1. Bài văn cảm nhận tác phẩm 'Những ngôi sao xa xôi' - mẫu 4
Trong giai đoạn kháng chiến chống Mỹ, con đường Trường Sơn, với bom đạn rải rác khắp nơi, đã trở thành một biểu tượng huyền thoại. Tại đây, những câu chuyện anh hùng về các chiến sĩ và những cô gái thanh niên xung phong dũng cảm, hồn nhiên đã được ca ngợi, như trong bài thơ của Phạm Tiến Duật. Nhà văn Lê Minh Khuê, lấy cảm hứng từ những hình ảnh đó, đã sáng tác truyện ngắn đặc sắc 'Những ngôi sao xa xôi'.
Viết vào năm 1971, khi cuộc kháng chiến đang căng thẳng, truyện 'Những ngôi sao xa xôi' phản ánh chân thực tinh thần dũng cảm và cuộc sống gian khổ của những cô gái thanh niên xung phong. Những nhân vật trong truyện đại diện cho phẩm chất cao quý của thế hệ trẻ Việt Nam trong cuộc chiến chống Mỹ.
Những cô gái trinh sát mặt đường, gồm Phương Định, Nho và chị Thao, sống trong một cái hang dưới chân cao điểm, nơi máy bay Mỹ thường xuyên tấn công. Họ làm công việc nguy hiểm, phải kiểm tra và xử lý bom đạn trên tuyến đường trọng điểm. Dù công việc đầy rủi ro và cái chết luôn hiện diện, nhưng họ đã biến những nhiệm vụ nguy hiểm thành công việc hàng ngày.
Phương Định, cô gái nhạy cảm và mơ mộng, là nhân vật nổi bật nhất. Cô giữ trong lòng những kỷ niệm đẹp về Hà Nội và tuổi học trò, điều này giúp cô duy trì sự hồn nhiên và tinh thần lạc quan giữa chiến trường khốc liệt. Dù đã quen với nguy hiểm, cô vẫn giữ được sự mơ mộng và niềm tin vào tương lai.
Phương Định còn quan tâm đến hình thức và tự hào về vẻ đẹp của mình. Cô không thể hiện tình cảm cá nhân nhưng thể hiện sự quan tâm sâu sắc đối với đồng đội và những chiến sĩ khác. Cô luôn sẵn sàng giúp đỡ và chăm sóc đồng đội, đồng thời thể hiện lòng dũng cảm và tinh thần trách nhiệm trong công việc mạo hiểm.
Truyện làm nổi bật tâm hồn trong sáng, mơ mộng và tinh thần dũng cảm của các cô gái thanh niên xung phong, cho thấy họ sống và chiến đấu trong điều kiện khắc nghiệt nhưng vẫn lạc quan và yêu đời. “Những ngôi sao xa xôi” không chỉ ghi lại hình ảnh đẹp của thế hệ trẻ Việt Nam mà còn là biểu tượng của tinh thần anh hùng và sự hy sinh.
Tóm lại, truyện của Lê Minh Khuê không chỉ tái hiện những chiến công thầm lặng mà còn là một bài ca anh hùng, khiến ta cảm nhận được hào khí và sự tỏa sáng của những ngôi sao trong quá khứ.
2. Bài viết cảm nhận về tác phẩm 'Những ngôi sao xa xôi' - mẫu 6
Trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ, rất nhiều tác phẩm văn học đã ca ngợi những người lính cứu quốc. Họ luôn tràn đầy tinh thần chiến đấu chống quân thù, nghiêm túc và nhanh nhẹn trong công việc, nhưng cũng vô cùng hoạt bát và lạc quan. Câu chuyện tôi yêu thích nhất là về các cô gái thanh niên xung phong lấp hố bom trong truyện 'Những ngôi sao xa xôi'. Đó là cuộc sống của ba cô gái Định, Nho và Thao trên tuyến đường Trường Sơn đầy bom đạn.
Ba cô gái trong truyện là thành viên của tổ trinh sát mặt đường. Họ gắn bó với nhau trong mọi công việc và cuộc sống. Những khó khăn và vất vả đã giúp họ hiểu nhau hơn và trở nên gắn bó hơn. Công việc của họ cực kỳ nguy hiểm: lấp đất vào hố bom đã nổ và phá bom chưa nổ để đảm bảo đường cho xe tải. Họ luôn phải đối mặt với hiểm nguy và căng thẳng hàng ngày.
Trong hoàn cảnh đó, điều khiến chúng ta xúc động là sự hồn nhiên và ngây thơ của các cô gái dù đang ở tuổi thanh xuân tươi đẹp. Thao, người chị cả, thích chép lời bài hát và hát nghêu ngao dù có sai lời, sợ máu và vắt. Nho, cô gái nhỏ nhắn, yêu thích thêu thùa và kẹo, có vẻ dịu dàng nhưng cũng gan góc. Phương Định, cô gái Hà Nội xinh xắn, với hai bím tóc và cái cổ cao, là người dũng cảm và quyết đoán.
Phương Định thường xuyên phá bom, dù có lúc lo lắng về cái chết nhưng vẫn tập trung vào công việc. Tác giả miêu tả chi tiết tâm trạng cô khi làm việc. Xung quanh là không khí căng thẳng, và cô luôn điều chỉnh cử chỉ của mình để phù hợp với sự quan sát của các anh lính cao xạ.
Khi tiếp cận quả bom, tác giả miêu tả rất chi tiết tình hình. Công việc hàng ngày của Định thường xuyên đối mặt với nguy hiểm, nhưng các cô vẫn tiếp tục công việc với sự phi thường và đáng khâm phục. Sự ác liệt của chiến trường không làm mất đi sự hồn nhiên và vui tươi của ba cô gái.
