1. Bài tham khảo số 1
Đêm Giáng sinh năm đó trời rất lạnh. Suốt vài ngày liền tuyết rơi không ngừng, như những viên ngọc trắng tô điểm cho thành phố chuẩn bị đón mừng ngày Chúa ra đời. Tôi bên cô bé lang thang trên con đường. Cô bé muốn bán những chiếc diêm, để có ít tiền cho cha mình trong đêm giao thừa.
Chiều tối buông xuống, trong bóng tối lạnh giá, cô bé và chúng tôi lang thang giữa phố. Cô bé cầm tay chúng tôi, vén đầu trần, chân chạm đất, mái tóc bị tuyết phủ trắng. Cô bé cố gắng kiếm một nơi đông người, nhưng khách đi qua đều vội vã, không ai để ý đến cô. Cả ngày cô bé chẳng bán được gì, và chẳng ai chú ý đến cô. Đói, lạnh, và mệt mỏi, cô bé ngồi nép vào một góc tường, giữa hai ngôi nhà, cố che chắn gió lạnh. Cô bé kể về quá khứ, về một kí ức hạnh phúc với bà nội và về sự hiểu biết với cuộc sống khó khăn.
Tôi nhìn thấu qua bao bọc, thấy ánh sáng từ những ngôi nhà ấm cúng. Cô bé nhớ lại những ngày đón giao thừa hạnh phúc trong quá khứ, và bây giờ, trước sự rét buốt và nghèo đói, cô bé vẫn giữ tâm hồn lạc quan. Tôi cảm thấy xót xa và muốn hét lên, để mọi người biết và giúp đỡ cô bé. Nhưng tôi chỉ là những chiếc diêm câm lặng.
Cô bé quẹt diêm, ngọn lửa xanh lấp lánh, tôi cảm nhận được sự ấm áp. Cô bé thì thầm, nhớ về những ngôi nhà ấm cúng, mùi thơm ngon từ bữa cơm gia đình, và ý nghĩa của một chiếc cây thông Noel lung linh. Ngọn lửa chói lọi, cô bé hồi tưởng và cảm nhận những khoảnh khắc đẹp đẽ trong tâm hồn mình.
Đêm qua, cô bé mất đi vì rét buốt. Nhưng tôi đã được chứng kiến những giây phút tinh tế và ấm áp trong trái tim cô. Tôi chúc cô bé hạnh phúc bên nơi ấy. Cầu mong không còn phải chứng kiến những câu chuyện đau lòng như vậy nữa.
2. Tham khảo bài số 3 - Sự độc đáo
Trời đã lạnh buốt trong đêm cuối năm, lớp sương mỏng phủ kín. Chúng tôi đang lang thang trên con phố vắng vẻ, nằm trong giỏ của cô bé đáng thương. Đèn đường lấp lánh ánh sáng, mùi ngỗng quay lan tỏa khắp nơi. 'Cô chủ của chúng ta sao vẫn chưa trở về nhỉ?' - suy nghĩ đồng lòng. Những bước chân tiếp tục bước đi giữa làn gió rét, niềm hy vọng dần chìm vào bóng tối. Cảm giác tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ bé. Phố dần im lặng, tiếng bước chân giảm nhẹ. Mùi ngỗng quay trở nên đậm đà, làm bước chân cô bé nhanh hơn. Qua kẽ nhỏ của gói diêm, chúng tôi nhận thấy sự tuyệt vọng trên khuôn mặt cô chủ. Không gian dần chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở dài của cô bé. Cảm nhận được sự lo lắng, chúng tôi cảm thấy bất an. Nhưng rồi cô rút một que diêm, ánh sáng rực lên, nụ cười hé môi cô. Chúng tôi giảm bớt lo lắng, nhưng nỗi bất an lại xuất hiện khi cô rút tiếp một que diêm và nhấn lên.
