- - Sông Hương và núi Ngự là biểu tượng của Huế, nổi bật trong thơ ca Việt Nam.
- - Trong tác phẩm "Ai đã Đặt Tên Cho Dòng Sông", Hoàng Phủ Ngọc Tường miêu tả sông Hương như bản trường ca hùng vĩ, vừa mạnh mẽ, vừa dịu dàng.
- - Tại thượng nguồn, sông Hương được ví như cô gái Di-gan phóng khoáng và man dại, đồng thời là người mẹ phù sa của văn hóa xứ Huế.
- - Tác phẩm thể hiện sự kết hợp giữa vẻ đẹp tự nhiên và cảm xúc con người, phản ánh tình yêu và niềm tự hào về dòng sông và vùng đất Huế., Sông Hương, qua ngòi bút của Hoàng Phủ Ngọc Tường, hiện lên như một bản trường ca mạnh mẽ và hoang dã giữa rừng già, nhưng cũng đầy vẻ dịu dàng khi đi qua các dặm dài hoa đỗ quyên. Tác giả đã nhân hóa sông Hương như một cô gái Di-gan phóng khoáng và mạnh mẽ, đồng thời miêu tả sự chuyển mình của sông từ sức mạnh nguyên sơ ở thượng nguồn đến vẻ đẹp trí tuệ khi về với Huế. Tác phẩm không chỉ thể hiện sự kỳ vĩ của sông Hương mà còn khẳng định vai trò quan trọng của nó trong văn hóa Huế., Sông Hương được Hoàng Phủ Ngọc Tường miêu tả với sự kết hợp giữa vẻ đẹp hùng tráng và trữ tình, từ sự dữ dội đến sự dịu dàng của dòng sông. Tác giả so sánh sông Hương với cô gái Di-gan phóng khoáng, tạo nên hình ảnh hoang dã nhưng cũng đầy quyến rũ và tinh tế. Sông Hương không chỉ là biểu tượng của vẻ đẹp bên ngoài mà còn là “người mẹ phù sa” của văn hóa Huế, âm thầm đóng góp cho văn hóa vùng đất qua nhiều thế kỷ. Tác phẩm “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” thể hiện sự kết hợp hoàn hảo giữa ký, tả, và nhân hóa để khắc họa vẻ đẹp sâu sắc của sông Hương.
Núi Ngự và sông Hương trở thành biểu tượng của xứ Huế, đầy mơ mộng. Sông Hương không chỉ gắn bó với cuộc sống và tâm hồn của người dân Huế mà còn trở thành đề tài bất tận trong thơ ca Việt Nam. Tác giả Hoàng Phủ Ngọc Tường đã miêu tả rất cặn kẽ về dòng sông này trong tác phẩm 'Ai đã Đặt Tên Cho Dòng Sông' của mình.
Trong đoạn trích đầu tiên, sông Hương hiện lên như bức tranh nền của đại ngàn Trường Sơn, như một bản trường ca hùng vĩ giữa rừng già. 'Giữa rừng già, dòng sông như bản trường ca, rộn ràng giữa bóng cây đại ngàn, mãnh liệt vượt qua ghềnh thác, cuộn xoáy như cơn lốc vào đáy vực bí ẩn.' Những hình ảnh này giúp độc giả tưởng tượng về một sông Hương khác biệt.
Tác giả đã rất công phu khi khám phá sông Hương, từ kinh thành đến thượng nguồn. Ở thượng nguồn, sông Hương hiện lên như cô gái Di gan phóng khoáng và man dại, được rừng già hun đúc thành bản lĩnh gan dạ, một tâm hồn tự do và trong sáng.
Sông Hương còn là người mẹ phù sa của vùng văn hóa xứ sở, khởi nguồn cho một không gian văn hóa trang trọng.
