1. Tuổi 18, Cuộc Hành Trình Của Tâm Hồn
Tuổi 18, thời kỳ đầy ắp mơ mộng và hoài bão, là chặng đường mà con người bắt đầu tự đặt câu hỏi về ý nghĩa của cuộc sống.
Trong khi bạn bè có những thành công riêng, em tự hỏi liệu mình đã đóng góp điều gì cho bản thân và gia đình chưa?
Không phải em là học sinh ưu tú, cũng không phải là người xuất sắc ở lĩnh vực nào đó. Tốc độ kiếm tiền theo lời khuyên là phải nhanh hơn sự già nua của bố mẹ. Tuổi 18, em không phải là người có những mục tiêu cao cả. Mục tiêu của em là gì?
'Tốt nghiệp đại học'
Em đã đạt được điều gì cho đến nay?
'Hiểu biết sâu sắc hơn về cuộc sống, cảm nhận gánh nặng mà bố mẹ đang chịu đựng vì mình, và ý thức về việc phải cố gắng hết mình!'
'Đúng vậy, chỉ cần vậy thôi'
Mỗi người đều có những mục tiêu và hướng đi riêng. Có người 18 tuổi chọn trải nghiệm và học hỏi từ thực tế thay vì lý thuyết, có người chọn bỏ qua giấc mơ đại học vì lý do nào đó. Có người chọn Kinh tế, Ngoại thương, hoặc thậm chí là nghĩa vụ quân sự... Mọi lựa chơi chơi xổ sốu là quan trọng. Cho dù em chọn con đường nào, hãy sống mỗi khoảnh khắc hết mình.
Có một câu nói như thế này: 'Rồi một ngày, em sẽ hiểu rõ về cuộc sống khi bước qua tuổi 18'. Ban đầu, em không hiểu, giữa chặng đường 18, em vẫn chưa thấu hiểu, nhưng bây giờ, khi chuyển sang một giai đoạn mới, em đã nhận ra. Em nhớ những ngày đầu bước vào cấp ba, hoài bão và sức trẻ không còn như xưa. Bạn bè không giữ chặt như em tưởng, nhưng thực tế là... không phải vậy. Cấp ba trôi qua nhanh chóng và có những tình cảm em dành cho bạn bè mà giờ đây em mới thấy tình cảm đó là gì. Vài tháng nữa, em sẽ không còn là một học sinh được bảo vệ, không còn trách nhiệm học hành đơn thuần. Cuộc sống sẽ mang đến những thử thách đầu tiên, để em hiểu rõ hơn về bản chất của con người.
Hy vọng trong những năm tiếp theo, tâm hồn mơ mộng và sức trẻ của em sẽ vẫn giữ nguyên như bây giờ. Hãy cố gắng, cuộc sống sẽ kết thúc nếu em không cố gắng hết mình. Bạn bè sẽ có cuộc sống của họ, hãy gói những kỷ niệm của họ vào trang kí ức 18 này, để sau này em không hối tiếc. Tuổi trẻ trôi qua, em chưa biết mình sẽ trở thành người như thế nào, liệu có đủ tâm huyết để theo đuổi ước mơ không? Bây giờ, hãy tiếp tục viết câu chuyện của em.
Mỗi ngày là một tờ giấy mới, một gam màu mới, một hương vị mới do chính em quyết định. Hãy đặt cho mình những câu hỏi: 'Em đến với cuộc sống để làm gì?', 'Cuộc sống ý nghĩa như thế nào với em?'. Khi em trả lời được những câu hỏi đó, cuộc đời của em sẽ trở thành mũi tên chỉ về phía trái tim hồng, không lạc lõng, không chệch khỏi đường đời nữa. Em à, 18 tuổi không đồng nghĩa với việc chưa trưởng thành. Tâm hồn em đã trưởng thành một phần khi trải qua những cảm xúc, vui buồn. Đừng quan tâm quá nhiều đến ngày mai, đừng để quá khứ đau buồn ấy làm ảnh hưởng tới em, hãy là chính em, giữ lại phần dại khờ, giữ lại phần lý trí, và đích đến của em sẽ là 'tuổi trẻ hết mình'.
