1. Tản văn đầy màu sắc về ngày nhà giáo Việt Nam 20-11
Mỗi khi tháng 11 tràn về, đến ngày mà năm mới có một lần để học trò nhớ về thầy cô của mình, nhắc đến ngày Nhà Giáo Việt Nam, mọi ký ức học sinh như một bức tranh sống động ùa về. Họ nhớ lời dạy bảo, cái vỗ vai ấm áp, hay cả những lời răn đe nghiêm túc của thầy cô khi học trò mắc phải lỗi.
Thầy cô là những người dành hết yêu thương cho học trò, kể cả những đứa học trò làm họ phát bực nhất. Thậm chí, có thể đình chỉ học môn đó một tuần cũng có.
Thầy cô phải chịu đựng nhiều trò tai quá mức mà học trò gây ra, cũng như là những người cứu tinh của những học sinh bị bắt nạt. Họ như những thần tượng, người cha, người mẹ thứ hai vậy.
Thầy cô dạy con nét chữ đầu tiên, và khi con lớn lên, họ mới hiểu sự ân cần của cô. Cầm tay con uốn từng nét chữ không chỉ dạy viết, mà nó còn là bước đầu hình thành nết người của con. Những bài văn được viết đêm, cảm nhận sâu sắc, tất cả bằng tình cảm, là vốn sống của mình. Tất cả chỉ để mong học sinh của họ sẽ trưởng thành hơn, tốt hơn.
Ngày 20/11 năm xưa, ai cũng trải qua những khoảnh khắc đòi mẹ mua quà để tặng thầy cô. Quà 20/11 lúc đó chỉ là dầu gội, bột ngọt, sữa, cuốn sổ và cái bút. Lớn lên chút, biết cách mua quà, nhưng khi tặng, lòng còn run cầm cập. Gặp thầy cô thì không dám đến. Nhớ lúc tặng quà, vừa vào phòng, tặng xong nói một câu ngắn: 'Mừng Cô (Thầy) 20 tháng 11' và chạy vèo ra ngoài. Để thầy cô phải gọi học trò quay lại, nhưng chỉ ngồi được 5 phút rồi 'Cô (Thầy) cho em xin phép'. Hôm sau vẫn không dám gặp thầy cô.
Lớn lên, học cấp 3, ngày 20/11 là ngày học nhẹ nhõm. Bởi thầy cô thường không dò bài, học sinh cũng không lo lắng vì giờ dò bài. Đôi khi nghỉ học luôn môn đó. Lớp tặng hoa, xong cái ngày 20/11. Nhưng ngày này không chỉ thầy cô vui vì nhận hoa, quà, mà còn vui vì thấy học trò của họ đã lớn khôn hơn. Thầy cô tự hào vì thấy thành quả của họ, là kết quả của công sức tâm huyết.
20/11 của tôi là ngày đầy cảm xúc, dù làm việc xa không thể tới thăm thầy cô, nhưng thầy cô không bao giờ quên. Gọi điện thoại chưa kịp nói tên mình, thầy cô đã nhận ra. Trải qua bao năm, thầy cô vẫn nhớ học trò phá nhất lớp của mình. Khi gọi điện, thầy cô thường nói: 'Thằng học trò phá nhất lớp của cô làm ở đâu rồi, có khỏe không? Năm sau phải về nhà thăm cô đấy nhé!!!'. Chắc chắn điều đó chứng minh rằng thầy cô luôn dành tâm huyết cho những đứa học trò nhỏ bé, vì họ chỉ muốn điều tốt nhất cho họ. Chắc chắn ai cũng cảm nhận được điều đó, vì nếu không có những điều như thế, chắc hẳn bạn không đang đọc những dòng tâm sự này.
Lúc viết những dòng này, tôi nhớ lại những trò tai quái mà mình đã làm. Nhưng 'Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò'. Dù gì, hãy dành chút thời gian đến thăm thầy cô ngày 20/11. Thầy cô không quên bạn đâu, nhưng nếu không được, hãy gọi điện thoại ít nhất một lần. Đừng chỉ đăng một hình lên mạng xã hội và kèm theo dòng ngắn: 'Mừng 20/11, chúc Thầy (Cô) có ngày lễ vui vẻ'.
