1. Bài viết biểu cảm về ngày khai giảng số 1
Ngày đầu tiên bước chân vào trường là khoảnh khắc đặc biệt, không gì có thể làm cho chúng ta quên đi. Những kí ức về những ngày đầu tiên đến trường đầy ấn tượng. Tôi, hiện đã là học sinh lớp 7, nhưng những kí ức ấy vẫn còn đọng mãi, đầy xúc động và hoài niệm.
Ngày ấy, giữa cuối thu và đầu đông, khi trời se se lạnh, những chiếc lá vàng rơi lác đác, đánh dấu sự bắt đầu của một năm học mới. Tôi thấp thỏm và tràn đầy háo hức, tưởng tượng về mọi thứ xung quanh sự kiện quan trọng này. Hôm nay, bà sẽ là người đưa tôi đến trường, vì bố mẹ đang bận công tác xa, không có nhiều thời gian. Quê tôi nằm ở vùng sông nước thôn quê, và để đến trường, chúng tôi phải qua con sông. Bác lái đò, với nụ cười tươi sáng hơn bao giờ hết, khiến tôi cảm thấy cuộc hành trình đơn giản. Trên chiếc đò, có nhiều học sinh và phụ huynh. Tôi nhận thấy sự lo lắng trên khuôn mặt họ. Điều đó khiến tôi nhận ra tầm quan trọng của ngày này. Trái tim tôi nặng trĩu, đang nghĩ suy, đột nhiên, tiếng bác lái đò vang lên: “Các cháu xuống nào, chúc các cháu hạnh phúc nhé.” Câu nói quen thuộc, nhưng hôm nay nó lại trở nên mới mẻ với tôi. Tôi mạnh mẽ nắm tay bà, bước xuống từ chiếc đò. Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, như làm thoát khỏi tâm trạng mệt mỏi trong tôi.
Phía trước là ngôi trường lớn, lộng lẫy. Bà vuốt nhẹ đầu tôi và nói: “Cháu yêu, đây là ngôi trường của chúng ta. Thật sự, tâm trạng của tôi thay đổi liên tục. Tôi không còn sợ hãi như trước, không còn nỗi lo theo bước chân của bà. Xung quanh trường, có hàng trăm sinh viên khác, mỗi người mang theo nhiều cảm xúc và suy nghĩ khác nhau. Một số trẻ nhỏ giữ chân mẹ, quấy rối. Bất ngờ, tiếng khóc của một đứa trẻ làm tôi quay lại, ôm mặt vào bà và không kìm được nước mắt. Nhưng tôi lại tỏ ra mạnh mẽ, lúc đó, một cô giáo điều khiển tôi và nói: “Mẹ hãy đưa cháu vào lớp đi.” Giọng nói ấm áp, thanh thoát và ngọt ngào của cô giáo khiến tôi liên tưởng đến mẹ. Tôi không còn sợ hãi nữa, thay vào đó là sự tự tin trong tôi, tôi sẽ học tốt để làm hài lòng bố mẹ và bà tôi.
3. Bài viết biểu cảm về ngày khai giảng số 3
Ngày khai trường là một kỷ niệm không thể nào quên, đặc biệt với những người trải qua nó. Lớp 7 đã là quen với không khí học đường, nhưng chiếc cặp tôi nhận được từ chú tôi làm tôi xao xuyến, bồi hồi, nhớ về kí ức ngây thơ của một đứa trẻ bước chân vào cổng trường, trong bàn tay gầy guộc của bà tôi đầy tình thương.
