1. Bài tham khảo số 1
Hậu chiến luôn là chủ đề quen thuộc trong văn học Việt Nam. Tác giả Huỳnh Như Phương đã khắc họa một cách đặc sắc trong tác phẩm 'Người ngồi đợi trước hiên nhà'. Văn bản chạm đến lòng người với câu chuyện đầy cảm xúc về sự hy sinh của người phụ nữ dũng cảm, dì Bảy.
Tác phẩm kể về tình yêu thương và sự đau khổ của dì Bảy, người đã chờ đợi chồng trở về suốt 20 năm chiến tranh. Dì Bảy là biểu tượng của sự chung thủy và hy sinh cho người thân. Dù biết chồng đã khuất, dì vẫn kiên trì sống với những kí ức và chờ đợi vô vọng. Bức tranh cuộc sống trong tác phẩm là hình ảnh của niềm tin và lòng trung hiếu.
Những hình ảnh mà tác giả mô tả về dì Bảy, ngồi trước hiên nhà, chăm sóc mẹ già yếu, tất cả tạo nên một tác phẩm đẹp và đầy cảm xúc. Dì Bảy, bằng sự kiên trì và lòng hiếu kỳ, đã góp phần làm nên những giá trị văn hóa và nhân văn trong tác phẩm.
2. Bài tham khảo số 3
Dân tộc Việt Nam đã trải qua nhiều cuộc chiến để có hòa bình. Trong những cuộc chiến đó, sự hi sinh của những người phụ nữ, như dì Bảy trong tản văn Người ngồi đợi trước hiên nhà, là điều đáng nể. Dì Bảy, người phụ nữ dũng cảm, đã chờ đợi chồng suốt 20 năm chiến tranh.
Ngày cưới, dì và chồng không được sống cùng nhau, chỉ giao tiếp qua thư. 20 năm chờ đợi, dì Bảy nhận được chiếc nón và bài thơ từ chồng trước khi anh ra đi mãi mãi. Mất chồng, dì Bảy vẫn trung trinh ngồi trước hiên nhà, lưu luyến những ký ức và chờ đợi hòa bình. Dì Bảy là biểu tượng của lòng chung thủy và hy sinh.
Bức tranh cuộc sống trong tản văn là hình ảnh của niềm tin và lòng trung hiếu. Hình ảnh dì Bảy, chăm sóc mẹ già yếu, tạo nên một tác phẩm đẹp và đầy cảm xúc. Dì Bảy đã góp phần làm nên những giá trị văn hóa và nhân văn trong tác phẩm.
3. Bài tham khảo số 2
Nhìn vào cuộc chiến tranh, văn học là nơi khám phá những khía cạnh tâm hồn và sự hi sinh. Huỳnh Như Phương, một tác giả trưởng thành trong chiến tranh, đã khắc họa hình ảnh dì Bảy trong tản văn 'Người ngồi đợi trước hiên nhà'. Hình ảnh dì Bảy làm chúng ta xót xa về số phận phụ nữ trong chiến tranh.
Cuộc đời của dì Bảy được mô tả qua góc nhìn của nhân vật 'tôi'. Dì và chồng mới cưới đã phải xa cách vì chiến tranh. Mất chồng, dì Bảy vẫn kiên trung chờ đợi, giữ thói quen ngồi trước hiên nhà, nhìn về con đường quen thuộc. Hình ảnh dì Bảy trở thành biểu tượng của lòng trung thủy và sự hy sinh lớn lao.
Tác phẩm là bức tranh đẹp về lòng nghĩa lớn, lòng mẹ, vợ của người phụ nữ Việt Nam. Dì Bảy không chỉ đại diện cho bản thân mình mà còn là hình ảnh của hàng ngàn người phụ nữ Việt Nam Anh hùng. Sự hy sinh thầm lặng của họ là nguồn động viên và tự hào cho thế hệ mai sau.
4. Bài tham khảo số 5
Chiến tranh để lại những hậu quả nặng nề, trong đó có sự cô đơn, bơ vơ của những người phụ nữ chờ đợi chồng xa xôi. Dì Bảy trong 'Người ngồi đợi trước hiên nhà' của Huỳnh Như Phương là hình ảnh chân thực về nỗi đau đầy tâm hồn của phụ nữ Việt.
