1. Bài Mẫu Tham Khảo Số 4
Tâm trí ta lúc này rối bời, tiếng vó ngựa như những nhát dao sắc bén cứa vào tâm hồn. Là hoàng tử của vùng Hải Nam, nơi vua cha Triệu Đà trị vì, ta chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác này. Trọng Thủy – ta – đang lần theo dấu lông ngỗng trên áo của nàng…
Câu chuyện bắt đầu khi vua cha quyết định tấn công Âu Lạc, một vùng đất trù phú mà cha và ta đã nhắm tới từ lâu. Vị vua của Âu Lạc, An Dương Vương, đã chuyển thành từ vùng núi hiểm trở xuống đồng bằng màu mỡ. Ta ủng hộ quyết định của cha vì vị trí mới thuận lợi cho quân đội. Cha ngay lập tức dẫn quân đi mà không chần chừ.
Nhưng kết quả không như mong đợi. An Dương Vương đã sử dụng một loại vũ khí vượt ngoài khả năng dự đoán của chúng ta. Sau một thời gian giao chiến, cha phải rút quân về Trâu Sơn, không dám tấn công tiếp. Trước sức công phá mạnh mẽ của chiếc nỏ thần, quân ta phải xin hòa. Vua cha không còn ngủ yên và ta cũng lo lắng theo. Dù ta khuyên cha giữ gìn sức khỏe, cha chỉ gật đầu cho qua… Một ngày, cha quyết định một điều khiến ta băn khoăn.
Cha muốn kết hôn với công chúa Âu Lạc để tạo mối quan hệ hòa bình giữa hai nước. Chính ta sẽ là người kết hôn với nàng và phải sống ở đó một thời gian. Về phòng sau cuộc họp với cha, ta ngồi xuống, nhắm mắt lại, không biết mình đang vui hay buồn. Ta chỉ tập trung vào nhiệm vụ làm sao để vua cha hài lòng. Cả đêm không thể ngủ, ta có quá nhiều câu hỏi về nàng, về mối quan hệ này và liệu An Dương Vương có đồng ý không…
Cuối cùng, ta cùng cha đưa sính lễ sang Âu Lạc và được vua An Dương Vương chấp nhận nhanh chóng. Ta ngạc nhiên trước sự bình thản của vua Âu Lạc, người dường như đã quên sự xâm lược mà cha và ta dự định. Vua tiếp đón niềm nở và gọi con gái ra. Vẻ đẹp của nàng làm ta ngẩn ngơ, sự dịu dàng của nàng khiến ta cảm thấy lúng túng. Mị Châu, tên nàng thật đẹp, và nàng có vẻ ngoài thanh thoát, nhẹ nhàng như cánh hoa.
Lễ cưới giữa ta và nàng được tổ chức nhanh chóng. Trong bộ hỉ phục đỏ thắm, ta cảm thấy một niềm vui lẫn lo âu, không biết tương lai sẽ ra sao và nhiệm vụ của ta có hoàn thành không…
Dần dần, ta nhận ra Mị Châu ngây thơ hơn ta nghĩ. Ở lại Cổ Loa, ta dần quen với nụ cười và sự chăm sóc ân cần của nàng. Ta yêu thương nàng, dù ban đầu ta chỉ có mục đích theo lệnh cha. Nhưng giờ đây, ta cảm thấy nàng đã trở thành phần quan trọng trong cuộc sống của mình.
Khi ta nhận ra tình yêu của Mị Châu, đã đến lúc nàng trao hết cho ta, bao gồm cả bí mật quốc gia. Ta lén làm một chiếc nỏ giả và mang về nỏ thần với vuốt Rùa Vàng. Ta để lại nỏ giả cho Mị Châu, nói dối nàng ta phải về phương Bắc thăm cha. Nàng buồn khi phải xa ta, và ta cảm thấy lúng túng khi nhìn ánh mắt ấy. Đáng lẽ ta nên báo cho cha hoàn thành nhiệm vụ, nhưng ta lại chần chừ.