Đặc biệt là Định, cô luôn giữ một tâm hồn nhạy cảm và mơ mộng, thích hát và thường nghĩ về quê hương. Mặc dù có nhiều người để ý, cô chỉ mỉm cười mà không trả lời, nhưng trong lòng cô, những người mặc quân phục với sao trên mũ là những người đẹp nhất, thông minh, can đảm và cao thượng.
Truyện 'Những ngôi sao xa xôi' kể theo ngôi thứ nhất, với ngôn ngữ sinh động và trẻ trung, cùng nghệ thuật miêu tả tâm lý chính xác, đã tạo nên những giá trị rõ ràng. Câu chuyện về các cô gái trinh sát vẫn mãi đọng lại trong lòng mỗi người chúng ta.
3. Bài viết cảm nhận về tác phẩm 'Những ngôi sao xa xôi' - mẫu 5
Trong giai đoạn cuối của cuộc kháng chiến chống Mỹ, Lê Minh Khuê đã để lại dấu ấn sâu đậm trong nền văn học với những tác phẩm tiêu biểu, trong đó “Những ngôi sao xa xôi” nổi bật nhất. Câu chuyện diễn ra trên tuyến đường Trường Sơn, nơi các thanh niên xung phong đối mặt với cuộc sống và chiến đấu đầy cam go. Lê Minh Khuê đã mang đến một cái nhìn tươi mới về tuổi trẻ Việt Nam anh hùng qua câu chuyện của ba cô gái: Phương Định, Nho và chị Thao.
Truyện miêu tả cuộc sống và công việc của ba thanh niên xung phong làm nhiệm vụ trinh sát mặt đường trong những năm tháng chống Mỹ. Họ sống trong một cái hang ở khu vực trọng điểm, quan sát máy bay địch, đo khối lượng đất đá để lấp hố bom, và thực hiện các công việc nguy hiểm khác. Mặc dù phải đối mặt với cái chết hàng ngày, họ vẫn giữ được niềm vui và sự hồn nhiên của tuổi trẻ, gắn bó với nhau và yêu thương dù mỗi người một cá tính.
Trong một lần phá bom, Nho bị thương và hai người đồng đội đã tận tình chăm sóc cô. Một trận mưa đá bất chợt làm Phương Định hồi tưởng và khao khát về quá khứ. Từ cuộc sống và chiến đấu của ba cô gái trên tuyến đường Trường Sơn, tác phẩm hiện lên vẻ đẹp rạng ngời của con người trong chiến tranh, phản ánh tâm hồn của tuổi trẻ Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống Mỹ.
Họ là thế hệ thanh niên xung phong tuổi đời còn rất trẻ, rời xa gia đình và mái trường để tham gia chiến đấu cho Tổ quốc. Họ hi sinh tuổi thanh xuân và sẵn sàng hy sinh máu xương để thực hiện lý tưởng cao đẹp. Mặc dù chiến trường đầy gian khổ, họ vẫn giữ được vẻ hồn nhiên và yêu đời, trở thành biểu tượng của những cô gái mở đường thời kỳ kháng chiến chống Mỹ.
Họ đều sở hữu những phẩm chất chung của chiến sĩ thanh niên xung phong: tinh thần trách nhiệm cao, lòng dũng cảm và tình đồng đội gắn bó. Trong thực tế chiến đấu, ba cô gái đều thể hiện sự dũng cảm, trách nhiệm và sẵn sàng hoàn thành nhiệm vụ bất kể nguy hiểm. Họ luôn bình tĩnh, chủ động và lạc quan trong cuộc sống, dù chiến trường căng thẳng, tiếng hát của họ vẫn vang lên trong hang.
Đồng đội của họ rất gắn bó và hiểu nhau. Phương Định lo lắng khi chị Thao và Nho đi trinh sát. Khi Nho bị thương, Phương Định và chị Thao đã chăm sóc cô như chị em ruột. Cả ba cô gái đều có nội tâm phong phú, thích làm đẹp cho cuộc sống ngay cả trong hoàn cảnh khó khăn. Nho thích thêu thùa, chị Thao chăm chép bài hát, và Phương Định yêu thích ngắm mình trong gương và hát.
Ba cô gái đều có những nét tính cách riêng biệt. Nho là cô gái xinh xắn và hồn nhiên, nhưng cũng dũng cảm trong chiến đấu. Chị Thao là tổ trưởng, có những ước mơ thực tế nhưng cũng không thiếu khát khao tuổi trẻ, trong công việc chị cương quyết nhưng lại rất sợ máu. Phương Định là cô học sinh thành phố nhạy cảm, thích mơ mộng và luôn sống với kỷ niệm của mình.
Thông qua ba nhân vật này, Lê Minh Khuê đã khắc họa vẻ đẹp anh hùng và tâm hồn phong phú của tuổi trẻ Việt Nam trong thời chiến. Câu chuyện không tô vẽ mà miêu tả chân thực, cá thể hóa các nhân vật bằng những hình ảnh đời thường. Họ từ cuộc đời bước vào trang sách, trở thành những ngôi sao trên bầu trời Trường Sơn.
Qua những thử thách và gian khổ, câu chuyện phản ánh vẻ đẹp tinh thần của tuổi trẻ Việt Nam. Chiến tranh không thể xóa nhòa vẻ đẹp tươi trẻ và ý chí anh hùng của con người. Phương Định, Nho và Thao là hình ảnh tiêu biểu cho thế hệ trẻ Việt Nam thời chống Mỹ cứu nước.
Hình ảnh ba cô thanh niên xung phong trong tác phẩm của Lê Minh Khuê để lại ấn tượng sâu đậm về vẻ đẹp lung linh của những ngôi sao xa xôi. Điều này khiến ta nhớ đến ý thơ của Lâm Thị Mĩ Dạ trong “Khoảng trời hố bom”:
“Đêm đêm tâm hồn em tỏa sáng
Những vì sao ngời chói lung linh”.
