1. Bài văn kể về những chuyến phiêu lưu kỳ thú của gia đình số 1
Trong hành trình cuộc sống của mỗi người, có những khoảnh khắc, những kỉ niệm không thể nào phai mờ. Với tôi, những chuyến phiêu lưu đầy thú vị của gia đình là những khoảnh khắc đó. Cùng với bố, mẹ và anh em, chúng tôi đã trải qua những hành trình đáng nhớ, tận hưởng hương vị của cuộc sống.
Hình ảnh của gia đình tôi là bức tranh đầy màu sắc và niềm vui. Bố là người lái đầu, ôm trọn trách nhiệm và tình yêu thương cho gia đình. Mẹ là người phụ nữ mạnh mẽ, luôn biết cân bằng giữa công việc và trách nhiệm gia đình. Anh em tôi, những chú chim non tràn đầy năng lượng tích cực, luôn sẵn sàng khám phá thế giới xung quanh.
Chuyến đi đầu tiên của chúng tôi là một hành trình đến những ngọn núi hùng vĩ. Chúng tôi cùng nhau vượt qua những khó khăn, hòa mình vào không khí trong lành của thiên nhiên. Núi non cao vút, cảm giác hòa mình vào vẻ đẹp huyền bí của tự nhiên khiến chúng tôi thấy thư thái và hạnh phúc.
Chưa kể đến những kỷ niệm tại các bãi biển tuyệt vời, nơi chúng tôi cùng nhau xây lâu đài cát, thả hồn mình vào làn nước biển xanh mát. Cuộc sống hiền hòa, tận hưởng những khoảnh khắc giản đơn, đó là điều mà gia đình tôi luôn trân trọng.
Những chuyến phiêu lưu này không chỉ là những kỉ niệm đáng nhớ, mà còn là những bài học quý báu về sự đoàn kết, tình yêu thương gia đình. Nhìn lại, tôi tự hỏi liệu có thể có điều gì quý giá hơn việc được chia sẻ những khoảnh khắc đẹp bên những người mình yêu thương?
Trong hành trình cuộc sống, gia đình là điểm tựa vững chắc nhất. Bằng tình yêu thương và sự hiểu biết lẫn nhau, chúng tôi đã xây dựng nên những ký ức đẹp, tô điểm thêm cho bức tranh hạnh phúc của mỗi thành viên. Bất kỳ khó khăn nào trước mắt cũng trở nên nhẹ nhàng khi có gia đình bên cạnh.
Những chuyến phiêu lưu kỳ thú của gia đình là nguồn động viên lớn lao, là nguồn đề khích lệ mỗi thành viên phấn đấu hơn. Gia đình tôi không chỉ là người thân, mà còn là đồng đội, là những người bạn đồng hành trên con đường đời. Với tôi, những kỷ niệm này là bài học quý giá về tình cảm và trách nhiệm, là nguồn động viên không ngừng trên hành trình phấn đấu và trưởng thành.
2. Khi tình cảm gia đình trở nên ấm áp như bản nhạc êm đềm
Trong cuộc hành trình đầy màu sắc của cuộc sống, con người gặp gỡ và kết nối với vô vàn tâm hồn. Những mối liên kết này như những sợi dây tơ kết nối mọi người trong xã hội. Tuy nhiên, giữa những sợi dây này, gia đình vẫn là nguồn năng lượng, là nơi ta luôn trở về - nơi nuôi dưỡng tâm hồn bằng những giá trị bình dị nhất.
Suốt quãng đời của mình, tôi luôn là người con ngoan, người chị tốt, là mảnh ghép hoàn hảo trong bức tranh gia đình. Tôi được bố mẹ truyền đạt những giá trị tốt lành, trở thành học trò mẫu mực của thầy cô và là hình ảnh mà bố mẹ tự hào giới thiệu với bạn bè. Nhưng ít ai biết, cuộc sống thường ngày của tôi xoay quanh việc học và nhà. Không có những buổi hẹn hò sôi động, không có những buổi dạo chơi giữa phố thị như bao học sinh khác. Tan trường, tôi chỉ muốn về nhà, học bài và dành thời gian với em trai. Có lẽ vì vậy, những trải nghiệm của tôi không đa dạng. Thời cấp hai và những năm học của tôi chủ yếu là những buổi học, những buổi ôn tập. Đơn giản là học và học.