Ngày ấy, trời thu lạnh, mây bồng bềnh, là biểu hiện của một ngày khai trường mới. Tôi nao nao trong tưởng tượng, đối diện với sự kiện quan trọng. Lúc đó tôi còn bé, chưa thấu hiểu rõ về ngày khai trường, nhưng cảm nhận được sự quan tâm, sự bận rộn của người lớn khiến tôi hiểu đó là một ngày quan trọng. Bà tôi là người đưa tôi đến trường, bố mẹ tôi công tác xa nên không thể đi cùng. Quê tôi không phải là thành thị, là vùng sông nước thôn quê, đơn giản nhưng đậm chất dân dã. Trên đường đi học, bác lái đò chờ đón chúng tôi. Bác tươi tắn hơn, có lẽ vì ngày này, 'ngày tựu trường'. Trên đò, nhiều học sinh và phụ huynh, mỗi khuôn mặt trẻ đều lo lắng. Điều này làm tôi nhận ra tầm quan trọng của ngày này, nhưng cũng làm tăng thêm bận tâm. Tâm hồn nặng trĩu, nhưng rồi nhẹ nhàng như cánh hoa trong nắng mai, bởi bà tôi đang bên cạnh và sóng nước êm đềm. Chợt tiếng bác lái đò gọi: “Các cháu xuống, chúc các cháu vui vẻ.” Câu nói quen thuộc nhưng hôm nay lại in sâu vào tâm trí tôi. Nó như động lực, làm tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nắm tay bà, xuống đò. Làn gió nhẹ nhàng xua đi nắng nóng và lo lắng.
Trường học hiện ra trước mắt, to lớn, lộng lẫy hơn mọi nhà tôi từng thấy. Bà vuốt nhẹ đầu tôi: “Cháu yêu, đây là ngôi trường của chúng ta. Nơi cháu sẽ học tập và trưởng thành.” Tâm trạng tôi thay đổi liên tục, không còn sợ hãi nhưng chân tôi díu lại. Tôi vẫn cố nhảy theo bước chân của bà. Đến một đoạn, ngôi trường xuất hiện rõ ràng. Trước mặt là cổng lớn, chữ viết lằng nhằng khó hiểu. Xung quanh, hàng trăm sinh viên với nhiều tâm trạng khác nhau. Bạn thì níu chân mẹ, người thì mếu máo. Tiếng khóc òa sau lưng tôi, tôi chạy lại, úp mặt vào bà và nghẹn ngào. Nước mắt dưng dưng. Nhớ đến lời dỗ dành của bố mẹ, tôi lau nước mắt, đứng thẳng. Cô giáo đi lại, nói nhẹ: “Bà cho cháu vào lớp đi. Đây là lớp của cháu.” Giọng nói ấm áp, ngọt ngào, làm tôi liên tưởng đến mẹ. Tôi không còn sợ hãi nữa. Cô dắt tay tôi vào lớp, mùi thơm từ tà áo dài cô lan tỏa.
Đã vào lớp, tôi nhìn ra cửa sổ, tìm hình dáng thân thương của bà tôi trong lớp người đông đúc dặn dò con cái trước khi rời trường. Bà nhẹ nhàng nói: “Cháu ở lại ngoan nhé, trưa bà đón về.” Câu nói của bà khiến tôi yên tâm. Tiếp theo, cô giáo giới thiệu về bản thân. Bây giờ, lòng tôi không còn mối lo nào, tôi hoàn toàn bình tĩnh và chuẩn bị làm quen với cô giáo.
3. Ký ức về ngày khai giảng số 2
Mùa thu đã về, và tiếng ve hè đã chấm dứt. Không còn “…Chín mươi ngày nhảy nhót đồng quê - Ôi! Cả một mùa xuân trong mùa hạ” nữa. Ngày khai giảng năm nay dường như đến sớm hơn mọi năm. Những kí ức về ngày khai trường đầu tiên của tôi ùa về như nhắc nhở về quá khứ…
Lời kể về buổi sáng đầy gió và mưa, khi tôi cùng mẹ đến trường tham dự lễ khai giảng. Bước chân nhỏ bé trong chiếc đồng phục mới, cùng với cặp sách tự tay chuẩn bị. Mẹ dắt tay tôi qua màn mưa, con đường quen thuộc nay trở nên mới mẻ và lạ lẫm. Tôi cảm nhận được sự háo hức, nôn nao chờ đợi cho ngày khai trường đầu tiên trong cuộc đời. Điều lớn lao và mới mẻ đến với tôi: tôi đã vào lớp một, trở thành người lớn. Tôi quan sát những cảnh vật quen thuộc từ thời thơ ấu trở nên lạ lẫm, như một bước ngoặc lớn trong cuộc đời.
