1. Bài phân tích 'Thơ duyên' số 1
Xuân Diệu tình tự với mùa thu, lạc quan và tràn đầy cảm xúc. Trong bài thơ 'Thơ duyên', ông mê đắm mỗi nét đẹp của chiều thu, tạo nên bức tranh thơ mộng về tình yêu và cảnh đẹp tự nhiên. Bài thơ mở đầu với hình ảnh chiều thu êm đềm, lá cây rụng lả tả, tất cả tô điểm cho bức tranh thu lãng mạn. Xuân Diệu miêu tả 'chiều mộng' như một bức tranh hòa quyện giữa trời đất và tâm hồn thi sĩ. Cây me, con gió xinh, và cặp chim chuyền cùng hòa nhạc của thiên nhiên tạo nên bản giao hưởng thu độc đáo. Bức tranh thu dễ thương với đôi bạn trẻ 'điềm nhiên' bước đi giữa đường, tình cảm như hòa quyện với bản hòa nhạc của thiên nhiên. Mỗi câu thơ đều lưu diễn hồn thu, từng cảm xúc, từng giây phút dịu dàng. Mây chiều và con cò trên ruộng như là những nhân vật tinh tế, tạo nên bức tranh thơ như một tác phẩm nghệ thuật. Bài thơ kết thúc bằng hình ảnh hoàng hôn buông xuống, bầu trời rộng lớn với cánh chim nhỏ nhoi, tất cả đều mang lại cho người đọc sự ấn tượng và xúc động. 'Thơ duyên' của Xuân Diệu là một kiệt tác thơ mộng về tình yêu và vẻ đẹp thuần khiết của mùa thu.
2. Bài văn phân tích bài 'Thơ duyên' số 3
Xuân Diệu, người với những dòng thơ mê đắm và ngọt ngào về tình yêu, đã để lại nhiều ấn tượng trong lòng người đọc qua bài thơ 'Thơ duyên'. Bức tranh tình yêu tinh tế và lãng mạn của ông được mở ra qua từng cảm xúc, từng chi tiết trong bài thơ này.
Bài thơ khai mạc với một không gian thuần thúy và lãng mạn, chiều thu như khoác lên mình bức tranh của sự êm đềm và say đắm. Chiều mộng hòa vào nhánh duyên, cây me ríu rít, cặp chim chuyền tạo nên một bức tranh tuyệt vời, làm cho người đọc ngập tràn trong không khí thơ mộng của mùa thu. 'Nhánh duyên' là biểu tượng của sự kết nối tinh tế giữa hai trái tim, nhưng vẫn còn điều gì đó e thẹn và ngần ngại.
Bức tranh thu không chỉ là màu xanh ngọc đẹp như tranh, mà còn là âm thanh của 'động tiếng huyền' khắp nơi khiến cho không gian trở nên sống động và phấn khởi. Từng chi tiết nhỏ như cành cây, làn gió nhẹ nhàng, tiếng chim ríu rít đều được Xuân Diệu diễn đạt một cách tinh tế, làm cho độc giả cảm nhận rõ hương vị của mùa thu trong từng câu thơ.
Con đường nhỏ, gió xiêu xiêu, cành hoang lả lả trở chiều tạo nên một không gian nhẹ nhàng, trữ tình. Buổi chiều đó, trái tim lần đầu rung động trong nỗi thương yêu được diễn đạt một cách ngọt ngào, khiến cho người đọc đắm chìm trong cảm xúc đầy ấn tượng. Cặp vần 'xiêu xiêu' và 'lả lả' như là những nét vẽ tinh tế trên bức tranh thu của Xuân Diệu.
'Em' bước điềm nhiên, không vướng chân, trong khi 'anh' đi lững thững chẳng theo gần. Sự chênh lệch nhẹ nhàng giữa họ như tạo nên một sự hấp dẫn, một mảng hình thuận buồm xuôi gió. 'Vô tâm' nhưng lại đọng lại trong bài thơ dịu, tình cảm như một cặp vần hài hòa. Mỗi câu thơ là một tình tiết nhỏ trong câu chuyện tình nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa của hai người.
Cảnh vật thu lạnh lẽo, mây chiều và cò trên ruộng tạo nên một không gian rộng lớn và trữ tình. Bức tranh cuối cùng với hình ảnh hoàng hôn buông xuống, bầu trời rộng lớn và cánh chim nhỏ nhoi như kết thúc một bản giao hưởng thu tuyệt vời.
'Thơ duyên' của Xuân Diệu không chỉ là một bức tranh tình yêu mà còn là một kiệt tác thơ với những cảm xúc sâu sắc và tinh tế về mùa thu.
