- - Hành trình đầy xúc cảm giữa Sài Gòn, những kỷ niệm đẹp và những giọt mưa chiều như nhạc điệu cuộc sống.
- - Hồn mộng Sài Gòn, ước mơ riêng của mỗi người, nơi rực rỡ ánh đèn và giọng điệu của những người mới đến.
- - Những khắc xuân trên phố Sài Gòn, những tình cảm sâu lắng và những ký ức khó quên.
- - Huyền bí Sài Gòn, những trải nghiệm đặc biệt và những ký ức đặc biệt về thành phố.
- - Cuộc sống Sài Gòn, những ký ức về thành phố luôn ấn tượng khó phai, những câu chuyện đặc biệt trong thời học sinh.
1. Hành trình đầy xúc cảm giữa Sài Gòn
Một cuộc hành trình đầy nghệ thuật và cảm xúc giữa những con đường Sài Gòn, từng giọt mưa chiều là nhạc điệu cuộc sống.
Chợt nhớ về những ngày gặp gỡ, những kỷ niệm đẹp tới đậm chất Sài Gòn.
'Đường về nhà hôm nay như dài thêm, lạc đường giữa phố vắng một mình em...'
Ngọt ngào và nhẹ nhàng như những giọt cà phê đen ít sữa giữa không khí dễ chịu của Sài Gòn.
Mưa rơi, những hồi ức như là những giọt mưa nhẹ nhàng, nhưng cũng là lời chia tay không lẽ.
Những khoảnh khắc khó quên, những cung đường chưa đi, tất cả kết thành một hành trình ngọt ngào giữa Sài Gòn yêu thương.
'Mất một thời gian để tôi ổn định lại và suy nghĩ về mọi việc, giữ những ký ức về anh nhưng sẽ cất ở góc nào đó để không ai tìm ra.'
Chấm dứt, quay lưng, và những bước đi mới bắt đầu. Hành trình giữa Sài Gòn lạc người tôi thương.
Sưu tầm
Dấu ấn Sài Gòn trong tôi mãi mãi!
Dấu ấn Sài Gòn trong tôi mãi mãi!Mỗi người đều ấp ủ ước mơ riêng. Dù khó khăn, với đứa trẻ thôn quê như tôi, việc 'lên Sài Gòn' như một miền đất hứa, nơi rực rỡ ánh đèn và giọng điệu của những người mới đến. Tôi ôm giấc mộng Sài Gòn và bắt đầu cuộc di cư để thay đổi cuộc đời.
Cuộc sống ở thành phố không dễ dàng. Nhưng tôi hiểu rằng 'hoa lệ' ở đây không chỉ dành cho người giàu, mà còn là niềm sướng và hạnh phúc cho người nghèo. Sài Gòn không chỉ chở che, mà còn là nơi tôi tìm thấy sự chia sẻ và lòng nhân ái.
Từ một khách trọ, tôi trở thành cư dân thành phố. Không chỉ vì hộ khẩu, mà bởi gia đình hạnh phúc và bình yên nơi đây. Sài Gòn không chỉ là thành phố, mà là mảnh đất hứa biến ước mơ thành hiện thực.
- Sưu tầm -
Hồn mộng Sài Gòn
Hồn mộng Sài Gòn3. Những Khắc Xuân Trên Phố
Sài Gòn ngày nay vẫn yên bình như mọi lúc, nhưng trong tim tôi, bão tố đang giăng kín. Tin nhắn hôm nay đưa tin về cơn đau tâm trạng của cậu. Sài Gòn, nơi tình yêu của cậu, đang làm tổn thương cậu. Thay vì trả lời tin nhắn, tôi giữ im lặng để cậu trải qua nỗi buồn một mình, để cậu có thể giải tỏa nỗi đau của mình khi cần. Cậu gửi tôi bức ảnh hai bàn tay nắm chặt nhau trên chiếc xe máy cũ, nói rằng tình yêu của cậu nằm trong cử chỉ ấm áp này, biểu tượng cho sự quan tâm và bảo vệ mà cậu muốn dành cho người yêu.
