1. Bài tham khảo số 1
Truy cập vào thế giới văn học dân gian, không thể không nhắc đến thể loại truyện cười - một loại hình văn học dân dã, gần gũi, đồng thời là nguồn bài học sâu sắc cho mọi thế hệ. Trong số đó, “Lợn cưới, áo mới” là một trong những câu chuyện nổi tiếng không thể quên. Mặc dù nói về những tình huống đơn giản, nhưng lại chứa đựng lời phê phán sâu sắc về thói khoe khoang của con người.
Truyện kể về một người mua chiếc áo mới nhưng không nhận được sự khen ngợi. Mặc dù đứng đợi cả ngày, chẳng ai nhìn cũng chẳng ai khen. Đến khi có người chạy qua thì người đó cũng không kém phần khoe khoang. Thay vì hỏi xem có thấy con lợn nào chạy qua, người đó lại nhấn mạnh là “con lợn cưới”, tượng trưng cho bữa tiệc to. Nhưng anh chàng trong câu chuyện lại không hề thèm quan tâm. Vui vẻ và hớn hở, anh ấy đáp: “Từ khi tôi mặc chiếc áo mới này, chả thấy con lợn nào chạy qua cả”.
Điểm hài hước ở đây là sự thừa thãi thông tin trong cuộc đối thoại. Truyện chỉ có hai nhân vật và chỉ hai câu thoại nhưng lại chứa đựng sự không quan tâm đối phương muốn biết gì. Một người khoe lợn, người kia khoe áo, nhưng ai cũng hướng sự chú ý về bản thân mình, mong đợi sự khen ngợi, công nhận hay sự ngưỡng mộ, tán dương từ người khác. Điều này không chỉ mang lại tiếng cười cho độc giả mà còn âm thầm châm biếm tới thói quen khoe khoang của con người.
Với cốt truyện đơn giản, tình huống hài hước và nhân vật giản dị, thân thuộc, câu chuyện không chỉ mang đến niềm vui mà còn chứa đựng bài học về sự khiêm tốn. Đồng thời, nó cũng là lời phê phán nhẹ nhàng về tật khoe khoang, một vấn đề vẫn tồn tại trong xã hội. Việc nhẹ nhàng chạm vào những vấn đề có tầm ảnh hưởng, kết hợp với sự hóm hỉnh như trong truyện làm nổi bật tác phẩm và làm cho thông điệp trở nên sinh động và sâu sắc hơn.
2. Bài tham khảo số 3
Lợn cười, áo mới là một trong những truyện cười đặc sắc của văn hóa truyện cười Việt Nam. Nó châm biếm những người thích khoe khoang. Thói quen xấu đó thường khiến họ trở thành đề tài cười chế cho cộng đồng.
Truyện ngắn như một màn kịch nhỏ, kể về cuộc đối đầu hài hước và bất ngờ giữa hai người thích khoe, mỗi người khoe một cách. Một người khoe con lợn cưới bị sổng chuồng, một người khoe chiếc áo mới vừa may. Cả hai đều khoe mà không đáng để chú ý. Người khoe lợn trong một tình huống đặc biệt, khi lợn cần dùng cho một sự kiện lớn nhưng lại bị sổng, khiến mọi người xung quanh đều bận rộn và rối bời. Một tình huống tưởng chừng như không ai chú ý để khoe khoang.
Trong khi đó, người khoe áo mới thì thật trẻ con. Mặc áo mới và không thể chờ đến ngày lễ, ngày Tết hay dịp đi chơi mới mặc, anh ta đem ra mặc ngay. Hành động này biến anh ta thành một đứa trẻ, với thái độ khoe khoang không thể hiểu nổi. (Như trẻ con vui mừng vì có một chiếc áo mới). Nhưng thói quen khoe khoang của anh ta lại trở nên hài hước khi anh ta đứng chờ ở cửa suốt cả ngày, kiên nhẫn đợi để được người khác nhận xét. Nhưng đến cuối cùng, không ai để ý, khiến anh ta tức giận. Đúng lúc đó, người khoe lợn xuất hiện và anh ta vui mừng giới thiệu: “Từ khi tôi mặc chiếc áo mới này, chả thấy con lợn nào chạy qua đây cả”. Điều đó không chỉ là câu trả lời, mà còn là cách anh ta khoe khoang một cách ngớ ngẩn và hài hước.
Tác giả dân gian đã tạo nên một cuộc đua khoe khoang thú vị giữa hai nhân vật. Người khoe lợn nhấn mạnh vào việc lợn cưới, còn người trả lời lại cố gắng ghép thêm áo mới của mình. Sự trái ngược tự nhiên và không hợp lý đã tạo nên tiếng cười châm biếm. Người mặc áo mới đứng chờ mãi mà chẳng được khen, khiến anh ta tức giận. Khi cuối cùng có cơ hội, anh ta lại bị người khoe lợn vượt qua. Sự kết thúc đột ngột của truyện tạo nên sự hấp dẫn và thú vị cho độc giả.
