1. Bài văn đóng vai Thúy Kiều kể lại việc báo ân báo oán số 1
Ngày hôm nay, lòng tôi tràn đầy hạnh phúc, nhờ sự giúp đỡ của Từ công mà tôi có dịp đền ơn báo oán với mọi người. Là Vương Thuý Kiều, tôi đã trải qua bao nhiêu khó khăn, thử thách, từng làm người thiếp, và trải qua những thăng trầm đau lòng. Nhưng cuối cùng, tôi đã gặp được những người tri ân, những người sẵn lòng giúp đỡ, và đời tôi trở nên tươi sáng hơn. Hôm nay, tôi muốn kể lại câu chuyện về sự đền ơn và báo oán của mình.
- Từ Hải, hãy đưa lời mời Thúc Sinh đến gặp tôi - tôi nói.
- Tất nhiên, tôi sẽ làm ngay. - Từ Hải trả lời.
Chàng Thúc được mời đến, khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn là chàng Thúc đã từng cứu tôi khỏi chốn lầu xanh nguy hiểm. Tôi bày tỏ lòng biết ơn với chàng:
- Những hy sinh và tình cảm mà chàng dành cho tôi khi ở Lâm Tri, tôi không thể nào quên. Cảm ơn chàng, nhờ Từ công, tôi chỉ mang theo trăm cuốn vải gấm và nghìn cân bạc để đền ơn. Đây là lòng biết ơn chân thành của tôi.
Thúc Sinh nhận lấy món quà và tôi lại hồi tưởng về những ngày hạnh phúc khi ở bên chàng. Nhưng người vợ độc ác Hoạn Thư đã phá vỡ hạnh phúc đó. Tôi than thở:
- Hoạn Thư, con người đen tối và xấu xa, hôm nay chúng ta gặp lại nhau. Tôi xin trả hết nợ ân oán mà nàng tạo ra. Từ giờ, tôi muốn giải thoát cho chính mình và trả lại công bằng cho những người đã giúp đỡ tôi.
Thấy Hoạn Thư sợ hãi, tôi nhẹ nhàng mỉa mai và nói:
- Này đâu rồi, tiểu thư cũng đến đây. Đàn bà có nhiều chiêu trò. Đời xưa nhiều mật, đời này nhiều gan. Nhưng nếu tiểu thư càng đen tối, oan trái sẽ càng đến. Đó chính là quy luật tự nhiên.
Hoạn Thư khuất phục đầu, lạy lùng tôi và nói:
- Tôi xin lỗi, tôi chỉ là một phụ nữ, không kiềm chế được lòng ghen tuông. Khi ở trong nhà tôi, tôi đã dành tình cảm cho nàng lên gác và được sống gần với Phật pháp. Khi nàng ra đi, tôi không giữ nàng lại, vì đó là quyết định đúng đắn. Nay tôi nhận ra lỗi lầm của mình và mong được tha thứ.
Hoạn Thư thật khôn ngoan, nói năng linh hoạt, khiến mọi người đều khó xử. Tôi quyết định tha thứ vì đã nhận thức lỗi lầm, nhưng cũng nhắc nhở:
- Tôi tha cho nàng, phần vì lòng hối lỗi, phần vì không muốn Thúc Sinh lo lắng. Nhưng nàng phải hiểu rằng sự cải lương phải đi kèm với hành động tích cực. Nếu nàng tiếp tục làm điều ác, sẽ phải đối mặt với những hậu quả của hành động đó.
Cuối cùng, mọi ân oán của tôi đã được giải quyết. Tôi cảm thấy cuộc sống trở nên nhẹ nhàng, hạnh phúc và công bằng. Từ đây, tôi sẽ tiếp tục theo đuổi ước mơ và khát vọng của mình.

2. Bài văn đóng vai Thúy Kiều kể lại việc báo ân báo oán số 3
Bị gã Sở Khanh lừa dối, rơi vào cạm bẫy của Tú Bà và bị đánh đập dã man, lòng tôi không chịu nổi sự nhục nhã và uất hận, nên tìm đến cái chết như giải thoát. Mặc dù sợ mất cả vốn lẫn lời, nhưng Tú Bà hứa sẽ tìm chồng xứng đáng cho tôi để chuộc lỗi. Thực ra, mụ ta chỉ muốn giam tôi, chờ ngày bán đi.
