1. Tài liệu tham khảo hàng đầu

2. Tham khảo bài số 3
Khi nhắc đến Hàn Mặc Tử, một nhà thơ đã để lại ấn tượng mạnh mẽ với thơ ca Việt Nam, nhà thơ Chế Lan Viên từng mô tả ông như một ngôi sao chổi, đầy rực rỡ xoẹt qua bầu trời Việt Nam với đuôi chói lòa. Hàn Mặc Tử để lại nhiều bài thơ ý nghĩa, nổi tiếng với tâm hồn 'điên' cất lên từ số phận bất hạnh, ám ảnh về 'trăng' và 'máu'. Trong tác phẩm 'Mùa xuân chín', ông mang đến cho người đọc những trải nghiệm về vẻ đẹp của thiên nhiên mùa xuân, sức sống đầy ắp. Tác phẩm thể hiện tình yêu thiên nhiên, khao khát giao cảm với cuộc sống mạnh mẽ của Hàn Mặc Tử.
Bài thơ mở đầu với hình ảnh mùa xuân tràn ngập sức sống, được miêu tả qua từng chi tiết nhỏ. Nhan đề 'Mùa xuân chín' gợi cho ta hình ảnh một mùa xuân tươi đẹp, đang ở giai đoạn trọn vẹn nhất, đầy sức sống. Những đặc điểm như 'chín' kết hợp với 'mùa xuân' tạo nên bức tranh của một mùa xuân đẹp, đầy những trải nghiệm tuyệt vời. Tình cảm của nhân vật trữ tình được truyền đạt qua cảnh đẹp của thiên nhiên.
Những hình ảnh về mùa xuân được chuyển tải thông qua hệ thống hình ảnh, biện pháp tu từ và sự phối hợp nhịp và vần trong toàn bộ bài thơ. Giọng điệu của bài thơ linh hoạt, thay đổi liên tục để phản ánh tâm trạng của nhân vật trữ tình. Từ những khung cảnh tự nhiên tươi đẹp, những bức tranh của mùa xuân được tô điểm bằng hình ảnh 'làn nắng ửng', 'khói mơ tan', 'bóng xuân sang', và 'sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời'. Các biện pháp nghệ thuật này giúp tạo nên không gian mùa xuân rộng lớn, tươi mới.
Một điểm đặc biệt của bài thơ là khung cảnh về con người trong mùa xuân. Hình ảnh của 'bao cô thôn nữ', 'đám xuân xanh', 'tiếng ca vắt vẻo', 'ai ngồi dưới trúc', 'khách xa', và 'chị ấy' tạo nên bức tranh đầy màu sắc của cuộc sống trong làng quê. Câu thơ về 'bao cô thôn nữ hát trên đồi' miêu tả rõ đối tượng, hành động và không gian cụ thể. Câu thơ với dấu gạch ngang tạo nên lời nói trực tiếp, bộc lộ cảm xúc và tiếc nuối của nhân vật trữ tình.
Khổ thơ cuối cùng đưa người đọc đến một chiều sâu cảm xúc khác. Hình ảnh về 'khách xa' mở ra không gian của sự chùng xuống, buồn bã trong tâm hồn nhân vật trữ tình. Sự lựa chọn từ ngôn ngữ như 'bâng khuâng', 'sực' tạo nên cảm giác bất chợt, đau lòng. Khách xa mang đến sự giao lưu, nhưng cũng đồng thời khắc sâu nỗi nhớ quê hương. Câu hỏi về 'chị ấy, năm nay còn gánh thóc/ Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?' là lời tự hỏi của nhân vật trữ tình, tăng thêm sự thấp thỏm và lo âu.
Bằng ngôn từ giàu sức gợi, Hàn Mặc Tử đã tạo nên một bức tranh mùa xuân đầy đủ màu sắc, âm thanh, đường nét. Bài thơ 'Mùa xuân chín' bộc lộ khát khao giao cảm với đời, với người của một hồn thơ 'điên' đang mang trọng bệnh nhưng vẫn luôn hướng về cuộc sống.

3. Tài liệu tham khảo số 2
Hàn Mặc Tử, một đại diện hàng đầu trong trào lưu thơ mới, đã để lại dấu ấn sâu sắc với tâm hồn và đam mê mãnh liệt đối với thiên nhiên, cuộc sống và con người. Bài thơ nổi tiếng “Mùa xuân chín” của ông, xuất hiện trong tập Thơ năm 1988, làm xúc động nhiều tâm hồn.
