1. Bài viết thể hiện cảm hứng nhân đạo và ký ức tuổi thơ từ đoạn trích 'Trong lòng mẹ' - mẫu 4
Nhắc đến Nguyên Hồng, người ta liền nhớ đến một giọng văn đầy xúc cảm, như đổ hết nỗi niềm vào từng câu chữ. Hồi ký “Những ngày thơ ấu” là những ký ức đau xót của cậu bé Hồng, mang theo nỗi nhớ và khát khao tình mẹ đắng chát của tuổi thơ.
Đến tận bây giờ, khi đọc lại những trang viết này, cảm xúc của cậu bé thiếu thốn tình cảm vẫn còn lan tỏa, và ta chợt nhận ra: tình mẹ là nguồn sức mạnh thiêng liêng, là sự an ủi giúp trẻ vượt qua mọi đau khổ và bất hạnh.
Đoạn trích “Trong lòng mẹ” là hồi ức vừa đắng cay vừa ngọt ngào của nhà văn, cậu bé sinh ra trong gia đình bất hạnh với cha nghiện ngập qua đời và mẹ phải tha phương cầu thực. Cậu bé Hồng phải sống trong cảnh bị hắt hủi bởi chính người thân, đặc biệt là bà cô tàn nhẫn. Cậu bé phải đối mặt với sự tàn nhẫn của bà cô, một người lúc nào cũng “tươi cười” nhưng trong lòng đầy nham hiểm. Những cảm xúc đau đớn của bé Hồng được miêu tả chân thực qua những ký ức hãi hùng của tuổi thơ. Đặc biệt, những trang viết ấy giúp ta nhận ra một điều giản dị: Mẹ là người duy nhất trên đời, tình mẹ con là mối liên kết không gì có thể phá vỡ.
Trước khi gặp lại mẹ: Nếu chỉ nhìn vào bề ngoài, có thể nói cậu bé Hồng vẫn may mắn hơn nhiều đứa trẻ lang thang vì có mái nhà và người thân sau khi cha qua đời và mẹ bỏ đi. Nhưng liệu đó có thể gọi là gia đình khi chính người thân, đặc biệt là bà cô, lại đóng vai trò người giám hộ tàn nhẫn. Tấm lòng trẻ thơ của Hồng thật đáng quý, và tình yêu của cậu dành cho mẹ đã giúp cậu vượt qua sự thù địch của bà cô.
“Vì tôi biết rõ, khi nhắc đến mẹ tôi, cô chỉ muốn gieo rắc nghi ngờ để tôi khinh miệt mẹ mình, người đàn bà góa chồng, nợ nần, phải bỏ con cái đi tha phương. Nhưng lòng thương yêu và kính trọng mẹ tôi không thể bị những ý đồ xấu xa xâm phạm…”
Nhưng cũng thấy những vết thương lòng mà bé Hồng đã phải gánh chịu. Sự tra tấn tinh thần ghê gớm đã làm cậu bé trở thành mục tiêu cho sự thù địch và thành kiến. Những lời độc ác đã làm cậu khóc, và chúng ta không khỏi cảm thấy ghê sợ trước những người như bà cô – những kẻ vẫn tồn tại quanh ta, tra tấn niềm tin của trẻ con. Có lẽ chúng ta cũng sẽ hòa chung nỗi đau này: “Nước mắt tôi ròng ròng rơi xuống hai bên mép, rồi chan hòa ở cằm và cổ.”
Càng thương cậu bé Hồng, ta càng căm ghét sự thờ ơ của xã hội trước những số phận bất hạnh. Cậu bé đã kiên quyết bảo vệ mẹ mình, bất chấp những thành kiến ác độc: “Chỉ vì tôi yêu mẹ và căm tức việc mẹ phải xa rời anh em tôi để sinh nở trong hoàn cảnh khó khăn… Tôi cười dài trong tiếng khóc.” Dường như nụ cười dài trong nước mắt chứa đựng sự phẫn nộ và khinh miệt không thể che giấu. Trong lòng cậu bé, liệu có bao giờ oán trách mẹ không? Có lẽ không, vì niềm khao khát gặp lại mẹ luôn hiện hữu trong lòng cậu.
Chúng ta không khỏi xúc động trước khoảnh khắc hồi hộp lo lắng của cậu bé khi sợ nhận nhầm mẹ. Linh cảm và tình yêu dành cho mẹ đã không lừa dối cậu, và cậu được an ủi và bảo vệ trong vòng tay mẹ. Hình ảnh mẹ qua ngòi bút của nhà văn thật sinh động, giúp cậu bé vượt qua nỗi đau xa mẹ. Mỗi khi đứng trước mẹ, có lẽ mỗi chúng ta cũng sẽ cảm nhận tình mẹ giống như cậu bé Hồng: “Mẹ kéo tay tôi, xoa đầu tôi hỏi, tôi oà lên khóc rồi cứ thế nức nở.” Làm sao không khóc được, khi tất cả nỗi uất ức được giải tỏa, và cảm giác an toàn trong vòng tay mẹ trở lại. Những câu văn tràn ngập hạnh phúc: “Phải thu nhỏ lại và lăn vào lòng mẹ, áp mặt vào bầu sữa nóng, để mẹ vuốt ve từ trán xuống cằm, và gãi rôm ở sống lưng cho, mới cảm thấy mẹ thật êm dịu.” Mẹ đã trở về, và cậu bé được thỏa lòng mong nhớ và khát khao. Không cần bình luận thêm nhiều, tình yêu với mẹ đã được nhà văn gửi gắm đầy đủ trên trang giấy.
