1. Bài viết phân tích số 1
Nhà văn Cư-rơ-gư-dơ-xtan, Trin-ghi-dơ Ai-tơ-ma-tốp, đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng độc giả Việt Nam với những tác phẩm viết về cuộc sống khắc nghiệt ở quê hương ông, nhưng đầy chất thơ. Trong số đó, tác phẩm 'Người thầy đầu tiên' nổi bật với sự ca ngợi tình cảm cao đẹp giữa thầy Đuy-sen và cô bé An-tư-nai.
Đoạn trích 'Người thầy đầu tiên' mở ra những câu chuyện về thầy Đuy-sen và các em nhỏ ở làng Cư-rơ-gư-dơ-xtan. Đuy-sen, người thầy đầu tiên, mang tri thức và con chữ đến vùng quê miền núi nghèo nàn, lạc hậu. Với tấm lòng nhiệt huyết và tình yêu thương, thầy đã không ngừng cố gắng cải thiện tương lai của học trò. Sau này, cô học trò bé bỏng An-tư-nai trở thành viện sĩ, minh chứng cho sự cống hiến của thầy. Tác phẩm ca ngợi tình cảm thầy trò cao đẹp, thiêng liêng.
Tình cảm này được xây dựng bởi chính sự tận tâm của thầy Đuy-sen. Là người thầy đầu tiên đến làng, Đuy-sen đã tự tay sửa sang trường lớp, từ việc lắp đặt lò sưởi đến bắc ống khói. Lo sợ lớp học sẽ rét buốt mùa đông, thầy đã dự trữ củi và trải rơm ở sàn nhà. Thầy còn ân cần chăm sóc các em nhỏ, thậm chí bế từng em qua dòng nước lạnh giá, để học trò có thể đến trường an toàn.
Trước những hành động xấu xa và lời nói lỗ mãng của bọn nhà giàu, thầy Đuy-sen không bận tâm. Thầy lo lắng cho học trò, thường nghĩ ra những câu chuyện vui để các em quên đi những nỗi buồn. Khi An-tư-nai bị chuột rút, thầy đã tận tình chăm sóc, sưởi ấm đôi chân lạnh cóng của cô bé. Thầy luôn khao khát học trò sẽ vươn xa và bay cao. Thầy ước ao được gửi An-tư-nai ra thành phố lớn để cô bé có cơ hội phát triển hơn nữa.
Nhà văn Ai-tơ-ma-tốp cũng phác họa tình cảm thầy trò qua lòng biết ơn của An-tư-nai đối với thầy Đuy-sen. Cô bé luôn yêu mến và kính trọng thầy vì sự nhân từ và những ước mơ tốt đẹp của thầy về tương lai của cô. Khi trở thành viện sĩ, An-tư-nai vẫn ghi nhớ công ơn của thầy và viết thư nhờ họa sĩ truyền tải câu chuyện này đến mọi người.
Tình cảm thầy trò cao đẹp cũng chạm đến trái tim người họa sĩ. Dù chỉ nghe kể lại, anh vẫn cảm thấy sâu sắc và bị ám ảnh bởi câu chuyện. Anh tìm ý tưởng để vẽ, với mong muốn câu chuyện sẽ được lan tỏa rộng rãi. Những ý tưởng của anh bao gồm việc vẽ hai cây phong của thầy và An-tư-nai, hoặc tái hiện khoảnh khắc thầy Đuy-sen bế trẻ con qua suối và cảnh những người chế giễu ông.
Để làm nổi bật chủ đề của tác phẩm, nghệ thuật đóng vai trò quan trọng. Tác giả khéo léo sử dụng nhiều điểm nhìn, và xây dựng nhân vật qua ngôn ngữ đối thoại và hành động. Ngôn ngữ thơ mộng, nhẹ nhàng cũng làm tác phẩm trở nên gần gũi và ấn tượng với độc giả.