Khi bước vào lớp 9, nhiệm vụ học tập trở nên nặng nề hơn. Thời gian tại trường và ở các lớp học thêm nhiều hơn thời gian ở nhà. Tâm trạng căng như dây đàn, tôi bắt đầu học với cường độ cao từ khi còn ở lớp 8. Mọi người tin rằng tôi sẽ đỗ vào chuyên Anh của trường chuyên thành phố.
Gần đến ngày thi, tôi càng cảm thấy căng thẳng và mệt mỏi. Những con số, những tờ đề áp đặt lên tôi. Sợ hãi bắt đầu nuốt chửng tôi. Mỗi sáng thức dậy, tôi lo sẽ tiếp tục cuộc đua với bài vở và những buổi học kéo dài. Lo sợ bữa ăn nhanh chóng giữa những buổi học. Lo sợ tiếng mở cửa của gia sư mỗi tối. Lo lắng trước những câu hỏi quan tâm của cha mẹ về học tập. Niềm đam mê đã dần biến mất, thay vào đó là sự học vì nghĩa vụ, vì bố mẹ muốn. Tôi chỉ học vì lý do đơn giản đó. Mệt mỏi đã làm cho tôi mất hứng thú.
Một tháng trước kỳ thi, tôi trải qua khủng hoảng. Bài vở tích tụ, giấc ngủ giảm sút. Tôi trở nên gầy gò. Bố mẹ lo lắng, nhìn tôi và nói:
- Nếu mệt, thì nghỉ ngơi con ạ!
Gần ngày thi, bố mẹ giảm áp lực về điểm số, về trường thi. Họ nhẹ nhàng nhắc tôi nghỉ ngơi hơn. Có lẽ họ hiểu rằng cuộc học tập đầy áp lực đã làm tôi kiệt sức. Bố mẹ không muốn gia tăng gánh nặng lên đôi vai con. Những ngày cuối cùng, tôi cố gắng ôn tập và bước vào phòng thi với tâm trạng tự tin. May mắn, năm đó, trường chuyên cho phép thi cả hai chuyên cùng một lúc. Tôi thi chuyên Anh và Văn như mong muốn.
Hôm thi, trời nắng nóng. Tia nắng hè gay gắt làm cho đường phố phát ra những làn hơi nóng. Tôi thi môn Văn buổi sáng, Toán buổi chiều, và hai môn chuyên vào ngày hôm sau. Tất cả đều diễn ra suôn sẻ, kể cả hai môn chuyên. Rời khỏi phòng thi, bố mẹ và em trai chờ đợi. Mọi người trông thấy lo lắng. Mẹ tiến lại hỏi:
- Có mệt không con? Làm bài thế nào?
- Mọi thứ đều ổn mẹ ạ! - tôi nói.
Mẹ tôi mỉm cười hạnh phúc, lau sạch mồ hôi cho tôi. Chúng tôi cùng nhau trở về nhà. Kết thúc những ngày ôn thi căng thẳng. Tôi cảm thấy thoải mái. Mẹ đưa cho tôi một kế hoạch chi tiết, một bí kíp đã được chuẩn bị từ trước. Bản kế hoạch tỉ mỉ của mẹ khiến tôi xúc động. Bố mẹ biết rõ cuộc sống của tôi giản dị, không phức tạp. Họ lo lắng tôi sẽ buồn nên đã tự tay lên lịch cho tôi. Nhưng tôi biết, chỉ cần gia đình ở bên, là đủ.