Cuối cùng, khi ta đến nơi và thấy dấu vết của Mị Châu, ta cảm thấy xót xa khi thấy nàng đã chết. Ta vội nhảy xuống ngựa, ôm chặt cơ thể lạnh lẽo của nàng. Ta không tin vào mắt mình, chỉ biết gọi tên nàng và khóc. Ta đưa nàng về Loa Thành, nơi xác nàng hóa thành ngọc thạch. Ta vui vì hoàn thành nhiệm vụ, nhưng sự vui mừng thật sự không trọn vẹn. Ta muốn chứng minh cho Mị Châu thấy sự khó khăn giữa trách nhiệm và hạnh phúc cá nhân. Nhưng nàng đã xa ta, và giọng nói của nàng vẫn văng vẳng bên tai.
Một ngày, hình bóng của Mị Châu hiện lên dưới giếng nước trong thành. Ta không thể chạm vào nàng, và trong cơn tuyệt vọng, ta lao xuống giếng, nghe tiếng kêu gọi của các công công nhưng không quan tâm. Và ta thấy nàng…
2. Tài liệu tham khảo số 5
Tôi là Trọng Thủy, con trai của Triệu Đà. Sau khi thất bại trước An Dương Vương, cha tôi nung nấu ý định trả thù và tìm mọi cách để thực hiện. Ông đã xin hòa bằng cách cầu hồn Mị Châu – con gái vua An Dương Vương.
Mục đích của cha tôi là sử dụng tôi làm gián điệp để xâm chiếm nước Nam và rửa hận. Khi vua An Dương Vương đồng ý nhận lời cầu hôn của tôi, cha tôi rất vui mừng.
Vợ chồng tôi thường trò chuyện và trong một lần tâm sự, tôi đã khéo léo hỏi Mị Châu về chuyện xây thành Cổ-Loa và chiếc nỏ thần. Được biết, vua An Dương Vương đã xây thành để chống giặc phương Bắc. Sau khi cầu tế, thần Kim Quy hiện ra và chỉ cho cách xây thành, đồng thời tặng nhà vua chiếc nỏ thần, bắn trúng địch chết hàng loạt, giúp dân phương Nam thắng giặc.
Tôi rất muốn xem nỏ thần, và sau khi xem xong, tôi vui mừng đem chuyện về kể cho cha. Cha dặn tôi phải lấy được nỏ thần và thay bằng một chiếc giả.
Nhân lúc Mị Châu không chú ý, tôi đã trộm chiếc nỏ thần và thay bằng một chiếc giả, rồi xin phép vua An Dương Vương về phương Bắc thăm gia đình.
Khi ra đi, tôi dặn vợ:
– Trong thời gian tôi vắng mặt, nếu có chiến tranh, nàng hãy mặc áo lông ngỗng và rắc lông xuống đường khi chạy trốn. Tôi sẽ theo dấu lông để tìm nàng.
Về đến nhà, tôi giao nỏ thần cho cha và ông lập tức đem quân đánh nước Nam. Khi An Dương Vương sử dụng nỏ thần nhưng không hiệu quả, ông và Mị Châu phải chạy trốn về phương Nam, rắc lông ngỗng dọc đường để đánh lạc hướng. Cuối cùng, họ bị dồn đến núi Mộ Dạ, nơi An Dương Vương tự tử sau khi biết sự thật. Tôi đến chân núi và thấy Mị Châu đã chết. Tôi vô cùng hối hận và nhảy xuống giếng gần đó. Giếng vẫn còn hiện nay gần thành Cổ Loa, khách bộ hành dừng lại nhìn xuống đáy giếng không khỏi cảm thấy thương xót cho câu chuyện đau lòng của Mị Châu – Trọng Thủy.
Truyền thuyết An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy mang chủ đề dựng nước và giữ nước, để lại bài học cảnh giác chính trị sâu sắc. Có câu dân gian:
'Tôi kể ngày xưa chuyện Mị Châu
Trái tim nhầm chỗ để trên đầu
Nỏ thần vô ý trao tay giặc
Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu'.
3. Tài liệu tham khảo số 6
Trọng Thủy chìm trong nỗi ân hận sâu sắc, ngày đêm không ngừng nghĩ về Mị Châu, người vợ đã bị chính cha ruột của mình, vua An Dương Vương, giết chết. Sau khi ra giếng nơi Mị Châu thường tắm, tôi nhìn thấy bóng dáng của nàng và lao xuống giếng, hy vọng sẽ được gặp lại nàng trong thế giới thủy cung lộng lẫy và xinh đẹp. Khi mở mắt, tôi thấy mình lạc vào một thế giới huyền bí và đẹp đẽ, chưa từng thấy trước đây. Trong lúc hoang mang, một vị thần cá xuất hiện và dẫn tôi đến thủy cung, nơi Mị Châu đang ở. Tôi cảm thấy vui mừng vì đây là cơ hội để giải thích nỗi lòng mình với nàng.