Cậu là một chàng trai rất tình cảm, điều này tôi cảm nhận được rõ. Tất cả tình cảm của cậu đều dành cho cô ấy, không chỉ trong cử chỉ nắm tay, mà còn ở nhiều điều khác nữa.
Cậu yêu thích những chuyến dạo chơi quanh Sài Gòn vào những đêm đầy ánh đèn. Cậu thích việc mang cơm trưa đến nơi làm việc của cô ấy, rồi sau đó đón cô ấy về sau giờ tan ca. Cậu muốn được ngồi bên cạnh và chải tóc cho cô ấy, muốn cô ấy luôn vui vẻ và hạnh phúc. Tình yêu là niềm hạnh phúc thực sự đối với cậu. Nhưng những tổn thương mà cậu phải chịu đã là quá nặng nề. Tôi chưa từng nghe cậu than trách về người con gái đó. Vì thế, tôi không có quyền phê phán tình yêu của cậu, vì tôi không phải là cậu cũng không phải là cô ấy. Nhưng khi cậu hỏi: 'Nếu người mà cậu yêu hôn người khác, cậu sẽ làm thế nào?', đó là điều khiến tôi cảm thấy đau lòng. Tôi đau lòng cho cậu vì những gì cậu đã trải qua. Có lẽ lúc đó, cậu đã cảm thấy như mình đã chết.
Cậu từng khẳng định rằng sau những thời gian yêu cô ấy, cậu có lẽ không thể yêu ai khác như thế nữa. Tôi tin rằng những lời cậu nói là thật, vì mỗi người đều sẽ chọn cho mình một điểm dừng, nơi có thể tìm về khi mệt mỏi giữa cuộc sống xô bồ. Nhưng cuối cùng, ở một góc tối nào đó trong trái tim, ta luôn giữ lại một chỗ cho người mình không thể nào quên được.
'Sài Gòn có vẫn là nhỏ như anh tưởng không em? Nhưng trong bài hát, thành phố này vẫn chưa được tìm thấy. Lớn hay nhỏ, cuối cùng nó chỉ là một thành phố. Và chúng ta loay hoay giữa những cảm xúc đơn độc. Khi anh đưa em về, chắc đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau...'
Sài Gòn, cuối cùng, chỉ là một thành phố nhỏ bé trong lòng người, nơi chúng ta có thể lạc mất nhau dù cố gắng tìm kiếm.
Sài Gòn lúc bình minh như một bức tranh tươi sáng, đầy niềm vui. Nhưng đến khi đêm về, Sài Gòn lại làm cậu phải đối mặt với từng vết thương sâu trong trái tim. Còn tôi, thì cô đơn trơ trọi với những cảm xúc riêng tư.
Sài Gòn thật tệ! Sài Gòn không ngừng tạo ra những kí ức tuyệt vời về tình yêu để rồi khi muốn quên đi, lại trở nên khó khăn đến vậy.
Nguồn: Chang
Những Đêm Buồn Của Sài Gòn
Phiêu Lưu Trong Tim Sài Gòn4. Huyền Bí Sài Gòn
Chưa một lần tôi chạm bước vào Sài Gòn. Nhớ đến lần tưởng như có thể đặt chân đến thành phố, hồi tôi còn học ở Đại học Quy Nhơn.
Trong kỳ nghỉ lễ 30/4, bạn thân mời tôi đến thành phố chơi, sắp xếp kỹ lưỡng cho chuyến đi thú vị.
Tôi đồng ý, mọi thứ đã sẵn sàng. Nhưng tin mẹ ở quê phải mổ phải nhập viện, tôi hủy chuyến và vội về quê. Sài Gòn trong tôi chừng ấy năm vẫn chỉ tồn tại trong tưởng tượng, qua lời bạn thân kể.
Tưởng tượng qua phim, nhạc, và những bức ảnh tôi yêu thích. Tưởng tượng với những trang văn cuốn hút từ tấm bé. Nhưng có lẽ thế lại thú vị, Sài Gòn vì thế nó mãi như người tình trong mộng khiến mình xôn xao...