Đại ngàn Trường Sơn chế ngự sức mạnh bản năng của dòng sông Hương, khiến nó mang một vẻ đẹp dịu dàng, trí tuệ, trở thành người mẹ phù sa của vùng văn hóa. Tác giả đã tận tâm khám phá thượng nguồn sông Hương, cảm nhận từ nhiều góc độ, khám phá vẻ đẹp đa dạng của nó. Trong không gian hùng vĩ của núi rừng Trường Sơn, sông Hương là điểm nhấn hài hòa, ấn tượng với đất trời xứ Huế.
Đời sống ở Trường Sơn của sông Hương âm thầm bí hiểm, giống như người con gái giữ chìa khóa trong hang đá dưới chân núi Kim Phụng.
Tác giả vận dụng nhiều bút pháp nghệ thuật để miêu tả nét tính cách của sông Hương, với động từ, tính từ mạ non và màu sắc sống động. Bức tranh về thiên nhiên xứ Huế được tạo ra hài hòa, sống động.
Tham Khảo Số 1
Chủ Đề Tham Khảo Số 1“Những dòng sông hòa mình vào đất
Bắt nước từ đỉnh cao xuống thấp, ngân nga ca khúc
Người hòa mình trong vũ điệu của nước
Đôi chân trần nhẹ nhàng bước đi qua thác ngựa
(Dòng Sông, Tác giả ẩn danh)
Việt Nam, mảnh đất hòa quyện với những con sông nâng niu, trải dài như đường chữ S, là một bức tranh sơn thủy hữu tình in sâu vào tâm hồn mỗi người con Việt. Từ thời vua Hùng bắt đầu xây dựng đất nước ven sông Hồng, đến những trận đánh kinh điển trên sông Bạch Đằng, sông Như Nguyệt, hồn sông Việt mãi mãi hòa mình trong những trang sử hào hùng và quyền lực. Khi nhắc về quê hương, chúng ta thường ôm trọn yêu thương cho dòng sông đã gắn bó với quê cha, quê mẹ từ bao đời nay. Có thể là sông Lô hùng vĩ gắn liền với tên tuổi của nhạc sĩ Văn Cao, sông Đuống uốn lượn như một chiếc dải tóc mềm mại trong thơ Hoàng Cầm, hay là dòng sông Đà hùng dữ, trữ tình theo lời Nguyễn Tuân. Với Hoàng Phủ Ngọc Tường, dòng sông Hương đặc biệt quan trọng, trở thành đề tài tinh thần trong tác phẩm “Ai đã đặt tên cho dòng sông?”. Vẻ đẹp của dòng sông Hương ở khúc thượng nguồn được tác giả thể hiện một cách tinh tế và sống động.
“Ai đã đặt tên cho dòng sông?” là tác phẩm đặc sắc, đại diện cho thể loại ký của văn học Việt Nam hiện đại. Viết tại Huế vào năm 1981, tác phẩm mở ra câu hỏi hấp dẫn về vẻ đẹp của dòng sông Hương, khám phá từ góc nhìn đa dạng và phong phú. Khúc thượng nguồn của sông Hương, nơi vẻ đẹp vẫn giữ được sự bí ẩn, đượm hương của rừng Trường Sơn. Tác giả sử dụng những hình ảnh hùng vĩ, mạnh mẽ khi mô tả dòng sông “rầm rộ giữa bóng cây đại ngàn, mãnh liệt qua những ghềnh thác, cuộn xoáy như cơn lốc…” Từ hình ảnh tràn đầy sức sống của đoàn đội trẻ người mẫu trình diễn trên sân khấu nước dữ, đến vẻ đẹp dịu dàng của hoa đỗ quyên rừng, tất cả hòa quyện tạo nên một bức tranh sinh động, đẹp đẽ về dòng sông Hương tại thượng nguồn.