Mùa xuân, thời kỳ mà muôn hoa bắt đầu khoe sắc, làm tươi đẹp vùng quê. Bài thơ này được sáng tác vào năm 1973, khi Hàn Mặc Tử đang lâm bệnh, và được xuất bản trong tập Nắng. Bức tranh xuân tươi đẹp, hơi thở của mùa xuân được thể hiện sâu sắc qua từng câu thơ:
'Trong làn nắng ửng khói mơ tan,
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lý bóng xuân sang.'
Nắng xuân, nhẹ nhàng và ấm áp, thắp sáng trong khói mơ. Khung cảnh nhẹ nhàng, xinh đẹp và huyền bí. Ngòi bút của Hàn Mặc Tử vẫn hướng đến lối thơ truyền thống, cổ điển, nhưng đầy tình tràn trề. Mặt trời mùa xuân tô điểm cho những mái nhà tranh trong làng quê một chút màu sắc và hương thơm của mùa xuân. Tiếng xào xạc trêu đùa của gió với những tà áo xanh biếc. Màu xanh của chiếc áo là dấu hiệu của tình yêu mùa xuân. Chữ “trêu” gợi cảm giác ngọt ngào, đặc biệt, khi nghe hương quê trong những ca dao và tình ca luôn làm xao xuyến lòng ta. Sự hài hòa và cân xứng trong vần thơ tạo nên không khí mộng mơ cho khung cảnh mùa xuân. Những điều đơn giản đã làm nên sức sống, bình yên đặc biệt tại làng quê.
'Trên giàn thiên lý bóng xuân sang'. Câu thơ này thể hiện sự mong đợi mùa xuân đến sớm của Hàn Mặc Tử. Cảm giác ngưng đọng trong cảm xúc, vừa dịu dàng, vừa bâng khuâng của mùa xuân. Mạch thơ chùng xuống như mạch cảm xúc, mùa xuân bước vào lấp đầy khoảng trống. Xuân đến mang theo những hơi ấm, giàn hoa thiên lý nở rộ. Mùa xuân dịu dàng, bình yên, bao trùm không gian làng quê.
Mùa xuân chín, tiếp theo sau mùa xuân tươi đẹp, là thời điểm mà ánh nắng mặt trời chói chang thay thế sự ấm áp, phát triển xanh tốt của mùa xuân. Tiếng hát của 'sóng cỏ' rực rỡ giữa đồng cỏ xanh, như những làn cỏ đang nhảy múa khi gió xuân thổi qua. Bầu trời trở nên tươi sáng, hồi tưởng lại những hình ảnh đẹp đẽ. Hình ảnh này ẩn dụ cho sự đẹp đẽ, hạnh phúc và niềm vui của mùa xuân. 'Đám xuân xanh' là biểu tượng cho những cô gái đến tuổi trưởng thành, sắp phải xa người thân để đi lập gia đình. Niềm vui của họ nhân lên khi thêm hạnh phúc của cuộc sống đôi. Mùa xuân đến, tô điểm cho cuộc sống bằng niềm vui, tình yêu và hạnh phúc màu hồng. Điều này thể hiện sự sống động và tràn ngập sức sống của vạn vật.
Với Hàn Mặc Tử, tâm hồn yêu đời và yêu thiên nhiên không bao giờ cạn kiệt:
'Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
Hổn hển như lời của nước mây,
Thầm thì với ai ngồi dưới trúc
Nghe ra ý vị và thơ ngây.'
Tiếng hát 'vắt vẻo' và 'thơ ngây' giữa rừng mùa xuân đậm chất quen thuộc. Tình cảm của đôi lứa chín muồi, đặc biệt là trong lòng những cô gái trưởng thành, như một bản tình ca mùa xuân. Âm thanh của bài hát đọng lại trong từng ý thơ, hòa nhịp âm trầm và bay bổng, tạo nên sự hài hòa âm thanh tinh tế. Tâm hồn thơ mộng của Hàn Mặc Tử hòa quyện với thế giới của những âm sắc mùa xuân. Tiếng hát 'hổn hển' được so sánh với 'lời của nước mây', như nhịp thở vội vàng của mùa xuân. Đôi lứa thì thầm, tâm sự dưới những rừng trúc bao la, gắn kết tình cảm để tìm niềm vui, hạnh phúc. Đoạn thơ này chứa đựng nhiều cung bậc âm thanh của mùa xuân, chan chứa niềm vui và sự tươi mới. Tình cảm làm đẹp và ngọt ngào của nhà thơ được thể hiện sâu sắc trong lời bài hát, tạo nên bức tranh màu hồng của mùa xuân.
Bài thơ nhẹ nhàng, ngôn ngữ giản dị giúp Hàn Mặc Tử truyền đạt rõ ràng cảm xúc. Mỗi câu chữ như một bức tranh yêu thương, dành tặng cho quê hương khó quên và những kỷ niệm ấm áp. Ngôn ngữ tinh tế và trái tim nhân hậu của nhà thơ tạo nên bài thơ “Mùa xuân chín” đậm chất cảm xúc.

