1. Bài viết thể hiện góc nhìn của cô bé bán diêm với kết thúc khác biệt - mẫu 4
Vào một đêm cuối đông, con đường thành phố lấp lánh ánh đèn, tôi lặng lẽ đi dọc phố với chiếc giỏ diêm đã cạn. Đêm giao thừa, mọi ngôi nhà đều sáng choang, những chiếc xe ngựa chở các gia đình quý tộc lộc cộc trên đường, các cặp vợ chồng tay trong tay dạo phố, vẻ mặt hạnh phúc. Mọi người đều mong được trở về đoàn tụ với gia đình, chỉ riêng tôi không thể trở về nhà, vì tôi không có nhà để về. Tôi nhớ về những năm tháng cũ khi mẹ và bà còn sống, ba vẫn là người cha tốt, chăm sóc gia đình. Nhưng khi hai người thân yêu nhất rời xa, ba chìm vào men rượu, bỏ rơi tôi. Ngôi nhà của tôi chỉ là một căn gác xép chật chội, mùa hè nóng nực, mùa đông lạnh lẽo.
Tôi lê những bước chân mệt mỏi, cố gắng rao bán từng que diêm. Giữa dòng người sang trọng, chẳng ai chú ý đến tôi. Có lẽ họ không cần diêm và cũng không cảm thấy thương hại cho một đứa bé bẩn thỉu như tôi. Tôi ngồi trong góc hai căn nhà, co ro vì lạnh, đôi giày rách nát của tôi cũng bị một đứa trẻ nghịch ngợm lấy mất. Tuyết đã phủ trắng đường phố, cây bạch dương lẻ loi. Tôi thấy một cô bé cùng tuổi vừa đi vừa ăn bánh mì ngon lành, tôi sờ vào bụng mình, cả ngày tôi chưa ăn gì. Giá mà có lò sưởi và thức ăn. Tôi quẹt que diêm đầu tiên, ánh sáng yếu ớt hiện lên một lò sưởi ấm áp, nhưng khi tôi đưa tay về phía lửa thì lò sưởi biến mất, que diêm vụt tắt. Tôi đốt que diêm thứ hai, thấy một bàn ăn thịnh soạn với con ngỗng quay lớn, nhưng khi con ngỗng tiến về phía tôi, que diêm lại tắt. Quẹt que diêm thứ ba, tôi thấy một ngôi nhà ấm cúng với cây thông Noel trang trí lộng lẫy, nhưng khi tôi chưa kịp với tay thì cây thông cũng biến mất. Quẹt que diêm thứ tư, bà của tôi hiện ra, người đã yêu thương tôi. Tôi cố gắng nắm tay bà, nhưng bà ở xa quá, chỉ mỉm cười. Tôi quẹt hết que diêm còn lại và gọi: 'Bà ơi! Cháu nhớ bà lắm, cháu đói và lạnh lắm, bà mang cháu theo với!' Nhưng bà biến mất... Tôi chạy theo bà đến một căn phòng ấm áp, bà đang gọi tôi dậy để ăn bát cháo thơm. Tôi mở mắt ra, chỉ thấy một người phụ nữ hiền từ đang mỉm cười với tôi, và tôi hỏi:
- Bà con đâu, con muốn gặp bà!
Người phụ nữ giải thích:
- Cô tên Marry, đây là nhà của cô. Đêm qua, cô thấy cháu bất tỉnh bên đường và đã đưa cháu về đây. Cháu bị suy nhược cơ thể, bác sĩ đã tiêm thuốc cho cháu và cháu sẽ sớm khỏe lại. Bây giờ, cháu hãy ăn hết bát cháo này để chóng bình phục.
Tôi ngạc nhiên khi biết đây không phải là thiên đường hay nơi bà tôi sống, nhưng có lẽ bà trên trời đã gửi người phụ nữ tốt bụng này đến giúp tôi. Cô ấy đút từng muỗng cháo cho tôi và mỉm cười, tôi cảm nhận được tình yêu thương mà lâu lắm tôi mới có. Tôi khóc và kể hết mọi chuyện cho cô. Cô nhẹ nhàng đáp:
- Cô hiểu hết rồi, cô sẽ giúp cháu. Cháu cứ coi đây như là nhà của mình, cô chỉ sống một mình với mẹ già vừa qua đời. Có cháu ở đây, cô sẽ không còn cảm thấy đơn độc.
Những ngày sau, tôi sống vui vẻ bên cô Marry. Nhà cô rất rộng, có cả một trang trại với nhiều cừu và người giúp việc. Khi cô không có nhà, tôi chơi đùa cùng lũ cừu và các chị giúp việc. Dù vậy, tôi vẫn không thể hoàn toàn vui vẻ vì đây không phải là nhà của mình và ba vẫn không ở bên. Giá mà ba có thể sống cùng tôi, chăm sóc cừu và hái trái cùng tôi, không uống rượu và không chửi mắng tôi nữa.
