- - Tình yêu bắt đầu đơn giản và kỳ diệu, không cần lý do phức tạp. Sự chân thành và hiểu biết tạo không gian ấm áp và không cần lãng mạn.
- - Tình yêu thường là một cảm xúc thầm lặng và đẹp, dù không được bày tỏ, vẫn mang lại niềm vui và ý nghĩa trong thanh xuân.
- - Cảm giác thất tình khi phát hiện người yêu vẫn nhớ người cũ, và tình yêu không nên là sự thay thế. Thời gian giúp chữa lành và trưởng thành hơn.
- - Mối quan hệ mơ hồ không rõ ràng khiến ta cảm thấy bức bối, không thể ghen tuông, và chỉ là tình cảm dự bị.
- - Tình yêu bền vững là đáng ngưỡng mộ, bắt đầu từ sự đơn giản và vượt qua thử thách, chứng minh qua thời gian và sự kiên nhẫn.,.
- - Tâm hồn mệt mỏi, tình yêu thuần túy đôi khi không đủ để duy trì sự kiên nhẫn. Sự sợ hãi và tự ti tạo nên những vết thương và tư duy khác biệt.
- - Cuối cùng, chúng ta sẽ hiểu giá trị của tình yêu bền vững và kiên nhẫn qua thời gian, và liệu tình yêu có còn quan trọng như trước hay không.
- - Hà Nội trong tâm trí có cảm giác gần và xa, với những ký ức và cảm xúc của những chuyến xe bus và những thay đổi trong thành phố.
- - Ký ức về tình yêu và những nơi quen thuộc bên hồ Tây gợi nhớ sự vắng mặt của người yêu, cảm giác lạnh lẽo và nỗi buồn trong mùa đông.
Em thường hỏi tại sao thích anh? Câu trả lời đơn giản, bởi vì em đã thích anh, không cần lý do phức tạp. Tình yêu bắt đầu nhẹ nhàng nhưng chất chứa nhiều điều kỳ diệu. Anh không phải là một chàng trai lý tưởng, nhưng với em, anh là đủ hoàn hảo.
Sự chân thành và hiểu biết giữa chúng ta tạo nên một không gian ấm áp. Dù không lãng mạn nhưng tình yêu không cần phải thế. Đó là việc hiểu và chấp nhận nhau với tất cả những điều không hoàn hảo.
Trong thế giới đầy bất ngờ, tình yêu xuất hiện như một điều kỳ diệu. Đó là những khoảnh khắc đơn giản nhưng đong đầy ý nghĩa. Bởi vì tình yêu không cần phải phức tạp, chỉ cần hai trái tim đồng điệu.
“Để tuổi xuân trôi qua không phải hối tiếc. Hãy khiến khung trời của chúng ta trở nên đặc biệt ở độ tuổi tràn đầy sức xuân này.” - A Tòn
Người viết: Dương Hạnh
Ảnh minh họa
Hình vẽ tượng trưng2. Hòa Mình Trong Tình Yêu


3. Cái nụ cười của anh ấy khiến cho tuổi thanh xuân của tôi trở nên kích thích
Thời kỳ thanh xuân của mình liên kết chặt với hình bóng của một chàng trai, người mà anh ấy chưa bao giờ biết đến sự mê mải của tôi. Ngay cả bây giờ, có thể anh ấy không lưu giữ một ký ức nào về tôi, nhưng với tôi, hình ảnh anh đứng làm việc một cách nghiêm túc và đặc biệt ngầu đã gắn liền với tuổi thanh xuân của mình.
Năm đầu tiên ở đại học, tôi đã âm thầm nhớ về một chàng trai phục vụ ở quán cà phê. Mỗi ngày, tôi đến đó để ngắm nhìn anh ấy. Tôi từng là người không thích rời khỏi nhà, đặc biệt là việc ngồi một mình trong quán cà phê đông người. Nhưng anh ấy lại là người truyền cảm hứng cho tôi ra khỏi nhà để ngồi viết mỗi ngày.
Trong khoảng thời gian đó, mỗi ngày, tôi gọi một loại đồ uống và cuối cùng anh ấy cũng nhớ tôi. Một hôm, khi tôi đến và gọi đồ uống, anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên và nói:
“Ồ, tôi nhớ bạn rồi. Bạn luôn gọi loại đồ uống này đúng không?”
Trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi ngực, cuối cùng anh ấy cũng nhớ tôi. Bề ngoài, tôi giả vờ như không phản ứng gì cả, chỉ lạnh lùng đáp:
“Là thói quen của tôi mà.”
Anh ấy cười và nói nhẹ nhàng:
“Vậy mỗi ngày đến đây là một thói quen à?”
Lần đầu tiên nói chuyện với anh ấy, dù chỉ là vài câu nói không có ý nghĩa gì, tôi vừa vui vừa run sợ, đến mức quên cả thẻ thanh toán. Tôi sung sướng, chính vì thương anh ấy, mỗi ngày đến quán cà phê để ngắm nhìn anh ấy làm việc đã trở thành một thói quen không thể thiếu.
Tôi thích anh ấy một cách âm thầm, trong suốt 2 năm đó, mỗi ngày, nếu không đến trường, tôi đều đến quán cà phê để viết lách. Nhiều lần tôi muốn chạy đến bày tỏ tình cảm, nhưng liệu tình cảm mơ hồ của tôi có khiến anh ấy sợ hãi không? Mỗi lần nghĩ như vậy, tôi lại nghĩ rằng chỉ cần mỗi ngày được nhìn anh ấy, đó là đủ.
Thanh xuân của chúng ta thật ngốc nghếch, thích một người mà lại ngần ngại bày tỏ. Sợ mất đi người ấy, nên mãi lặng thinh, tình cảm mơ hồ ấy thật buồn và đẹp. Hiện tại, khi nhớ về nó, tôi chỉ cười mỉm vì thanh xuân của mình, mặc dù không thổ lộ tình cảm nhưng tình yêu thầm kín cũng có vẻ đẹp của nó.
Đương Hạnh
Hình minh họa
Hình minh họa
4. Điều đáng sợ nhất trong tình yêu là quen người mới để quên người cũ
Cảm xúc đầu tiên của tình yêu thường tràn ngập niềm vui và sắc hồng. Tôi nghĩ về tình yêu dưới góc độ của một đứa trẻ, chỉ hiểu qua những trang sách. Tôi từng nghĩ rằng trong tình yêu, con người chỉ đắm chìm trong hạnh phúc, nhưng quên mất rằng tình yêu cũng có những thăng trầm.
Một tuần sau khi chấp nhận lời mời yêu của anh, tôi phát hiện ra anh vẫn chưa chia tay với người yêu cũ. Điều này khiến tôi buồn bã, đầy suy nghĩ về việc liệu mối quan hệ này có nên tiếp tục hay không. Nhưng sau sự chia sẻ và xin lỗi của anh, tôi quyết định tiếp tục mối quan hệ này.
Tình yêu thật sự là động lực thúc đẩy sự thay đổi. Từ một cô gái lôi thôi, tôi trở nên chăm sóc bản thân hơn, cố gắng xứng đáng với tình cảm mà anh dành cho tôi. Nhưng rồi, khi anh gặp lại người yêu cũ trong quán cà phê, và nhận quà từ cô ấy, mọi thứ bắt đầu trở nên nhạt nhòa.
Anh nói sẽ tạo cảm giác an toàn cho tôi, nhưng lại nhận quà và nhắn tin với người yêu cũ. Anh quên mất nguyên tắc của chúng ta và lại đổ lỗi cho sự ích kỷ của tôi. Tôi quyết định dừng lại vì không thể chấp nhận người yêu vẫn nhớ người cũ.
Thì ra tình cảm trước đó mà tôi xem là tất cả chỉ là một tình yêu thay thế, không quan trọng là ai đến trước hay sau. Tình yêu không nên là một bài kiểm tra, mà là sự kết nối sâu sắc giữa hai con người. Đừng biến tình yêu thành một câu chuyện bi thương.
Cảm giác thất tình thực sự tệ. Ngày anh ra đi, tôi nghĩ cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa. Em chỉ mong ước rằng anh không bao giờ xuất hiện để không làm em phải đau khổ như thế này. Bóng dáng của anh hiện diện ở mọi nơi, và tôi không kiểm soát được nước mắt.