Xin cảm ơn những thầy cô đã dìu dắt con từ những ngày đầu tiên học lễ, hậu học văn. Yêu thương, trân trọng, thành kính nhất là tất cả những gì con muốn những người cô thầy đã dạy dỗ con nên người. Chúc các thầy cô luôn mạnh khỏe, hạnh phúc để vun đắp sự nghiệp trồng người.
Vũ Nguyễn


2. Hương sắc bụi phấn êm đềm
Mùa Đông đã trải qua hơn nửa chặng đường, gió heo may dần nhường chỗ cho cái rét đầu Đông len lỏi khắp nơi. Bầu trời không còn trải vàng mật như trước, mà thay vào đó là khung cảnh đặc trưng của mùa Đông, nơi mà ánh nắng mặt trời không phóng khoáng như mùa Hạ, mùa Thu. Con người như xích lại gần nhau hơn để sẻ chia hơi ấm của cuộc sống...
Trong không gian âm trầm ấy, những giai điệu nhẹ nhàng của ca khúc “Bụi phấn” vang lên. Bài hát quen thuộc nhất về người thầy, mà bất kỳ học trò nào cũng thuộc lòng:
“Khi thầy viết bảng/Bụi phấn rơi rơi/Có hạt bụi nào/Rơi trên bục giảng/
Có hạt bụi nào/Vương trên tóc thầy…”.
Ngược dòng thời gian, ta trở về với những ký ức tuổi thơ. Khi còn là học trò hồn nhiên, bài hát “Bụi phấn” luôn gắn liền với kỷ niệm Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11. Hình ảnh người thầy tóc bạc vẫn đắm chìm trong tâm trí, chúng ta có thể đi bất kỳ nơi nào, nhưng hình ảnh ấy vẫn hiện hữu.
Thầy cô giáo là người dạy con chữ, truyền đạt kiến thức, dìu dắt chúng ta nên con người. Họ là những người lái đò không biết mệt mỏi, đưa chúng ta qua dòng sông tri thức. Những người thầy trong quân đội mang trên mình bộ quân phục đĩnh đạc, áo vương màu bụi phấn, hình ảnh đẹp và thân thiện với học viên.
Ngày qua ngày, thầy cô giáo đứng trên bục giảng truyền thụ kiến thức, kinh nghiệm. Sự chính quy trong Quân đội làm cho bài giảng trở nên chỉn chu, sâu sắc hơn. Giọng nói trầm ấm, chứa chan tình đồng đội của thầy cô đã chắp cánh cho ước mơ của học viên bay cao hơn. Họ không chỉ là người truyền đạt kiến thức, mà còn là những người thầy định hình tư duy, tình thần của học viên, truyền cho họ niềm đam mê tìm tòi, nghiên cứu. Những học viên sau khi tốt nghiệp đã mang những kiến thức đó tỏa sáng trong xã hội, góp phần xây dựng Quân đội vững mạnh.
Điều đó chỉ muốn nói lên một điều, công lao của thầy cô giáo trong quân đội rất lớn. Sự nỗ lực, rèn luyện bản thân của họ đã góp phần lớn vào thành tích, kết quả cao trong công tác giáo dục và đào tạo. Chúng ta không thể quên công lao đó và hãy tri ân những tình cảm, kỳ vọng mà thầy cô giáo đã dành cho chúng ta.
Và hình ảnh bụi phấn rơi trên bục giảng, đậu trên tóc thầy vẫn in dấu trong trái tim ta…
Mạnh Thường


3. Hồi ức đọng mãi
Những khoảnh khắc 20-11, những năm tháng đẹp nhất của tôi khi là sinh viên, tràn ngập ước mơ và khát khao. Là những ngày tôi sống trọn vẹn, làm việc và hoạt động với sức mạnh và nhiệt huyết của tuổi trẻ. Những kỷ niệm ngọt ngào nhất lại trỗi dậy trong tôi mỗi khi đến Ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11.