Một đoạn trích ngắn, một tình yêu vô bờ bến dành cho mẹ đã khiến nhiều trái tim trẻ thơ thổn thức. Quan trọng hơn, nhà văn đã mang đến cho ta những giờ phút suy ngẫm về vai trò của người mẹ. Có lẽ những ngày thơ ấu in đậm trong ký ức đã tạo nên một Nguyên Hồng nhân ái sau này?
2. Bài viết thể hiện cảm hứng nhân đạo và ký ức tuổi thơ qua đoạn trích 'Trong lòng mẹ' - mẫu 5
Nguyên Hồng - nhà văn nổi tiếng với những tác phẩm về phụ nữ và trẻ em. Văn của ông chứa đựng những giá trị nhân đạo sâu sắc, thể hiện tình yêu thương và sự trân trọng đối với những số phận kém may mắn trong xã hội. 'Trong lòng mẹ' là một đoạn trích từ tập truyện 'Những ngày thơ ấu', như một cuốn tự truyện về cuộc đời của nhà văn. Tác phẩm thể hiện giá trị nhân đạo qua tình mẫu tử thiêng liêng giữa hai mẹ con bé Hồng.
Sinh ra trong một xóm nghèo, sống cùng những người lao động vất vả, với trái tim nhạy cảm và đầy yêu thương, Nguyên Hồng luôn tìm thấy vẻ đẹp và phẩm giá trong những cuộc đời bình dị. Văn của ông tập trung vào giá trị tinh thần và vẻ đẹp cốt lõi bên trong mỗi con người. Trong 'Những ngày thơ ấu', tác giả sử dụng chính tuổi thơ bất hạnh của mình để tái hiện lại thời gian sống xa mẹ và chứng kiến sự miệt thị từ người thân. Đoạn trích 'Trong lòng mẹ' miêu tả số phận của người phụ nữ trong xã hội xưa, khi chồng mất sớm vì nghiện ngập, buộc phải bỏ nhà đi tha hương vì sự ruồng bỏ từ gia đình. Tác giả thể hiện sự xót xa, đồng cảm với người phụ nữ và đứa trẻ vô tội, chia sẻ nỗi đau của họ.
Giá trị nhân đạo thể hiện qua sự cảm thông của nhà văn với nhân vật. Hình ảnh người phụ nữ góa chồng, tuổi trẻ chôn vùi bên người chồng nghiện ngập, chấp nhận cuộc hôn nhân không có tình yêu, khi chồng mất đi và gia cảnh suy sụp, đã phải bỏ lại con để đi kiếm sống, và phải chịu sự xâm phạm danh dự từ người thân. Đứa trẻ, kết quả của một cuộc hôn nhân không tình yêu, sớm mồ côi và thiếu tình thương của mẹ, phải lớn lên với sự dè bỉu và miệt thị. Tác giả bày tỏ sự cảm thông sâu sắc qua lời của nhân vật bé Hồng, 'tôi thương mẹ tôi', 'nhưng tình thương và lòng kính mến mẹ tôi không bị những lời cay độc xâm phạm'. Trái ngược với sự cay nghiệt trong xã hội, nhà văn tìm thấy vẻ đẹp và nỗi đau trong tâm hồn con người để yêu thương và cảm thông.
Giá trị nhân đạo trong đoạn trích còn thể hiện ở phẩm giá và sự cao quý của con người. Dù cuộc đời người mẹ bé Hồng đầy đau khổ, nhưng bản năng làm mẹ vẫn khiến cô trở về thăm con, âu yếm và an ủi con. Cảm giác của mẹ khi gặp lại con sau thời gian dài xa cách khiến người đọc xúc động. Trong khi đó, bé Hồng không thể bình tĩnh, vội vàng gọi mẹ, lo sợ rằng nếu không phải mẹ thì cậu sẽ trở thành trò cười. Gặp lại mẹ sau thời gian dài, cậu cảm nhận lại sự ấm áp đã mất đi. Những mô tả chân thực về cảm xúc gặp lại mẹ làm nổi bật tình mẫu tử thiêng liêng và giá trị nhân đạo trong tác phẩm.
Cuối cùng, tác giả phản ánh qua đoạn trích những hủ tục lỗi thời đã bóp méo tư tưởng xã hội, gây đau khổ cho nhiều số phận. Tác giả chỉ trích những phong tục cưới xin không tình yêu, sự sắp đặt của gia đình, và sự bóc lột của xã hội đối với phụ nữ. Nhân vật bé Hồng thể hiện sự căm tức đối với những tập tục lỗi thời, khao khát thay đổi. Đoạn trích thể hiện rõ giá trị nhân đạo qua việc lên án những hủ tục tàn nhẫn, đồng thời khẳng định tình yêu thương và sự đồng cảm đối với những số phận bất hạnh.
Nhờ nghệ thuật miêu tả tâm lý tinh tế, tác giả đã thành công trong việc thể hiện giá trị nhân đạo của tác phẩm, cho thấy trái tim nhân hậu và sự phê phán mạnh mẽ đối với những hủ tục bất công trong xã hội.