May mắn, tại lầu Ngưng Bích, tôi gặp người anh hùng Từ Hải nổi tiếng. Chàng đã giải thoát tôi khỏi lầu xanh và cưới tôi. Từ một kĩ nữ, tôi trở thành phu nhân quyền quý. Tâm sự với chàng, tôi muốn báo ân báo oán để giảm bớt khổ đau. Từ Hải đồng ý giúp tôi.
Chàng tổ chức đạo quân, đi khắp nơi mời những người đã giúp đỡ tôi và bắt những kẻ gây hại. Từ Hải mở phiên tòa, cho tôi quyền xét xử. Tôi quyết định báo ân trước, báo oán sau. Khi Thúc Sinh đứng trước tòa, tôi nhẹ nhàng chào hỏi:
- Xin chào chàng! Ơn nghĩa của chàng đối với tôi nặng tựa nghìn non. Tôi là người cũ ở Lâm Tri, chàng nhớ không?! Sâm Thương là tại ai mà chúng ta phải chia lìa? Vì ai mà tôi phải phụ lòng chàng?! Qua cầu rồi, hãy đánh bại kẻ quỷ quái kia vì những hành động tàn nhẫn đã làm tổn thương tôi.
Chàng Thúc Sinh được mời đến, tôi đền ơn cho chàng bằng trăm cuốn gấm và ngàn lạng bạc. Những ân nhân khác cũng được triệu tập để tôi cảm tạ và báo đáp ân tình. Khi Hoạn Thư bị dẫn đến, tôi kiềm chế giận dữ và nhẹ nhàng hỏi:
- Chào tiểu thư! Tiểu thư thấy đâu mà đến đây?! Cuộc sống là thế, càng tàn ác thì oan trái càng nhiều. Nhưng tôi xin tha thứ cho tiểu thư. Hãy sống vui vẻ và hạnh phúc từ nay.
Thấy ả biết tội, tôi tha cho ả. Cuộc trừng phạt đối với các kẻ buôn người như Tú Bà, Mã Giám Sinh, Sở Khanh và đám đầu trâu đã diễn ra đầy kinh hoàng. Nỗi kinh sợ sẽ ở mãi trong tâm trí Hoạn Thư khi chứng kiến cảnh chém đầu.
Việc báo ân báo oán của tôi đã hoàn tất giữa trời xanh rạng ngời. Tôi quay sang cảm ơn người anh hùng Từ Hải. Chàng nói: 'Việc của nàng cũng là của ta, không cần phải cảm ơn.' Tôi xúc động với lời nói chân thành của chàng.

3. Bài văn đóng vai Thúy Kiều kể lại việc báo ân báo oán số 2
Trong quãng thời gian lưu lạc mười lăm năm, cuộc đời tưởng như chìm đắm trong những ngày 'thanh lâu hai lượt thanh y hai lần'. Nhưng có những thay đổi bất ngờ, nhờ đó, cuộc sống của tôi được nâng niu, ưu ái. Tất cả nhờ đến Từ Hải, một người 'đội trời đạp đất ở đời'.
Sau một thời gian bên chàng, sau những chiến công hùng tráng, tôi trở thành đệ nhất phu nhân. Chàng hỏi về những người có công, những kẻ gây hại cho tôi, đẩy tôi vào biển đau khổ. Chàng mời những người có công, đưa những kẻ gian ác về, để tôi xử tội tự do. Cùng nhau ngồi trên tòa, tôi bắt đầu nói về ân và oán. Thúc Sinh, người từng cứu tôi khỏi lầu xanh, là người đầu tiên. Chàng Thúc bước vào, khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể run rẩy. Tôi nghĩ chắc chàng đang sợ quá, nhưng tôi không trách móc. Dù Hoạn Thư, vợ của chàng, từng hành hạ tôi, nhưng giờ đây tôi phải đền ơn cho chàng. Tôi nói: 'Chào chàng Thúc! Hôm nay, tôi mời chàng đến để bày tỏ lòng biết ơn và đền ơn cho chàng!'.
