1. Hòa mình vào mùa thu
Thành phố giữa những ngày tháng chín bỗng trở nên êm đềm, bình yên như một bức tranh mơ màng. Mùa thu nhẹ nhàng lướt qua, tô điểm cho đất trời bằng những tia nắng vàng ấm áp. Những cơn mưa chiều gọi lại ký ức, nhẹ nhàng ướt mát vai gầy, mang theo những giọt buồn nhẹ nhàng. Mùa thu với những lá vàng như những cung bậc cảm xúc, gợi nhớ về những kí ức lãng mạn, những nỗi nhớ đậm sâu, và những khoảnh khắc ngọt ngào.
Tháng chín đưa ta lạc bước trong những con hẻm nhỏ, hoa cúc vàng rải đều trên lối đi. Ta đã trải qua bao mùa thu giữa những con phố xanh biếc, nhưng đáy lòng vẫn chưa quên những cảm xúc nhẹ nhàng và dễ chịu. Chẳng cần vội vã, hãy để lòng mình trôi theo những cung đường êm đềm trên dòng thời gian, đón nhận tất cả những niềm vui và nỗi buồn. Tháng chín đầu tiên, hãy lắng đọng trong hương thơm của mùa thu, cảm nhận những khoảnh khắc tuyệt vời.
Ngắm nhìn bức tranh thành phố trong veo, ta bỗng nhớ đến cô bé Thủy trong bộ phim 'Hoa cỏ may', nơi mùa thu Hà Nội như là một tầng không tĩnh lặng. Hương hoa bưởi và màu trắng của hoa sữa tạo nên một không gian thơ mộng. Thành phố thu hút với những con đường như Hoàng Diệu, Phan Đình Phùng trở nên quyến rũ hơn khi ánh nắng mặt trời lướt qua những tán lá xanh tươi. Những cây lộc rừng già, lá vàng nhè nhẹ rơi xuống, tạo nên hình ảnh đẹp mê hồn. Cây bàng cổ thụ giữa thành phố cũng bắt đầu chuyển mình, lá đỏ óng ả, đón nhận bước chuyển giao của mùa thu.
Những người ở Hà Nội lâu dài có lẽ đã trải qua một Hà Nội trong veo và tĩnh lặng. Mùa thu khiến mọi thứ trở nên tinh khôi nhưng vẫn mang trong mình một sắc màu vô hình. Thả mình vào những ngày đầu tháng chín, ta cảm nhận sự trầm lặng của không khí, hương thơm bình yên lan tỏa khắp nơi.
Ánh bàn tay trên đường phố trở nên nhẹ nhàng hơn, người ta cười nhiều hơn và tay luôn tìm kiếm để nắm chặt hơn. Mùa thu làm cho mọi thứ trở nên đẹp đẽ và dễ chịu hơn. Điều đơn giản như những đám mây vàng óng ánh trên bầu trời cũng đủ làm cho lòng người hân hoan. Tháng chín là thời điểm để ta thư giãn, ngắm nhìn những góc phố vàng óng dưới ánh nắng mặt trời.
Tháng chín mang theo bản hòa nhạc của những cơn gió mát lạnh, làm cho lòng ta hân hoan trước vẻ đẹp của mùa thu. Trải qua bao nhiêu tháng chín giữa những con phố xanh biếc, ta vẫn giữ nguyên tình cảm lẫn niềm hồi hộp. Mỗi buổi chiều, ánh nắng vàng êm dịu làm bừng sáng những góc phố yên bình, làm tươi mới mọi góc nhìn. Tháng chín của ta, luôn đắm chìm trong không gian ấm áp và yên bình của mùa thu.
ĐIỀU QUỲNH


2. Hòa mình vào ký ức tháng chín
Bóng nhỏ tháng chín mờ nhạt, nhưng tôi vẫn thấy tưởng nhớ những ngày thu âm u. Mọi thứ chìm đắm trong không khí dịu dàng của mùa vàng. Khu vườn nhỏ của gia đình tôi tỏa hương thơm từ những bông hoa mới nở.