3. Bài viết khám phá cảm hứng nhân đạo và ký ức tuổi thơ qua đoạn trích 'Trong lòng mẹ' - mẫu 6
Tuổi thơ tựa như một mầm non vừa nhú chồi, như lá non xanh mướt chưa vướng bụi thời gian, hay như giọt sương mai trong trẻo – đó là sự ngây thơ và thánh thiện của tuổi thơ. Đây là thời kỳ thần tiên, không có sự thành kiến hay định kiến. Tuổi thơ cần được sống trong tình yêu thương của cha mẹ và được tự do vui chơi. Nhưng không phải đứa trẻ nào cũng có được điều đó. Hồng (trong tác phẩm 'Những ngày thơ ấu' của Nguyên Hồng) là một ví dụ điển hình. Em phải đối mặt với sự thành kiến của họ hàng và những lời lẽ cay nghiệt từ bà cô, nhưng vẫn giữ trong lòng một tình yêu thương sâu sắc và khao khát tình mẫu tử. Thạch Lam từng nhận xét về tác phẩm 'Những ngày thơ ấu' của Nguyên Hồng rằng: 'Những ngày thơ ấu là sự rung động mãnh liệt của một linh hồn trẻ thơ'.
Đoạn trích 'Trong lòng mẹ' được trích từ tác phẩm 'Những ngày thơ ấu' của Nguyên Hồng, là một tập hồi ký về tuổi thơ đầy đau thương và khổ cực của chính tác giả. Vì vậy, những rung động mạnh mẽ của nhân vật Hồng cũng chính là cảm xúc của tác giả.
Hồng sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc, với cha nghiện ngập và mất sớm, mẹ phải tha phương cầu thực. Xã hội không chấp nhận em, khiến Hồng trở thành đứa trẻ mồ côi lạc lõng. Cuộc đời em là chuỗi ngày dài đầy nước mắt, khi bị họ hàng xa lánh và sống với bà cô cay nghiệt, người thường xuyên chỉ trích mẹ em – người bị coi là không đoan chính. Hồng khóc vì tủi thân và thương mẹ, bất lực trước những thành kiến xã hội nhắm vào mẹ. Em yêu mẹ vô bờ.
Như thường lệ, đau khổ khiến người ta khóc, và Hồng cũng không ngoại lệ. Những đau khổ em trải qua đã tràn ngập tâm hồn bé nhỏ, lên đến mức cùng cực. Hồng tự hỏi tại sao mẹ em phải chịu đựng những lời độc ác, và tại sao xã hội không hiểu rằng mẹ đã phải hy sinh tuổi xuân và sức sống trong một cuộc hôn nhân không hạnh phúc? Mẹ em đã chịu đựng quá nhiều vất vả. Từ chỗ im lặng, Hồng đã dần bật khóc vì không thể tiếp tục chịu đựng. Tiếng khóc ấy lẽ ra phải được bật ra từ lâu, vì Hồng không đáng bị đối xử như vậy. Em vẫn là một đứa trẻ và có quyền được vui chơi và hưởng hạnh phúc. Những giọt nước mắt của Hồng là sự phản ánh của tình yêu mẹ sâu sắc. Cảm giác yêu thương mẹ càng mạnh mẽ hơn khi em nhận ra rằng nỗi khổ của mẹ và những người phụ nữ khác do hủ tục xã hội gây nên. Càng yêu mẹ, Hồng càng căm ghét xã hội: 'Nếu những tục lệ đã đày đọa mẹ tôi là một hòn đá hay một mẩu gỗ, tôi sẽ vồ lấy mà cắn, mà nhai, mà nghiền cho nát vụn.'
Khao khát được gặp mẹ, được sống cùng mẹ luôn thúc giục và trào dâng trong lòng Hồng. Niềm thương nhớ mẹ trở thành một tín ngưỡng thiêng liêng. Trái tim Hồng như đang rạn nứt vì thiếu mẹ, và khi mẹ trở về, em ngay lập tức nhận ra mẹ với linh cảm đặc biệt. Em vui mừng gọi mẹ, một tiếng gọi đã được giấu kín lâu nay. Không gì hạnh phúc hơn việc được ôm mẹ, được mẹ yêu thương. Hồng yêu mẹ như một người bộ hành giữa sa mạc tìm thấy bóng râm và nước mát. Em nghĩ nếu đó không phải là mẹ, thì đó là một thất vọng lớn, vì bóng râm và nước mát sẽ chỉ là ảo ảnh.
Khi mẹ con gặp lại nhau, Hồng khóc nức nở. Bao nỗi cô đơn và chờ đợi bỗng vỡ òa trong nước mắt. Giọt nước mắt của Hồng chính là tình cảm dành cho mẹ, chiếm trọn trái tim em. Đây là đỉnh điểm của những rung động trong tâm hồn trẻ thơ của Hồng. Hồng muốn cảm nhận hết tất cả, để thỏa mãn tình mẹ con sau bao năm xa cách. Phút giây gặp lại mẹ là phút giây 'rạo rực' vì em yêu mẹ, tin tưởng mẹ và khao khát gặp mẹ. Em cảm nhận tình thương từ mẹ qua bàn tay và hơi ấm của mẹ. Tình cảm mẹ con vô cùng sâu nặng. Hồng xứng đáng với niềm hạnh phúc lớn lao đó, vì em là một ngôi sao nhỏ bé nhưng sáng chói giữa bầu trời rộng lớn.
Hồng đã trải qua những đau khổ và niềm hạnh phúc đan xen. Những rung động mãnh liệt của một linh hồn trẻ thơ chính là tình cảm chân thành, yêu thương sâu sắc và sự căm ghét tận cùng từ trái tim tác giả – nhân vật Hồng. Tất cả những cảm xúc đó đều đạt đến đỉnh điểm.
