1. Bài phát biểu về bài 'Vượt thác' số 1
Vụng trộm từ chương XI của tác phẩm Quê nội, một trong những tác phẩm ấn tượng nhất của Võ Quảng. Truyện kể về cuộc sống ở làng ven sông Thu Bồn (làng Hoà Phước), tỉnh Quảng Nam trong giai đoạn sau Cách mạng tháng Tám 1945 và những năm đầu chiến tranh chống Pháp. Câu chuyện xoay quanh hai thiếu niên Cục và Cù Lao.
Tác giả diễn đạt về dòng sông Thu Bồn và cảnh quan hai bên bờ trong hành trình vượt thác của con thuyền do dượng Hương Thư chỉ huy. Chuyến đi nhấn mạnh vẻ hùng dũng và sức mạnh của con người lao động giữa bối cảnh thiên nhiên trù phú. Miêu tả cảnh vật và con người được thể hiện tự nhiên, sống động.
Đoạn hành trình được kể theo chuỗi thời gian. Con thuyền lướt nhẹ trên dòng sông trước khi đến thác, ngược dòng từ làng Hoà Phước, đi qua vùng đồng bằng, vượt qua những thác dốc ở vùng núi, cuối cùng lên đến đoạn sông khá phẳng lặng không thác dữ. Cảnh thiên nhiên được miêu tả như một bức tranh sơn thuỷ hữu tình.
Đứng trên con thuyền, tác giả nhìn ngắm bầu trời và dòng sông, trái tim bất chợt trào lên. Hơi thở văn học cuồn cuộn như con thuyền vượt sóng: Cánh buồm nhỏ căng phồng. Thuyền lướt nhẹ nhàng như đang hòa mình vào nét đẹp của núi rừng.
Đoạn sông ở vùng đồng bằng trấn an, thơ mộng, thuyền bè qua lại náo nhiệt. Hai bên là bãi dâu trải dài xa tận những làng xa xôi. Miền quê phong phú: Những chiếc thuyền chất đầy mít, dâu, dầu rái. Thuyền như là những viên ngọc chậm rãi. Ngược dòng, vườn cây càng dày đặc.
Đến đoạn thác dốc, cảnh vật hai bên sông thay đổi: cây cổ thụ đứng cao quan sát xuống nước, núi cao xuất hiện như một bức màn che trước mặt. Ở đoạn có nhiều thác dữ, tác giả mô tả hình ảnh dòng nước: Nước phun lên giữa hai vách đá đứng dựng, chảy xiết. Dòng nước mạnh mẽ được diễn đạt rất ấn tượng.
Trong bối cảnh hoang sơ và dữ dội đó, hình ảnh con người hiện lên đẹp đẽ, khoẻ mạnh. Khó khăn được thể hiện qua miêu tả những động tác mạnh mẽ của dượng Hương Thư và đồng đội khi vượt thác: Dượng Hương Thư đánh trân đứng sau lái phóng chiếc sào xuống nước với âm thanh 'soạc'! Thép đâm vào đất! Dượng Hương ghì chặt đầu sào, giữ thế trụ lại, giúp chú Hai và Cù Lao phóng sào xuống nước. Sức mạnh của sào khiến nó cong. Nước bắn văng bọt, thuyền vùng vằng như muốn lật, quay đầu về Hoà Phước.
Đặc biệt là sự kết hợp giữa miêu tả cảnh vật thiên nhiên và hoạt động của con người khiến bức tranh trở nên sống động. Cảnh thiên nhiên đẹp đẽ và phong phú. Trung tâm là hình ảnh con người, đặc biệt là dượng Hương Thư: Những động tác thả sào, rút sào nhanh như cắt. Thuyền cố lên. Dượng Hương Thư như một bức tượng đồng đúc, cơ bắp cuồn cuộn, hàm răng cắn chặt, đôi mắt sáng ngời trên ngọn sào như hiệp sĩ Trường Sơn oai linh hùng vĩ.