Khi nhận kết quả, tôi đỗ cả hai chuyên, cả lớp chọn. Đó là phần thưởng xứng đáng cho những nỗ lực suốt một năm qua. Không cần tôi kể, bố mẹ đã hiểu. Họ hồi hộp hơn cả tôi. Mẹ nhìn vào kết quả với vẻ hài lòng. Nụ cười hạnh phúc lan tỏa trên khuôn mặt mẹ. Tôi nhìn thấy mẹ lén lau nước mắt trong bữa tối. Mọi cố gắng của tôi đã đạt được thành công. Bữa tối gia đình đơn giản nhưng ấm cúng. Mọi người đều vui vẻ và hạnh phúc. Em trai đưa sườn cho tôi và nói:
- Chị giỏi lắm, cho em theo chị! Em cũng muốn học giỏi như chị!
- Bin mới giỏi chị nhiều đấy, nhớ! - tôi cười, xoa đầu em.
Gia đình là điều quan trọng nhất với tôi. Đó là nơi mà bố mẹ yêu thương tôi vô điều kiện. Nơi mọi người chăm sóc và lo lắng cho tôi khi cần. Và quan trọng nhất, gia đình sẽ không bao giờ quay lưng, bỏ rơi tôi một mình.
3. Hồi ức về những chuyến đi ấm áp cùng gia đình thân yêu
Gia đình - từ ngữ giản dị nhưng tràn ngập tình thân. Trong ngôi nhà của tôi, anh trai luôn là người khiến tôi cảm thấy yêu thương nhất.
Hiện đang học lớp 12, anh trai không chỉ chăm chỉ đi học mà còn chia sẻ gánh nặng công việc nhà với bố mẹ, từ nấu cơm đến rửa bát. Điều đặc biệt là anh ta nấu ăn rất ngon. Với việc giành được học bổng hàng năm, anh trai tôi thật sự là hình mẫu hoàn hảo. Sự tự hào của bố mẹ không giới hạn và tôi luôn tự hào khi giới thiệu về anh trai tuyệt vời của mình.
Là em gái, tôi luôn được anh trai chiều chuộng. Khi tôi lười biếng, anh chỉ cười và làm thay tôi. Tính hiền lành của anh ta khiến cho mọi chuyện trở nên dễ dàng. Mặc dù ít nói, nhưng tình cảm giữa hai anh em không bao giờ giảm đi. Anh luôn là người tôi tin tưởng chia sẻ mọi niềm vui, buồn. Anh cũng là người hướng dẫn tôi trong hành trình học tập.
Những kí ức thời thơ ấu với anh trai là những chuyến phiêu lưu trên chiếc xe đạp cũ. Anh dạy tôi những trò chơi như thả diều, câu cá... với sự hướng dẫn tỉ mỉ và ân cần. Trong những lúc tức giận hay khóc, anh luôn ở bên tôi, an ủi và động viên. Nhưng kỷ niệm đẹp nhất có lẽ là năm tôi học lớp 5. Bố mẹ phải đi công tác, chỉ còn hai anh em ở nhà tự chủ. Một ngày mưa, tôi quên mang áo mưa vì lúc đi học trời nắng. Khi về đến nhà, quần áo ướt sũng. Anh trai tôi cũng phải đi học nhưng vẫn mang theo áo mưa như một thói quen cẩn thận.
Khi thấy tôi mệt mỏi, anh đi đến và chăm sóc tôi. Tôi ngủ quên trong giấc mơ, chỉ tỉnh dậy khi nghe giọng nói ấm áp của anh kêu dậy ăn cháo. Anh đang ở đó, bê bát cháo nóng hổi. Anh nhẹ nhàng khuyên tôi ăn để uống thuốc. Chắc chắn chưa bao giờ tôi ăn một bát cháo ngon như vậy. Tôi ngủ tiếp sau khi ăn và uống thuốc. Dù trong giấc ngủ mơ màng, tôi cảm nhận được sự chăm sóc của anh suốt đêm. Sáng hôm sau, anh kiểm tra thân nhiệt cho tôi và thở phào nhẹ nhõm khi chắc chắn rằng sốt đã giảm.
Từ ngày đó, tình cảm của tôi với anh trai trở nên mặn nồng hơn. Anh không chỉ là người anh, mà còn là người bạn đồng hành. Trong những ngày tháng sau đó, hai chúng tôi đã chia sẻ nhiều kí ức tuyệt vời.