4. Tham khảo số 5
Hàn Mặc Tử, nhà thơ tài năng với phong cách sáng tạo độc đáo, đã để lại nhiều tác phẩm nổi tiếng như Gái Quê, Thơ Điên và Chơi Giữa Mùa Trăng. Trong số đó, bài thơ 'Mùa xuân chín' nổi bật với sự đặc sắc, góp phần làm nên tên tuổi của ông.
Đỉnh cao tựa bài thơ rực rỡ 'Mùa xuân chín' không chỉ là sự mềm mại và hương thơ ngát của mùa xuân, mà còn là những tầng ý nghĩa sâu sắc, khiến người đọc tò mò muốn khám phá nét 'chín' của mùa xuân qua tác phẩm của Hàn Mặc Tử.
'Trong làn nắng ửng khói mơ tan
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng
Sột soạt gió trêu tà áo biếc
Trên giàn thiên lý bóng xuân sang'
Bức tranh mùa xuân tại thôn quê hiện ra thanh bình, duyên dáng và đằm thắm. Ánh nắng nhẹ của bầu trời, làn khói xa như tan đi, tạo nên vẻ đẹp huyền bí, không quá chi tiết nhưng đủ để khiến ta xao xuyến trước bức tranh của một trời yên bình. Những mái nhà tranh nơi quê nghèo lấm tấm màu hoa thiên lý làm đẹp, cơn gió nhẹ đưa lá xanh biếc bay bổng tạo nên âm thanh lạ lùng 'sột soạt'. Mùa xuân len lỏi vào cảnh vật, trên giàn thiên lý báo hiệu mùa xuân, cây cỏ, thiên nhiên, đất trời và trái tim con người hòa quyện thành một.
'Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời
Bao cô thôn nữ hát trên đồi;'
Thế giới rộn ràng với sức sống mới của mùa xuân, như làn mưa tươi tưới cho cỏ cây 'gợn tới trời', như đang nhảy múa với nắng, gió và mây. Tiếng hát của cô gái thôn quê tràn ngập tình tứ, mùa xuân làm cho tất cả trở nên phấn khởi, trẻ trung và yêu đời. Melody vang lên cùng những lời ca:
'Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi.'
Niềm vui của xuân hòa quyện với hạnh phúc của tình yêu đôi lứa, ngày mai trong đám cô gái kia, có người sẽ đi lấy chồng, bỏ lại sau lưng những niềm vui, với chút tiếc nuối đan xen trong niềm hạnh phúc ấy. Mùa xuân là thời điểm làm đẹp cho cuộc sống, kết nối tình yêu và hạnh phúc.
'Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
Hổn hển như lời của nước mây,
Thầm thì với ai ngồi dưới trúc,
Nghe ra ý vị và thơ ngây...'
Những giọng ca 'vắt vẻo' và 'thơ ngây' giữa rừng mùa xuân đậm chất quen thuộc. Tình cảm của đôi lứa trưởng thành, đặc biệt là trong trái tim của những cô gái thôn quê, như một bản tình ca mùa xuân. Âm thanh của bài hát vang vọng trong từng câu thơ, hòa quyện âm thanh nhẹ nhàng và hùng vĩ, tạo nên sự hài hòa âm thanh tinh tế. Tâm hồn thơ mộng của Hàn Mặc Tử hòa quyện với thế giới của âm nhạc mùa xuân. Tiếng hát 'hổn hển' được so sánh với 'lời của nước mây', như nhịp thở vội vàng của mùa xuân. Đôi lứa thì thầm, tâm sự dưới rừng trúc bao la, gắn kết tình cảm để tìm niềm vui, hạnh phúc. Đoạn thơ này chứa đựng nhiều cung bậc âm thanh của mùa xuân, chan chứa niềm vui và sự tươi mới. Tình cảm làm đẹp và ngọt ngào của nhà thơ được thể hiện sâu sắc trong lời bài hát, tạo nên bức tranh màu hồng của mùa xuân.
Bài thơ nhẹ nhàng, ngôn ngữ giản dị giúp Hàn Mặc Tử truyền đạt rõ ràng cảm xúc. Mỗi câu chữ như một bức tranh yêu thương, dành tặng cho quê hương khó quên và những kỷ niệm ấm áp. Ngôn ngữ tinh tế và trái tim nhân hậu của nhà thơ tạo nên bài thơ “Mùa xuân chín” đậm chất cảm xúc.