Khi bắt đầu học Đại học Sư phạm Hà Nội, tôi còn ngây ngô và tách biệt với mọi thứ xung quanh. Chẳng quen ai, chẳng tham gia hoạt động gì, chỉ lặng lẽ bò đến giảng đường như con rùa bò quanh xó cửa. Ngày 20-11, một người bạn ở Đại học Sư phạm Huế gửi tấm thiệp và ba viên kẹo cao su để giúp tôi 'đắm chìm' nỗi buồn khi ở nhà. Lạ thật, không khí sôi động, náo nức tại trường cả tháng cũng không làm tôi hứng thú.
Năm đầu tiên
Buổi tối 20-11, bạn bè đến chúc mừng, cuộc trò chuyện sôi nổi làm tôi không thể học hay ngủ. Đành kéo thằng bạn cùng phòng đi dạo. Khi đang ngồi uống chè, có tiếng gọi. Cô bạn học cùng trường và một số bạn gái của cô ta cũng có vẻ trải qua tình huống giống như chúng tôi. Cốc chè thứ hai đã giúp chúng tôi vượt qua tình trạng không có tiền mặt. Bạn bè cười sảng khoái khi biết chúng tôi đã giải quyết xong. Ngày hôm đó trở thành kỷ niệm hài hước trong tâm trí tôi.
Năm thứ hai
Nhớ rõ năm đó, 20-11 trời rất lạnh. Nhưng cái lạnh đó không sánh kịp với cảm giác 'đói móm' của tôi, khi phải ăn cơm nếp suốt một tuần vì hết tiền mua thức ăn. Tôi quyết định mang theo chiếc xe đạp quý giá của mình, vì đó là tài sản lớn nhất của tôi. Lần đầu tiên cầm đồ, tôi ngần ngại và không dám vào những hiệu cầm đồ quanh đường Cầu Giấy. Tôi quyết định đạp xe tới Khâm Thiên. Trong khi đang thương lượng với chủ hiệu, bất ngờ tôi nhận ra một người bạn thân từ Đại học Mở. Tôi sững sờ khi nhận ra P., cô bạn đáng quý đang học khoa Du lịch. P. đã giúp tôi một ít tiền và lời khuyên tốt. Sau cùng, buổi tối đó trở thành kỷ niệm không thể quên.
Năm thứ ba
20-11 năm thứ ba, bạn bè tôi đã có người yêu nên chúng tôi không gặp nhau. Tôi quyết định đạp xe lang thang và tình cờ gặp nhóm Tình Nguyện Trẻ quận Cầu Giấy. Họ tổ chức liên hoan, tặng hoa và bày bánh kẹo. Buổi liên hoan kéo dài đến tận khuya, và tôi phải đưa từng đứa một về nhà. Bố mẹ nàng thân thiết và thông cảm, khi biết tôi là sinh viên Sư phạm, họ còn nói: 'ồ, đồng nghiệp'. Tôi rất biết ơn vì những kỷ niệm ấm áp ấy giúp tôi vượt qua những khó khăn trong cuộc sống sinh viên. Giờ đây, là một người thầy giáo, những kỷ niệm ấy sẽ là động lực để tôi yêu nghề và trở thành một người thầy tốt.
Hoàng Trọng Muôn


4. Gửi gắm cho tháng 11
Chợt đâu, tháng 11 bắt đầu!
Đối với những người làm nghề giáo, tháng 11 mang theo nhiều cảm xúc đặc biệt, là khoảnh khắc mà học trò gọi mình bằng từ ngữ cao quý: Thầy - Cô. Dù thời gian có thay đổi, nhưng hai từ yêu thương ấy vẫn giữ nguyên giá trị thiêng liêng trong lòng những người giáo viên. Nghề giáo có những thách thức, nhưng đối với tôi, nó luôn đầy ý nghĩa.