Sau khi chồng ra miền Bắc, dì Bảy sống trong ngôi nhà trống vắng, chờ đợi qua những thư tình, những món quà nhỏ. Mặc dù có nhiều người muốn mang lại hạnh phúc cho dì, nhưng dì không chấp nhận. Dì kiên quyết chờ đợi, nhìn ra con đường quen thuộc, không màng đến sự buồn bã và cô đơn.
Hình ảnh dì Bảy đại diện cho hàng ngàn người phụ nữ Việt Nam Anh hùng, họ hy sinh tuổi thanh xuân để chờ đợi, mang lại bình yên cho đất nước. Những người phụ nữ thầm lặng này là những anh hùng trong hậu phương, không cầm súng nhưng là động viên tinh thần lớn lao cho những chiến sĩ xa xôi.
Chúng ta hãy biết ơn những người mẹ, người vợ Việt Nam Anh hùng, những người đã hy sinh hạnh phúc cá nhân để đóng góp vào sự nghiệp giải phóng dân tộc. Họ là nguồn động viên vững chắc cho thế hệ mai sau.
5. Bài tham khảo số 4
Mỗi trận chiến để lại sự xoát thương không chỉ cho những người lính ra trận mà còn cho những chiến sĩ nằm lại nơi chiến trường, và đặc biệt là những người phụ nữ ở hậu phương. Dì Bảy trong 'Người ngồi đợi trước hiên nhà' của Huỳnh Như Phương là biểu tượng của sự hi sinh thầm lặng trong thời chiến tranh.
Chồng của dì Bảy phải rời nhà khi dì mới 20 tuổi. Họ chỉ gặp nhau qua những lá thư và những món quà nhỏ. Mặc dù có nhiều người muốn mang lại hạnh phúc cho dì, nhưng dì không chấp nhận. Dì kiên quyết chờ đợi, nhìn ra con đường quen thuộc, không màng đến sự buồn bã và cô đơn.
Dì Bảy là biểu tượng của hàng ngàn phụ nữ Việt Nam Anh hùng, họ hy sinh tuổi thanh xuân để chờ đợi, mang lại bình yên cho đất nước. Những người phụ nữ thầm lặng này là những anh hùng trong hậu phương, không cầm súng nhưng là nguồn động viên tinh thần cho những chiến sĩ xa xôi.
Hãy biết ơn những người mẹ, người vợ Việt Nam Anh hùng, những người đã hy sinh hạnh phúc cá nhân để đóng góp vào sự nghiệp giải phóng dân tộc. Họ là nguồn động viên vững chắc cho thế hệ mai sau.
6. Bài tham khảo số 7
Tản văn Người ngồi đợi trước hiên nhà được viết theo ngôi kể thứ nhất, chất tự sự xen lẫn trữ tình, miêu tả giúp ta hình dung được sự hi sinh thầm lặng của những người phụ nữ.
Mở đầu tản văn, tác giả giới thiệu hoàn cảnh chia tay nhân vật Dương Bảy, được tác giả giới thiệu rõ ràng: “Sau khi Hiệp định Geneva được ký kết, cuối năm 1954 ở quê tôi gần một nửa gia đình có người thân đi tập kết ra miền Bắc. Không khí làng quê chúng xuống vì tình cảnh kẻ Bắc người Nam”. Đó là một hoàn cảnh đặc biệt khi Dương Bảy và dì mới cưới, còn là vợ chồng son: “Mới một tháng trước đó, nhà tôi rộn rã với đám cưới của dì Bảy. Dương Bảy người Tam Kid, mồ côi cả cha mẹ, đi bộ đội, đóng quân ở làng tôi, thầm yêu dì, rồi đơn vị đứng ra làm lễ cưới. Chỉ một tháng sau là đơn vị chuyển đi, đôi người đôi nga.” Từ đây, suốt ngần ấy năm cuộc đời dì Bảy ở vậy chờ chồng trước hiên nhà. Dương Bảy và dì Bảy gắn bó với nhau chỉ ít ngày và hạnh phúc cũng chỉ ngắn ngủi như vậy. Nhưng suốt cả một cuộc đời dì Bảy vẫn ngồi đợi chồng trước hiên nhà.
