1. Hồn thu và những kỷ niệm đong đầy
Những khoảnh khắc lá rơi, bản nhạc của mùa thu bắt đầu. Hà Nội, trong cơn gió dịu dàng, mở ra những trang ký ức. Phố phường lung linh ánh vàng, những chiếc lá nhẹ nhàng rơi từng cơn gió thoảng. Mùa thu đưa đến niềm nhớ, nhưng cũng là khoảnh khắc êm đềm giữa cuộc sống hối hả.
Mùa thu đánh thức ký ức. Dòng người vội vã, nhưng lòng bỗng nhẹ nhàng. Hà Nội trở nên huyền bí, lấp lánh trong làn sương mỏng. Những ngày thu là những ngày của kỷ niệm, là những chuyến đi lang thang trong hồn thơ.
Trên cánh đồng lá vàng, bước chân mình in dấu. Cảm giác thu quen thuộc như một bản tình ca dịu dàng. Hà Nội, trong tiết thu ấm áp, là nơi gửi gắm bao nhiêu yêu thương. Những chiềc lá vàng là những lá thư tình yêu, bay lượn giữa phố xá.
Mùa thu Hà Nội đẹp như một bức tranh. Các cặp đôi dạo chơi dưới những tán cây vàng ươm. Bức tranh tình yêu nở rộ giữa phố xanh, nhưng cũng là nét đẹp riêng của mùa thu. Lòng người trở nên hòa mình vào không gian thơ mộng, quên hết những lo toan cuộc sống.
Hồ Gươm huyền bí dưới ánh trăng thu. Dòng nước êm đềm làm cho bức tranh mùa thu trở nên sống động hơn. Cảm giác bình yên lan tỏa từ lòng thành phố ra khắp. Hà Nội thu hút du khách không chỉ bởi cảnh đẹp mà còn bởi tinh thần hòa mình vào không khí tĩnh lặng của thu.
Mùa thu là khoảnh khắc lưu giữ những kỷ niệm. Người ta bắt đầu ôm ấp những người thân yêu, tận hưởng những giây phút sum họp. Trong làn sương mỏng, tình cảm trở nên trân quý hơn. Hà Nội thu là mùa của những câu chuyện, là mùa của những trái tim gần kề.
Mùa thu Hà Nội là biểu tượng của sự hòa mình giữa lịch sử và hiện đại. Những con phố cổ kính bên cạnh những công trình hiện đại tạo nên bức tranh đa sắc màu. Mỗi góc phố, mỗi khuôn viên cây xanh đều là điểm nhấn tô điểm cho vẻ đẹp riêng biệt của Hà Nội thu.
Hà Nội mùa thu, như một cô gái diệu kỳ, trải qua những biến cố của thời gian mà vẫn giữ được vẻ đẹp dịu dàng. Những ngày thu ấm áp đưa đến niềm vui và sự ấm áp trong tâm hồn mỗi người. Mỗi góc phố, mỗi đám lá vàng rơi, đều là câu chuyện của cuộc sống.
Mùa thu Hà Nội là bài thơ tình yêu, là hồn thu diệu kỳ. Không chỉ là một mùa trong năm, mà còn là khoảnh khắc để trái tim người ta thêm phần ấm áp. Bước chân qua phố phường, hòa mình vào không khí thoải mái, người ta cảm nhận được rõ ràng sự trở về của mùa thu.
Mùa thu Hà Nội đẹp như một bức tranh tình yêu. Là sự hòa mình giữa thế giới phồn thịnh và bình yên. Những ngày thu nhẹ nhàng nhưng đong đầy cảm xúc. Mỗi chiếc lá vàng rơi là một câu chuyện, là một ký ức về thời gian.
Mùa thu Hà Nội, là khoảnh khắc để lòng người trở nên ấm áp và gần gũi. Là thời gian để nhớ về những kỷ niệm đẹp, là dịp để tận hưởng những giây phút bình yên. Hà Nội thu đẹp như trong tranh, hòa mình vào vẻ đẹp diệu kỳ của mùa thu.