Như một dây đàn có nhiều điệu khác nhau, sợi dây trong tâm hồn Hồng đã gạt bỏ những thành kiến xấu xa của xã hội để ngân vang lên khúc ca đầy yêu thương, nhân ái và bao dung.
4. Bài văn khai thác cảm hứng nhân đạo và ký ức tuổi thơ qua đoạn trích 'Trong lòng mẹ' - mẫu 7
Nhắc đến Nguyên Hồng, người ta không thể không nghĩ ngay đến một giọng văn đầy cảm xúc, như đổ hết nỗi đau và sự xót xa vào những câu chuyện của ông.
Hồi ký “Những ngày thơ ấu” lưu giữ nỗi niềm đắng cay của cậu bé Hồng, mang theo dư vị của tuổi thơ thiếu thốn tình mẹ. Đến nay, khi đọc lại những trang sách này, cảm xúc của cậu bé thiếu thốn tình cảm vẫn chạm đến trái tim người đọc, giúp họ nhận ra rằng tình mẫu tử chính là nguồn sức mạnh thiêng liêng và kỳ diệu, là nguồn an ủi và che chở cho đứa trẻ vượt qua mọi đau khổ và bất hạnh.
Đoạn trích “Trong lòng mẹ” là những ký ức đan xen cay đắng và ngọt ngào của chính tác giả – cậu bé sinh ra trong một gia đình bất hạnh: người cha nghiện ngập và chết bên bàn đèn thuốc phiện, người mẹ phải đi tha phương cầu thực, và cậu bé Hồng phải sống trong sự hắt hủi, lạnh lẽo từ chính những người trong gia đình. Cậu phải đối mặt với bà cô nghiệt ngã, người luôn “tươi cười” – khiến người ta liên tưởng đến những người “bề ngoài tỏ ra hiền lành nhưng trong lòng đầy ác ý”. Đặc biệt, sự tàn nhẫn ấy lại nhắm vào đứa cháu ruột vô tội. Những biến chuyển tâm trạng của bé Hồng được thể hiện qua nỗi đau đớn từ những ký ức kinh hoàng của tuổi thơ. Điều kỳ diệu là những trang viết ấy giúp chúng ta nhận ra điều giản dị nhưng quan trọng: Mẹ là duy nhất trên đời, tình mẹ con là sợi dây không gì có thể cắt đứt.
Trước khi gặp mẹ: Xét một cách công bằng, nếu chỉ nhìn vào bề ngoài cuộc sống của cậu bé Hồng, cậu có thể được coi là may mắn hơn nhiều trẻ em lang thang khác vì vẫn có mái nhà và người thân để nương tựa sau cái chết của cha và sự ra đi của mẹ. Nhưng liệu đó có thể gọi là gia đình khi chính những người thân – đặc biệt là bà cô ruột – lại đóng vai trò giám hộ tàn nhẫn? Tấm lòng trẻ thơ của bé Hồng thật đáng quý. Đối với cậu, mẹ luôn là người tốt nhất và đẹp nhất. Tình cảm của cậu đã giúp vượt qua những thành kiến mà người cô gieo rắc vào lòng cậu: “Tôi biết rõ, nhắc đến mẹ tôi, cô chỉ có ý gieo vào đầu tôi những nghi ngờ để tôi khinh thường và ruồng rẫy mẹ tôi, một người phụ nữ đã phải rời bỏ con cái vì nghèo khó và nợ nần. Nhưng lòng yêu thương và sự kính trọng đối với mẹ tôi không thể bị những ý đồ xấu xa làm ảnh hưởng…”
Tuy nhiên, ta cũng thấy những vết thương tinh thần đau đớn mà bé Hồng đã phải gánh chịu. Sự tra tấn tinh thần là khủng khiếp. Sức chịu đựng của một cậu bé có giới hạn. Ta cảm nhận nỗi đau của cậu qua từng khoảnh khắc khi cậu trở thành mục tiêu chịu đựng sự lạnh lùng, thành kiến của người đời thay cho mẹ: “Tôi lại im lặng cúi đầu xuống đất: lòng tôi thắt lại, khoé mắt tôi đã cay cay”.
Dù đã kìm nén, nhưng những lời độc ác vẫn đạt được mục đích, lấy đi những giọt nước mắt tủi nhục của một đứa trẻ không có khả năng tự vệ. Ta cảm thấy ghê sợ trước loại người như bà cô – họ vẫn lẩn khuất quanh ta, dùng những trò tra tấn tinh thần để gặm nhấm niềm tin của trẻ. Liệu ta có chia sẻ những giọt nước mắt này không: “Nước mắt tôi ròng ròng rơi xuống hai bên mép rồi chan hòa đầm đìa ở cằm và cổ”.
Hơn bao giờ hết, ta càng thương cảm cho cậu bé Hồng và căm phẫn sự lạnh lùng của người đời đối với những số phận bất hạnh. Dù còn nhỏ, cậu bé đã kiên quyết bảo vệ mẹ mình, bất chấp mọi thành kiến ác độc: “Chỉ vì tôi thương mẹ tôi và căm ghét việc mẹ phải xa lìa anh em tôi vì sợ thành kiến tàn ác, để sống ẩn dật… Tôi cười dài trong tiếng khóc”. Có lẽ khoảnh khắc cười dài trong tiếng khóc đó chứa đựng sự phẫn nộ và khinh bỉ không cần che giấu. Trong thâm tâm, cậu bé có khi nào oán trách mẹ đã bỏ rơi mình không? Có lẽ không bao giờ, vì niềm khao khát gặp lại mẹ luôn hiện hữu trong lòng cậu.