3. Bài văn phân tích bài 'Thơ duyên' số 2
Một lời nói đã nói “Xuân Diệu là nhà thơ của tình yêu”. Điều này đúng đúng với cuộc đời ông, từ những khoảnh khắc ban đầu đến những giây phút cuối cùng. Tình yêu không chỉ là niềm vui và hạnh phúc, mà còn là những cảm xúc đậm sâu trong thơ của ông. Thơ của Xuân Diệu thể hiện sự kết hợp tinh tế giữa đam mê cuồng nhiệt của tình yêu trưởng thành và những rung động ngây thơ của tình yêu đầu tiên, như trong bài thơ 'Thơ duyên' từ tập thơ đầu tiên của ông, Thơ thơ. Bài thơ mở đầu với một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp:
Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên
Cây me ríu rít cặp chim chuyền
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá
Thu đến - nơi nơi động tiếng huyền
Bức tranh chiều tuyệt vời như mơ: tiếng ríu rít của chim, màu xanh ngọc của lá cây, và tiếng huyền bí. Vần thơ như một bản nhạc tình yêu rạo rực, làm cho cảnh sắc trở nên tươi tắn:
Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên
Người đọc cảm nhận được hạnh phúc trong từng đoạn thơ. Tình yêu như làn gió ấm áp thổi qua cảnh đẹp:
Cây me ríu rít cặp chim chuyền.
Không chỉ con người mới tận hưởng niềm hạnh phúc, mà cả chim chóc và cây cỏ. Màu xanh ngọc của trời làm cho không gian trở nên sống động:
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá
Thu đến nơi nơi động tiếng huyền
Màu sắc tinh tế, đẹp đẽ mô tả một buổi chiều tràn ngập âm thanh tình yêu:
Con đường nhỏ gió xiêu xiêu
Lả lả cành hoang nắng trở chiều,
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn,
Lần đầu rung động nói thương yêu
Bức tranh nông thôn sống động với con đường nhỏ và tiếng đàn tình yêu:
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn
Lần đầu rung động nỗi thương yêu
Mỗi khoảnh khắc là một cảm xúc, một tình cảm:
Em bước điềm nhiên không vướng chân
Anh đi lững đững chẳng theo gần
Họ giữ khoảng cách, nhưng trong lòng họ lại tràn đầy cảm xúc. Cảm giác của người đọc rõ ràng nhưng tinh tế:
Song đằng sau cái “điềm nhiên không vướng chân” ấy, đằng sau cái “lững đững chẳng theo gần” ấy là tất cả những cảm xúc dâng trào của tình yêu:
Vô tâm - nhưng giữa bài thơ dịu
Anh với em như một cặp vần
Một cặp vần, như làn nhạc êm dịu. Cuộc sống như một bài thơ, và họ như những nốt nhạc:
Mây biếc về đâu bay gấp gấp
Con cò trên ruộng cánh phân vân
Chim nghe trời rộng giang thêm cánh
Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần.
Thời gian trôi đi, nhưng cảm xúc vẫn vương mãi. Cảnh sắc thiên nhiên thay đổi, nhưng tình yêu vẫn giữ nguyên:
Mây biếc về đâu bay gấp gấp
Con cò trên ruộng cánh phân vân
Cảm giác của người đọc bắt đầu thay đổi:
Chim nghe trời rộng giang thêm cánh
Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần
Khúc nhạc tình yêu kết thúc bằng một cảm xúc dịu dàng, êm ái:
Ai hay tuy lặng bước thu êm
Tuy chẳng búng nhăn gạ tô niềm
Trông thấy chiều hôm ngơ ngẩn vậy
Lòng anh thôi đã cưới lòng em
Chiều thu hòa nhạc bước chân của họ, tình yêu bắt đầu từ những trái tim hòa quyện, không cần lời hứa nhưng vẫn rất chặt chẽ:
Có lẽ đây là tình yêu đích thực, biểu hiện của một mối tình lặng lẽ nhưng sâu sắc. Bài thơ là một tác phẩm nghệ thuật, diễn đạt tinh tế những cảm xúc phức tạp của trái tim trước một tình yêu mới mẻ. Tình yêu bắt đầu nhưng hứa hẹn sẽ kéo dài mãi mãi trong trái tim trẻ và có thể là lời tâm sự của nhiều cặp đôi đang bắt đầu cuộc hành trình tình yêu của họ.
4. Phân tích bài thơ 'Thơ duyên' số 5
Tâm hồn thơ của Xuân Diệu mở rộng ra cả đất trời và vũ trụ. Luôn khao khát giao cảm với con người, thiên nhiên và vũ trụ, Thơ Duyên là biểu hiện điều ấy.
Bài thơ không chỉ là tình ca đắm say của Xuân Diệu. Anh và em họ đi xa nhau như người lạ. Em 'điềm nhiên,' anh 'lững thững,' cả hai đều 'vô tâm.'
Duyên ở đây có thể là 'tác hợp cơ trời' của thiên nhiên, vũ trụ và con người. Sự hòa thơ, hòa nhạc âm thầm, mãnh liệt và quyến rũ bắt đầu từ 'buổi ấy lòng ta nghe ý bạn.' Mọi nơi đều chiều mộng, mọi ngóc ngách đều đầy tiếng huyền rộn ràng trong con tim.