- Thảo Nguyên -


2. Hà Nội - điệu nhạc của mùa thu
Khác biệt của Hà Nội, chính là mùa thu hiện lên. Không nồng nả như hè, không lạnh buốt như đông sang, cũng không ướt át như mùa xuân. Mùa thu Hà Nội, món quà thiên nhiên duy nhất, không có ở bất kỳ nơi nào trên thế giới.
Mùa thu, xuất hiện sau những cơn mưa lớn. Đến Hà Nội vào đầu tháng 10, hít thở cơn gió thu đầu tiên, ngắm con đường vàng lá sau một chiều gió, là trải nghiệm không thể quên.
Gọi là mùa thu, nhưng nó đến không theo mùa, mà đến bất ngờ. Khi mùa thu đến, mọi thứ trở nên dịu dàng, làm cho trái tim chúng ta trầm lắng, lãng mạn, tận hưởng vẻ đẹp tinh tế của mùa thu...
Sưu tầm


3. Chìm đắm trong Mùa Thu của Hà Nội
Hà Nội thu quyến rũ, hòa mình trong làn gió mát và hương hoa sữa dịu dàng. Mỗi buổi sáng, bước ra khỏi cửa, bạn sẽ cảm nhận vẻ đẹp tinh khôi của mùa thu độc đáo này. Nắng vàng len lỏi qua những tán cây, lá vàng rơi nhẹ nhàng, tạo nên bức tranh mộng mơ giữa trung tâm thủ đô.
Điều đặc biệt của Hà Nội thu chính là sự dịu dàng, lãng mạn. Không quá nóng bức như mùa hè, không buốt giá như mùa đông. Mỗi cơn gió thu thổi qua, đưa lá bay nhẹ nhàng, làm cho trái tim người ta cảm thấy ấm áp và yên bình.
Mùa thu Hà Nội không chỉ là cảm giác về thời tiết, mà còn là hương vị của cốm xanh, hương hoa sữa thoang thoảng. Những ngày này, dạo bước trên phố, bạn có thể ngửi thấy mùi của những chiếc lá vàng, của cốm nếp nồng nàn.
Và đặc biệt, mưa thu Hà Nội mang đến không khí trong lành, làm tươi mới những con phố dài. Hồ Gươm sau cơn mưa như huyền bí, những hàng cây bên đường toát lên hương thơm dễ chịu. Mỗi giọt mưa như làm tẩy sạch bụi bặm, để lại phố phường trở nên sạch sẽ và lạ mắt hơn.
Chưa bao giờ Hà Nội trở nên đẹp đến thế, khi mà mùa thu ôm trọn thành phố, làm cho mỗi góc phố trở nên huyền bí và cuốn hút. Mùa thu Hà Nội là một món quà thiên nhiên tuyệt vời, là lý do khiến người ta luôn nhớ mãi và yêu thương thủ đô này.
Sưu tầm


4. Hà Nội - Thành phố hòa mình vào thu
'Bản ghi về mùa Thu Hà Nội'
Mỗi lúc gió thoảng, mùi hoa sữa khuất trong gió, Hà Nội huyền bí như một cõi thiên đàng.
Chuyến 'trở về' Hà Nội của tôi luôn diễn ra vào mùa thu, khi lá vàng rơi bên đường phố cổ, vàng ngát như mùa tình đầu.
Bầu trời trong xanh, nắng vàng rực, '36 phố phường' đổi màu, là bức tranh tuyệt vời của Hà Nội mùa thu.
Tình yêu với Hà Nội của tôi, như mối tình đầy những hồi ức thanh xuân không thể nào phai nhạt.
Giữa cái lạnh se se của thu, những cơn gió dịu dàng đưa hương sắc của trời thu khắp nơi.
Khám phá gánh hàng rong với đủ mùi vị của mùa thu: cốm làng Vòng, ổi Đông Dư, hồng xiêm Xuân Đỉnh...
Những buổi tối dạo phố Nguyễn Du, Quang Trung, hít thở mùi hoa sữa, những kỷ niệm thanh xuân hiện về.
Cùng bạn bè thưởng thức ẩm thực phố cổ, là những khoảnh khắc đáng nhớ và gắn liền với Hà Nội.
Đẹp như bức tranh, những hình ảnh áo dài trắng, cúc họa mi, và những khoảnh khắc cưới hạnh phúc dưới bóng nắng thu.