Trên lưng thần cá, tôi vượt qua những rặng san hô tuyệt đẹp và thấy một cảnh tượng sống động dưới đáy đại dương, với các đàn cá lớn và những sinh vật biển khác. Đến thủy cung, tôi gặp Long Vương để cảm ơn và sau đó đi tìm Mị Châu. Khi gặp nàng, tôi thấy nàng vẫn đẹp nhưng không còn ngây thơ như trước. Nàng chỉ trích tôi vì đã cướp nước của nàng và làm nàng thành kẻ bất hạnh. Tôi thừa nhận lỗi lầm của mình, giải thích rằng dù đã hoàn thành nhiệm vụ, trái tim tôi luôn đau khổ và không bao giờ tìm được niềm vui thực sự.
Mị Châu lắng nghe, rơi nước mắt và nói rằng dù nàng hiểu nỗi đau của tôi, nhưng thời gian không thể quay lại và lỗi lầm không thể sửa chữa. Nàng không thể tìm lại hạnh phúc đã mất và lo lắng cho số phận của nhân dân Âu Lạc. Tôi cảm thấy trái tim mình như bị xé nát khi nhìn nàng rời xa, nhưng tôi vẫn khẳng định tình yêu vĩnh cửu của mình. Tôi hy vọng rằng ở kiếp sau, chúng tôi sẽ không còn là hoàng tử hay công chúa mà là những người bình thường, sẽ sống hạnh phúc bên nhau.
Cuối cùng, chúng tôi chia tay, tôi chết đi và hóa thành đá dưới đại dương, nhưng nguyện ước của tôi vẫn vững bầu. Tình yêu là liều thuốc hạnh phúc quan trọng của con người, nhưng không phải lúc nào cũng dễ dàng đạt được. Đôi khi, chúng ta phải hy sinh vì tập thể và thận trọng để tránh những sai lầm đau thương.
4. Tài liệu tham khảo số 7
Tim tôi thắt lại khi chứng kiến thi thể của nàng. Tôi đứng lặng hồi lâu, nhìn dòng máu đỏ thẫm hòa vào biển cả. Tôi đã không nhận ra tình yêu Mị Châu dành cho mình, mù quáng vì quyền lực. Nàng đã ra đi, và tôi không biết sống sao khi thiếu đi tình yêu và sự quan tâm của nàng. Tôi ngã quỵ, ôm xác Mị Châu mà khóc. Ông trời đã đùa cợt với tình yêu của chúng tôi quá mức…
Tôi vẫn nhớ ngày vua cha (Triệu Đà) thất bại thảm hại trong cuộc tấn công vua An Dương Vương của Âu Lạc. Khuôn mặt cha sa sầm, ánh mắt giận dữ. Âu Lạc, vùng đất phía Nam, vốn là nơi phong phú về thiên nhiên và sản vật, là mục tiêu lâu nay của cha. Nhưng quân Âu Lạc rất tài giỏi, nhiều lần cha ta tấn công đều thất bại. Tôi, con cả, chỉ biết động viên cha dưỡng sức và chuẩn bị cho lần sau.
Ngày sau, cha nguôi ngoai và gọi tôi vào ngự phòng. Cha yêu cầu tôi sang Âu Lạc để lấy nàng Mị Châu và thu thập bí mật của đất nước đó. Là con và bề tôi, tôi không thể trái ý cha. Tôi nhận lời nhưng lòng đầy băn khoăn vì không biết Mị Châu là ai, làm sao có thể yêu nàng và hoàn thành nhiệm vụ cha giao.
Khi chúng tôi nhận được sự đồng ý kết duyên từ vua An Dương Vương, cha con tôi vui mừng khôn xiết. Tôi nghĩ vua An Dương Vương sẽ không đồng ý vì mục tiêu chiếm phương Nam của cha. Nhưng ông trời đã giúp đỡ chúng tôi. Cha con tôi chuẩn bị lễ vật và tổ chức hôn lễ để thực hiện âm mưu đã trù tính.