Bạn, một người vào Sài Gòn sau khi tốt nghiệp phổ thông, vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, tạm gác học hành để kiếm sống, giúp đỡ gia đình.
Ngay ngày đầu tiên đến thành phố, bạn ngạc nhiên trước sự rộng lớn, năng động vào ban ngày và quyến rũ lúc đêm. Vào quán nước, với giọng quê mùa, bạn hỏi đến lần thứ ba mới được bà chủ nghe rõ. Nhưng sau đó, bạn được dẫn đến nhà trọ giá rẻ và nhận được sự chân thành, chia sẻ như lời dặn dò của mẹ.
Vậy là, với bạn, Sài Gòn đã ấm áp ngay từ ngày đầu tiên. Bạn kết thân với nhiều người, họ chân thành, mộc mạc, là nguồn động viên để bạn vượt qua những khó khăn. Thậm chí khi bạn gặp tai nạn xe máy, người dân nhiệt tình đưa bạn cấp cứu.
Sài Gòn không chỉ ấm áp về tình người, nơi này còn mở ra nhiều cơ hội cho bạn phát triển. Bạn làm thêm, học thêm tiếng Anh, và cuối cùng được tuyển vào công ty nước ngoài với mức lương cao.
Một ngày nào đó, sau hơn hai mươi năm, bạn, một doanh nhân thành đạt, quay lại Sài Gòn và gặp lại những người bạn xưa. Mọi người ngạc nhiên với sự thành công của bạn và bạn chia sẻ rằng đó là nhờ vào sự bao dung và tình người của Sài Gòn.
Không chỉ có bạn, nhiều người bạn quê Nghệ An vào Sài Gòn lập nghiệp và khi về quê, họ luôn tự hào kể về Sài Gòn như là quê hương thứ hai. Bạn tôi cũng làm viết lách trên mạng, và qua đó, bạn kết giao được một số bạn văn ở Sài Gòn, dù chưa gặp mặt nhưng sự giúp đỡ chân thành của họ khiến bạn rất cảm động.
Vào Sài Gòn, bạn ngạc nhiên trước giọng nói nhẹ nhàng, dễ thương của người dân. Dù không quá sang trọng như giọng Bắc hay trầm lắng như giọng Huế, nhưng giọng ngọt ngào này đầy chân chất, thật thà, chinh phục trái tim người nghe. Bạn cảm thấy như được mê hoặc bởi chất âm thanh đặc trưng của Sài Gòn.
Điều lạ là giọng người Sài Gòn không quá sang trọng như giọng Bắc, cũng không quá trầm lắng như giọng Huế, nhưng lại có sức cuốn hút riêng từ ngọt ngào của miền Nam, bằng sự chân chất, thật thà từ truyền thống xa xưa. Chất lượng độc đáo của giọng người Sài Gòn khiến người nghe mê mẩn.
Như trong truyện ngắn “Những đứa con trong gia đình” của Nguyễn Thi, những câu nói của nhân vật làm bạn mê hoặc. Giống như câu thoại giữa hai chị em Chiến và Việt trước khi lên đường nhập ngũ, hay cách Chiến sắp đặt mọi công việc từ thờ tự đến nhà cửa, bạn cảm thấy sự ấm áp, chân thành và dễ thương của người Sài Gòn.
Đã hơn hai mươi năm kể từ khi xem bộ phim Biệt động Sài Gòn và ước mơ được đến thành phố, nhưng tôi vẫn chưa một lần có cơ hội biến giấc mơ thành hiện thực. Sài Gòn trong tôi mãi là một điều mơ hồ giữa thực và ảo, nhưng vẫn thật, với những câu chuyện rất thật.
Nguyễn Đình Ánh
Sài Gòn qua trí tưởng tượng
Sài Gòn qua trí tưởng tượng
5. Sài Gòn là nguồn cảm hứng cho những ước mơ của tôi
Một ngày kia, sau bữa trưa, bố tôi tuyên bố “Năm học tới, Nhân sẽ đi học nội trú đấy”. Cả nhóm chúng tôi đều bất ngờ. Nhà có bốn anh em, chỉ có mình tôi hiểu rõ về nội trú, còn ba người em nhỏ thì không biết gì cả. Mẹ tôi quay đi, đôi mắt buồn rơi nước nhưng có lẽ bà đã biết trước điều này.