Mùa thu Hà Nội, đẹp nhưng mong manh, để lại những ký ức đẹp nhất trong lòng người.
Sưu tầm Vietravel


5. Hồi ức mùa Thu Hà Nội
Gánh hàng rong - hình ảnh đặc trưng của Hà Nội.
Trải qua nhiều thăng trầm, gánh hàng rong vẫn là biểu tượng không thể thiếu của phố thủ đô.
Trên khắp Hà Nội, mỗi độ thu về, hình ảnh những chiếc gánh bắt đầu nổi bật hơn, toát lên vẻ đặc sắc riêng biệt.
Sáng mai, hương cốm nồng nàn từ gánh thị, quả sấu tươi mát từ gánh hàng rong đưa bạn về với hồn quê.
Lang thang Hà Nội mùa thu, bạn có thể tận hưởng hình ảnh hoàng hôn mang đầy màu tím, cùng với hương sấu bén lẻo.
Nhâm nhi tách cà phê, nhấm nháp một chiếc bánh rán tẩm đường, và cảm nhận hương vị thơm ngon của quả sấu chín.
Mỗi chiếc bánh, mỗi quả sấu không chỉ là đồ ăn, mà còn là những hồi ức ngọt ngào của tuổi thơ.
Hãy giữ cho những gánh hàng rong giữ lại, để Hà Nội vẫn còn đẹp ngập tràn mùa thu.
Mùa thu Hà Nội, mùa sấu chín... hãy để những hình ảnh thân quen đưa bạn về với không gian ấm áp của tuổi thơ.
Sưu tầm


6. Bí mật của Thu Hà Nội
Mùa Thu Hà Nội là khoảng thời gian quý giá nhất trong năm, với những vạt nắng vàng óng ả trải dài qua từng làn gió nhẹ, mang theo hương hoa sữa thơm ngát khắp nơi.
Không chỉ có hương sữa và mùi hoa, mùa Thu còn đem đến những món quà tinh tế, độc đáo không lẫn vào đâu được.
Cốm là một món quà đặc trưng của mùa Thu Hà Nội, làm say đắm lòng người với hương vị thơm ngon, ngọt lịm. Cốm làng Vòng, hạt cốm xanh mịn, thơm béo, được bọc trong lá sen, làm say đắm mọi thực khách.
Từ hạt cốm, người ta chế biến ra những món ngon như chả cốm, chè cốm, xôi cốm và bánh cốm, tạo nên bữa tiệc ngon miệng cho mùa Thu.
Món chả rươi cũng là một biểu tượng ẩm thực của Hà Nội vào mùa Thu. Với hương vị đặc trưng của rươi kết hợp cùng thịt băm, trứng, và gia vị, chả rươi là một món ngon khó cưỡng.
Cuối Thu, trên các con phố Hà Nội, những quả sấu chín vàng góp phần làm cho không gian trở nên ấm áp hơn. Sấu chín được ưa chuộng với cách chế biến đơn giản như bào vỏ ngoài chấm muối ớt, tạo nên một hương vị ngon khó quên.
Hãy để mùa Thu Hà Nội làm say đắm trái tim của bạn bằng những món quà tinh tế từ đất phố này.
- Sưu tầm -


7. Thu Hà Nội trong tôi
Sớm nay, bước chân ra phố với chiếc áo sơ mi mỏng, nghe cái lạnh miên man thấm đều trên từng tế bào cảm xúc, chợt nhận ra, mùa hạ đã rời gót đêm qua và Hà Nội đang vào thu-một mùa thu dịu dàng và lãng mạn!
Sớm mai mùa thu, mở cửa thấy cả Hà Nội được bao trùm bởi sắc trắng sương giăng. Sương bảng lảng quấn quýt trên mái ngói, hàng cây. Sương bàng bạc ken dày từng ngõ dài, ngách hẹp. Sương chập chờn đôi cánh gày chim sẻ. Sương vấn vương theo từng bước chân đi. Những lần ngắm sương bên ô cửa cũ sờn, ta vẫn thường thích quờ tay chạm vào những giọt sương mềm mại còn ngái ngủ trên bờ vai lá biếc.