Ta xúc động sâu sắc trước sự hồi hộp lo lắng của cậu bé khi sợ mình nhận nhầm mẹ. Linh cảm và tình yêu dành cho mẹ không lừa dối cậu, và kết quả là cảm giác được chở che, bảo bọc trong vòng tay mẹ – sự yêu thương, an ủi. Hình ảnh mẹ qua những trang viết của tác giả thật sống động, là sự kỳ diệu giúp cậu vượt qua nỗi đau của những ngày xa mẹ. Mỗi khi đứng trước mẹ, có lẽ mỗi người trong chúng ta cũng cảm nhận tình mẹ như cậu bé Hồng: “Mẹ tôi vừa kéo tay tôi, xoa đầu tôi hỏi thì tôi òa lên khóc rồi cứ thế nức nở”. Làm sao không khóc được, khi những uất ức được giải tỏa và cậu bé cảm nhận sự an toàn trong vòng tay mẹ. Thật đẹp khi đọc những câu văn tràn đầy cảm giác hạnh phúc: “Phải thu mình lại và lăn vào lòng mẹ, áp mặt vào bầu sữa ấm của mẹ, để mẹ vuốt ve từ trán xuống cằm, và gãi ngứa ở sống lưng cho, mới thấy mẹ thật dịu dàng vô cùng”. Mẹ đã trở về bên đứa con yêu quý, để cậu bé được thoả mãn nỗi nhớ và khát khao của mình. Có lẽ không cần bình luận thêm, vì tất cả tình yêu đối với mẹ đã được tác giả bày tỏ trên trang giấy.
Một đoạn trích ngắn, nhưng tình yêu vô bờ bến của tác giả dành cho mẹ đã chạm đến trái tim trẻ thơ. Quan trọng hơn, tác giả đã khiến chúng ta suy ngẫm về vai trò của Người Mẹ. Có lẽ chính những ngày thơ ấu sâu đậm trong ký ức đã tạo nên một Nguyên Hồng đầy nhân ái sau này?
5. Bài viết phản ánh cảm hứng nhân đạo và ký ức tuổi thơ qua đoạn trích 'Trong lòng mẹ' - mẫu 8
Tuổi thơ trong ký ức của mỗi người luôn chứa đựng những điều kỳ diệu: có thể là cánh diều rực rỡ bay lượn giữa bầu trời, có thể là hình ảnh cánh cò trắng lạc vào giấc mơ, hoặc đôi khi là chị Hằng Nga trên mặt trăng bên chú Cuội… Nhưng hình ảnh luôn hiện diện trong ký ức tuổi thơ của mọi người lại chính là Mẹ – hình ảnh gần gũi và quen thuộc nhất. Đoạn trích 'Trong lòng mẹ' từ tác phẩm 'Những ngày thơ ấu' của Nguyên Hồng đã chạm đến trái tim người đọc bằng cách diễn tả trọn vẹn những cảm xúc sâu sắc của tình mẹ thiêng liêng qua từng câu chữ.
Nguyên Hồng không chỉ kể những câu chuyện tưởng tượng mà đã “kéo” người đọc cùng sống với số phận của chính tác giả, vượt qua cả ranh giới nhân vật. 'Những ngày thơ ấu' là những ký ức đau thương từ tuổi thơ của chính nhà văn, là những trang hồi ký đầy nước mắt và những nỗi đau của một trái tim sớm phải đối mặt với sự khắc nghiệt của cuộc đời, thiếu thốn tình thương và luôn khát khao được ở bên mẹ. Niềm khao khát này mãnh liệt, như muốn phá vỡ mọi rào cản để tìm về tình mẹ. Chính từ tình cảm này, người đọc cảm nhận được giá trị thiêng liêng của tình mẫu tử – động lực giúp trẻ vượt qua khó khăn, tìm đến một tương lai sáng lạn, và là nguồn sức mạnh vô hình an ủi những trái tim yếu đuối.
Đoạn trích 'Trong lòng mẹ' kể về người mẹ đáng thương phải trốn chạy khỏi những hủ tục xã hội, những định kiến tàn nhẫn của cuộc đời, và về tâm hồn nhạy cảm của bé Hồng – một trái tim luôn tôn thờ mẹ. Những giọt nước mắt của bé Hồng phản ánh nỗi xót xa trước những ký ức tuổi thơ đau thương, giúp người đọc nhận ra sự hình thành của một hồn văn nhân ái trong Nguyên Hồng.
Bé Hồng, sinh ra trong gia đình bất hạnh, là kết quả của một cuộc hôn nhân không tình yêu và càng gánh thêm bất hạnh. Cha nghiện ngập rồi chết để lại cho mẹ mọi khó khăn, khiến mẹ phải ly hương kiếm sống. Bé Hồng phải sống với gia đình họ nội, hứng chịu sự hắt hủi và nghe những lời chỉ trích về mẹ. Những câu chuyện từ 'bà cô bên chồng' luôn khinh miệt mẹ bé, nhưng chỉ mình bé Hồng hiểu và yêu mẹ nhất. Những thành kiến xã hội để lại dấu ấn sâu đậm trong tâm hồn non nớt của bé Hồng, tạo nên những suy nghĩ trưởng thành nhưng không thể xóa bỏ tình yêu và sự kính trọng dành cho mẹ.