Thế Hồng


2. Viết Về Tuổi 18
Tuổi 18 - giai đoạn đẹp nhất và đầy biến động trong cuộc đời. Thanh xuân mơ hồ, chúng ta bị cuốn vào vòng xoáy học tập và thi cử, đôi khi quên mất rằng thời gian trôi đi không phanh, và khi nhìn lại, ba năm dưới mái trường THPT đã trôi qua chẳng hay biết. Nơi đâu là những buổi sáng rong ruổi trên con đường quen thuộc? Nơi đâu là những niềm vui đột ngột trong những tiết học nhàm chán? Nơi đâu là những trò đùa tinh nghịch không màng đến hậu quả?...
Tuổi 18, đứng trước ngã rẽ của cuộc đời, chúng ta tự hỏi con đường nào là đúng, tương lai sẽ đưa chúng ta đến đâu, và mỗi bước đi mang theo sự lo lắng và hoang mang.
Tuổi 18, trưởng thành đi đôi với trách nhiệm. Chúng ta không còn là đứa trẻ, muốn rời xa vòng tay bảo bọc của cha mẹ để bước vào thế giới. Nhưng có bao nhiêu người trong chúng ta thoát khỏi cảm giác sợ hãi và áp lực khi kỳ thi THPT Quốc gia gần kề? Học như thế nào, điểm số ra sao, chọn trường nào, ngành nào,... như những chiếc bóng đèn chói lọi khiến chúng ta muốn trốn khỏi nó, trong khi lịch học tại trường, lịch học thêm, lịch học online,... như những bước nhảy không điểm mục tiêu! Mệt mỏi đến chán nản!... Qua những câu chuyện của người khác, đôi khi chúng ta muốn kiếm tiền nhanh, từ bỏ thi cử, sống bằng cách khác, nơi đất khách quê người,... Đôi khi, chúng ta tự hỏi:
- Tôi là ai? Tôi nên làm gì? Tôi phải làm thế nào? Tôi có thể dừng lại được không? Tôi muốn thoát khỏi cảm giác này!!!...
May mắn, tuổi 18, chúng ta vẫn còn cơ hội để trải nghiệm, sống cho những gì mình yêu thích, làm những điều mình mong muốn, không cần quan tâm đến kết quả. Dù ngày mai có như thế nào, chúng ta vẫn có ngày hôm nay, vẫn có những người bạn, người thân đang mỉm cười với chúng ta.
Tuổi 18, chúng ta nhận ra rằng thành công đến từ sự nỗ lực, phải trải qua những thử thách, mồ hôi và nước mắt. Nhưng chúng ta có quyền tin tưởng vào khả năng của bản thân, tin vào sức mạnh tiềm ẩn trong chúng ta và hy vọng vào một tương lai tươi sáng.
Nhìn ra thế giới, bao nhiêu người đã trải qua tuổi 18, họ đang hạnh phúc hay buồn bã, thành công hay thất bại? Chúng ta muốn chúng ta sẽ thế nào? Tiếp tục chán chường, than trời, lo lắng và trách móc vô cớ,... hay đứng lên và bước đi, tìm đến tương lai, tìm đến những ước mơ chúng ta đang nung nấu?
Tuổi 18, không đáng sợ như chúng ta nghĩ, chỉ là một tầm màn sương mỏng che phủ con đường chúng ta đang bước. Đừng sợ, đừng lo lắng, hãy đứng lên và tiến lên. Con đường vẫn ở đó, hãy làm cho màn sương tan biến và nhẹ nhàng bước đi. Đừng sợ lạc đường, sợ hãi là không biết mình đang đi đến đâu. Một khi chúng ta đã quyết tâm, hướng nào cũng sẽ tới đích!