Hà Nội mùa thu, những phố dài lá dệt vàng xao xuyến. Theo từng đợt gió nhẹ, lá vàng rơi bịn rịn, bâng khuâng. Thay vì sự ồn ào, tấp nập thường ngày, dường như phố đang lắng lại để hòa vào cái man mác buồn của sắc vàng lá đổ. Một chiều lang thang tản bộ trên con đường thân quen, vu vơ nhặt một chiếc lá vàng rồi tự dưng thấy mình cô độc. Nhớ khoảnh khắc chia tay mối tình đầu, khi phố thu ngập vàng xác lá. Ta tìm về hàng ghế đá từng ghi dấu biết bao kỷ niệm êm đẹp, để mặc cho lá úa rơi rơi…
Hà Nội mùa thu mong manh gió lạnh. Cái lạnh se se không đủ sức làm ta run rẩy nhưng khiến ta cần lắm một cử chỉ quan tâm thân mật hay một vòng ôm nồng ấm, chân thành. Buổi sáng đi làm, nhận được tin nhắn của đứa bạn: “Lạnh rồi đấy, nhớ mặc thêm áo vào”, chợt thấy lòng rưng rưng khó tả. Ít ra, ta không hề đơn độc như mình vẫn hay lầm tưởng. Giữa thành phố rộng lớn này, ta vẫn còn những người bạn tri kỷ, vẫn còn những điểm tựa niềm tin để hướng tới ngày mai.
Hà Nội mùa thu, ngõ gió về khuya thổn thức tiếng rao đêm. Nhìn bóng chị bán bánh rong đổ dài liêu xiêu trên ngõ buồn hiu hắt, bỗng nhiên ta thấy mủi lòng. “Ai bánh khúc đi… Ai bánh khúc nào…”-tiếng rao dẫu đã khàn đặc nhưng vẫn khắc khoải vang lên như đi tìm một niềm đồng cảm. Bất chợt, ta nhớ mẹ ta thuở xưa cũng đêm đêm đi bán bánh rong nuôi ta ăn học. Nghĩ về đốm đồi mồi trên khuôn mặt sạm vàng của mẹ, không kìm nổi lòng mình, ta thầm sùi sụt trong đêm…
Hà Nội mùa thu, hương hoa sữa thơm nồng nàn, lưu luyến. Đó là thứ hương thơm đặc biệt có thể chạm vào tận đáy sâu tâm hồn và gợi dậy trong ta rất nhiều cung bậc cảm xúc. Và không biết tự bao giờ, ta đã yêu hoa sữa, một tình yêu da diết, sâu đằm. Hương hoa sữa ngạt ngào đưa ta sống lại với quá khứ, với những miền ký ức xa xôi. Rồi chợt buồn, chợt nhớ, chợt thương mà chẳng thể định nghĩa tại vì sao ta lại nhớ hương hoa sữa đến nao lòng.
Hà Nội mùa thu tinh khôi áo trắng. Lại gặp bóng dáng mình đâu đó trong cái hân hoan những buổi tựu trường. Cánh cửa đại học mở ra, lắm vinh quang mà cũng nhiều thách thức. Rồi đây, những cô cậu sinh viên mới sẽ phải rời xa bàn tay chăm sóc của cha mẹ để học cách sống tự lập, tự đương đầu với những gian nan. Và liệu rằng cả thành phố này có ai ngô nghê như mình, lần đầu tiên được đắm chìm trong hương sắc mùa thu Hà Nội đã dành trọn những buổi chiều muộn để ngồi trên ghế đá... làm thơ.
Hà Nội mùa thu miên man hương cốm. Thạch Lam từng viết: “Cốm không phải thức quà của người ăn vội”. Một ngày cuối tuần nhàn rỗi hiếm hoi, thay vì qua loa xôi sáng hay bánh mì pa-tê như thường nhật, ta mua một nắm cốm ủ trong lá sen xanh của thiếu nữ làng Vòng, khi ấy mới thấm thía rằng, mùa thu Hà Nội sẽ trở nên nhạt nhẽo nếu thiếu đi vị cốm béo bùi.
Hà Nội có mùa thu hình như là để nhắc mỗi người chúng ta sống chậm lại và tìm về với sự thanh thản, tĩnh tâm, tự tại, tìm về với những điều an nhiên, mộc mạc, đơn sơ. Yêu lắm Hà Nội mùa thu!