Nhân vật dượng Hương Thư được tập trung mô tả rõ nét trong cuộc vượt thác. Dượng Hương Thư là người đầy tư cách đứng mũi chịu sào và là chỉ huy kinh nghiệm. Tác giả tận dụng so sánh để mô tả ngoại hình của nhân vật, làm nổi bật vẻ mạnh mẽ, kiên cường của dượng Hương Thư. So sánh như bức tượng đồng đúc thể hiện độ chắc chắn, còn so sánh với hiệp sĩ Trường Sơn oai linh hùng vĩ để tôn vinh sức mạnh và vẻ dũng mãnh của con người trước tự nhiên. So sánh giữa hình ảnh dượng Hương Thư khi vượt thác và khi ở nhà làm nổi bật vẻ khoẻ mạnh và kiên cường của nhân vật.
Hình ảnh dòng sông vẫn quanh co giữa núi cao nhưng giờ đây đã mở ra một vùng đồng bằng rộng lớn như chào đón con người sau cuộc vượt thác thành công. Ở đoạn đầu khi con thuyền vượt qua đoạn sông êm ả, sắp đến thác dốc, phong cảnh hai bên sông cũng biến đổi và cây cổ thụ đứng im như làm tỏ ra một khúc sông nguy hiểm, như là gợi ý rằng con người cần nỗ lực để vượt qua thác. Ngược lại, ở đoạn cuối, hình ảnh cây cổ thụ lại xuất hiện trên bờ khi con thuyền đã vượt qua nhiều thác dốc, như những cụ già đứng lặng lẽ như một lời khuyên dẫn dắt con người tiếp tục hành trình.
Sự so sánh tạo nên sự tương phản giữa vẻ đẹp của thiên nhiên và niềm phấn khích, sung sướng của con người vượt qua những thác nguy hiểm, tiếp tục cuộc hành trình.
Bài văn mô tả về dòng sông Thu Bồn và cảnh quan hai bên bờ trong cuộc hành trình của con thuyền qua các vùng địa hình khác nhau, tập trung nhiều nhất vào cảnh vượt thác. Tác giả làm nổi bật hình ảnh của con người lao động trên nền cảnh sông núi miền Trung hùng vĩ và thơ mộng.

2. Bài diễn thuyết phê phán về bài 'Vượt thác' số 3
Có lẽ, khi đọc tác phẩm Vượt thác của nhà văn Võ Quảng, người đọc càng hiểu sâu và trân trọng hơn vẻ đẹp của thiên nhiên và con người Việt Nam. Bằng bút pháp nghệ thuật tả cảnh, tả người, tác giả đã làm cho bài văn trở nên sống động hơn với hình ảnh hùng vĩ, đẹp anh dũng của những người lao động trên sông Thu Bồn.
Vượt thác như một bức tranh thiên nhiên hùng vĩ trên dòng sông Thu Bồn. Tác giả mô tả 'những bãi dâu bạt ngàn đến tận những làng xa xôi'. Khung cảnh sôi động với thuyền bè qua lại, đò chở giây mây, dầu rái, quế. Cảnh tượng này hòa quyện vào cuộc sống năng động ở nơi này. Bờ sông đầy 'những chòm cổ thụ dáng mãnh liệt đứng trầm ngâm lặng nhìn xuống nước'. Hình ảnh này có ý nghĩa khá rõ: ở đoạn đầu, nó như dự báo khó khăn, thách thức mà con người sẽ phải đối mặt.
Thuyền phải vượt qua nhiều thác dữ. Nước ngày một lên cao phóng giữa hai vách đá đứng dựng. Dượng Hương, một mình đối mặt với cơn lũ, thuyền cứ vùng vằng, chực trụt xuống. Đến chiều tối, thuyền cuối cùng cũng vượt qua thác cổ cò. Ở những dòng cuối, 'dọc sườn núi, những cây to mọc giữa những bụi lúp xúp nom xa như những cụ già vung tay hô đám con cháu tiến về phía trước'. Cảnh tượng này như là sự hòa mình vào niềm vui chung của con người, chiếc thuyền đã vượt qua cơn thác lũ, con người đã chiến thắng tự nhiên .