Nhà văn Lê Minh Khuê đã có cái nhìn đẹp và lãng mạn về cuộc sống chiến tranh, về con người trong chiến tranh. Chiến tranh có thể mang đến đau thương, nhưng không thể hủy diệt vẻ đẹp tâm hồn tươi xanh của tuổi trẻ và chủ nghĩa anh hùng cách mạng Việt Nam.
4. Bài viết cảm nhận về tác phẩm 'Những ngôi sao xa xôi' - Mẫu 7
Lê Minh Khuê, sinh năm 1949, là một trong những nhà văn nữ hiếm hoi trên văn đàn Việt Nam, nổi bật với vai trò của một người lính chiến. Các tác phẩm của bà chủ yếu xoay quanh cuộc chiến ác liệt của các thanh niên trẻ tuổi trên tuyến đường Trường Sơn trong những năm cuối của cuộc kháng chiến chống Mỹ. Sau năm 1975, bà chuyển sang viết về con người và xã hội trong thời đại mới. Ngay từ những năm đầu mới sáng tác, Lê Minh Khuê đã gây ấn tượng mạnh với giọng văn giàu trải nghiệm, đặc biệt trong việc miêu tả chiến tranh với một phong cách sắc bén và chân thực. Tác phẩm đầu tay của bà, 'Những ngôi sao xa xôi', không chỉ đánh dấu tên tuổi của bà mà còn làm nổi bật hình ảnh các nữ thanh niên xung phong dũng cảm với tâm hồn tươi đẹp giữa chiến trường khốc liệt.
Tác phẩm được viết năm 1971, khi cuộc kháng chiến chống Mỹ đang ở giai đoạn căng thẳng nhất, nhấn mạnh phẩm chất và tâm hồn của ba nữ thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn. Mặc dù các nhà văn cùng thời như Phạm Tiến Duật hay Thúy Bắc cũng viết về hình ảnh các cô gái trẻ trung và lãng mạn, Lê Minh Khuê lại mang đến một phong cách riêng, tinh tế và sâu sắc, tập trung vào đời sống và nội tâm của nhân vật. Cô theo đuổi cảm hứng lãng mạn và khuynh hướng sử thi, làm nổi bật vẻ đẹp nội tâm của người lính hơn là khai thác đau thương trong chiến đấu.
Câu chuyện xoay quanh ba nữ thanh niên xung phong sống trong điều kiện khắc nghiệt, với chị Thao, Nho và Phương Định đảm nhận những nhiệm vụ nguy hiểm như phá bom và đo khối lượng đất đá sau khi bom nổ. Cuộc sống của họ được miêu tả chân thực, với những tình huống hiểm nguy và sự dũng cảm cần thiết để hoàn thành nhiệm vụ. Họ là những cô gái từ Hà Nội, mang trong mình lòng yêu nước, tinh thần trách nhiệm cao, và sẵn sàng hy sinh vì tuyến đường Trường Sơn. Mặc dù phải đối mặt với chiến tranh ác liệt, họ vẫn giữ được nét đẹp nữ tính và mơ mộng, thể hiện qua những sở thích cá nhân như thêu thùa, yêu âm nhạc, và mơ mộng.
Phương Định, nhân vật chính, là cô gái nhạy cảm, hồn nhiên, và thường mơ mộng về quê hương và gia đình. Dù có vẻ đẹp không quá xuất sắc, nhưng sự tự tin và lòng yêu bản thân làm nổi bật nhân vật. Tác giả chú trọng vào vẻ đẹp nội tâm của Định, nhấn mạnh sự kiên cường và lòng dũng cảm của cô trong công việc phá bom. Cô cũng thể hiện sự quan tâm sâu sắc đến đồng đội và là hình mẫu của một chiến sĩ trẻ với lý tưởng cao đẹp.
Nho, mặc dù trẻ trung và hồn nhiên, lại có tâm hồn quả cảm và kiên định. Cô luôn sẵn sàng hy sinh vì Tổ quốc, với những nét tính cách trưởng thành và lòng dũng cảm. Chị Thao, người lớn tuổi hơn, khác biệt với tính cách thực tế và trưởng thành. Sự bình tĩnh và kinh nghiệm chiến đấu của chị làm nổi bật sự trưởng thành, trong khi vẫn giữ được nét nữ tính qua những chi tiết chăm sóc bản thân.
Truyện ngắn 'Những ngôi sao xa xôi' không chỉ là một bức tranh chân thực về cuộc sống chiến đấu của các nữ thanh niên xung phong mà còn là tác phẩm thể hiện sâu sắc vẻ đẹp tâm hồn và lý tưởng cao đẹp của họ. Qua phong cách lãng mạn và sử thi, Lê Minh Khuê đã khắc họa rõ nét hình ảnh thế hệ thanh niên xung phong trong những năm cuối của cuộc kháng chiến chống Mỹ.
5. Bài viết cảm nhận về tác phẩm 'Những ngôi sao xa xôi' - ví dụ 9
Cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước của dân tộc, đặc biệt là sự đóng góp của thế hệ trẻ trong thời kỳ chiến tranh ác liệt, là một chủ đề lớn trong văn học với nhiều tác giả và tác phẩm nổi bật. Nữ nhà văn Lê Minh Khuê đã góp thêm tiếng nói vào chủ đề này qua tác phẩm truyện ngắn 'Những ngôi sao xa xôi'.