Mạch cảm xúc nhẹ nhàng, dẫn dắt người đọc đi theo kịch hoạ về cuộc đời dì Bảy. “Năm dương đi, dì tròn 20 tuổi. Suốt 20 năm sau đó, có những người nói ý, đều hỏi, dì vẫn không lung lay, với niềm tin sẽ có ngày Dương trở về. Gần cuối cuộc chiến tranh, tin nhắn của Dương về nhà thường xuyên hơn. Hình như lời cầu nguyện của dì linh ứng để Dương tránh hỏn tên mũi đạn nơi chiến trường.”. Dì vẫn luôn mong chờ Dương còn sống, những tin tức truyền về thường trở thành niềm hy vọng lớn lao với dì Bảy. Khi những người em của dì lần lượt trở về nhưng Dương vẫn không có tin tức dì vẫn ngồi trước hiên nhà chờ đợi. “Dì Bảy tôi lại ngồi trước hiên nhà mỏi mắt nhìn ra đường cái. Nhưng hai cậu tôi lần lượt trở về mà Dương Bảy vẫn không tin tức”. Dì Bảy trở thành quả phụ, tác giả không miêu tả rõ sự đau khổ của dì Bảy, không đi sâu vào tâm lí nhân vật như trong truyện ngắn mà liên tưởng tới những câu chuyện cổ với hình tượng người kỳ sĩ trong chiến trận – một sự liên tưởng độc đáo, hình tượng hóa Dương Bảy. Thế nhưng người thầm lặng nhất vẫn là dì Bảy: người phụ nữ ấy suốt hai mươi năm qua lặng lẽ đợi chồng, để giờ đây nén lại đau thương lập bàn thờ cho chồng.
Hạnh phúc trong một tháng nhưng với dì Bảy có lẽ là duyên nợ cả đời – dì ở vậy. Có người đàn ông ưng dì, mặc dù dì đã ngoài bốn mươi. Dì ở vậy với mẹ già tới khi bà mất. Dì vẫn ngồi trước hiên vào mỗi buổi chiều để chờ đợi. Một sự khắc khoải đến đau lòng. Đọc đến đây, ta không khỏi liên tưởng tới hình ảnh kẻ chinh phụ đợi người chinh phu trong thơ cổ. Hay nàng Tô Thị ôm con chờ chồng hóa đá vọng phu…
Đến cuối tản văn ta mới biết được tên gọi của người phụ nữ tên thật là Lê Thị Thỏa – một trong bao người phụ nữ bình dị đã đi qua chiến tranh, năm nay tròn 80 tuổi, đang ngồi một mình đợi Tết ở ngôi nhà gần cầu Vĩnh Phú thuộc thị trấn Mộ Đức, tỉnh Quảng Ngãi. Việc giới thiệu tên gọi địa chỉ của dì Bảy khiến ta càng thêm trân trọng sự hi sinh vĩ đại của người phụ nữ Việt. Trải qua chiến tranh có biết bao thế hệ thanh niên lên đường nhập ngũ bảo vệ Tổ quốc. Nhiều người vĩnh viễn nằm lại chiến trường, để lại niềm tiếc thương vô hạn trong lòng bạn bè, người thân. Người mất là sự hi sinh vĩnh viễn nhưng đau xót hơn là người ở lại cùng nỗi trống vắng, cô đơn dài dằng dặc của thiếu phụ thờ chồng.
Tản văn mượn hình ảnh người phụ nữ ngồi đợi trước hiên để nói về sự hi sinh thầm lặng của người phụ nữ trong chiến tranh. Tản văn Người ngồi đợi trước hiên nhà mang kết cấu hết sức tự do, với ngôn ngữ bình dân tự nhiên, chân thật gần gũi đã tác động đến cảm xúc của độc giả, tạo nên giá trị nhân văn sâu sắc.
7. Tài liệu tham khảo số 6
Đọc tản văn Người ngồi đợi trước hiên nhà của Huỳnh Như Phương, tôi bị ấn tượng bởi nhân vật bà Bảy, người đại diện cho số phận của nhiều phụ nữ nơi hậu phương mòn mỏi chờ đợi chồng, hi sinh thầm lặng cho gia đình và Tổ quốc.
