1. Ngày 30 Tết
Mùng 30 Tết, không khí gia đình trở nên sôi động. Bà và mẹ hối hả với công việc chuẩn bị cho đêm Giao thừa. Phượng, dù ở Mỹ, vẫn cảm nhận được vẻ tưng bừng của ngày Tết truyền thống.
Mẹ vận động Phượng giúp đỡ, nhưng cô lại thấy nhàn rỗi hơn khi thưởng thức hương vị bánh chưng, bánh gai được làm tại nhà. Mỗi năm, bà gói bánh chưng bằng tay, vuông vức và đều nhau, là hình ảnh truyền thống mà Phượng yêu thích.
Những ký ức về ngày Tết xưa trở nên sống động khi bà và mẹ chia sẻ về những nỗ lực để tạo nên không khí ấm áp cho gia đình. Bà nhấn mạnh giữ gìn tâm hồn, đón năm mới với niềm vui và bình an.
Phượng nhìn bà và mẹ, hai thế hệ đã trải qua nhiều mùa Xuân, mỗi người mang theo những ký ức và câu chuyện đẹp. Trong lúc lau chùi và dọn dẹp, Phượng suy nghĩ về những kỷ niệm mình sẽ kể cho con cháu trong tương lai.
Đêm Giao thừa, bà hướng dẫn Phượng đến chùa để hái lộc. Trong khoảnh khắc gió Xuân thoảng nhẹ, Phượng cảm nhận sự thiêng liêng của lễ Giao thừa, nhưng cũng nhận ra sự khác biệt khi ở Mỹ. Tuy nhiên, cô vẫn muốn giữ gìn truyền thống và cầu ước cho gia đình mình.
Những chuyện bà kể về những ngày xưa hấp dẫn Phượng, tạo ra sự kết nối giữa thế hệ trẻ và truyền thống văn hóa. Dù cuộc sống có thay đổi, nhưng giữ gìn giá trị tinh thần của Tết vẫn là điều quan trọng đối với Phượng.
Trong lòng, Phượng cảm ơn bà và mẹ đã giữ gìn những giá trị truyền thống, đưa niềm vui và ý nghĩa của Tết đến với gia đình ở đất khách quê người.
Và như mọi năm, giữa không khí ấm áp của gia đình, bà và mẹ tiếp tục làm nên những chiếc bánh thơm ngon, đậm đà hương vị quê nhà.
Mùa Xuân, dù ở đâu, vẫn là thời khắc quan trọng để kết nối và trân trọng những giá trị truyền thống.


2. Trải nghiệm Tết của những người con xa xứ
Mẹ ơi, thêm một mùa xuân con không về, thêm một cái Tết bố bận làm nhiệm vụ... nhưng nhà mình vẫn luôn bên nhau, mẹ nhé!Đồng hồ đang nhích dần về phía cuối năm...
Con lại thêm một cái Tết ở xa nhà, và sẽ là 3, 4 cái Tết trôi qua trên đất lạ nữa mới mong đến ngày được quây quần cùng gia đình bên mâm cơm tất niên, mới được đặt chân lên quê mình để sống trong cái mùi hương rất xuân, rất Tết ấy...
Trên facebook, bạn bè con đã rầm rộ những status về Tết, ai ai cũng hân hoan đón chờ năm mới đang đến. Con chợt chạnh lòng. Tối qua, nghe mẹ kể qua điện thoại rằng nhà mình cũng đang chuẩn bị mọi thứ để đón Tết, nào bánh chưng, nào kẹo, mứt, nào đào, nào mai... con cũng đã thấy Tết đang về, gần lắm.
Rồi thoáng buồn khi giọng mẹ khựng lại, 'Tết này, bố bận trực, nên cũng không về. Tết này nhà mình thiếu bố, thiếu con...'. Mắt ngấn lệ, gác điện thoại rồi con cũng khóc òa.
Mẹ ơi, con nhớ nhà...