Dòng sông Hương không chỉ là một dòng nước, mà còn là một thực thể có tâm hồn và tính cách độc đáo. Hoàng Phủ Ngọc Tường nhân hóa sông Hương, đưa ra hình ảnh của một cô gái Di-gan “phóng khoáng và hoang dại” với vẻ quyến rũ, bí ẩn. Dòng sông như một người phụ nữ trẻ, đầy sức sống, tự do nhảy múa trong rừng già. Đồng thời, tác giả cũng thể hiện một khía cạnh mới của sông Hương khi nó trở thành “người mẹ phù sa của vùng văn hóa xứ sở”. Sông Hương biến hình thành một người phụ nữ dịu dàng, bao dung, ngàn đời nuôi dưỡng những đứa con trong Huế. Tác phẩm là sự kết hợp tinh tế giữa vẻ đẹp hùng vĩ, trữ tình của sông Hương và những cảm xúc, tình cảm của con người Huế.
Chấm điểm cho Bài tham khảo số 3
Đánh giá Bài tham khảo số 33. Đánh giá chi tiết Bài tham khảo số 2
Viết về quê hương đẹp như tranh, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã sáng tạo một tác phẩm thơ về dòng sông Hương, đó chính là “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” – một tác phẩm nổi tiếng mà chúng ta hiện đang học. Trong đoạn văn này, độc giả không thể không say mê vẻ đẹp của con sông tự nhiên tại thượng nguồn.
Sông Hương, nhìn từ nguồn, là dòng chảy có mối liên kết sâu sắc với dãy Trường Sơn. Tại thượng nguồn, Sông Hương hiện thị vẻ đẹp của một sinh lực mạnh mẽ, hoang dã, cá tính, hùng vĩ nhưng cũng rất dịu dàng và cuốn hút. Sự mạnh mẽ, hoang dã của con sông được thể hiện qua những so sánh: “như một bản trường ca của rừng già, hùng vĩ giữa bóng cây đại ngàn”; khi đi qua vùng địa hình hiểm trở, sông Hương mang vẻ đẹp dữ dội: “mạnh mẽ qua những ghềnh thác, cuộn xoáy như cơn lốc vào những đáy vực bí ẩn”.
Nhưng cũng có những lúc nó trở nên nhẹ nhàng, thơ mộng, trữ tình, “dịu dàng và cuốn hút giữa những dặm đường dài chói lọi màu đỏ của hoa đỗ quyên rừng”. Hai từ “dịu dàng” và “cuốn hút” tạo nên một thoáng bất ngờ của Sông Hương. Màu đỏ của hoa đỗ quyên rừng làm sáng bóng dòng sông, mang đến một vẻ tươi mới. Có lẽ đó là thời điểm Sông Hương đẹp nhất.
Khi đi vào lòng Trường Sơn, “Sông Hương trở thành như một cô gái Di-gan phóng khoáng và man dại. Rừng già đã tạo cho nó một bản lĩnh mạnh mẽ, một tâm hồn tự do và trong trắng”. Hình ảnh cô gái Di-gan là biểu tượng quen thuộc của phương Tây về những nghệ sĩ lang thang, tự do, mang theo lời ca và điệu múa để “châm ngòi” cho nhiều người. Đây là sự so sánh - liên tưởng mạnh mẽ, bất ngờ, lấp lánh trí tuệ, thể hiện cái nhìn đa chiều của tác giả về sự hội nhập văn hóa trong thời đại mới. Tác giả đã kết hợp văn hóa phương Tây vào văn hóa Việt Nam; đưa thượng nguồn của Sông Hương ra thế giới một cách cụ thể, dễ hình dung nhất qua hình ảnh của cô gái Di-gan. Sự ẩn dụ và nhân hóa sâu sắc, trí tuệ khi chạm đến chiều sâu tâm hồn của Sông Hương như tâm hồn của một con người thực sự, một cô gái với “một tâm hồn tự do và trong trắng”
Rời khỏi rừng, “Sông Hương nhanh chóng thay đổi thành vẻ đẹp nhẹ nhàng và trí tuệ, trở thành người mẹ phù sa của vùng văn hóa đất Huế” – nguồn gốc của văn hóa xứ Huế. Tác giả kết luận: để hiểu rõ về dòng sông, hãy đi lên thượng nguồn; giống như việc hiểu biết một dân tộc, hãy tìm hiểu rõ nguồn gốc của họ. Nếu chỉ nhìn vào bức tranh kiến trúc của Sông Hương, người ta sẽ không thể hiểu đầy đủ bản chất và cuộc hành trình gian nan mà nó đã trải qua, không hiểu đến phần nào tâm hồn sâu thẳm mà dòng sông dường như không muốn để lộ.