Thói quen khoe khoang là một tật xấu, đặc biệt là ở những người mới có được thành công và giàu có. Họ thường thể hiện thông qua cách ăn mặc, nói chuyện, giao tiếp, trang sức, và cả việc xây dựng và trang trí nhà cửa.
Tuy thói quen khoe khoang là xấu, nhưng trong truyện này nó được thể hiện một cách đặc biệt. Nhân vật không chỉ khoe về tài năng, tài lộc, trí tuệ, công lao hay vị trí xã hội, mà là khoe những điều bình thường, nhỏ nhặt, không đáng để chú ý. Khi thói quen này trở thành một phần quan trọng, không thể thiếu, và không khoe là điều không thể chấp nhận được, nó trở thành một tật xấu, khiến những người xung quanh cảm thấy khó chịu. Câu chuyện hài hước này là một bài học có ý nghĩa cho mọi người.
3. Bài tham khảo số 2
Truyện cười là sáng tạo của trí tuệ dân gian, lan truyền rộng rãi trong cộng đồng. Không chỉ mang đến tiếng cười giải trí sau những giờ làm việc mệt mỏi, truyện cười còn âm thầm phê phán thói hư tật xấu và truyền đạt những bài học sâu sắc. Một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất là 'Lợn cưới áo mới'.
'Lợn cưới áo mới' kể về cuộc gặp gỡ hài hước giữa hai người thích khoe khoang. Anh chàng áo mới đứng ngoài cổng từ sáng sớm, chờ đợi nhận được lời khen, nhưng không ai để ý, không ai đánh giá. Hành động kiên trì của anh ta có vẻ trẻ con khi đặt mục đích vào việc khoe khoang, đợi chờ nhận lời khen cho chiếc áo mới. Câu chuyện này vừa buồn cười vừa đáng trách.
Thách thức tăng lên khi anh chàng áo mới gặp người khác, nhưng đối tượng này lại có tính khoe khoang. Thay vì đơn giản hỏi về con lợn bị mất, anh ta tỏ ra vội vã, muốn chú ý và muốn được khen. Câu hỏi 'Bác có thấy con lợn cưới của tôi chạy qua đây không?' với mục đích thu hút sự chú ý và lời khen. Anh ta biến tình huống bình thường thành một tình cảnh hài hước.
Cuộc đối thoại trở nên thú vị khi anh chàng áo mới trả lời: 'Từ khi tôi mặc chiếc áo mới này, chả thấy có con lợn nào chạy qua đây cả'. Câu trả lời không chỉ đáp ứng câu hỏi về con lợn, mà còn là cách anh ta khoe khoang chiếc áo mới của mình. Sự trái ngược và hài hước giữa hai người khiến câu chuyện trở nên thú vị và hấp dẫn.
Tác giả thông qua câu chuyện hài hước này đã phê phán thói khoe khoang, khoác lác. Truyện không chỉ mang lại tiếng cười mà còn chứa đựng những bài học ý nghĩa về thái độ sống.
4. Bài tham khảo số 5
Tiếng cười là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, đặc biệt là với những người lao động. Truyện cười là một thức ăn tinh thần quen thuộc cho nhân dân sau những giờ lao động mệt nhọc. Trong thế giới truyện cười Việt Nam, không thể không nhắc đến câu chuyện 'Treo Biển'. Câu chuyện vừa mang lại tiếng cười, vui vẻ, vừa lên án những người hành động mù quáng, luôn lắng nghe theo người khác mà không suy nghĩ.
Truyện kể về một cửa hàng bán cá, để quảng bá sản phẩm của mình, chủ cửa hàng treo một tấm biển rất lớn viết: “Ở đây có bán cá tươi”. Nội dung của biển là đầy đủ với địa điểm (ở đây), hoạt động (bán), sản phẩm (cá) và chất lượng (tươi). Dù nghĩ rằng tấm biển như vậy không thể bị chỉ trích, nhưng thực tế lại hoàn toàn khác. Người đi ngang qua thứ nhất nói: “Nhà này trước giờ bán cá ươn sao giờ lại đặt biển cá tươi”; người thứ hai đều: “Người ta có mua cá ở cửa hàng hoa hay sao, lại phải đặt ở đây”; người thứ ba nói: “Ở đây chẳng có bán cá, làm cái gì mà phải treo biển”; người cuối cùng góp ý: “Chưa tới đầu phố đã ngửi thấy mùi tanh, gần nhà thì thấy cá đầy ắp, ai chẳng biết là bán cá, treo biển làm gì nữa”. Mỗi khi nghe ý kiến, chủ cửa hàng lại xóa đi một chữ, cho đến khi cả tấm biển biến mất. Tiếng cười vang lên khi thấy cách chủ cửa hàng xử lý với tấm biển của mình. Người này không có chính kiến, chỉ cần nghe ý kiến từ mọi người là ông làm theo, không suy nghĩ xem ý kiến đó có đúng hay không, có cần phải thay đổi hay không. Đằng sau tiếng cười là lời nói nhẹ nhàng chỉ trích những người làm việc thiếu chủ kiến, không xem xét ý kiến của người khác.