Trước khi sang Âu Lạc, tôi đã tìm hiểu về nàng Mị Châu – vợ tương lai. Nàng xinh đẹp, hiền thục, là con duy nhất của vua An Dương Vương và được cưng chiều.
Ngày cưới, mọi người vui mừng, đặc biệt là vua cha. Kế hoạch của ông đã thành công từng bước. Còn tôi, lòng nặng trĩu lo âu về việc hoàn thành nhiệm vụ và ứng xử với Mị Châu sau này.
Sau lễ cưới, tôi trở thành con rể của Âu Lạc, theo phong tục, tôi sống cùng Mị Châu. Nàng là người dịu dàng, nữ tính và trong sáng. Nàng yêu tôi, chăm sóc tôi, và tôi biết điều đó qua ánh mắt và lời nói âu yếm của nàng. Tôi đáp lại bằng sự hời hợt, xem nàng chỉ là nhiệm vụ. Tôi chưa bao giờ yêu Mị Châu thật lòng. Sự ham muốn chiếm đoạt bảo vật Âu Lạc đã làm tôi mờ mắt và tôi không nhận ra mình đã yêu nàng lúc nào không hay.
Ngày đó, khi An Dương Vương ra ngoài săn bắn, tôi đã lén xin Mị Châu cho xem nỏ thần. Nàng có vẻ do dự, nhưng vì yêu tôi quá lớn, nàng đã đồng ý. Tôi đã tráo lẫy nỏ Rùa Vàng và nói dối rằng về thăm cha:
- Nghĩa vợ chồng không thể lãng quên, nghĩa cha mẹ không thể dứt bỏ. Nếu hai nước thất hòa, Bắc Nam cách biệt, ta sẽ tìm nàng, lấy dấu.
Nàng chân thành đáp:
- Thiếp sẽ rắc lông ngỗng trên đường để làm dấu nếu phải biệt ly.
Những lời nàng vẫn vang vọng trong tâm trí tôi. Tôi đã quá độc ác, chỉ lo tiêu diệt cha con nàng mà không nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng nàng đã chăm sóc.
Tôi trở về với niềm vui chiến thắng. Vua cha đem quân đánh Âu Lạc, An Dương Vương dựa vào nỏ thần mà không phòng bị, đã thất bại thảm hại và phải bỏ chạy cùng con gái. Tôi theo dấu lông ngỗng của Mị Châu để bắt An Dương Vương, nhưng chỉ thấy những sợi lông ngỗng thấm máu của nàng. An Dương Vương đã biến mất.
Tôi ôm nàng vào lòng, gào lớn: “Mị Châu… ta đã sai. Ta đã hại nàng…”. Tôi khóc ngất, không còn nghe được giọng nói dịu dàng của nàng nữa. Những bàn tay mềm mại ngày xưa chăm sóc tôi giờ không còn. Tôi chỉ mong được thấy nàng một lần nữa, thấy nụ cười và đôi má hồng của nàng dù phải trả giá bao nhiêu.
Tôi chôn nàng ở Loa Thành, xác nàng biến thành ngọc thạch. Dù giành được Âu Lạc và được thưởng lớn, tôi không màng. Tâm trí tôi chỉ còn hình ảnh nàng, vợ nhỏ của tôi. Tôi sống khép kín, đêm đến, hình bóng nàng luôn xuất hiện.
Không lâu sau, khi tắm ở giếng, tôi thấy bóng Mị Châu vẫy tay. Tôi vui mừng, vội vã theo nàng. Tôi đã chờ đợi lâu, phải nắm tay nàng trước khi nàng biến mất. Dù có tiếng gọi từ xa, tôi không để ý, tôi phải ở bên Mị Châu mãi mãi.
5. Tài liệu tham khảo số 8
Tôi là Trọng Thủy, hoàng tử của một vương quốc xinh đẹp, luôn được cha yêu thương và tin tưởng. Quốc gia láng giềng của chúng tôi là Âu Lạc, nổi tiếng với thành Cổ Loa kiên cố. Vì tham vọng, cha tôi đã tìm mọi cách để chiếm đoạt Âu Lạc, gây cho tôi nỗi đau khổ khôn cùng.