Tết là dịp để mọi người đoàn viên, khi mà nhà nhà ai cũng đang vui với niềm vui sum họp thì nhà mình lại thiếu vắng đi hai người đàn ông. Biết mẹ sẽ tủi thân và vất vả hơn nhiều lắm, nhưng mẹ gắng đừng buồn. Ở xa, bố và con luôn hướng về nhà mình và sẽ là điểm tựa tinh thần cho mẹ.
Con nhớ những cái Tết trước, năm nào cũng đi chọn đào và mua hoa cùng bố. Những chậu mai vàng lung linh trong nắng, cành đào hồng thắm cả một góc trời, rồi bao nhiêu thứ hoa, cây cảnh khác cũng không ngừng khoe sắc. Hai bố con đi hết nơi này đến nơi khác để mua cành đào đẹp nhất chơi Tết. Về đến nhà lại cùng hì hụi đốt gốc, trang trí để còn 'hãnh diện' với mẹ.
Con nhớ những buổi cuối năm đi chợ làm chân xách đồ cho mẹ, mệt nhưng mà vui lắm. Thấy không khí Tết ngập tràn khắp phố, thấy Tết về trong ánh mắt, nụ cười của từng người. Thấy Tết về trên cả đôi tay tần tảo của mẹ...
Con nhớ những lần được cùng ông ngoại gói bánh chưng. Tự tay con tỉ mẩn rửa từng chiếc lá dong , lau thật khô rồi xếp đều chờ bà chuẩn bị làm nhân bánh. Chiếc bánh xanh vuông vắn với từng sợi dây lạt, đầy ứ nào nếp, nào đỗ, nào thịt mỡ ở trong.
Rồi những đêm ngồi thức trông nồi bánh đang luộc, cái rét của ngày cuối năm chẳng thể nào bì được với không khí ấm áp và ý nghĩa lúc đấy. Tiếng củi lửa tí tách trên bếp, tiếng nồi bánh đang sôi, tiếng mọi người râm ran trò chuyện... tất cả đã cho con những ngày giáp Tết thật tuyệt vời.
Con nhớ những bữa cơm tất niên được quây quần với mọi người. Cả năm chỉ có mỗi dịp này đại gia đình mình mới đông đủ như thế. Những câu chuyện hàn huyên, tâm sự về những buồn vui của năm qua, những mong ước của một năm lại tới... buổi chiều cuối năm ý nghĩa biết bao.
Con nhớ tiếng pháo hoa trong đêm giao thừa ở quê mình, nhớ tiếng lũ trẻ con râm ran cười đùa chơi từ nhà này đến nhà khác. Nhớ những phong bao lì xì đỏ chót, nhớ những lần lễ chùa đầu năm cùng cả nhà mình...
Ước gì con có thể chạm tay vào cái Tết ở quê. Ước gì nửa vòng trái đất bỗng nhiên ngắn lại. Ước gì có thể về nhà để hòa mình vào cái Tết với mọi người.
Tết này với con, vẫn là tuyết trắng, là thi cử, là bài vở ở trường... Là đám bạn Việt Nam cũng gặp mặt nhau đêm tất niên để vơi đi phần nào nỗi nhớ... Là cây đào giả tự làm, là chiếc bánh chưng vụng về không đủ đầy gia vị... Là tự an ủi mình, chỉ vài năm nữa thôi...
Mẹ ơi, thêm một mùa xuân con không về, thêm một cái Tết bố bận làm nhiệm vụ... nhưng nhà mình vẫn luôn bên nhau, mẹ nhé!


3. Tết có hồn xuân
Tết đến từ tháng chạp. Tháng chạp lạnh giá, tháng chạp bận rộn, quên sao được tháng chạp thân yêu.
Tháng giáp tết đem đến nhiều kí ức đẹp và góp chút hoài niệm ngọt ngào.
