1. Bài tham khảo số 1
Vũ trụ xoay quầng bốn mùa: xuân, hạ, thu, đông. Mỗi mùa mang ý nghĩa khác nhau: mùa đông lạnh giá; mùa thu bình yên; mùa hạ chói lọi. Mùa xuân đại diện cho sự đổi mới, niềm tin, hy vọng. Bức tranh phong cảnh ngày xuân gợi lên bình yên và nhộn nhịp, đánh dấu sự bắt đầu mới.
Trong bài thơ Mùa Xuân Nho nhỏ và đoạn trích Cảnh ngày xuân (trích Truyện Kiều), Thanh Hải và Nguyễn Du tận dụng cảm nhận đặc sắc về vẻ đẹp thiên nhiên mùa xuân.
Mùa xuân là mùa đẹp nhất, đại diện cho niềm tin, sự đổi mới. Mùa xuân mang lại cho mọi người bức tranh tĩnh lặng và sôi động, đánh dấu sự khởi đầu mới đã trôi qua.
Bài thơ Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải mang đến cho đọc giả một mùa xuân dịu dàng và bình lặng. Bông hoa tím mọc giữa dòng sông xanh là biểu tượng của khao khát, hy vọng, và sức sống mãnh liệt. Tiếng chim chiền chiện kết hợp với sương xuân tạo nên bức tranh mùa xuân giản đơn nhưng đậm đà.
“Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời
Giọt sương long lanh rơi
Tay tôi nắp lại.”
Mùa xuân luôn đẹp, dù còn trẻ hay đã già, nó luôn mang đến vẻ đẹp tươi mới và dịu dàng. Trong Cảnh ngày xuân của Nguyễn Du, dù đã qua hai tháng, nhưng vẻ tươi trẻ của mùa xuân vẫn hiện hữu khắp nơi. Én chao lượn trên bầu trời là dấu hiệu của mùa xuân đang đến và sắp qua, cây cỏ, hoa lá xanh tươi khắp nơi làm nổi bật bức tranh mùa xuân.
2. Bài tham khảo số 3
Mùa xuân, thời kỳ cây cỏ nảy mầm, đầy sức sống. Những thi sĩ như Nguyễn Du và Thanh Hải đã để lại những dòng thơ tuyệt vời về vẻ đẹp của mùa xuân. Dù ở hai giai đoạn khác nhau, cả hai tác giả đều tái hiện một cách tinh tế bức tranh mùa xuân trong 'Cảnh ngày xuân' và 'Mùa xuân nho nhỏ'.
'Cảnh ngày xuân' của Nguyễn Du bắt đầu với hình ảnh quen thuộc của 'con én đưa thoi', một biểu tượng của thời gian trôi qua. Câu thơ 'Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi' mang đến sự nuối tiếc về thời gian, với sự già đi của con người. Mùa xuân mang lại sức sống và đồng thời làm nổi bật vẻ tươi mới của cỏ cây, với bông hoa lê trắng tinh khôi làm điểm nhấn. Nguyễn Du đã tạo nên một bức tranh mùa xuân rực rỡ và đầy cảm xúc.
'Mùa xuân nho nhỏ' của Thanh Hải mang đến hình ảnh dịu dàng của mùa xuân ở Huế. Một bông hoa tím trên dòng sông xanh, tiếng chim chiền chiện vang lên, và giọt sương long lanh tô điểm cho bức tranh. Thơ Thanh Hải thể hiện tình cảm sâu sắc với mùa xuân thông qua hành động 'đưa tay hứng giọt sương', tạo nên không khí ấm áp và trân trọng.
Cả hai bức tranh mùa xuân của Nguyễn Du và Thanh Hải đều tràn đầy sức sống. Mỗi tác giả mang đến góc nhìn và cảm nhận riêng, nhưng chung quy lại, họ đều thể hiện tình yêu sâu sắc đối với thiên nhiên và quê hương.