Mỗi lần tôi nhớ đến cây ổi cơm ven ao với quả đỏ tươi, ngọt ngào, lại thèm cả cơm thịt mềm mại, cảm giác đậm đà và thơm ngon của mỗi bữa ăn. Còn cây hồng xiêm kề tường, những quả hồng mọng nước khiến tôi nhớ mãi. Cuộc săn lùng ếch nhái với đám bạn làng cũng là một ký ức thuở ấu thơ không thể nào quên.
Tháng chín đầy những cơn mưa kéo dài làm gia đình tôi bận rộn hơn. Bếp lửa đầy khói, mẹ nấu nướng mệt nhọc. Những bữa ăn giản đơn với cá khô rim mặn và bát vừng là niềm hạnh phúc lạ lùng. Tôi nhớ đến lời dặn dò của mẹ mỗi khi ăn, “Hãy chờ đến khi mưa tạnh, chúng ta sẽ có bữa ăn đặc biệt hơn.”
Những kí ức về nội và những buổi học bên bạn bè, giáo viên, đều là những khoảnh khắc đáng nhớ. Tháng chín quê nhà mang đến cho tôi bình yên và hạnh phúc.
Giữa phố thị, tháng chín là điểm tựa, là nơi tôi tìm về để nhận ra những giá trị giản dị nhưng đong đầy tình cảm và hạnh phúc!
Tản văn của NGUYỄN VĂN CHIẾN


3. Cuộc hẹn ngọt ngào giữa lá vàng thu
Mùa thu, bức tranh lá vàng rơi lãng mạn, làm say đắm lòng người. Tháng Chín trôi qua, Hà Nội không còn hương nồng, em có lỡ hẹn với yêu thương?
Con phố chiều nay dịu dàng, trải dài như đang dặn lòng điều gì đó mong manh. Gió nhẹ lướt qua gốc cây bàng, lá rơi trải đường như một điệu nhảy cuối mùa. Bỗng gió hát khúc tình ca chiều thu, làm reo lên những ký ức. Nắng chiều in bóng những bước chân, làm ướt nhẹ đôi vai, cơn mưa chiều rơi như làn sương phủ bềnh bồng. Những hạt mưa giọt lên vai ai đó, tận hưởng khoảnh khắc êm đềm, chậm rãi bước vào con hẻm nhỏ âm thầm.
Tháng Chín qua đi, những cảm xúc chưa kịp bày tỏ, ai đó có lỡ lạc lõng giữa những khoảnh khắc đẹp, để rồi một ngày nhận ra đang đánh mất những điều quan trọng. Mùa thu nồng thắm, như cô gái trẻ đẹp che giấu nụ cười sau tà áo trắng thoáng đãng.
Chiều cuối tháng, cơn mưa giông qua, dường như giữ lại thêm chút thời gian cho mùa thu. Tháng Mười vội vã gần kề, không giữ được những khoảnh khắc mong manh của mùa xưa. Nhớ những chiều tháng Chín, đắm chìm trong giọt mưa nhẹ, làm ướt đẫm lòng những kí ức tuyệt vời. Tháng Chín thật đẹp…
Có ai đó nằm bên gốc phượng già, lá vàng rơi nhẹ, muốn ôm cả bầu trời thu vào lòng, ôm trọn tình yêu nhưng mới bắt đầu. Nụ cười, nắng chiều lạc vào đôi mắt trìu mến. Bên đường quen, cô gái gánh hoa nhẹ nhàng như đang đưa đi những kí ức thu, những yêu thương, và những vụng trộm của tình yêu mới.