Truyện ngắn 'Những ngôi sao xa xôi' mang đến một cái nhìn chân thực và sâu sắc về hoàn cảnh sống và công việc của các cô gái thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn, từ đó khơi dậy nhiều cảm xúc trong mỗi chúng ta. Những ai đã đọc tác phẩm sẽ không thể quên những câu văn và hình ảnh sống động mà tác giả đã khắc họa: 'Con đường bị đánh lở loét, với màu đất đỏ và trắng lẫn lộn. Hai bên đường không có lá xanh, chỉ còn những thân cây khô cháy, những cây nhiều rễ nằm lăn lóc và các tảng đá to. Một vài thùng xăng hoặc phần ô tô méo mó, han gỉ nằm trong đất.'
Dù số lượng hình ảnh không nhiều, nhưng chúng đủ để giúp ta hiểu rõ về nơi mà các cô gái đã sống và làm việc, nơi mà hiểm nguy và dữ dội của trận chiến tập trung. Đây là khu vực thường xuyên hứng chịu các trận mưa bom bão đạn trong cuộc chiến khốc liệt, và công việc của các cô gái là cực kỳ nguy hiểm: họ phải di chuyển trên cao điểm giữa ban ngày, 'ước lượng khối lượng đất đá lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phá bom.' Công việc vất vả và nguy hiểm này không chỉ đòi hỏi tinh thần trách nhiệm và sự dũng cảm mà còn góp phần quan trọng vào thành công của cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước.
Không chỉ mô tả chân thực hoàn cảnh sống và công việc, tác phẩm còn đi sâu vào phân tích vẻ đẹp tâm hồn của ba cô gái thanh niên xung phong, phản ánh vẻ đẹp của thế hệ trẻ Việt Nam thời bấy giờ. Ba cô gái - chị Thao, Nho và Phương Định - đều có những điểm chung như tuổi trẻ, sự kiên cường, dũng cảm, tinh thần trách nhiệm và tận tụy với công việc.
Dù công việc luôn đầy thử thách và hiểm nguy, họ vẫn làm việc một cách tự nguyện, sẵn sàng hi sinh bản thân để hoàn thành nhiệm vụ: 'Tôi một quả bom trên đồi. Nho hai quả dưới lòng đường. Chị Thao một quả dưới cái chân hầm ba - ri - e cũ.' Họ còn thể hiện tình đồng đội gắn bó thắm thiết và tinh thần lạc quan, yêu đời. Họ sống hòa hợp, hiểu biết về sở thích của nhau, lo lắng và quan tâm từng chút một. Họ có tâm hồn phong phú, đáng yêu và đầy mơ mộng, dù công việc khó khăn và nguy hiểm, họ vẫn lạc quan: 'Chúng tôi bị bom vùi luôn. Khi bò trên cao điểm, chỉ thấy hai con mắt lấp lánh cười: Hàm răng trắng khuôn mặt nhem nhuốc - 'Những con quỷ mắt đen'.'
Bên cạnh những điểm chung, mỗi cô gái còn có một cá tính riêng biệt. Nho là cô gái xinh xắn, dễ thương, với vẻ ngoài nhẹ nhàng như 'một que kem trắng', và 'cái cổ tròn cùng những cúc áo nhỏ nhắn.' Cô còn mang vẻ hồn nhiên trẻ con: 'vừa tắm dưới suối lên, quần áo ướt, Nho ngồi đòi ăn kẹo' nhưng trong công việc cô rất dũng cảm. Chị Thao, tổ trưởng, lại là người dày dạn, trưởng thành hơn trong suy nghĩ về tương lai, nhưng vẫn mang trong mình khát khao của tuổi trẻ qua những chi tiết như 'áo lót của chị nào cũng thêu chỉ màu' và 'chị thường tỉa đôi lông mày nhỏ như cái tăm.'
Chị Thao còn yêu thích ghi chép lời bài hát, có ba cuốn sổ chỉ để chép lời và thường chép trong thời gian rảnh. Ở chị Thao, ta thấy sự bình tĩnh và bản lĩnh trong xử lý công việc, luôn thản nhiên trước mọi khó khăn, nhưng lại sợ máu và vắt: 'thấy máu, thấy vắt là chị nhắm mắt lại, mặt tái mét.' Đặc biệt, nhân vật Phương Định để lại ấn tượng sâu sắc. Cô gái Hà Nội nhiều mơ mộng, có những tháng ngày tuổi thơ yên bình bên mẹ trước chiến tranh, những kỉ niệm tuổi thơ là động lực giúp cô hoàn thành nhiệm vụ trên tuyến đường Trường Sơn. Phương Định còn rất thích hát, tự tin về bản thân với hình ảnh 'một cô gái khá' và 'hai bím tóc dày, tương đối mềm, một cái cổ cao và kiêu hãnh như đài hoa loa kèn', thường thích ngắm mình trong gương. Ba cô gái trên tuyến đường Trường Sơn vừa có điểm chung, vừa có cá tính riêng, xứng đáng là hình mẫu tiêu biểu cho thế hệ trẻ Việt Nam thời bấy giờ.
Tóm lại, 'Những ngôi sao xa xôi' với điểm nhìn trần thuật ở ngôi thứ nhất, ngôn ngữ trần thuật phù hợp và tài năng xây dựng nhân vật đã cho chúng ta thấy vẻ đẹp của các cô gái thanh niên xung phong trên tuyến đường cao điểm, đồng thời mang lại nhiều bài học sâu sắc và ý nghĩa.
6. Bài viết cảm nhận về tác phẩm 'Những ngôi sao xa xôi' - mẫu số 8
Ba cô gái, mỗi người xuất thân từ một hoàn cảnh khác nhau, đến từ các vùng miền khác nhau của đất nước, nhưng chính nhờ tinh thần lạc quan và yêu đời mà họ trở thành những hình mẫu quý giá và đáng trân trọng. Nhà thơ Lâm Thị Mĩ Dạ đã từng ca ngợi những cô gái thanh niên xung phong của chúng ta bằng những lời thơ đầy cảm xúc:
“Đêm đêm ánh sáng tâm hồn em tỏa sáng
Những vì sao lấp lánh, rực rỡ.”