Rồi một buổi chiều, khi tôi đang cắt cỏ cho cừu, một người đàn ông xuất hiện và gọi:
- Con gái yêu của ba, là ba đây.
Đúng là ba, nhưng ba hôm nay khác lạ. Tôi vừa mừng vừa lo sợ.
- Lại đây con, ba không đánh mắng con nữa, ba xin lỗi con.
Tôi chạy đến ôm ba, ba nâng tôi lên và hôn má tôi. Ba xin lỗi vì đã sai, ba hứa sẽ là người cha tốt, chăm sóc con như ba và mẹ đã từng.
Trong những ngày tôi mất tích, ba đã tỉnh ngộ khi mất cả đứa con gái vì rượu. Ba kể về nỗi đau đã làm ba đánh mất chính mình. Ba kể rằng cô Marry đã đến, khuyên bảo ba và là người tốt nhất trên đời. Cô đã giúp ba trả hết nợ rượu và để ba ở lại đây với tôi, ba sẽ chăm sóc vườn cây và đàn cừu thay cô.
Từ đó, không còn thấy một cô bé bán diêm đáng thương và người cha say xỉn nữa. Chỉ có một túp lều nhỏ trong trang trại rộng lớn, nơi hai cha con sống hạnh phúc với tiếng cười luôn tràn ngập.

2. Bài viết kể lại câu chuyện của cô bé bán diêm với một kết thúc khác - mẫu 5
Khi que diêm cuối cùng tắt lịm, tôi thấy bà của mình hiện ra với nụ cười hiền từ. Tôi gọi bà:
- Bà ơi, cho cháu đi cùng với bà!
Bà nhẹ nhàng cầm tay tôi, kéo tôi bay lên bầu trời. Tôi cảm thấy mình nhẹ nhàng như mây, mỉm cười vì được bà nắm tay. Trái tim tôi ấm áp lạ thường.
Khi tôi mở mắt, tôi thấy mình ở một nơi tràn ngập ánh sáng, nơi có hào quang rực rỡ khắp mọi nơi. Tôi hỏi bà:
- Đây là nơi nào vậy bà?
Bà nhìn tôi với ánh mắt trìu mến và đáp:
- Đây là thiên đường, nơi bà cháu mình sẽ sống hạnh phúc mãi mãi.
- Thật không bà?- tôi vui mừng hỏi lại
Bà không nói thêm lời nào, dẫn tôi đến một ngôi nhà khang trang. Ngay khi vào trong, tôi thấy một cây thông to lớn với những quả chuông và một đống quà đầy ắp. Tôi vội vàng chạy đến lấy vài món quà và hỏi bà:
- Những món quà này của ai vậy bà?
- Là của cháu đó. Bà đã chuẩn bị những món quà này từ lâu, nhưng ở dưới trần gian bà không thể tặng cho cháu.
Tôi ôm chầm lấy bà, nước mắt trào ra. Bà dẫn tôi vào bếp, nơi có một bàn tiệc đầy món ngon. Tôi không phải nhìn qua cửa kính nữa mà có thể thưởng thức con gà tây thơm ngon. Tôi ăn ngon lành vì đã rất đói. Bà chỉ nhìn tôi và thỉnh thoảng khen: “Cháu của bà thật dễ thương!”
Sau khi ăn xong, bà tặng cho tôi một bộ váy đẹp lộng lẫy. Khi khoác lên người, tôi không còn là cô bé rách rưới nữa mà đã biến thành một nàng công chúa xinh đẹp. Bà kéo tôi ngồi cạnh, xoa đầu và hỏi:
- Cháu có muốn ở đây với bà không? Hay cháu muốn về với bố?
Nụ cười của tôi dần tắt, tôi cúi đầu, tâm tư nặng trĩu.
- Bố dù có uống rượu và đánh đập cháu nhưng vẫn là bố của cháu. Bố không còn ai ngoài cháu. Nhưng bà có hạnh phúc không ạ?
Bà nhìn tôi đầy cảm thông:
- Có chứ, và giờ bà càng hạnh phúc hơn với sự có mặt của cháu. Ở đây cháu sẽ không phải lo lắng về mùa đông hay tuyết rơi, mọi thứ luôn được ấm áp bằng tình yêu thương.
- Vậy thì cháu sẽ ở đây với bà. Nhưng cháu có thể gặp bố lần cuối trong giấc mơ không ạ?