Cảnh trong thơ tươi tắn, trong sáng, tình trong thơ hòa hợp nhịp nhàng. Bài thơ vui vẻ, viết về cảnh chiều thu. Mùa thu không buồn bã như thơ truyền thống. Chiều thu của Xuân Diệu là chiều mộng, chiều nhẹ nhàng, chiều thơ mộng. Con người và thiên nhiên hòa quyện, cùng hòa nhạc, giao hòa cảm xúc tự nhiên, như 'một cặp vần' trong bài thơ, 'Lòng anh thôi, đã cưới lòng em.'
Bài thơ là một sự tinh tế của Xuân Diệu về sự sống và cảm nhận về thiên nhiên. Khám phá cái đẹp và niềm vui của mùa thu, ông thấy nó rất thơ mộng: 'Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên,' không khí khô ráo, trời cao và trong xanh, gió rì rào trong lá cành, chim ríu rít, mọi thứ giao hòa cảm xúc tự nhiên.
Niềm vui của mùa thu không ồn ào, mà êm ái dịu dàng. Cần có một tâm hồn lắng nghe, tinh tế và nhạy cảm mới cảm nhận được điều đó. Xuân Diệu như đi giữa một 'bài thơ dịu,' không ồn ào, chỉ 'lững đững' trên đường, lắng nghe bước đi nhẹ nhàng và lặng lẽ của mùa thu: 'Ai hay tuy lặng bước thu êm.'
Bài thơ giúp ta hiểu rõ hơn về tâm hồn yêu đời của Xuân Diệu, khao khát giao cảm với thiên nhiên và con người. Nó là một cảnh thu tươi tắn, trong sáng, dịu dàng, gợi mát tâm hồn. Nó giúp ta mài sắc cảm giác của mình, tinh tế hơn với cuộc sống này trong mỗi khoảnh khắc của đời mình.
5. Phân tích bài thơ 'Thơ duyên' số 4
Mỗi khi nhắc đến Xuân Diệu, hồi tưởng về một thi sĩ sáng tạo với tình cảm sôi nổi, quan sát tinh tế. Trong tác phẩm thơ của ông, sự yêu thương cuộc sống, sự trân trọng mọi khoảnh khắc, của cuộc sống và 'Thơ duyên' là một trong những tác phẩm như vậy. Bài thơ này tinh tế tái hiện sự trôi chảy của thời gian, hồn thu và tình thu được mô tả rõ nét qua bút tài của ông.
'Thơ duyên' là khúc hát đam mê, nhạy cảm với cuộc sống. Từ 'duyên' có thể hiểu là sự kết nối, hòa mình với thiên nhiên, với con người. Xuân Diệu, người nhạy cảm trước vẻ đẹp và là người đa cảm, đặc biệt trân trọng sự thay đổi của thời gian, đặc biệt là sự chuyển động từ hạ sang thu. Bài thơ không chỉ là sự xuất hiện đầu tiên của chủ đề mùa thu, mà còn trong tập 'Thơ thơ', độc giả đã gặp 'nàng thơ' ngây ngô, u sầu trong 'Đây mùa thu tới'. Còn 'Thơ duyên' bắt đầu với những hình ảnh nhẹ nhàng, trong sáng.
'Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên,
Cây me ríu rít cặp chim chuyền.
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá,
Thu đến - nơi nơi động tiếng huyền.'
Nhìn chung, khung cảnh mùa thu trong khổ thơ thứ nhất là một bức tranh trữ tình và lãng mạn. 'Chiều mộng' - không gian lãng mạn, êm dịu, với 'thơ trên nhánh duyên' tạo ra khung cảnh tình cảm. Mọi thứ dường như hạnh phúc, vui mừng, hòa mình vào 'động tiếng huyền'. Cụm từ 'thu đến' như một lời chào vui mừng, đánh thức giấc mơ đã lâu cuối cùng đã trở thành hiện thực.
Khổ thơ tiếp theo, tác giả tinh tế khi kết hợp cảm xúc cá nhân vào trong bức tranh tự nhiên.
'Con đường nhỏ nhỏ gió xiêu xiêu,
Lả lả cành hoang nắng trở chiều.
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn
Lần đầu rung động nỗi thương yêu.'
Từ góc nhìn cao, tác giả đưa không gian xuống gần hơn. Bằng cách sử dụng từ như 'nho nhỏ', 'xiêu xiêu', 'lả lả', ông thể hiện sự dễ thương trên nền nắng chiều. 'Trở' mang lại cảm giác chuyển động, mạnh mẽ hơn. Nếu khổ thơ đầu mang nét huyền bí, ảo diệu, thì khổ thơ này mang đến sự mạnh mẽ, 'đậm nắng'. Trong không khí thu, tác giả gợi nhớ lại lần đầu tiên rung động của mình. Thêm một từ khác kích thích tò mò của độc giả là 'nghe'. 'Nghe' ở đây không chỉ là thính giác, mà còn là cảm nhận, thấu hiểu âm thanh của cuộc sống. Trong tình yêu, 'nghe' chỉ sự thầm thương, phải lòng 'cố nhân'. Đây là cách sử dụng từ nguyên văn của tác giả.