Tản văn của PHAN ĐỨC LỘC (Nguồn: Báo Quân Đội Nhân Dân)


8. Đợi đến mùa thu để yêu thêm Hà Nội...
Bạn đại học của tôi đến từ những miền khác nhau của đất nước. Có một lần, bạn hỏi mùa thu Hà Nội thì có gì mà đẹp vậy ? Bây giờ bạn đang ở ngay Hà Nội rồi, vậy thì có gì tuyệt hơn là hãy cứ kiên nhẫn đợi đến mùa thu...
Sáng Chủ nhật, bạn và tôi đèo nhau rong ruổi khắp những con phố trên chiếc xe đạp Mifa cũ màu xanh lá chuối. Bầu trời cao vợi, mây lơ lửng thành từng tầng, những tia nắng đầu tiên, hiếm hoi len qua những tầng mây, vòm lá…Ta lại thấy một chút se lạnh của gió heo may, một chút ấm áp từ những tia nắng vàng dịu ngọt đang nhẹ nhàng phớt lên con đường còn loang dấu những vệt nước đọng lại từ cơn mưa đêm qua.Dường như cơn mưa dài đã gột sạch, cuốn trôi đi những bụi bặm của ngày cũ. Vạn vật tươi mới, nhịp sống chậm lại, con người cũng vì thế mà thanh thản, dịu dàng hơn, trong lòng chợt quên đi trăm mối… Chúng tôi tìm tới một quán phở nhỏ. Chọn chỗ ngồi trên vỉa hè, tôi chọn bò tái, bạn gọi chín không thêm hành củ, không quên gọi nâu đá cho bạn, trà nóng cho tôi. Chúng tôi đã ngồi đó suốt hàng giờ, dăm ba câu chuyện để lấy cớ chứ cốt yếu là…ngắm mây trời bay và ngắm lá thu rơi.Mùa thu Hà Nội, người ta dễ dàng tìm được những khung cảnh yên bình, lãng mạn ngay giữa phố phường ồn ào, náo nhiệt. Chung quanh là một không gian mỏng manh se dịu. Thời gian thì chậm hơn, trải dài theo những hàng cây thơ mộng trên đường Phan Đình Phùng. Một chút suy tư bảng lảng giăng mắc như tơ nhện. Nắng thu nhuộm vàng con đường, góc phố. Bước đi của mùa thu khẽ khàng như một làn sương khói, điềm tĩnh như tự biết mình, tự nhận về mình bao chiêm nghiệm sống.Thu nhận lấy lá vàng rơi qua mùa hè dậy nắng. Trong nắng thu dịu ngọt tôi như được nhấm nháp hương vị của cốm xanh. Trong cơn gió mát lành tôi lại thoáng nghe hương nồng nàn tỏa ra những bông hoa sữa trắng tinh khôi. Không phải ai cũng yêu và thích hương hoa sữa, có thể là hơi hắc, nồng. Nhưng những ai đã trót yêu , thì thương nhớ lắm ... Khi xa xứ, lại nhớ cái mùi hương ngọt ngào yêu dấu ấy vô cùng.Bạn bảo, khung cảnh này đẹp như một bức tranh. Nhưng tôi thấy nó còn đẹp hơn tranh nữa . Bởi vì chỉ ở ngoài đời thực này, tôi mới cảm thấy hết vẻ thu bằng tất cả ngũ quan của mình.Mắt tôi trông thấy được những độ biến màu tinh tế từ xanh biếc sang xanh non, chuyển dần sang vàng rồi cam và cuối cùng là đỏ thắm của sắc thu.Mũi tôi ngửi được mùi hương ngai ngái từ những thân gỗ ẩm mục và đám lá ruỗng của mùa thu năm ngoái để lại.Lưỡi tôi nếm được vị ngọt ngào và trong lành của bầu khí thu. Tai tôi nghe được tiếng lá chạm không tiếng động xuống chỗ ngồi. Da tôi cảm được sự mơn man của gió thu rơi xuống từ bầu trời đầy mây trắng.Bạn bảo, ước gì bây giờ có một cơn gió lớn thổi qua. Lá vàng trên cây sẽ đổ rào xuống như một cơn mưa… Hà Nội vào thu không chỉ đẹp vì trời đất hiền hòa , vì cỏ cây hoa lá, mà còn vì những kỉ niệm dịu dàng. Nhớ mùa