Tuổi 18, là tuổi bắt đầu, hãy nhớ rằng không có người thắng, không có kẻ thua. Thắng hay thua là do chúng ta quyết định. Hứa với tuổi 18 yêu quý rằng chúng ta sẽ sống hết mình, trải nghiệm đầy đủ để không phải hối tiếc!
Sưu tầm


3. Vườn địa đàng của tuổi 18
18 tuổi, đẹp như cơn mơ của người con gái, nhưng không có ai trong chúng ta thức tỉnh để cảm nhận điều đó. Thanh xuân như là một bức tranh mơ hồ, khiến chúng ta còn quá trẻ để nhận ra sự trôi chảy của thời gian. Chúng ta học – chơi, đôi khi để ngày tháng trôi qua một cách phí hoài mà không hay biết. Chúng ta nhìn người già, nhìn con trẻ với ánh mắt lạnh lùng như người già đã sinh ra là già, con trẻ mãi là con trẻ…
Tuổi 18, là khoảnh khắc chứa đựng biết bao sự chênh vênh. Chúng ta không biết con đường nào là đúng, con đường nào là sai. Mỗi bước đi đều đòi hỏi sự cẩn trọng, dè dặt, sợ hãi. Đứng giữa giấc mơ và hiện thực, không phải ai cũng dễ dàng chọn lựa…
Tuổi 18, không quá già nhưng cũng không phải trẻ con. Chúng ta bắt đầu nhận thức trách nhiệm. Chúng ta bắt đầu nghi ngờ về tình bạn, tình yêu và các mối quan hệ bên ngoài khác. Đôi khi, sự thân thiết với một người cũng chỉ là vì lợi ích cá nhân.
Tuổi 18, là cơ hội để thỏa sức sáng tạo, làm những điều mình yêu thích mà không cần quan tâm đến kết quả. Dù ngày mai có ra sao, chúng ta vẫn có hôm nay để trải nghiệm.
Tuổi 18, biết rằng thành công đến từ sự nỗ lực. Dù trưởng thành mang theo những đau khổ, nhưng ai cũng phải trải qua nó.
Tuổi 18, là thời kỳ của những kí ức. Nhìn lại quá khứ, có vui, có buồn nhưng khi nhớ về nó, chúng ta đều có thể mỉm cười. Nhưng cũng bắt đầu cảm thấy hối tiếc, tự hỏi tại sao thời gian trôi qua nhanh chóng, tuổi trẻ trôi về quá khứ.
Tuổi 18, những người bạn thân thiết dần trở nên ít đi. Họ vẫn là họ, chúng ta vẫn là chúng ta, nhưng có điều gì đó thay đổi khiến cho mối quan hệ không còn như trước. Ai đúng ai sai, không ai biết được, chỉ có thể chấp nhận những tổn thương đã có.
Thực sự trong tâm hồn chúng ta đều sợ hãi. Tương lai mờ mịt, hiện tại chênh vênh. Lúc đó, chúng ta mới hiểu, sống trong quá khứ không phải là điều đáng sợ nhất. Điều đáng sợ hơn cả, là khi bạn chưa bao giờ sẵn sàng cho độ tuổi mình đang có…
Quỳnh Thy


4. Thư gửi chàng trai của tuổi 18 đầy yêu thương
Không con đường nào chỉ toàn hoa thơm, đời Cậu ơi... Đầy thách thức và khó khăn sẽ từ từ gõ cửa Cậu, vây quanh lấy Cậu. Điều đó là bài kiểm tra về sức mạnh và sự trưởng thành của Cậu…
Có những tia nắng lung linh treo bên cạnh những chiếc lá xoài - trước ngôi nhà nhỏ của Cậu - ánh nắng của những ngày Xuân bắt đầu rời đi, làm cho những chú chim non - ngày hôm qua còn nhỏ bé e dè - hôm nay đã bay lượn, hát líu lo…
Ngày bé, cô bé T đã bước vào lớp Một. Tuổi thơ ấy không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cần mở lòng đón nhận cuộc sống. Mỗi sáng, cặp sách trên vai, tươi tắn bước đi cùng mẹ đến trường. Buổi trưa về, cô bé kể mẹ nghe về những điều trong trời trong xanh, trong sáng, mỗi từ, mỗi câu chẳng qua lời ríu rít…
Ngay từ thời kì đó, Cậu cũng vậy. Không còn sự ngây thơ, tinh khôi như ngày đầu bước chân vào lớp. Thay vào đó, trong hành trang đến trường, Cậu mang theo cả những lo lắng, suy nghĩ về tương lai…
Bạn muốn làm nghề gì cũng được Cậu à… Vì trong cuộc sống, mọi nghề nghiệp đều có giá trị. Quan trọng nhất là Cậu cần lựa chọn một con đường, một hướng đi, một sự nghiệp mà Cậu cam kết theo đuổi, tin tưởng đến cùng.