Khi cha tôi lần đầu tiên tấn công, vua An Dương Vương sở hữu một loại vũ khí kỳ diệu, bắn ra hàng ngàn mũi tên chỉ với một phát. Cha tôi thất bại nhưng vẫn không từ bỏ ý định chiếm Âu Lạc. Sau khi suy nghĩ, cha tôi quyết định gửi tôi đến làm rể vua An Dương Vương. Dù ngạc nhiên, tôi vẫn tuân theo lệnh của cha.
Cha và tôi đến Âu Lạc để hòa giải và kết thân. Vua An Dương Vương chấp nhận, và tôi rời quê hương để làm rể, lấy Mị Châu, công chúa Âu Lạc. Mị Châu xinh đẹp, như viên ngọc quý, nhưng cũng dịu dàng và trong sáng. Dần dần, tôi cảm thấy yêu nàng, nhưng nhiệm vụ của cha vẫn phải thực hiện. Một hôm, khi đi dạo vườn với Mị Châu, tôi phát hiện một hòn đá có vẻ kỳ lạ và nghi ngờ nơi đây có nỏ thần được giấu. Đêm đó, tôi không thể ngủ, quyết định thuyết phục Mị Châu để khám phá bí mật.
Sáng hôm sau, tôi dẫn Mị Châu đi dạo vườn, nàng vui vẻ cười tươi. Tôi cố tình vấp ngã gần hòn đá và khi Mị Châu không chú ý, tôi gõ vào đá và phát hiện cơ quan bí mật. Tôi giả vờ không biết và hỏi Mị Châu. Nàng cho biết nỏ thần được giấu bên trong. Với vẻ mặt tò mò, tôi được đưa vào xem. Mị Châu xoay chậu hoa Tường Vi, mở ra một hang động tối tăm. Tôi quan sát nỏ thần rất kỹ, rồi lén làm giả một cái nỏ giống hệt và đánh tráo.
Đêm trước khi giao nỏ cho cha, tôi và Mị Châu trò chuyện, tôi hỏi nàng về tín hiệu nếu chúng tôi lạc nhau khi có chiến tranh. Mị Châu ngây thơ đáp sẽ rải lông ngỗng để tôi tìm. Mị Châu quá tin tưởng, không lo lắng, dù tôi có kế hoạch riêng. Tôi lo lắng cho tương lai, nhưng phải hoàn thành nhiệm vụ.
Sáng hôm sau, tôi đưa nỏ thần giả cho cha, ông rất vui mừng. Tôi được khen thưởng nhưng lòng vẫn lo cho Mị Châu. Tôi và cha tấn công Âu Lạc, vua An Dương Vương yên tâm vào sức mạnh của nỏ thần. Điều này giúp quân tôi tiến sâu. Vua An Dương Vương lo lắng, đặt Mị Châu trên ngựa và chạy về bờ sông. Mị Châu rải lông ngỗng để lại dấu hiệu cho tôi. Khi đến bờ sông, thần Kim Quy nổi lên và nàng bị cha tôi xử án. Mị Châu cầu nguyện trước khi chết, nếu nàng không phản quốc, sẽ biến thành ngọc, nếu không, xác sẽ tan thành bụi. Những chuyện này tôi chỉ nghe từ một bà lão. Khi tôi đến, Mị Châu đã chết, tôi đưa nàng về mai táng. Tôi đau khổ vô cùng, cảm thấy tình yêu và hiếu nghĩa không thể hòa hợp.
Tôi không biết làm gì để Mị Châu sống lại, chỉ còn lại nỗi cô đơn. Nhớ về những ngày hạnh phúc bên Mị Châu, tôi không còn thấy nàng, chỉ có hình bóng và kỷ niệm. Một đêm trăng sáng, tôi ra vườn nhớ lại lúc hạnh phúc bên nàng. Khi tôi thấy gương mặt Mị Châu trong giếng nước, tôi không suy nghĩ, nhảy xuống để ở bên nàng. Thế là tôi được sống bên người tôi yêu, hy vọng giếng nước này sẽ chứng minh cho hạnh phúc của chúng tôi.
6. Tham khảo tài liệu số 1
Tôi là Trọng Thủy, con trai vua Triệu Đà ở phương Bắc. Khi vua An Dương Vương hoàn tất việc xây dựng thành Cổ Loa, cha tôi đã kéo quân sang để chiếm đoạt. Tuy nhiên, nhờ có nỏ thần Kim Quy, An Dương Vương đã khiến quân của cha tôi thất bại nặng nề và phải rút về Trâu Sơn. Nhận thấy không thể chiến thắng, cha tôi quyết định cầu hòa và chờ cơ hội khác.
