1. Bài Văn Tả Bà Cụ Bán Xôi Số 4
Nhà em nằm trong một con hẻm nhỏ với nhiều ngôi nhà của các cụ già. Mỗi lần ra ngõ, em đều chú ý đến hình ảnh bà cụ bán xôi ở đầu ngõ. Bà tên là Tý, sống cách nhà em ba căn. Hàng ngày, bà luôn ngồi bán xôi từ sáng sớm.
Bà Tý đã hơn 60 tuổi, mái tóc bạc phơ và được búi gọn trên đầu, quấn một chiếc khăn. Bà bảo tóc thưa nên phải buộc như vậy. Mỗi ngày, bà ngồi bên chiếc thúng xôi xéo thơm lừng, dậy sớm để hông xôi và bán cho mọi người, kiếm tiền trang trải cuộc sống và giết thời gian.
Hàm răng của bà đã rụng nhiều chiếc, bà thường nhai trầu mỗi khi em đi qua, hàm răng bà đen nhánh vì ăn nhiều trầu trước đây. Đôi tay bà gầy guộc, thỉnh thoảng run rẩy vì tuổi cao. Mắt bà đã mờ, nhưng vẫn phân biệt được tiền của khách. Mọi người thích ăn xôi bà làm vì xôi dẻo và thơm, ăn vào cảm thấy no và ấm bụng.
Bà thường mặc những bộ áo lụa xưa, gọn gàng. Thân hình bà nhỏ nhắn, bước đi đã chậm lại. Mỗi lần bưng thúng xôi ra đầu ngõ, bà đi từ từ; nhiều người thấy vậy đã giúp bà bê thúng.
Giọng bà trầm ấm, đôi khi nói nhỏ nên em không nghe rõ. Mỗi khi mua xôi, bà thường cho em thêm nhiều hành khô vì em rất thích. Những hôm trời mưa, em không thấy bà, có lẽ bà không bán vì thời tiết xấu. Những lúc đó, em lại thấy nhớ bà, một người đã quen thuộc với em.
Bà là một người hàng xóm thân thiết và tốt bụng với gia đình em. Em mong bà luôn khỏe mạnh và vui vẻ để mọi người còn được thưởng thức xôi bà nấu.
2. Bài Văn Mô Tả Bà Cụ Bán Nước Số 5
Tôi lớn lên ở một miền quê thân yêu. Dù đã hai năm trôi qua, cảnh vật ở đây vẫn không thay đổi nhiều. Cây bàng to ở đầu làng, dòng sông với chiếc đò nhỏ, và những ngôi nhà ngói đỏ đơn sơ vẫn giữ nguyên. Ở đầu làng, bà cụ vẫn bán nước chè dưới tán cây bàng mát rượi.
Cây bàng này là cây cổ thụ nhất trong làng. Tán cây rộng lớn, che bóng mát cho cả một khu vực. Vào những ngày hè oi ả, mọi người thường dừng chân dưới gốc bàng để nghỉ ngơi, làm tan biến sự mệt mỏi. Dưới gốc bàng, chỉ có quán nước của bà cụ, mà bà đã bán hàng ở đây từ rất lâu.
Bà năm nay chắc đã hơn 70 tuổi. Dấu vết thời gian hiện rõ trên dáng người gầy gò của bà. Tóc bà bạc trắng, được quấn quanh đầu và đội một chiếc khăn mỏ quạ. Khuôn mặt bà đầy nếp nhăn, nhưng vẫn hồng hào và phúc hậu như một bà tiên. Đôi mắt bà vẫn tinh tường dù thỉnh thoảng hơi mờ. Đôi tay bà nhăn nheo, chai sạn, nổi rõ những đường gân. Bà rất thích ăn trầu, và mỗi lần bà nhai trầu, tôi lại nhớ đến bà tôi. Dáng gầy guộc của bà phản ánh cả một đời vất vả.
Bà là người hiền hậu và nhân ái. Ai đã đến quán của bà đều cảm nhận được lòng tốt của bà. Bà luôn tận tình rót nước cho khách, nước chè tươi hay nước vối của bà đều mát và thơm lạ thường, được mọi người khen ngợi. Có lẽ hương vị đó còn nhờ sự ân cần của bà. Ngoài việc phục vụ nước, bà còn dùng quạt nan để làm mát và trò chuyện thân mật với khách.
Những khi người qua đường gọi bà bằng những tên thân mật như 'Bà', 'Mẹ', 'U', bà rất vui. Nụ cười của bà trong những lúc ấy thật xúc động và thân thương, vì bà từ nơi khác chuyển đến nên không có người thân. Mỗi chiều sau giờ học, tôi thường ghé quán bà chơi. Khi khách đông, tôi còn phụ bà rót nước. Gần bà, tôi cảm nhận được sự thân thương như bà tôi.
