ức đẹp đẽ. Cuộc hành trình trở về Cố Hương sau hơn 20 năm là một trải nghiệm đầy xúc cảm, khi những con đường quen thuộc đã không còn như xưa. Những ngôi làng hiên ngang trước kia giờ đây trở nên hoang tàn và trống trải, khiến lòng tôi tràn ngập nỗi buồn. Hành trình về nhà không chỉ là việc đưa gia đình ra đi, mà còn là hành trình tìm kiếm một con đường mới, một cuộc sống tươi đẹp hơn cho thế hệ sau.
Người mẹ yêu quý kể về những người hàng xóm xưa kia, nhưng họ giờ đây đã thay đổi nhiều. Nhuận Thổ, người bạn thân của tuổi thơ, từ một đứa trẻ nghịch ngợm giờ trở thành người cha đau đớn với vẻ ngoài già nua và đậu con đông đúc. Thím Hải Dương, ngày xưa là nàng Tây Thi xinh đẹp, giờ đây đã mất đi vẻ thánh thiện và trở nên thô lỗ. Xã hội hiện đại đã làm thay đổi họ, đẩy họ vào con đường khó khăn và khốn khổ. Quê hương của tôi, một thời đất đai màu mỡ, giờ đây trở nên u ám và đau đớn. Cuộc sống mới của gia đình tôi bắt đầu trên chiếc thuyền, với hy vọng mới và niềm tin vào một tương lai tươi sáng. Hành trình mới đã mở ra, và tôi tin rằng, chỉ khi chúng ta dám bước đi trên con đường mới, chúng ta mới có thể thay đổi số phận và xây dựng một cuộc sống đáng sống cho thế hệ tiếp theo. Dù có những khó khăn và thách thức, nhưng sự hy sinh và nỗ lực sẽ là chìa khóa mở ra con đường hạnh phúc và thành công.

2. Bài văn phân tích hình ảnh con đường trong Cố Hương số 3
Truyện ngắn “Cố hương” của Lỗ Tấn là một hành trình trở về quê nhà, nơi ông tác giả thấu hiểu rõ về sự thay đổi của thời gian. Trong cuộc hành trình, con đường trở nên quan trọng như một biểu tượng của sự phát triển và đổi mới. Mỗi bước chân trên con đường là một chặng đường của ký ức, làng quê hiện lên qua những dấu vết của thời gian. Truyện kết thúc bằng triết lý “Trên đời làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi”, là ý nghĩa về sự khởi đầu mới và hy vọng cho một quê hương mới, không bị ràng buộc bởi những tư tưởng lạc hậu.
Con đường không chỉ là vật chất mà còn là hình ảnh tượng trưng cho hành trình tinh thần, sự đổi mới trong tâm hồn và ý chí của con người. Tác giả muốn truyền đạt rằng, để phát triển, chúng ta cần một con đường mới, không bị gò ép bởi những quy chuẩn cũ kỹ. Quê hương cần những bước đi mới, mở ra những khả năng mới và tiến lên với niềm tin vào một cuộc sống tươi sáng hơn.
Cuộc sống của những người dân Trung Hoa cần một con đường mới, không gò ép bởi tư tưởng cũ. Tác giả mong muốn họ hiểu rằng, chỉ khi chúng ta đi mãi, sẽ có con đường mới nở ra. Sự chấp nhận thay đổi và sẵn sàng đối mặt với những thách thức mới là chìa khóa mở ra con đường hạnh phúc và phồn thịnh.

3. Bài văn phân tích hình ảnh con đường trong Cố Hương số 2
Lỗ Tấn, tác giả văn học nổi tiếng Trung Hoa, để lại nhiều tác phẩm ấn tượng, nhưng truyện ngắn “Cố Hương” đặc biệt làm say đắm lòng người.
Con đường, một biểu tượng cuối cùng trong câu chuyện, nổi bật với ý nghĩa sâu sắc. Nó không chỉ là một đường đi vật chất mà còn là hành trình tinh thần của tác giả. Mỗi bước chân trên con đường là một hồi ức, làng quê hiện lên qua dấu vết của thời gian. Kết thúc bằng câu “Trên đời này, làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi” là lời triết lý, là niềm tin vào sự đổi mới, phát triển của quê hương.