Có người nói tháng Chín là mùa yêu, mùa nhớ, là thời điểm bàn tay nắm chặt, lắng nghe nhịp tim và cảm nhận tình yêu như mặt nước mùa thu. Cô gái quay đi, nụ cười hạnh phúc, nắng chiều lưng chừng bồi hồi trên mái tóc dài dịu dàng trong gió. Tình yêu đầu đang nảy múa, giấu đi trong mưa, xoay người cảm nhận, nhìn thấy đôi mắt đầy yêu thương. Những khoảnh khắc đó chỉ dừng lại một chút, đủ để cả hai cảm nhận và giữ trọn vẹn. Để mỗi khi nhớ lại, vẫn cảm thấy bối rối vì một ký ức đẹp khi đành lòng nói lời chia tay với tháng Chín…
Mùa thu, bức tranh lá vàng rơi lãng mạn, làm say đắm lòng người. Tháng Chín đi, Hà Nội chẳng còn hương nồng, em có lỡ hẹn với yêu thương?
(Tổng hợp)


4. Hồi Ức: Mùa Thu và Những Ngày Học Đầu Tiên!
Chào đón một tháng mới, những dòng nhật ký ghi chú nhanh chóng đánh dấu cho một đêm đầy cảm xúc. Tạm biệt tháng tám với những kí ức buồn vui, chút bâng khuâng và nhiều nuối tiếc. Cười buồn khi nhớ về những bài thơ trong quyển sổ lưu bút năm xưa, những trang nhật ký đánh dấu thời khắc tựu trường cuối cấp. Mùa thu tràn về, mở tủ ngay tìm áo đồng phục xưa, những chiếc áo ấy, mặc dù màu mực đã phai nhòa, nhưng những dòng lưu bút vẫn còn đó, như một cuốn phim tua lại... Tháng 9, người ta thường lạc mình trong những ký ức học trò, để hoài niệm, để nhớ về tình bạn, và để cảm nhận tâm hồn nhẹ nhàng bồi hồi những ngày đầu tiên tựu trường, gặp lại những người bạn sau mùa hè dài xa trường…
Tháng 9, trời chuyển sang thu, những bông cúc trắng rực rỡ trên phố phường, tô điểm màu áo trắng của học trò, làm cho bức tranh học trò thêm phần tươi đẹp. Tiếc nuối khi nhìn những chiếc áo đồng phục thô kệch, mà bây giờ lại muốn mặc, bỗng thèm chiếc áo xưa mình từng ghét, thèm những nét dịu dàng của cô bé tuổi học trò, những chiếc áo dài trắng trong trẻo là nơi chứa đựng tình yêu quê hương. Giờ mới hiểu vì sao, sắc trắng áo dài ấy trở thành biểu tượng, bởi vì nó làm nổi bật tâm hồn trong sáng và vô tư, tô điểm cho những con người Việt Nam. Thời gian không thể quay trở lại, chỉ còn mượn tháng 9 để nhìn lại ký ức học trò, với những tiếc nuối và những kỷ niệm mà thôi.
Tuổi học trò, thời kỳ đầy những điều ngớ ngẩn, ngốc nghếch, là thời kỳ ăn chưa no, lo chưa đến. Nếu không gặp phải sai lầm, có lẽ nó sẽ trở thành một thời kỳ đáng quên. Vẻ đẹp của học trò nằm ở những vấp ngã ngớ ngẩn, bởi ký ức 'sạch sẽ' quá sẽ là ký ức đáng ngủ quên. Đó là lý do tại sao sau này, những người đã trải qua những thời kỳ như vậy lại đắm chìm trong màu trắng, trong những chiếc áo đồng phục mà họ từng tẩy chay, làm mới bằng cách làm ngắn lại, tìm những màu sắc nổi bật. Nhưng họ không biết, màu trắng ban đầu đã là đẹp nhất, với những tâm hồn trong sáng, tô điểm cho nó mà thôi. Cuộc sống như một bảng màu, màu nào bạn cũng có thể tô điểm được, ngoại trừ màu trắng tinh khôi ban đầu.