Những năm tháng trôi qua, hình ảnh bà cụ gắn liền với cây bàng và mùa hè. Mỗi khi thấy bà dọn đồ ra quán, tôi biết mùa hè đã đến, và bà mang đến cho mọi người sự mát mẻ và tình cảm ấm áp.
3. Bài Văn Mô Tả Bà Cụ Bán Hàng Số 6
Trước cổng trường của em, phía bên kia đường luôn đông đúc và nhộn nhịp vì có nhiều cửa hàng tạp hóa. Tuy nhiên, với chúng em, cửa hàng gần gũi nhất chính là quán nhỏ của bà cụ Thi mà chúng em ghé thăm hàng ngày.
Quán của bà Thi được dựng từ bốn cột tre và bạt xanh, dựa vào gốc cây đa lớn nên khá vững chắc. Bà Thi năm nay đã ngoài 70 tuổi, tóc bạc trắng và da nhăn nheo. Bà có một cái chõng tre bày hàng và một cái võng để ngồi hoặc nghỉ ngơi. Khi mệt, bà nằm trên võng và quạt mo cho mát. Bà bán hàng đặc biệt vì chỉ giao tiếp bằng ánh mắt và cử chỉ do bà chỉ nghe chứ không nói được.
Khi chúng em muốn mua gì, chỉ cần hỏi bà, bà sẽ chỉ giá bằng ngón tay và cẩn thận gói hàng. Bà luôn cười tươi, hai mắt nheo lại trông rất hiền từ. Những ngày bà ốm không mở hàng, chúng em rất lo lắng và mong bà nhanh khỏe. Khi bà quay lại, chúng em vội vã đến thăm hỏi, trò chuyện và mua hàng. Dù chỉ là cái kẹo mút hay cục tẩy, nhưng đó là niềm vui của bà và tấm lòng của chúng em.
Bà cụ Thi là một phần không thể thiếu trong những năm học của chúng em, bên cạnh trường lớp và thầy cô. Chúng em mong bà luôn khỏe mạnh để tiếp tục mang đến những kỷ niệm đáng nhớ cho các thế hệ học sinh.
4. Bài Văn Mô Tả Bà Cụ Bán Hàng Số 7
Suốt 5 năm học tại trường Tiểu học Phù Cát, em đã lưu lại nhiều kỷ niệm, trong đó hình ảnh bà cụ Khuyên bán hàng ngay cổng trường là điều không thể quên.
Quán của bà Khuyên gợi nhớ về những năm tháng tuổi thơ, giống như một gian hàng từ thời bao cấp, chỉ bán qua một ô cửa sổ nhỏ. Bà Khuyên đã cao tuổi, khoảng ngoài 60, và sống cùng ông ở quê vì con gái đã lấy chồng xa. Bà gầy gò, với khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi má nhô cao, thường phải đeo kính lão có dây vòng đằng sau để khi tháo ra, có thể treo xuống cổ.
Khác với các cửa hàng bách hóa đa dạng, quán của bà Khuyên chỉ bán các món hàng giản dị. Trong quán, có kẹo mút, kẹo cao su trúng thưởng, bi ve, kẹo dẻo, kẹo lạc và ô mai. Dù 500 đồng không mua được gì ở nơi khác, nhưng ở quán bà Khuyên, số tiền ấy có thể đổi lấy kẹo mút hoặc bi ve.
Những món đồ của bà Khuyên là các món ăn vặt yêu thích của học sinh chúng em. Nụ cười hiền từ của bà và hương vị của các món quà vặt sẽ luôn là những kỷ niệm không thể quên trong tuổi học trò của chúng em.
5. Bài Văn Mô Tả Bà Cụ Bán Hàng Số 8
Trong khu chợ nhỏ gần nhà em, có một gian hàng rất đặc biệt của bà cụ Tỉnh. Dù gian hàng của cụ là nhỏ nhất và cũ kỹ nhất trong chợ, nhưng lại luôn sạch sẽ, xanh tươi và tràn đầy tình người.
Bà cụ Tỉnh năm nay đã ngoài 60 tuổi, sống trong hoàn cảnh khó khăn. Bà phải chăm sóc chồng bệnh tật và cháu nhỏ, trong khi con cái làm ăn xa nên ít khi về thăm. Dù sức khỏe yếu, bà vẫn chăm chỉ trồng rau sạch để mang ra chợ bán, kiếm tiền mua thực phẩm hàng ngày và tiết kiệm để mua thuốc cho chồng, sữa cho cháu.