Chàng giật mình: 'Vâng..!'. Tôi tiếp tục: 'Những gì chàng đã làm cho tôi nặng tựa nghìn non, tôi đền bằng gấm trăm cuốn và bạc nghìn cân. Hy vọng chàng chấp nhận..'. Người hầu mang lễ ra, chàng lạy tạ lời nhận lễ. Nhưng tôi nghĩ: 'Chàng lạy tạ, chắc chàng vẫn còn sợ. Thôi, để chàng đi, còn nhiều người đợi báo ân'. Nhìn chàng, tôi lại cảm thấy đau lòng vì Hoạn Thư. Tại sao hai con người ấy lại chung sống, chung gối được nhỉ! Tôi mỉm cười và nói thêm với chàng Thúc: 'Vợ chàng quả là quỷ quái tinh ma, hẳn sẽ gặp nhiều điều khó khăn'. Chàng ra đi và tôi tiếp tục báo ân cho nhiều người khác: vãi Giác Duyên, cô a hoàn, mụ quản gia... những người đã giúp đỡ tôi trong những ngày khó khăn.
Sau đó, là lúc tôi phải báo oán, và người đầu tiên tôi muốn trả thù, trả hết oán, là Hoạn Thư - vợ cả của Thúc Sinh. Mụ ta đến, nói: 'Tiểu thư cũng tới đây à?'. Tôi đáp: 'Đàn bà có nhiều mưu mô, tinh quái từ xưa đến nay. Nhưng giờ, hãy chờ xem mày sẽ nói gì khi đối mặt với sự thật'. Mụ quỳ xuống, nhìn thấy tôi ngồi trên cao và quân lính mặc giáp, gươm đao vây quanh, mụ đột nhiên rụt rè. Tôi nghĩ: 'Lúc này mụ sẽ hoảng lên, sẽ van xin vì mụ biết mình đã có tội. Mụ sẽ hiểu rằng, gieo nhân nào, gặp quả ấy'. Tôi nói thêm: 'Dễ dàng là kiếp hồng nhan, ăn ở càng cay nghiệt, sẽ chịu nhiều oan trái'. Hoạn Thư nhận ra điều này, nhưng mụ tinh ranh, bình tĩnh khấu đầu và xin thưa. Tôi biết mụ sẽ kêu ca, sẽ giải thích cho mình, lúc này tôi có thể tha cho mụ và để mụ tự giác rời đi khỏi cuộc sống này. Tôi chỉ nói thêm: 'Hãy biết hối cải, sống để tạo nhiều điều tốt đẹp hơn. Nhớ rằng, ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ'.
Sau đó, tôi tiếp tục xử tội với nhiều kẻ khác. Tất cả đều là lũ gian ác, độc ác, bất nhân. Trải qua bao nhiêu đắng cay, khổ nhục, tôi thấu hiểu rằng: 'Hồng nhan bạc mệnh'. Nhưng giờ đây, khi đoàn tụ với gia đình, có cha, có mẹ, có anh em, có người yêu chung thuỷ, cuộc sống của tôi tràn ngập hạnh phúc. Cuộc sống luôn tuân theo quy luật: 'Gặp nhiều tai ương, sẽ có nhiều hạnh phúc'.

4. Bài văn đóng vai Thúy Kiều kể lại việc báo ân báo oán số 5
Sau bao nhiêu năm chịu đựng đau khổ, tủi nhục, và đày đọa, Từ Hải đã xuất hiện như một hiện thân cứu rỗi, giúp tôi thoát khỏi lầu xanh. Không chỉ mang đến tấm lòng tri kỉ, chàng còn giúp tôi thực hiện ước mơ công bằng và chính nghĩa, điều mà tôi luôn ấp ủ.
Cái ngày đó, khi mời Thúc Sinh, tôi có cảm xúc kỳ lạ. Sau bao nhiêu năm xa cách, tôi gặp lại chàng, người mà tôi quý mến và yêu thương. Chàng là người đã cảm thông, đưa tôi ra khỏi lầu xanh, cho cuộc sống hạnh phúc. Nhưng khi gặp lại, chàng có vẻ yếu đuối, nhút nhát trước mọi người.
– Thúc Sinh, chàng còn nhớ ta không?
Chàng càng sợ hãi, cúi gập người.
– Chàng đã cảm thông cho ta, đưa ta ra khỏi lầu xanh. Ta đền ơn bằng gấm trăm cuốn, bạc nghìn cân...
Tôi biết ơn chàng, nhưng chàng quá nhút nhát. Cuộc sống hạnh phúc với chàng không kéo dài, vì Hoạn Thư chia rẽ chúng tôi, khiến tôi phải xa lìa chàng mãi mãi. Gặp Hoạn Thư, tôi giả vờ niềm nở, chào hỏi lịch sự.