Bà gật đầu đồng ý. Bà đưa tôi vào giấc mơ của bố đang say rượu. Tôi nói với bố:
- Bố à, dù con không thể ở bên bố nữa nhưng con sẽ luôn dõi theo và cầu nguyện cho bố. Bố hãy giữ gìn sức khỏe và đừng uống rượu nữa nhé! Con, bà và mẹ đều yêu bố!
Sau đó, tôi biến mất. Hai bà cháu sống vui vẻ bên nhau. Trên thiên đường, tôi được học hành, vui chơi và có bạn bè đồng trang lứa. Cuộc sống của tôi tràn ngập tiếng cười. Còn bố, khi tỉnh dậy, nhận ra giấc mơ kỳ lạ và nhận tin tôi qua đời trong đêm giao thừa lạnh lẽo, đã hiểu ra tất cả. Ông hối hận vì những gì đã làm và khóc vì sự ra đi của con gái.
Sau đó, ông đã quay về con đường lương thiện, chăm chỉ làm việc, gây dựng sự nghiệp và giúp đỡ những trẻ em có hoàn cảnh khó khăn để chuộc lỗi với con gái mình.

3. Bài viết kể lại câu chuyện của cô bé bán diêm với một kết thúc khác - mẫu 6
Nhắc đến nhà văn An-đéc-xen, người ta thường nghĩ ngay đến nhà văn Đan Mạch lừng danh, người đã dành cả đời để viết những câu chuyện cổ tích tuyệt vời cho trẻ em trên toàn thế giới. Các tác phẩm của ông không chỉ phong phú về nội dung mà còn mang đậm giá trị nhân văn, được độc giả khắp nơi yêu mến. Câu chuyện “Tôi bán diêm” là một ví dụ tiêu biểu.
Trong câu chuyện, cái chết của cô bé bán diêm sau những lần quẹt diêm trong đêm Giáng Sinh lạnh lẽo là kết thúc hoàn toàn hợp lý với logic của câu chuyện, nhưng đồng thời cũng khiến người đọc suy ngẫm sâu sắc. Nếu tôi có cơ hội viết tiếp câu chuyện, tôi sẽ không để cô bé chết đi. Tôi sẽ tạo ra một kết thúc khác, một kết thúc tươi sáng hơn.
Sau khi quẹt hết số diêm, cô bé nhìn lên bầu trời rộng lớn với tâm trạng thất thần. Đêm đông quá lạnh lẽo! Dòng người vẫn vội vã bước nhanh. Bất chợt, một người phụ nữ dừng lại trước mặt cô. Người phụ nữ có gương mặt hiền hậu và ánh mắt ấm áp, nói với giọng nói dịu dàng:
- Cháu bé, đêm Giáng Sinh mọi người đều vội vã trở về nhà. Sao cháu lại ngồi đây một mình?
Sự xuất hiện của người phụ nữ như một ngọn lửa ấm, xua tan cái lạnh của đêm đông. Cô bé vội vã đáp:
- Cháu không có nơi nào để về...
Đôi mắt cô bé rưng rưng nước mắt...
Người phụ nữ cảm thấy trái tim mình như bị xiết chặt. Bà chợt hiểu ra tình cảnh của cô bé và vội vàng nói:
- Hãy theo bà ngay nào!
Bà nắm tay cô bé và cùng nhau bước nhanh. Tuyết rơi ngày càng dày.
Cuối cùng, họ dừng lại trước một ngôi nhà. Người phụ nữ nói:
- Từ ngày mai, đây sẽ là ngôi nhà mới của cháu. Tại đây, cháu sẽ sống cùng cha mẹ, được yêu thương và che chở.
Người phụ nữ dẫn cô bé vào trong ngôi nhà nhỏ nhưng ấm áp, nơi có cây thông Giáng Sinh, bàn ăn đầy ắp những món ngon mà cô bé hằng mơ ước, và những người tốt bụng luôn sẵn sàng đón nhận cô bé với tình yêu thương.
Thực tế là, sau khi bà nội qua đời, tôi tưởng như hạnh phúc đã rời xa mình mãi mãi, thì lại có những tình yêu mới đến với tôi. Cuộc đời luôn có những phép màu kỳ diệu, và điều kỳ diệu hơn nữa là khi chính bàn tay và trái tim yêu thương của con người tạo nên phép màu đó. Tôi chọn kết thúc mới này vì nó mang lại một cái kết có hậu cho câu chuyện. Cô bé bán diêm sẽ có một cuộc sống mới, hạnh phúc và tươi đẹp hơn. Tôi tin rằng kết thúc hạnh phúc là điều mà tất cả chúng ta đều mong mỏi.
Phép màu là có thật trong cuộc sống. Nó không đưa con người rời xa thực tại để bước vào thế giới viễn tưởng, nhưng nó chắc chắn thay đổi thực tế cuộc sống. Nhà văn Pháp Victor Hugo từng nói rằng: Trên đời này, chỉ có một điều thật sự quan trọng, đó là tình yêu thương! Khi câu chuyện “Tôi bán diêm” không trao tặng cho tôi một hạnh phúc trọn vẹn, thì ở một nơi nào đó, hạnh phúc mới sẽ đến với tôi.