Qua 'Người thầy đầu tiên', Ai-tơ-ma-tốp gửi gắm niềm trân trọng và yêu mến đến những thầy cô giáo tận tụy. Ông cũng thể hiện lòng thương yêu đối với những số phận bất hạnh như An-tư-nai. Tác phẩm vẫn mãi là nguồn cảm hứng và ghi dấu ấn trong lòng bạn đọc, với hình bóng người thầy tận tụy và cô học trò lương thiện.
2. Bài phân tích số 3
“Người Thầy Đầu Tiên” là một tác phẩm xuất sắc của Ai-tơ-ma-tốp, kể về thầy Duy-sen qua hồi ức của bà viện sĩ An-tư-nai Xu-lai-ma-nô-va, người từng là học trò của thầy. Hình ảnh một người thầy tận tâm và đáng kính chính là cảm xúc sâu sắc nhất mà chúng ta cảm nhận khi đọc câu chuyện này. Khi đến quê hương miền núi của An-tư-nai, thầy Duy-sen còn trẻ và chưa có trình độ học vấn cao, nhưng trái tim thầy đầy lòng nhân ái và nhiệt huyết cách mạng. Thầy đã tự tay làm việc hàng tháng trời, từ việc phạt cỏ, trát lại vách, sửa cánh cửa, đến quét dọn sân, biến một chuồng ngựa bỏ hoang thành một ngôi trường nhỏ bên hẻm núi ở làng Kir-ghi-di, một vùng nghèo khó ở Trung Á. Khi An-tư-nai cùng các bạn nhỏ tò mò đến thăm trường, thầy xuất hiện với bộ dạng lấm lem đất, nhưng vẫn niềm nở chào đón và động viên các em, đồng thời thông báo rằng trường học đã hoàn thành và sẵn sàng cho việc học.
Thầy Duy-sen không chỉ là một giáo viên tài năng mà còn rất giàu kinh nghiệm. Chỉ qua vài phút gặp gỡ và những lời nói nhẹ nhàng, thầy đã chinh phục được tâm hồn của những đứa trẻ miền núi, khơi dậy trong các em khao khát được đến trường. Thầy thấu hiểu và cảm thông với hoàn cảnh của An-tư-nai, động viên em một cách chân thành và nụ cười của thầy đã làm ấm lòng cô bé dân tộc thiểu số.
Duy-sen là người thầy đầu tiên, người đã khai sáng cho An-tư-nai. Thầy yêu thương, tận tụy và đã khơi dậy niềm khao khát học tập trong lòng các học sinh. Hình ảnh của Duy-sen là một biểu tượng đẹp đẽ của người thầy trong tuổi thơ. Giống như An-tư-nai, mỗi chúng ta đều có những người thầy tuyệt vời như Duy-sen trong tâm hồn.
Ai-ma-top viết câu chuyện này với sự chân thành và cảm động. Tác giả ca ngợi hình ảnh Duy-sen – người thầy đầu tiên – và An-tư-nai, cô bé mồ côi khao khát học hành. Thầy Duy-sen hiện lên như một người thầy của tình yêu và ánh sáng cách mạng, thay đổi cuộc đời mỗi người. Ngọn lửa yêu thương trong những trang viết của Ai-ma-top mãi mãi sưởi ấm trái tim chúng ta, làm cho hình ảnh thầy Duy-sen trở nên gần gũi và thân thuộc hơn bao giờ hết.
3. Bài phân tích số 2
Nhà văn Trin-ghi-dơ Ai-tơ-ma-tốp đến từ Cư-rơ-gư-dơ-xtan đã chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng độc giả Việt Nam với các tác phẩm của mình. Trong chương trình Ngữ Văn 7, đoạn trích từ tác phẩm “Người thầy đầu tiên” đã phác họa rõ nét cuộc sống khổ cực ở quê hương của tác giả và tôn vinh mối quan hệ thầy trò sâu sắc giữa thầy Đuy-sen và cô bé An-tư-nai.
“Người thầy đầu tiên” kể về thầy Đuy-sen và các học trò của ông tại làng Cư-rơ-gư-dơ-xtan. Ông là người đầu tiên mang con chữ đến vùng quê nghèo khó và lạc hậu nơi miền núi. Với trái tim đầy yêu thương, thầy đã nỗ lực không ngừng để mang đến một tương lai tươi sáng hơn cho các học trò, tạo nên một tình cảm thầy trò cao quý.