Đêm khuya, đôi bàn tay nhỏ cảm nhận sự lạnh buốt. Bước chân chậm lại trước hai căn nhà. Cô ngồi xuống, rút diêm và châm lửa. Anh bạn của tôi nở nụ cười, ánh sáng biến mất, chỉ để lại đốm lửa hồng rực. Cô không ngừng, quẹt liên tục. Chúng tôi cảm nhận được sự cố gắng của cô để giữ lại điều gì đó. Bóng tối đột ngột xuất hiện, chúng tôi không thấy cô rút diêm nữa. Chỉ thấy mờ mờ, cô chủ có vẻ gục xuống đường. Chúng tôi nhận ra hơi thở yếu ớt, do cô chủ không có bữa ăn. Chúng tôi thấu hiểu nhiều hơn, mong rằng đêm giao thừa sẽ qua nhanh chóng.
Sáng mùng một, ánh nắng ban mai làm chúng tôi tỉnh giấc. Phủ trắng bởi tuyết xung quanh. Giọng của người phụ nữ nhẹ nhàng gọi cô chủ, mọi người xô nhau đến xem. Cô chủ được đưa về, mọi người tò mò hỏi chuyện. Sau khi được chăm sóc, cô bắt đầu kể câu chuyện của mình. Khi kết thúc, nước mắt của người phụ nữ trên khuôn mặt hiền hậu là minh chứng cho sự đau lòng. 'Ở lại với cô, cô sẽ giúp em vượt qua khó khăn này và mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn. Hãy nhìn cô như là mẹ em!' - người phụ nữ nói như một lời hứa thật chân thành.
Cô bé ôm chặt người phụ nữ, khóc. 'Con cảm ơn Thượng đế đã đưa cô đến với con' - cô bé thì thầm trong nước mắt.
3. Tài liệu tham khảo số 2
Đêm đã buông xuống, ánh đèn trong cửa sổ nhấp nhô, phố phường rực rỡ sáng với hương vị ngỗng quay. Phút chót đón giao thừa đã đến, nhưng chúng tôi và cô bé tội nghiệp vẫn lang thang qua từng con phố. Trong lặng lẽ, chúng tôi cầu mong tất cả sẽ trở về tổ ấm. Cô chủ chỉ có thể đón năm mới ấm cúng khi được về nhà.
Nhưng thật đau lòng, đêm ba mươi, ai còn mua diêm? Mọi người đã ngồi bên lò sưởi, chờ đến giờ phá cỗ. Chúng tôi hiểu điều đó, cô chủ bé nhỏ của chúng tôi cũng thế. Nhưng cô ấy vẫn tiến về phía trước, trong rét buốt và niềm hy vọng mong manh. Niềm hy vọng ấy giờ chỉ còn bé nhỏ, chờ tan biến.
Khuya đã khắc sâu, và chúng tôi cảm nhận đôi bàn tay của cô chủ đang cứng lạnh. Cô dừng lại và suy nghĩ về điều gì đó. Bất ngờ, cô rút một trong số chúng tôi ra và quẹt sáng. Ánh sáng bén lửa loé lên và biến mất trên nền đỏ hồng. Cô bé có lẽ nghĩ gì đó, ánh mắt rạng ngời, nụ cười trên môi cô.
Cô bé duỗi chân ra, nhưng ánh sáng tắt. Cô lại bần thần và suy nghĩ. Có lẽ cô sợ không bán được diêm, khi về nhà sẽ bị cha chửi mắng.
Nhưng sau đó, cô quyết liệt hơn, quẹt lửa anh bạn thứ hai. Lửa bùng cháy và ánh sáng trở lại. Nụ cười trên khuôn mặt cô bé lại rạng ngời. Nhưng chỉ trong một phút, anh bạn tôi tắt. Trước mặt cô bé chỉ còn bóng tối, phố xá vẫn lạnh lẽo. Tuyết phủ trắng xóa, gió vi vu, và người qua đường vội vã đến nơi hẹn.