Những thay đổi mạnh mẽ trong cảnh vật và con người của Cố Hương khiến tác giả bồi hồi. Những người bạn thân yêu ngày xưa giờ đây khác lạ, trải qua những biến động của cuộc sống nghèo đói. Bức tranh làng quê hiện ra với sự bần tiện, đau khổ, làm tác giả cảm thấy trách nhiệm phải mở ra một con đường mới cho những đứa trẻ nơi này.
“Trên đời này làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi” là thông điệp về sự khởi đầu mới, hy vọng cho một Cố Hương mới. Tác giả muốn truyền đạt rằng, để thay đổi số phận, chúng ta cần một con đường mới, không bị ràng buộc bởi những tư tưởng cũ kỹ, mở ra những khả năng mới và tiến lên với niềm tin vào một cuộc sống tươi sáng hơn.

4. Bài phân tích về hình ảnh con đường trong Cố Hương số 5
Trong truyện ngắn “Cố hương” của Lỗ Tấn, chúng ta đặt chân vào một cuộc hành trình trở về quê hương sau nhiều năm xa cách của tác giả. Hành trình này khám phá những thay đổi, nhận thức về tư tưởng cũ kỹ và niềm kiêu hãnh dính bám vào con người và quê hương. Kết thúc bằng câu tục ngữ ý nghĩa: “Trên đời này, làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi”. Hình ảnh con đường trong câu nói này mở ra nhiều suy nghĩ và trăn trở cho độc giả, liệu có chứa ý nghĩa sâu sắc hay chỉ đơn giản là lời nói nhẹ nhàng của tác giả.
Trong câu chuyện ngắn, nhân vật “Tôi” trở lại quê hương sau hơn 20 năm, với không gian và thời gian đặc biệt. Đây có thể là chuyến đi cuối cùng để đưa gia đình rời bỏ và định cư ở một nơi mới. Chiếc thuyền trên dòng sông, ánh hoàng hôn làm cho bầu trời rực rỡ như lớp mỡ gà. Tuy nhiên, con đường trở về quê hương không như “Tôi” mong đợi, với những làng xóm hiu quạnh, cảnh đẹp tiêu điều và bình yên làm tâm trạng của “Tôi” trở nên buồn bã. Quay lại nhà, “Tôi” gặp lại mẹ và những người từng gắn bó với tuổi thơ của anh.
Mẹ kể về Nhuận Thổ, người bạn cùng lứa. Trước đây, Nhuận Thổ là đứa trẻ thông minh và năng động, nhưng giờ đây anh ta trở nên yếu đuối với làn da đen và có một gia đình đông con. “Tôi” cảm thấy thương hại. Thím Hải Dương trước đây được biết đến như một nàng Tây Thi đậu phụ, bán đậu với giá cao nhờ có chị ta. Chị ấy nói, “Lúc cậu còn nhỏ, tôi luôn ôm cậu mà cậu không nhớ tôi à?” Có lẽ vì thím Hải Dương thay đổi quá nhiều, những kí ức đẹp đã bị lấn át. Trước đây, chị ấy dịu dàng và nhã nhặn, nhưng bây giờ lại trở nên chua ngoa, gian xảo, thô lỗ và luôn tìm cách xin cho bằng được mọi thứ trong nhà “Tôi”.
Xã hội phong kiến đã đẩy những người nông dân bần cùng vào ngõ cụt. Những con người đáng thương này bị xã hội đẩy xuống đáy vực, nhưng thiếu dũng cảm để tìm kiếm một con đường mới, để thay đổi số phận. “Tôi” phải đưa gia đình đi nơi khác, để Hoàng và Thủy Sinh không phải sống cuộc sống như “tôi” ở đây. Trên thuyền, dòng sông và chân trời bao la đánh dấu sự khởi đầu của một hành trình mới, để bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Hoàng và Thúy Sinh muốn quay lại, nhưng “tôi” không còn lưu luyến nơi đây và muốn ra đi, không bao giờ quay lại. Quê hương của “tôi”, nơi anh sinh ra, mọi người đã thay đổi, mọi thứ đều đi theo hướng tiêu cực. “Tôi” nghĩ: “Thật ra, trên mặt đất không có đường.
Để khát khao một xã hội phát triển, chúng ta cần những người dũng cảm, mở đường và dẫn dắt sự thay đổi. Con đường cách mạng, con đường lý tưởng, con đường yêu nước. Người Việt cần nắm bắt bài học từ tác phẩm “Cố Hương”. Bác Hồ đã mở ra con đường mới cho dân tộc, mang hệ tư tưởng Mác-Lênin đến với mọi thế hệ, vậy người Việt Nam bây giờ phải làm gì? Để tiếp tục công việc đã bắt đầu. Ngay từ bây giờ, mỗi cá nhân phải xác định con đường riêng và phấn đấu hướng tới mục tiêu đó. Con đường mà tác giả nói đến ở cuối bài là con đường của niềm tin, hy vọng, không chỉ của một người mà của cả một dân tộc, một thế hệ hợp sức xây dựng.