Trên đường đến trường, tôi ngắm nhìn những chiếc áo dài trắng của chị em học sinh, anh chị với khăn quàng đỏ thắm, và cả những bạn cùng lứa như tôi đang rụt rè nắm tay mẹ. Cảm giác bịn rịn, hồi hộp khi chúng tôi bước vào trường mới to lớn. Bảng tên “Trường tiểu học Nguyễn Khuyến” rực rỡ màu xanh biển, là hình ảnh chính xác như mẹ đã giới thiệu. Tiếng trống khai giảng là bản nhạc khởi đầu cho hành trình học vấn, đánh dấu bước ngoặc quan trọng trong cuộc đời tôi.
Sáu năm đã trôi qua, tôi không còn là cô bé lớp một. Những kỉ niệm ngày đầu tiên của tôi có lẽ đã phai nhòa, nhưng vẫn hiện hữu trong tâm trí, là những thời khắc trong sáng và ký ức về ngày khai trường năm ấy.
4. Hành trình khai giảng số 5
Là học sinh lớp 7, em đã trải qua 7 lần tham gia lễ khai giảng. Tuy nhiên, ấn tượng đặc biệt nhất với em là buổi khai giảng năm lớp 5. Đó là một trải nghiệm online không giống ai.
Năm đó, đại dịch covid-19 đang diễn biến phức tạp, buộc mọi người phải thực hiện giãn cách xã hội và giữ an toàn tại nhà. Trong bối cảnh ấy, em cùng bạn bè và thầy cô tham gia buổi khai giảng online. Hồi đó, em thức dậy sớm, chuẩn bị đồng phục, chải tóc, và ôn lại các hướng dẫn từ cô. Bao hồi hộp và lo lắng như buổi khai giảng đầu tiên hồi lớp 1 trở lại.
Đúng 8h, em kết nối vào phòng họp zoom do thầy giáo mở. Rồi em đứng lùi ra xa, xuất hiện hoàn toàn trên màn hình. Mọi thứ vẫn diễn ra như mọi năm: chào cờ, hát Quốc ca, đọc tuyên thệ, nghe thầy cô phát biểu, và tiết mục hát của các bạn học sinh. Nhưng tất cả chỉ qua màn hình máy tính. Có bạn bị đăng xuất giữa lúc thầy đang nói, có bạn quên tắt mic khiến mọi người nghe tiếng “Dạ” rõ ràng. Bao chi tiết bất ngờ, thú vị, chỉ có trong buổi khai giảng đặc biệt như vậy.
Hai năm đã trôi qua, những cảm xúc từ buổi khai giảng đó vẫn còn đọng mãi trong em. Thỉnh thoảng, em cùng bạn bè nhắc lại những kỷ niệm đó.
5. Hành trình khai giảng số 4
Mỗi năm, khi thu sang tháng 9, lá ngoại đường rụng, đám mây bàng bạc trên bầu trời, vườn hoa thơm ngát, ong bướm rộn ràng, lòng tôi lại nhớ về ký ức mơn man của buổi tựu trường. Nhưng đáng nhớ nhất chắc chính là ngày bước vào lớp 1. Tạm biệt tuổi thơ, chúng ta bắt đầu hành trình mới, học chữ, học toán.
Em vẫn nhớ hôm ấy, ánh nắng bình minh lấp ló qua cửa sổ. Cùng mẹ đến trường, em thức dậy sớm, mặc đồng phục mới, chuẩn bị cặp sách. Con đường quen thuộc, lòng lo lắng, háo hức, nôn nao chờ đợi. Chờ đợi ngày đầu tiên dự buổi khai trường.