Sau đó, bố tôi bảo tôi lấy chiếc cặp cũ ra kiểm tra xem có gì còn dùng được không. Tôi như máy móc, lặng lẽ kéo chiếc cặp giả da già mèo từ dưới bàn học ra. Mở ra là một đống sách, tập và vài cây bút linh tinh.
Các em tôi nhảy tới và nhòm tay vào chiếc cặp, “Nghe có vẻ lạ”. Tôi đậy nắp cặp lại và kéo dây khóa, nhưng cái khóa này đã hỏng từ lâu. Bố tôi cười “Có vẻ vẫn còn đồ đó con”. Tôi bấm mở dây khóa chiếc ngăn nhỏ nhất, những đồng xu tròn to rơi tung ra. Các em tôi nhảy vào giành giật. Mẹ tôi cười nói “Để anh hai đếm xem có bao nhiêu”. Tất cả có vài chục đồng. Mỗi hai đồng là một đồng, đồng lúc đó có thể mua một ổ bánh mì thơm ngon. Hoặc năm đồng có thể uống một ly đậu đỏ bánh lọt rồi. Đó là những đồng tiền tôi đã dành để mua một chiếc bút Pilot mà tôi luôn yêu thích. Tôi bất ngờ nói “Thôi con gửi cho mẹ nhé”. “ Ừ, để mẹ giữ”. “Nhưng thôi, khi đi chợ, mẹ mua bánh cho các em ăn đi…”
Rồi ngày hôm ấy đến thật nhanh. Từ buổi sáng sương mờ, chiếc xích lô đạp quen thuộc của chú Bảy đã sẵn sàng. Bố tôi chất lên đó một chiếc ghế bố xếp được cột chặt ở hai đầu. Bên trong là tấm bố với bốn cây giăng mùng. Dưới chỗ để chân của xe là một chiếc rương làm bằng cây vừa vặn. Rồi hai cha con lên xe, tôi phải nhích ra trước mới ngồi được. Cứ như vậy, chú Bảy đạp từng cơn phom phom đi qua nhiều con đường. Đôi khi có chỗ phải lên dốc, chú nhún người mím môi đạp mạnh về một bên rồi nghiêng qua bên kia… Chiếc xe di chuyển thật chậm rãi. “Xuống không chú Bảy”, “Không sao đâu cháu, chỉ có cái dốc này thôi mà”. (Hình như cái dốc này ở đoạn đường Hồng Thập Tự phía sau dinh Gia Long).
Quanh quẩn một chút là đến cầu Thị Nghè. Như vậy chúng tôi đi dọc bên hông Sở Thú. Bố tôi chỉ đường, qua cầu Thị Nghè ôm tay phải rẽ vào con đường nhỏ, đi vài trăm bước rồi dừng trước rạp hát Văn Cầm. (Rạp này đã ngừng hoạt động). Bố tôi giải thích “Ông Giám Đốc nhà trường cho biết vì trường đang xây dựng, nên học tạm ở đây cho kịp chương trình, vài tháng là xây xong rồi !”
Tôi đưa đồ vào. Bên trong đông đúc với nhiều bạn lớn nhỏ, có người thậm chí thúc thò ngay cửa ra vào. Đây là trường nội trú nam nên tất nhiên không có bóng dáng nữ nào! Một thầy tự xưng là Giám thị chỉ dẫn cho tôi chỗ để đồ, sau đó nói chuyện với bố tôi một lúc rồi bố tôi từ biệt về. Tôi muốn chạy theo nhưng thầy Giám thị nắm tay tôi kéo lại.