'Em bước điềm nhiên chẳng vướng chân
Anh đi lững đững chẳng theo gần.'
Hình ảnh 'rung động' được diễn đạt rõ ràng hơn. 'Em' bước đi nhẹ nhàng, không chú ý đến người phía sau. 'Anh' đi lững đững, thoải mái. Hai người xa lạ gặp nhau trên con đường nhỏ, nhưng lại gần nhau hơn. Điều này thực sự là duyên phận!
'Vô tâm - nhưng giữa bài thơ dịu,
Anh với em như một cặp vần.'
'Vô tâm' có thể là sự lạnh lùng, xa cách hoặc là sự giao lưu, kết nối. Sự so sánh của Xuân Diệu về chữ 'duyên' làm nổi bật quan điểm của ông về mối quan hệ giữa con người. Đối với ông, sự hòa hợp với thiên nhiên và sự giao duyên giữa con người là quan trọng. Ngay cả khi 'em' bước đi mà không để ý đến người đằng sau, và 'anh' thoải mái nhìn nhẹ chẳng quan tâm, nhưng giữa họ vẫn có một sự kết nối như 'cặp vần' - một sự liên kết không thể tách rời. Một quan điểm về cuộc sống mới mẻ và sâu sắc!
'Mây biếc về đâu bay gấp gấp,
Con cò trên ruộng cánh phân vân.
Chim nghe trời rộng giang thêm cánh,
Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần.'
Khổ thơ cuối cùng mang đến cảnh mùa thu trên không gian rộng lớn. Hoạt động của thiên nhiên dồn dập, nhanh chóng hơn. Từ 'gấp gấp' tạo cảm giác hối hả, thúc đẩy. Tuy nhiên, câu hỏi về nơi mây bay vẫn là một điểm đặc biệt. Cùng với mây, con cò cũng 'phân vân', không biết bay lên cao hay xuống thấp, bay gần hay xa. Chiều thu bắt đầu có chút bâng khuâng, bầu trời trải rộng và còn cánh chim đã 'giang thêm cánh'. Xuân Diệu gán cho chim khả năng 'nghe' như để nó hiểu về bầu trời, cảm nhận thiên nhiên và điều chỉnh để thích nghi. Cách ông sử dụng hình ảnh giới hạn (cánh chim) để biểu đạt vô tận (bầu trời) là một thủ pháp sáng tạo và ý niệm. Độc giả có thể dễ dàng tưởng tượng một con chim không mệt mỏi, đang bay miệt mài trên nền xanh của bầu trời. Và khi chìm sâu vào chiều thu, sương mưa càng nhiều. 'Hoa lạnh' có thể do 'đẫm sương' hoặc do cơn gió. Mùa thu bắt đầu lạnh làm cho độc giả cảm nhận được chút gì đó xao xuyến, bâng khuâng.
Ở khổ thơ cuối cùng, nhân vật trữ tình hồi tưởng về tình đầu tiên của mình, những rung động đầu đời được gắn liền với thiên nhiên. Hình ảnh nhân hóa 'bước thu êm' như sự chuyển động nhẹ nhàng, dịu dàng của mùa thu. Từ 'êm' mang lại cảm giác thoải mái, dễ chịu. Trên nền của mùa thu dịu dàng, 'anh' nhớ lại những cảm xúc khi gặp 'em' - 'lòng anh thôi đã cưới lòng em'. 'Cưới' như một cam kết, cho thấy anh đã đắm chìm trong tình cảm với em và tâm hồn anh chỉ hướng về em. Từ 'cưới' còn ám chỉ mối liên kết, em là 'mảnh ghép' cuối cùng của cuộc đời anh.
Bài thơ 'Thơ duyên' không chỉ xuất sắc về nội dung mà còn ở khía cạnh hình thức. Bên cạnh việc sử dụng từ láy, nhân hóa, từ ngữ đặc sắc, một đặc điểm khác nổi bật là cách ngắt câu. Thông thường ở thơ bảy chữ với bốn câu, dấu chấm thường xuất hiện ở dòng cuối cùng ở mỗi khổ. Nhưng với 'Thơ duyên', sự độc đáo là dòng một và ba kết thúc bằng dấu chấm phẩy, trong khi dòng hai và bốn kết thúc bằng dấu chấm. Nghĩa là hai dòng liên tục tạo thành một câu. Điều này là một chi tiết độc đáo và sáng tạo của Xuân Diệu.