khai giảng năm học lớp 12, vẫn con đường đấy, vẫn trường lớp đấy, bạn bè đấy, các bạn nữ áo dài trắng, dép cao gót, mái tóc đen nhánh chấm ngang vai... Rồi nhớ cả những tiết học căng thẳng, giờ ra chơi đùa nghịch mướt mồ hôi, những giọt nước mắt chia tay, những dòng lưu bút còn chưa khô mực... Để rồi sau đó mấy năm, cũng vào một mùa thu heo may gió... trong đám cưới một người bạn, gặp lại nhau, nghe người ta nói rằng: "Nếu mà ngày xưa..."Không biết với người Hà Nội xa quê thì khi nhắc về quê hương mùa này có còn nhớ phố Nguyễn Du thấm đẫm mùi hoa sữa, những hàng bằng lăng ở phố Thợ Nhuộm đang se sắt lá, rặng liễu bờ Hồ rủ bóng phiêu diêu, hàng phượng vĩ dọc đường Lý Thường Kiệt trút những chiếc lá nhỏ xíu vàng ươm trải dọc vỉa hè...Thế đấy, vẫn con phố ấy, vỉa hè ấy và những quán cóc cũ kỹ từ năm này qua năm khác, thế mà tất cả bỗng chợt "mới" mỗi khi mùa thu tới. Đấy là cái duyên của Hà Nội mà không phải ai ai cũng cảm nhận được, đặc biệt thu Hà Nội luôn mang lại nỗi đau đáu, bồi hồi cho những người đi xa. Bạn đại học của tôi đến từ những miền khác nhau của đất nước. Mỗi nơi đều mang những nét đẹp riêng. Có một lần, bạn hỏi mùa thu Hà Nội thì có gì mà đẹp vậy. Nếu bạn đang ở một nơi xa lắm thì bạn vẫn có thể cảm nhận được phần nào vẻ đẹp của mùa thu Hà Nội trong rất nhiều tác phẩm cầm kì thi họa cổ điển hay hiện đại. Nhưng bây giờ bạn đang ở ngay Hà Nội rồi, vậy thì có gì tuyệt hơn là hãy cứ kiên nhẫn đợi đến mùa thu. Điều bạn tự cảm nhận được mới là những nét chân thực nhất về mùa thu ở Hà Nội, bởi vì mùa thu đơn giản chỉ thực sự hiện hữu với những ai biết dừng lại và trông đợi để ngắm nhìn, tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên, phố phường lúc giao mùa mà thôi...Mùa thu đến và đi như một nỗi tình cờ. Mùa thu lặng lẽ và dịu dàng đi vào quỹ đạo thời gian của tự nhiên. Mùa thu tuy ngắn ngủi nhưng gợi cho ta biết bao cảm xúc và mộng ước trong cuộc sống hăng say.Ra phố mùa thu, đạp xe chầm chậm để cảm nhận cái xao xác của lá, cái se lạnh của gió. Để thấy mình và mùa thu hòa đồng trong nỗi nhớ và niềm hy vọng. Cho ta biết trong bốn mùa có một mùa để ta nhìn nhận lại mình, tìm lại con người đích thực của mình để sống đẹp hơn và biết tin và hy vọng vào những người quanh mình. Bạn lại bảo, chẳng mấy chốc nữa thôi tất cả sẽ chìm trong băng giá. Cây cành trơ trọi, khẳng khiu. Những chiếc lá vàng sẽ chìm dần vào quên lãng.Thời gian lúc nào cũng sẵn sàng ra tay để bào mòn kí ức. Quan trọng là lòng mình. Nghĩ thế, tôi bật nói to thành tiếng: "Đã muốn nhớ thì chẳng thể nào quên được". Bạn ngân nga " Thời gian đi không bao giờ trở lại. Chỉ có lòng người quay lại với thời gian". Và bạn nhìn tôi cười, đúng thế phải không?Nguyễn Quốc Tuấn


9. Cuối thu xa nhớ mùa thu Hà Nội
Độc hành trong đêm Thu, cảm giác cô đơn như chạm vào tâm khảm, đánh thức bao điều xưa cũ. Thả lòng mình, tôi vội vàng gói ghém những niềm riêng, gửi chút yêu thương tới miền xa vãng đó.