Mọi thứ có vẻ bắt đầu từ tình yêu sâu đậm với quê hương. Hình ảnh miền quê thơ ấu sẽ mãi không phai nhòa. Là người luôn mong muốn hạnh phúc cho người khác, có những con đường xa và gần, đau khổ và thử thách, nhưng nếu chúng ta đủ can đảm bước đi, mọi con đường đều trở nên tươi sáng và hạnh phúc.

5. Phân tích hình ảnh con đường trong Cố Hương số 4
Trong quá trình phát triển văn hóa Trung Quốc, không thể không nhắc đến nhà văn đặc biệt với quan điểm “Văn chương là phương thuốc chữa lành tinh thần quốc dân” – Lỗ Tấn. Ông để lại nhiều công trình nghiên cứu và tác phẩm văn chương có giá trị, trong đó có tập truyện ngắn xuất sắc như Gào thét và Bàng hoàng. Trong Gào thét, tác phẩm nổi bật nhất là Cố hương, nơi hiện lên hình ảnh quê hương sau bao năm xa cách và những con người nơi đó với nỗi buồn thương và hy vọng.
Đầu tác phẩm, Lỗ Tấn tái hiện hình ảnh quê nhà sau 20 năm xa cách. Thay vì sự hồi hộp và vui mừng như dự kiến, tâm trạng của tác giả lúc này khác thường. Nhìn thấy “thôn xóm, tiêu điều, hiu hắt, nằm im lìm dưới nền trời vàng úa”, “lòng tôi se lại”. Không có niềm vui khi quê hương không còn như trước. Và “lòng tôi se lại” vì lần này về quê không phải để thăm, mà để “vĩnh biệt ngôi nhà thân yêu và từ giã làng cũ thân yêu, mang gia đình đến nơi đất xa lạ để định cư”. Lòng buồn, sự tiêu điều, hiu quạnh của quê hương khiến “lòng tôi càng trĩu nặng và thảng thốt “làng cũ tôi đẹp hơn kia”. Tác giả gợi lên hình ảnh quê nhà ở hai thời điểm quá khứ và hiện tại. Quê hương trong kí ức là những điều tươi đẹp, trong hiện tại là sự tiêu điều, thê lương đầy xót xa. Quê hương đã thay đổi, và người dân nơi đây cũng vậy. Mẹ “tôi” mừng rỡ nhưng ẩn chứa nỗi buồn. Niềm vui vì con về, nhưng buồn vì cảnh nhà sắp phải rời đi, lìa xa quê cha đất tổ. Mẹ thậm chí “nói với tôi ngồi xuống, nghỉ ngơi, đi thăm các nhà bà con”. Mẹ, trong lòng có niềm buồn xa quê, vẫn chu đáo, ân cần, hiền từ. Nghe mẹ nhắc về Nhuận Thổ, “tôi” cảm thấy tựa hồ đã tìm ra đẹp của quê hương ở đâu. Trong tâm trí “tôi” là hình ảnh cậu bé trạc mười một, mười hai tuổi, khuôn mặt bầu tròn trĩnh, nước da bánh mật, đội mũ lông chiên bé tí tẹo, cổ đeo vòng bạc sáng loáng. Cậu bé ấy mang đến câu chuyện thú vị về quê nhà và những chuyện kỳ lạ từ thời niên thiếu. Những ký ức ấy gắn liền với quê nhà thật đẹp và hạnh phúc. Quê hương đã thay đổi, Nhuận Thổ và thím Hai Dương đã trải qua những biến đổi đau lòng về cả về tâm tính và ngoại hình. Sự thay đổi của họ là hình ảnh cụ thể về nạn nhân của xã hội phong kiến, bất công và bóc lột người nông dân đến xương tủy.
Cố hương là tác phẩm thuật lại chuyến về quê cuối cùng của nhân vật tôi. Qua đó, chúng ta cảm nhận được những cảm xúc chân thành và tinh tế của tôi trước sự biến đổi của làng quê và những con người ở đó. Tác giả muốn chỉ trích, lên án xã hội phong kiến nhiều bất công và ngang trái, đồng thời đề xuất một con đường mới cho người nông dân.