Với bút pháp sôi nổi, tình yêu cuồng nhiệt, và tình yêu sâu sắc, Xuân Diệu đã mô tả một bức tranh của thiên nhiên với nhiều hình ảnh, nhiều sắc thái đặc trưng của mùa thu. Đồng thời, ông cũng kể về sự rung động đầu đời của mình, về sự giao cảm và kết nối giữa con người tưởng chừng xa lạ, nhưng lại được duyên số sắp đặt. Tình duyên nảy nở trong bức tranh thu!
6. Phân tích bài 'Thơ duyên' số 7
Trong cuộc sống này, hãy nghĩ xem có ai không từng trải qua một lần đắm chìm trong tình yêu? Đó là quan điểm của nhà thơ Xuân Diệu, người dành cả cuộc đời để tìm kiếm tình yêu định mệnh. Ông là một nhà thơ tài năng giữa cuộc sống rối ren đầy chữ viết. Nhưng đáng tiếc, người theo đuổi tình yêu đến cuối cùng vẫn không thể trải nghiệm được nó. Tâm hồn mơ mộng và say đắm đó được Xuân Diệu thể hiện rõ trong bài thơ Duyên, với sự kết hợp tinh tế giữa thiên nhiên và con người. Trong những cảm xúc của con người, vẫn còn chứa đựng sự lãng mạn với tình yêu mới bắt đầu.
Chiều thu hòa mình vào dòng thơ duyên
Cây me rì rào với đôi chim đang chuyền
Bầu trời xanh ngọc qua muôn lá
Mùa thu đến - khắp nơi tiếng huyền thoại vang lên
Ngay từ đoạn đầu tiên, chúng ta đã gặp phải một bức tranh thiên nhiên đầy màu sắc. Bức tranh đẹp này được tác giả ghi lại bằng đôi mắt tinh tế, giữ lại khoảnh khắc tuyệt vời nhất. Buổi chiều lãng mạn như trong thơ, chúng ta như cảm nhận được sự ấm áp mềm mại của ánh nắng chiều. Trong thời điểm đó, tiếng chim ríu rít làm tan đi bức tranh yên bình, tạo thêm sự sống. Cây cỏ, những chiếc lá trong mùa lá rơi không chút buồn bã. Dường như nhờ vào đôi chim chuyền, dường như chờ đợi cho đến khi mùa cây mọc, chúng đều tươi tắn và rạng ngời. Đó chính là khoảnh khắc mà thu đã đến, nơi mọi ngóc ngách đều tràn ngập âm thanh diệu kỳ.
Tình yêu bắt đầu nảy nở vào một buổi chiều thu nào đó. Trời đất trở nên lung linh, những âm thanh như một bản tình ca hạnh phúc cho những trái tim đang nồng cháy.
Con đường nhỏ gió nhẹ nhàng
Cành cây rì rào nắng chiều trở đi
Ở buổi ấy, trái tim ta cảm thấy tình bạn
Lần đầu tiên xao động nói lên tình yêu.
Ngoài chút tiếng động nhỏ của đôi chim chuyền trên cành, bức tranh không còn âm thanh khác. Thế nhưng ở đoạn thơ thứ hai, những âm thanh bắt đầu xuất hiện làm cho bức tranh trở nên phong phú và sôi động hơn. Dường như, tác giả đã thổi hồn vào những cảnh vật tĩnh lặng ấy. Những cảnh quen thuộc giờ trở nên khác biệt và đặc sắc hơn. Con đường với gió nhẹ, cành cây trong gió rì rào, trời đã nghiêng chiều. Bức cảnh đó qua đôi mắt của nhà thơ như hồi sinh trong một buổi chiều nắng. Có lẽ, do ngày ấy, tâm trí của chàng trai trở nên hứng khởi, bởi một trái tim khác cùng nhịp đập rộn ràng. Đó là lần đầu tiên yêu thương của cả hai, vì vậy những cảm xúc ấm áp và ngần ngừ làm cho chiều thu trở nên tươi mới.
Em bước đi tự tin không ngừng
Anh đi mạnh mẽ không bao giờ rời xa
Vô tâm – trong bài thơ dịu dàng
Anh và em như một cặp tình nhân.
“Tự tin” và “không ngừng” là hai từ đồng nghĩa. Tuy nhiên, trong một câu thơ, tác giả lại sử dụng cả hai từ này cùng một lúc như muốn nhấn mạnh tâm trạng vô tư không lo lắng của cô gái. Ngược lại, phía sau, chàng trai có vẻ hơi lúng túng. Tuy nhiên, anh vẫn bám theo, làm cho cảnh vật về đôi tình nhân trở nên lãng mạn. Nhưng ngay sau đó, tác giả nhấn mạnh từ “vô tâm”. Giữa một bức tranh đẹp như vậy, nhưng hai người lại lạc quan vô tâm, không cùng một tâm hồn. Chẳng cần đợi khán giả suy nghĩ, ngay trong những câu tiếp theo, chàng trai phủ nhận sự “không hợp” của đối phương. Trong một bài thơ êm dịu như buổi chiều thu, khi mọi thứ trở nên dịu dàng, hai người như một cặp tình nhân trong bài thơ. Cặp vần chính là bí mật đằng sau bức tranh, vì vậy so sánh của Xuân Diệu khẳng định sự hòa hợp tuyệt vời của đôi trẻ nam nữ.