Tháng 9, những ngày mưa nắng thất thường dần lùi lại, gió mùa thu thổi nhẹ hơn, là lúc để dành cho những buổi lang thang qua các con đường Hà Nội đông đúc. Lang thang để tận hưởng câu hát về mùa thu: 'Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố, bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường'... Không phải là nghệ sĩ, nhưng tâm hồn ta như nghệ sĩ, đi lạc để yêu Hà Nội - những con đường mùa thu đẹp, phải không?
Dù sao thì tháng 9 đã về. Không quá say mê, nhưng đầy ngất ngây. Vậy thì, tại sao không chào đón tháng 9, tháng của những ký ức xanh mát, để mở đầu cho những kế hoạch mới?
Nguyễn Văn Hiệp


5. Hồi Ức về tháng chín
Mùa thu đã trở về, tháng Chín là thời điểm tuyệt vời nhất trong chuỗi ngày dịu dàng của mùa thu. Bầu trời xanh biếc được nhấn nhá bởi những đám mây trắng nhẹ nhàng. Cơn gió mát lành lay động êm đềm những cành cây, làm tung bay từng chiếc lá vàng, tạo nên bức tranh tuyệt vời dưới ánh nắng vàng óng ả. Hương hoa sữa thoang thoảng khắp phố, làm cho không khí thêm dịu dàng. Cảm giác bình yên hiện lên khi những giọt sương mỏng bám đọng trên cỏ và hoa.
Trong sự ồn ào của cuộc sống đô thị, những chiếc xe đạp đầy hoa cúc vàng chậm rãi di chuyển, mang theo không khí thuần túy từ vùng ngoại ô vào trung tâm. Hình ảnh này đánh thức những ký ức về những tháng Chín ấm áp tại quê nhà. Mẹ tôi, chiều thu, thường bắt đầu công việc vất vả của mình, từ việc hái sen trong đầm, đến việc chăm sóc cây cỏ và thu hoạch những sản phẩm từ ruộng đồng. Những khoảnh khắc ấy, những bức tranh về mẹ lao động chăm chỉ giữa làn nước mênh mông, khiến tôi bất giác nhớ về những ngày tháng hồi nhỏ.
Tháng Chín, cái lạnh bắt đầu tràn về, nhưng không làm tôi cảm thấy khó chịu. Ngược lại, tôi thích thú khi cảm nhận hơi lạnh mát của gió thu điều hòa, làm dịu dàng bức nhiệt của buổi trưa. Bước đi trên vỉa hè, tận hưởng cảm giác lá rơi nhẹ nhàng dưới bàn chân, và hương cà phê nồng nàn từ một quán nhỏ khuất phố.
Những khoảnh khắc này làm tôi nhớ về những tháng Chín ấm áp tại quê nhà. Cái ấm, cái bình yên, và hương vị của mùa thu đang hiện hữu ngay giữa phố thị sôi động. Mùa thu không chỉ là sự chuyển giao của thời tiết, mà còn là khoảnh khắc để nhìn lại quá khứ và trân trọng những giá trị tinh thần mà mỗi mùa thu mang lại.
Lam Hồng


7. Hòa Mình Trong Khúc Tháng Chín
Mùa thu bắt đầu với tháng Chín, những cơn gió chuyển mùa mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng của thu. Những đợt mưa rào nhẹ ẩm ướt đất đường. Chiếc lá vàng thoải mái rơi lệch khắp con đường. Từng chiều trôi qua tĩnh lặng, bình yên…
Chú chim bìm bịp ở bên sông đứng quan sát dòng nước, hót líu lo để báo hiệu mùa lũ sắp đến. Điều này như là một lời nhắc nhở cho người dân nông thôn về sự biến động của dòng nước. Đặc biệt là vào buổi tối. Khi bất ngờ tỉnh giấc, bạn nghe thấy tiếng chim bìm bịp hót bên ngoài đồng là biết rằng nước đang dâng lên hay ròng.