3. Bài tham khảo số 2
Vẻ đẹp của tự nhiên, của trời đất luôn là đề tài quen thuộc đánh thức những cảm xúc sâu thẳm trong tâm hồn những người làm thơ. Trong bức tranh phong phú và đa dạng đó, mùa xuân là miền đất mới mẻ, tràn đầy vẻ đẹp tươi mới, phong phú và tràn ngập sức sống. Điều này rõ ràng được thể hiện qua bức tranh mùa xuân của Nguyễn Du trong 'Cảnh ngày xuân' và của Thanh Hải trong 'Mùa xuân nho nhỏ'.
'Cảnh ngày xuân' là đoạn trích từ phần một: 'Gia biến và lưu lạc' của kiệt tác 'Truyện Kiều'. Tại đoạn trích này, đại thi hào Nguyễn Du đã sáng tạo ra một bức tranh xuân với vẻ đẹp phong phú và tinh khôi:
Ngày xuân con én đưa thoi,
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi
Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa
Với thể thơ lục bát, Nguyễn Du đã khéo léo mô phỏng bức tranh mùa xuân vào giữa tháng ba với sự xuất hiện của những chú én chao liệng trên bầu trời cao rộng. Hình ảnh 'chim én đưa thoi' - dấu hiệu quen thuộc của mùa xuân không chỉ tạo ra một không khí sống động trong bức tranh mà còn mang theo ý nghĩa về dòng chảy không ngừng của thời gian: 'Thời gian thấm thoắt thoi đưa', đồng thời chứa đựng tâm trạng tiếc nuối trước sự trôi đi không dừng của thời gian. Bầu trời xuân được mô tả với vẻ đẹp của những tia nắng ấm áp của 'thiều quang'. Mặc dù vậy, màu xanh chủ đạo của bức tranh xuân là 'cỏ non' mở rộng đến 'tận chân trời', tạo ra một không gian rộng lớn, phong phú và tràn đầy sức sống. Thảm cỏ với màu xanh tươi mới làm nổi bật sự xuân thì và sắc xuân đang tràn ngập cảnh vật. Trên nền màu xanh ấy, cành hoa lê điểm nhấn với sắc trắng tinh khôi: 'Cành lê trắng điểm một vài bông hoa'. Nguyễn Du đã sử dụng kỹ thuật chấm phá - một biện pháp thơ cổ điển để làm nổi bật vẻ đẹp hài hòa và trong trẻo của 'Cảnh ngày xuân'. Do đó, với tài năng sử dụng ngôn ngữ kết hợp với hình ảnh ước lệ, tác giả đã vẽ nên một bức tranh mùa xuân sống động, kết hợp tinh tế giữa đường nét, hình khối và màu sắc.
Nếu như Nguyễn Du mở màn bức tranh xuân với hình ảnh chú én, Thanh Hải lại lựa chọn miêu tả mùa xuân qua sắc tím của một bông hoa:
Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ôi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời
Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng
Bức tranh xuân trong 'Mùa xuân nho nhỏ' của Thanh Hải gắn liền với đặc trưng của xứ Huế mộng mơ qua những hình ảnh gần gũi và quen thuộc: 'dòng sông', 'bông hoa', chim chiền chiện', 'giọt long lanh rơi'. Thanh Hải sử dụng đảo ngữ khi đặt động từ 'mọc' ở đầu câu, tạo nên hình ảnh một nhánh hoa đang vươn mình khoe sắc tím giữa dòng nước biếc, biểu tượng cho sức sống mạnh mẽ - đặc trưng nổi bật của mùa xuân. Bức tranh xuân còn được trang trí bằng âm thanh trong trẻo, cao vút và vang xa của chú chim chiền chiện. Trong không gian rộng lớn của bầu trời xuân, hình ảnh 'từng giọt long lanh rơi' xuất hiện, gợi lên những cách cảm nhận độc đáo. Đó có thể là những giọt sương xuân, những giọt mưa xuân chưa tan biến mà vẫn đọng lại trên cành lá, tinh nghịch với tia nắng ban mai và trở thành 'long lanh', lấp lánh trong đôi mắt của thi nhân. Hoặc đó có thể là tiếng chim chiền chiện - âm thanh trong trẻo ngân xa trên bầu trời xuân trong xanh nhưng không hề tan biến, kết tinh thành 'từng giọt long lanh' rơi xuống giữa không trung. Sự cảm nhận mới lạ này đã được Thanh Hải thể hiện qua biện pháp ẩn dụ, chuyển đổi cảm xúc không chỉ qua thính giác để lắng nghe tiếng chim mà còn 'hứng' từng giọt 'long lanh'. Qua bài thơ 'Mùa xuân nho nhỏ', chúng ta nhìn thấy bức tranh mùa xuân của xứ Huế mộng mơ qua những hình ảnh chân thực, sống động và cảm nhận tinh tế trong tâm hồn của nhà thơ.