Mây xanh về đâu bay vút cao
Con cò trên ruộng cánh phân vân
Chim nghe trời rộng lớn càng mở rộng cánh
Hoa lạnh chiều thưa sương giọt rơi dần.
Sau đoạn tình cảm của cả hai, bây giờ thiên nhiên xung quanh làng quê bình thường trong mắt tác giả trở nên đa dạng và phức tạp. Thiên nhiên trong khổ thơ này trở nên “dồn dập”. Hình ảnh mây xanh, con cò, chim và hoa lạnh trở nên sống động và đầy tình cảm hơn. Dường như trong tâm trạng người đang yêu, mọi thứ trở nên đặc biệt như vậy. Không có linh tinh nhỏ nhất cũng được tác giả đưa vào trong buổi chiều thu đầy “tình”.
Ai hay đi êm đềm trong chiều thu
Chẳng bao giờ tỏ ra nghèo nàn và lạc quan
Nhìn thấy chiều hôm đẹp đẽ như thế
Trái tim anh thôi đã quyết định thuộc về em.
Trong ánh nắng nhẹ nhàng, con người bước đi êm đềm. Nếu một mình, thật là tiếc nuối cho cảnh đẹp thơ mộng. May mắn là tác giả có một người đi cùng, chứng kiến sự đẹp đẽ của trời đất. Có lẽ tâm trí của chàng trai bỗng trở nên hứng khởi, bởi một trái tim khác cùng nhịp đập hồn nhiên. Đó chính là lần đầu tiên tình yêu của cả hai, vì vậy những cảm xúc ấm áp và ngần ngừ khiến cho chiều thu trở nên tươi mới.
Lý do bài thơ được đặt tên là “Thơ Duyên” là vì một duyên phận bất ngờ nảy nở trong mùa thu đẹp. Cả cảnh đẹp của thu và tình yêu của đôi trẻ đã khiến cho trái tim của nhà thơ tràn ngập cảm xúc. Mối duyên đó bất ngờ trở thành một tác phẩm nghệ thuật, tinh tế nở rộ như một bức tranh tĩnh. Thơ Xuân Diệu chính là điều đó, khiến cho con người yêu đời hơn, tin tưởng hơn vào một tình yêu mãnh liệt nhưng lại dịu dàng.
7. Phân tích chi tiết bài 'Thơ duyên' số 6
Xuân Diệu, ông vua của những cảm xúc mãnh liệt, đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng độc giả với tập thơ thú vị Thơ duyên. Những dòng thơ dịu dàng này không chỉ là về tình yêu, mà còn về sự yêu thương cuộc sống, về vẻ đẹp hài hòa ở mọi góc cạnh của thế giới. Tác phẩm nói về duyên, về sự hòa mình giữa vũ trụ, đất trời, cây cỏ, và con người.
Lần một nhìn nhận đẹp:
Chiều mộng hoà thơ trên nhánh duyên.
Cây me ríu rít cặp chim chuyền
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá,
Thu đến nơi nơi động tiếng huyền
Thời điểm này, mọi vật trở nên kỳ diệu và hài hòa. Cặp chim hòa mình vào khung cảnh tuyệt vời, làn gió xiêu lãng đãm lá cây, và bầu trời xanh ngọc rực rỡ. Mối liên kết giữa những yếu tố này tạo nên một bức tranh tuyệt vời, hòa quyện với âm thanh của chim ríu rít. Tất cả hòa mình thành một, tạo nên vẻ đẹp tột bậc của sự duyên hòa.
Nhưng đằng sau sự hòa hợp ấy là điều huyền bí:
Thu đến nơi nơi động tiếng huyền
Âm thanh huyền bí của vũ trụ chi phối mọi vật, làm cho mọi thứ trở nên đẹp đẽ hơn. Nghe tiếng huyền ấy, nhà thơ quan sát xung quanh:
Con đường nho nhỏ gió xiêu xiêu
Là lá cành hoang nắng trở chiều
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn
Lần đầu rung động nỗi thương yêu.
Con đường nhỏ trở nên đẹp hơn, gió chiều nhẹ nhàng và ý bạn nói lên trong trái tim. Đây không chỉ là cảnh đẹp của thiên nhiên mà còn là cảm xúc của trái tim, một nỗi thương yêu xuất phát từ sự hòa mình với môi trường.
Em bước điềm nhiên không vướng chân,
Anh đi lững thững chẳng theo gần,
Bước đi như làng nhàng giữa không gian của thu. Anh và em như một cặp vần hoàn hảo, tạo nên sự hòa hợp trọn vẹn trong một bài thơ dịu dàng. Một sự tương hợp tuyệt vời của ngôn từ và âm thanh.