Con người đến với cuộc đời qua nhiều con đường khác nhau, và hạnh phúc là điều mà tất cả chúng ta đều khao khát. Trong thế giới nghệ thuật, mỗi nhà văn dựa trên logic câu chuyện để tạo ra những kết thúc phù hợp. Độc giả, hãy trở thành người sáng tạo, viết tiếp và tưởng tượng những kết thúc mới để kéo dài cuộc sống của tác phẩm văn học, để văn học mãi là người bạn đồng hành, và nhà văn mãi là người hát rong trên mọi con đường của nhân loại. Tôi từng yêu mến các câu chuyện của An-đéc-xen, giờ đây tôi càng thêm yêu thích những câu chuyện đậm chất nhân văn đó.

4. Bài viết kể lại câu chuyện của cô bé bán diêm với một kết thúc khác - mẫu 7
Vào đêm giao thừa lạnh giá, tuyết rơi dày đặc. Tôi không có mũ, chân đi đất, lang thang dọc theo con phố với những gói diêm trên tay, mặc cho tuyết rơi phủ đầy mái tóc. Tôi sợ về nhà vì sợ bị bố đánh, và ở nhà cũng chẳng có gì khác biệt.
Các cửa sổ sáng đèn và mùi ngỗng quay thơm ngào ngạt. Tôi cuộn mình trong góc giữa hai ngôi nhà, tay chân đã đông cứng vì lạnh, chợt nghĩ rằng có thể việc bật diêm sẽ giúp tôi ấm hơn, ít nhất cũng làm ấm những ngón tay. Tôi quyết định thử bật diêm. Que diêm đầu tiên sáng lên, tôi hơ tay trên ngọn lửa nhỏ, tưởng như mình đang ngồi trước lò sưởi. Nhưng lửa tắt nhanh chóng, chỉ còn lại nửa que diêm cháy dở trong tay tôi.
Tôi bật que diêm thứ hai, bức tường trước mặt trở nên trong suốt, tôi thấy trong nhà có bàn ăn phủ khăn trắng và con ngỗng quay. Nhưng điều kỳ lạ là con ngỗng quay tự dưng nhảy khỏi đĩa và tiến về phía tôi với con dao cắm trên ngực. Que diêm tắt, tôi chỉ còn thấy bức tường dày tối tăm, lạnh lẽo trước mắt.
Tôi bật que diêm thứ ba, thấy mình đang ngồi trước cây thông Noel trang trí lộng lẫy. Khi tôi với tay về phía cây thông, que diêm tắt, tôi thấy ánh nến bay lên cao như những vì sao. Rồi tôi thấy một vì sao rơi xuống, tôi nghĩ có lẽ có ai đó vừa rời bỏ thế gian, vì tôi nhớ đến bà, người duy nhất yêu thương tôi trên đời này.
Tôi bật que diêm thứ tư, ánh sáng bừng lên, và... bà xuất hiện trước mặt tôi, mỉm cười hiền từ và yêu thương. 'Bà ơi!', tôi khóc nức nở, 'Bà hãy mang cháu đi với bà! Cháu biết bà sẽ bỏ cháu lại khi que diêm tắt, bà sẽ biến mất như lò sưởi ấm áp, như con ngỗng quay và cây thông lấp lánh.' Tôi khóc và đốt hết số diêm còn lại để giữ bà ở lại. Tôi chưa bao giờ thấy bà đẹp lão và cao lớn như vậy. Bà ôm tôi trong vòng tay, và chúng tôi bay lên, trong ánh sáng và niềm vui, rời khỏi mặt đất, đến một nơi không còn đói khát và khổ đau.
Sáng hôm sau, người ta thấy tôi ngồi dựa vào tường, má hồng, nụ cười nở trên môi. Mọi người nghĩ rằng tôi đốt diêm để sưởi ấm, nhưng không ai biết những điều kỳ diệu mà tôi đã chứng kiến nhờ những que diêm đó.

5. Bài viết kể lại câu chuyện của cô bé bán diêm với một kết thúc khác - mẫu 8
Đêm giao thừa năm ấy, cái rét như dao cắt lướt qua từng ngóc ngách của thành phố, làm cho mọi thứ thêm phần lạnh lẽo. Cái lạnh không chỉ làm cho da thịt cảm thấy nhức buốt mà còn như một chiếc roi quất vào trái tim những tâm hồn cô đơn. Gió lại thổi mạnh, làm một chiếc lá cuối cùng trên cành rung rinh. Được sinh ra, sống rồi phải rời cành, đó là sự kết thúc của một cuộc đời không vướng bận. Nhưng liệu cuộc đời tôi có đơn giản như vậy? Tôi chỉ là một cô bé bán diêm.