Hành trình của Sông Hương từ thượng nguồn đến biển là hành trình của tâm hồn xứ Huế, hiển hiện mọi khía cạnh của nó, vừa mạnh mẽ, sâu lắng; vừa trữ tình đam mê; vừa phong cách trí tuệ. Miêu tả ca ngợi vẻ đẹp tự nhiên của Sông Hương cũng là việc tôn vinh văn hóa của một vùng đất, khám phá tâm hồn con người xứ Huế. Sông Hương trở thành biểu tượng của Huế, đại diện cho một vùng đất và con người cố đô. Qua những khám phá, phát hiện sâu sắc và độc đáo về Sông Hương, tác giả đã thể hiện tình yêu mến, sâu sắc và niềm tự hào lớn lao của mình đối với dòng sông quê hương, với xứ Huế thân thương.
Chúng ta thấy rằng đoạn kết này, mặc dù Sông Hương tiếp tục chảy, nhưng nó để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng độc giả. Dù đi đâu, về đâu, ta mãi mãi không thể quên vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình của dòng sông quê hương cũng như thành phố Huế yên bình. Đó chính là những giá trị chân chính mà Hoàng Phủ Ngọc Tường muốn chia sẻ với chúng ta hôm nay.
Bài tham khảo số 2
Bài tham khảo số 2Trong vùng đất đẹp của Việt Nam, điều gì khiến chúng ta ấn tượng nhất? Có thể là lịch sử dân tộc, có thể là truyền thống văn hóa lâu dài. Tuy nhiên, có một ý kiến cho rằng, đó chính là vẻ đẹp của quê hương. Nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường đã khéo léo ghi lại vẻ đẹp của dòng sông Hương, đặc tả nét độc đáo của sông Hương ở thượng nguồn. Vẻ đẹp tuyệt vời và thơ mộng ấy đã in sâu vào trái tim, không bao giờ phai nhòa.
Bằng ngòi bút tài năng, Hoàng Phủ Ngọc Tường thể hiện mọi cảm xúc, đưa ra những câu từ tinh tế trên trang giấy để chúng ta cảm nhận một vẻ đẹp vô tận của sông Hương. Sự tự do mãnh liệt của sông Hương ở thượng nguồn khiến nó trở nên phóng khoáng, điêu luyện, nhẹ nhàng và mềm mại trong tâm trí của chúng ta. Với trái tim yêu Huế, yêu cảnh đẹp quê hương, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã ghi lại một bức tranh tuyệt vời, mang đến cho chúng ta cảm giác rất riêng.
Và đầu tiên, hãy nhìn vào thượng nguồn. Ở nơi này, ta như cảm nhận một vẻ đẹp của dòng sông như sự tự do mãnh liệt.
Vẻ đẹp của dòng sông ở thời điểm này khiến tác giả nảy sinh hình ảnh của một người con gái - những cô gái di gan. Đó là những cô gái được biết đến với sự phóng khoáng, tự do và vẻ man dại của một tâm hồn đầy sức sống và mãnh liệt. Qua ngòi bút của tác giả, sông Hương được miêu tả với những điều kỳ vĩ và tuyệt vời nhất: “sông Hương tựa như một bản trường ca của rừng già, rồi rất hùng vĩ giữa bóng cây đại ngàn, khi mạnh mẽ vượt qua nhiều ghềnh thác, khi cuộn xoáy như cơn lốc vào những đáy vực sâu, sau đó lại dịu dàng say đắm giữa những dặm đường dài chói lọi màu hoa đỗ quyên rừng”. Sông Hương thực sự là một hình ảnh cực kỳ hùng vĩ, mạnh mẽ, sinh ra và lớn lên giữa núi rừng, nên nó mang một bản tính tự do và mãnh liệt. Chỉ với vài chi tiết, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã diễn đạt đầy đủ đặc điểm của sông Hương khi ở thượng nguồn. Đây là một cách nhân hóa tinh tế, gợi lên được vẻ hoang sơ, hấp dẫn của con sông này.