Chẳng bao lâu sau, cha tôi xin An Dương Vương gả công chúa Mị Châu cho tôi. Ngỡ rằng cha tôi muốn hòa bình thực sự, An Dương Vương đã đồng ý và cho tôi ở rể trong thành Cổ Loa. Trước khi rời Bắc quốc, cha tôi dặn dò tôi phải điều tra bí mật của nỏ thần.
Ban đầu, tôi chỉ tỏ vẻ yêu mến Mị Châu để thuận lợi cho nhiệm vụ, nhưng dần dần, tôi bị cuốn hút bởi vẻ đẹp và sự hiền dịu của nàng. Chúng tôi sống hạnh phúc bên nhau, nhưng tôi không quên nhiệm vụ của mình.
Vào một đêm trăng sáng, tôi mời An Dương Vương uống rượu để ông say ngủ. Khi mọi người đã nghỉ ngơi, tôi hỏi Mị Châu về chỗ giấu nỏ thần và bày tỏ mong muốn được xem. Nàng vui vẻ dẫn tôi đến và chỉ cho tôi cách mở nỏ thần bằng lẫy vàng. Tôi lén chế tạo một lẫy giả và thay thế vào đó.
Khi có được lẫy thần, tôi lấy cớ về thăm cha. Trước khi ra đi, tôi hỏi Mị Châu: 'Nếu mai đây chúng ta lạc mất nhau, làm thế nào để nhận ra nhau?'. Mị Châu rơi lệ và đáp rằng nàng sẽ rắc lông ngỗng trên đường để tôi tìm thấy nàng.
Tôi trở về và đưa lẫy thần cho cha. Cha tôi rất vui và lập tức dẫn quân sang đánh Âu Lạc. Đoàn quân của cha tôi tiến vào Cổ Loa mà không thấy An Dương Vương phản kháng. Khi cha tôi dẫn quân vào thành, An Dương Vương mới cho mang nỏ thần ra sử dụng, nhưng thấy không còn hiệu quả, ông đã bỏ chạy về phương Nam cùng Mị Châu.
Tôi và quân lính theo dấu lông ngỗng đến bờ biển, nhưng không thấy An Dương Vương đâu, chỉ còn xác Mị Châu nằm chết bên vũng máu. Tôi đau đớn mang xác nàng về Loa Thành để mai táng. Hàng ngày, tôi quỳ bên mộ nàng, đau khổ và tự trách mình. Tôi đã lừa dối nàng, khiến nàng vô tình tiếp tay cho kẻ thù, dẫn đến thảm họa mất nước. Tôi cảm thấy tội lỗi không thể tha thứ, và chỉ có cái chết mới xóa được tội lỗi của mình. Trong cơn đau đớn, tôi nhớ đến cái giếng nơi chúng tôi thường ngắm mình trước đây.
7. Tài liệu tham khảo số 2
Vào thời điểm đó, cha tôi, Triệu Đà, khao khát chiếm lấy đất Âu Lạc để mở rộng vương quốc. Với ý định này, vua cha đã chuẩn bị một đội quân tinh nhuệ để thực hiện kế hoạch xâm lược. Cha tôi rất phấn khởi khi biết rằng công việc xây dựng thành Cổ Loa của Âu Lạc kéo dài không hoàn tất, và ông cho rằng đây chính là thời điểm thuận lợi để ra quân.
Khi đến nơi, cha tôi choáng váng trước thành Cổ Loa kiên cố. Tuy đội quân đông đảo, cha tôi vẫn quyết tâm đánh chiếm thành. Các đội quân được chia thành ba nhóm: một nhóm tấn công cổng thành, một nhóm bắn tên lên thành, và một nhóm tiếp tế. Cha tôi cưỡi voi và chỉ huy trận chiến. Dù quân số đông đảo, cha tôi vẫn phải thất vọng trước sự kháng cự kiên cường của Âu Lạc.
Số quân trở về bị tổn thất nặng nề, nhiều người bị mũi tên bắn trúng và tử vong ngay lập tức. Sau khi rút quân, cha tôi thuật lại sự thất bại của mình và nghĩ ra kế hoạch giả vờ cầu hòa để kết thân. Ông sai tôi sang cầu hôn công chúa Mị Châu, và tôi đồng ý để bảo vệ đất nước.