Nghề giáo mang đến cho tôi những trải nghiệm đáng nhớ trong suốt hơn sáu năm đứng trước học sinh. Dù ban đầu không có đam mê với nghề giáo, nhưng nhiều lý do đã khiến tôi chọn con đường này. Chính từ chữ 'Thầy' đã dần hiện hữu trong tâm hồn tôi, điều đó làm phong phú thêm tâm hồn và tạo nên sự bình yên.
Bây giờ, khi tôi đã rời xa nghề giáo, có lẽ đó là sự chia ly vĩnh viễn. Cuộc sống đầy khó khăn đang đẩy tôi vào cuộc đua mưu sinh, đồng thời cướp đi sự thanh xuân và tâm hồn yêu nghề của tôi. Mỗi khi nhìn lại hơn sáu năm dạy dỗ, những ký niệm ngọt ngào ấy sẽ luôn là một phần của tôi, không bao giờ phai nhạt!
Tháng 11 mang theo những nét đẹp riêng biệt. Trên khắp đất nước, ngành giáo dục tràn ngập niềm vui, sự cạnh tranh tích cực của học sinh trong học tập và rèn luyện để thể hiện lòng biết ơn đối với Thầy Cô giáo. Còn giáo viên thì hân hoan, rạng ngời với ngày 20 tháng 11 được xã hội dành để tôn vinh nghề nghiệp cao quý của họ. Những hoạt động như tập luyện văn nghệ, làm báo tường,... cùng học trò thuở xưa hiện lên trong tâm trạng tôi, nhắc nhở về những thời khắc hạnh phúc.
Tháng 11 đã về!
Trong trí nhớ của tôi, tháng 11 là thời điểm của những hoạt động sôi động. Học sinh bằng những cử chỉ, hành động và sự cố gắng nỗ lực để thể hiện lòng biết ơn đối với Thầy Cô. Tôi nhớ những bài hát ngọt ngào về Thầy: 'Người Thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa/ Người Thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa...', những câu chuyện về Thầy kể về quê hương, về vầng trăng...
Lưu Minh Hải


5. Dành cho những nghệ sĩ cầm cây bút
Tháng mười một đã đến, từng cành cây, ngọn cỏ và những giọt nắng trên sân trường rơi nhẹ nhàng sau những ngày mưa dai dẳng. Các cây hồng lộc khoe sắc với những chồi non mơn mởn, như bắt lấy chút ấm áp giữa những ngày đông giá lạnh. Bầy chim sẻ ríu rít trên mái ngói, thể hiện ngôn ngữ riêng của chúng. Tháng mười một đến, học trò vội vàng trở lại với kiến thức sau những ngày nghỉ dài vì dịch bệnh. Tháng này đặc biệt với những người làm giáo dục, là người đứng trên bục giảng hàng ngày và sắp được tận hưởng một ngày dành riêng cho họ.
Tôi ngồi nghỉ giữa hai tiết dạy, nhìn ra sân trường và cảm thấy một chút buồn bã không lý do. Mình đã mê mải với giảng dạy, chẳng để ý đến ngày đặc biệt dành cho ngành giáo dục sắp đến. Ngày xưa, khi mới gia nhập ngành, cả thầy và trò đều háo hức chờ đến 'tết thầy cô'. Khắp nơi đều trang trí đầy hoa, không khí trong lành với mỗi lớp học. Những bưu thiếp và món quà từ học trò gửi về làm ấm lòng thầy cô. Những ngày ấy, làm cho tôi và đồng nghiệp trở nên hồn nhiên hơn.
Nhớ lại một chiều mưa, chúng tôi trốn biệt khỏi lớp để trải qua ngày đặc biệt của mình. Quay lại, bàn gỗ tràn ngập hoa và những món quà bí ẩn. Chúng tôi ngồi nhâm nhi và thưởng thức những món quà giản dị, nhưng ý nghĩa vô cùng. Đó không chỉ là vật chất sang trọng, mà còn là tình cảm chan hòa. Những giờ phút ấy, những đứa học trò và chúng tôi đã tạo nên những ký niệm đẹp nhất trong sự nghiệp giáo viên của mình.