Nhưng sau này, tôi nhận ra rằng thời gian là liều thuốc giảm đau tốt nhất cho những người đã trải qua thất tình. Hôm nay, nhìn lại bức ảnh chung của chúng ta ngày xưa, tôi không còn đau buồn nữa. Tôi nhận ra rằng bản thân đã trưởng thành hơn rất nhiều. Vì vậy, tôi sẽ chỉ khóc vì những điều xứng đáng. Cảm ơn anh, người yêu đầu tiên của tôi!
Hình minh họa
Hình minh họa
5. Lý do tại sao yêu nhau mà không cấp địa vị cho đối phương
Không phải tình yêu nhưng cũng không đơn thuần là tình bạn, mối quan hệ ấy dù an toàn nhưng đôi khi lại khiến ta bức bối đến khó chịu….
Trong tuổi trẻ nhiệt huyết, tôi luôn nghĩ rằng chỉ cần yêu hết mình là sẽ thu được đền đáp từ đối phương. Tôi vẫn kì vọng vào một người mặc dù không biết họ có dành tình cảm cho mình hay không, chúng tôi vẫn dành cho nhau những cảm xúc đặc biệt nhất, trải qua nhiều giai đoạn như mọi cặp đôi khác. Khác biệt duy nhất là chúng ta không công khai mối quan hệ, chỉ là một điều mơ hồ. Và cuối cùng, câu trả lời cho mối quan hệ đó là “Nằm giữa tình bạn và dưới mức tình yêu. Tưởng như yêu, nhưng sau cùng chỉ là tình cảm dự bị”
Mối quan hệ mơ hồ đó chính là câu chuyện tình yêu không rõ ràng, chúng ta biết rõ câu trả lời sẽ làm bản thân không hài lòng nhưng vẫn đâm đầu vào. Đôi khi con người quá cô đơn nên chỉ muốn tìm đến người khác để có thể trò chuyện một cách thoải mái, và có thể dựa vào nhau khi cảm thấy yếu lòng. Nhưng đáng tiếc, trong mối quan hệ này, chúng ta chỉ được nhớ mãi mà không có quyền ghen tuông.
Đầu tư tình cảm vào mối quan hệ mơ hồ cũng giống như đặt cược vào một tình yêu không có tương lai. Cảm giác hạnh phúc chỉ đến trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tan biến, mặc dù không có bất kỳ sự ràng buộc nào nhưng khi mất cảm giác đó, chúng ta sẽ cảm thấy thất vọng. Nhưng cảm giác mơ hồ chỉ đến mức thích thôi, không đủ lớn để xây dựng nên một mối quan hệ rõ ràng. Dần dần, nó khiến chúng ta sợ hãi vì không thể gọi tên cho mối quan hệ đó là gì. Tự mình tưởng tượng ra tất cả các tình huống lãng mạn, nhưng cuối cùng chỉ là những ảo tưởng.
Trong tình yêu, ai cũng mong muốn được yêu thương, nếu yêu nhau tại sao không cấp địa vị cho nhau một danh phận. Không ai muốn bị xếp vào hàng “tình yêu dự bị” của người khác, chúng ta có thể lạnh lùng, hờ hững nhưng xin đừng biến nó thành mối quan hệ mơ hồ.
Trong những tháng ngày thanh xuân ngắn ngủi, bạn có dám đặt cược vào mối quan hệ mơ hồ không?
Hình minh họa
Hình minh họa
6. Ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ khám phá thứ tình yêu của mình
Là tình yêu bền vững, là tình yêu kiên nhẫn, hay là tình yêu vì muốn hạnh phúc cho cả hai - thì cuối cùng, chúng ta cũng sẽ khám phá ra điều đó.
Có một đôi tình nhân, câu chuyện tình yêu của họ đã khiến tôi trầm trồ mãi. Và một ngày gần đây, tôi sẽ đến dự đám cưới của họ như một vị khách quý, đứng đó chứng kiến lễ cưới của họ, lắng nghe tiếng cảm ơn, cảm ơn vì năm tháng đã đưa hai trái tim đến bên nhau...
Trong cuộc sống, bao nhiêu người may mắn tìm thấy người yêu thương mình như mình yêu thương họ? Yêu nhau từ thời thanh xuân hồn nhiên, vượt qua những năm tháng tuổi trẻ nhiệt huyết, cùng chờ đợi, cùng nỗ lực xây dựng tương lai, tốt nghiệp, có công việc, vẫn yêu nhau, và cuối cùng là lời hứa thề trọn đời... Một câu chuyện mơ mộng, mà có lẽ chẳng bao giờ tin được, cho đến khi mình trở thành một phần trong câu chuyện đó. Có lẽ chẳng thể tin được, cho đến khi chứng kiến tình yêu bền vững của họ qua từng năm tháng.