Thấu hiểu thông qua ngòi bút của Hoàng Phủ Ngọc Tường, sông Hương thực sự sống động trong tâm hồn của độc giả. Nó toát lên cái tính cách và vẻ đẹp kỳ bí, hùng vĩ. Cảm ơn Hoàng Phủ Ngọc Tường đã đóng góp thêm một góc nhìn đẹp của quê hương, làm cho chúng ta tự hào hơn về đất nước mình.
Bài tham khảo số 5
Điều kỳ diệu tại số 5
Nếu người Hà Nội tự hào với dòng sông Hồng huyền bí, thì người Huế cũng tự hào khi có dòng sông Hương quyến rũ, đi qua thành phố cổ với những lăng tẩm, đền đài. Con sông đã là chứng nhân cho biết bao thăng trầm của lịch sử và cuộc sống. Sông Hương mang đến sức sống mới cho cảnh đẹp và con người Huế. Vì thế, người Huế tỏ ra kiêu hãnh với dòng sông ấy, biểu tượng của niềm tự hào và lòng yêu quê. Có thể vì điều đó, sông Hương đã trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều tác phẩm thơ ca, âm nhạc và hội họa sâu sắc. Hoàng Phủ Ngọc Tường, một người con Huế, đã để mắt đắm chút lời trong tùy bút “Ai đã đặt tên cho dòng sông?”. Bằng cách viết trữ tình và uyên bác, ông đã thể hiện sự tài năng và tri thức sâu sắc về mối liên kết giữa sông Hương và lịch sử, văn hóa, và nghệ thuật.
Mở đầu, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã giới thiệu về sự đặc biệt và quyến rũ của sông Hương. Nó là con sông duy nhất của thành phố, đã vượt qua nhiều thách thức để đến với vùng đất êm đềm. Sự đa dạng của sông Hương ở thượng nguồn được mô tả như “một bản trường ca của rừng già, vang vọng giữa bóng cây đại ngàn, mãnh liệt qua thác ghềnh và xoáy xoay như cơn lốc vào những vực thẳm”, đồng thời mang vẻ đẹp “dịu dàng và say mê giữa những dải màu đỏ của hoa đỗ quyên rừng”. Tính lưỡng thể của sông Hương tại thượng nguồn không chỉ thể hiện sức mạnh mà còn là biểu tượng của “bản năng mạnh mẽ ở phụ nữ”, đồng thời có vẻ đẹp tinh tế và trí tuệ, trở thành “người mẹ phù sa của một vùng văn hóa xứ sở”.
Con đường chảy của sông Hương ở thượng nguồn trở nên huyền bí và kỳ lạ, khi nó được mô tả như “cuộc hành trình gian truân” và nó đã kín đáo ở cửa rừng, chìa khóa được ném vào những hang đá dưới chân núi Kim Phụng. Nguyễn Tuân đã diễn đạt tiếng thác sông Đà như “là lời oán trách... như lời van xin... như thách thức, giọng gầm ghênh và chế nhạo”, đôi khi như tiếng rống của ngàn con trâu “đang rối bời giữa rừng vầu rừng tre nứa nổ lửa”... Những ấn tượng sâu sắc này đã tạo nên một không khí đặc biệt và đầy ảnh hưởng khi đọc tùy bút “Người lái đò Sông Đà”. Hoàng Phủ Ngọc Tường cũng thể hiện tài năng khi sáng tạo ra những liên tưởng, so sánh, ẩn dụ và nhân hóa miêu tả vẻ đẹp lưỡng thể của sông Hương giữa đại ngàn Trường Sơn. Tác giả nhắc nhở người đọc rằng “nếu chỉ chú ý vào khuôn mặt tráng lệ của nó... sẽ không thấu hiểu đầy đủ bản chất của sông Hương và cuộc hành trình gian truân mà nó đã trải qua…”. Suy tưởng này khiến cho những liên tưởng mà tác giả đưa ra trở nên đầy cảm xúc.