Như vậy, qua hai bài thơ 'Cảnh ngày xuân' của Nguyễn Du và 'Mùa xuân nho nhỏ' của Thanh Hải, chúng ta có thể thấy cả hai tác giả đã tạo ra những bức tranh mùa xuân tràn ngập sức sống, mang đầy nét hội họa với màu sắc, đường nét riêng, thể hiện tài năng của từng nhà thơ trong việc chọn lựa hình ảnh, ngôn ngữ và sử dụng linh hoạt các biện pháp nghệ thuật. Qua đó, chúng ta nhìn thấy tình yêu và sự giao cảm mạnh mẽ đối với vẻ đẹp của tự nhiên đất trời trong lòng những người làm thơ.
Tuy nhiên, ở mỗi tác phẩm, bức tranh mùa xuân lại được vẽ lên với vẻ đẹp rất riêng. Trong 'Cảnh ngày xuân', Nguyễn Du miêu tả mùa xuân kết hợp với ngày lễ thanh minh để tô điểm vẻ đẹp của những ngày hội dân gian qua những thi liệu và bút pháp thơ cổ điển; còn bức tranh mùa xuân của Thanh Hải lại lóe sáng qua hình ảnh gần gũi và quen thuộc với vẻ đẹp của xứ Huế mộng mơ kết hợp với sự đổi mới và xây dựng đất nước.
Do đó, với tài năng của mình, mỗi nhà thơ đã vẽ nên bức tranh mùa xuân đầy sức sống với đặc trưng và vẻ đẹp riêng biệt, làm nền cho việc thể hiện tâm trạng và cảm xúc của nhân vật trữ tình.
5. Tham khảo số 4
Mùa xuân luôn là chủ đề phong phú trong thi ca, là nguồn cảm hứng bất tận. Nhà thơ Thanh Hải, dù số lượng tác phẩm về mùa xuân không nhiều, nhưng đã để lại một bức tranh tươi đẹp, tràn ngập tình yêu thương. Bài thơ của ông không phô trương, nhưng thu hút người đọc bởi sự giản dị và ý nghĩa sâu sắc về tình người và cuộc sống.
Thành phố náo nhiệt bên ngoài, nhưng trong tâm hồn nhà thơ, mùa xuân là thời điểm của cây cỏ, của những bông hoa tím biếc nở rộ giữa dòng sông xanh. Hình ảnh này không mới mẻ, nhưng chính sự giản dị và dễ thương của nó khiến người đọc cảm thấy gần gũi. Bông hoa tím như là điểm nhấn nhỏ bé, nhưng đầy ý nghĩa, trong không gian rộng lớn của mùa xuân.
Nhìn lên bầu trời cao, nhà thơ ngỡ ngàng trước âm thanh của chim chiền chiện. Tiếng hót vang lên như một bản ca tình yêu đầy quyến rũ. Thanh Hải chọn lựa từ ngôn ngữ giản dị để tả cảm xúc của mình. Nhưng đằng sau những từ ngữ đơn giản là một thông điệp sâu sắc về ý nghĩa của cuộc sống.
