1. Cây Vú Sữa
Một cậu bé vì nghịch ngợm bỏ nhà mẹ đi và chỉ nhớ đến mẹ khi đói bụng. Khi trở về, cậu phát hiện mẹ đã ra đi vĩnh viễn. Trong nỗi hối hận, cậu nhận ra cây Vú Sữa trong vườn nhà trở thành biểu tượng của tình mẹ bao la. Trái cây ngon miệng và ý nghĩa nhân văn sâu sắc.
Ý nghĩa: Con cái hãy hiếu thảo với cha mẹ, tình mẹ vĩnh cửu.
2. Hồi Ức Về Người Mẹ
Một người mẹ ngồi bên đứa con thơ, đau khổ vì sự mất mát. Đứa bé yếu đuối nằm im, vàng tóc rơi dày trên đầu. Tiếng gió lạnh vùa qua, bà mẹ ôm chặt con vào lòng. Chợt cửa vang lên, một ông già ấm áp bước vào, chiếc chăn dày bọc người. Bàn tay ông già nhẹ nhàng vuốt tóc cho đứa bé. Bà mẹ, đau khổ nhưng kiên trì, nâng cốc bia và nói:
– Ông có công ấm no cho con. Làm thế nào để con không bị Thần Chết đến?
Ông già, chính là Thần Chết, đáp:
– Tôi chỉ làm theo ý Thượng Đế. Nhưng nếu muốn cứu con, người cần có sự hy sinh.
Bà mẹ cầu xin, và bắt đầu hát những bản ru con đã hát từ ngày nào. Thần Chết nghe và nín thinh. Sau đó, ông chỉ đường cho bà mẹ theo vườn cây của mình. Hành trình của bà mẹ đầy gian nan, từ những bụi gai đến hồ nước đáng sợ. Đến khi bà mẹ đạt đến độ sâu, Thần Chết xuất hiện, nhưng bà mẹ giữ chặt hoa không chịu buông.
Bà mẹ, dù đã mất đôi mắt, hát và lòng tin đã hướng dẫn bà. Bụi gai hiến thân, trở thành cây xanh. Bà vượt qua hồ bằng niềm tin. Thần Chết nhấc mảnh đá giữa đỉnh đồi. Bà mẹ uống hết nước và Thượng Đế lắng nghe lời cầu nguyện. Bà được đưa về nơi con đang ở, hạnh phúc vì đã vượt qua thách thức với tình mẫu tử. Cuộc sống, như cây cỏ trong vườn, đều mang ý nghĩa và sự hi sinh của mỗi người.
Chuyện kể về tình mẫu tử, vượt qua sự chết để bảo vệ tình yêu thương. Mẹ, dù không thấy bằng đôi mắt nhưng cảm nhận tình cảm của con trong tim. Sự hy sinh và lòng tin là chìa khóa mở cánh cửa của cuộc sống, khiến mọi khó khăn trở nên nhẹ nhàng.
3. Sự tận hiến của người mẹ
Hồi xưa, khi sáng tạo ra bậc Mẹ đầu tiên trên thế gian, thượng đế đã mệt mỏi công việc suốt sáu ngày, quên ăn quên ngủ mà vẫn chưa hoàn thành. Nhìn thấy thế, một vị thần tò mò hỏi: “Tại sao ngài dành quá nhiều thời gian cho việc này vậy?”
Thượng đế đáp: “Ngươi xem đấy. Đây là một tạo vật cực kỳ phức tạp với hơn hai trăm bộ phận có thể thay thế nhau và vô cùng bền bỉ. Nó không giống như đá gỗ vô tri vô giác. Tạo vật này có thể sống bằng nước lã và thức ăn thừa của con, nhưng lại đủ sức ôm ấp nhiều đứa con cùng một lúc. Nụ hôn của nó có thể chữa lành mọi vết thương, từ vết thương nhỏ trên đầu gối đến trái tim tan nát. Nó còn được trang bị sáu đôi tay”
Vị thần kia ngạc nhiên: “Sáu đôi tay? Không thể tin được!”. Thượng đế đáp: “Thậm chí còn ít đấy. Nếu nó có ba đôi mắt, cũng chưa chắc đã đủ”. “Vậy thì ngài sẽ phá vỡ các tiêu chuẩn về con người mà chính ngài đã đặt ra trước đây”, vị thần nói.