Thế là một trang mới của cuộc sống tôi được mở ra. Ông Giám đốc chỉ nhận mấy lớp Trung học đệ nhất cấp. Lịch học dày đặc cả buổi sáng và chiều, buổi tối còn có thêm giờ tự do (étude libre). Trường tập trung nhiều vào tiếng Pháp nên mỗi buổi đều có giờ học tiếng Pháp. Lớp đệ thất và đệ lục học sách Mauger I còn lớp đệ ngũ và đệ tứ học sách Mauger II. Chúng tôi có giờ trò chuyện bằng tiếng Pháp, viết bằng chữ cursive với bài văn Pháp …v.v.
Giờ sinh hoạt, chúng tôi được học các kỹ năng của Hướng đạo sinh như cách định hướng bằng la bàn, nếu bị lạc vào rừng tìm lối ra bằng cách nhìn vào các gốc cây, nhìn vị trí sao trên trời, tìm nước uống bằng các dây leo trong rừng, thắt và sử dụng các loại nút dây, biết phát tín hiệu bằng morse, semaphore hay bằng cờ, tìm mật thư và dấu đường, cách di chuyển không làm tiếng động… Thậm chí còn dạy cách làm một chiếc thiệp mừng bằng bìa cứng với vỏ trứng nghiền nhuyễn nhuộm màu phun keo, hoặc cách đóng tập những tờ giấy rời cắt từ tập vở cũ …
Nói chung, chúng tôi học được nhiều điều mới lạ, từ đó bản thân dần thay đổi trở nên thông thái, biết quan sát sự vật xung quanh một cách khoa học và chính xác, đặc biệt là luôn kiên trì để đạt được mục tiêu và cố gắng hướng tới thành công.
Cuối tuần, trường tổ chức đi chơi tự do. Chúng tôi có thể đi đến Sở thú hoặc đến bến Bạch Đằng để xem tàu rời bến hoặc đậu bến với tiếng còi hú inh ỏi. Cuối tháng, thường có chuyến cắm trại, đốt lửa trại, đôi khi ở Rừng Sác, đôi khi tại vườn cây trái Lái Thiêu. Trong những dịp lễ lớn, trường tổ chức các chuyến du ngoạn đến Vũng Tàu hoặc Mũi Né.
Một kỷ niệm khó quên là lần cắm trại tại vườn măng cụt thuộc nhà thầy Joseph Hoàng ở Lái Thiêu. Thầy nói không được bẻ phá trái cây, nếu bị phát hiện, sẽ phải bồi thường. Không chờ lâu, tối sau buổi sinh hoạt lửa trại, tất cả nhảy lên cây để ăn một bữa ngon lành. Khu vườn cổ này, cây to, lá xanh mượt. Ăn xong, không thấy một vỏ măng cụt nào rơi xuống đất vì chúng đã được xỏ vào nhánh cây !
Khi gặp hạn, vào mùa khô, dòng sông Thị Nghè nước chảy về giữa, ghe xuồng di chuyển khó khăn, nước sạch cạn kiệt. Mỗi tuần, ông Giám đốc xin Bộ Xã Hội cấp cho trường một xe bồn nước (kiểu bồn xăng). Lúc đó, chúng tôi hò reo, kéo ống dẫn vào các chum nước, sau đó tận hưởng niềm vui tắm rửa thoải mái. Qua đêm, trường tổ chức phát nước với thầy Giám thị. Mỗi người chỉ được một lon Guigoz để rửa mặt hoặc hai lon để tắm. Quần áo bẩn được đánh dấu tên bằng mực tầu, sẽ được thu gom và chờ cuối tuần để chở đi giặt tại nhà máy.
Bài: Trần Phụng Hiệp
Sài Gòn là nơi mà ước mơ của tôi được phát triển
Thành phố Sài Gòn là nguồn động viên cho ước mơ của tôi
6. Những Người Con Sài Gòn
Lần đầu tiên đặt chân lên Sài Gòn là để tham gia kỳ thi đại học.
Đồng hành cùng một người bạn thi cùng trường, chúng tôi không lo về chỗ ở vì đã có nhà người thân tại khu vực cầu chữ Y.
Chỉ quan tâm đến việc ăn uống giữa hai buổi thi. Ngay sau khi hoàn thành môn thi đầu tiên, hai đứa kéo nhau ra quán gần trường và đặt hai suất cơm sườn. Cầm muỗng, nĩa để ăn mà cứ lúc nào cũng lọng cọng. Ăn hết suất cơm, uống hết mấy ly trà đá tự phục vụ ở góc quán, nhưng bụng vẫn trống không.