4. Hành trình ghi lại những khoảnh khắc đáng nhớ của gia đình số 5
Sinh ra trong sự may mắn, cuộc sống của tôi trở nên ý nghĩa khi tôi biết yêu thương và hy sinh cho người khác. Gia đình là nguồn động viên lớn nhất, nơi tôi tìm thấy tình yêu và ôn nhu từ những người thân yêu. Trải qua 15 năm, nhìn lại quãng đời đầy kỷ niệm, tôi trân trọng hơn những giây phút bên gia đình.
Ký ức về thời thơ ấu khi tôi là một cậu bé nghịch ngợm, khó dạy. Bố mẹ tôi, những người lao động chăm chỉ, luôn dành thời gian cho tôi. Tuy nhiên, tôi thường quậy phá, trốn học và làm nhiều điều ngốc nghếch. Đến một ngày, một quyết định đã thay đổi tất cả, khiến tôi nhận ra ý nghĩa thực sự của gia đình.
Một ngày hè, khi mọi người đi làm, tôi quyết định tự giác. Tôi dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm và tỏ ra chín chắn hơn. Tuy nhiên, bố mẹ không hài lòng vì họ muốn tôi tiếp tục học, không muốn tôi làm việc nhà. Trái với mong đợi, tôi tỏ ra thất vọng và quyết định hành động không chín chắn. Nhưng điều đó chỉ khiến cho cuộc sống của tôi trở nên khó khăn hơn.
Một cơn đau đớn từ sự hiểu lầm và lòng tự trọng khiến tôi lạc lõng trên đường phố. Đêm tối buồn bã, gió lạnh thấu xương, và tôi đã thấu hiểu giá trị của mái ấm gia đình. Trong đau khổ và cô đơn, tôi nhận ra rằng tình thương gia đình không thể thay thế bằng bất kỳ điều gì. Khi bố mẹ tôi tìm thấy tôi, sự ôm trọn và ánh sáng trong đôi mắt họ là điều tôi không thể nào quên.
Đó là bài học đau lòng nhưng quý báu, khiến tôi trở nên trưởng thành và đánh giá cao tình yêu thương từ gia đình. Cuộc sống có ý nghĩa hơn khi chúng ta biết trân trọng những người yêu thương chúng ta. 'Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ, gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha' là những lời tôi luôn giữ trong trái tim.
5. Bài viết về những dấu ấn tình cảm trong gia đình số 4
Đêm buông xuống, toàn bộ cảnh vật im lìm. Ký ức về nhà trỗi dậy trong tôi, khiến lòng tràn đầy nỗi nhớ thương. Sống xa gia đình đã một năm, mỗi lúc nhớ về nhà, tôi ngập tràn niềm nhớ và tình cảm.
Một kỷ niệm đặc biệt trong gia đình tôi là mùa hè năm trước, khi gia đình đối mặt với một thách thức lớn. Gia đình chúng tôi lúc nào cũng ít khi quen thuộc với bệnh viện và thuốc men, vì chúng tôi luôn tự tin với sức khỏe. Nhưng cuộc sống luôn có những bất ngờ, và lần này đến lượt mẹ tôi.
Mẹ tôi, người luôn là trụ cột của gia đình, bắt đầu cảm thấy yếu đuối vì công việc căng thẳng và tuổi tác. Điều kiện y tế của mẹ kém đi, và sau một lần kiểm tra, bác sĩ phát hiện mẹ tôi bị sỏi mật nặng, cần phải phẫu thuật ngay. Những cơn đau kéo dài làm mẹ tôi kiệt sức và đau đớn.