Năm ba tuổi, bố đưa đi chợ tết. Trời lạnh, gió thổi lồng lộng. Bố mua áo nhung đỏ kẻ ca rô. Chiếc áo nhung ấy vẫn nằm gọn trong tủ, là bức tranh sống động về tình cảm của bố. Mẹ kể về những đêm nhỏ, cả ba chị em cùng nằm trong một chiếc áo ấm áp, mình được mẹ đặt đầu gối lên tay.
Ngày cuối năm nối liền tháng chạp. Chợ thị xã, gần làng mình, mở phiên chợ tết nhộn nhịp. Mỗi năm, bố lại mua áo nhung cho mình tại đây. Chợ rộn ràng, phấn khích, là điểm hẹn của người làng vào những ngày cuối năm.
Đêm giao thừa, không khí tết lan tỏa khắp làng. Tiếng pháo nổ vang lên, làm thức tỉnh bản năng tinh thần. Nhà nhà đều trang trí bằng những bông pháo hồng lung linh. Mùa xuân tràn ngập khắp nơi, làm cho mỗi khoảnh khắc trở nên trân quý. Năm mới đã đến, đón chào những điều mới mẻ, tươi sáng.
Tết còn là khoảnh khắc của những chiếc bánh chưng, mâm cơm tất niên và hương vị đặc trưng của chè lam. Mỗi năm, mình tự làm chè lam để thưởng thức, là cách làm mới mình giữa bối cảnh truyền thống.
Ngắm hoa tết cũng là thú vui của mình. Cành đào, giò lan, hoa ly, hoa lay ơn... tất cả những loài hoa nở rộ vào dịp tết làm cho không gian trở nên tinh khôi và tràn ngập màu sắc.
Với mình, tết nghĩa là trở về với bản thân, là thời điểm để tận hưởng những giây phút đẹp nhất bên gia đình và người thân yêu.


4. Tết đến làng quê


5. Hành trình trở về giữa mùa xuân
Theo lời ông tài xế, đây là chuyến xe cuối cùng của năm, chuyến chót đi qua những ngày cuối cùng của một năm trôi qua. Khắp nơi, mọi người trên xe thở phào như vừa tránh khỏi một bi kịch. Tuy nhiên, không may là chuyến xe phải lăn qua những con đường gập ghềnh, mang theo dấu tích của những cuộc giao tranh, không may va phải những quả mìn!
Có bốn người ngồi trên hai hàng ghế, mỗi người mang theo một câu chuyện riêng biệt. Một người phụ nữ đang mặc đồ tang, một bà cụ với mái tóc bạc như tuyết, một lồng gà đang giữ một chú chó nhỏ, và một người đàn ông vừa mới xuất ngũ. Chuyến xe có vẻ như mang theo cả năm mạng sống: bốn con người và một chú chó nhỏ. Chú chó có bộ lông màu đen tuyền, đôi mắt đen, và cả cơ thể của nó toàn bộ là một khối hình đen đục, tròn trịa, thỉnh thoảng lại kêu rên ư ử. Tiếng rên của nó bị át bởi âm thanh ồn ào của động cơ chiếc xe cũ kỹ. Đường đi chứa nhiều gai góc. Chiếc xe lắc lư, nghiêng về một bên, sau đó lại nghiêng về phía khác. Chuyển động lên và xuống. Quay vòng.
Bà cụ trông có vẻ mệt mỏi. Người phụ nữ ngồi ngả đầu như muốn ngủ gục lên tường gỗ. Chỉ có người đàn ông đang ngồi yên. Anh ta nhìn ra hai bên cánh đồng lầy. Lúa đang mọc nhưng thưa thớt. Nhiều thửa ruộng màu xám đen, hiển nhiên là những dấu vết nứt nẻ. Một bức tranh xám đậm mênh mông kéo dài đến chân trời. Trên cao, những đám mây trong suốt như màu chì nghiêng mình về hướng tím. Gió thổi mạnh qua cửa sổ hẹp. Chiếc xe vẫn tiếp tục lắc lư. Bàn tay của ông tài lái xe vươn lên. Những đường gân trên tay ông nổi lên, chống lại sự vật vã của chiếc xe.