Ở tác phẩm ' Vượt Thác', tác giả không chỉ mô tả cảnh thiên nhiên tươi đẹp hùng vĩ mà còn là hình ảnh tươi đẹp của con người, sức mạnh to lớn chiến thắng mọi khó khăn. Dượng Hương Thư như một anh hùng xuất thân từ trang sách của nhà văn.
Trước khi vượt thác dữ, dượng Hương nấu cơm ăn cho đầy bụng và có đủ sức leo thuyền. 'Dượng Hương Thư đánh trần đứng sau lái có người phóng chiếc sào xuống lòng sông nghe một tiếng 'soạc'! Thép đã cắm vào sỏi! Dượng Hương ghì chặt trên đầu sào, lấy lại thế trợ giúp chú hai và thằng Cù Lao phóng sào xuống nước. Chiếc sào của dượng Hương dưới sức chống nó cong lại. Nước bị cản văng bọt tứ tung, thuyền vùng vằng, chực trụt xuống, quay đầu về lại Hòa Phước' .
Hình ảnh dượng Hương với những động tác vượt lũ thuần thục, nhanh như cắt. 'Dượng Hương Thư như một pho tượng đồng đúc, các bắp thịt cuồn cuộn, hai hàm răng cắn chặt, quai hàm bạnh ra, cặp mắt nảy lửa ghì trên ngọn sào giống như một hiệp sĩ của Trường Sơn oai linh hùng vĩ.' Dượng Hương Thư khác hẳn với hình ảnh dượng Hương ở nhà, nói năng nhỏ nhẹ, tố chất nhu mì, ai gọi cũng vâng vâng dạ dạ. Trong thác lũ, con người ta thấy một anh hùng gan dạ, dũng cảm và có kinh nghiệm sức khỏe khi băng qua thác dữ. Tác giả như vẽ nên một hình ảnh hoàn hảo - hình ảnh của người lao động có thể vượt qua mọi khó khăn.
Đọc xong tác phẩm ' Vượt thác' của Võ Quảng, ta cảm nhận được hình ảnh vượt thác của con thuyền trên sông Thu Bồn, làm nổi bật vẻ đẹp hùng dũng và sức mạnh của con người lao động trên nền cảnh thiên nhiên rộng lớn, hùng vĩ. Với nghệ thuật đặc sắc, nhà văn đã mô tả cảnh, tả người từ điểm nhìn trên con thuyền theo hành trình vượt thác rất tự nhiên và sinh động.

3. Diễn thuyết về bài 'Vượt thác' số 2
Bài viết 'Vượt thác' được trích từ chương XI của tác phẩm Quê nội (1974) của Võ Quảng - một nhà văn tài năng chuyên sáng tác cho độc giả nhí. Đoạn trích này đưa chúng ta đến những hình ảnh thiên nhiên ven sông Thu Bồn trong cuộc hành trình khó khăn, vất vả của con người vượt qua thác nước.
Vượt thác mang bạn đọc theo chuyến đi của con thuyền do dượng Hương Thư làm thuyền trưởng, từ vùng đồng bằng trù phú, vượt qua những thác ghềnh ở vùng núi để đến thượng nguồn lấy gỗ xây trường học cho làng Hoà Phước sau Cách mạng 1945 thành công.
Bức tranh thiên nhiên trong Vượt thác được tô điểm và biến đổi qua mỗi giai đoạn của chuyến đi của con thuyền, từ góc nhìn của tác giả. Tác giả đã chọn vị trí quan sát trên con thuyền, cho phép nhìn thấy cảnh hai bên bờ sông cũng như dòng nước trên sông: con thuyền đi đâu, cảnh đẹp mở ra ngay lập tức. Đây có thể xem là vị trí quan sát lý tưởng nhất để miêu tả cảnh.