Bố tôi quyết định đưa mẹ vào viện để phẫu thuật. Từ khi mẹ nhập viện, trách nhiệm của tôi tăng lên. Tôi trở thành người phải lo lắng và quản lý mọi thứ ở nhà. Lúc đầu, tôi cảm thấy lúng túng với những công việc hàng ngày, nhưng từ đó tôi nhận ra được sự vất vả của việc quản lý một ngôi nhà. Dọn dẹp, nấu ăn, và đưa bố đi thăm mẹ trong khi cô đơn ở bệnh viện. Tôi trở thành người phải đối mặt với những thách thức, và tôi học được nhiều từ những trải nghiệm đó.
Ngày qua ngày, trách nhiệm của tôi ngày càng lớn. Tôi không chỉ là đứa con nhỏ trong gia đình nữa mà là người phải đối mặt với thế giới. Tôi học cách đối diện với những tình huống khó khăn, từ việc nấu cháo cho mẹ đến việc chăm sóc gia đình. Đôi lúc tôi muốn òa khóc vì áp lực của cuộc sống, nhưng tôi biết mình phải kiên nhẫn và mạnh mẽ.
Ngày phẫu thuật đến, tôi không thể giữ được lòng bình tĩnh khi thấy mẹ được đưa vào phòng mổ. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ yếu đuối và tôi không thể làm gì ngoài việc đợi chờ. Ca phẫu thuật thành công, nhưng sự chờ đợi vẫn khiến tôi căng thẳng. Mỗi ngày là một ngày dài, với những lo lắng và nỗi đau trong tôi.
Mẹ được xuất viện sau một khoảng thời gian dài. Vết thương còn đau nhức, và mẹ không thể vận động như trước. Bố tôi đã nghỉ làm để chăm sóc mẹ, nhưng tôi vẫn ở nhà giúp đỡ. Nấu ăn, lau chùi, và chăm sóc cho gia đình. Tôi mang đến bát cháo nóng hổi cho mẹ, nhìn mẹ ăn mà tôi thấy hạnh phúc.
Một cảm xúc lạ lẫm tràn về tôi. Mẹ nhìn tôi với ánh mắt ấm áp và nói: 'Con gái của mẹ lớn rồi nhỉ?' Tôi nhận ra mình đã trưởng thành nhiều hơn, không còn là cô bé hậu đậu ngày nào. Tôi hiểu rằng mình phải chịu trách nhiệm hơn với gia đình. Từ nay, tôi sẽ quan tâm và chăm sóc cho bố mẹ nhiều hơn, vì họ cũng cần sự quan tâm và chăm sóc của tôi.
Một năm đã trôi qua, tôi rời gia đình để học ở xa. Mỗi khi nhớ về nhà, tôi lại nghĩ về những kỷ niệm và bài học mà cuộc sống đã mang lại cho tôi. Trong khó khăn, tình cảm gia đình trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Và chỉ khi đối mặt với thách thức, con người ta mới thấu hiểu giá trị của tình yêu và sự quan tâm.
7. Kỷ niệm hành trình thi đại học với anh Hai
Mỗi con người đều có một quá khứ đậm đà, chứa đựng những kỷ niệm đáng nhớ. Đó có thể là những khoảnh khắc với bạn bè, những giây phút bên thầy cô, và đặc biệt là những chia sẻ trong gia đình. Trong cuộc đời của tôi, có một kỷ niệm đặc biệt là hành trình đi thi đại học cùng anh trai.
Anh trai tôi, một người ít nói, nhưng chăm chỉ và cần cù. Lên 12, anh phải đối mặt với kỳ thi tốt nghiệp và đăng ký thi vào hai trường Đại học Ngoại ngữ Huế và Đại học Bách Khoa Đà Nẵng. Áp lực và miệt mài khiến anh trai gầy dần. Với bố mẹ phải làm việc, tôi, nhỏ tuổi, không thể giúp nhiều. Anh phải tự lo cho bữa cơ gia đình và sac học mỗi ngày, thậm chí thức đêm để ôn tập. Sự kiên trì đó khiến tôi ngưỡng mộ và xem anh như một người anh hùng.