Thượng đế gật đầu thở dài: “Phải vậy thôi. Sinh vật này là tâm huyết nhất trong những gì ta đã tạo ra, nên ta đặt mọi sự ưu ái cho nó. Nó có đôi mắt có thể nhìn xuyên cánh cửa đóng kín và biết đến mọi hoạt động của đám trẻ. Đôi mắt thứ hai ở sau gáy để thấy những điều mà người ta nghĩ là không thể biết được. Đôi mắt thứ ba ở trán để nhìn thấu ruột gan của những đứa con lạc lõng. Đôi mắt này sẽ nói với những đứa con rằng Mẹ luôn hiểu, luôn yêu thương và sẵn lòng tha thứ cho mọi lỗi lầm, mà không cần phải nói ra”.
Vị thần chạm vào tạo vật mà thượng đế đang tạo và kêu lên: “Tại sao nó lại mềm mại như vậy?”. Thượng đế nói: “Vì nó rất mạnh mẽ. Ngươi không thể tưởng tượng được những đau đớn và công việc mà nó sẽ phải trải qua trong cuộc sống”
Vị thần dường như hiểu điều gì đó, đưa tay sờ vào má người Mẹ đang được thượng đế tạo ra và nói: “Ồ, thưa ngài. Dường như ngài đã để rơi cái gì đó ở đây”. “Không phải. Đó là những giọt nước mắt”, thượng đế thở dài.
“Nước mắt để làm gì, thưa ngài?”, vị thần hỏi.
“Để bày tỏ niềm vui, nỗi buồn, sự thất vọng, đau khổ, cô đơn và cả niềm tự hào – những điều mà mọi Mẹ đều sẽ trải qua”.
Câu chuyện này kể về sự ra đời của một người Mẹ, nơi họ phải làm việc nhiều, sống khó khăn nhưng lại chứa đựng tình yêu to lớn nhất. Những người Mẹ sẵn lòng hy sinh tất cả vì con cái. Họ mang theo mình sức mạnh to lớn, nhưng cũng có trái tim nhạy bén đối với niềm vui và đau khổ của con. Mẹ là viên ngọc quý nhất mà tạo hóa đã tặng cho loài người.
4. Núi hòa mình vào câu chuyện mẹ già
Xưa kia, tại một vùng đất nọ, một lãnh chúa ban hành một luật lệ kỳ lạ: “Hãy đưa những người già vô dụng lên núi vì họ chẳng còn ích gì nữa'. Có một thanh niên trong làng có mẹ già lớn tuổi không thể đi lại. Anh ta đã cố gắng phản đối luật lệ đó, nhưng mẹ anh khuyên anh hãy chấp nhận để tránh trừng phạt.
Thanh niên cõng mẹ lên núi và khóc lóc, trong khi mẹ bẻ các cành cây dọc đường. Anh ta hỏi mẹ vì sao, mẹ trả lời: “Mẹ đánh dấu đường để con về nhà mà không lạc lõng'.
Trước tình yêu thương ấy, anh chàng quyết định không bỏ rơi mẹ nữa, anh mang mẹ về nhà và giấu dưới sàn nhà.
Một ngày, lãnh chúa ở xứ bên cạnh thách đố lãnh chúa nơi chàng thanh niên sống và đe dọa tấn công. Lãnh chúa đưa ra câu đố và tìm kiếm người giải. Chàng kể câu chuyện cho mẹ mình, và mẹ đưa ra câu trả lời. Chàng báo cho lãnh chúa và ngăn cuộc tấn công.
Lãnh chúa hạnh phúc và thưởng cho chàng bất cứ điều gì anh ấy muốn. Chàng nói: “Hãy bãi bỏ luật vứt bỏ người già, vì sự khôn ngoan này là nhờ mẹ già, mà bấy lâu nay tôi đã giấu dưới sàn nhà mình!'. Lãnh chúa nghe và thay đổi quyết định, rút lại luật đó.
Đây là truyện cổ Nhật Bản, phê phán mạnh mẽ ý nghĩa vứt bỏ người già vì họ không còn giá trị. Đồng thời nhắc nhở ta, mọi thành tựu ngày nay là nhờ mẹ hi sinh, chúng ta cần biết ơn và đền đáp.
5. Chuyện kể về bông hoa cúc trắng
Xưa kia, một cô bé sống với mẹ trong căn nhà dột nát, nhưng bé vẫn là một đứa con hiếu thảo. Mẹ cô bé mắc bệnh nặng, gia đình nghèo nên không có tiền mua thuốc. Cô bé buồn bã.