Cô chủ không còn lo lắng về cha, không còn sợ hãi. Cô quẹt thêm một que diêm nữa. Lần này như anh bạn của chúng tôi cháy lâu hơn. Niềm vui dừng lại lâu hơn trên khuôn mặt cô chủ. Không biết cô bé đang nghĩ về điều gì, cây thông Nô-en hay người bà yêu quý.
Cô bé lại quẹt thêm một que diêm nữa. Ánh sáng xanh tỏa ra. Cô bé cười và reo lên hạnh phúc:
- Bà ơi! Cho cháu đi với! Cháu biết rằng diêm tắt thì bà cũng biến đi như lò sưởi, ngỗng quay, và cây thông Nô-en lúc nãy. Nhưng xin bà đừng bỏ cháu ở đây. Trước khi bà về với Thượng đế chí nhân, bà cháu ta đã từng sung sướng biết nhường nào. Dạo ấy bà từng chủ cháu rằng nếu cháu ngoan ngoãn, cháu sẽ được gặp lại bà. Bà ơi! Cháu van bà, bà xin với Thượng đế chí nhân cho cháu về với bà. Chắc Người không từ chối đâu.
Anhbạn thứ tư của chúng tôi vụt tắt. Thế là hình ảo sáng trên khuôn mặt cô chủ biến mất. Nhưng cô bắt xổ sối ra tất cả chúng tôi và quẹt sáng. Dường như cô chủ của chúng tôi muốn níu kéo một điều gì đó. Chúng tôi nối nhau chiếu sáng như giữa ban ngày. Chúng tôi nhận ra trên khuôn mặt kia đang nở ra một nụ cười mãn nguyện. Một xó tường bỗng vụt sáng lên nhưng chỉ một phút sau nó lại trở về với cái tối tăm lạnh lẽo. Chúng tôi đã thắp lên những tia sáng cuối cùng, nhưng cô chủ của chúng tôi thì bỗng nhiên gục xuống. Có lẽ cô mệt quá. Cô đã không ăn và không nghỉ suốt những ngày qua, nên giờ đây chắc bây giờ cô đang đói lả. Chúng tôi thương cô chủ quá và cầu mong đêm giao thừa sẽ qua nhanh.
Sáng mùng một, tuyết vẫn phủ kín mặt đất, nhưng mặt trời lên, trong sáng và chói lọi trên bầu trời xanh nhạt. Chúng tôi – những que diêm còn sót lại trong túi của cô chủ đêm qua, bỗng nghe thấy tiếng gọi của một người phụ nữ:
- Cháu bé ơi! Cháu bé ơi! Cháu là con cái nhà ai mà ra nông nỗi thế này.
Người đi đường cũng bắt đầu xúm lại. Họ tò mò đoán và ngắm nghía cô gái có đôi má hồng và đôi môi đang cười mỉm nằm giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết hẳn. Người phụ nữ khi nãy rẽ đám đông ra để chen vào. Tay bà mang theo một cốc sữa đang còn nóng và một chiếc áo lông cừu đang còn mới. Uống một cách khó khăn vài ngụm sữa, cô chủ đã mơ màng tỉnh lại. Mấy người đàn ông giúp người phụ nữ đưa cô chủ về một ngôi nhà nhỏ rồi họ tản mác đi chơi. Bây giờ cô chủ đã tỉnh hẳn và đang ngồi bên lò sưởi.
- Cháu cảm ơn bà! Cô chủ nói.
Người phụ nữ nhanh nhảu đáp:
- Không có gì đâu cháu ạ! Nhìn cháu ta đã đoán ra tất cả mọi việc rồi. Ta cũng buồn như cháu. Trước đây ta cũng có một cô cháu gái nhưng Thượng đế chí nhân đã rước nó đi. Giờ ta gặp cháu đâu phải là Thượng đế thương ta mà trả cho ta đứa cháu. Ta tuy nhỏ nhưng rất rộng lòng thương. Nếu cháu muốn, cháu có thể ở đây với ta làm bạn.