Họ như những ngôi sao xa xôi, rực rỡ và lung linh. Ba cô gái sống trong một cái hang dưới chân cao điểm, giữa một vùng trọng điểm trên tuyến đường Trường Sơn, nơi bị bom đạn tàn phá dữ dội và luôn phải đối mặt với nguy hiểm từng giờ. Hiện thực nơi đây đầy ám ảnh chiến tranh: “Con đường bị nứt nẻ, đất đỏ và trắng lẫn lộn. Hai bên đường không còn lá xanh. Chỉ thấy những thân cây khô cháy, những tảng đá lớn và một số thùng xăng hoặc vỏ ô tô biến dạng, gỉ sét nằm rải rác.” Đó là bức tranh chiến tranh không có màu xanh của sự sống, chỉ còn lại sự hiện diện của cái chết.
Công việc của các cô đầy thử thách và nguy hiểm. Họ phải làm việc giữa ban ngày trên cao điểm, đối diện với máy bay địch, đo đếm khối lượng đất đá lấp vào hố bom, kiểm tra bom chưa nổ và nếu cần, phá bom. Nhiệm vụ của họ không chỉ quan trọng mà còn đầy gian nan, phải mạo hiểm tính mạng, căng thẳng thần kinh và đòi hỏi sự dũng cảm và bình tĩnh.
Vẻ đẹp tâm hồn của ba cô gái thanh niên xung phong và của tuổi trẻ Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống Mỹ thật đáng trân trọng: Họ đều còn rất trẻ, ở độ tuổi mười tám đôi mươi. Nghe theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc, họ rời xa gia đình, mái trường để đến nơi chỉ có nguy hiểm và cái chết rình rập. Họ hi sinh tuổi trẻ, không tiếc máu xương để thực hiện lí tưởng cao cả:
Xẻ dọc Trường Sơn cứu nước
Mà lòng phơi phới dậy tương lai.”
Trong cuộc chiến, cả ba cô gái đều thể hiện tinh thần trách nhiệm cao với công việc, sự dũng cảm và gan dạ không sợ gian khổ hy sinh: Dù còn rất trẻ và luôn phải đối mặt với bom đạn, họ vẫn sẵn sàng ra trận bất cứ lúc nào khi có lệnh. Họ làm việc một cách tự nguyện, chấp nhận mọi khó khăn, nguy hiểm: “Tôi một quả bom trên đồi. Nho hai quả dưới lòng đường. Chị Thao một quả dưới cái chân hầm ba – ri – e cũ.” Đối mặt với nguy hiểm, họ không sợ cái chết, mà chỉ lo lắng về việc bom có nổ hay không. Họ đặt công việc lên trên cả tính mạng mình.
Họ luôn bình tĩnh và can trường. Trong những lúc căng thẳng, chị Thao vẫn có thể thong thả nhai bánh quy. Họ nói về công việc phá bom với sự bình thản: “Quen rồi. Một ngày chúng tôi phá bom đến năm lần, ngày ít thì ba lần.” Khi phá bom, họ không cúi mình mà vẫn bước thẳng lưng. Đối mặt với cái chết, các cô không run sợ mà bình tĩnh xử lý công việc.
Họ còn có tình đồng đội gắn bó sâu sắc, hiểu nhau và chăm sóc nhau tận tình. Phương Định lo lắng khi chị Thao và Nho đi trinh sát, và khi Nho bị thương, Phương Định cùng chị Thao lo lắng băng bó, chăm sóc Nho với tình cảm như chị em ruột thịt và cảm thấy “đau hơn người bị thương”.
Cuộc sống chiến đấu đầy gian khổ nhưng họ luôn giữ được sự lạc quan, yêu đời. Họ có một đời sống nội tâm phong phú, đáng yêu và mơ mộng. Họ làm đẹp cho cuộc sống của mình ngay cả trong hoàn cảnh khắc nghiệt của chiến trường. Nho thích thêu thùa, chị Thao chăm chép bài hát, Phương Định thích ngắm mình trong gương và hát… Họ hồn nhiên như những đứa trẻ trước cơn mưa đá, và trận mưa đã trở thành nỗi nhớ, sự nối dài của quá khứ và khát vọng về tương lai. Ký ức sống lại như những khoảng sáng trong tâm hồn, giúp họ vững vàng và mạnh mẽ vượt qua khó khăn.
Quả thật, họ là những cô gái mang trong mình sự gan dạ, dũng cảm trong chiến đấu và cũng hồn nhiên, vô tư trong cuộc sống. Bên cạnh việc miêu tả những nét chung của các cô gái thanh niên xung phong, tác giả còn khắc họa rõ nét từng cá tính: Nho là cô gái trẻ trung, xinh xắn, “trông nhẹ nhàng như một que kem trắng”, với cái cổ tròn và những cúc áo nhỏ nhắn khiến Phương Định “muốn bế trên tay”. Nho rất hồn nhiên, khi bị thương vẫn nhổm dậy xin đá mưa, nhưng trong chiến đấu thì rất dũng cảm và nhanh gọn. Chị Thao, tổ trưởng, có kinh nghiệm hơn, mơ ước và dự tính tương lai thiết thực nhưng cũng không thiếu những khát khao của tuổi trẻ. “Áo lót của chị cái nào cũng thêu chỉ màu” và chị tỉa lông mày nhỏ như cái tăm. Trong công việc, chị được biết đến với sự cương quyết và bình tĩnh đến mức lạ thường: máy bay địch đến nhưng chị vẫn thong thả nhai bánh quy. Chị sợ máu và vắt, nhưng lại rất yêu thích việc chăm chép bài hát. Phương Định, cô học sinh thành phố, nhạy cảm và hồn nhiên, luôn sống với kỷ niệm của tuổi thiếu nữ và gia đình. Khi trận mưa đá kết thúc, là cả một dòng thác kỷ niệm trào dâng trong tâm trí cô.