– Chào tiểu thư! Tiểu thư cũng có lẽ đến ngày rồi.
Giọng tôi mỉa mai, châm biếm, khiến Hoạn Thư khấu đầu kêu ca. Nhưng cô ta tỏ ra trung thực, nhận lỗi và mong tha thứ.
Nghĩ vậy, tôi tha bổng cho Hoạn Thư. Hôm nay, tôi thực hiện ước mơ về một xã hội công bằng, chính nghĩa, từng luôn ấp ủ.

5. Bài văn đóng vai Thúy Kiều kể lại việc báo ân báo oán số 4
'Khám phá vẻ đẹp của xoay vần
Cuộc đời gồm nhiều gian nan khó lường'
Gia đình! Bạn bè! Tình yêu! Nếu muốn hiểu rõ hơn về cuộc sống đầy sóng gió của tôi trong những năm phiêu lưu, hãy nghe câu chuyện về những thời kỳ huy hoàng nhất của tôi. Ai cũng khó lòng tin rằng từ một tình thế nhục nhã, tôi đã trở thành phu nhân của một vị tướng quân, nắm quyền kiểm soát sự sống chết của nhiều kẻ đen tối và bất công. Nếu bạn hiểu được trái tim tôi, hãy lắng nghe câu chuyện về lòng biết ơn và lòng hận thù.
Nhờ vào Từ Hải - một tướng quân kiên quyết, đối kháng chính quyền, tôi trở thành phu nhân của một tướng quân. Anh ấy hỏi tôi về những người đã giúp đỡ tôi, những kẻ đã hại tôi, đẩy tôi vào cảnh đau khổ. Sau đó, anh ấy mời tất cả những người có ơn và đưa những kẻ đen tối ấy về để tôi tự quyết định hình phạt. Ngày đó, tôi và anh ấy ngồi trên tòa án - báo ân và báo thù. Đầu tiên là Thúc Sinh, người từng giúp tôi thoát khỏi lầu xanh. Chàng Thúc bước vào, mặt đỏ bừng, cơ thể run rẩy. Tôi nghĩ, có lẽ anh ấy quá sợ hãi. Tôi hiểu anh ấy là người nhạy cảm, nhưng tôi không trách móc. Dù vợ anh ấy - Hoạn Thư, luôn ghen tuông và đối xử tàn nhẫn với tôi, nhưng đó là chuyện của quá khứ! Bây giờ tôi phải đền ơn cho Thúc Sinh. Tôi nói: 'Chào anh Thúc! Hôm nay tôi mời anh đến để bày tỏ lòng biết ơn, và xin được đền ơn cho anh!'.
Thúc Sinh không dám nói gì, nhưng đến đây anh ấy đã đỡ sợ hơn, và anh ấy nói: 'Vâng..!'. Tôi tiếp tục: 'Anh đã đặt lòng thương tôi rất nặng, tôi trả anh bằng gấm trăm cuốn, bạc nghìn cân để bày tỏ lòng biết ơn. Mong anh nhận lấy'. Người hầu đưa quà ra, Thúc Sinh lạy tạ nhận quà. Nhưng tôi nghĩ: 'Tại sao anh ấy phải lạy tạ, anh ấy có lẽ vẫn còn sợ'. Nhưng thôi, chúng ta để anh ấy đi, còn nhiều người khác phải báo ân'. Tôi chỉ thêm một câu: 'Vợ anh ấy quái đản, như kẻ cắp bà già gặp nhau'. Thúc Sinh rời đi và tiếp theo, tôi báo ân cho nhiều người khác.