5. Tham khảo số 4
Hàn Mặc Tử, nhà thơ tài năng với phong cách sáng tạo độc đáo, đã để lại nhiều tác phẩm nổi tiếng như Gái Quê, Thơ Điên và Chơi Giữa Mùa Trăng. Trong số đó, bài thơ 'Mùa xuân chín' nổi bật với sự đặc sắc, góp phần làm nên tên tuổi của ông.
Đỉnh cao tựa bài thơ rực rỡ 'Mùa xuân chín' không chỉ là sự mềm mại và hương thơ ngát của mùa xuân, mà còn là những tầng ý nghĩa sâu sắc, khiến người đọc tò mò muốn khám phá nét 'chín' của mùa xuân qua tác phẩm của Hàn Mặc Tử.
'Trong làn nắng ửng khói mơ tan
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng
Sột soạt gió trêu tà áo biếc
Trên giàn thiên lý bóng xuân sang'
Bức tranh mùa xuân tại thôn quê hiện ra thanh bình, duyên dáng và đằm thắm yêu thương. Trong làn nắng nhẹ của của bầu trời, làn khói xa như tan đi, tạo nên vẻ đẹp như mơ như thực, không quá chi tiết, chỉ đôi nét chấm phá nhưng khiến ta không khỏi xuyến xao trước khung trời đầy yên bình lúc này.
Trên những mái nhà tranh nơi quê nghèo lấm tấm màu hoa thiên lý điểm tô, cơn gió nhẹ đung đưa những chiếc lá xanh biếc tạo nên thứ âm thanh lạ lùng' sột soạt', tất cả đều quá đỗi nhẹ nhàng mà thân thương. Mùa xuân đang len lỏi vào cảnh vật, trên giàn thiên lý báo xuân về, mùa xuân đến, cây cỏ, thiên nhiên, đất trời, và lòng người như hoà quyện lấy nhau:
'Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời
Bao cô thôn nữ hát trên đồi;'
Vạn vật mang sức xuân, làn mưa xuân tưới thêm cho cỏ cây sức sống mới đầy xanh tươi 'gợn tới trời' như đang đùa giỡn với nắng, với gió với mây. Tiếng hát đón xuân của bao cô gái thôn quê đầy tình tứ, mùa xuân đến khiến ai cũng vui tươi, phấn khởi, tâm hồn đầy trẻ trung, yêu đời. Giai điệu nhạc cất lên cùng lời ca:
'Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi.'
Thú vui xuân hoà cùng niềm vui của hạnh phúc lứa đôi, thế là ngày mai trong đám cô thôn nữ ấy, có người đi lấy chồng bỏ lại sau lưng những cuộc vui, có chút gì đó tiếc nuối đan xen trong niềm vui ấy. Mùa xuân điểm tô cho đời, kết nên quả ngọt cho tình yêu, mùa của niềm hạnh phúc tràn đầy.
'Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
Hổn hển như lời của nước mây,
Thầm thì với người nào ngồi dưới trúc,
Nghe ra ý vị và thơ ngây…'
Niềm yêu đời họa trong lời hát thơ ngây, trong sáng, tinh nghịch 'tiếng ca vắt vẻo' trên lưng núi, hoà vào cảnh vật, âm vang mãi. Những âm thanh như đang chuyển động theo nhịp thời gian, 'hổn hển' 'thì thầm' với nhau đầy ý vị, thân thương. Tiếng thơ nghe sao khiến người bâng khuâng, xao xuyến đến lạ kỳ.
'Khách xa gặp lúc mùa xuân chín
Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng
Chị đó năm nay còn gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang'
Nếu ở khổ thơ đầu là hình ảnh cỏ cây tươi xanh thì đây chính là hình ảnh đối lập khi xuân chín, xuân đã không còn thơ mộng như khi vừa sang nữa, nó mang màu của nỗi tiếc nuối ngậm ngùi, mang màu của nắng gió thôn quê: 'Dọc bờ sông trắng nắng chang chang'. 'mang' cuối bài làm cho câu thơ mang tâm trạng mênh mang khó tả, như nỗi lòng thì nhân đang băn khoăn, trĩu nặng xót xa về thân phận người con gái:
'Chị đó năm nay còn gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang'
Nếu ngày xưa khi đang tuổi xuân thì, nhịp xuân sang cùng lòng bao cô gái ngân nga lời ca, tiếng hát chào mừng thì giờ đây khi xuân chín, xa rời xuân xanh năm nào, 'chị ấy' giờ trở thành một người phụ nữ với bao nỗi lo toan. Trách nhiệm cuộc sống và công việc của người mẹ, người vợ thêm nặng, song, dù vất vả, nhọc nhằn vẫn ánh lên nét đẹp rạng ngời.