Mỗi người có cá tính riêng nhưng tất cả đều thể hiện vẻ đẹp của chủ nghĩa anh hùng và tuổi trẻ Việt Nam. Lê Minh Khuê đã miêu tả họ một cách chân thực, cụ thể, cá thể hóa từng nhân vật với những hình ảnh đời thường. Họ từ cuộc đời bước vào trang sách, trở thành bản hùng ca bất diệt về thế hệ thanh niên Việt Nam với tinh thần:
“Đâu cần thanh niên có
Đâu khó có thanh niên”
Ba cô gái thanh niên xung phong trong những trang văn của Lê Minh Khuê để lại ấn tượng sâu sắc về vẻ đẹp rực rỡ của những ngôi sao xa xôi.
7. Bài viết cảm nhận về tác phẩm 'Những ngôi sao xa xôi' - mẫu 1
Với khả năng viết truyện ngắn xuất sắc, Lê Minh Khuê đã mang đến cho chúng ta cái nhìn sâu sắc về cuộc sống chiến đấu của tuổi trẻ trên tuyến đường Trường Sơn trong thời kỳ kháng chiến. “Những ngôi sao xa xôi” là tác phẩm đầu tay của bà, được sáng tác vào năm 1971 khi cuộc chiến chống Mỹ đang ở giai đoạn khốc liệt. Truyện giúp chúng ta hiểu rõ hơn về cuộc sống của những cô gái thanh niên xung phong tại một cao điểm trên tuyến đường Trường Sơn.
Truyện tập trung vào ba nhân vật nữ thanh niên xung phong trong một tổ trinh sát mặt đường. Mặc dù mỗi người có hoàn cảnh riêng, nhưng công việc đã gắn bó họ thành một khối thống nhất. Họ cùng sống và chiến đấu trong điều kiện vô cùng gian khổ và ác liệt: trên một cao điểm quan trọng của tuyến đường Trường Sơn, thực hiện những công việc nguy hiểm như: “khi có bom nổ thì đo khối lượng đất lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phá bom”.
Họ sống ở nơi tập trung nhiều bom đạn và đối diện với cái chết hàng ngày. Họ cảm nhận rõ rệt sự căng thẳng: “Đất bốc khói, không khí hoang mang, máy bay đang rút dần. Thần kinh căng như dây đàn, tim đập không theo nhịp, chân chạy mà vẫn biết xung quanh đầy bom chưa nổ.” Công việc nguy hiểm này đòi hỏi họ phải có tinh thần dũng cảm, trách nhiệm cao, không sợ gian khổ và hi sinh.
Dù sống xa đồng đội và làm việc trong điều kiện nguy hiểm, ba cô gái vẫn giữ được những phẩm chất đáng yêu của tuổi trẻ. Họ luôn yêu thương, quan tâm, chăm sóc nhau, với tâm hồn trong sáng, mơ mộng và yêu đời. Họ luôn tìm cách làm đẹp cho cuộc sống của mình ngay cả trong hoàn cảnh khắc nghiệt.
Chị Thao, người lớn tuổi nhất, thích chép bài hát, sợ máu và vắt. Nho yêu thích thêu thùa và ăn kẹo, cô có vẻ dễ thương, “trắng và tròn như một que kem lạnh”, vừa dịu dàng vừa gan góc. Phương Định, cô gái nổi bật nhất trong tổ trinh sát, là một cô gái Hà Nội duyên dáng với “hai bím tóc mềm mại, cổ cao kiêu hãnh như hoa loa kèn” và đôi mắt “xa xăm”. Qua thời gian, cuộc sống chiến trường đã tôi luyện Định thành một chiến sĩ dũng cảm. Cô thường xuyên phá bom và mặc dù nghĩ đến cái chết, cô vẫn lo lắng hơn về việc bom có nổ hay không và làm thế nào để xử lý nếu mìn không nổ lần đầu.
Cảm giác căng thẳng của Phương Định khi phá bom được miêu tả rất tinh tế. Từ cảm giác căng thẳng khi ở bên quả bom đến việc “các anh cao xạ theo dõi từng cử chỉ của mình” và lòng dũng cảm của cô khi xử lý bom với sự tự trọng: “Tôi đến gần quả bom …tôi không cúi mình, các anh ấy không thích kiểu đi khom khi có thể đứng thẳng mà bước tới.” Định miêu tả sự căng thẳng và sự im lặng bất ngờ của cái chết qua từng chi tiết: “Lưỡi xẻng thỉnh thoảng chạm vào quả bom, phát ra tiếng động sắc lạnh, vỏ quả bom nóng, một dấu hiệu chẳng lành.” Công việc hiểm nguy này đã làm nổi bật phẩm chất phi thường của ba cô gái thanh niên xung phong.
Dù chiến trường khốc liệt, Phương Định vẫn giữ được tâm hồn trong sáng và giàu cảm xúc. Cô thường mơ mộng, thích hát, thậm chí “bịa lời để hát”, yêu thích dân ca quan họ, hành khúc, Kachiusa và dân ca Ý. Định còn thường ngồi bó gối mơ màng, sống với những kỷ niệm về gia đình và quê hương. Cô tự hào vì được chú ý nhưng lại tỏ ra hờ hững như kiêu kỳ. Trong suy nghĩ của cô, “những người đẹp nhất, thông minh và cao thượng nhất là những người mặc quân phục, có sao trên mũ”. Định thực sự là cô thiếu nữ mộng mơ, hồn nhiên và dũng cảm.
Cách kể chuyện tự nhiên, ngôn ngữ sinh động và nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật của tác giả đã thành công trong việc khắc họa thế giới tinh thần phong phú và trong sáng của những cô gái trẻ.