Khi đến Cổ Loa, tôi bị vẻ đẹp của Mị Châu chinh phục ngay lập tức. Nàng có đôi mắt sâu thẳm, làn da trắng và đôi môi quyến rũ. Dù yêu nàng sâu đậm, tôi không quên nhiệm vụ. Trong thời gian ở cung điện của An Dương Vương, tôi bắt đầu tìm hiểu bí mật của nỏ thần. Mị Châu, với sự ngây thơ và tin tưởng, đã tiết lộ cho tôi về nỏ thần Kim Quy và vị trí cất giữ. Tôi nhân cơ hội trộm nỏ thần và quay về báo cáo với cha. Trước khi đi, tôi dặn Mị Châu nếu có chuyện gì thì hãy rắc lông ngỗng để tôi tìm đến nàng.
Về đến nơi, cha tôi lập tức dẫn quân đánh Âu Lạc. Khi thấy nỏ thần không còn, quân Âu Lạc bị tổn thất nặng nề và thành Cổ Loa thất thủ. Vua An Dương Vương và công chúa Mị Châu đã bỏ chạy. Tôi và cha theo dấu lông ngỗng đến bờ biển, nơi tôi phát hiện xác Mị Châu nằm chết. Tôi đau đớn ôm nàng và kêu khóc.
Những ngày sau đó, tôi sống trong đau khổ và hối hận. Tôi không ăn uống và chỉ đứng trước giếng, nơi chúng tôi từng soi bóng. Tôi nhìn thấy hình ảnh nàng và lao xuống giếng, ôm nàng trong nỗi nhớ và ân hận.
8. Tài liệu tham khảo số 3
Tôi là Trọng Thủy, hoàng tử của một vương quốc xinh đẹp, luôn được vua cha yêu quý và tin tưởng. Vương quốc láng giềng của chúng tôi là Âu Lạc, nổi tiếng với thành Cổ Loa vững chãi. Cha tôi, vì tham vọng mở rộng lãnh thổ, đã thực hiện nhiều kế hoạch để chiếm Âu Lạc, gây ra nỗi đau không thể diễn tả cho tôi.
Trong lần đầu tiên xâm lược, cha tôi thất bại trước vua An Dương Vương, người sở hữu một vũ khí thần kỳ với khả năng bắn hàng ngàn mũi tên. Tuy thất bại, ý định chiếm Âu Lạc vẫn cháy bỏng trong lòng ông. Sau khi cân nhắc, cha tôi quyết định gửi tôi sang làm con rể vua An Dương Vương. Dù ngạc nhiên, tôi hiểu rõ “âm mưu” của cha và chấp nhận nhiệm vụ.
Cha tôi tức giận và chờ đợi cơ hội để tái xâm lược Âu Lạc. Tôi đã hoàn thành nghĩa vụ của một người con và một hoàng tử, nhưng đã mất đi người vợ yêu thương tôi, Mị Châu. Tôi cảm thấy có lỗi và không xứng đáng với nàng. Cha tôi âm thầm lên kế hoạch trộm chiếc nỏ thần, món quà của Rùa Vàng dành cho vua An Dương Vương, để đánh bại ông.
Khi trở về, tôi đã làm theo kế hoạch của cha, trao đổi nỏ thần thật bằng một chiếc nỏ giả. Vua An Dương Vương không nghi ngờ gì và đã gả Mị Châu cho tôi. Sau đó, cha tôi lại xâm lược Âu Lạc. Khi nhận ra chiếc nỏ thần bị thay thế, vua An Dương Vương và Mị Châu phải bỏ trốn. Mị Châu, theo lời hẹn, đã để lại dấu lông ngỗng cho tôi theo dõi. Nhưng khi đến bờ biển, Rùa Vàng đã thét lên, và vua An Dương Vương phải giết Mị Châu. Mị Châu đã trở thành những viên ngọc trai lấp lánh. Tôi tự trách mình đã gây nên cái chết bi thảm của nàng và hứa sẽ chôn cất nàng bên thành Cổ Loa. Tôi sẽ nhảy xuống giếng để được ở bên nàng, và biến thành nước giếng để xoa dịu nỗi oan của nàng.