Đoạn trích trên là một tác phẩm xuôi súc tích và tràn đầy chất thơ về sông Hương. Với cái nhìn tài năng và uyên bác của tác giả, sông Hương được khám phá từ nhiều góc độ khác nhau, từ địa lý và lịch sử đến văn hóa và thơ ca. Nhà văn đã kết hợp sự linh hoạt giữa việc kể chuyện và miêu tả, sử dụng những biện pháp nghệ thuật như nhân hoá, so sánh và ẩn dụ, tạo ra một hình ảnh sống động của sông Hương. Ngôn từ phong phú, đa dạng, và giọng văn đa dạng đã tạo nên kiệt tác “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” mang đặc điểm riêng biệt trong văn phong của tác giả.
Tùy bút “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” thể hiện tình yêu sâu sắc đối với quê hương và con người Huế của nhà văn. Tác phẩm chứng minh về kiến thức vững về văn hóa và nghệ thuật của tác giả. Bài viết đã khẳng định thành công của ông trên con đường văn học trong thể loại tùy bút, đồng thời thể hiện cái “tôi” cá nhân độc đáo và trữ tình. Nhà văn đã truyền đạt một bài học về tình yêu với thiên nhiên và quê hương. Bởi vì có quê hương, chúng ta mới có ngày hôm nay. Có lẽ vì điều đó mà trong thơ của Đỗ Trung Quân đã viết:
“Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều”
“Ai đã đặt tên cho dòng sông?” là sự khám phá mới và thể hiện sự sáng tạo của Hoàng Phủ Ngọc Tường trong thể loại tùy bút. Tác giả đã tôn vinh vẻ đẹp của thiên nhiên xứ Huế và khẳng định tài năng uyên bác của mình. Sông Hương, như một dòng sông bất tử, sẽ luôn chảy mãi cùng thời gian và in sâu vào tâm trí của độc giả.
Châm ngôn số 4
Dẫn chứng số 4
Thiên nhiên luôn là nguồn cảm hứng không ngừng cho thơ văn từ xưa đến nay, mang lại sự quen thuộc và độc đáo. Các văn nhân thời trung đại thường tìm kiếm cảm hứng từ mây, tuyết, nguyệt, cầm, kì, thi, tửu - những thú vui tao nhã trong cuộc sống. Trong khi đó, những tác giả hiện đại thường chú ý đến cảnh sắc của thiên nhiên đất nước. Dòng sông, với dòng nước êm đềm xuôi chảy, mang theo lịch sử và những đặc điểm độc đáo về địa lý, thường làm cho tác giả không thể không cảm nhận và sáng tạo nghệ thuật. 'Ai đã đặt tên cho dòng sông' của Hoàng Phủ Ngọc Tường chính là một tác phẩm như vậy, sinh ra từ sự thôi thúc của tình yêu đối với vẻ đẹp của nhà văn.
Hoàng Phủ Ngọc Tường, người con của Quảng Trị, một miền đất đầy gió Lào cát trắng, nhưng cuộc đời ông lại chẳng ngừng liên kết với xứ Huế mộng mơ. Ông sở hữu vốn kiến thức sâu rộng, đặc biệt về lịch sử, địa lý, và văn hóa. Là một nhà văn chuyên về thể loại bút kí, phong cách nghệ thuật của ông kết hợp tài năng và trữ tình, với những liên tưởng mạnh mẽ và lối viết mê đắm. 'Ai đã đặt tên cho dòng sông' được viết năm 1981, là tác phẩm mà ông in trong tập bút kí cùng tên năm 1986.