Bà và mẹ tôi qua đời sớm, còn bố tôi thì say xỉn triền miên, mỗi khi say lại mắng mỏ, chửi bới tôi. Gia đình nghèo khó, tôi phải ra phố bán diêm để sống, đôi khi còn phải xin ăn. Những ngày không bán được diêm, không ai cho tôi đồng nào, tôi không dám về nhà vì sợ bị bố đánh.
Tuyết vẫn rơi, như không quan tâm tôi đã lạnh đến mức nào. Áo rách nát của tôi không giúp ấm lên được. Tôi lê đôi chân trần trên vỉa hè, đôi dép cũ sáng nay bị lũ trẻ lẩn khuất. Trời lạnh cắt da, đôi chân tôi sưng tím. Tôi cố gắng đi từng bước gần mái hiên cho đỡ lạnh, thỉnh thoảng ngước nhìn đám đông thờ ơ, vừa van xin vừa ngượng ngùng. Không hiểu sao tối nay, dù tôi chỉ bán diêm một xu một hộp như mọi khi, mà không ai để mắt đến.
Đêm càng sâu, trời càng lạnh. Tuyết vẫn tiếp tục rơi trên phố. Tôi cảm thấy kiệt sức, đôi chân tê cứng. Tôi chỉ muốn về nhà, cuộn mình trên chiếc giường tồi tàn để ngủ quên đói và lạnh. Nhưng ở nhà cũng lạnh như vậy. Cha con tôi ở trên gác mái, dù đã nhét giẻ rách vào các kẽ hở, gió vẫn lọt vào trong nhà.
Cửa sổ các nhà đều sáng đèn, phố tràn ngập mùi ngỗng quay. Đêm giao thừa mà! Nhà nào cũng rực rỡ, ấm cúng với đèn màu, cây thông giáng sinh và món ăn ngon. Tôi nhìn mà thấy mình càng đói lạnh hơn. Đã hai ngày tôi không có gì vào bụng. Tôi nhớ về những ngày ấm áp, hạnh phúc bên gia đình trước đây. Tôi tự hỏi sao những ngày ấy lại ngắn ngủi đến thế. Tôi ngẩng lên nhìn những ánh đèn và tiếng nhạc giáng sinh, cảm thấy như hạnh phúc đang ở xa xôi quá. Nhưng có lẽ đó không phải là hạnh phúc của tôi, mà là của người khác.
Tôi dò dẫm trong bóng tối, ngồi co ro trong góc tường, giữa hai ngôi nhà. Tôi ôm chặt đôi chân nhưng vẫn thấy lạnh buốt. Nhìn vào giỏ diêm đầy, tôi ước gì có thể quẹt một que để sưởi ấm. Tôi quyết định rút một que và quẹt vào tường. Ngọn lửa xanh lam rồi chuyển sang đỏ rực, sáng chói và làm tôi cảm thấy vui vẻ.
Tôi hơ tay trên ngọn lửa diêm, tưởng như ngồi trước một lò sưởi bằng sắt. Lửa cháy rực rỡ và tỏa ra hơi ấm dịu dàng. Nhưng khi tôi duỗi chân ra thì lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất.
Tôi quẹt que diêm thứ hai, ánh sáng chiếu lên và bức tường biến thành tấm rèm màu. Tôi thấy một bàn ăn trang trí đẹp với bát đĩa quý giá và một con ngỗng quay. Ngỗng nhảy ra khỏi đĩa và tiến về phía tôi. Nhưng que diêm vụt tắt, chỉ còn lại những bức tường lạnh lẽo. Tôi nhìn phố vắng lạnh lẽo và cảm thấy hạnh phúc của người khác thật xa xôi.
Tôi quẹt que diêm thứ ba, một cây thông Nô-en lớn hiện ra, trang trí lộng lẫy với hàng ngàn ngọn nến sáng. Tôi với tay nhưng que diêm tắt, các ngọn nến bay lên trời thành những ngôi sao. Tôi nghĩ đến bà và mẹ, tự hỏi họ có nhìn thấy tôi không. Tôi tìm họ trong những vì sao trên trời.
Tôi quẹt thêm một que diêm nữa, ánh sáng xanh tỏa ra và tôi thấy bà đang mỉm cười. Tôi muốn với tay về phía bà nhưng mọi thứ như bong bóng xà phòng, dễ vỡ. Hình ảnh bà dần nhòa đi giữa bóng đêm. Tôi kêu lên, van xin bà đừng rời xa. Tôi quẹt tất cả diêm với hy vọng tìm được hạnh phúc nhỏ bé. Hình ảnh bà ngày càng sáng và tôi cùng bà bay lên trời, rời khỏi sự đói lạnh và đau buồn.