Số phận trớ trêu của bé Hồng là không được sống trong vòng tay yêu thương của mẹ. Bé Hồng đứng giữa thành kiến và tình thương, nơi bà cô đại diện cho xã hội đầy cổ hủ và bé Hồng hiện lên với tình thương bao la. Mặc dù bà cô cố tình làm tổn thương tâm hồn bé Hồng, nhưng tình yêu dành cho mẹ vẫn không bị ảnh hưởng. Bé Hồng chịu đựng sự thù hận và cố gắng bảo vệ mẹ khỏi những tư tưởng xấu xa, với sự hiếu thảo và quyết tâm không để ai làm tổn thương mẹ.
Trong bối cảnh tinh thần bị tra tấn nặng nề, lời nói độc ác của bà cô đã gây tổn thương sâu sắc. Những giọt nước mắt tủi buồn và sự phẫn nộ của bé Hồng đã chạm đến lòng trắc ẩn của người đọc. Sự chịu đựng của bé Hồng và những tiếng khóc nức nở thể hiện rõ tình yêu chân thành và sự oà vỡ của tâm hồn khi được mẹ đón nhận. Vẻ đẹp của mẹ trong mắt bé Hồng không cần sự rực rỡ mà chỉ cần giản dị và thân thương, chính là hình ảnh đẹp nhất trong trái tim bé.
Cuối cùng, đoạn văn ghi lại sự cảm động và niềm hạnh phúc trong phút giây gặp gỡ mẹ. Dù trải qua đau đớn và bất hạnh, tình mẫu tử thiêng liêng của bé Hồng vẫn vững bền. Tác phẩm không chỉ thể hiện sự cảm động sâu sắc mà còn phản ánh sự bất công trong xã hội, khẳng định giá trị tình cảm gia đình qua phong cách 'văn nóng' của Nguyên Hồng. Tình mẫu tử thiêng liêng và giá trị của nó sẽ mãi trường tồn, nhắc nhở chúng ta về tình yêu thương và kính trọng mẹ.
6. Bài viết khai thác cảm hứng nhân đạo và ký ức tuổi thơ qua đoạn trích 'Trong lòng mẹ' - mẫu 1
Tuổi thơ thường để lại những dấu ấn không thể phai nhòa. Đó có thể là ngày đầu tiên bước vào lớp học (Thanh Tịnh) hay những khoảnh khắc vui chơi cùng bạn bè, hòa mình vào thiên nhiên (Nguyễn Duy). Tuy nhiên, hình ảnh người mẹ luôn là kỷ niệm sâu đậm nhất. Văn bản 'Trong lòng mẹ' trích từ 'Những ngày thơ ấu' của Nguyên Hồng không chỉ thể hiện tình cảm thiêng liêng của tình mẫu tử mà còn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Cảm hứng nhân đạo của tác giả thấm đẫm trong từng câu chữ.
Nguyên Hồng đã khéo léo dẫn dắt chúng ta trở lại với ký ức tuổi thơ đầy vất vả. Những trang hồi ký là tiếng lòng thổn thức của một trái tim khao khát tình yêu. Qua đó, người đọc nhận ra giá trị thiêng liêng của tình mẫu tử, động lực giúp vượt qua khó khăn và chiến thắng bất hạnh.
Đoạn trích 'Trong lòng mẹ' kể về tình cảm chân thành của một cậu bé dành cho người mẹ phải đối mặt với những tập tục và định kiến nghiệt ngã. Từ tâm hồn nhạy cảm và trong sáng của nhân vật 'tôi', chúng ta hiểu thêm về lòng nhân ái sâu sắc của Nguyên Hồng.
Sinh ra trong một gia đình khốn khó ở Nam Định, bé Hồng là sản phẩm của một cuộc hôn nhân không tình yêu. Cha cậu nghiện ngập và qua đời, để lại sự nghèo khó. Mẹ Hồng phải đưa con về Thanh Hóa, sống trong cảnh 'tha phương cầu thực'. Tại gia đình bên nội, Hồng bị xa lánh và đối xử tàn nhẫn. Hàng ngày, cậu phải nghe bà cô châm chọc mẹ. Bà cô luôn tỏ ra khinh bỉ chị dâu, nhưng chỉ có Hồng là hiểu và yêu mẹ nhất. Dù ở trong gia đình mình, Hồng vẫn không được hưởng tình yêu thương của mẹ. Bà cô, biểu tượng của tập tục lạc hậu và định kiến về người phụ nữ trẻ góa bụa, còn Hồng là hình mẫu của những trẻ em đầy tình yêu thương và kính trọng mẹ. Bà cô cố tình làm tổn thương tâm hồn Hồng bằng những lời nói ác ý, nhưng cậu vẫn giữ nguyên lòng yêu thương mẹ. Điều này chứng tỏ tình cảm mẹ con thật bền chặt và không gì có thể chia cắt.
Khác với những đứa trẻ lang thang cơ nhỡ, Hồng đau khổ vì không nhận được tình yêu từ họ hàng, và thậm chí tình cảm dành cho mẹ cũng bị tước đoạt. Cậu bị đày đọa bởi sự ghen ghét từ người thân, nhưng vẫn giữ được sự ngây thơ và quyết tâm bảo vệ mẹ, chống lại cái xấu.