Đặt dòng sông trong bối cảnh dãy Trường Sơn, nhà văn thể hiện cảm nhận về sự khám phá, cắt nghĩa và lí giải, với cái nhìn sâu sắc về cội nguồn. Ở thượng nguồn, sông Hương được so sánh như 'bản trường ca của rừng già', đúng như tên gọi mà nhà văn đã chọn. Tại nơi khởi nguồn, gắn với đại ngàn Trường Sơn hùng vĩ, con sông thể hiện vẻ đẹp của sức sống mãnh liệt và hùng tráng, như một bản trường ca bất tận của thiên nhiên. Bức tranh so sánh này giúp tạo nên hình ảnh của sông Hương với chiều dài hùng vĩ và dòng chảy mãnh liệt giữa rừng già. Câu văn dài, sử dụng thủ pháp điệp cấu trúc, tạo ra âm hưởng hùng tráng, mạnh mẽ của dòng sông giữa rừng già. Nhà văn còn nhân cách hóa Sông Hương như cô gái Digan, một liên tưởng thú vị và độc đáo. Sông Hương được tưởng tượng như một người con gái mang sức mạnh hoang dã của rừng già, nhưng cũng biết tạo ra vẻ đẹp dịu dàng và trí tuệ khi về với Huế - sự dịu dàng sau những thách thức và trí tuệ sau những trải nghiệm gian khổ.
Nhà văn không chỉ đưa ra cái nhìn về vẻ đẹp của sông Hương mà còn muốn nhấn mạnh về vai trò sáng tạo của nó trong việc tạo nên và bảo tồn văn hóa của một vùng đất. 'Ai đã đặt tên cho dòng sông' là một bức tranh về sự đóng góp quan trọng của sông Hương cho văn hóa Huế ngày nay. Nhà văn chia sẻ cái nhìn sâu sắc hơn, ghi công cho sông Hương như một người sáng tạo quan trọng, gìn giữ và bảo tồn văn hóa đặc biệt của xứ Huế. Sông Hương, dù âm thầm, luôn đóng góp cho vùng đất này, là nguồn cảm hứng không ngừng cho tác giả và là đấng sáng tạo vô cùng quan trọng trong hình thành văn hóa độc đáo của Huế. Bức tranh về vẻ đẹp và tính cách của sông Hương, như là một phụ nữ mạnh mẽ và trí tuệ, khắc họa bởi Hoàng Phủ Ngọc Tường, là điểm nhấn đặc biệt của tác phẩm.
Tài liệu tham khảo số 7
Tài liệu tham khảo số 7
7. Tài liệu tham khảo số 6
Hoàng Phủ Ngọc Tường, một trong những nghệ sĩ bút kí tài năng, tác phẩm nổi bật của ông là “Ai đã đặt tên cho dòng sông”. Trong tác phẩm, dòng sông Hương ở thượng nguồn được mô tả với vẻ đẹp mãnh liệt, hoang dã nhưng cũng tràn ngập sự dịu dàng và cuốn hút, nhất là khi bắt đầu từ thượng nguồn.
Con sông Hương ở thượng nguồn, theo cảm nhận của Hoàng Phủ Ngọc Tường, giống như “bản trường ca của rừng già”. Nơi này, dòng sông kết hợp với dãy núi Trường Sơn hùng vĩ, hiện lên mạnh mẽ với sức mạnh nguyên sơ bản năng: “rầm rộ giữa những bóng cây đại ngàn, mãnh liệt qua những ghềnh thác, cuộn xoáy như những cơn lốc vào những đáy vực bí ẩn”. Bằng lối viết so sánh tinh tế và cấu trúc câu chữ sắc bén, tác giả đã tạo nên một bức tranh tự nhiên, như một bản nhạc của thiên nhiên. Tuy vẻ đẹp của sông Hương hiện lên hùng tráng, nhưng cũng không thiếu sự trữ tình. Sau những biểu hiện “rầm rộ”, “cuộn xoáy”, dòng sông dần trở nên “dịu dàng” và “say đắm” giữa vẻ đẹp dọc theo những dặm đường đầy màu đỏ của hoa đỗ quyên rừng.