Trước hết, tình cảm này được hình thành từ sự tận tâm của thầy Đuy-sen. Thầy tự tay sửa chữa trường học và phòng học, làm tất cả các công việc từ đắp lò sưởi đến lắp ống khói trên mái nhà. Để đảm bảo các em học sinh không bị lạnh vào mùa đông, thầy còn chuẩn bị củi để sưởi ấm. Khi thấy các em phải đi kiếm ki-giắc, thầy ân cần hỏi thăm và động viên. Tình yêu thương của thầy như ánh sáng mặt trời, chiếu sáng tâm hồn trẻ thơ và thắp lên niềm hy vọng để các em đến trường.
Tình cảm thầy trò cũng được thể hiện qua lòng biết ơn của An-tư-nai đối với thầy Đuy-sen. Cô bé và các bạn luôn kính trọng và yêu quý thầy vì những hành động tốt đẹp của ông. An-tư-nai, dù đã trở thành viện sĩ, vẫn mãi nhớ ơn thầy và đã viết thư cho một họa sĩ nhờ anh truyền tải câu chuyện về thầy Đuy-sen, mong rằng câu chuyện này sẽ được biết đến rộng rãi.
Lòng chân thành của bà viện sĩ và tình cảm thầy trò đã để lại ấn tượng sâu sắc với anh họa sĩ. Mặc dù chỉ nghe kể lại, anh vẫn bị ảnh hưởng mạnh mẽ và đã lo lắng tìm kiếm ý tưởng để thể hiện câu chuyện trong bức tranh. Cuối cùng, nhiều ý tưởng đã ra đời để đáp ứng sự kỳ vọng của anh.
Thông qua đoạn trích “Người thầy đầu tiên”, Ai-tơ-ma-tốp đã gửi gắm lòng yêu mến và trân trọng đến tình cảm thầy trò cao cả. Ông tri ân các thầy cô giáo đang miệt mài dạy dỗ và thể hiện lòng thương cảm đối với những số phận kém may mắn. Bài văn sẽ mãi lưu lại trong lòng bạn đọc dù thời gian có trôi qua.
4. Bài văn phân tích số 5
Mỗi người đều có những kỷ niệm đặc biệt về quê hương yêu dấu, nơi gắn bó suốt thời thơ ấu. Khi nghĩ về quê hương, ta thường nhớ đến những hình ảnh thân thuộc như gốc đa chơi trốn tìm hay những buổi trưa hè vui đùa dưới bóng cây. Đối với An-tư-nai trong tác phẩm “Người thầy đầu tiên”, làng Ku-ku-rêu gợi nhớ về thầy Đuy-sen, người thầy đầu tiên của cô, với sự tận tụy và những ký ức đẹp đẽ của tuổi trẻ.
“Người thầy đầu tiên” là một câu chuyện ngắn tuyệt vời của Ai-ma-tốp, kể về thầy Đuy-sen qua hồi ức của An-tư-nai Xu-lai-ma-nô-na, học trò cũ của thầy. An-tư-nai luôn nhớ mãi câu nói đầu tiên của thầy: “Các em cứ gọi tôi là thầy, các em muốn xem trường không? Vào đây, đừng ngại gì cả...”
Thầy Đuy-sen, một thành viên của Thanh niên Cộng sản, với trái tim rộng lớn và niềm đam mê mãnh liệt, đã mang ánh sáng của Cách mạng tháng Mười Nga đến vùng núi hẻo lánh. Thầy và cô học trò An-tư-nai xuất hiện trên trang văn của Ai-ma-tốp với vẻ trong sáng và nhẹ nhàng, tạo nên những cảm xúc sâu sắc trong lòng người đọc.