Từng trải qua chia lìa, từng đối mặt với xa cách, từng tưởng như sẽ mất nhau mãi mãi, nhưng cuối cùng, những người yêu nhau vẫn quay về bên nhau... Tôi tự đặt câu hỏi, tình yêu ấy sâu đậm đến đâu? Và trong hai người ấy, ai yêu nhiều hơn, ai là người dũng cảm vượt qua tự tôn để giữ người kia sau mỗi lần xung đột...?
Thứ tình yêu như thế, đáng để mọi người ngưỡng mộ. Vì nó bắt đầu từ khi chúng ta chưa quan tâm đến nền tảng gia đình của đối phương, không phải lo lắng về địa vị xã hội, giàu nghèo, có công việc hay không, mà chỉ là tình yêu. Vượt qua bao người, gặp gỡ bao nhiêu câu chuyện dang dở, tôi vẫn tin vào một cuộc tình đơn giản như thế, vì chứng nhận đâu đó ngay bên cạnh tôi mà!
Chúng tôi ngồi đối diện nhau, hai tâm hồn đã trải qua biết bao thử thách và đau thương, đã có thứ gọi là tình yêu, đã thử qua cuộc sống cùng nhau, đã thử xa nhau, nhưng cuối cùng vẫn là không thể nào bỏ được nhau. Mệt mỏi... Mệt mỏi trong tâm hồn của tôi và trong đôi mắt của người ấy. Có lẽ thứ tình yêu thuần tuý đó, sâu thẳm trong tâm hồn chúng tôi, chẳng bao giờ nghĩ rằng nó có thể tồn tại với chính bản thân mình, vì vậy, dù có tình yêu, có vẻ như không thể duy trì được sự kiên nhẫn như mong đợi. Là do sợ hãi, là do tự ti, là do quá nhiều thứ đã trải qua trong cuộc sống, mỗi người một vết thương, mỗi người một tư duy, mỗi người một loại tự ti... không thể nhìn nhận về một hướng.
Và rồi một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ khám phá, là tình yêu bền vững, là tình yêu kiên nhẫn, hay là tình yêu vì muốn hạnh phúc cho cả hai - thì cuối cùng, chúng ta cũng sẽ hiểu ra điều đó. Ở một giai đoạn nào đó, trải qua đủ rồi, liệu tình yêu còn quan trọng như thời trẻ hay không, hay là tình thương chăm sóc lẫn nhau suốt đời mới quan trọng?
Chúng ta sẽ hiểu, những thứ mình mơ và những thứ mình có, hầu hết thì không bao giờ hoàn toàn trùng khớp...
Hình minh họa
Hình minh họa
7. Tình yêu tồn tại bên kia của ngày hoàng hôn
Và Hà Nội trong tâm tôi đang gần mà cũng xa vời. Không phải vì những cành cây trơ trụi đứng lẻ bóng, không phải vì những con sóng lăn quay về một hướng, không thể diễn đạt được nỗi buồn mỗi chiều gió mùa đông về…
Khi bước chân tôi chạm nhẹ đến bến xe, chiều dần buông, tôi đi vội ra bến xe bus. Giờ giãn cách nên dòng người ních nhau đi từng bước nhỏ để kịp chuyến cuối ngày lên 7 giờ! Con đường này, chật cứng người vì đổ đèo từ hai phía, đứng ở bến xe bus là người chờ đợi chuyến xe về nhà ngút ngàn. Đường trước mặt tôi nơi này không còn bận rộn như trên đường chính và chặng đường trở nên dài lê thê. Mặc dù xe bus còn trống chỗ, nhưng tôi chọn đứng suốt hành trình để nhớ cảm giác lần đầu tiên đi xe bus! Dù đường xóc khủng khiếp và chiếc xe như đang hỗn loạn muốn tôi cùng nó nhảy lên và nhảy xuống không ngừng. Có lẽ, đi qua đường Âu Cơ sẽ dễ chịu hơn chăng? Chặng đường quanh co đi quanh Hồ Tây và kết thúc ở cuối đường Lạc Long Quân. Ở đó là nhà bác tôi, người Hà Nội thân thiện. Nhưng lý do tôi trở lại không chỉ vì sự chào đón ấm áp từ bác mà còn vì một lý do khác. Tôi muốn tìm lại Hà Nội không có những cơn mưa...