Rất nhanh, bây giờ là chiều thứ ba mươi. Chuyến xe này là chuyến cuối cùng... Tốc độ của xe tăng lên chút nữa, do sự phấn khích của ông tài. Kim đồng hồ chỉ số tốc độ lên tới tám cây số mỗi giờ. Đường đi như vậy được coi là nhanh. Đây là một cảnh báo về một khu vực chưa được lấp đầy. Đó là di tích của những trở ngại. Xác chiếc xe đò cháy còn nằm bên lề đường. Sau đó là những chiếc xe hủy hoại không còn nhận ra. Còn cả những mảnh vụn đen thui thành từng đống nhỏ: xác người, xác trâu bò, hay chỉ là dấu vết của những lô hàng?
...
Bất ngờ, chiếc xe giảm tốc độ và dừng lại từ từ. Trước mặt xe là một cái hố lớn. Dưới lòng hố là một chiếc thùng xe cũ rỉ sét. Sau khung xe là bóng một người mặc áo đen. Bóng người đen chỉ còn một bàn tay gầy guộc nâng lên vẫy. Ông tài lái xe nhấn ga, giọng của ông sững sờ khi thấy một khẩu súng đen nổi lên:
– Chết... chúng ta tới số rồi!!
Bóng đen giờ đây đứng dậy hoàn toàn. Một khuôn mặt trắng bệch xuất hiện sau mớ tóc rối. Một khuôn mặt rất trẻ, chưa đầy hai mươi, có vẻ như là em hơn là anh, chú hay ông. Cậu ta là người 'kia'. Súng nói lên điều đó, nhưng nói một cách nhẹ nhàng, không dữ dằn như bất kỳ lúc nào chiến đấu.
Mọi người đổ về phía đó. Ước lượng bây giờ chính xác hơn. Chắc chắn cậu này chỉ mới mười lăm. Cậu ta giơ khẩu súng ngang đầu với cả hai cánh tay gầy guộc. Vẻ mặt của cậu ta không giấu được sự lo lắng, bối rối, cậu ấy lấp lánh:
– Em... em... ờ...ời...chú...an...!
Ông tài lái xe trở nên bình tĩnh hơn. Ông trả lời với giọng hơi chế nhạo, hơi như đang nói nhạo:
– Rồi đấy chú ơi! Ở đây không có ai là lính. Muốn về, chú phải bò lên mé trển đấy!
Cậu nhỏ vẫn giữ nguyên tư thế với súng ngang đầu, từ từ bước lên khỏi miệng hố. Sau đó, như không nhìn thấy bóng dáng của bộ quân trang, cậu ta hạ khẩu súng xuống, tiến lại gần ông tài lái xe:
– Anh...anh...ở đây có lính Quốc Gia không, anh chở em tới đồn...
Ông tài lắc đầu đầy thương cảm:
– Trễ quá rồi. Tôi không quay lại mé trển nữa. Mà chỉ ở mé trển mới có lính chứ ở đây thì chẳng có ai cả.
– Xa không anh?
– Năm bẩy cây số đấy!
– Vậy mé dưới không có ai sao?
– Không có ai cả! Qua Tết có lẽ mới có lính mở đường tới đó.
– Vậy cho em theo anh để rồi nằm chờ có được không?
– Ý! Làm sao được. Tôi có gia đình, coi như tôi có tội với gia đình tôi!
– Thì anh giữ khẩu súng này như bằng chứng. Có khi còn lãnh thưởng!
– Tôi không ham. Tôi không muốn dính vào chuyện gì cả. Tôi chỉ muốn sống giản dị thôi.
Cậu nhỏ tự tin nói:
– Anh không cho em theo thì anh ở lại với em luôn!
Ông tài lái xe nhảy lên:
– Ý! Cha nội! Chơi cửa cha con nhà người ta à! Thế là tác phong Việt Cộng, chớ hồi chánh nỗi gì!!!