Với ông, cuộc sống là việc dâng hiến và sống đúng với chính mình. Hình ảnh hứng giọt long lanh từ không gian rộng lớn của bầu trời như là biểu tượng cho sự đón nhận, sẵn sàng chấp nhận những điều tốt đẹp nhất từ cuộc sống. Thanh Hải muốn nhắc nhở chúng ta hãy sống mỗi khoảnh khắc với trái tim tận hưởng, không ngần ngại dâng hiến và yêu thương như chim chiền chiện hót ca mừng xuân.
Bằng cách đơn giản nhưng sâu sắc, Thanh Hải đã tô điểm thêm cho bức tranh mùa xuân một tầng nghệ thuật và ý nghĩa mới. Ông muốn mình trở thành một phần nhỏ, nhưng ý nghĩa trong sự hòa quyện của mùa xuân lớn của đời.
5. Tham khảo bài số 4
Mùa xuân mang đến vẻ đẹp kỳ diệu, khiến trái tim chúng ta phải đắm chìm trong niềm hân hoan và kì vọng. Nguyễn Du và Thanh Hải, mỗi người một thế hệ, đều trải nghiệm tình yêu sâu sắc đối với mùa xuân. Họ đã chép lại những tràng thơ tuyệt vời nhất để tôn vinh và diệu kỳ hóa vẻ đẹp của mùa xuân:
'Ngày xuân con én đưa thoi
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi
Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa'
Và
Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời
Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng
Trong Cảnh ngày xuân của Nguyễn Du và Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải, mùa xuân hiện lên vô cùng hấp dẫn. Sức sống mới của thiên nhiên, với cỏ cây, hoa lá, và tiếng hót của chim, tạo nên bức tranh tươi sáng. Hai tác phẩm này, mặc dù thuộc hai thời kỳ khác nhau, nhưng đều ghi lại vẻ đẹp và sức hút của mùa xuân Việt Nam, tượng trưng cho sự tươi mới, gần gũi và tràn đầy cảm xúc. Cảm nhận về mùa xuân qua tâm hồn của hai nhà thơ, qua bức tranh của họ, là sự rung động và tự hào trước vẻ đẹp tinh khôi của mùa xuân, là niềm hạnh phúc tận hưởng và yêu thương thiên nhiên.
Bên cạnh những hình ảnh tươi mới, chúng ta cũng nhận thấy sự độc đáo trong từng tác phẩm. Trong Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải, tác giả đã mô tả mùa xuân một cách nhẹ nhàng, bình dị và tự nhiên.
'Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời
Lời thơ ngắn gọn, không phô trương, chỉ chứa đựng hình ảnh của một bông hoa đơn lẻ nở giữa dòng sông, với tiếng hót của con chim nhỏ bé, tạo nên một khung cảnh tinh tế và chân thực. Bông hoa đó có thể là biểu tượng cho sự đẹp đẽ của cuộc sống, sự giản dị và ý nghĩa nhỏ bé nhưng lớn lao trong không gian rộng lớn của mùa xuân.
'Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng'
Thanh Hải trải nghiệm mùa xuân một cách đa dạng và sâu sắc. Tiếng hót của chim như là giọt âm thanh lấp lánh, giọt sương sớm mang theo vẻ đẹp huyền bí và quý phái. Thanh Hải muốn chia sẻ những cảm xúc nồng thắm nhất về mùa xuân, với hình ảnh của giọt sương long lanh như biểu tượng cho những trải nghiệm đáng quý trong cuộc sống. Bức tranh xuân của ông được tô điểm bởi những chi tiết tinh tế, làm tăng thêm vẻ đẹp và ý nghĩa của mùa xuân.
Bức tranh xuân của Nguyễn Du cũng rất ấn tượng và đặc sắc. Với thể thơ lục bát, Nguyễn Du đã mô tả một không gian xuân yên bình, tươi mới và phong cách dân tộc.