Chiếc radio trên xe bus đồng điệu với bản nhạc mà tôi yêu thích, trong đầu tôi hiện lên những hình ảnh như cuộn phim cũ quay ngược. Cách đây vài năm, đây là giai điệu êm dịu của một chiều gió mùa, vẫn còn hương thơm và vị ngọt của kẹo bạc hà và không khí buồn bã trên chuyến bus cuối ngày trở về nhà. Tôi bất giác mỉm cười và nhìn ra cuối đường. Chiếc đu đèn lớn của công viên nước Hồ Tây nổi bật trên nền trời đầy mây xám. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn và chỉ có một phần trong tôi mất đi cảm giác ấm áp nhưng em đã rời xa tôi. Em rời bỏ tôi như mùa đông lạnh giá và trời không còn thêm nước mắt...
Tôi vội vã xuống xe và tìm kiếm góc quen ở bên hồ. Mọi thứ đã thay đổi nhiều và quán nhỏ ven trạm bus đã biến mất đâu mất rồi. Không còn lựa chọn. Và tôi về nhà. Sau tiếng chuông cửa, bác đến đón tôi với nụ cười thân thiện. Và sau vài lời trò chuyện, bác để tôi lên lầu. Tôi nhanh chóng bước lên tầng 5, nơi sân thượng yêu thích dường như cũng chào đón tôi với hương hoa sữa phảng phất. Tôi yêu ngôi gác này vì mỗi khi nhìn xa, cả Hồ Tây như một tấm thảm xanh nổi bật giữa thời gian. Những dải cây hoa sữa bên hồ làm cho không gian trở nên ấm áp. Đã lâu, tôi chỉ đứng ở đây và nhìn qua hồ, nơi con đường tình yêu dường như vô tận và không thể thấy được những khúc cua hay những dốc đứng...
Chiều hôm sau, khi công việc được sắp xếp, tôi dạo bước ra cuối Quán Thánh và bắt đầu hành trình đi qua Cổ Ngư xưa. Những ngày xưa hiện về trong tâm trí, ngẫu nhiên và nhẹ nhàng như trong sương mờ. Với những cây cỏ khô gầy đứng lên trước bức tranh buồn của mùa đông. Với những hàng cây xanh mát rợp bóng xuống những chiếc ghế đá hướng ra hồ xanh biếc. Với những quán ăn ven đường bán đủ thứ đồ ngon. Không biết có phải từ nét lãng mạn đó mà Cổ Ngư xưa cũng trở thành “đường tình yêu” không chỉ của em và tôi. Tôi mua một chiếc bánh mì tẩm mật ong, món em rất thích. Rồi tự mình ngồi và chờ đợi. Hồ Tây trở nên đẹp nhất mỗi khi gió lùa như thế này. Mặt hồ như theo dõi cái lạnh giá đang đến và ánh trời đổ bóng màu tím rất ấn tượng. Bên kia, tiếng chuông chùa Trấn Quốc vang lên...
Một chiều lạnh buốt mang theo quá nhiều ký ức và cảm xúc. Em không còn đây để chia sẻ cùng khung cảnh này... Mãi mãi xa rồi tiếng cười trong trẻo và cảm giác bàn tay ấm áp. Không còn hơi thở hòa mình vào sương khói, không còn những giận hờn nhẹ nhàng. Chỉ còn mật ong chảy trên chiếc bánh mì, tiếng thở dài nhẹ và đôi bàn tay không biết làm thế nào sưởi ấm nếu thiếu vắng em...
Tình yêu tồn tại bên kia của những ngày hoàng hôn. Và Hà Nội trong tôi gần lại mà cũng xa vời. Không phải vì cành cây đứng lẻ bóng, không phải vì sóng biển xô lệch về một phía, không thể giải thích được nỗi buồn mỗi chiều gió đông về… Chỉ cảm nhận được khi tôi chạm nhẹ vào Hà Nội là cảm giác ấy! Có lẽ vì mùa này, Hà Nội không còn những cơn mưa.
Trình bày đồ họa
Minh họa chân dung