Một ông lão đi qua thấy cô bé khóc, dừng lại và nói:
– Hãy vào rừng, đến gốc cây cổ thụ to nhất, hái một bông hoa duy nhất trên đó. Số cánh của bông hoa ấy là số ngày mà mẹ con sống.
Cô bé vào rừng, sau một thời gian, cô tìm thấy bông hoa trắng. Cô vất vả để lấy bông hoa, nhưng khi đếm, chỉ có bốn cánh. Lòng cô bé bất an, liệu mẹ chỉ còn sống bốn ngày thôi sao? Cô liền xé nhẹ từng cánh hoa lớn thành những cánh nhỏ, bông hoa trở nên đẹp hơn, không còn đếm được cánh. Người ta từ đó gọi đó là bông hoa cúc trắng, tượng trưng cho lòng hiếu thảo của cô bé dành cho mẹ.
6. Sự tích trái Phật Thủ
Trên dưới chân núi, một gia đình sống với hai mẹ con. Người mẹ già yếu, bệnh đau chướng bụng và ngực. Cậu con trai hiếu thảo đã cố gắng cầu cứu khắp nơi, nhưng không có kết quả. Một đêm, trong giấc mơ, cậu nhìn thấy một tiên nữ xinh đẹp đưa cho mẹ anh một quả giống như bàn tay ngọc. Mẹ anh chỉ cần ngửi thôi, bệnh chướng bụng ngực khỏi. Tuy nhiên, mọi thứ chỉ là giấc mơ.
Sau một thời gian, bệnh của người mẹ tái phát. Cậu con trai quyết tâm lên núi tìm loại quả vàng giống như trong giấc mơ. Trải qua hàng trăm ngày, cậu không tìm thấy. Một hôm, một lão già xuất hiện và hướng dẫn cậu đến một khu vườn đầy cây ăn quả quý. Cậu con trai hạnh phúc và bắt đầu hành trình leo lên đỉnh núi.
Đến đỉnh núi, cậu con trai thấy rất nhiều loại quả đẹp tuyệt. Thậm chí còn thấy tiên nữ mà anh đã gặp trong giấc mơ. Cô nói với anh về loại quả có thể chữa bệnh cho mẹ. Cậu con trai từ chối và chỉ mong mẹ mình luôn khỏe mạnh. Tiên nữ vui mừng và tặng anh một cây để trồng.
Cậu con trai trở về và trồng cây trước cửa nhà. Năm đó, cây đưa ra rất nhiều trái. Mẹ anh được hưởng mùi hương của cây, và bệnh dần chuyển biến tốt hơn. Người dân gọi cây này là “Cây Phật Thủ”.
7. Chuyện kể về ánh sáng mặt trăng và bánh trung thu
Hồi xưa, trong thời đại ánh sáng ban ngày chiếm đa số, đêm đến mọi thứ được phủ lên bởi bóng tối. Con người không hiểu được giá trị của đêm tối. Thần Mặt Trời cho rằng nếu không có ánh sáng của mình, mọi sinh linh không thể sống. Tuy nhiên, trên cao, mọi sinh linh đều chịu đựng vì thiếu giấc ngủ ngon.
Trong một ngôi nhà nghèo, bà mẹ và ba đứa con đang trải qua những ngày khó khăn. Một ngày, bà quyết định đi tìm thần Mặt Trời để xin giảm nắng và thêm chút bóng đêm. Trước khi rời đi, bà nói với con trai:
– Con phải chăm sóc em nhỏ và anh chị em nếu mẹ không về. Mẹ tin tưởng con sẽ làm được.
Anh cả gật đầu đồng ý. Bà sắp xếp gạo và nước cho các con dùng cho đến ngày 15 âm lịch. Rồi, bà hôn từng đứa con và bắt đầu hành trình. Các con đứng ở cổng nhìn mẹ rời đi, lòng xao xuyến và nước mắt rơi.
Quãng đường dài, bà chưa đến được trời. Đến một ngọn núi, bà kiệt sức. Một chú thỏ trắng đi ngang, thấy bà gặp khó khăn, nó tìm nước cho bà uống. Bà kể về mục đích của mình. Thỏ trắng dẫn bà theo đường. Khi đến nơi, thần Mặt Trời tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Ai mà dám đến đây? Không biết đây là vùng cấm của trời à?