Bài thơ thật nhẹ nhàng, ngôn ngữ dù giản dị nhưng được nhà thơ chọn lọc rất tinh tế. Mỗi tiếng thơ thốt lên là cả một bầu trời thương yêu vừa mang nỗi thương cảm vừa mang nỗi nhớ mênh mang chốn quê nhà vất vả, gian nan. Với ngôn ngữ kết tinh cùng tấm lòng hồn hậu của thi nhân, Hàn Mạc Tử đã viết nên một 'mùa xuân chín' vẹn tròn, đầy đặn, thiết tha.

6. Tài liệu tham khảo số 7
Hàn Mặc Tử, là một trong những biểu tượng của 'Phong trào Thơ mới' tại Việt Nam. Hoài Thanh, nhà phê bình văn học, đã nhận xét về ông như là 'một nguồn thơ rào rạt và lạ lùng'. Tác phẩm của ông gồm nhiều tác phẩm nổi tiếng như 'Gái quê', 'Thơ Điên', 'Chơi giữa mùa trăng',...
Đặc biệt, 'Mùa xuân chín' đã mang lại cho độc giả những trải nghiệm sâu sắc về vẻ đẹp tươi mới của mùa xuân. Thông qua đó, nhà thơ thể hiện tình yêu của mình đối với thiên nhiên, con người và niềm khao khát giao cảm với cuộc sống.
Ngay từ tiêu đề bài thơ, tác giả đã mở ra trước mắt chúng ta khung cảnh của một mùa xuân tươi đẹp, tràn đầy sức sống. Việc kết hợp từ chỉ trạng thái 'chín' với danh từ 'mùa xuân' mang lại cho chúng ta cảm nhận về không gian tràn ngập sức sống. Tiêu đề của bài thơ mở ra khả năng tưởng tượng về sự mềm mại và đằm thắm của mùa xuân.
Cảm xúc trong tác phẩm di chuyển từ bức tranh ngoại cảnh đến tâm cảnh. Trước vẻ đẹp rực rỡ của mùa xuân, nhà thơ tận hưởng tình yêu thiên nhiên, niềm nhớ về quê hương. Giọng điệu thơ biến đổi theo tâm trạng của nhân vật trữ tình, đôi khi mê đắm và phấn khích, đôi khi trầm ngâm và suy tư.
Mở đầu bài văn là bức tranh của một làng quê yên bình, tĩnh lặng. Thiên nhiên được tái hiện dưới bút tài tình của tác giả với 'làn nắng ửng', 'khói mơ tan', 'bóng xuân sang'. Hình ảnh của 'làn nắng ửng' khiến chúng ta nghĩ đến ánh nắng buổi sáng. Còn 'khói mơ tan' có thể là khói từ những ngôi nhà vào buổi sáng, hoặc có thể là làn sương mơ mộng của một ngày mới.
'Làn nắng ửng' kết hợp với 'khói mơ tan' tạo ra cảm giác sương khói đang dần biến mất khi mặt trời mọc. Mùa xuân len lỏi qua những ngôi nhà và giàn thiên lý. Câu thơ 'Sột soạt gió trêu tà áo biếc' với biện pháp đảo ngữ và từ ngữ 'sột soạt' đóng góp vào việc miêu tả âm thanh và sự duyên dáng, trêu đùa của gió với tà áo biếc nhẹ nhàng bay lượn. Biện pháp tu từ ẩn dụ chuyển đổi cảm giác được nhà thơ sử dụng trong câu 'Trên giàn thiên lí, bóng xuân sang' khiến mùa xuân trở nên sống động. Câu thơ được ngăn cách bằng dấu chấm tạo ra nhịp thơ thay đổi từ 2/2/3 sang 4/3 để nhấn mạnh ấn tượng của mùa xuân. Tác giả sử dụng vần chân một cách tinh tế với 'vàng', 'sang', 'trời', 'chơi' để tạo ra không khí mở rộ. Mùa xuân đang đến khiến cỏ cây, đất trời và trái tim con người hòa quyện vào nhau: 'Sóng cỏ xanh gợn tới trời'. Câu thơ không chỉ mô tả mật độ của cỏ mà còn thể hiện sự chuyển động của gió. Trên bức tranh thiên nhiên tươi đẹp đó là sự xuất hiện của con người:
'Bao cô thôn nữ hát trên đồi
Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng, bỏ cuộc chơi'.
Và:
'Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi
Hổn hển như lời của nước mây
Thầm thì với ai ngồi dưới trúc.