Người thương binh ngồi phía sau xe, từ đầu đến giờ chỉ làm quan sát, bây giờ mới nói lên:
– Theo tôi về được không? Mai mốt tôi dẫn lên đồn.
Ông tài đánh giá cao:
– Ui da! Thế là quá tốt rồi còn gì.
Cậu chiến sĩ bỏ chỗ đứng, tiến lại phía sau xe. Anh ta nhìn gã đàn ông với ánh mắt sáng lên. Anh ta nói tiếp:
– Anh đưa súng cho tôi.
– Anh biết sử dụng không?
– Cái này nặng nề không cần phải biết! Lính Quốc Gia bắt được rất nhiều...
Chiến sĩ đoàn kết:
– Vậy mà tôi cứ tưởng...
– Tưởng gì?
– Tưởng anh là người của Mặt Trận.
– Vậy thì sao?
– Thì tôi phải bắn anh trước khi anh bắn tôi.
Gã đàn ông mỉm cười:
– Ui! Đồng chí mà còn... làm sao có thể!
Cậu nhỏ giải thích:
– Vì tôi 'quay'. Ở trắng, tội quay đáng bắn đấy!
Ông tài lái xe chờ đợi một lúc, sau đó nói nhanh:
– Thôi, mời lên xe đi. Đã trễ rồi.
Chiếc xe lại tiếp tục hành trình. Nó di chuyển qua một đồi và sau đó cuốn tròn theo một con đường được đặt dấu bởi chiếc xe bánh xích màu đen vượt qua những chướng ngại vật.
Cảnh tượng này trải dài theo bánh xe không ai thấy lạ. Đó là một chuyến xe bình thường trở về giữa mùa xuân trên một miền đất vẫn còn chìm đắm trong hơi thở của cuộc chiến.


6. Mèo Con và Ngày Tết
Bà đang từ chợ trở về, khi bước vào sân nhà, bà hét to: “Bống ơi… Bống đâu rồi?”
Bống đang vui đùa với bạn bè bên hàng xóm. Nghe tiếng bà gọi, nó vụt chạy về nhà.
– Bà ơi, bà mua quà gì cho cháu đây?
– Mày hư lắm, chẳng giữ nhà cho bà, để gà nó vào quậy tung cả nhà bếp. Bà tức giận, bà không cho quà đâu.
Bống buồn quá. Bà mắng đúng rồi. Bà nhắc Bống phải giữ nhà cẩn thận, nhưng bà chỉ mới ra chợ một lát, bạn bè đã gọi: “Bống ơi, qua chơi nào”. Chân Bống bỗng nó cuống lên và chạy đi, không giữ được quà nữa!
Bống nhìn cái thúng đậy cẩn thận. Chắc là bên trong có bánh đa đường. Hoặc có thể là gói kẹo bột.
Không phải, có lẽ là một con mèo nhựa, mèo bằng bột bánh xanh đỏ, có thể thổi kèn te te, chơi xong lại ăn được nhỉ! Thèm quá, liệu có phải là món quà tốt không!
Cái thúng bắt đầu rung động, lẽo đẽo. Nghe… Bống mở to đôi mắt. Nghe… “A! Con mèo, con mèo! Bà ơi! Bà cho cháu nó nhá!”.
Trong thúng, hai đôi mắt xanh sáng sợ hãi, nhìn lên hứng khởi. Hai bức tai có những đốm đen nhỏ như ngọc nhấp nhô. Chú mèo trắng nằm cuộn tròn kêu “ngheo, ngheo”.
– Nè, ra đây đi. Miu, chị mang nó ra đây đi!
Bống đưa chú mèo lên tay âu yếm. Bà nói cười:
– Con đưa nó vào nhà, buộc nó vào cái giá vài ngày cho nó quen. Con nhớ chăm sóc cho nó lớn nhanh, để nó bắt chuột. Nhà mình gần đây có nhiều chuột quá!