Dù truyện kết thúc, dư âm của câu chuyện vẫn còn đọng mãi trong lòng người đọc. Vẻ đẹp tâm hồn và những chiến công thầm lặng của họ vẫn toả sáng, lung linh và bí ẩn như những ngôi sao xa xôi.
8. Bài viết cảm nhận về tác phẩm 'Những ngôi sao xa xôi' - mẫu 2
Khi nhắc đến dãy Trường Sơn, chúng ta nghĩ ngay đến những hy sinh vô bờ, nơi lính Mỹ đã dội bom liên tục để ngăn cản bước tiến mạnh mẽ của quân giải phóng về miền Nam. Tuy nhiên, Trường Sơn không chỉ là nỗi đau và mất mát, mà còn là biểu tượng của những tâm hồn lạc quan, dũng cảm của những người chiến sĩ lái xe không kính, và các thanh niên xung phong đã cống hiến tuổi trẻ cho tổ quốc. Nhà văn Lê Minh Khuê, người từng gắn bó với chiến trường khốc liệt này, đã khai thác đề tài quen thuộc với sự sáng tạo và lãng mạn trong tác phẩm “Những ngôi sao xa xôi”, khắc họa hình ảnh các cô gái thanh niên xung phong, đặc biệt là nhân vật Phương Định với vẻ đẹp trong sáng của tuổi trẻ Việt Nam trong thời kỳ chống Mỹ.
Câu chuyện xoay quanh ba cô gái thanh niên xung phong: Nho, Thao và Phương Định, sống trên một cao điểm giữa biển khói bụi Trường Sơn, nơi đất đỏ và trắng lẫn lộn. Công việc của họ là “ngồi đây”, khi có bom nổ thì chạy lên đo khối lượng đất lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phá bom. Trong khi đơn vị thường làm việc vào ban đêm, tổ trinh sát phải làm việc ban ngày, khi cái chết luôn rình rập trong mỗi quả bom và bom đạn từ lính Mỹ. Công việc đầy gian khổ này đòi hỏi tinh thần dũng cảm, sự nhạy bén và quyết đoán. Trong hoàn cảnh ấy, phẩm chất cao đẹp của ba nhân vật, đặc biệt là Phương Định, trở nên nổi bật.
Phương Định là một cô gái Hà Nội, “một cô gái khá”, vừa rời khỏi cuộc đời hồn nhiên vô tư của mình. Cô có vẻ ngoài đáng yêu, trẻ trung với “hai bím tóc dày, mềm mại, một cái cổ cao như đài hoa loa kèn” và đôi mắt “xa xăm”. Những nét đẹp của cô được các anh lái xe chú ý qua những bức thư gửi đường dây. Mặc dù có thể chào nhau hàng ngày, Phương Định vẫn giữ khoảng cách, đứng xa và nhìn đi nơi khác mỗi khi có một đám con gái tụ tập quanh một anh bộ đội. Cô gái với hành động đó tạo nên vẻ kiêu kỳ đáng yêu, phù hợp với tính cách của mình.
Tâm hồn của Phương Định giữa Trường Sơn thật đáng ngạc nhiên. Cô yêu hát, thường tự sáng tác lời cho những giai điệu mà mình yêu thích, thậm chí đôi khi khiến cô cười một mình. Cô thích “những bài hành khúc bộ đội hay hát” và cả “dân ca quan họ” cũng như “Ca-chiu-sa của Hồng quân Liên Xô”. Cô hát khi trời im lặng, để động viên đồng đội Nho và Thao, và cũng để cổ vũ chính bản thân mình.
Những lúc hát giúp cô quên đi sự buồn chán của cuộc sống Trường Sơn, và làm phong phú thêm tâm hồn mơ mộng của mình với kỷ niệm đẹp về Hà Nội: hình ảnh mẹ, cửa sổ, tiếng rao của bà bán xôi, và những trò đùa của trẻ con. Cơn mưa đá qua đi nhưng mang theo ký ức tuổi thơ, tiếp thêm sức mạnh cho cô gái để đối mặt với khó khăn ở Trường Sơn.
Tính cách và tâm hồn của Phương Định thật hồn nhiên, nhưng nổi bật nhất vẫn là tinh thần dũng cảm vượt qua hiểm nguy. Khi bom chưa nổ, cô vẫn bình thản, chỉ lo lắng về nhiệm vụ của mình. Cô tập trung vào việc liệu bom có nổ hay không, và nếu cần phải châm mìn lần thứ hai. Trong những lúc phá bom, cảm giác nhạy bén và tinh tế của cô thể hiện rõ, với những cảm nhận chân thực về sự nguy hiểm. Phương Định luôn hoàn thành nhiệm vụ với sự dũng cảm và quyết tâm.
Trong lòng cô, tình cảm đồng đội ấm áp và chân thành luôn hiện hữu. Cô quan tâm, lo lắng cho Thao và chăm sóc Nho khi bị thương. Chính tình cảm đồng đội đã tiếp thêm tự tin cho cô, giúp cô vượt qua nỗi sợ hãi và chỉ tập trung vào nhiệm vụ. Cô ngưỡng mộ “những người mặc quân phục, có sao trên mũ” vì họ là những người thông minh, can đảm và cao thượng nhất. Trong khi phá bom, mặc dù có chút lo sợ, cô vẫn cảm thấy yên lòng khi được các chiến sĩ dõi theo và luôn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Nhân vật chính trong truyện cũng là người kể chuyện, điều này làm cho câu chuyện trở nên chân thực hơn, với cảm xúc và thế giới nội tâm của nhân vật được thể hiện rõ nét. Phương Định xứng đáng là biểu tượng của những cô gái thanh niên thời chống Mỹ, là hình mẫu của người con gái Việt Nam trong thời chiến, đại diện cho thế hệ trẻ Việt Nam thời kháng chiến chống Mỹ. Giống như tựa đề “Những ngôi sao xa xôi”, những con người như Phương Định là những ngôi sao lấp lánh trong bầu trời đêm, mang trong mình phẩm chất cao đẹp, và chỉ có thể thấy được khi nhìn thật kỹ.