Ngày mới bắt đầu, tuyết đã tan, cái lạnh không còn tê buốt. Tôi nhìn xuống, nhiều người vây quanh xác tôi, bàn tán về cái chết của tôi. Họ không biết rằng tôi ra đi vì sự cô đơn và thờ ơ của họ. Tôi cảm thấy mãn nguyện vì đã rời khỏi sự đau khổ, đến một nơi mà lò sưởi, ngỗng quay, cây thông và bà đều là hiện thực. Tôi không trách móc họ, chỉ mong không còn đứa trẻ nào phải chịu bất hạnh như tôi nữa. Hãy yêu thương trẻ em, cho chúng mái ấm và cuộc sống bình yên. Hãy biến những ước mơ thành hiện thực cho trẻ thơ.

6. Bài viết mô tả lại câu chuyện của cô bé bán diêm với một kết thúc khác - phiên bản 1
Hồi đó, vào đêm giao thừa, mọi nhà trên phố đều sáng đèn rực rỡ đến tận khuya. Các cỗ xe ngựa nối đuôi nhau chở những gia đình quý tộc đi lại lộc cộc trên đường, trong khi các đôi vợ chồng tay trong tay cùng con nhỏ dạo phố và mua sắm, tạo nên một khung cảnh vui tươi. Chỉ có tôi, một cô bé bán diêm, phải lang thang ngoài phố vì không bán được que diêm nào, về nhà sẽ bị bố đánh. Tôi nhớ những đêm giao thừa xưa, nằm ấm áp trên giường khi mẹ và bà còn sống.
Gia đình tôi có bốn người: bà, cha mẹ và tôi, sống hạnh phúc cho đến khi bà và mẹ tôi qua đời. Lúc đó, bố tôi vẫn là người cha tốt, chăm lo cho gia đình. Nhưng sau khi mẹ và bà rời xa, bố chìm vào rượu, tài sản hao hụt, và chúng tôi sống trong cảnh thiếu thốn. Mặc dù có nhà, nhưng đó chỉ là một căn gác xép chật chội, mùa hè thì nóng nực, mùa đông lại lạnh giá. Tôi phải bán diêm để sống qua ngày, đôi khi được người ta cho đồ ăn.
Vào đêm giao thừa này, mọi người ra đường trong trang phục lộng lẫy, vội vã để về đón năm mới bên gia đình, chẳng ai chú ý đến tôi. Tôi ngồi co ro trong góc giữa hai ngôi nhà, cố thu chân lại cho đỡ lạnh, đôi tay đã cứng đờ. Lạnh và đói, tôi ước gì có lò sưởi và đồ ăn. Tôi quyết định quẹt que diêm để tìm chút ấm áp. Que diêm đầu tiên sáng lên, tôi thấy trước mặt mình là một lò sưởi bằng sắt. Khi tôi với tay đến gần, lò sưởi biến mất, que diêm tắt. Tôi quẹt que diêm thứ hai, thấy một bàn ăn thịnh soạn với con ngỗng quay lớn, nhưng con ngỗng biến mất khi que diêm tắt.
Tôi quẹt que diêm thứ ba, trước mặt tôi là một ngôi nhà ấm cúng với cây thông Noel lớn, trang trí nhiều quà bánh và đồ chơi, nhưng khi tôi với tay thì cây thông cũng biến mất. Que diêm thứ tư, tôi thấy bà, người đã yêu thương tôi và cho tôi những ngày tháng hạnh phúc. Tôi vội nắm tay bà, nhưng bà chỉ mỉm cười rồi biến mất khi que diêm tắt. Tôi quẹt hết que diêm còn lại, gọi bà: 'Bà ơi! Cháu nhớ bà, ở đây cháu lạnh và đói lắm, bà hãy mang cháu đi cùng!'. Nhưng bà đã biến mất, tôi theo bà đến một căn phòng ấm áp, thấy một người phụ nữ lạ mỉm cười và cho tôi bát cháo nóng. Cô ấy giải thích rằng tôi bị ngất vì đói và lạnh, và giờ tôi có thể sống cùng gia đình cô ấy. Tôi ngạc nhiên và vui mừng, và từ đó, cuộc sống của tôi dần ổn định hơn.
Thời gian trôi qua, tôi sống hạnh phúc bên gia đình cô Jennie. Một ngày, khi tôi đang sắp xếp hoa quả thì bố tôi tìm đến. Bố tôi đã hối hận và quyết tâm thay đổi cuộc đời. Ông kể rằng sau khi tôi mất, ông đã tỉnh ngộ và tìm tôi. Ông biết ơn cô Jennie đã chăm sóc tôi và từ đó, cuộc sống của chúng tôi dần trở lại bình thường.