Bạn có yêu mùa Thu không? Tôi chắc nhiều người sẽ nói đó là mùa yêu, mùa để tâm hồn đong đầy giao cảm trước thiên nhiên, mùa của những nhớ nhung làm man mác, dại khờ trong chiều bâng khuâng, cô quạnh đến nao lòng. Vậy có lý gì ta không khỏi ngẩn ngơ, nếu đáy hồn ta chưa quá già nua, chai sạn.
Tôi yêu mùa Thu trong những ngày bất chợt. Khi nắng mỏng như tơ, vương phủ, lan tỏa đến tận chân trời. Khi gió heo may luồn vào da thịt đã biết tê, biết cóng. Khi không gian và sắc màu cùng hòa quyện, chuyển mình đến kì ảo, miên man. Tôi yêu những hàng cây ngỡ ngàng, khoác tấm áo vàng, áo đỏ. Lặng nhìn những khoảnh khắc dịu dàng Thu lướt qua, chao nhanh tựa như chiếc lá sớm lìa cành.
Nhẹ bước chân trên thảm lá khô sau một đêm gió thổi. Tự hỏi lòng đông sắp đến thật rồi sao? Rất ngắn thôi, nhưng rất tinh tế trong những khoảnh khắc giao mùa cuối Thu, khi thiên nhiên muốn dâng hiến trọn vẹn chút tơ lòng còn sót lại.
Cây cối như gồng mình lên dồn hết dòng nhựa chắt chiu se suốt, dồn hết những mạch nguồn ăm ắp yêu thương, nuôi dưỡng cho đám lá vàng lá đỏ kia khỏi sớm sa nhánh, lìa cành. Gấp gáp, vội vàng trổ hết sinh lực cuối cùng để bật lên những mảng màu huyền diệu. Cố níu kéo sự sống đang xa dần theo nhịp chảy của thời gian.
Thế nên nhân gian mới có được một bức tranh sắc màu thiên nhiên hoàn hảo nhất, mãn nhãn nhất trong năm mà tôi chắc không mùa nào có được. Bức tranh tuyệt vời đó không có ở bất cứ bảo tàng nghệ thuật nào. Nó hiện hữu quanh ta vô cùng kì ảo, trong sắc nâu đỏ của lá phong cuốn bay theo gió, trong sắc hồng vàng vương lẫn màu xanh của vườn lê, vườn đào đang thì giữa vụ và cả cánh đồng hướng dương mỉm cười rực rỡ đón ánh mặt trời. Xa xa kia, từng đám mây xốp như bông ai treo trên đỉnh núi, soi bóng mình lồng lộng xuống dòng sông. Nhưng đó là những ngày bất chợt, những khoảnh khắc vàng khi nắng nhạt còn vương. Mùa Thu nơi tôi thường gắn liền với cơn mưa li ti kéo dài, dai dẳng. Dù chỉ mỏng như sương, vương như khói, nhưng cũng đủ làm hoen mi mắt khiến cho ngày ủ dột mãi không thôi.
Bình minh thức giấc khi đã gần trưa, còn hoàng hôn chạy trốn khi chiều chưa kịp xuống. Ngày ngắn đến lạ, ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy thời gian cứ sầm sập đi qua không một lời nhắn nhủ. Người ta dễ vương vấn nhớ thương khi đắm mình trong tiết Thu nhàn nhạt nắng.
Tôi sợ cái màu trời u ám cô đơn, buồn lặng đến nao lòng. Bước chân tôi chơi vơi, vô định trên con đường quen thuộc. Bao nhiêu năm phiêu bạt xứ người, là bấy nhiêu năm tôi thấy chân mình như lạnh hơn, trùng hơn khi Thu gọi Đông về. Tâm hồn tôi chông chênh, vắng lặng. Hoài niệm là những gì ta không còn với tới. Nhưng trong căn gác tâm hồn lại được chạm vào khi hoang hoải một chiều Thu. Lời bài hát quen thuộc cất lên như đưa tôi về một vùng xa ngai ngải.