Ở đây, tác giả nhân hoá và so sánh, tạo nên bức tranh thiên nhiên sông nước sống động, hấp dẫn và tinh tế. Con thuyền như muốn đẩy nhanh bước chân để kịp về... Nước từ trên cao phóng giữa hai vách đá đứng dựng, chảy như dòng rắn... Rồi thuyền vượt qua thác cổ Cò. Dòng sông quanh co dọc những ngọn núi cao, mạnh mẽ. Có nhiều ý nghĩa khi nhìn thấy cây cổ thụ ven sông, tác giả đã mô tả chúng hai lần ở đầu và cuối bài văn. Khi con thuyền đi qua đoạn sông êm đẹp, gần đến những thác nguy hiểm, bên bờ sông xuất hiện những chòm cây cổ thụ đứng trầm ngâm, lặng lẽ nhìn xuống nước như đang cảnh báo con người: phía trước là khúc sông có nhiều thác nguy hiểm, cần phải sẵn sàng vượt qua.
Khi con thuyền vượt qua nhiều thác nguy hiểm, sườn núi lại xuất hiện. Điều đặc biệt là hình ảnh của cây cổ thụ được so sánh với con người để thêm vào những ý nghĩa mới. Những hình ảnh so sánh này đều mang đặc điểm riêng biệt không làm chán chường. Do đó, nếu hình ảnh ở đoạn cuối bài văn sử dụng so sánh rõ ràng (với từ khóa 'như') thì hình ảnh ở đoạn trước (đầu văn bản) lại sử dụng so sánh một cách tinh tế, thông qua việc nhân hoá (thông qua tư duy và cảm xúc) để mô tả chòm cây cổ thụ. Tạo ra những hình ảnh biểu cảm như vậy là một thành công của Võ Quảng.
Cảnh thiên nhiên, dù đẹp đến đâu, chỉ là bối cảnh để tôn lên vẻ đẹp của con người, vì con người luôn là tâm điểm của cảnh đẹp. Điều này được thể hiện qua nhân vật chú Hai, người mẫu mực nhất, đẹp nhất là dượng Hương Thư khi vượt qua thác nguy hiểm. Tác giả đã mô tả nhân vật này với những chi tiết ghi nhớ, thể hiện quyết tâm lớn để vượt qua khó khăn.
Dượng Hương Thư giống như một tác phẩm điêu khắc đồng đúc, bắp thịt cuốn cuộn, hai hàm răng cắn chặt, quai hàm mạnh mẽ, đôi mắt sáng ngời, giống như hiệp sĩ hùng vĩ của Trường sơn. So sánh liên tiếp trong đoạn đã mô tả đẹp mạnh mẽ, dũng cảm của nhân vật, thể hiện sức mạnh, nỗ lực tập trung tinh thần và ý chí chiến đấu với dòng thác.
Một so sánh tưởng chừng như lạc lõng: Dượng Hương Thư vượt thác khác hẳn với Dượng Hương Thư ở nhà, nói nhỏ nhẹ, tính nết như mì, ai gọi cũng vâng vâng dạ dạ. Điều này không chỉ tạo ra sự đối lập và thống nhất giữa hai tư thế, hai hình ảnh khác nhau của cùng một người mà còn mở cửa cho người đọc hiểu thêm về những phẩm chất quý giá của người lao động: khiêm tốn, như mì trong cuộc sống hàng ngày, nhưng lại mạnh mẽ, nhanh nhẹn, quyết đoán trong công việc và khi đối mặt với thách thức.
Đoạn văn là sự kết hợp hoàn hảo và thành công tối đa giữa việc mô tả thiên nhiên và mô tả con người, hình ảnh chân dung của con người trong hoạt động, thông qua hai kỹ thuật nghệ thuật chính: nhân hoá và so sánh.
Võ Quảng đã thành công trong việc truyền đạt chủ đề của bài viết thông qua hình ảnh vượt thác của Dượng Hương Thư, chú Hai và thằng Cù Lao. Nhà văn ca ngợi cảnh thiên nhiên miền Trung đẹp, hùng vĩ, ca ngợi tinh thần lao động của người Việt Nam - mạnh mẽ mà khiêm tốn.