Nghe ra ý vị và thơ ngây'
Nổi bật giữa khung cảnh thiên nhiên là con người ở 'tuổi xuân'. Hình ảnh 'Bao cô thôn nữ hát trên đồi' thể hiện sự hòa mình của con người với thiên nhiên. Mùa xuân ấm áp, tràn đầy sức sống khiến con người cảm thấy hạnh phúc và phấn khích.
Câu thơ '- Ngày mai trong đám xuân xanh ấy, / Có kẻ theo chồng, bỏ cuộc chơi' giống như là một diễn đạt trực tiếp. Ý thơ làm lộ ra sự tiếc nuối của người chứng kiến cảnh 'đám xuân xanh', hoặc cũng có thể là tiếc nuối của 'người khách xa'.
Giọng hát của những cô gái được miêu tả qua từ ngữ 'hổn hển', 'thầm thì' khiến người đọc cảm nhận được sự trầm bổng trong giọng hát, đôi khi là tận hưởng và vui sướng, đôi khi là suy tư và thấp thoáng.
'Khách xa, gặp lúc mùa xuân chín'
Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng
Chị ấy, năm nay còn gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?'
Khác với ba khổ thơ đầu, khổ thơ cuối có sự chuyển từ tâm trạng phấn khích xuống của nhân vật trữ tình. 'Khách xa' có thể hiểu là khách từ xa đến thăm làng lúc 'mùa xuân chín', hoặc 'khách xa' ở đây có thể là nhân vật trữ tình. Điều này phản ánh tốt với tình hình của Hàn Mặc Tử, ông cảm nhận rằng bản thân giờ chỉ còn là 'người khách xa' với quê hương.
'Người khách' gặp đúng lúc mùa xuân chín và lòng bắt đầu nhớ về quê nhà. Câu thơ “– Chị ấy, năm nay còn gánh thóc/ Dọc bờ sông trắng nắng chang chang” với sự thay đổi trong cách ngắt nhịp, nhịp thơ từ 2/2/3 sang 4/3 và dấu gạch ngang ở đầu câu tạo ra bức tranh cảm xúc trực tiếp của nhân vật trữ tình.
'Người khách xa' tự hỏi lòng mình liệu năm nay 'chị ấy' còn gánh thóc bên bờ sông hay không. Câu thơ không chỉ miêu tả hình ảnh của việc gánh thóc mà còn mở ra không khí của mùa hè 'nắng chang chang'.
Cách gieo vần chân 'làng' – 'chang' làm cho dòng cảm xúc của nhân vật trữ tình trở nên dài hơn. Khổ thơ cuối cùng thể hiện nỗi nhớ, khao khát giao cảm mãnh liệt với đời của Hàn Mặc Tử.
Bài thơ 'Mùa xuân chín' đã mô tả bức tranh của mùa xuân tươi đẹp tràn đầy sức sống. Bức tranh đó được mô tả với đầy đủ màu sắc, đường nét và âm thanh của thiên nhiên cùng với con người. Các biện pháp nghệ thuật như đảo ngữ, so sánh, ẩn dụ và nhân hóa cũng đóng góp vào thành công của tác phẩm. Bài thơ thể hiện sự khao khát giao cảm với đời của một con người xa quê và đang phải đối mặt với bệnh tật.

7. Tài liệu tham khảo số 6
Mùa xuân, bí ẩn và tuyệt vời, là thời điểm tinh khôi nhất của cuộc sống. Nó như một hơi thở mới, làm sống lại tâm hồn và thổi bùng lên những cảm xúc đẹp nhất. Hàn Mặc Tử, với bài thơ 'Mùa xuân chín', đã tài tình chạm vào vẻ đẹp ấy.
Mùa xuân không chỉ là những tia nắng, hạt nắng, mà là 'làn nắng', nhẹ nhàng và tràn đầy sức sống. Hình ảnh 'đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng' đưa ta đến với bức tranh dân dã, ấm cúng, nơi nắng xuân ửng lên.
'Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời' là khúc nhạc của mùa xuân, là hòa nhạc của thiên nhiên. Cỏ xanh là biểu tượng của sức sống mãnh liệt và tình yêu thương. Tiếng hát vắt vẻo của cô thôn nữ, như làn gió mát, như làn sóng nhẹ nhàng, làm say lòng người.
Thế giới của Hàn Mặc Tử trong mùa xuân là một chuyến hành trình đầy cảm xúc. Những kí ức về 'gánh thóc' và 'bờ sông trắng nắng chang chang' là những dấu vết đẹp của quá khứ, là nguồn cảm hứng cho bài thơ sâu lắng này.
'Mùa xuân chín', như một lá thư tình gửi đến vẻ đẹp của cuộc sống và tình người. Nó là điểm dừng chân của người lữ khách giữa không gian tuyệt vời của mùa xuân.