Điều độc đáo nhất là vẻ đẹp hoang dã của rừng già đã được tác giả so sánh với một “cô gái Di-gan phóng khoáng và man dại”. Cô gái Di-gan, những người thích sống tự do và yêu những niềm vui như ca hát và nhảy múa, mang đến vẻ đẹp mê hoặc và quyến rũ. Khi so sánh sông Hương với những cô gái Di-gan, Hoàng Phủ Ngọc Tường tạo nên một ấn tượng mạnh mẽ về vẻ đẹp hoang dã và tinh tế của dòng sông, tự do và quyến rũ như những cô gái.
Tác giả muốn giới thiệu một góc nhìn sâu sắc hơn, với mong muốn “ghi công” cho sông Hương như một “đấng sáng tạo” đã đóng góp vào văn hóa của vùng đất. Người đọc được nhắc nhở rằng sông Hương không chỉ là biểu tượng đẹp bên ngoài mà còn là nguồn gốc của văn hóa Huế. Dòng sông trở thành “người mẹ phù sa của một vùng văn hóa xứ sở”, duy trì và bồi đắp văn hóa cho cả hai bờ sông. Mặc dù công lao lớn của sông Hương không được bộc lộ ra ngoài, nó vẫn âm thầm cống hiến cho Huế qua nhiều thế kỷ. Dòng sông trở nên sống động và có tính nhân cách, được mô tả như một “con người có cá tính, tâm hồn tự do và trong sáng”.
Qua bức tranh sống động và sâu sắc, tác giả đã làm nổi bật vẻ đẹp và “nhân cách” của sông Hương, là nét “tính cách” đáng quý trọng mà Hoàng Phủ Ngọc Tường muốn chia sẻ.
Vậy là, con sông Hương ở thượng nguồn đã được tác giả mô tả một cách độc đáo. “Ai đã đặt tên cho dòng sông” không chỉ là một tác phẩm văn học, mà còn là bức tranh tuyệt vời về biểu tượng của thành phố Huế.
Tài liệu tham khảo số 6
Tài liệu tham khảo số 6
8. Tài liệu tham khảo số 8
Đã ai đến Huế mà chưa thưởng thức hát trên dòng sông Hương chưa? Sông Hương, biểu tượng của xứ Huế mộng mơ, được Hoàng Phủ Ngọc Tường tả lại với vẻ đẹp nữ tính, dịu dàng trong bài ký “Ai đã đặt tên cho dòng sông?”
Hoàng Phủ Ngọc Tường, nhà văn, nhà khảo cứu văn học, đã làm nổi bật sự uyên bác, giàu chất thơ và giàu trí tưởng tượng trong tác phẩm. Sông Hương, như một người con gái Di-gan phóng khoáng và man dại, trữ tình hiện đại, với nét lịch lãm, tài hoa. Dòng sông trở thành người tình dịu dàng và chung thủy với cố đô, mềm mại như tấm lụa, sắc màu thay đổi nhưng luôn trữ tình. Sông Hương, người tài nữ đánh đàn lúc đêm khuya, là linh hồn của Huế, đẹp một cách trầm lặng và kín đáo.
Sông Hương không chỉ là vẻ đẹp về địa lý, lịch sử mà còn là nền âm nhạc cổ điển, là nhân vật trong thơ ca, là nhân chứng của những sự kiện lịch sử. Hoàng Phủ Ngọc Tường đã kết hợp khéo léo giữa ký, tả, nhân hoá để khắc họa sự đa chiều, trữ tình và đẹp đẽ của sông Hương.
“Ai đã đặt tên cho dòng sông?” - một bài ký đặc sắc, nghệ thuật của nhà văn đa phong cách, đã đem lại cái nhìn sâu sắc, tình cảm về con sông quê hương.
Tham khảo số 8 - Nguồn cảm hứng
Số 8 - Nguồn tham khảo sáng tạo