4. Diễn thuyết về bài 'Vượt thác' số 5
Mở đầu bằng một chuyến phiêu lưu vượt thác, con thuyền nhỏ đưa chúng tôi đi qua những trải nghiệm kỳ thú và đong đầy cảm xúc. Cuộc hành trình không chỉ là câu chuyện hàng ngày của sự mưu sinh, mà còn là khám phá của một đứa trẻ đối với thế giới xung quanh. Cảm nhận tinh khôi và sâu sắc là điều làm nổi bật, chủ yếu qua góc nhìn của người kể, giới thiệu về vùng sông nước miền Trung. Với ba cảnh kịch thú vị, câu chuyện hòa nhập trên dòng sông yên bình nhưng cũng đầy những 'quanh quanh' khó khăn.
Thuyền khởi hành từ một bến đầy kỳ vọng, nhưng chúng tôi không quan tâm đến bến đó xuất phát từ đâu. Chỉ là chờ đợi, và khoảnh khắc chờ đợi đó đã đến: 'Gió nồm vừa thổi, dượng Hương nhổ sào.' Câu văn chân thực, gấp gáp, không lãng phí một từ. Thuyền nhỏ, mặc dù chỉ là 'cánh buồm nhỏ' nhưng lại 'căng phồng' với niềm say mê. Hình ảnh thuyền rẽ sóng bon bon như muốn vượt nhanh để về đúng lúc làm nên sự hứng thú. Đó là thuyền có tâm hồn, thuyền đang tìm kiếm.
Mỗi chi tiết đời thường qua quan sát và liên tưởng trở thành nghệ thuật. Từ bãi dâu bạt ngàn đến con đường hương vị núi rừng, tất cả đều được đưa vào bức tranh cùng với vườn tược, những chòm cổ thụ và ngọn núi. Những chi tiết này không chỉ là tranh vẽ, mà còn là âm nhạc, tạo nên bức tranh sống động, hấp dẫn tâm hồn người nhìn. Giây phút thư thái trước vẻ đẹp kỳ thú của thiên nhiên là khoảnh khắc trở về thực tại với câu văn như một biển báo giao thông: 'Đã đến Phường Rạnh'. Con thuyền chuẩn bị vượt nhiều thác nước, cuộc phiêu lưu thực sự bắt đầu.
Chiến trường thác nước là một thách thức mà chỉ những người mạnh mẽ, tận tâm mới có thể vượt qua. Dường như chỉ cần một bữa cơm, ba chiếc sào tre đầu bịt sắt, và lòng gan để đối mặt với sỏi đá dưới lòng sông. Cuộc chiến ác liệt với nước đổ từ trên cao như rắn đang phun độc. Trận đấu giữa con thuyền và thác nước là cuộc đối đầu tinh thần và thể chất, nơi mà người kể trở thành biểu tượng của sức mạnh phi thường, đánh bại những khó khăn không lường trước được.
Trong trận chiến ác liệt, nhân vật dượng Hương là điểm nhấn rực rỡ. Không chỉ là sự đại diện cho cả nhóm, dượng Hương còn là biểu tượng của sức mạnh và vẻ đẹp. Điều thần bí, trang nghiêm trong cách mô tả người kể không thể gọi con người quen thuộc ấy bằng cái tên thường dùng. Nó phải là 'Dượng Hương Thư' - một cách gọi đầy đủ mang đầy đủ sự kính trọng và ngưỡng mộ. Dường như chỉ cần nhìn thấy, người đọc đã cảm nhận sự ngạc nhiên và tôn trọng. Dượng Hương Thư như một pho tượng đồng đúc, với bắp thịt cuồn cuộn, hàm răng cắn chặt, và đôi mắt nảy lửa như hiệp sĩ Trường Sơn oai linh hùng vĩ.
Phần kết của câu chuyện là một dấu chấm hỏi lớn, nhưng cũng là một dấu hỏi lớn. Cuộc vượt thác đã kết thúc, và dường như mọi thứ đã quay trở lại bình thường. Dượng Hương giữ vai trò lãnh đạo nhưng nay đã trở về với vai trò của một người bình thường, thể hiện qua hình ảnh hắn ngồi xuống thở không ra hơi. Cuộc phiêu lưu kết thúc, nhưng những hình ảnh về con thuyền và cảnh đẹp ven sông vẫn còn đọng mãi trong tâm trí người kể và độc giả.