Ở quê, khi đi xa, thường mang theo cơm đùm, cơm bới để ăn. Không bao giờ nghĩ đến việc gọi thêm suất cơm vì sợ không đủ tiền cho ngày mai, ngày kia…
Nhìn xung quanh, thấy mọi bàn đều để một nải chuối, mọi người ăn xong đều bẻ chuối, một người một trái, hai người hai trái. Hai đứa nhận ra ngay, có lẽ chuối ở đây cũng không phải là đồ uống trả tiền như trà đá. Thế là chỉ trong chốc lát, nửa nải chuối để trên bàn đã biến mất. Khi tính tiền, phục vụ quán cứ đếm lại vài vỏ chuối trên bàn, nhìn chằm chằm và thỉnh thoảng liếc qua chủ quán đang đứng gần đó cười mím chi, nhưng không đòi tiền.
“Thôi, tính hai suất cơm thôi. Phần chuối chắc là không biết tính tiền nên lỡ ăn rồi, chị không tính. Ngày mai nếu ăn thiếu, cứ gọi thêm cơm mà ăn, để bụng đói không tốt cho việc làm bài.”
Chỉ có một nải chuối, nhưng thể hiện tinh thần của người Sài Gòn.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận buồm. Khi tôi lần đầu tiên thử sức với nghề đạp xích lô vào những năm 1980, tôi mượn chiếc xe của ông chú vào buổi sáng. Lúc đó ông chú để xe ở nhà để nghỉ sau một đêm chạy mối chở hàng. Lần đầu tiên chạy xích lô chỉ việc đưa xe từ một bên sang bên kia cầu chữ Y đã khiến tôi hụt hơi… Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng vì trong túi không còn một xu. Chạy quanh Sài Gòn cả tiếng đồng hồ, đi qua rạp Quốc Thanh (đường Nguyễn Trãi), thấy một đôi nam nữ đi ra, tay ngoắt và miệng kêu: “Xích lô!”.
Chần chừ, tôi kéo thắng để xe dừng lại và hỏi:
“Anh chị đi đâu?”.
– Cho ra bến xe Miền Tây. Bao nhiêu tiền?
Những người từ miền Đông mới đến Sài Gòn tìm kiếm sống, không biết giá ở bến xe Miền Tây là bao nhiêu.
Thôi thì chơi một trò may rủi:
“Dạ, em mới chạy xe chưa biết đường, anh chị chỉ dẫn em chở. Đến đó giúp em bao nhiêu em đưa.”
Tưởng rằng nếu không biết đường thì họ sẽ không đi, nhưng thật bất ngờ, cả hai người đều thoải mái leo lên. Chàng trai nói:
“Mười lăm đồng như thường. Cứ chạy, tôi chỉ dẫn đường cho.”
Sức trẻ, nhưng vẫn không thể đối phó với đường xa. Khi đạp xe chở cả hai từ rạp Quốc Thanh đến chân cầu Phú Lâm, tôi mệt, và sức lực không đủ để vượt qua dốc cầu. Đành tính chước bỏ chạy để giữ người.
Xuống giọng:
“Em mới chạy xe, đi xa không nổi. Anh chị thông cảm, đi xe khác giúp em.”
Nhưng chẳng ngờ chàng trai lại quay đầu nói:
“Tôi biết em đã mệt từ lúc nãy rồi. Thôi, anh chị leo lên đầu tiên, tôi đạp thay. Tôi cũng đã từng làm xích lô mà!”
Vậy là, không chỉ có khách mà còn có tiền. Không phải 15 đồng mà là 20 đồng.
Chắc chắn chỉ có người Sài Gòn mới có tâm như vậy!
Người Sài Gòn rất tốt bụng, sẵn lòng chia sẻ từ những sự kiện nhỏ đến lớn. Trong mọi lứa tuổi, mọi kích thước, nếu hỏi đường, họ luôn hướng dẫn nhiệt tình.