Truyện có cấu trúc mạch lạc, rõ ràng, ngoại trừ lời giới thiệu, chỉ thêm bốn đoạn thoại từ những người đi đường, khách hàng, người láng giềng nhưng vẫn tạo nên tiếng cười. Cười vì sự ngớ ngẩn, vội vã của chủ cửa hàng, sẵn lòng lắng nghe mọi ý kiến. Đồng thời, tình huống truyện cũng đầy kịch tính, tạo nên một câu chuyện hài hước.
'Treo Biển' mang lại tiếng cười vui vẻ và nhẹ nhàng lên án những người làm việc thiếu chủ kiến, không xem xét ý kiến của người khác.
5. Bài tham khảo số 4
Truyện cười, một 'món ăn tinh thần', luôn làm phong phú cuộc sống xã hội xưa. Sau những giờ lao động căng trải, trở về cuộc sống hằng ngày, mọi người thường tìm đến truyện cười như một 'thú vui' để thư giãn, giải trí. Giá trị của truyện cười không chỉ là tiếng cười sảng khoái mà còn nằm ở ý nghĩa phê phán, bài học về cách đối nhân xử thế được gửi gắm trong từng tác phẩm. Trong số những truyện cười nổi tiếng, không thể không nhắc đến 'Treo biển'.
'Treo biển' kể về anh chàng bán cá, một ngày nọ, anh ta treo trước cửa tiệm tấm biển 'Ở đây có bán cá tươi'. Tấm biển đã hoàn thành tốt nhiệm vụ giới thiệu về địa điểm (có bán), hoạt động kinh doanh (có bán), đối tượng và chất lượng sản phẩm (cá tươi). Câu chuyện trở nên thú vị khi anh chàng bán cá lắng nghe mọi lời bình phẩm, 'buột miệng' chấp nhận ý kiến của những người qua đường. Ông xóa đi hết những từ trên tấm biển theo lời nhận xét của họ và cuối cùng, cất luôn tấm biển giới thiệu. Người đầu tiên nói 'Nhà này ngày xưa quen bán cá ươn sao giờ lại đặt biển là cá tươi', anh chàng bỏ đi chữ 'tươi'. Người thứ hai góp ý 'Người ta có mua cá ở cửa hàng hoa sao, lại phải đề ở đây', anh chàng bỏ đi chữ 'ở đây'. Người thứ ba bình phẩm 'Ở đây chẳng có bán cá thì bày cá ra để khoe sao mà phải đề là có bán', anh chàng bỏ đi từ 'có bán'. Người cuối cùng chỉ vào tấm biển và nói 'Chưa đi đến đầu phố đã ngửi mùi tanh, đến gần nhà thấy đầy những cá, ai chẳng biết là bán cá, còn đề biển làm gì nữa', anh chàng bỏ luôn đi chữ 'cá' cuối cùng trên tấm biển.
Ở đây, anh chàng bán cá thể hiện tinh thần lắng nghe, tiếp thu ý kiến của mọi người. Điều này thể hiện sự tôn trọng và sẵn lòng lắng nghe ý kiến để cải thiện công việc. Tuy nhiên, điều đáng trách là anh ta đã tiếp thu một cách máy móc, không có chút chính kiến với quyết định của bản thân, tạo ra tình huống dở khóc dở cười. Nếu anh ta lắng nghe một cách tỉnh táo và có chính kiến của bản thân, ông sẽ nhận ra những lời góp ý của người qua đường mang tính chủ quan, phiến diện và không có ý đóng góp.
Tiếng cười bùng nổ từ sự ngây ngô và hối hả của anh chàng bán cá. Chỉ vì những lời nhận xét nhẹ nhàng của người qua đường, anh ta đã cất luôn tấm biển mà anh ta đã dành công sức làm và treo lên trước cửa.
Qua câu chuyện 'Treo biển', tác giả dân gian phê phán những người không có chính kiến, thiếu chủ ý và thiếu cân nhắc trong suy nghĩ và hành động. Câu chuyện cũng mang đến bài học sâu sắc: Mọi hành động đều cần sự suy nghĩ, cần tiếp thu một cách tỉnh táo và có chủ ý trước những lời nhận xét, góp ý, bình phẩm từ những người xung quanh.