Nghệ thuật của đoạn văn nằm ở khả năng chọn lọc chi tiết, biến chúng thành nghệ thuật, và tạo ra một câu chuyện hấp dẫn và đầy sức sống. Câu chuyện không chỉ là việc kể, mà còn là một tác phẩm nghệ thuật sáng tạo, tạo ra hình ảnh đẹp và sâu sắc về cuộc sống và sức mạnh con người.

5. Bài diễn thuyết cảm nhận về bài hát 'Vượt thác' số 4
Tác giả Võ Quảng nổi tiếng với đóng góp nhiều tác phẩm xuất sắc trong lĩnh vực thiếu nhi, đặc biệt là tác phẩm nổi tiếng “Quê nội”. Trích đoạn từ chương XI của truyện, 'Vượt thác' mô tả về vẻ đẹp kỳ vĩ và quyến rũ của sông Thu Bồn trong hành trình vượt thác đầy khó khăn và gian truân.
Có thể nói, đoạn văn 'Vượt thác' như một tác phẩm nghệ thuật, đưa ta đến bức tranh hùng vĩ về thiên nhiên và con người lao động trên dòng sông Thu Bồn. Tác giả, như một nghệ sĩ tài năng, mô tả mọi khung cảnh theo sự biến đổi của con thuyền và góc nhìn cá nhân. Từ trên chiếc thuyền, tác giả nhìn nhận tinh tế cảnh đẹp và đặc sắc của thiên nhiên, cũng như cuộc sống lao động ở đây.
Bức tranh về thiên nhiên sông Thu Bồn hiện lên sống động và sinh động hơn thông qua sự nhân hóa và so sánh. Mọi vật thể trở nên sống động, có linh hồn và gợi cảm. Từ đồng bằng êm đềm, trù phú với 'những bãi dâu trải ra bạt ngàn đến tận những làng xa tít'. Chiếc thuyền như 'nhớ núi rừng, muốn lướt nhanh để về kịp', chở đầy mít, quế, và những con thuyền nối đuôi nhau trôi chậm trên dòng nước. Rồi thác nước hiện ra, 'Nước từ trên cao phóng giữa hai vách đá… Cho đến khi chiều tối, thuyền vượt qua thác Cổ Cò'.
Khi thuyền di chuyển qua đoạn sông êm đẹp, chuẩn bị đối mặt với những thác dữ, hai bên bờ sông hiện ra cây cổ thụ đứng trầm ngâm như cảnh báo con người chuẩn bị vượt qua. Sau khi thuyền vượt qua thác, sườn núi xuất hiện cây cổ to, xen lẫn với bụi cây nhỏ như đang động viên thuyền tiếp tục hành trình. Cách tác giả nhìn nhận và tưởng tượng thể hiện tâm trạng phấn chấn của con người trong cuộc hành trình vượt thác. Khung cảnh thiên nhiên tuyệt vời là nền tảng để tôn vinh vẻ đẹp của con người lao động.
Nhà văn đặc biệt mô tả nhân vật Dượng Hương Thư với những đặc điểm ấn tượng về hành động và bề ngoại hình: “Dượng Hương Thư đứng sau lái co người đánh trần, quay đầu chạy về lại Hòa Phước”, “Dượng Hương Thư như một bức tượng đồng đúc… khác biệt so với hình ảnh thường ngày, nói năng nhỏ nhẻ, tính nết nhu mì, ai gọi cũng vâng vâng dạ dạ”. So sánh giúp rõ nét hóa vẻ đẹp mạnh mẽ, dũng mãnh của nhân vật, thể hiện sức mạnh và tập trung cao độ để đối mặt với thác nước. Tác giả đánh bại cái 'thần' tiềm ẩn trong con người lao động trước vẻ đẹp rộng lớn của thiên nhiên, đồng thời nhấn mạnh các phẩm chất quý báu trong cuộc sống hàng ngày.