Chú Mèo Con không chịu ăn gì cả. Cảm giác sợi dây bám chặt chân, chú Mèo Con cố gắng đạp chân lên nhưng không thành công. Lâu lắm chú Mèo Con mệt, nằm xuống trong đống tro ấm.
Bống đưa đĩa cơm vào nói: “Miu ơi, ăn đi”.
Mèo Con vẫn không chịu ăn.
– Ngheo ngheo, mẹ tôi đi đâu rồi? Ai bắt tôi về đây, buộc tôi lại như thế này? Ngheo ngheo, tôi chẳng được bú sữa mẹ nữa rồi.
Về tối, mẹ Bống về, bước vào bếp hỏi:
– Con Mèo Con ở đâu Bống?
– Bà mua cho con đấy! Con bế nó lên nhà đi ngủ mẹ nhé!
– Đừng con ạ, để nó dưới bếp, nó kêu cho chuột sợ.
Ừ, sắp Tết rồi, có mèo nhà để chuột nó sợ. Thế là đêm ấy, Mèo Con phải ở một mình trong cái bếp mới.
Sau khi Miu đánh nhau với Hổ Mang, bác Nồi Đồng có vẻ nể chú Miu lắm. Buổi sáng đó, nhà trống trơn, Mèo Con nằm ngủ trong đống tro ấm. Bác Nồi Đồng bắt đầu nói chuyện:
– Tôi nói đi, cậu Miu có dám đấu với Chuột Cống không?
– Có chứ!
– Ghê ghê đấy!
Bác Nồi Đồng nhắm mắt lại rùng mình.
– Cậu Miu ơi, hôm nay bà Bống đi chợ Tết đấy! Chiều nay là tôi chật vật với thịt kho, cá kho, còn giò mỡ, giò thủ và nhiều thứ ngon lắm đấy.
– Sao lại nhiều vậy bác?
– Xem kìa, sắp Tết rồi, cậu không biết à?
– Tết là gì thế?
– Ghê ghê. Tết là Tết, đúng là chán!
Mèo Con vẫn chưa hiểu gì cả. Chị Chổi cười và giải thích:
– Chú còn nhỏ quá, chưa trải qua Tết nào mà biết! Tết là ngày đầu năm mới, chú hiểu chưa? Mọi người mặc đẹp để đi chơi, gia đình nào cũng làm bánh chưng, cái giò, hầm chè, trang trí cây nêu để chào mừng năm mới. Tết vui lắm đấy, chú sắp biết rồi vài ngày nữa.
– Ngheo, thế thì thích nhỉ! Nhưng hôm nọ, thằng Chuột Cống nói sắp Tết nó quay lại làm một lễ đó mà!
– Ối chao, nghe câu đó tôi mồ hôi cả mình!
Bác Nồi Đồng nhếch mép, mồ hôi rơi như mưa. Mèo Con nói:
– Đừng sợ. Lần này khi chúng nó đến, tôi sẽ không để yên. Bác Nồi Đồng, chị Chổi cũng phải đánh nhau với chúng nó nữa đấy. Bác lớn và mạnh, chắc đánh được, còn chị Chổi, hôm nọ chị đánh tôi một cú thật đau. Tôi sợ nó lắm, nó mới hành động kiểu đó.
Chị Chổi suy nghĩ. Bác Nồi Đồng trấn an:
– Ừ, để tôi xem đã…
Vào buổi sáng mồng một Tết, không khí tươi mới, Bống bế Miu trên tay, cột một nút hoa đỏ quanh cổ Mèo.
– Nào chị tết hoa đỏ cho Miu nào, để chị còn đi viếng mộ ông ở nghĩa trang liệt sĩ!
– Ngheo ngheo.
Bà Bống cười nói:
– Con bế nó đi nhớ cẩn thận, chẳng lẽ lại quên nó ở đâu đó! Miu này ngoan lắm. Bé thế mà đánh đuổi Chuột Cống được đấy.
Khi đi qua bếp, Mèo Con hét lớn:
– Ngheo! Bác Nồi Đồng, chị Chổi ở nhà tôi đi chơi nhá.