Sau đó là lúc báo thù, người đầu tiên tôi phải trả thù, trả mối oán là Hoạn Thư, vợ của Thúc Sinh. Mụ ấy vừa bước vào đã nói: 'Tiểu thư cũng đến đây à ?'. Tôi đáp: 'Phụ nữ có nhiều thủ đoạn lắm. Từ xưa đến nay, có nhiều người tài năng, mưu mô như mụ'. Mụ ấy nhanh chóng quỳ xuống, một phần vì nhận ra tôi đang ngồi trên đỉnh, một phần vì thấy quanh mình là những người lính áo giáp, gươm kiếm. Tôi nghĩ: 'Có lẽ lần này mụ sẽ hoảng sợ, sẽ lạy lục van xin thứ. Vì biết mình có tội, mụ sẽ hiểu 'gieo nhân nào gặp quả nấy'. Tôi tiếp tục đáp: 'Dễ dàng là kiếp hồng nhan, nhưng đối mặt với sự đắng cay thì sẽ chịu nhiều oan trái hơn'. Hoạn Thư đã hiểu ra điều này. Nhưng mụ ấy tinh ranh quá, mụ ấy thậm chí quỳ đầu rồi nói: 'Phu nhân, tôi là phụ nữ đau khổ, cũng giống như bao phụ nữ khác. Tôi ghen tuông, nhưng nghĩ lại ngày xưa, khi phu nhân bỏ đi, tôi chẳng dám chửi, chẳng dám đuổi theo mặc dù biết rõ là bỏ viện đã mất vài vật quý giá. Vì chế độ nhiều vợ nhưng chỉ có một chồng, không ai có thể chiều chuộng hết mọi người. Tôi cũng đổ tội cho kẻ hèn mọn này gây ra những vấn đề, và bây giờ tôi chỉ mong phu nhân có lòng dung thông, tha thứ cho tôi'.
Tôi bất ngờ và khen ngợi mụ ấy vô cùng, mụ ấy thật là một người thông minh và có khôn ngoan. Dù lời nói của mụ ấy vô cùng tài tình, nhưng tôi vẫn cần xem xét để đảm bảo mụ ấy thực sự đã hối cải hay chưa. Nếu có, tôi có thể khoan dung và không giết mụ ấy. Dù chưa thấy hành động, nhưng lời nói của mụ ấy đầy tình cảm và có lý. Mụ ấy đã nhận lỗi và xin tha thứ, vì vậy tôi nói thêm một câu: 'Hãy biết hối cải vì sống mà tạo ra nhiều điều tốt đẹp. Hãy nhớ rằng ở thế giới này, ai lành là gặp lành, ai ác là gặp ác'. Sau đó, tôi tiếp tục xử tội nhiều tên khác. Tất cả đều là lũ gian ác, tham lam, không nhân đạo. Tôi chỉ kể vậy thôi.
Trải qua bao thăng trầm, đau khổ và nhục nhã, tôi càng hiểu rõ sự thật của cuộc sống: 'Hồng nhan bạc mệnh'. Nhưng giờ đây, tôi đã quay về với gia đình, có cha, có mẹ, có anh em, và người yêu trung thành, cuộc sống có gì bằng. Cuộc sống luôn chứng minh rằng: 'Gặp nhiều thách thức sẽ tạo ra nhiều hạnh phúc'. Tôi thấy điều này thật đúng!

6. Bài văn đóng vai Thúy Kiều kể lại việc báo ân báo oán số 7
Trong tác phẩm Kiều của danh nhân Nguyễn Du, chúng ta được chứng kiến cuộc sống đầy bi kịch của Thúy Kiều, người con gái tài sắc. Mặc dù câu đầu tiên của tác phẩm đã nhắc nhở về bản chất chung của số phận đàn bà, nhưng cuộc đời đen tối của Thúy Kiều trong suốt mười lăm năm không dừng lại ở sự bạc mệnh. Thúy Kiều đã trải qua những cay đắng, đau khổ, nhưng không chỉ là những thăng trầm và bị đàn áp. Từ Hải đã xuất hiện như một ánh sáng trong cuộc đời u tối của Kiều, và cuộc gặp gỡ này đã mở ra cơ hội để báo ân và báo oán.
Tôi, Thúy Kiều, đã phải đối mặt với những gian khổ không thể tả từ khi bị Mã Giám Sinh lừa bán vào thanh lâu. Cuộc sống đen tối của tôi nổi lên như một chuỗi ngày đen đủi, nhưng niềm hy vọng vẫn tồn tại. Sư Giác Duyên đã cứu sống tôi, nhưng số phận trớ trêu, tôi lại rơi vào bàn tay của Bạc Hạnh và thanh lâu lần thứ hai. 'Thanh y hai lượt, thanh lâu hai lần', cuộc sống của tôi vẫn tiếp tục như một ác mộng khó thoát.