Trước khi thi, anh lo lắng, và gia đình quyết định để tôi đi cùng anh. Lựa chọn này không chỉ do bố mẹ bận, mà còn vì tôi muốn ủng hộ anh và cũng là cơ hội để tôi khám phá thành phố lớn lần đầu. Hai anh em chuẩn bị và lên đường. Dù anh trai đã trưởng thành, nhưng đó là lần đầu anh ta phải lo lắng cho một cuộc thi quan trọng như vậy.
Trước khi thi ở Đà Nẵng, tôi bất ngờ đau bụng nặng. Cố gắng kiềm chế, nhưng tôi không thể chịu đựng được và ngất xỉu. Khi tỉnh dậy, tôi đang ở bệnh viện. Anh trai tôi kể về khoảnh khắc hồi đó, tôi biết anh lo sợ và buồn bã. Tôi tự trách mình và nói:
'Em xin lỗi, anh Hai. Em nên là người động viên anh, chứ không phải tạo thêm áp lực và lo âu cho anh.'
Anh trai tôi ôm tôi, nói:
'Không sao cả, em. Cơ hội khác sẽ đến với anh. Quan trọng nhất là sức khỏe của em. Em phải nhanh chóng hồi phục để cùng anh thi ở Huế.'
Dù anh trai đã bỏ lỡ cơ hội, nhưng anh ta vẫn là sinh viên xuất sắc ở Đại học Ngoại ngữ Huế. Ba năm qua, anh ta luôn đạt học bổng và đi dạy gia sư để giúp bố mẹ. Tôi tự hào về anh trai yêu quý của mình, người đã vượt qua khó khăn và giữ vững ước mơ của mình.'
6. Gia đình số 6: Những chuyến phiêu lưu đáng nhớ
Cuộc sống là một dãy kỷ niệm đẹp đẽ, và tuổi thơ của tôi được tô điểm bởi những khoảnh khắc đáng nhớ. Mẹ tôi, người đã mang lại cho tôi những kỉ niệm ấm áp và những bài học quý báu, là nguồn động viên lớn nhất của cuộc sống này.
Những chuyến đi chơi của chúng tôi không phải là những hành trình xa xôi, mà là những hành trình ngắn ngủi đến với cánh đồng xanh ngát và con sông thân thương. Mẹ mong muốn tôi yêu quê hương, hiểu rõ giá trị của những đồ chơi giản dị, và từ đó, tôi nhận ra rằng những điều đơn giản nhất thường mang lại niềm hạnh phúc to lớn.
Những bài học mẹ dạy tôi không chỉ là kiến thức trong sách vở, mà còn là sự quan tâm tận tâm, là sự khích lệ khiến tôi tự tin và sáng tạo. Những chiếc vỏ sò, những chiếc lá, tất cả đều trở thành đồ chơi sáng tạo dưới đôi bàn tay tài năng của mẹ.
Mẹ không chỉ là người hướng dẫn tôi về cách làm diều, mà còn là nguồn động viên khi tôi gặp thất bại. Dù bài văn của tôi không được đánh giá cao, mẹ vẫn hứa sẽ thưởng cho tôi một chuyến thả diều tự làm. Đó là một phần thưởng đơn giản nhưng đầy ý nghĩa, là sự khích lệ để tôi không ngừng cố gắng và sáng tạo.
Tôi biết mình may mắn khi có một người mẹ như vậy, người đã làm cho tuổi thơ của tôi trở nên đặc biệt và ý nghĩa. Mỗi sáng thức dậy, tôi chỉ muốn nói lên điều đó bằng câu: CON YÊU MẸ NHIỀU LẮM!
8. Gia đình số 9 và những dấu ấn tình cảm khó quên
Tình thương mẹ dành cho con là vô hạn, nhưng tình yêu bà cháu cũng là một phần quan trọng trong cuộc sống. Những chia sẻ với bà luôn gần gũi, không chỉ là mẹ mà còn là người bạn đồng hành tâm huyết. Bản thân em có thói quen tâm sự với bà hơn là với mẹ, bởi vì bà luôn hiểu và chia sẻ một cách đặc biệt. Tuổi thơ của em là những kí ức đẹp đẽ, đầy màu sắc, nhờ có bà bên cạnh.