Nhìn chung quanh, thầy và trò đều đang hối hả với sách vở. Tháng mười một năm nay trôi qua yên bình, với nhiều trường học vẫn đóng cửa do dịch bệnh. Nhưng chúng ta cùng nhau vượt qua khó khăn này, tự an ủi và động viên nhau. Chúng ta - những người cầm phấn, không cần những chiếc cầu kiều lòe loẹt, chỉ cần sự bình yên để tiếp tục truyền đạt tri thức, sẻ chia yêu thương với học trò. Chúc mừng Ngày Nhà giáo!
Bùi Duy Phong


6. Ðàm Thoại về Ngày Nhà Giáo Việt Nam
Tháng 11, bắt đầu tiết trời se lạnh, ánh nắng vàng dịu dàng cuối thu. Mây mỏng vắt nhẹ lưng chừng không gian, gió đầu mùa hiu hắt thổi. Lá rơi, mây ngừng trôi. Tháng 11, ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 - ngày quan trọng với lứa tuổi học trò.
Thầy cô - những người hi sinh, lo lắng, chăm sóc cho chúng ta như cha mẹ. Dù không phải ruột thịt, nhưng họ luôn hết lòng với chúng ta. Họ thức khuya soạn giáo án, giúp chúng ta hiểu bài học và giáo dục đạo đức. Họ là những hình ảnh thân quen, dìu dắt chúng ta bước vào cuộc sống. Lời dạy của cô giáo lúc mới vào lớp 1 vẫn in sâu trong tâm trí: “Tiên học lễ, hậu học văn.” Cô giáo kiên nhẫn, thầy cô dạy bài đến khi lớp hiểu, là nguồn động viên khi mệt mỏi. Họ giúp chúng ta không chỉ hiểu kiến thức mà còn học được kinh nghiệm sống.
“Cơm cha áo mẹ chữ thầy
Nghĩ sao cho bõ những ngày ước ao.”
Trong cuộc đời, 'công cha, nghĩa mẹ và ơn thầy' là những điều quan trọng nhất. Cha mẹ sinh ra ta, còn thầy cô giáo giúp ta bước vào cuộc sống. Nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11, em chúc thầy cô có một ngày tràn đầy niềm vui, hạnh phúc và tiếp tục yêu thương học trò.
Tác giả: Hồng Phương


7. Hành trình của người đưa đò
'Muốn vượt biển, bắc cầu kiều
Muốn con yêu chữ, kính thầy thương'.
'Không có thầy, đâu có thành tựu'.
Từ xa xưa, tổ tiên đã đánh giá cao nghề dạy học. Thủ tướng Phạm Văn Đồng nói: “Nghề dạy học là nghề cao quý nhất”.
Trên thế giới, nghề dạy học được coi là nghề “ươm mầm”, “trồng người”, “người chở đạo”…
Chủ tịch Hồ Chí Minh gửi đến giáo dục Việt Nam khẩu hiệu:
'Vì lợi ích 10 năm trồng cây
Vì lợi ích trăm năm trồng người”.
Nghề giáo không chỉ truyền đạt tri thức, mà còn hình thành nhân cách, giáo dục đạo đức. Nghề giáo là nguồn gốc của mọi ngành nghề.
Nghề giáo và đạo lý làm thầy là quá trình “trồng người” của “Kỹ sư tâm hồn”. Họ truyền ánh sáng tri thức, định hình tương lai đất nước.
Công việc của thầy là ý nghĩa. Họ truyền đạt kiến thức từng học trò. Họ cống hiến tâm trí, đào tạo “hiền tài” làm nguyên khí quốc gia.
Thầy sống giản dị, là biểu tượng của sự thanh cao. Những người thầy là tấm gương sáng ngời, là câu chuyện huyền thoại giữa đời thường.
Thời gian không dừng lại. Những người thầy là người đưa đò thầm lặng, giữ cho ngọn lửa tri thức luôn sáng ngời.