Hình ảnh người thầy đẹp đẽ và đáng kính là ấn tượng mạnh mẽ nhất khi đọc câu chuyện. Dù còn trẻ và học vấn chưa cao, thầy Đuy-sen đã thể hiện sự tận tâm khi làm việc chăm chỉ để biến một chuồng ngựa hoang phế thành một lớp học khiêm tốn. Khi An-tư-nai và các bạn nhỏ đến thăm trường, thầy mỉm cười và niềm nở, chào đón các em với sự ân cần và tình thương.
Thầy Đuy-sen là một người thầy vĩ đại, với cử chỉ chân thành và ấm áp. Mặc dù gặp các em nhỏ lần đầu, thầy đã nhanh chóng nhận ra sự khao khát học hỏi của các em và khích lệ các em bằng tất cả tình thương. Thầy đã đốt cháy trong lòng các em niềm khao khát học hành và tạo động lực cho các em.
Không chỉ dạy học, thầy Đuy-sen còn cõng từng em qua suối, bất kể mưa nắng, và chăm sóc các em khi bị thương. Dù gặp sự chế giễu từ người khác, thầy luôn quan tâm đến sự an toàn của học trò. Thầy là hình ảnh tuyệt vời của một người thầy trong ký ức tuổi thơ. Trên con đường học tập, mỗi chúng ta đều được dìu dắt bởi nhiều thầy cô giáo, và hình ảnh của họ mãi chói sáng trong tâm hồn chúng ta.
5. Bài phân tích số 4
Truyện ngắn 'Người thầy đầu tiên' của Ai-tơ-ma-tốp là một tác phẩm nổi bật, kể về thầy giáo Đuy-sen qua hồi ức của bà An-tư-nai Xu-lai-ma-nô-va, người từng là học trò của thầy.
Khi đọc câu chuyện này, chúng ta không khỏi cảm động trước hình ảnh người thầy tuyệt vời và đáng kính. Thầy Đuy-sen, dù còn trẻ và chưa có nhiều kiến thức, nhưng với tấm lòng nhân ái và nhiệt huyết cách mạng, đã tự mình làm việc cật lực để biến một chuồng ngựa hoang phế thành lớp học nhỏ bé bên hẻm núi, gần làng của người Kir-ghi-di, vùng Trung Á xa xôi.
Khi An-tư-nai và các bạn nhỏ đến thăm trường, họ thấy thầy Đuy-sen bước ra với đôi tay lấm lem đất, nhưng luôn nở nụ cười thân thiện và hỏi han ân cần. Thầy không chỉ mời các em xem lớp học mới mà còn khích lệ các em bằng sự ân cần và tình yêu thương, khơi dậy trong các em niềm khao khát học tập.
Thầy Đuy-sen, với sự khéo léo và lòng yêu nghề, đã khiến cho các em nhỏ miền núi cảm thấy hào hứng với việc học. Thầy hiểu được nỗi lòng của An-tư-nai và động viên em bằng sự chân thành. Đuy-sen thực sự là hình mẫu lý tưởng của một người thầy, mang lại ánh sáng và hy vọng cho những thế hệ học trò. Câu chuyện của Ai-ma-tốp không chỉ tôn vinh hình ảnh người thầy mà còn gợi nhắc chúng ta về sự cao quý của nghề giáo và tình yêu thương vô bờ bến mà thầy Đuy-sen mang lại.
6. Bài văn phân tích số 7
Trin-ghi-dơ Ai-tơ-ma-tốp, nhà văn đến từ Cư-rơ-gư-dơ-xtan, đã trở thành một cái tên quen thuộc đối với độc giả Việt Nam. Các tác phẩm của ông thường khắc họa cuộc sống gian khổ ở quê hương nhưng lại tràn đầy vẻ đẹp thơ mộng. Một trong những tác phẩm nổi bật của ông là truyện 'Người thầy đầu tiên', một tác phẩm ca ngợi chân thành tình cảm cao đẹp giữa thầy Đuy-sen và cô bé An-tư-nai.