'Ngày xuân con én đưa thoi
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi
Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa'
Con én điệu đà chao liệng giữa không gian xuân tràn đầy bình yên, đánh dấu sự xuất hiện của mùa xuân. Ánh sáng nhẹ nhàng, nhưng ấm áp, của những ngày tháng ba làm nổi bật vẻ đẹp tinh khôi. Đồng cỏ non mềm mại, xanh ngát, mở rộng tới chân trời tạo ra một bức tranh hài hòa, đầy sức sống. Thơ lục bát của Nguyễn Du mang đậm tinh thần dân tộc, với những chi tiết điểm xuyết tinh tế, tạo nên một không gian xuân đẹp đẽ và đặc sắc.
Trong quá trình phát triển của thơ ca và văn hóa dân tộc, thơ về mùa xuân đóng vai trò quan trọng. Trong hàng loạt tác phẩm về mùa xuân đó, thơ của Nguyễn Du và Thanh Hải vẫn giữ vị trí đặc biệt trong văn hóa dân tộc và trong trái tim của người đọc qua nhiều thế hệ.
6. Tham khảo bài số 7
Mùa xuân, đề tài sâu sắc, hiện diện trong văn học cổ và đương đại, là nguồn cảm hứng không ngừng cho những tâm hồn nghệ sĩ. Không chỉ mang đến niềm hứng khởi, mà mùa xuân còn đánh thức những cảm xúc hồn hậu, khiến con người tiếc nuối khi nó trôi qua. Hai bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” của Thanh Hải và “Cảnh ngày xuân” của Nguyễn Du luôn gửi đến độc giả hai dòng cảm xúc khác nhau.
Ở đoạn thơ đầu, nét tương đồng giữa vẻ đẹp xuân của hai tác phẩm nổi bật qua góc nhìn thơ ca độc đáo của mỗi người.
“Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời
Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng.”
(Mùa xuân nho nhỏ – Thanh Hải)
“Ngày xuân con én đưa thoi
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi
Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.”
(Cảnh ngày xuân - Nguyễn Du)
Cả hai đoạn thơ đều sáng tạo hình ảnh một mùa xuân ấm áp, màu sắc tươi mới của thiên nhiên. Những chi tiết như “dòng sông xanh”, “bông hoa tím biếc”, “con chim chiền chiện” góp phần tô điểm cho bức tranh xuân, tạo nên không khí tươi vui và hài hòa.
Tuy nhiên, bên trong vẻ đẹp chung, hai tác phẩm lại mang hai linh hồn khác biệt. Trái ngược với sự vui tươi, lạc quan của Thanh Hải, mùa xuân của Nguyễn Du lại hiện lên với nỗi tiếc nuối, tình cảm nhẹ nhàng nhưng chất chứa sâu sắc.
“Ngày xuân con én đưa thoi
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi
Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.”
“Ngày xuân con én đưa thoi” như một thước đo thời gian, thể hiện sự trôi qua nhanh chóng của mùa xuân. “Thiều quang” ánh sáng đẹp, “chín chục” là những ngày mùa xuân, nhưng “đã ngoài sáu mươi” là biểu hiện của quãng thời gian đã trôi qua, mang đến nỗi buồn tiếc.
“Cỏ non xanh tận chân trời” mở ra một cảm giác vô tận, màu xanh của cỏ non trải dài, làm con người cảm thấy nhỏ bé giữa vẻ đẹp rộng lớn của thiên nhiên. “Cành lê trắng điểm một vài bông hoa” như là những điểm nhấn trắng, nhỏ bé nhưng quan trọng, làm nổi bật không gian mênh mông. Điều này thể hiện sự yên bình, thanh thoát giữa bức tranh rộng lớn.
Cuối cùng, mùa xuân của Thanh Hải và Nguyễn Du, mặc dù có những chi tiết hòa quyện, nhưng lại chứa đựng hai tâm hồn khác biệt. Mùa xuân của Thanh Hải tràn ngập sức sống, lạc quan, trong khi mùa xuân của Nguyễn Du mang đến nỗi buồn, sự nhẹ nhàng nhưng nặng nề.