Một may mắn, Từ Hải đã xuất hiện như một người hùng, một chiến binh của đất trời. Chàng không chỉ giúp tôi thoát khỏi cảnh đau khổ ở thanh lâu mà còn là người giúp tôi báo ân và báo oán. Sự quan tâm và tình cảm chân thành của Từ Hải đã làm cho cuộc sống của tôi trở nên ý nghĩa hơn. Trong thế giới đen tối nơi thanh lâu, chúng tôi không chỉ gặp những người xấu mà còn tìm thấy những người tốt. Thúc Sinh, người đã cứu tôi khỏi bàn tay của thanh lâu, là một trong những người đáng kính trọng nhất trong cuộc đời tôi. Chúng tôi hứa sẽ giữ lời và báo đền ân đức mà chàng đã ban cho tôi.
Thúc Sinh, người đã giúp tôi thoát khỏi đau khổ, nhưng cũng chính chàng đẩy tôi vào cảnh oan trái với vợ chàng, Hoạn Thư. Bởi vì lòng ghen tuông mù quáng, Hoạn Thư đã tạo ra nhiều nỗi đau đớn cho tôi. Cuộc sống với Thúc Sinh không như tôi mong đợi, nhưng chàng vẫn là người tốt, người tôi sẽ không quên. Bây giờ, tôi có cơ hội để báo ân và đồng thời trả oán. Thúc Sinh xuất hiện, khuôn mặt đỏ bừng, cảm giác sợ hãi. Tôi nói lên những cảm xúc của mình:
“Rằng: Nghĩa nặng nghìn non
Lâm Tri người cũ chàng còn nhớ không?
Sâm thương chẳng vẹn chữ tòng
Tại ai há dám phụ lòng cố nhân”
Cuộc sống nơi thanh lâu khiến tôi mất đi những cảm xúc cơ bản, nhưng sự chân thành của Từ Hải đã làm tôi tin vào tình yêu và sự quan tâm. Mặc dù không phải là tình yêu, nhưng tình nghĩa giữa chúng tôi không thể phủ nhận. Thúc Sinh đã cứu tôi ra khỏi thanh lâu, cuộc sống của chúng tôi không được êm đẹp lâu, vì Hoạn Thư, nhưng chàng vẫn là người tốt. Tôi sẽ trả ơn một cách xứng đáng với tình cảm của chàng:
“ Gấm trăm cuốn bạc nghìn cân
Tạ lòng dễ xứng báo ân gọi là”
Bản thân tôi, sau bao nhiêu đau đớn và nhục nhã, không thể quên được mọi thứ mà Hoạn Thư đã làm. Sự oan trái, đau đớn mà ả ta tạo ra, không chỉ ở cấp độ vật chất mà còn là sự hủy hoại lòng tự trọng của tôi. Hôm nay, tôi sẽ báo ân và trả oán. Tôi đưa Hoạn Thư lên trước mặt, cười châm biếm:
“Tiểu thư giờ cũng đến đây
Đàn bà dễ có mấy tay
Đời xưa mấy mặt đời này mấy gan
Dễ dàng là thói hồng nhan
Càng oan nghiệt lắm càng oan trái nhiều”
Lời tôi nói chứa đựng biết bao nỗi oán hận, nhưng trước những lý lẽ khôn ngoan của Hoạn Thư, tôi không thể không nhìn nhận và mềm lòng, để cho ả ta có một con đường sống.

7. Trải nghiệm Thúy Kiều kể lại hành trình đền ơn và trả oán số 6
Là đấng nữ tử, sau những năm đầy sóng gió, bao phen đau khổ, nhục nhã, Kiều tôi cuối cùng cũng gặp được người tri ân, trân trọng, sẵn lòng chia sẻ. Cuộc sống đôi khi thăng trầm, đôi khi khó khăn, và cũng có lúc hạnh phúc, lúc buồn. Từ Hải là một người đàn ông tốt, và giờ đây tôi có cơ hội đền ơn, báo oán những người xưa.
Hôm đó, một ngày tốt lành, tôi đã gửi người đến mời Thúc Sinh, và sự xúc động tràn ngập khi chúng tôi gặp nhau. Cả đêm trước đó, tôi đã nhớ về hình ảnh của Thúc Lang - một chàng trai hào hoa, lịch lãm, có lòng nhân ái giúp đỡ tôi thoát khỏi cảnh lầu xanh. Nhưng hôm đó, trước mắt tôi là một Thúc Sinh khác biệt, người nhút nhát, trông có vẻ e sợ, như một chú chuột nhỏ, khuôn mặt tái nhợt. Tôi bất ngờ vô cùng, không thể tìm thấy trong chàng người hùng xưa, người với tính cách phóng khoáng, tinh thần cao quý mà tôi từng ngưỡng mộ. Có lẽ là nơi kiếp đao và thị phi đã làm cho chàng mất đi sự can đảm, hay chính quan lộ đã làm cho chàng sợ hãi, hoặc có lẽ chàng đang tự nhục vì không bảo vệ được tôi. Ngày càng nghĩ, tôi lại càng đau lòng cho chàng, tôi bước đến và thắc mắc Thúc Sinh:
- Ôi Thúc lang, chàng ơi, gặp lại người xưa, lòng thiếp thật không ngờ, sau bao nhiêu năm cách biệt, chàng còn nhớ đến thiếp không?