Đoạn văn 'Vượt thác' của nhà văn Võ Quảng thể hiện sự thống nhất cao độ và đạt được thành công trong việc kết hợp tả thiên nhiên và con người. Tác phẩm không chỉ tôn vinh vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn khắc họa đẹp và phẩm chất cao quý của con người lao động trên dòng sông Thu Bồn.

6. Bài diễn thuyết cảm nhận về bài hát 'Vượt thác' số 7
Bài viết 'Vượt thác' là một đoạn trích đặc sắc từ tác phẩm Quê nội của nhà văn Võ Quảng. Tác giả, thông qua đoạn văn ngắn, đưa độc giả chìm đắm vào không khí của sông Thu Bồn, nơi vừa yên bình vừa hùng vĩ. Tuy nhiên, điều đặc biệt nhất là hình ảnh của những người lao động và đặc biệt là dượng Hương Thư, toát lên vẻ mạnh mẽ và oai vệ trong cuộc hành trình đầy khó khăn và nguy hiểm vượt qua thác nước.
Đoạn văn mô tả hành trình vượt thác không chỉ đầy những thách thức đầy cam go mà còn tôn vinh vẻ đẹp và sức mạnh của con người lao động Việt Nam. Dượng Hương Thư, nhân vật chính, được mô tả như một hiệp sĩ, một chiến binh kiên cường và mạnh mẽ, sẵn sàng đối mặt với sức mạnh dữ dội của thác nước. Chuẩn bị kỹ lưỡng trước cuộc hành trình, với bữa cơm ấm áp và những chiếc sào tre sắt chắc chắn, dượng Hương Thư thể hiện sự sẵn sàng và quyết tâm vượt qua mọi khó khăn.
Trong bức tranh hùng vĩ, dường như thời gian chầm lại khi đọc về khoảnh khắc dượng Hương Thư đối mặt với thác nước. Các biện pháp so sánh, nhân hóa được sử dụng linh hoạt, mô tả chân thực hình ảnh dượng Hương Thư như một tượng đài của sức mạnh và bản lĩnh. Bằng ngôn ngữ giàu chất tạo hình và động từ mạnh mẽ, tác giả đã tạo nên bức tranh sống động, tôn vinh tinh thần chiến đấu và lòng kiên trì của con người trước thách thức của thiên nhiên.
Bài viết không chỉ là một câu chuyện về việc vượt qua khó khăn mà còn là bức tranh đẹp về con người lao động Việt Nam, những người bình dị nhưng đầy lòng can đảm và tình yêu quê hương. Qua những từng câu văn, tác giả đã thành công trong việc lồng ghép những hình ảnh, cảm xúc và ý nghĩa sâu sắc, để lại ấn tượng mạnh mẽ về vẻ đẹp và giá trị về con người trong lòng độc giả.

7. Diễn thuyết chia sẻ về bài hát 'Vượt thác' số 6
Cảnh 'Vượt thác' trích từ chương XI truyện dài 'Quê nội' của nhà văn Võ Quảng. Sông Thu Bồn thuộc tỉnh Quảng Nam, là nguồn cảm hứng cho những hành trình vượt thác đầy hào hứng của những thủy thủ địa bản. Tình yêu và lòng kiêu hãnh của những người con xứ Quảng hiện lên rõ nét qua đoạn văn này. Cuộc phiêu lưu qua những thách thức của dòng sông hùng vĩ được mô tả tinh tế, đẹp đẽ qua từng chi tiết, từng cảm xúc của nhân vật.
Chuyến đi vượt thác không chỉ là hành trình vật lý qua dòng sông mênh mông mà còn là cuộc chiến đấu với chính bản thân, với tự nhiên hung bạo. Tác giả đã tận dụng ngôn từ sắc sảo để làm nổi bật vẻ oai phong của những người lao động, những thủy thủ không sợ khó khăn, không ngần ngại gian khổ để xây dựng cho cộng đồng một ngôi trường. Cuộc vượt thác không chỉ là sự kiện phiêu lưu mạo hiểm mà còn là dịp để nhìn thấy những giá trị tốt đẹp, sức mạnh tinh thần và lòng kiêu hãnh của con người miền xứ Quảng Nam.