Bầu trời thu như thấp hơn với những đám mây đan xen nặng trên đỉnh đầu. Những tia nắng mặt trời mỏng manh lướt qua, tạo nên không khí mơ mộng. Những cánh mướp nhẹ nhàng uốn cong, bám đất xanh mát. Mùi hương của hoa vàng nồng nàn, là nơi thu hút ong bướm…
Tháng Chín, bầu trời dường như trở nên thấp hơn bởi những đám mây dày đặc cuộn tròn và biến thành những cơn mưa trắng khắp vùng quê.
Mỗi năm, khi mùa lũ đến, mọi người nơi đây lại lo lắng về việc cần phải làm đê cửa. Điều này là điều tất yếu ở vùng đất cồn. Mỗi khi nước lên bờ đê, cây cỏ, hoa lá đều nhấc đầu lìa cành xuống nước. Cá và tôm trong ao đều trôi đi theo dòng sông. Những ngôi nhà cũng bị nước ngập, đồ đạc hư hại. Vì vậy, mỗi khi nước lên là cha tôi tranh thủ làm đê, tăng độ cao để đảm bảo an toàn. Đối với người nông dân, việc này quan trọng như cuộc sống của họ. Nếu bờ đê bị vỡ, mùa màng có thể mất trắng.
Tháng Chín, nơi đồng mía xanh tốt. Giá cả thu hoạch chưa rõ, nhưng sắc xanh ấy là nguồn hy vọng cho mọi người nông dân, người đã dành cả năm lao động để tạo ra những hạt mồ hôi.
Nhớ về thời thơ ấu, mỗi khi đến mùa này, tiếng gõ cuốc, tiếng gõ leng của cha hay những người hàng xóm làm ruộng trở nên quen thuộc. Những âm thanh ấy hòa quyện với tiếng mưa chiều, tạo nên một bức tranh buồn lạc quan. Có lẽ đó chính là cái buồn mang theo sự cực nhọc, vết nám và vết chai của người nông dân.
Bây giờ, cha tôi đã già, không còn ở bên đây nữa. Tôi tiếp tục công việc làm ruộng, tiếp tục truyền thống của gia đình. Cây mía vẫn xanh tốt như biểu tượng của sự hy vọng. Tiếng gõ cuốc, tiếng gõ leng vẫn vọng lên mỗi buổi chiều. Những làn gió thu vẫn thổi lạnh ngoài ngõ, đôi khi mang theo nỗi nhớ sâu sắc về quá khứ...
Chiều nay, cơn mưa nhỏ nhẹ rơi ngoài bãi lá. Tiếng chim bìm bịp lại vang lên. Dòng phù sa cuốn trôi mạnh. Nếu cha còn đây, cha sẽ kêu gọi cả nhà đào đất cơi bờ.
Tháng Chín đã trở lại. Và tôi biết mình sẽ đối mặt với những thách thức khi dòng nước cuốn trôi bụi lục bình.
ĐƯỜNG LANG


8. Kỷ Niệm Tháng 9
Mùa thu đã về, những khu vườn rực rỡ với lá vàng như những bức tranh sống động, trái bưởi chín mọng đợi chờ đêm rằm hội phá cỗ. Tiếng sẻ non nhảy múa nhặt hạt thóc còn vuốt nhẹ trên mảnh sân.
Đêm xuống, trăng nhẹ nhàng, mảnh manh trôi nhẹ bồng bềnh giữa bức tranh đêm tỏa sáng từ những vì sao. Rồi trăng tròn và sáng hơn khiến bức tranh mùa thu trở nên trọn vẹn. Không khí trong lành, dịu dàng của những tháng năm đã qua.
Ký ức về những ngày tháng 9 ở quê nhà hiện về trong tôi. Bầu trời cao, xanh thẫm, nắng vàng nhẹ nhàng chiếu lên những đám cỏ non. Cảm giác nắng không còn chói lọi như mùa hè, thay vào đó là những cơn gió mát dịu. Tôi thích đắm chìm trong buổi chiều tháng 9, khoác trên mình chiếc áo mỏng để đón những hơi thở đầu tiên của mùa thu.