Gian hàng của bà Tỉnh chỉ có rau sạch, mỗi ngày một loại rau, có khi là hoa chuối, buồng chuối chín, hay rổ ổi. Bà mang rau ra chợ trong bộ quần áo lấm lem bùn đất, kèm theo cái nón đã cũ. Không ai nỡ mặc cả với mớ rau chỉ vài nghìn của bà, nhiều người còn biếu thêm tiền mà không cần đổi lại. Những người xung quanh thường mua hết gánh rau của bà khi ế để bà có thể về sớm chăm sóc gia đình.
Em rất thương bà cụ Tỉnh và hy vọng mọi người có thể cùng chung tay giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn như bà để họ cảm nhận được sự ấm áp của tình người.
6. Bài Văn Mô Tả Bà Cụ Bán Hàng Số 9
Gần nhà em có một cửa hàng tạp hóa, do một cụ già ngoài sáu mươi tuổi quản lý. Thỉnh thoảng em đến đây mua sắm, và cửa hàng của bà luôn tấp nập khách.
Dù đã lớn tuổi, bà cụ vẫn giữ được sự nhanh nhẹn và khỏe mạnh. Vẻ ngoài của bà, dù đã có tuổi, vẫn làm nhiều người phải ngưỡng mộ. Chắc hẳn ngày xưa bà rất đẹp. Bà luôn búi tóc gọn gàng, khuôn mặt hiền từ, khiến ai lần đầu gặp cũng cảm thấy gần gũi và tin tưởng. Da bà đã có nhiều nếp nhăn, mắt bà mờ dần và cần đeo kính khi làm việc. Hàm răng bà vẫn chắc khỏe, và thỉnh thoảng em thấy bà nhai trầu.
Khách đến quầy hàng của bà rất đông, nhưng bà luôn vui vẻ và tận tâm. Tính cách của bà rất dễ mến, bà sắp xếp hàng hóa và ghi chép mọi thứ rất chi tiết. Bà luôn ân cần phục vụ khách, và khi mẹ em vắng nhà, bà sẵn sàng cho em vay đồ và chỉ cần em mang tiền đến khi mẹ về.
Dù cửa hàng của bà chỉ là một cửa hàng tạp hóa nhỏ, mọi người trong khu phố em đều ưa chuộng mua sắm ở đây, không chỉ vì lòng tốt của bà mà còn vì sự tin cậy và yên tâm khi mua hàng.
Em rất quý trọng bà và xem bà như bà ngoại của mình. Em mong bà luôn khỏe mạnh và sống thật lâu.
7. Bài Văn Tả Bà Cụ Bán Hàng Số 1
Góc đa đầu làng em có bà Chinh, người bán nước chè tại đây. Mỗi khi trở về quê, hình ảnh đầu tiên mà mọi người thấy chính là bà Chinh bên những ấm chè thơm phức.
Bà đã bán chè ở đây từ lâu, và bà là người nắm rõ mọi chuyện của làng, từ những giai thoại xưa cũ đến các sự kiện gần đây. Khi khách đến uống chè, bà thường kể những câu chuyện vui vẻ, khiến em và các bạn thường tụ tập quanh góc đa để lắng nghe bà kể.
Hiện tại bà đã tám mươi tuổi, vẫn kiên cường tự mình mưu sinh bên quán chè của mình. Bà có ba con trai và hai con gái, nhưng ba con trai của bà đã hy sinh trong chiến tranh, còn hai con gái đều sống xa, không thể chăm sóc bà lúc tuổi già. Bà sống một mình trong căn nhà nhỏ, luôn nở nụ cười hiền hậu, nhưng ánh mắt bà vẫn chứa đựng sự cô đơn.
Sau mỗi ngày, bà trở về ngôi nhà vắng vẻ, chịu đựng nỗi đau khi chứng kiến các con mình hy sinh mà không thể tìm thấy hài cốt. Những năm tháng chiến tranh khốc liệt đã cướp đi của bà nhiều thứ. Mặc dù đau đớn, bà vẫn không gục ngã, tiếp tục sống kiên cường và che giấu nỗi đau trong lòng. Ngày 27 tháng 7, bà Chinh đã khóc bên mộ các con, lau sạch bụi trên bia mộ, đó là khoảnh khắc bà bày tỏ nỗi buồn sâu thẳm nhất.
Sự kiên cường và mạnh mẽ của bà Chinh khiến em vô cùng cảm phục. Bà là hình mẫu của một bà mẹ Việt Nam anh hùng, một người phụ nữ đáng kính, sống đầy nghị lực và tình cảm, dù ở tuổi xế chiều vẫn tiếp tục sống vui vẻ và mạnh mẽ.