Không con đường nào chỉ toàn hoa thơm đâu Cậu nhé… Cuộc sống sẽ đưa ra những khó khăn, thách thức, bão táp và giông tố, từng bước một mà vây lấy Cậu. Tất cả đều là bài kiểm tra về sức mạnh và sự trưởng thành của Cậu. Nếu Cậu sợ, càng sợ… thì những thử thách đó càng bám chặt vào cuộc sống của Cậu. Điều đó chắc chắn.
Nhưng… Cậu sẽ không bao giờ từ bỏ, đúng không? Giống như thép trải qua lửa nung, càng nung càng cứng cáp, càng trưởng thành. Mọi thành công sẽ bắt nguồn từ sự nỗ lực đó. Vậy nên, hãy cố gắng lên, hãy luôn kiên trì và can đảm để vượt qua mọi khó khăn, trở ngại trên đường đến với ước mơ của Cậu.
Mình tin tưởng Cậu sẽ bước vào tương lai một cách vững vàng. Vì Cậu là chàng trai 18 tuổi đầy yêu thương và năng lượng.
Cố lên, Cậu nhé.
Tác giả: Hương Tràm


5. Tuổi 18 và những trải nghiệm về 'Nhà'
Đối với học sinh, nhà là nơi bắt đầu mỗi buổi sáng, nơi trở về vào trưa ăn cơm mẹ nấu. Đối với sinh viên, nhà là khoảnh khắc của những kỳ nghỉ. Đối với người lớn, nhà là giấc nồng, là nơi hồi phục năng lượng sau một ngày bận rộn mưu sinh.
Nhà, từ khi con 5 tuổi, là những chiều thứ Sáu đầy hứng thú với tờ phiếu bé ngoan trong tay, con kể mẹ nghe về những câu chuyện ở trường: những món ăn ngon miệng, đồ chơi mới lạ và những người bạn vui vẻ. Bữa cơm tối thường là món thịt bằm yêu thích, dù phải ăn nhiều rau theo mẹ khuyến khích. Đó là những ngày đông, con và mẹ cùng xếp quần áo, những chiếc áo thơm mùi vải cũ, mùi gỗ. Chăn, nệm, gối mềm mại được trải ra trước mặt, con thích thú lăn lộn trong những tầng chăn mát mẻ vừa được mang ra từ tủ. Giữa thế giới trong lành và hồn nhiên của trẻ con, nhà cũng như những nơi yêu thích khác: lâu đài của công chúa, thế giới ngọt ngào trong truyện cổ tích. Lúc ấy, cuộc sống dường như chỉ có một màu hồng hoàn hảo trong con.