Cô bé không đáp lời người phụ nữ. Mắt cô bé rưng rưng nhìn những bông tuyết đang rơi trắng xóa ngoài khung cửa. Nhưng rồi bỗng nhiên cô quay lại, sà vào vòng tay âu yếm của người thiếu phụ và nức nở: Bà ơi! Bà ơi! Bà thương cháu mà trở về với cháu thật hay sao!
4. Tài liệu tham khảo số 5
Một đêm giáng sinh, bầu trời lạnh buốt với tuyết rơi như muốn tô điểm cho ngày lễ Chúa Cứu Thế. Một đứa bé nắm chặt bao diêm, vừa bán vừa mời gọi. Chân đôi nhỏ lạnh buốt trên con đường. Những đôi dép cũ đã mất, làm đôi chân bé sưng đau. Dưới ánh đèn hiên nhà, bé cố gắng giữ ấm, ánh mắt ngây thơ nhìn những người qua lại. Nhưng đêm nay, không ai quan tâm đến hộp diêm của bé.
Đêm càng về khuya, cái lạnh càng thấu đến tận xương. Bé muốn về nhà, quên cả đói và lạnh, nhưng những ký ức đau buồn về lời mắng ngắn, roi vụng của người mẹ đẩy bé đi nhanh hơn. Bé nhìn ngắm những ngôi nhà đèn lấp lánh, nơi có đèn nhấp nháy và cây thông giáng sinh trang trí bắt mắt. Mỗi hình ảnh làm bé cảm thấy đói và lạnh hơn.
Càng về khuya, tuyết rơi mịt mùng. Bóng tối và lạnh lẽo như áp đặt lên cơ thể nhỏ bé. Bé nằm dưới mái hiên, tìm chút ấm áp. Bất ngờ, bé nhớ đến bao diêm. Bé quẹt một cây, ánh sáng nở rực, và trước mắt bé, bàn ăn cỗ lớn hiện ra, đầy ắp đồ ngon. Bé chẳng khỏi ngước mắt, tay vụt lên nhưng cây diêm tắt, để lại bé trong bóng tối với cái lạnh gấp đôi. Bé sợ hãi, vội vàng quẹt hết bao diêm, nhưng mỗi lần ánh sáng tắt, hình ảnh mẹ yêu dấu biến mất, làm bé hoảng loạn. Bé không chịu nổi, quẹt liên tục, châm lên cả hộp diêm. Khi lửa bùng lên, bé thấy mình đang được mẹ đưa về nhà, không còn lạnh lẽo hay đói đến mức khủng khiếp.
Sáng hôm sau, người ta tìm thấy bé nằm bên đống diêm, cảm giác ấm áp của ngày giáng sinh đã dẫn bé về với người mẹ thương yêu ở nơi xa xôi.
5. Tài liệu tham khảo số 4
Trong đêm giao thừa ấy, trên con phố nhỏ ở Đan Mạch, bầu trời rét đậm, tuyết rơi trắng nhẹ lên mái nhà và dưới đường phố. Một cô bé mồ côi, chân trần, bước đi trên con đường tối tăm. Đôi chân nhỏ đỏ bầm vì lạnh. Cô bé mang theo giỏ diêm và một bao diêm nữa trên tay. Suốt cả ngày, cô chẳng bán được một bao diêm nào. Trong chiếc giỏ, chúng tôi - những que diêm bé nhỏ - cảm nhận rõ nhịp run của cô trong làn gió lạnh. Tuyết dính đầy tóc và tạo thành từng búp nhỏ sau lưng cô bé.
Đêm giao thừa, mọi người sum họp dưới mái ấm gia đình, nhưng cô bé bước đi cô đơn. Ánh đèn trong các ngôi nhà làm cô bé nhớ về ngày hạnh phúc cùng bà nội. Nhưng niềm vui của cô bé chẳng kéo dài. Thần Chết xuất hiện và cướp bà đi. Gia sản tan rã, cô bé sống cô lập với người cha thô bạo.