Dù vậy, sức chịu đựng của trẻ em có giới hạn. Bà cô đã phần nào đạt được mục đích khi xâm lấn vào nỗi đau của Hồng. Những giọt nước mắt chảy dài thể hiện sự tủi nhục và mặc cảm. Hồng cúi đầu im lặng, lòng đau đớn và mắt cay xè. Những giọt nước mắt ấy chạm đến lòng trắc ẩn của nhiều người.
Khi gặp một người giống mẹ trên đường, Hồng kêu lên: “Mợ ơi… mợ ơi… mợ ơi!”, tiếng gọi đầy xúc cảm ấy khiến không gian như rung động. Dù lo lắng sợ nhận nhầm, nhưng tiếng gọi mãnh liệt của Hồng cuối cùng cũng đưa cậu về với mẹ. Niềm vui và hạnh phúc của cậu là vô bờ, và tiếng khóc lần này không còn là sự uất ức mà là niềm hạnh phúc tràn đầy. Nước mắt của Hồng và mẹ trong khoảnh khắc này là biểu hiện của tình mẫu tử thiêng liêng.
Nhìn qua đôi mắt của Hồng, mẹ luôn đẹp theo cách giản dị và gần gũi. Đoạn văn gợi mở ước mơ của nhiều đứa trẻ muốn trở về bên mẹ, tìm lại sự ấm áp và yêu thương. Cuộc đoàn tụ bất ngờ để lại dấu ấn hạnh phúc trong trái tim nhân vật và người đọc. Không bi thảm như truyện 'Lão Hạc', kết thúc của đoạn văn là sự bù đắp cho tâm hồn trong sáng của một đứa con hiếu thảo.
Trang hồi ký phản ánh số phận khó khăn của hai mẹ con bị ràng buộc bởi hủ tục phong kiến, đồng thời chỉ trích xã hội đương thời và bảo vệ những người bất hạnh. Đoạn văn thể hiện tinh thần nhân đạo cao cả và làm nổi bật tình mẫu tử thiêng liêng. 'Trong lòng mẹ' là ví dụ điển hình cho phong cách văn học cảm xúc của Nguyên Hồng.
Dù trải qua nhiều khó khăn, tình mẫu tử của Hồng vẫn không thay đổi. Đoạn văn nhắc nhở chúng ta luôn yêu thương và kính trọng mẹ. 'Trong lòng mẹ' và 'Những ngày thơ ấu' sẽ mãi mãi lưu giữ trong lòng độc giả như một bài học về giá trị của tình mẫu tử - một chất thơ giữa cuộc đời đầy thử thách.
7. Bài văn khai thác cảm hứng nhân đạo và ký ức tuổi thơ qua đoạn trích 'Trong lòng mẹ' - phiên bản 2
Tuổi thơ trong trí nhớ của mỗi con người luôn ẩn chứa vô vàn điều kỳ diệu: có lúc là chiếc diều chao lượn giữa bầu trời đầy sắc màu; đôi khi là cánh cò trắng bay lượn trong giấc mơ; và thỉnh thoảng là chị Hằng Nga sống trên mặt trăng bên chú Cuội… Nhưng hình ảnh xuất hiện trong tất cả ký ức tuổi thơ chính là Mẹ – hình ảnh quen thuộc và gần gũi nhất. Đoạn trích 'Trong lòng mẹ' từ tác phẩm Những ngày thơ ấu của Nguyên Hồng đã gây xúc động mạnh mẽ với việc thể hiện tình cảm sâu sắc của tình mẫu tử thiêng liêng trong từng câu chữ.
Khi đọc tác phẩm của Nguyên Hồng, người ta không chỉ thưởng thức những câu chuyện tưởng tượng mà thực sự sống cùng với cuộc đời của nhà văn – không còn là nhân vật. Những ngày thơ ấu là một phần ký ức trong tuổi thơ gian khổ của chính tác giả. Đó là những trang hồi ký đầy nước mắt và sự xót xa của một trái tim phải sớm nếm trải đắng cay cuộc đời, thiếu vắng tình thương và luôn khát khao tình yêu của mẹ. Niềm khát khao đó mãnh liệt như muốn phá vỡ mọi thứ để tìm về tình thương, tìm về mẹ. Chính từ tình cảm ấy, người đọc cảm nhận được ý nghĩa thiêng liêng của tình mẫu tử. Đây là động lực giúp những đứa trẻ vượt qua khó khăn và hoàn cảnh bất hạnh để hướng đến một tương lai tươi sáng. Đồng thời, đó cũng là nguồn an ủi vô hình và sự che chở cho những trái tim run rẩy.
Cảnh đời thực của những số phận con người, đặc biệt là phụ nữ còn bị ràng buộc bởi những tập tục phong kiến nghiệt ngã, được ghi lại chân thực qua những trang hồi ký chứa đựng nỗi thương cảm của tác giả. Để phản ánh một xã hội bất công và lên tiếng bảo vệ những số phận bất hạnh, tác phẩm thể hiện một tinh thần nhân đạo cao cả. Sự chân thành của nhà văn được thể hiện qua những câu chữ và hình ảnh khắc họa sâu sắc giá trị tình cảm thiêng liêng trong gia đình: tình mẫu tử.