Khi con 15 tuổi, cuộc sống đã trải qua nhiều biến động. Nhà có vẻ xa xôi hơn một chút. Một học sinh cấp 3 mới toanh với những môn học mới, khối thi, và những người bạn mới ở trường mới. Mang theo những câu chuyện từ trường, thoải mái kể mẹ nghe trong khi mẹ bận bịu xếp cơm tối, đôi khi là về những điểm số tự hào, cũng như những thất vọng được giấu kín cho đến khi về nhà. Nhà là nơi an ủi, là những món ngon mẹ nấu, là đĩa hoa quả hay cốc sữa mỗi đêm ôn thi. Làm con cảm thấy 'chill' những chiều mưa, ngồi giải đề bên cửa sổ, xa xa là chú chó cuộn mình ngủ. Là những ngày căng thẳng trước kỳ thi đại học, những lần thất bại, những nỗi buồn vì điểm số không tăng lên. Thế giới của con đã thay đổi nhiều, nhưng vẫn giữ được sự bình yên vì có bạn bè và được về nhà ăn cơm mẹ nấu. Nhà, trong thế giới hỗn loạn của con, như ngọn đèn sáng nhất, đẹp nhất giữa hàng ngàn ngọn nến khác.
Nhà, khi bước sang tuổi 18, con cầm trên tay tờ báo trúng tuyển vào trường đại học mơ ước, bỗng nhiên trở nên lạc lõng trong phút chốc. Niềm vui của việc đỗ đại học trôi qua như một cơn gió, để lại những lo lắng, trách nhiệm gia đình cho ngôi nhà sau lưng con. Đứng trước cánh cửa mở ra với đầy rẫy cám dỗ, những điều xa lạ, nỗi lo sợ..., con bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Đêm trước ngày nhập học, nhận ra mình đã trải qua những ngày tháng vô tư, tất cả quay về trong đầu con như một bức tranh chậm motion.
Con ở tuổi 5 - vô tư, hồn nhiên. Con 15 tuổi – bắt đầu thích nghi, sống những ngày học trò tươi đẹp nhất. Và giờ đây, con, 18 tuổi trong đêm xa nhà, bồn chồn, hối tiếc, nhặt nhạnh những mảnh ký ức thơ ấu để ghép lại. Đúng, không còn ai nhắc nhở, không ai quản lý, không còn nghe mẹ mắng nữa là điều xa xỉ, giờ chỉ ước mình nhỏ lại để được nghe. Con cảm thấy hoang mang và lo sợ khi nghĩ về tương lai. Không còn những chiều về nhà để ăn cơm mẹ nấu, không còn đợi xe từng phút một. Không còn những buổi sáng ngủ nướng sau kỳ thi. Nhà dường như trở nên quá xa, nhưng lại là ngọn đuốc sáng nhất, là nguồn sưởi ấm duy nhất trong thế giới của con, khi xung quanh chẳng còn ngọn nến nào khác. 18 tuổi, lần đầu tiên con hiểu rõ ý nghĩa của Nhà.
Tác giả: Lê Hà Chi


6. Hành trình Đến Tuổi 18
Tuổi trưởng thành đẹp nhất qua đôi mắt của học sinh cấp 3
Nhưng cái đẹp tuyệt vời nhất của thời cấp 3 lại hiện diện trong tâm hồn của những người trưởng thành.
Gửi lời chào thân thiện đến các em 18. Và một lời chào từ tôi, người đã trải qua tuổi 18.
Các em thân mến, mình cũng đã trải qua 18, đã trải qua nỗi lo cuối cấp. Đó có lẽ là thời kỳ mệt mỏi nhất. Khi các em đắm chìm trong đống bài tập và những kỳ thi dường như không bao giờ kết thúc. Khi các em phải đối mặt với 4 tờ giấy thi, có thể sẽ ảnh hưởng đến tương lai. Khi các em phải giảm giấc ngủ vì lo sợ thành tích có thể không tốt lên. Những ngày thức đêm và sớm mai, cùng với bạn bè đua nhau học hành. Nhưng thời kỳ căng thẳng ấy sẽ qua đi, và một ngày nào đó các em sẽ nhận ra rằng, thực tế mà các em muốn vứt bỏ, sau này lại trở thành ký ức mà các em muốn quay lại.