Đói, rét! Cô bé ngồi giữa đêm lạnh buốt, nhưng vẫn muốn bán diêm để có chút đồng xu và không bị cha đánh. Nhưng mỗi bước đi là một cảm giác rét và đau đớn. Cô bé ngồi nhìn những bức cửa sổ sáng đèn, mơ về bàn ăn ấm áp. Cô quẹt diêm, tưởng tượng về một bữa ăn ngon, nhưng ngọn lửa tắt, cô bé trở nên cô đơn hơn.
Quẹt diêm lần thứ hai, cô bé nhìn thấy những hình ảnh đẹp đẽ, nhưng cảm giác đói và rét vẫn bao quanh. Cô tiếp tục quẹt diêm, ước mơ về cây thông nô-en, nhưng thực tế là một phố lạnh lẽo. Một lần nữa, cô bé cháy diêm để tìm ấm áp, nhưng sự lạnh lùng của thế giới làm cho niềm vui của cô tan biến.
Que diêm cháy hết, cô bé ngồi giữa bao diêm và diêm cháy. Mọi người phát hiện ra cô bé đã qua đời, nhưng đôi mắt cô vẫn hồng hào, đôi môi như mỉm cười. Cô bé đã chấp nhận cái chết với niềm vui trong trí tưởng tượng.
Đây là câu chuyện về cô bé bán diêm trên con phố nhỏ ở Đan Mạch, một câu chuyện bi thương với sự tưởng tượng và niềm hy vọng.
7. Tài liệu tham khảo số 8
Đêm nay, dưới tuyết phủ trắng muốt, tôi và những người bạn diêm nằm ẩn mình trong chiếc giỏ, được một cô bé ôm chặt vào lòng. Đêm giao thừa nên cô bé nên được ấm áp bên lò sưởi gia đình, nhưng thực tế là cô phải lang thang đường phố bán diêm để kiếm sống. Cuộc sống của chúng tôi, những que diêm, ngắn ngủi và đầy khó khăn, nhưng còn khổ đau hơn là cuộc sống của cô bé và cha mẹ bất hạnh. Cô bé, tội nghiệp, chạy mải mê trong đêm lạnh giá, đôi chân trần đau buốt, còn chiếc váy mong manh không làm ấm thêm.
Người ta đi qua nhưng ít ai để ý đến chúng tôi. Chắc có lẽ là bởi họ đã có lò sưởi ấm áp ở nhà. Nhưng dù sao, tôi chỉ quan tâm đến số phận của cô bé, người tôi lo lắng nhất. Cô bé ngồi buồn bã gần tường, đôi tay cứng lạnh khiến tôi đau lòng. Cô mất giày và áo ấm trong một sự cố, nên giờ cô chỉ có đôi chân trần và chiếc váy mong manh.
Chợt có gió lạnh cuốn tuyết bay, cô bé lấy một que diêm và bắt đầu quẹt. Ngọn lửa xuất hiện, ánh sáng và ấm áp, nhưng chỉ kéo dài trong chốc lát. Mỗi que diêm, một khoảnh khắc sáng chói, sau đó tan biến. Cô bé cứ thế, quẹt liên tục, nhưng sự ấm áp chỉ là thoáng qua.
Chẳng ai chịu mua diêm của cô bé, mọi người vội vàng về nhà ấm. Cô bé ngồi lặng lẽ, đôi mắt buồn tràn đầy niềm hi vọng. Tôi cảm thấy đau xót và lo lắng cho cô, nhất là khi biết cha cô là người đòi tiền để uống rượu và có thể sẽ đánh cô nếu cô không kiếm đủ tiền. Cô bé ngồi đó, chờ đợi và hy vọng.