Đoạn văn kể về cuộc vượt thác đầy cam go, nhưng cũng là nơi thể hiện sự đoàn kết, sự mạnh mẽ của những người lao động nơi đây. Hình ảnh dượng Hương Thư và đồng đội chiến đấu với dòng nước dữ đã được tác giả mô tả rất sinh động, làm nổi bật vẻ hùng dũng, sự gan dạ của họ. Sự linh hoạt trong sử dụng ngôn ngữ và các biện pháp nghệ thuật đã giúp tạo nên một bức tranh chân thực và sâu sắc về cuộc sống và tâm hồn của những người làm nghề thủy thủ.
Qua cảnh 'Vượt thác', độc giả không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp hoang sơ của thiên nhiên mà còn hiểu rõ hơn về con người và đời sống xã hội ở vùng đất Quảng Nam. Tác phẩm của nhà văn Võ Quảng không chỉ là một câu chuyện về cuộc phiêu lưu mạo hiểm mà còn là bức tranh chân thực về tình yêu quê hương, lòng kiêu hãnh dân tộc và tinh thần đoàn kết, hy sinh cho sự phồn thịnh của cộng đồng.

8. Diễn thuyết chia sẻ cảm xúc về bài 'Vượt thác' số 8
Như tên của bài viết: Vượt thác, sau khi mô tả dòng sông Thu Bồn và khung cảnh hai bên bờ trong hành trình của con thuyền, tác giả tập trung vào việc mô tả cảnh vượt thác. Qua bút pháp của tác giả, độc giả có thể cảm nhận vẻ đẹp và sức mạnh phi thường, sự quyết tâm vượt thác của con người, đặc biệt là nhân vật Dượng Hương Thư, trước thiên nhiên hùng vĩ.
Mô tả cảnh vượt thác Cổ Cò làm nổi bật sự hung dữ của thác nước và sự dũng mãnh, quyết tâm phi thường của con người. Lượng Hương Thư cùng chú Hai và Cù Lao liên tục phóng sào tre được bịt sắt xuống dòng sông. Soặc! Soặc! Con người đã dùng hết sức lực chống lại dòng thác. Dượng Hương Thư ghì chặt đầu vào, trụ lại, sào uốn cong. Thuyền vùng vằng như muốn trụt xuống, quay đầu về làng. Những động tác mạnh mẽ từ mạng chống, đẩy, và phóng sào, được mô tả sinh động, đồng hồng với công việc nặng nhọc, khẩn trương của người lái thuyền và người chèo.
Việc mô tả con người trong cuộc chiến với thác dữ không chỉ sử dụng các thành ngữ dân gian như thi sáo, rút sào nhanh như cắt mà còn sử dụng nhiều so sánh nghệ thuật. Dượng Hương Thư hiện lên như một anh hùng thời xưa với tầm vóc và sức mạnh phi thường giống như hiệp sĩ của Trường Sơn oai linh hùng vĩ. Điều này giúp tôn vinh vẻ đẹp của con người trước thiên nhiên hùng vĩ.
Thêm vào đó, tác giả có 'đột phá' trong nghệ thuật so sánh bằng cách miêu tả Dượng Hương Thư ở nhà là nói nhỏ nhẹ, tính tố nhu mì, luôn vâng lời. Sự đối lập này làm nổi bật vẻ đẹp mạnh mẽ của nhân vật, đồng thời giới thiệu những đức tính đáng quý như khiêm tốn và giản dị của người lao động trong cuộc sống hàng ngày.
Có thể nói, nhờ sự quan sát tinh tế, mô tả chi tiết bằng hình ảnh so sánh độc đáo, tác giả đã tái hiện hình ảnh Dương Hương Thư trong cuộc vượt thác một cách sinh động. Độc giả có thể cảm nhận được nhiều nét đẹp của người lao động như sức mạnh phi thường, dũng mãnh, khoẻ mạnh nhưng vẫn khiêm tốn, giản dị. Đây chính là những nét đẹp đặc trưng của con người Việt Nam.