Bà Bảy là một nhân vật để lại trong tôi nhiều sự thương mến và kính trọng. Bà lấy chồng khi mới 20 tuổi. Chồng bà phải đi tập kết và chiến đấu. Vì vậy, từ ngày cưới, cả hai vợ chồng không được sống bên nhau bao lâu. Họ chỉ gặp nhau qua những lá thư. 20 năm sau, chồng bà mới có thể gửi chiếc nón và bài thơ để chứng tỏ tình cảm, an ủi những ngày chờ đợi dài dằng. Tuy nhiên, trước khi chiến tranh kết thúc, chồng bà mãi mãi ra đi nơi chiến trường, bà Bảy trở thành phụ nữ góa chồng. Qua hơn 20 năm chờ đợi, biết bao thương nhớ, buồn bã, lo lắng, bà vẫn không có hạnh phúc trọn vẹn.
Bóng dáng bà Bảy vẫn lặng lẽ ngồi bên bậc thềm, nhìn xa như đợi chờ điều gì đó đáng thương. Bà Bảy đã phải hi sinh hạnh phúc cá nhân vì nghĩa lớn. Tôi biết, không chỉ có bà Bảy, nhiều phụ nữ trên dải đất Việt Nam cũng chung số phận như bà. Họ đều đã hi sinh thầm lặng, cao quý cho cuộc chiến, để đất nước được thống nhất và phát triển. Chúng ta, thế hệ nay, phải biết ơn và làm gì để đền đáp công ơn ấy.
Tôi tin rằng lớp trẻ và những thế hệ sau này sẽ ghi nhớ công ơn của những thế hệ trước. Mong rằng chiến tranh sẽ không bao giờ lặp lại, không còn ai phải chịu cảnh đau khổ và hi sinh như bà Bảy.
8. Tài liệu tham khảo số 8
Văn bản kể về câu chuyện của vợ chồng dì Bảy, một câu chuyện buồn về người vợ kiên nhẫn chờ đợi chồng tham gia chiến tranh và nhận tin chồng đã hy sinh. Câu chuyện là bức tranh bi thương về sự tàn khốc của cuộc chiến tranh, khiến nhiều gia đình mất đi con cái, người chồng, người cha của những người phụ nữ.
Dì Bảy là một nhân vật để lại trong tôi nhiều sự thương mến và kính trọng. Dì lấy chồng khi mới 20 tuổi. Dượng Bảy cùng nhiều người con đất Quảng lên đường ra Bắc tập kết. Ra miền Bắc rồi vào lại miền Nam chiến đấu, Dượng Bảy vẫn liên lạc với gia đình. Mỗi ngày, sau khi làm đồng về, dì ngồi trên bộ phận gỗ ngoài hiên nhìn ra con ngõ, nơi ngày xưa dượng Bảy cùng đồng đội đến nhà xin trú quân. Những ngày sau đó, gia đình của “tôi” háo hức trong niềm vui chờ đợi. Hai cháu của “tôi” lần lượt trở về, mà dượng Bảy vẫn không có tin tức. Mãi sau này mới nhận được giấy báo tử, Dượng Bảy đã ngã xuống trong trận đánh ở Xuân Lộc, trên đường tiến vào Sài Gòn. Đến khi hòa bình trở lại, dì Bảy đã qua tuổi bốn mươi.
Dì Bảy năm nay đã 80 tuổi, đang ngồi một mình đợi Tết. Mặc dù tình cảnh đáng thương, cô đơn như vậy nhưng dì Bảy vẫn luôn thủy chung, son sắt với dượng và quyết không bước nữa mà chỉ ở vậy. Vẫn có người đàn ông quan tâm đến dì, nhưng trái tim dì không còn rung động. Qua đó thấy được trái tim và đức hi sinh cao quý của dì Bảy, người đã hi sinh hạnh phúc cá nhân để đóng góp một phần không nhỏ vào sự nghiệp giải phóng đất nước.
Tác phẩm phơi bày hiện thực tàn khốc của chiến tranh đẩy những gia đình vào cảnh chia ly, tan tác. Ca ngợi những người phụ nữ kiên trung, trung thành, và kiên cường, họ chính là những người hi sinh âm thầm lặng lẽ, đóng góp công lớn cho công cuộc giải phóng đất nước.