Cô bé châm lên que diêm thứ hai, ánh sáng rực rỡ hơn. Trong giây phút ấm áp, cô bé thấy mình ở trước một bàn ăn phong cách, đầy ắp thực phẩm ngon lành. Nhưng những hình ảnh đó chỉ là ảo giác, và sự thực là cô bé vẫn ngồi trơ trọi giữa đêm lạnh giá.
Que diêm thứ ba, một cây thông Noel hiện ra, đầy ắp đèn lấp lánh và tranh màu sắc. Một lời tiên tri của cô bé về một cõi mơ tươi đẹp, nơi không còn đau buồn. Nhưng cũng chỉ là giây phút, và que diêm tắt đi.
Cô bé tiếp tục quẹt, quẹt mãi như muốn giữ lại những hình ảnh ấm áp trong tâm hồn. Nhưng mỗi lần chỉ là sự ảo giác thoáng qua. Sự thất vọng xuất hiện trên gương mặt cô bé, nhưng cô vẫn không ngừng cố gắng.
Cuối cùng, với que diêm cuối cùng, cô bé quẹt, và một bức tranh hạnh phúc hiện ra. Cô bé và bà của cô, người đã từ giã thế gian, cùng bay lên cao, xa xôi, thoát khỏi đau buồn và rét lạnh. Tôi, que diêm cuối cùng, đã làm tròn sứ mệnh của mình, dẫn dắt họ vào cõi vĩnh hằng.
Tôi tin rằng cô bé đã tìm thấy hạnh phúc, và giờ đây, cô bé là một thiên thần trong cõi mơ. Cảm giác thoải mái và hạnh phúc hiện đang là của cô bé. Khi tôi tan biến, tôi tin rằng họ đang hạnh phúc và bình an ở nơi xa xôi kia.
7. Tham khảo số 6
Nhớ ngày giáng sinh, tuyết rơi phủ trắng khắp nơi, cô chủ cầm chúng tôi nhưng tay cứ run rẩy. Cảm giác lạnh làm nổi bật ngày lễ đặc biệt, ngày Chúa ra đời. Cô chủ ôm chặt chúng tôi, lời mời rao vang qua từng ngõ phố.
Mọi người quây quần bên lò sưởi, trẻ con chờ ông già Noel. Cô chủ vất vả bước qua đường để bán chúng tôi, nhưng không một ai để ý đến cô. Cô chủ đi chân trần, đôi chân tê buốt, cô nhớ đến bà của mình và những lời mắng nhiếc của cha. Tuyết rơi nhiều, cô chủ kiệt sức, nhưng vẫn tiếp tục hành trình.
Cô chủ đứng nhìn những ngôi nhà ấm cúng, nhớ đến giáng sinh hạnh phúc khi bà còn sống. Cô nhấm nháp lạnh lẽo, nhớ về ngày bà ra đi, và nỗi đau từ cha. Cô ngồi suy ngẫm, rồi quẹt lửa lên chúng tôi. Sự ấm áp tạm gọi đến, ánh mắt cô trở nên hạnh phúc.
Cô chủ hạnh phúc quẹt lửa, chúng tôi sáng rực, và cô chủ cười:
– Bà ơi! Cháu muốn đi theo bà!
Anh bạn cuối cùng tắt, khuôn mặt cô biến mất, nhưng cô chủ không ngừng quẹt và níu kéo. Chúng tôi chiếu sáng, ánh mắt cô hạnh phúc. Cuối cùng, cô chủ gục xuống, mệt phờ, chúng tôi thắp lên ánh sáng cuối cùng, hy vọng cô sẽ vượt qua.
8. Tài liệu tham khảo số 8
Trong đêm giao thừa, cái lạnh buốt đọng vào từng tia, làm cảm giác gió rét thấu xương. Một cô bé bán diêm, đến từ một gia đình nghèo khổ, mồ côi mẹ, đầu trần, chân đất, bụng đói, bước đi trong bóng tối. Suốt một ngày dài, cô bé không bán được một bao diêm nào... Đó chính là cô chủ bất hạnh của tôi - người bạn diêm của tôi. Cô bé, cô đơn, ngày ngày chỉ có que diêm làm bạn.