Bà luôn trao cho em những thứ yêu thương nhất, từ khi còn bé mẫu giáo, bà đã chăm sóc em tỉ mẩn. Em nhớ nhất khoảnh khắc bà chọn cho em chiếc quần chíp đầu tiên. Vì mẹ em bận rộn, nên bà là người đồng hành chăm sóc em. Tóc em được bà cắt, và tuổi thơ của em gắn liền với những buổi tạo kiểu tóc độc đáo của bà. Bà là người làm mọi công việc như mẹ, từ việc may vá cho đến những công việc nhỏ nhất.
Những lần sớm mai, em thường đòi bà mua bánh rán giá 500 đồng ba chiếc. Khi đó, giá trị của đồng tiền mới đó là điều không thể đong đếm. Bà cũng là người mua quần áo cho em, và tất cả những kỷ niệm đẹp nhất về tuổi thơ đều được tạo nên nhờ tình thương của bà. Bà giống như một nghệ sĩ tạo mẫu tóc chuyên nghiệp, nhưng có một kiểu tóc độc đáo - tóc tiếng.
Những buổi trưa sau bữa ăn, chúng em thường quây quần nghe bà kể chuyện. Bà thường đùa giỡn: 'Cấm cười cấm nói cấm gọi cấm thưa, cấm cửa nhà vua, ba phèo chín đấm'. Bất kỳ ai làm phiền bà đều phải ngồi ở góc phòng. Những lúc đó, bà có thể cười sảng khoái một cách hài hước. Thằng em thường sợ khủng long, và bà thường đe dọa nó bằng cách giả vờ là khủng long khi nó quậy phá. Một lần, em thậm chí còn giúp bà làm mất cái màn nhưng bà vẫn mỉm cười.
Mặc dù bà rất yêu thương, nhưng cũng rất nghiêm túc. Khi có khách, nếu chúng em quậy phá quá mức, bà thường phạt chúng em phải ngồi góc. Bà giúp chúng em học được những điều tốt lành, và tình thương của bà đối với chúng em là không thể phủ nhận.
Đến bây giờ, em vẫn không thể quên những kỷ niệm ấy. Bà giờ đã già, nhưng những câu chuyện cổ tích vẫn còn đọng mãi trong tâm trí chúng em.
Bài văn kể về những kỉ niệm đáng nhớ với người thân trong gia đình số 9
Những hồi ức ấm áp về tình cảm gia đình số 9
9. Bài văn về những kỷ niệm ấm áp với người thân trong gia đình số 8
Trong gia đình tôi, bố là người yêu thương tôi nhất. Bố luôn lắng nghe tôi và mọi người trong gia đình.
Bố có thân hình to lớn, với đôi tay mạnh mẽ làm mọi việc. Mặt bố tròn trịa, đôi mắt nâu ấn tượng. Bố là người giàu lòng nhân ái, luôn hỗ trợ và chăm sóc gia đình mình. Mỗi sáng, khi tôi đi học, bố luôn nhắc nhở tôi về những điều quan trọng trong cuộc sống và dặn dò tôi hành động cẩn thận trên đường đi. Khi tôi về nhà, tiếng bố hỏi han 'Con đã về rồi à?' làm ấm lòng tôi.
Bố rất nghiêm túc với việc học của tôi. Mỗi khi tôi gặp khó khăn, bố luôn bảo tôi tự kiểm điểm và học hỏi từ sai lầm. Một lần tôi bị ốm, bố không ngủ để chăm sóc tôi, làm tôi hiểu được tình thương sâu sắc của bố dành cho con. Từ đó, tôi trân trọng mọi khoảnh khắc bên bố và không ngừng yêu quý người cha tuyệt vời này.
Bố là người trụ cột của gia đình, một tấm gương sống mẫu mực. Người cha mạnh mẽ, thông minh, luôn dạy dỗ con cái những giá trị quan trọng nhất trong cuộc sống. Tôi tự hào là con trai của bố, và tôi sẽ luôn ghi nhớ những bài học quý báu mà bố đã truyền đạt.