9. Bài cảm nhận về tác phẩm 'Những ngôi sao xa xôi' - phiên bản 3
Chiến tranh có vô vàn cách tiếp cận và miêu tả khác nhau, và mặc dù nó đã hoặc sẽ qua đi, những gì còn lại từ những trang văn vẫn là điều đáng khám phá. Liệu rằng 'Những ngôi sao xa xôi' có phải là một trong những tác phẩm nổi bật để được ghi nhận? Câu trả lời chỉ có thể được thời gian trả lời, vì nó là trọng tài công bằng nhất đối với tài năng.
Điểm nổi bật của tác phẩm chính là cái nhìn không tẻ nhạt về chiến tranh, với sự đối lập rõ nét từ hình ảnh các cô gái trong cuộc chiến. Bức tranh khốc liệt của chiến tranh được làm sáng lên qua cái nhìn trong trẻo của những nhân vật nữ. Những nhân vật trong truyện đối mặt với chiến tranh với sự lãng mạn và ảo tưởng, nghĩ rằng tham gia vào lực lượng thanh niên xung phong là điều gì đó oai hùng, gần gũi với sự hào hùng của thế hệ vừa rời ghế nhà trường.
Chị Thao, dù đã quen với sự sống và cái chết hàng ngày, vẫn sợ máu và nước mắt. Phương Định lại sợ nhất là sự cô đơn. Trong những giờ phút căng thẳng của tiếng bom, chỉ cần một tiếng súng bắn trả, 'dù chỉ là một tiếng súng trường, con người cũng cảm thấy một sự che chở đồng tình.' Trong hoàn cảnh thiếu thốn trầm trọng, nhiều bữa cơm không có canh, các cô gái thường lấy nước uống để thay thế. Tuy nhiên, khi biết rằng 'bọn con trai phải kêu lên vì thương', thì cuộc sống lại trở nên dễ chịu hơn. Mối quan hệ giữa các nhân vật với chỉ huy đại đội, mặc dù có những lúc căng thẳng, vẫn được thể hiện qua sự ân cần và nhẹ nhàng từ phía người cán bộ, như những lời cảm ơn và xin lỗi.
Trong môi trường chiến tranh khắc nghiệt, tình cảm đồng chí và bạn bè được hình thành và cảm nhận qua những niềm vui và nỗi buồn riêng. Những lá thư dài từ các đồng đội, dù gần gũi nhưng vẫn thể hiện sự tôn trọng và quan tâm, tạo nên một cách tỏ tình lạ lẫm và thú vị. Những khoảnh khắc âu yếm như việc gặp một đồng đội sau khi tắm ở suối, có thể khiến người ta cảm thấy như một que kem trắng.
Những nhân vật trong câu chuyện đều là những anh hùng không tự biết, sống trong điều kiện mà sự sống và cái chết diễn ra trong nháy mắt. Họ biết rõ sự hiện diện của cái chết, nhưng không để nó ám ảnh họ. Thay vào đó, họ vẫn mơ mộng về tương lai, với những ước mơ như trở thành thợ hàn, cầu thủ bóng chuyền, y sĩ hoặc kiến trúc sư. Những ước mơ đó, dù đơn giản, thể hiện sự ham sống mãnh liệt và niềm tin vào một tương lai tươi sáng.
Chiến tranh không chỉ là hiện thực tàn khốc mà còn là một âm điệu riêng biệt, với sự im lặng là một phần của nó. Im lặng có thể là dấu hiệu của cái chết đang rình rập, nhưng nó cũng là một phần không thể thiếu của cuộc sống chiến tranh. Trong những khoảnh khắc chờ đợi bom nổ, cái im lặng trở nên căng thẳng, với sự hồi hộp và cảm giác như thời gian đứng yên. Sau mỗi lần bom nổ, gương mặt tươi cười của các nhân vật như chị Thao lại khiến mọi thứ trở nên sáng hơn. Với Phương Định, cái chết chỉ là một khái niệm mờ nhạt và không cụ thể.
Mặc dù luôn cảnh giác, nhưng cái chết không phải là nỗi sợ hãi lớn nhất; việc bị thương mới là điều đáng lo ngại. Khi Nho bị thương, cảm xúc của các nhân vật rất khác nhau, có người muốn hát, có người muốn khóc. Những bài hát trong thời gian này không thể diễn tả hết sự đau thương và vẻ đẹp của cuộc sống. Điều đặc sắc trong truyện là sự kết hợp giữa hai bút pháp: tự sự và trữ tình. Tác giả khéo léo xây dựng các nhân vật với sự đa dạng và phong phú, từ Nho mộc mạc và thơ mộng đến chị Thao đầy nghị lực nhưng sợ máu. Sự phối hợp giữa hiện thực và lãng mạn tạo nên một âm hưởng rất phong phú, làm nổi bật sự kết hợp hài hòa giữa thực tại và ước mơ trong tác phẩm.
Kết thúc của truyện đẩy sự kết hợp này lên một mức độ cao hơn, với trận mưa đá bất ngờ trở thành nỗi nhớ về quá khứ và khát vọng về tương lai. Những ngôi sao trong câu chuyện giống như một huyền thoại với sức mạnh kỳ diệu, giúp con người vượt qua những khó khăn trong chiến tranh. Sự kết hợp giữa hiện thực và lãng mạn, với âm điệu trữ tình bay bổng, tỏa sáng từ 'Những ngôi sao xa xôi'.