Sáng sớm, bước ra khu vườn của bố, nơi trồng đủ loại cây ăn quả. Cây ổi đào tươi tắn, từng chùm ổi lủng lẳng đưa theo làn gió nhẹ. Hương thơm của ổi, cuốn hút lòng người. Tôi hái ổi, rửa sạch và chia sẻ với gia đình sau bữa cơm chiều.
Tháng 9 về, nhớ lại những kỷ niệm thời thơ ấu khi phải chia tay những ngày hè vui chơi để bắt đầu một năm học mới. Buổi tụng kính đầu tiên, tôi nhớ mãi. Ngày đó, mẹ dẫn tôi đến trường qua con đường làng quen thuộc. Suốt đoạn đường, tay tôi nắm chặt tay mẹ không buông ra.
Hôm nay, một ngày thu nữa trôi qua. Tôi cô đơn, ngồi trong phòng để nhớ về những ngày thu xưa. Những kỷ niệm của mùa ấm áp. Thời gian trôi đi, cuốn theo bao nhiêu điều ấp ủ, chờ đợi. Giờ đây, tôi 20 tuổi, chẳng còn thơ dại như xưa. Ở tuổi này, tôi bắt đầu cảm nhận sự nhớ nhung và tiếc nuối về quá khứ.
Mùa thu năm nay, tôi không còn bỡ ngỡ như ngày đầu tiên vào trường. Tôi tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm tương lai cho chính mình. Không khóc vì quá khứ, cũng không mong chờ điều gì đó ở tương lai. Chính là sống trọn vẹn ở hiện tại. Tôi nhớ về quá khứ để nhắc nhở mình, không để mất mình ở hiện tại.
Mùa thu này, tôi tự hứa, dù sau này có ở đâu, bận rộn thế nào, tôi sẽ trở về quê nhà trong những ngày thu như thế.
Tản văn của Trần Văn Hiếu


9. Hòa Mình Trong Tháng 9 - Kỳ Nghỉ của Bản Năng
Phố Phường Mùa Thu
Trải qua đêm, dòng xe dài vằng qua những con đường thành phố, nhưng hôm nay, thành phố hiện lên khác biệt, im lìm và thanh bình. Mùa thu đã lặng lẽ buông xuống, mây trắng trải trên bầu trời để những tia nắng vàng tình khôi rơi lên những tán cây xanh tươi.
Khung cảnh của Hà Nội trong mắt tôi như bức tranh sống động. Đường Hoàng Diệu, Phan Đình Phùng, bước chân in dấu trên lớp lá vàng rực rỡ. Những cây cổ thụ già nua, lá vàng rơi như lá mặt, làm đường phố thêm phần lung linh. Không gian Hà Nội, giữa những dải ánh nắng mỏng manh, tràn ngập sắc màu vô tận.
Những người ở Hà Nội lâu dài sẽ hiểu, mùa thu tạo nên một Hà Nội khác biệt, nhẹ nhàng và tĩnh lặng. Bước đi trên những con phố vắng, thành phố như sống dậy trong bức tranh thu vô hình nhưng tuyệt vời. Mỗi buổi sáng, làn gió nhẹ mang theo hương thơm của hoa sữa, làm cho không khí trở nên ngọt ngào.
Mùa thu là khoảnh khắc tô điểm lên những màu sắc của Hà Nội. Cái se lạnh nhẹ nhàng buổi sáng khiến tôi tỉnh táo, ngắm nhìn những con đường vắng vẻ, thành phố yên bình trong không khí thanh thoát.
Bước chân nhẹ nhàng hơn, cười nhiều hơn, và ánh mắt tỏa sáng hơn. Mùa thu biến hóa mọi thứ trở nên đẹp đẽ và dễ chịu hơn. Mỗi góc phố, mỗi con đường, đều lung linh trong tia nắng vàng.
Sưu tầm