Cả hai đều xúc động, hồi tưởng về những kỷ niệm xưa. Tôi nói:
- Xưa kia, chàng đã giúp đỡ thiếp, giờ thiếp có cơ hội đền ơn, báo oán những người xưa, nên chàng hãy nhận quà nhỏ từ thiếp, làm kỷ niệm. Nói xong, tôi trao người mang đến trăm cuốn gấm và một nghìn cân bạc. Mong rằng chàng sẽ có cuộc sống bình an, hạnh phúc như tôi, tôi chỉ cảm thấy tiếc nuối cho chàng vì những ngày ngày chịu đựng nhục nhã, đau khổ từ vợ độc ác Hoạn Thư mà - những gì cô ta đã làm đến với tôi, từ sỉ nhục đến lời nói ác độc.
Mỗi khi nghĩ đến, tôi gặp Hoạn Thư. Vẫn lạnh lùng, đôi mắt kiêu căng, khuôn mặt vẫn tỏ ra hả hê, làm tôi cảm thấy khó chịu. Tôi tiến lại và chào mừng một cách lễ phép:
- Chào cô! Tiểu thư mà hôm nay lại tới, thật là niềm vinh hạnh cho tôi! Bao năm đã qua, nhan sắc của cô không hề phai nhạt, thật là đáng kính ngưỡng. Tôi đang tự hỏi xem lòng nhân của cô đã nhỏ lại chưa, hay vẫn...
Nghe đến đây, Hoạn Thư lập tức quỳ lạy tôi, xin tha thứ:
- Dạ... dạ... bẩm bà, tôi không dám ạ! Trên thế gian này, chẳng ai dễ dàng, đặc biệt là chồng chung, ai cũng có những lúc ghen tuông...
Nghe Hoạn Thư nói như vậy, tôi không chịu nổi và quát lên:
- Im đi, ngươi còn già mồm kêu oan? Ta không quên những lúc ngươi đã đánh ta, xỉ nhục ta. Ngươi hãy nhớ...
Nghe tôi nói mạnh mẽ, Hoạn Thư liền nói nhỏ giọng:
- Nhưng thưa bà, khi bà ở nhà tôi, tôi đã chiếu cố bà lên gác, bật đèn, thả cửa cho ba bỏ chạy. Nay tôi đã gây ra rắc rối, tôi đã biết lỗi của mình, mong bà từ bi giúp đỡ.
Hoạn Thư vẫn là Hoạn Thư, tâm hồn khôn ngoan, sắc bén, nói lên những lời lẽ khéo léo, khiến tôi phải nể phục. Tôi nghĩ rằng mọi người đều có thể sửa sai nếu họ có lòng hối lỗi. Chuyện cũ đã qua, chuyện mới đang đến, và nếu ta đối xử nặng nề, người ta sẽ coi thường, nghĩ rằng ta là người hẹp hòi, thủ đoạn. Vì vậy:
- Ta sẽ tha thứ cho cô, một phần vì cô đã hối lỗi, một phần vì ta không muốn Thúc Sinh phải đau lòng. Nhưng cô phải hiểu rằng việc sửa sai là trách nhiệm của chính cô, và nếu càng làm điều ác, càng có thể phải đối mặt với những hậu quả xấu.
Cuối cùng, tất cả những ân oán của tôi đã được giải quyết, cuộc sống của tôi trở nên nhẹ nhàng và an bình hơn. Tôi cảm thấy cuộc đời này thật tuyệt vời, với những trải nghiệm thanh thản và ấm áp. Ông trời thực sự không phụ lòng người. Tôi sẽ tiếp tục quyết tâm theo đuổi ước mơ, khát vọng và ý chí mà tôi đã nuôi dưỡng từ lâu.