Cuối cấp. Liệu các em đã chân thành chia tay bạn bàn bên cạnh chưa? Liệu các em đã nhìn lại phòng học của mình nhiều lần chưa? Liệu có ngồi dưới tán cây xanh và cảm nhận hương vị của tuổi học trò nhiều hơn không? Liệu có dừng lại một chút, nghe tiếng giấy xé và bút viết trong những giờ kiểm tra? Và liệu có gặp gỡ những người mà các em thầm thương mến suốt 3 năm trời không? Bởi vì chỉ có điều mình sẽ biết sau này, ánh sáng chiếu rạng trên khuôn mặt ấy những năm tháng, là những ngày mà các em sẽ mãi nhớ.
Muốn tìm từ nguyên xác nhất để diễn đạt về thanh xuân. Hóa ra không có từ nào đủ để mô tả. Đau đớn, tổn thương, hạnh phúc, trưởng thành… tất cả không đủ. Khi bước qua cánh cổng cấp 3, các em sẽ dần nhận ra...
Càng nhiều năm trôi qua, càng khó gặp lại những người bạn mà bản thân đã gắn bó đến mức chỉ cần quay đầu là thấy. Bạn trai ngốc nghếch đến gõ cửa tuổi 17 của em, không có gì trong tay nhưng lại yêu em hết mình. Sau này, em sẽ khó gặp lại người nào đó ngốc nghếch yêu em tự do như thế. Những buổi chiều nắng nhạt ánh qua kính phòng học mà em không ưa, những giọng nói to thì thầm câu chuyện lớn trong giờ học, những tiếng cười vang lên khi ăn quà vặt đánh cắp dưới bàn, những món ăn rẻ tiền đầy nguy hiểm mà mọi người tranh nhau ăn. Tất cả sẽ không còn nữa...
Rồi em sẽ phải chia tay và xa cách. Đôi khi, bốn tờ giấy thi không quyết định em sẽ đi đâu trong những con đường sau này, nhưng lại chính là bốn tờ thi đưa tất cả những đứa trẻ cùng chung đường rời xa nhau. Khi kết thúc những ngày thi đó, em sẽ phải đến sân bay, ga tàu, để chia tay những người bạn của mình, họ sẽ bắt đầu hành trình mới. Đó cũng là lúc chia tay sẽ hiện hình ra. Đau đớn nhưng lại là hiện thực. Em cũng sẽ vẫy tay chào tạm biệt chính bản thân mình. Tạm biệt những ngày tháng vô lo đầy nhiệt huyết để đón nhận những thách thức phức tạp trong cuộc sống. Vì vậy, từ hôm nay, hãy bắt đầu hành trình mới, hãy chạy thật nhanh, vĩnh viễn không quay đầu lại, em nhé.
Em đã không còn là đứa trẻ Nhưng thanh xuân của em sẽ mãi trẻ.
Tác giả: Cloudyy


7. Hành Trình Yêu Tuổi 18
Khám Phá Tình Yêu 18
Tình yêu là điều gì? Tôi, hiện nay đã 18 tuổi, đang tò mò với câu hỏi đó. Tôi đã bắt đầu cảm nhận sự cô đơn khi trái tim tôi dường như đang tìm kiếm 'Tình Yêu'!