Hà Nội mùa Thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ.
Nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu
Trịnh Công Sơn
Quê hương tôi đó, nơi phố dài heo hút hơi may. Nơi mặt nước Hồ Tây loang loáng ánh trăng miên man theo từng con sóng nhỏ. Nơi bước chân tôi, khi mệt mỏi, rã rời, lại muốn tìm về thổn thức với yêu thương. Trở về ư…đã bao lần Hà nội đón tôi về đều vào mùa Thu. Nghe tiếng rao mỗi sớm mai mà tôi thấy lòng mình bình yên đến lạ. Tôi thức dậy trong căn nhà tuổi thơ ngập tràn kỉ niệm. Cây hoàng lan trước hiên vẫn dịu dàng tỏa hương mà sao tôi cố hít hà thật sâu như sợ chỉ ngày mai thôi sẽ chẳng tìm đâu được nữa.
Tôi theo chân mẹ ra chợ sáng mùa Thu. Bầu trời cao và trong xanh vời vợi, gió dịu dàng vuốt ve mái tóc tôi, làm se se đôi má tôi ửng hồng. Nắm tay mẹ thật chặt, Tôi bỗng thấy mình của những ngày xưa cũ, như cô bé con lý lắc thuở nào. Tôi muốn giữ thật lâu cảm giác đó, khoảnh khắc đó, bởi tôi sợ rằng khi xa mẹ rồi, có một ngày trở về, tiếng gọi mẹ ơi bỗng thành xa vắng, tôi bơ vơ một mình lạc lõng giữa chốn chợ quê.
Bất chợt tôi chạm vào mùi cốm dẻo tươi thơm hương lúa mới, mùi chuối trứng cuốc đượm nắng, quện gió ngọt ngào, những quả hồng đỏ mọng tròn căng gối đầu lên nhau nũng nịu, những quả na cuối mùa đang chờ mở mắt và cả trái bưởi vàng ươm thơm nức như đánh thức tuổi thơ êm đềm của những đêm trông trăng bỗng ùa đến phút giây. Tất cả hương vị mùa Thu đó được gói ghém trong chiếc làn mây theo chân mẹ con tôi về nhà.
Tôi thích những buổi chiều hôm, ngồi tựa mình trong quán lạ mà quen, nơi có tầm nhìn phiêu lãng. Hòa mình vào dòng người hối hả ngược xuôi bên con đường có hàng cây đẹp như tranh vẽ, những đôi tình nhân tựa vai nhau yêu thương trên ghế đá ven hồ.
Thấp thoáng vài chị gánh hàng hoa như chở cả mùa Thu theo từng nhịp bước. Ngắm đàn sâm cầm vẫn mải mốt âm thầm trong hoàng hôn đỏ lịm buông dần phía chân trời xa. Nghe tiếng tích tắc của thời gian như chậm rơi trên từng chiếc lá bỗng ngập ngừng theo gió bay cao.
Tôi cố níu lấy thời gian xin hãy ngừng trôi, để tôi giữ mãi phút êm đềm này, như giữ ngọn lửa nhỏ sưởi ấm tâm hồn kẻ xa quê qua những ngày đông giá lạnh. Để khi chia xa tôi sẽ nhớ lắm mảnh đất thân thương, đã luôn dang tay đón tôi, xoa dịu tôi sau bao bộn bề lo toan vất vả.
Bạn của tôi ơi, đừng nghe nói mùa Thu vàng ở châu Âu, mà không biết rằng Hà nội vào Thu rất đẹp. Hãy lắng nghe những âm thanh cuộc đời vẫn đang vặn mình thao thức ngoài kia. Nghe tiếng Thu trong những đêm xào xạc lá đổ. Bạn sẽ thấy tan hết muộn phiền khi ướp lòng mình dưới ánh đèn vàng với hương hoa sữa nồng nàn, nhưng rất đỗi thân quen.
Độc hành trong đêm Thu, cảm giác cô đơn như chạm vào tâm khảm, đánh thức bao điều xưa cũ. Thả lòng mình, tôi vội vàng gói ghém những niềm riêng, gửi chút yêu thương tới miền xa vãng đó.
Tác giả: Tran Thuy