– Xin thần, tôi không thể chứng kiến con cái tôi chết đói, chết khát. Tôi hy sinh bản thân mình để xin thần giảm nắng, thêm chút bóng đêm để mọi người có giấc ngủ tốt hơn.
– Dũng cảm thay thế. Các ngươi không biết hàng nghìn năm nay đã sử dụng ánh sáng để sinh sống à? Giờ lại nói như thế?
– Xin thần suy xét. Ánh sáng quan trọng nhưng có những khoảnh khắc chúng tôi cần nghỉ ngơi, ánh sáng khiến chúng tôi không thể ngủ. Dần dần, chúng tôi mất sức, không còn khả năng làm việc. Mong thần hiểu!
Thần nhìn xuống trần gian, thấy mọi thứ u ám. Cây cỏ khô héo, gia súc nằm gục, con người vất vả, trẻ con khóc lóc… cảnh tượng thảm thiết, đầy đau khổ. Ông nghẹn lòng nói với bà:
– Ta không thể tắt nắng, bóng đêm cần ánh sáng để dẫn đường cho con người tránh khỏi ma quỷ. Nhưng ai sẽ hy sinh để hóa thân thành ánh sáng nhỏ nhoi đó?
Bà ngay lập tức đồng ý hy sinh, nhưng xin thần cho bà thêm một ngày để về thăm con. Rời xa Thần, bà về nhà với tâm trạng nặng trĩu vì sắp xa con mãi mãi. Bà cố giữ nụ cười khi con chạy ra ôm bà mừng rỡ.
Cuộc tập trung gia đình ấm cúng, đầy tiếng cười. Bà dẫn con trai ra đồng, chỉ dẫn cách gieo mạ, bón phân và cấy lúa. Bà giúp con gái thêu thùa, may vá từng đường kim mũi chỉ. Con út nhỏ bé, bà ôm vào lòng khuyến khích học hành chăm chỉ. Trong một ngày, bà đã chu toàn mọi công việc để con cái tự chủ trong cuộc sống hàng ngày.
– Dù mẹ có ở đâu, mẹ vẫn theo dõi con từng bước trưởng thành. Hãy nhớ lời mẹ con nhé!
Vào rằm tháng 8, theo hướng dẫn của Thần, bà đứng trước nhà, nhìn trời và thả lỏng tinh thần. Cơ thể bà nhẹ nhàng bay lên không trung… khi nhìn xuống, thấy màn đêm phủ lên và một ánh sáng dịu nhẹ soi xuống trần gian. Bà nhìn về phía nhà cũ, thấy con cái đang mừng rỡ. Bà không giữ được nước mắt.
Cho đến ngày nay, người ta gọi ánh sáng ấy là ánh trăng và hình ảnh sáng tròn bóng trăng ấy là Mặt Trăng. Mặt Trăng được tạo thành từ tấm lòng của một người mẹ, luôn chiếu sáng và dẫn lối cho con cái yêu quý.
Ánh trăng sáng rõ nhất vào những đêm 15, 16 âm lịch, ngày hội ngộ của bốn mẹ con họ. Truyền thống là sau đêm ấy, ba người con nướng một mẻ bánh để cúng mẹ, và từ đó người ta gọi là Bánh Trung Thu.
8. Chim non và bài học từ trái tim
Một chú chim non sống cùng mẹ trong tổ nhỏ ven rừng. Chú đã lớn nhưng còn háu ăn, đòi mẹ chăm sóc. Trời khô hạn, mẹ chỉ đủ ăn cho chú và mọi người. Chú không biết mẹ đói vất vả cả ngày, chỉ biết la to mắng mẹ đã ăn hết thức ăn của chú. Chim mẹ buồn nhưng vẫn tìm thêm để chú.
Chú Chim Non chỉ biết nằm ngủ khi mẹ đi ra ngoài, không hề lo lắng cho mẹ. Nửa đêm, đám cháy bùng lên, mẹ lao vào cứu chú. Chú có thể tự bay nhưng do không tập luyện, mẹ phải cõng. Mẹ gặp nạn, lông bị cháy trụi.
Khi thoát ra, mẹ suy sụp. Chú Chim Non hối hận, khóc thảm bên xác mẹ. Nhưng phép màu xảy ra, mẹ hồi tỉnh. Chú thề sẽ ngoan và thương mẹ hơn. Từ đó, mọi người trong rừng khen chú Chim Non là đứa con hiếu thảo.