Nhìn ra vạn vật xung quanh, mọi thứ đều thay đổi:
Mây biếc về đâu bay gấp gấp
Con cò trên ruộng cánh phân vân
Chim nghe trời rộng giang thêm cánh
Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần
Đám mây bay nhanh, con cò phân vân, và cây cỏ, hoa lá đều như có linh hồn, có cảm xúc. Tất cả đều trở nên sống động và xao lạc, là biểu hiện của sự hòa hợp tuyệt vời.
Ai hay tuy lặng bước thu êm
Tuy chẳng búng nhăn gạ tô niềm
Trông thấy chiều hôm ngơ ngẩn vậy
Lòng anh thôi đã cưới lòng em
Bước đi êm ả giữa bức tranh thu, nhưng điều kỳ diệu là tâm trạng anh đã cưới lòng em. Sự hòa hợp tự nhiên và tuyệt vời khiến cho mỗi khoảnh khắc trở nên quý giá và đẹp đẽ.
8. Phân tích bài 'Thơ duyên' số 9
Xuân Diệu, trong những bản hợp xướng về cuộc sống, khiến người đọc say đắm với 'Thơ duyên', tác phẩm nhẹ nhàng, dịu dàng, thánh thiện. Tiêu biểu cho sự ngọt ngào, tinh tế của thơ không phải là tình yêu tình, mà là thơ yêu cuộc sống. 'Thơ duyên' là hương vị dịu dàng, êm đềm, thăng trầm cảm xúc khi thưởng thức vần thơ của 'Ông hoàng thơ tình Việt' - Xuân Diệu.
Huy Cận có một nhận định thú vị: 'Những người yêu nhau thường xuất hiện giữa thiên nhiên... đó là quy luật - chỉ có kích thước của vũ trụ mới đo được vô tận của xúc động tình yêu.' Có lẽ vì thế, Xuân Diệu, thi sĩ tài năng, mơ mộng lần đầu rung động trong không gian thơ mộng này:
'Chiều mộng hòa thơ trên nhành duyên,
Cây me ríu rít cặp chim chuyền.
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá,
Thu đến - nơi nơi động tiếng huyền.'
Hòa hợp tuyệt vời, sự kết hợp của thiên nhiên và cảm xúc, một buổi chiều mơ mộng, bầu trời trong xanh, làn gió nhẹ mơn man cành lá. Cặp đôi chim 'ríu rít' tạo ra những âm thanh tươi tắn, vui vẻ. Màu xanh tinh khôi rực rỡ. 'Da trời xanh ngắt' của cụ Tam Nguyên Yên Đổ Nguyễn Khuyến trở thành 'xanh ngọc' trong ánh nhìn tinh tế của Xuân Diệu. Cảm nhận này cũng có thể thấy trong bức tranh thôn Vĩ của Hàn Mặc Tử:
'Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc.'
(Thôn Vĩ Dạ)
Trong khổ thơ này, đường nét, màu sắc, âm thanh hòa quyện với tâm hồn, thấy rằng: 'Thu đến - nơi nơi động tiếng huyền.' Tiếng thu như âm thanh 'huyền', cũng là âm thanh huyền bí của vũ trụ, của con người. Quan niệm về sự hữu tình của thiên nhiên được Xuân Diệu nhấn mạnh nhiều lần trong thơ của mình:
'Một tối bầu trời đắm sắc mây
Cây nghiêng xuống cánh hoa gầy
Hoa nghiêng xuống cỏ trong khi cỏ
Nghiêng xuống vườn xuân một tối đầy.'
Trong 'Đây mùa thu tới', Xuân Diệu thể hiện sự buồn bã, chán chường, lan tỏa cả vào thiên nhiên:
'Mây vẩn tầng không chim bay đi
Khí trời u uất hận chia ly
Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
Tựa của nhìn xa nghĩ ngợi gì.'
Ngược lại, chiều trong 'Thơ duyên' không có vẻ buồn, chán nản, ngược lại, rất trẻ trung, hồn nhiên. Cảnh vật trở nên hồn nhiên với âm thanh ngây ngất của mùa thu:
'Con đường nhỏ nhỏ gió xiêu xiêu,
Lả lả cành hoang nắng trở chiều.'
Từ 'nhỏ nhỏ' khiến con đường trở nên đáng yêu, gió xuôi chảy, 'cành hoang' nảy nót với 'nắng chiều'. Tất cả tạo nên sự hoàn mĩ, mơ hồ và thơ mộng của trời đất, vũ trụ. Con đường, cành lá và cả nắng gió của trời đất đều là hình ảnh có linh hồn, tâm hồn bởi:
'Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn,
Lần đầu rung động mỗi thương yêu.'
Tất cả những điều dễ thương, thơ mộng trong trên đều có 'lần đầu rung động nỗi thương yêu'. Cảm xúc nhẹ nhàng, 'lần đầu tiên' đó vẫn vang mãi trong lòng mỗi người. Nhân vật chính bắt đầu xuất hiện trong bức tranh chậm rãi:
'Em bước điềm nhiên không vướng chân,
Anh đi lững thững chẳng theo gần.