'Trong lòng mẹ' cũng là một minh chứng cho phong cách “văn nóng” của Nguyên Hồng. Dù có những tình cảm dễ dàng bị tổn thương trước những thử thách, nhưng tình mẫu tử thiêng liêng của bé Hồng vẫn vững bầu. Đây cũng là lời nhắc nhở cho mọi người phải yêu thương và kính trọng mẹ với tất cả trái tim mình. Dù nhiều tác phẩm nhanh chóng bị lãng quên, giá trị của 'Trong lòng mẹ' và Những ngày thơ ấu vẫn mãi trường tồn bởi chúng không chỉ chứa đựng một tình cảm nhân đạo sâu sắc mà còn là một triết lý về giá trị tình cảm gia đình, mang trong mình chất thơ giữa cuộc đời nhiều cay đắng.
8. Bài viết khám phá cảm hứng nhân đạo và ký ức tuổi thơ qua đoạn trích 'Trong lòng mẹ' - phiên bản 3
“Tình mẫu tử” có lẽ là một trong những tình cảm đẹp đẽ và thiêng liêng nhất trong mỗi chúng ta. Hình ảnh người mẹ luôn in sâu trong tâm trí của từng đứa con. Đoạn trích 'Trong lòng mẹ' của nhà văn Nguyên Hồng đã làm người đọc không khỏi xúc động với tình yêu thương của cậu bé Hồng dành cho mẹ mình. Dù phải trải qua nhiều thử thách đau đớn để bảo vệ tình cảm dành cho mẹ giữa sự khinh bỉ và chỉ trích của họ hàng giàu có, cuối cùng Hồng cũng được đền đáp bằng việc trở về “trong lòng mẹ”.
Chú bé Hồng lớn lên trong gia đình suy sụp, với người cha u sầu, trầm lặng và qua đời trong cảnh nghèo đói và nghiện ngập. Người mẹ, trái tim khao khát yêu thương, phải chôn vùi tuổi thanh xuân trong một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Sau cái chết của chồng, người phụ nữ đáng thương phải bỏ con đi tha hương cầu thực và bị xã hội chỉ trích vì “chưa đoạn tang chồng mà đã có con với người khác”. Hồng sống cuộc sống mồ côi cha, thiếu thốn tình mẹ, sống nhờ vào những người họ hàng giàu có nhưng cay nghiệt, phải chịu đựng sự cô đơn và bị hắt hủi.
Trái ngược với thái độ căm ghét, Hồng luôn thương nhớ mẹ. Cậu nuốt những giọt nước mắt đau đớn vào trong khi nghe những lời chỉ trích về mẹ từ bà cô độc ác. Cuộc trò chuyện giữa Hồng và bà cô là một cuộc đối thoại đầy kịch tính, đẩy cảm xúc của cậu đến mức căng thẳng tột độ.
– Hồng, có muốn về Thanh Hóa chơi với mẹ không?
Câu hỏi đầy ác ý làm Hồng đau đớn. Cậu hình dung hình ảnh buồn bã và hiền từ của mẹ, nhớ về những đêm thiếu thốn tình mẹ khiến cậu khóc thầm. Hồng muốn đáp “có”, nhưng nhận ra sự ác độc qua nụ cười của cô, chỉ nhằm gieo vào đầu óc Hồng những nghi ngờ về mẹ mình. Hồng cúi đầu không trả lời và chỉ cười chua chát.
Hồng hiểu hoàn cảnh đã khiến mẹ phải ra đi, và cậu khóc vì sự nhục nhã, bất công mà mẹ phải chịu. Càng thương mẹ, Hồng càng căm ghét những tập tục phong kiến tàn nhẫn đã đày đọa mẹ. Cậu cảm thấy nếu những tục lệ ấy là vật chất, Hồng sẽ không ngừng cắn, nhai, và nghiền nát chúng.
Tình thương mẹ giúp Hồng nhận ra đâu là lẽ phải và đâu là những điều cần chỉ trích. Sự biểu hiện sinh động của tình thương ấy là trong lần gặp mẹ. Thoáng thấy một người giống mẹ trên xe, Hồng vội vàng chạy theo và gọi: “Mợ ơi! Mợ ơi! Mợ… ơi!”. Những tiếng gọi thể hiện sự khát khao được gặp mẹ của cậu. Khi cuối cùng đuổi kịp chiếc xe, Hồng được mẹ xoa đầu, và cậu bật khóc. Những giọt nước mắt chứa đựng niềm hạnh phúc gặp mẹ, nỗi tủi thân vì lâu không gặp mẹ và những uất ức đã được giải tỏa.
Hồng say sưa ngắm nhìn và tận hưởng cảm giác được mẹ vuốt ve, trong giây phút đó, cậu như đang sống trong tình mẫu tử hạnh phúc. Hạnh phúc trong lòng mẹ không chỉ là khao khát của Hồng mà là mong muốn của bất kỳ đứa trẻ nào. Suốt chuyến đi từ lúc lên xe đến khi về nhà, Hồng không còn nhớ gì nữa. Những lời mẹ hỏi và câu trả lời của cậu cũng như những lời của bà cô đều bị lãng quên.
Sự xúc động của Hồng khi gặp mẹ càng chứng tỏ tình yêu thương của cậu là sâu đậm, nồng thắm và nguyên vẹn, bất chấp sự ngăn cách của những quy tắc phong kiến nghiệt ngã đối với người phụ nữ và mẹ của Hồng. Tình mẫu tử trong đoạn trích thật đẹp đẽ, thiêng liêng và xúc động. Nguyên Hồng đã mở ra một thế giới tâm hồn phong phú với ánh sáng nhân đạo lấp lánh của tình người.