Đến thành công không có con đường nào dễ dàng. Thầy luôn ở bên, thắp ngọn lửa tri thức, hướng dẫn qua những khó khăn. Nhờ thầy, chúng ta mới có đủ sức vươn ra biển lớn.
Truyền thống “tôn sự trọng đạo” được giữ gìn trong lòng người Việt. Ngày 20/11 là dịp nhớ ơn thầy, cũng như nhớ ơn cha mẹ: “Công cha - Nghĩa mẹ - Ơn thầy”.
Hoài Hương


8. Hoa tặng thầy cô thân thương
Trong buổi sáng của tháng 11, nắng nhẹ và cái lạnh thoang thoảng... Những kỷ niệm xưa ùa về, khi tôi còn là học trò ở quê, một thời xa xôi, cha mẹ mong tôi bỏ học để giảm gánh nặng cuộc sống.
Khoảnh khắc giữa mùa đông rét buốt, chúng tôi trôi vào hạnh phúc, chuẩn bị tâm hồn cho ngày đặc biệt thăm thầy cô. Tình yêu thầy cô như một lửa hồng đang rực cháy, và trong tâm trí chúng tôi, ngày được cùng bạn bè thăm thầy cô, ôm bó hoa tươi đầy màu sắc, đã quan trọng hơn tất cả.
Chúng tôi chưa từng tặng thầy cô bất kỳ món quà nào khác, bởi vì không ai chỉ dẫn. Cha mẹ chúng tôi, người nghèo, tôn trọng thầy cô bằng cách riêng của họ. Ngày hiến chương nhà giáo, chúng tôi tụ tập, mỗi người đem theo một vài bông hoa từ vườn hoặc cắt dọc đường. Đơn giản chỉ cần có hoa, không cần quan trọng.
Sáng ngày 20/11, chúng tôi họp nhau tại nhà một đứa bạn. Mỗi đứa góp một số bông hoa từ vườn hay cắt trên đường, thậm chí có đứa mò vào vườn của hàng xóm hay lẻn vào vườn của cụ già trong xóm.
Bó hoa của chúng tôi đầy màu sắc, với cúc vạn thọ vàng rực, bông hồng nhung thơm ngát, cúc tím bé xíu, bông mào gà đỏ rực như mào gà trống.
Nói thật, bó hoa của chúng tôi thật tuyệt vời. Mỗi đứa chen nhau, ganh đua để được ôm bó hoa. Đôi khi, giữa đoàn người nô nức, có đứa đang ôm hoa, lại chuyển cho người khác. Có đứa mòn mỏi nhưng vẫn rực rỡ, vui vẻ khi đến thăm thầy cô, ánh mắt hạnh phúc như tham gia một sự kiện.
Thầy cô mừng rỡ khi đón tiếp chúng tôi. Họ nhận bó hoa với sự xúc động, không chút khó chịu trước món quà giản dị, vụng trộm của chúng tôi.
Cô giáo tôi, mặc dù nghèo nhưng nhà cửa sạch sẽ. Cô chuẩn bị ghế, lấy chuối để chúng tôi ăn. Có vẻ như cô biết chúng tôi đến, nên đã chuẩn bị sẵn. Cô thậm chí còn hỏi từng đứa về khẩu vị, đưa chuối cho đứa nào ăn cơm sắn, cho đứa nào thường ăn gì buổi trưa. Đôi khi, cô nhấp nhô đôi mắt. Tôi thấy mắt cô đỏ lên một chút, nhưng rồi lại trở lại vui vẻ...
Học trò bây giờ cũng đến thăm và tặng quà tôi vào ngày hiến chương nhà giáo. Những bó hoa được bó gọn, trang trí trang nhã... Mỗi lần nhận hoa, tôi lại hoài niệm về những bó hoa xưa mà chúng tôi tặng thầy cô.
Thầy cô tôi giờ đã già. Một số người đã ra đi... Nhưng những kỷ niệm về tình thầy trò, những bó hoa xưa vẫn đọng mãi trong lòng chúng tôi.
- Sưu tầm -