Mọi căn nhà sáng bừng đèn, phố phường hương thơm của ngỗng quay. Đêm giao thừa, mọi người vui vẻ, nhưng gió mỗi lúc một lạnh. Tôi, đặt trong chiếc giỏ cũ kĩ, cảm nhận được giá lạnh của đêm. Còn cô chủ, đầu trần, chân đất, chỉ mặc một bộ quần áo mong manh, rách rưới. Ánh mắt xa xăm của cô, có lẽ nhắc nhở về những kí ức hạnh phúc xa xôi. Ngày xưa, khi bà nội của cô còn sống, giao thừa là ngày hạnh phúc. Nhưng cái chết đã cướp bà đi, gia sản tan rã, và cuộc sống của cô trở nên khốc liệt.
Cô bé ngồi nép giữa hai ngôi nhà, cố gắng tránh gió rét. Càng lúc, cơ thể nhỏ bé của cô run lên vì rét, bên cạnh những que diêm. Mọi người có thể tự hỏi tại sao cô chủ không về nhà trong đêm rét buốt như vậy. Nhưng sự thật, cô không thể về nhà nếu không bán được diêm. Ông chủ tàn nhẫn, cha cô sẽ đánh nếu cô không kiếm được tiền. Và ở nhà, cũng không khá hơn.
Cha cô ở trên gác sát mái, mặc dù đã cố kín mọi kẽ hở, gió vẫn thổi vào nhà. Cô chủ đổ một giọt sầu lên bàn tay đang cứng đờ.
- Gió thổi mạnh. Con bé sẽ lạnh chết mất! Có cách nào giúp cô bé không? - Mẹ tôi nói lo lắng.
- Mẹ! Chúng ta có thể cháy sáng để sưởi ấm cho cô chủ! - Tôi đề xuất.
- Đúng! Cháy sáng sẽ giúp ích một chút cho cô bé tội nghiệp, dù chỉ là trong chốc lát. Nhưng cô bé không dám làm điều đó, sợ cha mắng và lo lắng rằng bạn Diêm sẽ giảm. Ngoài ra, ở nhà cũng lạnh thôi. Cha cô ở trên gác, mặc dù cố tắt hết kẽ hở, gió vẫn thổi vào nhà. Bàn tay cô chủ cứng đờ.
Tôi gọi cô chủ và cô bé nhìn nhau. Tôi thuyết phục cô chủ, nói về ý nghĩa của sự tồn tại của cô bé, và làm thế nào chúng tôi mang lại hạnh phúc cho cô. Cô chủ đưa tay lấy một que diêm. Mọi người sẵn sàng, mẹ tôi quyết định đi trước. Bà tạm biệt tôi với nụ cười hạnh phúc để cô chủ quẹt. Ngọn lửa xanh lam, rực hồng, sáng chói. Mẹ tôi hỏi:
- Có ấm áp hơn chưa?
- Thật kỳ diệu! Giống như ngọn trước một lò sưởi ấm áp, ánh sáng rực rỡ. Cảm giác dễ chịu! - Cô chủ hạnh phúc đáp.
Cô chủ duỗi chân ra, sưởi ấm. Nhưng ánh sáng từ mẹ tôi tắt. Nụ cười trên môi cô chủ mất đi, thay vào đó là sự bất an và lo lắng. Mẹ tôi đã hoàn thành sứ mệnh của mình, một sứ mệnh ngắn ngủi. Cô chủ nhìn nhận hậu quả và suy nghĩ về những gì cô vừa làm.
Cô chủ quẹt một que diêm khác, tạo nên ánh sáng rực rỡ. Cô lại mỉm cười, kể về bức tường đổi thành rèm màu, bàn ăn thịnh soạn và ngỗng quay trên đĩa. Nhưng ánh sáng tắt, cô chủ trở lại thực tại, giữa đêm lạnh buốt.