Ở cổng trường, thế giới mới mở ra. Trường to lớn, tấm bảng “Trường tiểu học Quang Trung” nổi bật. Sân rộng, cửa lớp mở ra trước mắt. Học lớp 1A, cô Phương làm chủ nhiệm. Bước vào lớp, em cảm thấy lạ lẫm, nhìn xung quanh những gương mặt mới. Cảm giác hụt hẫng chiếm lấy em, nhưng giây phút thiêng liêng của lễ khai giảng đã xua tan mọi lo lắng.
Con đường học vấn mở ra. Lá cờ, bài hát Quốc ca, tiếng vỗ tay, những khoảnh khắc rụt rè dần tan biến. Tiếng trống khai giảng đánh dấu bước ngoặc lớn trong cuộc đời em. Kỉ niệm về những buổi khai giảng vẫn mãi đọng lại, là động lực để em cố gắng học tập và tiến bộ hơn nữa.
6. Bài văn biểu cảm về ngày khai giảng số 6
Một mùa hè đã trôi qua, chúng em quay lại trường, bắt đầu một năm học mới. Ngày đầu tiên đi học để lại trong em những ấn tượng đặc biệt.
Trước đó, em cùng bố mẹ đi sắm sách vở, từng quyển được bọc kỹ. Em háo hức đếm ngày gặp lại bạn bè và trường thân yêu. Khi bước vào cổng trường, em ngửi thấy mùi sơn mới, những bức tường mới tinh. Sân trường đông đúc, tiếng cười, trò chuyện rộn ràng. Em bước vào, cảm nhận không khí tươi mới, và bất ngờ được cô bạn thân chào đón. Chúng em tâm sự và bước đi đến lớp với niềm vui không giới hạn. Bước chân vào lớp, mọi người vui vẻ chào đón, cô giáo tươi cười, chuẩn bị cho năm học mới.
Cô giáo mặc áo dài trắng, giọng nhẹ nhàng, nụ cười tươi. Cô phổ biến nội quy và chuẩn bị cho buổi khai giảng. Chúng em quên hết thời gian trong không khí sôi động. Buổi dặn dò kết thúc, em trở về nhà với niềm vui và hy vọng cho một năm học mới thành công.
7. Bài văn biểu cảm về ngày khai giảng số 5
Mỗi người chúng ta đều giữ trong mình những cảm xúc và kỷ niệm đặc biệt về ngày tựu trường, bước vào cánh cổng học vấn. Dù đã là học sinh lớp 7, nhưng tôi vẫn nhớ rõ cảm giác của ngày đầu tiên đi học. Là lúc tôi bắt đầu bước vào thế giới học đường, tay mẹ dìu dắt.
Ngày hôm đó, thời tiết trở nên dễ chịu, lá vàng rơi đầy con đường tới trường. Mẹ dắt tôi đi, lúc ấy, tôi chưa rõ lắm về buổi khai giảng, chỉ biết mẹ đưa tôi đi như mọi lần. Khi mẹ nói đó là buổi tựu trường đầu tiên, tôi cảm thấy hồi hộp. Tôi mặc đồng phục mới, và trong tôi bắt đầu nảy sinh sự tò mò và hứng thú về những trải nghiệm mới. Nhưng khi đến trường, mọi thứ trở nên lạ lẫm, xa lạ.
Trước cổng trường, tôi ngần ngại. Mọi thứ đều mới mẻ, người và không gian. Mẹ nắm chặt tay tôi và nói nhẹ nhàng: “Đừng lo, con ở đây có mẹ. Khi học xong, mẹ sẽ đón con”. Cảm giác an tâm hơn khi mẹ nói như vậy. Cô giáo chào đón và dẫn chúng tôi vào lớp. Lúc đó, tôi cảm thấy thoải mái hơn và sẵn sàng để bắt đầu hành trình học tập mới.
Cả buổi khai giảng diễn ra trong không khí vui tươi và thoải mái. Cô giáo không chỉ giảng bài mà còn chia sẻ, làm cho chúng tôi cảm thấy thân thuộc. Những cảm xúc từ buổi tựu trường đầu tiên luôn là đặc biệt và khó quên. Chúng khiến tôi nhớ mãi và mang lại niềm vui khi hồi tưởng về những kỷ niệm đẹp của thời học sinh.