7. Bài tham khảo số 6
Mùa xuân, đề tài bất tận của các nhà thơ qua thời kỳ. Nếu họa sĩ sử dụng đường nét và màu sắc, nhạc sĩ thể hiện qua giai điệu và âm thanh, thì thi sĩ lại lựa chọn hình ảnh và từ ngữ để thể hiện cảm xúc, đặc biệt là tình yêu thiên nhiên, tình yêu đậm đà của hương xuân. Hãy mở sách và hòa mình vào bốn câu thơ đầu trong đoạn trích Cảnh ngày xuân trong kiệt tác Truyện Kiều của Nguyễn Du, cùng hòa nhịp tâm hồn vào đất trời xứ Huế với bốn câu thơ đầu trong Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải, bạn sẽ bắt gặp vẻ đẹp của Việt Nam!
Ngày xuân con én đưa thoi
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi
Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa
và:
Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời.
Nguyễn Du và Thanh Hải, mỗi người một thời, một hoàn cảnh, nhưng tâm hồn của họ đều tràn đầy tình yêu thiên nhiên, gắn bó đặc biệt với quê hương.
Mùa xuân đó là màu xanh rực rỡ của sự sống, của những chồi non mảnh mai đang nảy mầm trong từng câu thơ. Hai nguồn cảm hứng ở hai thời kỳ cũng như những sợi tơ lòng dệt nên những bức tranh xuân đẹp tuyệt, có hình khối màu sắc, có xa gần, tĩnh động, âm thanh rộn rã, tình người đắm chìm. Chỉ vài nét vẽ mà sao hai bức tranh xuân lại trở nên đẹp đến như vậy.
Mỗi đoạn thơ đều có nét độc đáo. Nguyễn Du tài hoa, uyên bác trong ngôn từ, trong khi Thanh Hải đằm thắm, ngọt ngào với những vần thơ đậm chất hình ảnh. Nguyễn Du khi miêu tả mùa xuân sáng tạo từ một câu thơ cổ Trung Quốc, còn Thanh Hải lại sử dụng hình ảnh dòng sông xanh, bông hoa tím biếc, tiếng chim chiền chiện hót vang trời để tạo nên hình tượng độc đáo, đậm đà văn hóa Huế.
Bức tranh xuân của Nguyễn Du non xanh như tâm hồn cô gái Thúy Kiều, Thúy Vân trong buổi du xuân. Bức tranh xuân của Thanh Hải tươi sáng, ân tình, chứa chan cảm xúc, thấm thía lòng người. Tâm hồn họ đều thăng hoa, rất thiết tha, nhưng mỗi người lại có một cách diễn đạt riêng để in dấu cá nhân trong lòng độc giả. Nguyễn Du sử dụng lục bát khéo léo, Thanh Hải mượt mà với ngũ ngôn ngân nga như điệu nhạc xứ Huế, trong bản hòa ca của đất nước đang xây dựng xã hội chủ nghĩa.
Nguyễn Du trải qua mười lăm năm lưu lạc, Thanh Hải đối mặt với biên cảnh cái chết, nhưng tình yêu thiên nhiên, tình yêu đất trời vẫn bùng cháy trong họ. Tình cảm ấy hòa mình vào các tác phẩm khác, cùng viết về mùa xuân.
Những dòng thơ ấy đã trôi qua nhiều năm, nhưng khi đọc, lòng người vẫn xúc động, rạo rực, mê say. Có lẽ Nguyễn Du và Thanh Hải sẽ mãi sống trong trái tim độc giả nhờ những vần thơ tuyệt vời, bởi tấm lòng yêu mùa xuân, yêu thiên nhiên và yêu đất trời đã chảy đều trong từng từ ngữ:
Một mùa xuân nho nhỏLặng lẽ dâng cho đời.