Thời cấp hai, cấp ba, tôi gặp tình yêu “nhỏ nhắn” của bạn bè. Nó đơn sơ, chân thật, hài hước của trẻ con và đôi chút ngốc nghếch. Không thể bền vững qua thời gian, không đủ mạnh để vượt qua rào cản không gian, nhưng đủ đẹp để khiến con người nhớ mãi, trân trọng mãi. Nhưng không chỉ vậy! Có những tình yêu học trò sâu sắc và tuyệt vời, không chỉ là những gặp gỡ tình cờ bất chấp mọi trở ngại, thách thức…
Khi đối mặt với cánh cửa cuộc sống, chuẩn bị thi đại học, tôi thấy những mối tình của bạn bè trở nên nghiêm túc hơn, trưởng thành hơn, chín chắn và những suy nghĩ trưởng thành, nhưng vẫn giữ lại nét tinh tế của tuổi học trò, khiến tình yêu vừa trong sáng vừa chín chắn, nhẹ nhàng mà mạnh mẽ. Tình yêu có thể khiến thế giới biến mất, chỉ còn hai bạn trẻ đang yêu nhau. Nhưng nó cũng có thể làm đau lòng những trái tim cô đơn sau mối tình dang dở. Nó thổi hồn vào những trái tim đang yêu trao qua nhau như những chú chim trời khi quấn quýt, hạnh phúc bên nhau, khi tức giận nhẹ nhàng bay đi nhưng vẫn hướng về phía người kia để một ngày quay lại cảm nhận thương nhớ.
Tình yêu có màu sắc gì, hình dạng gì - đố ai biết và có thể vẽ được tình yêu? Người ta thường dùng trái tim để tượng trưng cho nó. Bởi con người coi trái tim là nơi cất giữ cảm xúc. Khi vui hay buồn, nhịp đập trái tim biến đổi, khi yêu hay tức giận, trái tim phát ra tiếng nói mạnh mẽ. Trái tim là phần quan trọng nhất của chúng ta, mất nó là mất tất cả, mất cả cuộc sống. Nhưng có những người mất người yêu, hồn đã rời khỏi xác nhưng trái tim vẫn đập, không còn sự đồng điệu giữa tâm hồn và thể xác. Vậy là, linh hồn vô hình mới là thứ mang tình yêu đi. Làm thế nào khi người yêu say đắm, linh hồn họ quấn quýt vào nhau, tâm trí họ tràn đầy hình ảnh của đối phương, tâm hồn bay bổng? Khi họ cần nhau, họ không thể thiếu nhau, trái tim đập như những nốt nhạc trong bản tình ca muôn thuở mang tên “Tình yêu”!
Tình yêu có phải là thế không? Là một thứ vô hình, không có hình dạng nào cả? Chỉ biết sau hàng ngàn năm, nó vẫn tồn tại như một điều huyền bí, khiến con người say mê và mong muốn khám phá. Nó đi vào thơ ca, rồi trở thành nguồn cảm hứng của cuộc sống. Nó hiện hình trong tác phẩm của Xuân Diệu như một bến bờ vui, hạnh phúc. Nó làm xao lạc tâm hồn của Hàn Mạc Tử, liên kết không gian, nối kết thời gian và thần lực thực ảo… Thậm chí những người chưa biết yêu cũng nhận ra rằng tình yêu có thể làm con người trở nên xuất sắc hơn, hoàn hảo hơn, vì họ muốn giữ người yêu mình mà càng trở nên hoàn thiện bản thân... Ôi, tình yêu!
Tình yêu kỳ diệu, tuyệt vời nhưng không có nghĩa là nó không có mặt trái. Vật quý vô hình kia thường làm cho những kẻ chiếm giữ nó trở nên ngu muội, dại dột. Nó đưa họ vào thế giới quên mình, chiếm lấy tâm hồn và tâm can, khiến họ quên mình, quên người, quên những ý nghĩa khác trong cuộc sống. Chính vì thế, người ta thường nhắc nhở: “Khi yêu, hãy giữ tinh thần tỉnh táo”. Nhưng thực tế, ai có thể yêu mà vẫn giữ tinh thần tỉnh táo, và trong tình yêu, quá tỉnh táo cũng không tốt đúng không? Nếu con người chỉ sống bằng lý trí, liệu còn sợi dây kết nối người với người không?