Truyện 'Người thầy đầu tiên' kể về thầy Đuy-sen và các em nhỏ ở làng Cư-rơ-gư-dơ-xtan. Đuy-sen là người thầy đầu tiên mang tri thức đến vùng quê nghèo nàn, lạc hậu. Với lòng nhiệt huyết và tình yêu thương sâu sắc, thầy đã không ngừng nỗ lực thay đổi tương lai của học trò. Cô học trò An-tư-nai, từ một cô bé nghèo khó, đã trở thành một viện sĩ, nhờ sự cống hiến của thầy. Qua tác phẩm, Ai-tơ-ma-tốp muốn tôn vinh tình thầy trò thiêng liêng và cao quý.
Thầy Đuy-sen, với trái tim nhân ái, đã tự tay sửa chữa lớp học, chuẩn bị lò sưởi và củi để các em có thể học tập trong mùa đông giá lạnh. Thầy không chỉ chăm sóc lớp học mà còn an ủi các em khi gặp khó khăn, bế các em qua suối lạnh và lo lắng cho sự an toàn của các em. Khi đối diện với những người thù địch và hành vi xấu xa của bọn nhà giàu, thầy vẫn giữ thái độ bình thản và dùng sự yêu thương để xoa dịu nỗi buồn của học trò.
An-tư-nai, cô học trò nhỏ, cảm nhận sâu sắc công ơn của thầy và luôn kính trọng, yêu mến thầy. Dù đã trở thành viện sĩ, An-tư-nai vẫn nhớ mãi công ơn của thầy Đuy-sen và đã viết thư cho họa sĩ nhờ truyền tải câu chuyện về thầy đến mọi người. Người họa sĩ, dù chỉ nghe kể lại, cũng cảm thấy sâu sắc ấn tượng về câu chuyện và cố gắng tìm ý tưởng để vẽ lại những khoảnh khắc đáng nhớ. Tác giả Ai-tơ-ma-tốp, qua đoạn trích, đã khéo léo thể hiện sự trân trọng, yêu mến đối với những thầy cô tận tâm và những số phận vươn lên trong cuộc sống như An-tư-nai. Cảm ơn tài năng của tác giả đã tạo nên một câu chuyện cảm động về tình thầy trò.
7. Phân tích bài văn số 6
Quê hương luôn là nơi gắn bó sâu sắc với mỗi người, nơi chúng ta sinh ra và lớn lên. Những ký ức gắn liền với những hình ảnh quen thuộc như gốc đa nơi chơi đùa hay những buổi chiều dưới bóng mát vẫn luôn sống động trong tâm trí. Đối với nhân vật An-tu-nai trong truyện ngắn “Người thầy đầu tiên”, ký ức về ngôi làng Ku-ku-reu không thể thiếu hình ảnh người thầy đầu tiên, thầy Duy-sen, với những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ.
“Người thầy đầu tiên” là một tác phẩm nổi bật của Ai-ma-top, kể về thầy Duy-sen qua hồi tưởng của An-tư-nai Xu-lai-ma-nô-na, người từng là học trò của thầy. An-tu-nai không thể quên những lời đầu tiên của thầy: “Các em cứ gọi tôi là thầy, các em có muốn xem trường học không? Vào đây, đừng ngại ngùng nhé…?”
Thầy Duy-sen là một thành viên của Đoàn Thanh niên Cộng sản. Với trái tim rộng lớn và lòng nhiệt huyết, thầy đã mang ánh sáng của Cách mạng Tháng Mười Nga đến những vùng núi hẻo lánh. Trong những trang viết nhẹ nhàng và trong trẻo của Ai-ma-top, hình ảnh thầy Duy-sen và cô học trò An-tu-nai đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng độc giả.
Hình ảnh thầy Duy-sen, mặc dù còn trẻ và chưa có nhiều học thức, nhưng với lòng nhân ái và nhiệt huyết cách mạng, đã biến chuồng ngựa cũ thành một ngôi trường khiêm tốn bên hẻm núi ở vùng nghèo lạc hậu Trung Á. Thầy đã tự tay làm tất cả từ việc sửa chữa lớp học đến chuẩn bị cơ sở vật chất, mặc dù hoàn cảnh rất khó khăn.