Vô tâm - nhưng giữa bài thơ dịu,
Anh với em như một cặp vần.'
'Anh' và 'em', chúng ta dạo bước cùng nhau trong một buổi chiều ấn tượng như vậy sao? Chúng ta không quen biết, chưa từng nói chuyện nhưng dường như đã có Duyên trời định. 'Anh' nghe tiếng bước chân trong lòng, từng bước, vang lên khao khát được bên em mãi mãi trên con đường dài phía trước. Không cần sự sắp đặt, không cần dự định, lòng anh đã thuộc về em, hình bóng kiều diễm, nàng có biết không?
'Thơ duyên' chính là điều ấy, vì như câu 'Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, Vô duyên đối diện bất tương phùng.' Thơ của Xuân Diệu nói về tình yêu cuộc sống, yêu thiên nhiên, khiến chúng ta yêu đời và mong muốn gần nhau hơn. Những cảm xúc nhẹ nhàng và quan sát tinh tế của hồn thơ nhạy cảm Xuân Diệu trong 'Thơ duyên' mang đến niềm vui mới, sự thoải mái. Hãy cảm ơn Xuân Diệu, đã làm đẹp thêm cuộc sống này.
9. Phân tích 'Thơ duyên' số 8
Xuân Diệu, một linh hồn thơ mãnh mẽ, sôi nổi, không bao giờ khép kín, luôn mở lòng với đất trời và cuộc sống. Đó là tâm hồn đam mê sống, yêu thương, khao khát hòa mình với đời, với tạo vật và con người. Giữa những bài thơ buồn trước Cách mạng tháng Tám, 'Thơ duyên' hiện lên như một điểm sáng, tươi mới, tràn đầy niềm vui và thể hiện niềm giao cảm mãnh liệt. Bài thơ không chỉ là tình yêu, mà còn là sự giao hòa, tương giao màu nhiệm của vũ trụ, cỏ cây và con người.
Chiều thu dưới ánh nhìn của chàng trai trẻ đầu tiên rung động trước nỗi thương yêu, tâm hồn tràn ngập yêu thương. Đôi mắt xanh non nhìn thấy sức sống hiện lên khắp cõi đời, thắm đượm tình yêu đằm thắm, tươi tắn và hồn nhiên như có duyên với nhau. Cảnh và tình trong bài thơ hòa quyện như một bản hòa nhạc nhẹ nhàng, có duyên nợ với nhau:
“Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên
Cây me ríu rít cộp chim chuyền
Đổ trời xanh ngọc qua muốn lá
Thu đến – nơi nơi động tiếng huyền”
Một sự hòa hợp tuyệt vời: buổi chiều mộng mơ, bầu trời trong xanh và nhẹ nhàng, những cành cây mềm mại, yếu đuối nhưng đầy duyên. Cặp chim ríu rít chuyền trên những cành me, gắn bó trong tình yêu đầm ấm, vui tươi. Chiều thu đó không tàn tạ, mà duyên dáng, giản dị, dịu dàng và quyến rũ. Ánh sáng tràn ngập xanh ngọc qua muôn ngàn lá, không khí dễ chịu, tạo nên không gian tươi tắn, vui vẻ.
Con đường, cành lá và cà nắng gió của đất trời như hòa mình trong những hình ảnh có hồn, có tâm trạng. Mùa thu trong bài thơ không ồn ào, mà tươi tắn, trẻ trung và yêu đời. 'Em' và 'anh' có vẻ không quen biết nhau, nhưng tự nhiên lại đi sóng đôi với nhau như 'một cập vần', tạo nên một bức tranh của tình yêu cuộc sống trong cảnh vật đã hòa quyện.
“Em bước điểm nhiên không vướng chân
Anh đi lững đững chẳng theo gần
Vô tâm - nhưng giữa bài thơ dịu
Anh với em như một cập vần”
Đi giữa đất trời, như đi giữa chốn dịu êm - một bài thơ dịu nhẹ, chỉ 'lững đững' để lắng nghe những bước đi nhẹ nhàng của mùa thu. 'Anh' và 'em' dù chưa quen biết, nhưng có vẻ cần một sự kết nối, sự gắn bó, có 'phải lòng nhau'. Nhà thơ lắng nghe những bước đi nhẹ nhàng của mùa thu, và tình người cũng dịu dàng như cái dịu dàng của mùa thu. Tình trong 'Thơ duyên' không chỉ là tình yêu, mà là sự hòa nhạc của cuộc sống, sự khao khát giao cảm với đời, với mọi người.
Đọc 'Thơ duyên', ta cảm nhận được tâm hồn hồn nhiên, vui tươi và niềm yêu say cuộc sống của Xuân Diệu. Bức tranh thu trong bài thơ không chỉ đẹp, mà còn là niềm yêu thương quý trọng những điều mà cuộc sống mang lại.