8. Bài Văn Tả Bà Cụ Bán Hàng Số 2
Quê hương là nơi ta gắn bó từ thuở lọt lòng, là mảnh đất thiêng liêng nhất trong cuộc đời mỗi người. Đối với em, quê hương chứa đựng biết bao ý nghĩa. Em yêu những cây đa cổ thụ đầu làng, yêu những cánh đồng lúa xanh mướt, yêu dòng sông hiền hòa, và đặc biệt, yêu bà cụ bán nước dưới gốc cây đa.
Em lớn lên ở một vùng nông thôn thanh bình, nơi có cánh diều bay lượn trên trời, cánh đồng xanh bát ngát, và những đàn cò bay lượn. Trong ký ức tuổi thơ yên ả ấy, hình ảnh bà cụ bán nước luôn hiện hữu rõ nét. Bà Tư, người dân trong làng gọi bà như vậy, đã bước vào tuổi bảy mươi – độ tuổi xế chiều. Dấu vết của thời gian in hằn trên lưng còng của bà. Khuôn mặt bà, dù đã có nhiều nếp nhăn và vết đồi mồi, vẫn giữ được sự hồng hào và phúc hậu như những nhân vật trong truyện cổ tích. Những vết chân chim nơi khóe mắt cho thấy cuộc đời vất vả của bà. Tuy vậy, ánh mắt tinh anh của bà như có thể nhìn thấu mọi điều. Tóc bà đã bạc trắng, được búi gọn gàng quanh đầu và phủ dưới chiếc khăn mỏ quạ màu đen. Bà thường nhai trầu, miệng lúc nào cũng móm mém. Đôi bàn tay bà nhăn nheo, đầy đường gân chằng chịt.
Bà Tư là người hiền từ, tốt bụng. Chiến tranh đã cướp đi chồng và ba người con trai của bà. Trở về quê hương, bà được phong tặng danh hiệu “Bà mẹ Việt Nam anh hùng”. Mặc dù nỗi đau mất mát luôn hiện diện, bà vẫn giữ nụ cười hiền hậu. Quán nước của bà dưới gốc cây đa đã tồn tại hơn hai mươi năm. Mỗi khi bình minh đến, bà chuẩn bị nước chè và bánh trái rồi gánh đòn gánh lên gốc cây đa. Dù gầy gò, bà vẫn kiên nhẫn ngồi chờ khách. Khi có người qua, bà luôn ân cần đáp lại. Giọng bà không còn rõ như trước nhưng vẫn ấm áp và thân thiện. Bọn trẻ trong xóm rất quý bà.
Bà coi mọi người như người thân trong gia đình, đối xử rất ân cần. Bà thường mời khách nước chè mát lạnh để xua tan mệt mỏi và những chiếc bánh tự tay bà gói để dỗ trẻ con. Bà âm thầm trở thành một phần của mái đình, cây đa, và không thể thiếu trong vùng quê yên bình này. Những người xa quê cũng nhớ về bà với hình ảnh hiền hòa bên quán nước dưới ánh chiều tà. Hình ảnh bà cụ lưng còng trong chiếc áo bà ba màu nâu và hương vị trà bánh của bà đã trở thành ký ức đẹp trong tuổi thơ của nhiều thế hệ. Em rất yêu quý bà và từ sâu thẳm trái tim, em mong bà luôn hạnh phúc, mặc dù cuộc đời đã không ít nỗi đau.
9. Bài Văn Tả Bà Cụ Bán Hàng Số 3
Gần nhà em có một cửa hàng tạp hóa nhỏ, nơi bà cụ đã ngoài sáu mươi tuổi làm chủ. Bà sống một mình, nhưng cửa hàng luôn đông khách và ấm cúng.
Bà có dáng người nhỏ nhắn, tóc đã bạc phơ. Khuôn mặt bà đầy nếp nhăn, mắt đã mờ nên bà phải đeo kính khi bán hàng. Mặc dù không còn nhanh nhẹn như trước, bà vẫn đi lại chắc chắn và cẩn thận. Bà luôn vui vẻ, đôn hậu với khách hàng. Dù chỉ mua một lon gạo hay một muỗng bột ngọt, bà đều phục vụ tận tình. Khi mẹ em vắng nhà, bà cũng vui vẻ bảo em:
- Cháu cứ mang về đi, khi nào mẹ về thì trả tiền bà cũng được.
Trong xóm, nhiều người còn mua chịu hàng của bà mà không thấy bà khó chịu. Dù cửa hàng chỉ là một hiệu tạp hóa nhỏ, mọi người đều ủng hộ bà, vừa để giúp đỡ bà, vừa vì bà là người đôn hậu. Em rất yêu quý và kính trọng bà, coi bà như bà ngoại của mình. Em mong bà luôn khỏe mạnh và vui vẻ.