Có những người sẵn sàng bỏ cả công việc để dẫn lạc đường cho người lạ đi đến đúng địa chỉ. Đôi khi, để giải quyết vấn đề quá nhiều người hỏi, họ sáng tạo viết hoặc chi trả tiền để làm một tấm bảng đặt bên lề đường, gắn vào gốc cây. Thỉnh thoảng, kèm theo một câu đùa, câu trách rất Sài Gòn làm cho mọi người đọc đều phải cười. Như bảng đặt trên nắp thùng mốp trên đường Sư Vạn Hạnh gần đây:
“Bà con nào muốn chụp ảnh thì qua bưu điện ở đường này. Hỏi mãi mệt!”
Khi đi xe ôm, taxi, nếu gặp người Sài Gòn đúng, mọi thương lượng đều diễn ra thoải mái mà không sợ bị chặt chém, lừa dối. Đôi khi, giá đã được nói ra, nhưng nếu khách không có tiền lẻ hoặc hết tiền, họ thậm chí còn bớt giá, thậm chí chở miễn phí mà không quan tâm khách ở đâu, có trả tiền hay không.
Với người Sài Gòn, đó chỉ là chuyện nhỏ.
Ở Sài Gòn, cho đến bây giờ, vẫn có nhiều nhà để trước cổng một bình nước suối, kèm theo một ly và một biển quảng cáo nước uống miễn phí.
Và bình nước này không bao giờ cạn, giống như tấm lòng tốt của người Sài Gòn. Có người đã nhận ra rằng, khi bạn đi xe trên đường Sài Gòn và có ai đó đuổi theo để nhắc bạn gạt chân chống, hay nhét ví sâu vào túi quần, thì chắc chắn đó là người Sài Gòn!
Bây giờ có còn như vậy không? Có, nhưng nếu bạn không gặp người như vậy ở Sài Gòn, đó là vì những người bạn gặp không phải là người Sài Gòn!
Tôi hỏi anh chàng cyclo:
“Đạp từ rạp Rex về cầu Chông (nhà tôi) giá bao nhiêu?”.
Anh chàng nói “20 nghìn”. Tôi nói “30 nghìn tôi mới đi”.
Anh chàng lặp lại “20 nghìn”. Tôi cũng nói như cũ.
Anh chàng tưởng tôi là người điên và nói “Thôi, lên xe đi”.
Khi đến nhà, tôi đưa anh chàng 30 nghìn và cảm ơn.
Năm 1978 khi ra tù tại ga xe lửa đường Lê Lai, một anh chàng cyclo đến hỏi tôi:
“Về đâu?”,
nhưng khi anh chàng nhìn thấy bộ đồ tù tôi đang mặc, anh ta nói một câu mà tôi nhớ mãi
“Lên đi thằng ông nội, tôi chở về…Không cần tính tiền đâu“.
Làm sao tôi có thể quên câu nói đó.
Người Sài Gòn là như vậy các bạn ạ!
Huỳnh Hoàng Linh
Dân Sài Gòn
Những Người Sài GònNhững ký ức về Sài Gòn luôn là những dòng hồi tưởng đặc biệt trong tâm trí tôi. Tôi đã trải qua nhiều giai đoạn cuộc đời, nhưng Sài Gòn vẫn hiện hữu như một phần không thể tách rời. Hình ảnh của thành phố này là một bức tranh với những mảng màu rực rỡ, là nơi gắn kết mọi kỷ niệm và cảm xúc của tôi.
Quê hương tôi, nơi tôi đã lớn lên và trải qua những năm tháng tuổi trẻ, giờ đây trở thành điểm hẹn của những hồi ức. Những ngày học trò, những buổi tập quân sự, những giọt mưa dịu dàng hay cái nắng oi bức, tất cả đều hòa quyện trong không gian Sài Gòn yêu thương.
Cuộc sống Sài Gòn xô bồ, nhộn nhịp, nhưng cũng chứa đựng nhiều xúc cảm. Đối diện với những thay đổi, tôi nhận ra rằng Sài Gòn giống như một người tình đặc biệt, không thể nào quên. Ngay cả khi thời gian trôi qua, và Sài Gòn thay đổi, tôi vẫn giữ mãi trong tâm hồn mình hình ảnh Sài Gòn xưa.