Khi An-tu-nai cùng các bạn đến thăm trường, thầy Duy-sen vui vẻ, dù người bê bết đất, đã ân cần hỏi: “Các em đi đâu về vậy?” và giải thích với các em về sự quan trọng của trường học. Thầy luôn ân cần và tận tâm, động viên các em có thể học tập tốt hơn.
Thầy Duy-sen là một giáo viên tận tụy, với cách đối xử dịu dàng và chân thành. Dù mới lần đầu gặp các em nhỏ, thầy đã dễ dàng chiếm được trái tim các em và khơi dậy trong các em lòng khao khát học tập. Thầy luôn mong muốn các em được học hành đầy đủ và không ngừng cổ vũ các em.
Thầy không chỉ dạy học mà còn sẵn sàng cõng các em qua suối trong mùa mưa, dù phải đối mặt với cái lạnh mùa đông và sự chế giễu của người khác. Thầy Duy-sen đã thể hiện sự tận tâm, chăm sóc chu đáo từng học trò, và luôn làm tất cả để các em an toàn và được học hành.
Hình ảnh thầy Duy-sen là biểu tượng đẹp của người thầy trong tuổi thơ. Con đường học tập là con đường của sự giáo dục, và rất nhiều thầy cô đã đồng hành cùng chúng ta. Giống như An-tu-nai, mỗi chúng ta đều có hình ảnh của những thầy Duy-sen tuyệt vời trong lòng mình.
8. Phân tích bài văn số 9
Truyện ngắn “Người thầy đầu tiên” của nhà văn Xô Viết Ai-ma-tốp, xuất hiện trong tập truyện cùng tên, xoay quanh nhân vật thầy Đuy-sen – người thầy đầu tiên của An-tư-nai và cả ngôi làng Kurkurêu. Tác phẩm tôn vinh tình cảm thầy trò sâu sắc và thiêng liêng.
Ấn tượng đầu tiên về thầy Đuy-sen là một người thầy tận tâm, yêu nghề và hết lòng vì học trò. Thầy đã vượt qua mọi khó khăn để đến với ngôi làng hẻo lánh Kurkurêu, nơi mà người dân chưa biết chữ. Thầy không ngừng nỗ lực, vượt qua suối băng giá và đến từng nhà để khuyến khích học sinh đến trường, kiên trì dạy học và truyền đạt kiến thức cơ bản như chữ viết, toán học, địa lý, lịch sử.
Thầy Đuy-sen không chỉ là người thầy tận tụy mà còn rất ân cần, động viên và khích lệ học trò. Khi An-tư-nai bị bạn bè trêu chọc vì là cô gái duy nhất trong lớp, thầy đã đứng ra bảo vệ và động viên em. Khi An-tư-nai gặp khó khăn trong học tập, thầy đã kiên nhẫn giải thích và giúp em hiểu bài.
Thầy Đuy-sen còn là người có tấm lòng nhân hậu và bao dung. Khi An-tư-nai bị cha đuổi, thầy đã đưa em về nhà, chăm sóc và nuôi dưỡng như con gái ruột. Thầy đã trở thành chỗ dựa tinh thần vững chắc, giúp An-tư-nai vượt qua khó khăn trong cuộc sống.
An-tư-nai là một học trò thông minh, chăm chỉ và ham học hỏi. Em luôn nỗ lực vươn lên để đạt được ước mơ của mình và luôn biết ơn thầy Đuy-sen – người đã dạy dỗ và giúp em trưởng thành.
“Người thầy đầu tiên” ca ngợi tình thầy trò cao quý và thiêng liêng, là nguồn động lực giúp học sinh vững bước trên con đường học vấn. Tình thầy trò là nền tảng của giáo dục và mỗi học sinh cần trân trọng và giữ gìn tình cảm này, để thầy cô luôn là hình mẫu đáng kính trong trái tim mỗi người.