- Trước mặt chỉ là bức tường lạnh lẽo, không có bàn ăn, chỉ có phố xá lạnh lẽo, tuyết trắng xóa, gió bấc vi vu và người qua đường vội vã trong bộ áo ấm. Họ có thể không quan tâm đến cô chủ nhỏ như thế này trong tình cảnh hiện tại. - Cô chủ trầm ngâm nói.
- Chị nghĩ sao, họ có thể lạnh lùng với tình cảnh của chị không? - Tôi tỏ ra tức giận hỏi.
Nhưng câu trả lời chỉ là ánh nhìn xa xăm và lặng im.
Cô chủ quẹt một que diêm nữa. Ánh sáng một lần nữa rực rỡ. Cô chủ nhìn mơ màng, hạnh phúc. Có lẽ cô thấy một cây thông Nô-en, toàn bộ trang trí lộng lẫy. Cô chủ cố chạm vào ảo ảnh, nhưng diêm tắt.
- Tất cả nến biến thành sao trên trời. Có lẽ ai đó vừa qua đời. Bà chị thường nói mỗi khi một ngôi sao thay đổi, là một linh hồn trở về với Thượng Đế. - Cô chủ nói nhẹ nhàng.
- Chị! Mỗi que diêm cháy sáng, chị đều hạnh phúc phải không? Bây giờ, hãy để em cháy sáng để giúp chị ấm áp thêm một chút nữa! - Tôi nói.
Cô chủ nhỏ nhìn tôi, cười hiền lành, rồi quẹt một que diêm. Xung quanh tôi sáng bừng ánh xanh, tỏa khắp nơi. Lần này, tôi cảm nhận những điều mà cô chủ của tôi có thể thấy qua ánh sáng xung quanh tôi. Một bà cụ phúc hậu đang mỉm cười như một bà tiên:
- Con ơi! Hãy đưa bà đi cùng con! Bà biết rằng khi diêm tắt, bà cũng sẽ biến mất giống như lò sưởi, ngỗng quay và cây thông Nô-en cách đây ít phút. Nhưng đừng bỏ bà lại ở đây; trước đây, khi bà chưa về với Thượng Đế, bà và con đã có những khoảnh khắc hạnh phúc. Bà nhớ rõ hồi ấy bà thường nói nếu con ngoan, con sẽ gặp lại bà. Con ơi! Hãy van xin Thượng Đế để con về với bà. Chắc chắn Người sẽ không từ chối.
Ánh sáng xung quanh tôi nhỏ dần, rồi biến mất. Tôi đã hoàn thành sứ mệnh cháy sáng của mình.
- Con giỏi lắm, con của mẹ!
Tôi quay lại, thì ra tôi đã trở thành một phần của Thiên Đàng. Nhìn xuống, tôi thấy cô chủ nhỏ của tôi quẹt hết những que diêm còn lại. Cô muốn giữ bà lại! Rồi một cảnh tượng thần kỳ hiện ra. Bà cụ nắm tay cô chủ, hai bà cháu bay lên cao, xa mãi, không còn đói rét, đau buồn. Họ đã về chầu thượng đế.
Sáng hôm sau, tôi và cô chủ trong chiếc váy xinh xắn, gương mặt hạnh phúc trên Thiên Đàng, nhìn xuống mặt đất. Tuyết vẫn rơi, nhưng mặt trời lên, chói chang trên bầu trời xanh. Mọi người vui vẻ. Trong một xó tường, người thấy một em gái có đôi má hồng và đôi môi mỉm cười. Em đã chết vì giá rét trong đêm giao thừa.
Ngày mồng Một, trên đầu em là một bọc diêm, trong đó có một que diêm đã cháy hết. Mọi người nói: 'Chắc em muốn sưởi ấm!' Nhưng chẳng ai biết những điều kỳ diệu mà em đã trải qua, đặc biệt là cảnh hai bà cháu bay lên nhận niềm vui đầu năm.