6. Bài tham khảo số 7
Trong kho tàng văn học dân gian Việt Nam, có rất nhiều tác phẩm sáng tạo nên tiếng cười giải trí, từ những tiếng cười thâm túy đến những bài hóm hỉnh và có ý nghĩa phê phán sâu sắc. Một trong những tác phẩm nổi bật mang đến tiếng cười đó là Truyện Treo Biển.
Truyện Treo Biển mang lại tiếng cười nhẹ nhàng với tính chất ngụ ngôn. Kể về ông chủ một cửa hàng treo biển chỉ báo rằng ở đây có bán cá tươi. Những lời nhận xét từ người qua đường khiến ông chủ bỏ từng từ và cuối cùng, ông ấy cất luôn cái biển đó.
Tình huống độc đáo khi ông chủ không xem xét những ý kiến đó có đúng hay không, chỉ thực hiện mà không suy nghĩ, cho thấy ông là người nhẹ dạ và dễ tin những lời đàm tiếu mà không biết nội dung thực sự. Điều này phê phán ông chủ thiếu kiên định, không giữ vững ý kiến chủ quan mà dựa vào ảnh hưởng bên ngoài thay đổi nội dung trên biển.
Ban đầu, nội dung trên biển rất rõ ràng với mục đích buôn bán: “Ở đây có bán cá tươi.” Tuy nhiên, với vài lời nhận xét khách quan, ông chủ bắt đầu xóa đi từng từ trên biển. Người đầu tiên nói rằng nhà này trước đây bán cá ươn, nên ông chủ xóa chữ 'tươi'. Người thứ hai nói rằng người ta mua cá ở cửa hàng hoa, nên ông xóa chữ 'ở đây'. Người thứ ba nói rằng ở đây không bán cá, chỉ để khoe, nên ông xóa 'có bán'. Người cuối cùng nói rằng cảm nhận mùi cá mà không cần biển, nên ông chủ cất luôn biển và không sử dụng nó nữa.
Qua bốn lời nhận xét khách quan, mọi người chỉ đều nhìn nhận về biển mà không thực sự hiểu nội dung và mục đích của nó. Mỗi ý kiến mang tính chủ quan, nhưng ông chủ không xem xét mà nghe theo ngay, tạo ra tình huống hài hước. Câu chuyện phê phán lối sống của ông chủ, người không kiên định, thiếu suy nghĩ chín chắn về hành động của mình.
Truyện Treo Biển mang lại tiếng cười sảng khoái và đồng thời để lại bài học quý báu: Cần tiếp thu từ người khác, nhưng phải chọn lọc kỹ lưỡng, không nên nghe theo mọi ý kiến mà không suy nghĩ. Cuộc sống yêu cầu sự chín chắn và lòng kiên định trong từng hành động.
7. Bài tham khảo số 6
Nụ cười, tiếng cười thể hiện sự hồn nhiên của con người trong cuộc sống. Dân tộc Việt Nam ta nổi tiếng với tinh thần lạc quan và biết vui vẻ.
Trong văn hóa dân gian, Truyện Treo Biển là một trong những tác phẩm tiêu biểu, phản ánh sự duyên dáng và sâu sắc của tiếng cười Việt.
Tấm biển quảng cáo của một nhà hàng bán cá trình bày thông điệp rõ ràng về địa điểm, hoạt động, sản phẩm, và chất lượng. Tuy nhiên, bốn vị khách quý đã góp ý một cách hài hước và thiếu suy nghĩ, khiến cho tấm biển bị thay đổi đến mức khó tin. Chủ nhà hàng không suy xét mà 'nghe nói, bỏ ngay', kết quả là cái biển quảng cáo giảm sút đến mức chỉ còn chữ 'cá'.
Điều hài hước là vị khách thứ tư cũng có ý kiến không thể hiểu nổi, nhưng chủ nhà hàng vẫn tiếp tục 'nghe nói, bỏ ngay'. Cuối cùng, tình huống trớ trêu này khiến mọi người không nhịn được cười. Truyện Treo Biển thông điệp nhẹ nhàng về việc phê phán những người thiếu chín chắn và độc lập trong hành động cũng như khi lắng nghe góp ý. Nghệ thuật gây cười của truyện này nằm ở khả năng tạo ra những tình huống trái ngược và kết thúc hài hước.
Truyện Treo Biển không chỉ mang lại tiếng cười mà còn giúp chúng ta suy ngẫm về cách sử dụng từ ngữ và lựa chọn từ sao cho chính xác. Tác phẩm này, cùng với truyện Đẽo Cày Giữa Đường, đều là những tác phẩm đáng cười và ý nghĩa trong văn hóa dân gian Việt Nam.