9. Phân tích bài văn số 8
Ai-ma-tốp (1928-2008) là nhà văn nổi tiếng người Cư-rơ-gư-xtan, một quốc gia nằm ở Trung Á, thuộc Liên-xô cũ. Ông bắt đầu sự nghiệp văn học từ năm 1952 khi đang là sinh viên tại Trường Đại học Nông Nghiệp Cư-rơ-gư-xtan. Các tác phẩm của ông thường xoay quanh cuộc sống gian khổ nhưng đầy lãng mạn của người dân vùng núi Cư-rơ-gư-xtan, cũng như tình yêu, tình bạn, và tinh thần dũng cảm vượt qua thử thách, đặc biệt là những ràng buộc của phong tục lạc hậu. Nhiều tác phẩm của ông như “Cây phong non trùm khăn đỏ”, “Người thầy đầu tiên”, “Con tàu trắng” đã rất quen thuộc với độc giả Việt Nam. Trong số đó, “Người thầy đầu tiên” đặc biệt để lại ấn tượng sâu sắc.
Đoạn trích “Người thầy đầu tiên” kể về một sự kiện đau thương trong cuộc đời An-tư-nai khi cô còn học ở trường làng, gắn liền với hình ảnh người thầy Đuy-sen, người thầy đầu tiên của cô. Đuy-sen là người đã mang tri thức và con chữ đến vùng quê nghèo nàn, lạc hậu. Với lòng nhiệt huyết và tình yêu thương, thầy không ngừng cố gắng thay đổi tương lai của học trò, và cuối cùng, An-tư-nai đã trở thành một viện sĩ. Tác phẩm tôn vinh tình cảm thầy trò cao đẹp và thiêng liêng.
Mở đầu đoạn trích là cuộc trò chuyện giữa thầy Đuy-sen và An-tư-nai. Thầy Đuy-sen là một người thầy tận tâm, quan tâm sâu sắc đến học trò. Khi An-tư-nai gặp khó khăn vì người thím muốn gả cô bé đi, thầy đã khuyên cô nên ở lại và đi cùng thầy để được an toàn. Dù cảm thấy lo lắng, thầy Đuy-sen đã trồng hai cây phong như một lời an ủi tinh thần cho An-tư-nai.
Hình ảnh hai cây phong trồng trên ngọn đồi giống như hai ngọn hải đăng trên núi, không chỉ để trang trí mà còn làm chứng cho tình cảm của thầy Đuy-sen dành cho An-tư-nai. Nhân vật tôi cảm nhận được tấm lòng cao cả của thầy, cảm kích trước sự nhân hậu của thầy. Trong khi học, bất ngờ tiếng ngựa chạy ầm ầm ngoài cửa khiến lớp học im lặng lo lắng.
Khi cánh cửa mở ra, bà thím của An-tư-nai đến bắt cô về lấy chồng. Bà thím dùng lời lẽ thô tục và độc ác, gây ra một cảnh hỗn loạn trong lớp học. Thầy Đuy-sen bảo vệ học trò, sẵn sàng chịu đòn để bảo vệ các em. An-tư-nai bị trói và đưa lên lưng ngựa, còn thầy bị đánh gãy tay nhưng vẫn cố gắng bảo vệ các học sinh.
An-tư-nai bị giam trong một căn lều vải ở nơi xa, quyết định trốn thoát dù bị đuổi bắt. Nhớ hình ảnh thầy Đuy-sen kiên cường, cô bé quyết tâm trốn thoát. Khi nghe tiếng ngựa, tưởng là kẻ thù, nhưng lại là thầy Đuy-sen đến cứu. Thầy dặn dò An-tư-nai, xin lỗi vì không thể bảo vệ cô, nhưng vẫn chu đáo giúp cô tắm rửa và chuẩn bị bánh xà phòng. An-tư-nai xúc động vì tình cảm của thầy và cảm thấy thoải mái khi được tắm rửa.
Cuối đoạn trích, An-tư-nai nhớ lại những kỷ niệm và ước có thể tìm lại con đường thầy đã đưa cô xuống núi, cúi xuống hôn lên vết chân của thầy. Cô cảm ơn thầy vì đã cứu giúp mình và công ơn đó sẽ mãi không quên. Câu chuyện được kể bằng ngôi “tôi” đã tạo nên sự độc đáo và rung động cho người đọc, miêu tả rõ nét hình ảnh người thầy tận tâm và nghị lực của An-tư-nai.