9. Tác phẩm tham khảo số 10
Hàn Mặc Tử, người mở đầu cho Trường thơ Loạn và là tiên phong của thơ lãng mạn hiện đại Việt Nam. Chế Lan Viên từng mô tả ông: “Trước không có ai, sau không có ai, Hàn Mặc Tử như một ngôi sao chổi vụt qua bầu trời Việt Nam với đuôi sáng bừng của mình”.
Trong làng thơ mới, Hàn Mặc Tử nổi tiếng với diễn đạt sáng tạo, phong cách đa dạng và ẩn chứa bí ẩn. Bài thơ “Mùa xuân chín” là minh chứng cho giọng thơ trữ tình, sâu sắc, thể hiện tình yêu cuộc sống mãnh liệt, lòng khao khát tình người. Hàn Mặc Tử, với cuộc đời mong manh, tâm hồn đa cảm, để lại những bài thơ độc đáo, ghi dấu trong lòng độc giả.
Bài thơ “Mùa xuân chín” là một góc tâm tình của tác giả trong không gian giao mùa. Nó là hình ảnh của sự nhớ nhà, nhớ quê… và cảm nhận về một điều gì đó mơ hồ, gợi lên hàng loạt suy nghĩ trong lòng người đọc. “Mùa xuân chín” là một khoảnh khắc tuyệt vời của cảm xúc đang “chín” trong tâm hồn nhà thơ, và cũng trong tâm hồn của người đọc.
Chỉ cần đọc tựa bài thơ, ta đã có thể cảm nhận được sự “ngon lành”, đỉnh cao của “Mùa xuân chín”. Nếu có “xuân chín” thì nhất định sẽ có “xuân xanh” và “xuân già”. Bài thơ đặt chúng ta giữa giới hạn của “non trẻ” và “già nua”, là giá trị quý báu nhưng cũng mong manh. Chìm đắm trong khoảnh khắc hoàn hảo nhất của vũ trụ, không có gì sánh kịp!
Trong ánh nắng ửng: khói mơ tan,
Đôi mái nhà tranh lẫm tấm vàng.
“Nắng ửng” với ý nghĩa đặc biệt, gợi nhớ đến “chín ửng” của quả đào, quả hồng, “ưng ửng” của đôi mái cô gái trong tiết lạnh đầu xuân. Xuân đang “chín” trong “ửng” của nắng.
Dấu hai chấm nhắc nhở về sự hiển nhiên, như quả chín chuyển từ màu xanh sang hồng. Khói sương tan trong nắng, nâng tâm hồn thi sĩ khỏi thực tại, đưa vào thế giới “mơ”. “Đôi mùi nhả tranh lẫm tấm vàng”.
“Lấm tấm vàng” có thể là hạt nắng, cũng có thể là những hình ảnh mơ hồ trong đôi mắt của người đang trải qua trạng thái sảng khoái. “Đám xuân xanh” vang lên trong tâm trạng tiếc nuối, dự đoán: “Ngày mai trong đám xuân xanh đó/ Có người theo chồng, bò cuộc chơi…”
Nhà thơ tưởng đến ngày mai, khi cảnh vật và con người thay đổi, những cô gái không còn phút giây vô tư hát ca với mùa xuân. Xuân, giống như cuộc sống, sẽ trôi qua, “xuân chín” sẽ cùng nhau tàn. Tâm hồn đa cảm không khỏi rung động.
“Đám xuân xanh ấy” là mùa xuân tươi đẹp của cuộc sống và thiên nhiên, mà Hàn Mặc Tử miêu tả rõ trong bài thơ, khiến người đọc suy nghĩ sâu sắc. Hãy tận hưởng những khoảnh khắc tuyệt vời ấy.
Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi
Hổn hển như lời của nước máy…
Thầm thi với ai ngồi dưới trúc
Nghe ra ý vị và thơ ngây…
Tâm tưởng tượng của tác giả đạt đến đỉnh cao, tiếng hát tràn ngập không gian như “vắt vẻo lưng chừng núi”, “hổn hển như lời của nước máy”. Âm thanh không bay cao, nhưng vẫn “thầm thi với ai ngồi dưới trúc”.
Từ “ai” mơ hồ tạo ra sự nghịch lý, thể hiện cảm xúc tinh tế trong tâm hồn của nhà thơ. Tiếng hát vang khắp không gian, nhưng chỉ dành riêng cho “ai”. Đó chính là chính ông, tự nhận ra: “Nghe ra ý vị và thơ ngây” Có bao nhiêu người có thể cảm nhận được cảm giác đó!