6. Phân Tích Biểu Tượng Con Đường Trong Tác Phẩm Cố Hương Số 6
Lỗ Tấn, một nhà văn Trung Quốc xuất thân từ Triết Giang, được biết đến với quan điểm phê phán những tập tục lạc hậu và mê tín phổ biến trong xã hội Trung Quốc cổ đại. Ông mô tả một cuộc cách mạng về tri thức và văn hóa sẽ đến với những người này. Trong tác phẩm ngắn “Cố hương”, ông chia sẻ một câu chuyện đẫy cảm xúc về chuyến trở về quê hương sau hơn 20 năm xa cách. Câu chuyện kết thúc bằng một lời nói sâu sắc và xúc động: “Trên thế giới này không có con đường nào, chỉ có những con đường bị bàn chân của kẻ lang thang giẫm nát”.
Thực tế, trong câu nói của tác giả, con đường không chỉ là biểu tượng đơn giản, mà còn mang ý nghĩa thực sự về sự phát triển và đổi mới của quê hương ông. Qua những dòng chia sẻ và biểu cảm, ông nhận ra rằng làng quê của mình đang chìm đắm trong con đường cũ, phát triển chậm và đầy những tập tục vô nghĩa. Để thay đổi tình trạng này, quê hương ông cần một con đường mới, một hướng đi mới để phát triển và đổi mới.
Tuy nhiên, ngoài ý nghĩa thực tế, con đường còn là biểu tượng cho suy nghĩ và tâm trạng của tác giả. Những người dân Trung Hoa đang sống trong một môi trường tư tưởng lạc hậu và u ám, thiếu sự tự do và chính kiến. Tác giả nhận thấy rằng, để đạt được hạnh phúc và niềm vui, những người dân cần có một con đường mới, một con đường tự do và đầy hy vọng. Đó là con đường được xây dựng bởi nhiều người cùng góp phần, không chỉ do một người.
Vì vậy, khi tác giả nói rằng “trên thế giới này vốn không có con đường, chỉ có những con đường được bàn chân lang thang giẫm nát”, ý nghĩa của câu nói không chỉ đơn giản là một câu tục ngữ, mà còn mang đến thông điệp về khát khao của con người về sự phát triển và đổi mới. Tác giả muốn truyền đạt rằng, để đạt được mục tiêu đó, chúng ta cần phải đi trên một con đường mới, đầy hy vọng và tự do, mà tất cả chúng ta đều có thể cùng góp phần xây dựng.
Trong bài văn của mình, tác giả Lỗ Tấn khẳng định một cách chắc chắn rằng không có con đường nào tự nó xuất hiện và tự nó biến mất. Con đường chỉ có thể được tạo ra khi con người đi lại trên một mảnh đất nào đó, và khi hành trình này liên tục được lặp lại, một con đường mới sẽ xuất hiện. Từ đó, ông muốn nhấn mạnh rằng sự phát triển của một xã hội cũng vậy, không thể xảy ra nếu không có sự nỗ lực và cống hiến liên tục của những người dân.
Tuy nhiên, đằng sau sự khẳng định này là một tầm nhìn lớn hơn về tương lai của xã hội Trung Hoa. Con đường mới mà ông muốn nhắc đến không chỉ là một con đường vật lý, mà còn là một cuộc sống mới, một xã hội mới với nhiều điều tiến bộ và văn minh hơn hết. Ông muốn truyền đạt thông điệp rằng những người dân Trung Hoa đang chìm vào u mê, lạc hậu cần phải cùng nhau xây dựng một tương lai tươi sáng hơn, bằng cách hợp tác thực hiện các cải cách và đổi mới trong các lĩnh vực kinh tế, chính trị, văn hóa…
Vì vậy, khi ông nói rằng “trên thế giới này không có con đường, chỉ có những con đường bị bàn chân lang thang giẫm nát”, ông muốn nhấn mạnh rằng tương lai của xã hội Trung Hoa là do chính người dân Trung Hoa xây dựng, và mỗi người trong chúng ta đều có trách nhiệm và vai trò quan trọng trong quá trình này. Từ đó, ông hy vọng rằng những người đọc sẽ cảm nhận được trách nhiệm và đầy cảm hứng để hành động, để cùng nhau xây dựng một con đường mới, một tương lai tươi sáng hơn cho đất nước và nhân dân Trung Hoa.