7. Bài viết miêu tả lại câu chuyện của cô bé bán diêm với một kết thúc khác - phiên bản 2
Giao thừa năm nay đã đến. Cái lạnh cắt da cắt thịt đã lan tràn khắp thành phố. Đối với những tâm hồn đơn độc, cái lạnh như một nhát roi quất vào trái tim. Gió lạnh thổi mạnh, những chiếc lá cuối cùng trên cành cũng rung rinh trước gió.
Tôi là một cô bé bán diêm trên đường phố để kiếm sống. Trước đây gia đình tôi gồm bà, bố mẹ và tôi, nhưng giờ chỉ còn bố và tôi, mẹ và bà đã mất sớm. Bố tôi nghiện rượu và khi say thường mắng chửi tôi. Tôi không chỉ bán diêm để kiếm tiền mà còn phải xin xỏ người khác. Hôm nay là giao thừa, trời đã tối mà tôi vẫn chưa bán được que diêm nào, không có ai cho tiền, nên tôi không dám về nhà vì bố sẽ đánh tôi, không có tiền thì làm sao mua rượu.
Đêm càng về khuya càng lạnh, quần áo tôi đã rách nát, tôi co ro trong sự rét buốt. Tôi tự hỏi que diêm khi cháy có ấm lên không? Có lẽ là một chút. Dù chỉ là một tia sáng nhỏ bé, tôi cũng đã quẹt que diêm. Ngọn lửa thật đẹp, ánh sáng từ xanh lam chuyển dần sang trắng rồi đỏ rực, ánh sáng trong đêm tối thật rực rỡ và vui mắt. Tôi hơ tay trên que diêm sáng rực, thấy trước mắt mình là một lò sưởi bằng sắt với ngọn lửa bập bùng. Ước gì tôi có thể ngồi trước lò sưởi ấm áp suốt đêm đông giá rét. Nhưng khi tôi duỗi chân ra, ngọn lửa vụt tắt. Tôi chợt nhớ ra rằng cha đã giao cho tôi nhiệm vụ bán diêm. Tối nay về nhà chắc chắn tôi sẽ bị cha mắng.
Tôi lấy que diêm thứ hai trong bao và quẹt tiếp, que diêm cháy sáng rực. Bất ngờ, bức tường trước mặt biến mất, thay vào đó là một tấm rèm vải màu sắc. Tôi thấy một bàn ăn được dọn sẵn, khăn trải bàn trắng tinh, bát đĩa bằng sứ quý giá và một con ngỗng quay. Đột nhiên, con ngỗng rời khỏi đĩa và dao cắm trên lưng nó tiến về phía tôi. Một đêm giao thừa tuyệt vời hiện ra trước mắt tôi. Nhưng khi que diêm vụt tắt, tôi chỉ còn thấy bức tường lạnh lẽo. Tôi nhận ra đó chỉ là giấc mơ, xung quanh tôi là phố xá lạnh lẽo, mọi người vội vã đi qua mà không chú ý đến tôi co ro trong góc tường.
Que diêm thứ ba tôi quẹt cháy sáng, trước mắt tôi là một cây thông Nô-en lấp lánh. Cây thông được trang trí lộng lẫy hơn năm ngoái, với hàng ngàn ngọn nến sáng rực trên cành. Tôi đưa tay chạm vào cây thông nhưng que diêm vụt tắt, tất cả các ngọn nến bay lên cao thành những ngôi sao sáng trên trời. Tôi nhớ lời bà tôi đã nói rằng khi có một ngôi sao bay lên thì một linh hồn đã về với Thượng đế.
Tôi nhớ bà quá, tôi quẹt que diêm thứ tư, ánh sáng xanh tỏa ra và bà hiện ra trước mắt. Bà mỉm cười hiền hậu với tôi. Tôi vui mừng reo lên và cầu xin bà: 'Bà ơi, cho cháu theo bà. Bà đã bảo nếu cháu ngoan, cháu sẽ được gặp lại bà. Cháu van bà, xin Thượng đế cho cháu về với bà.' Que diêm tắt phụt, tôi quẹt liên tiếp những que diêm còn lại, muốn giữ bà ở lại với tôi. Bà to lớn và đẹp lão như bà nội tôi. Bà cầm tay tôi và dẫn đi...
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, mùi ngỗng quay thơm lừng từ bàn ăn. Tôi đang ở đâu? Phải chăng đây là thiên đường, nơi bà đang chờ tôi? Tôi nghe tiếng bước chân và thấy một bà lão giống bà tôi. Bà có dáng người cao lớn, mái tóc trắng và nụ cười hiền hậu. Bà hỏi tôi với giọng nói ấm áp:
- Chúc mừng năm mới. Cháu gái đã dậy rồi à? Cháu ngủ có ngon không?