Những con đường quen thuộc, những góc phố ngày xưa, tôi vẫn nhớ rõ từng chi tiết. Mỗi góc phố, mỗi ngõ nhỏ là nơi chứa đựng một câu chuyện, một kí ức đẹp. Những tiếng xe cộ, tiếng rao của người bán hàng rong, những âm thanh quen thuộc vẫn như đang còn vang vọng trong tai.
Sài Gòn là nơi tôi thấu hiểu tình người, cảm nhận được sự ấm áp và chia sẻ từ những người dân tận tâm. Những giây phút gió lạnh, khi được người Sài Gòn đưa tay giúp đỡ, tôi cảm nhận được tình thân thuộc, sự hiểu biết và sẵn sàng giúp đỡ.
Bức tranh Sài Gòn đã có nhiều biến đổi, nhưng không thể phai nhòa đi vẻ đẹp của nó. Đôi khi, tôi ngồi nhìn những bức tranh tĩnh lặng của Sài Gòn ngày nay, tôi thấy mình như một du khách trên mảnh đất lạ, nhưng tình yêu thương với Sài Gòn vẫn mãi mãi trong tâm trí.
Không gian Sài Gòn là nơi hội tụ của quá khứ và hiện tại, là điểm dừng chân của những kí ức đẹp. Dù thời gian có trôi qua nhưng tôi vẫn giữ nguyên tình cảm, sự kính trọng và sự quý mến đặc biệt đối với Sài Gòn, nơi đã làm nên những thước phim đẹp nhất trong cuộc đời tôi.
Ph Ng
Ký ức Sài Gòn
Sài Gòn bên kia
Khi rạp hát Văn Cầm ở đường Phạm Viết Chánh Thị Nghè trở thành trường học, khu vực này bắt đầu sôi động hơn với sự xuất hiện của trường tiểu học Thạnh Mỹ Tây. Một ngày, một chú lao công tên khoảng 25 tuổi gia nhập và làm những công việc lặt vặt cho trường. Chiều nghỉ, chú thường mang cây accordéon ra sân trước cổng và biểu diễn. Ban đầu, chúng tôi thích thú, nhưng sau đó, chúng tôi chán và không còn quan tâm. Cuộc sống ở ngôi trường tiếp tục yên bình.
Một ngày, lúc 5g sáng, mọi người thức dậy và phát hiện một sự cố. Người ta bàn tán về việc mất mát tài sản ở tiệm cầm đồ đối diện cổng trường. Đồng thời, chú lao công Minh cũng biến mất. Cảnh sát sau cùng giải quyết vụ án nhờ đến cây accordéon, chú Minh đã giúp cô gái con bà chủ tiệm cầm đồ thoát khỏi tình trạng khó xử. Tuy nhiên, sau sự việc này, trường chúng tôi quyết định di dời đến một vùng đất mới.
Vùng đất mới này nằm ngoại ô Thủ Đức, gọi là đồng chó ngáp ở Tam Hà - Thủ Đức. Nơi đây có những ruộng rau, ao cá, và những khu vườn trồng cây ăn trái. Dù có đồn đoán về ma và hiện tượng kỳ bí, chúng tôi vẫn dọn dẹp và sinh hoạt bình thường. Tuy mùa mưa mang đến buồn phiền, nhưng cuộc sống học đường của chúng tôi vẫn tiếp tục với những trải nghiệm độc đáo và bổ ích.
Thời gian sau, chúng tôi trải qua những sự kiện khó tin như sét đánh, người mặc áo trắng xuất hiện bí ẩn, và vụ nổ làm rụng mái nhà vệ sinh. Những câu chuyện đó tạo nên những ký ức đặc biệt trong thời học sinh của chúng tôi.
TRẦN PHỤNG HIỆP
Sài Gòn luôn ấn tượng khó phai
Sài Gòn vẫn khắc sâu trong tâm hồn