Nghĩ đến đất trời, những thay đổi, về mùa xuân, tác giả nghĩ đến chính bản thân mình. Điều này khác biệt so với khi mùa xuân mới chín. Thì ra, mình chỉ là một người xa lạ, cô đơn trước sự chín rụ của “Mùa xuân chín”. Hàn Mặc Tử nhớ về làng xưa, kí ức về quê hương.”
Cái “sực nhớ” bất ngờ, dồn dập, tên tác giả gọi Hàn Mặc Tử với cái têu thân thương. Ngẫu nhiên, đó cũng là từ rất phù hợp với nỗi nhớ của tác giả. Nhớ về quê xưa, hình ảnh đầu tiên trong cái “sực nhớ” là của một người con gái. “Chị ấy” có thể là chị ruột, chị họ, hoặc một người quen, hoặc…?
Chúng ta không thể biết được. Nhưng ta cảm nhận được rằng tác giả dành một tình cảm đặc biệt, tha thiết cho người con gái đó. Vì sao hình ảnh đầu tiên không phải là cha mẹ, anh em, mái nhà xưa? Bởi vì đây là cái “sực nhớ”, điều không kiểm soát bởi ý thức, mà là của trái tim đang nóng bỏng vì nhớ thương.
Những từ, tiếng vần như “trắng, nắng”, “chang chang” tạo ra hình ảnh rõ ràng về bờ sông cát trắng, nắng chói. Chị ấy, mặc dù còn trẻ, nhưng đã phải gánh nặng của cuộc sống
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang
Mùa xuân luôn là đề tài làm nên nhiều bài thơ. Tuy nhiên, “Mùa xuân chín” của Hàn Mặc Tử vẫn là một tác phẩm độc đáo, sâu sắc, không chỉ về “Mùa xuân chín” mà còn về trạng thái “chín” của tâm hồn nhà thơ, nhớ nhà, nhớ quê, nhớ những người xưa trong thơ Hàn Mặc Tử.
Bài thơ mang đến cảm xúc mạnh mẽ, khiến tâm hồn độc giả rung động. Với tâm hồn lãng mạn và lời thơ trữ tình, Hàn Mặc Tử đã tạo nên bức tranh xuân, hình ảnh xuân dịu dàng và đầy ý nghĩa. Người đi xa, nhưng tình cảm vẫn luôn tồn tại. Bài thơ này cùng với tâm hồn Hàn Mặc Tử sẽ trường tồn mãi mãi.

9. Tài liệu tham khảo số 8
Mùa xuân đã ban tặng cho chúng ta bốn mùa với những cảm xúc và vẻ đẹp đặc trưng. Mùa hạ rực rỡ và sôi động, mùa thu lại nên thơ và dịu dàng, mùa đông lạnh buốt nhưng ấm áp bên bếp lửa. Tuy nhiên, có lẽ mùa xuân là thời điểm được mong đợi nhất trong chuỗi ngày vì nó đưa đến sự sinh động và năng lượng mới, đánh dấu sự khởi đầu của một năm mới. Bài thơ 'Mùa xuân chín' của Hàn Mặc Tử là một trong những tác phẩm tuyệt vời thể hiện niềm hứng khởi về mùa xuân.
Từ đầu bài thơ, Hàn Mặc Tử đã tạo nên bức tranh mùa xuân trong lành ở nông thôn Việt Nam. Ánh nắng nhẹ nhàng của mặt trời 'ửng khói mơ tan' làm bừng sáng đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng. Gió xuân nhẹ nhàng 'sót soạt' làm đội lên áo biếc của cỏ cây. Khung cảnh thiên nhiên trở nên tươi mới với sóng cỏ xanh tươi nảy lộc, những cô thôn nữ hát vang trên đồi, và niềm vui của đám xuân xanh. Hàn Mặc Tử đã tận dụng ngôn từ độc đáo để mô tả mùa xuân, khiến cho độc giả hình dung ra một bức tranh tươi sáng và thơ mộng.
Đoạn thơ tiếp theo mô tả về âm nhạc của mùa xuân, tiếng ca vang lừng như là lời của nước mây. Tiếng ca này vang lên và 'vắt vẻo' ở lưng núi, hổn hển như lời của nước mây, thầm thì và tinh tế. Nó chuyển tải ý vị và vẻ đẹp ngây ngất của mùa xuân chín. Cuối cùng, tác giả tự nhìn nhận mình như một vị khách xa quê, chứng kiến cảnh xuân chín trong kí ức, với cảm xúc bâng khuâng và sự nhớ nhung về quê hương.
Bài thơ 'Mùa xuân chín' của Hàn Mặc Tử không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật sáng tác xuất sắc mà còn là bức tranh sống động về mùa xuân Việt Nam, với những nét đẹp và cảm xúc đặc trưng của nền văn hóa.