- Bà là ai? Sao cháu lại ở đây? – Tôi hỏi bà.
- Đêm qua bà thấy cháu nằm trên mặt đất, nên đã bế cháu vào nhà. Cháu chắc chắn đã lạnh và đói lắm. Hãy ra ăn sáng và chúc mừng năm mới nhé!
Tôi kể cho bà nghe câu chuyện về cuộc đời mình. Bà nhẹ nhàng ôm tôi và kể về cuộc sống đơn độc của bà từ khi cô cháu gái của bà qua đời vì bệnh nặng. Tôi cảm thấy bà ấm áp và hiền từ như bà nội tôi. Giọt nước mắt lăn dài trên má, tôi nghĩ bà là thiên sứ mà bà nội đã gửi đến để chăm sóc tôi. Bà nhận tôi làm cháu gái và mong tôi thỉnh thoảng ghé thăm bà.
Nếu ai hỏi tôi quà năm mới tuyệt vời nhất là gì, tôi sẽ không ngần ngại mà nói món quà tuyệt vời nhất là giây phút tôi tìm được ánh sáng mới thay cho những que diêm. Nhưng tôi vẫn cảm ơn những que diêm bé nhỏ và rực sáng, đã biến ước mơ của tôi thành hiện thực và mang đến cho tôi niềm hạnh phúc mà tôi luôn ao ước.

8. Bài văn đóng vai cô bé bán diêm kể lại câu chuyện với một kết thúc khác - mẫu 3
Đêm giao thừa năm nay tuyết rơi dày đặc, thời tiết ngoài trời cũng trở nên rất lạnh. Tôi bước đi trên con phố với đầu trần, chân không và những gói diêm chưa bán hết. Mặc dù trời rất lạnh, tôi vẫn không dám trở về nhà vì chưa bán được diêm nào, tôi không có tiền để mang về cho bố mua rượu. Chắc chắn ông ấy sẽ tức giận và đánh tôi, từ khi mẹ và bà mất, tôi không còn xem nơi đó là nhà nữa.
Những ngôi nhà trên phố đã sáng đèn, mùi thơm của ngỗng quay lan tỏa khắp nơi. Tôi cuộn mình giữa hai ngôi nhà, nhưng điều đó không giúp tôi ấm hơn, tôi bỗng nghĩ nếu mình quẹt diêm thì có thể sẽ ấm hơn. Tôi quyết định châm diêm để sưởi ấm đôi tay và đôi chân đang co rúm vì lạnh.
Que diêm đầu tiên được châm lên, tôi hơ tay trên ngọn lửa nhỏ, bỗng thấy mình ngồi trước một chiếc lò sưởi, cảm giác thật ấm áp nhưng tiếc rằng chỉ là mơ, khi que diêm tắt, tôi trở lại với thực tại. Tôi tiếp tục châm que diêm thứ hai, trước mặt không còn là bức tường lạnh lẽo mà là một bàn ăn phủ khăn trắng, trên bàn là con ngỗng quay thơm lừng. Kỳ lạ thay, con ngỗng quay lại biết đi, nó từ đĩa nhảy xuống và tiến lại chỗ tôi với con dao gắn trên lưng. Que diêm thứ hai lại tắt, thực tại vẫn là bức tường lạnh lẽo vì tuyết rơi.
Châm que diêm tiếp theo, tôi thấy mình ngồi trước cây thông Noel lấp lánh. Nhưng khi tôi đưa tay về phía cây thông, que diêm cũng lịm tắt. Tôi thấy một vì sao rơi xuống, nghĩ rằng có ai đó vừa ra đi, tôi nhớ bà, người duy nhất yêu thương và quan tâm tôi.
Que diêm thứ tư cháy sáng, trước mắt tôi hiện ra một ánh sáng và bà tôi đứng đó, mỉm cười hiền hòa như những ngày xưa. Tôi cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Tôi gọi 'Bà ơi! Bà đưa cháu đi cùng nhé!'. Tôi khóc nức nở, quẹt diêm liên tục để giữ bà lại, không muốn bà rời đi. Bà đẹp và to lớn, ôm tôi vào lòng rồi chúng tôi bay lên, rời xa mặt đất trong ánh sáng và hân hoan, đến nơi không còn đói khát và đau khổ.
Sáng hôm sau, mọi người thấy tôi ngồi dựa vào tường, đôi má ửng hồng và nụ cười vẫn còn trên môi. Họ nghĩ tôi đốt diêm để sưởi ấm mà không biết những điều kỳ diệu đã xảy ra khi tôi quẹt những que diêm đêm qua.