***
Tôi chấp nhận chia tay với thời kỳ học trò mà chưa có trải nghiệm một tình yêu đích thực, nên có lẽ tôi viết về nó chưa đầy cảm xúc. Từng mối tình tươi đẹp, rạng rỡ của bạn bè tôi, từng bước mở khóa trái tim tôi, mời gọi tôi đến cánh đồng hoa tươi thắm và hương vị hạnh phúc của họ… Rồi, tôi đột ngột cảm thấy cô đơn - có lẽ tôi bắt đầu mong muốn yêu để được yêu!!!
QUỲNH MAI


8. Ngôn Ngữ Tuổi 18
Đám cưới Tuổi 18, một trong những bước ngoặt đáng nhớ của hành trình, là khoảnh khắc tuyên bố với thế giới rằng tôi đã làm chủ cuộc sống của mình, rằng tôi đã trưởng thành, tự chủ. Tự tin bước vào thế giới lớn, tôi bay nhảy, thách thức mọi giới hạn, và vẽ lên những bức tranh ước mơ mênh mông...
Đứng ở tuổi 18, tôi tự hào nói lên điều đó, như một khẳng định rằng tôi đã trưởng thành, đã sẵn sàng đối mặt với thách thức của cuộc sống. Khi thổi tắt 18 nến trên bánh sinh nhật, tôi hồi tưởng và mơ ước về những gì sẽ đến với tôi trong thời kỳ quan trọng này. Tôi quyết tâm biến nó thành một giai đoạn đặc biệt, một dấu mốc quan trọng trên hành trình của mình.
18 tuổi, mọi ý mơ mở ra trước mắt, tôi luôn nghĩ về những gì mình sẽ đạt được. 18 tuổi, tôi đã bước chân vào trường đại học, nơi tôi sẽ khám phá đam mê, tìm thấy nguồn cảm hứng để theo đuổi ước mơ, và gặp gỡ những người bạn đồng hành trên con đường phấn đấu.
18 tuổi, tôi đã học cách tự chủ, không còn phải níu kéo vào túi áo của bố mẹ. Tôi thử sức trong nhiều công việc, từ việc gia sư, làm bánh, đến những công việc nặng nhọc. Tôi không chỉ làm vì tiền bạc, mà còn vì sự tò mò, mong muốn giúp đỡ gia đình. Mọi công việc, từ đơn giản đến phức tạp, tôi đều thực hiện với sự chăm chỉ và hoàn thành một cách xuất sắc. Đó là cách tôi kiếm thêm kinh nghiệm, tích luỹ vốn sống và chuẩn bị cho những thách thức sắp tới.
18 tuổi, trái tim tôi cũng đã đắm chìm trong tình yêu, dù không phải mọi câu chuyện đều kết thúc viên mãn. Thất bại không chỉ là nỗi buồn, mà còn là bài học quý giá. Tôi hiểu rằng chỉ có bản thân mình mới thật sự yêu thương bản thân, và tình yêu không phải là tất cả trong cuộc sống của tôi.
18 tuổi, tôi đã khám phá đam mê thực sự của mình. Đối với người luôn tò mò với mọi điều, mọi thứ đều trở thành đam mê. Tôi không chỉ học một thứ mà tôi thấy thú vị, mà còn học những điều khiến mình hứng thú, không bao giờ cảm thấy chán chường hay mất hứng thú. Đó là lúc tôi thấu hiểu được ý nghĩa thực sự của đam mê.
18 tuổi, tôi vừa là trẻ con, vừa là người trưởng thành. Đôi khi làm những điều hết sức vui nhộn, cười đùa, nhưng cũng có những lúc suy tư sâu sắc về cuộc sống. Tôi tự hỏi mình đang ở đâu, đang làm gì, và liệu mình có nên trải nghiệm tất cả mọi thứ hay không.
Dù 18 tuổi của bạn như thế nào, tôi vẫn đang trải qua nó và sẽ làm cho nó trở nên ý nghĩa, chứng minh rằng tôi, 18 tuổi - tôi đã tự chủ!!!
Sưu tầm