– Ừ, nhớ không được đi xa đấy. Hôm nay đông người lắm đấy!
Mẹ Bống cầm tay Bống đi ra đường. Gió thổi, hoa nở bướm bay. Những cây tre nhẹ nhàng. Lúa non trên ruộng xanh mướt. Đám người đi qua cánh đồng theo lá cờ đỏ có ngôi sao vàng bay lượn.
Ôi, ngày Tết thật là đẹp và vui biết bao. Mèo Con nằm trên tay Bống, nhìn xung quanh, hét lên ngheo ngheo.


7. Lo âu trước Tết
Mỗi khi Xuân về, chúng em háo hức đón chờ từng ngày. Có người thích Tết vì áo mới may. Người khác thích vì ẩm thực ngon và nhận lì xì. Cũng có người nói, 'Cháu thích Tết vì được thêm một tuổi'. Riêng em, em yêu không khí Tết. Trẻ con nào cũng hạnh phúc với Tết, không hiểu tại sao người lớn lại sợ Tết.


8. Chuyện kể về hoa đào
Vào xưa, ở phía Đông núi Sóc Sơn, Bắc Việt nở rộ một cây hoa đào đã tồn tại hàng thế kỷ. Cành lá đào phồng lên, to lớn ngoại dựng, tạo bóng mát cho cả một vùng rộng lớn.
Ở đỉnh cây hoa đào kỳ vĩ này, có hai vị thần tên là Trà và Uất Lũy đóng trú. 2 vị thần này giúp dân làng loại bỏ ma quỷ, mang lại cuộc sống an lành và hạnh phúc cho người dân. Trước sức mạnh khủng khiếp của 2 vị thần, lũ yêu ma thậm chí còn sợ cây đào. Chúng chỉ cần thấy cành đào là đã hốt hoảng bỏ chạy.
Thế nhưng, đến ngày cuối năm, như mọi vị thần khác, Trà và Uất Lũy cũng phải lên thiên đình chầu Ngọc Hoàng. Đó là lúc lũ yêu tinh có dịp hoành hành, gây chấn động. Để đuổi lũ yêu ma và bảo vệ bản làng, dân chúng đã nghĩ ra một biện pháp: bẻ cành hoa đào về để cắm trong lọ. Ai không thể bẻ được cành đào, họ sẽ vẽ tranh Trà và Uất Lũy trên tờ giấy hồng và dán ở cột trước nhà để đẩy lùi ma quỷ. Từ đó, mỗi năm khi Tết đến, mọi gia đình đều cố gắng bẻ cành hoa đào để trừ ma quỷ.


9. Sự tích ngày Tết
Cách đây lâu lắm, khi thời gian còn là một khái niệm mơ hồ, ở một đất nước xa xôi, có một vị vua tài năng và nhân hậu.
Trong một dịp hân hoan, vua quyết định tặng thưởng cho người già nhất trong xứ, nhưng chẳng làng nào có thể tìm thấy. Vì thế, vua gửi đoàn sứ giả đi thăm các vị thần, hỏi về cách xác định người già nhất.
Đầu tiên, đoàn sứ giả đến thăm Thần Sông:
– Ta đã ở đây từ lâu, nhưng không bằng mẹ ta. Hãy đi hỏi mẹ ta, Thần Biển Cả.
Nhưng Thần Biển Cả trả lời:
– Hãy hỏi Thần Núi, người đã tồn tại trước ta. Khi ta trưởng thành, Thần Núi đã già rồi.
Đoàn sứ giả tiếp tục đến thăm Thần Núi:
– Hãy đến hỏi Thần Mặt Trời. Khi ta mới sinh ra, đã phải nhắm mắt vì sáng chói của Thần Mặt Trời.
Nhưng làm thế nào có thể đến được nơi của Thần Mặt Trời. Đoàn sứ giả cảm thấy thất vọng và quay về. Trong một khu rừng, họ gặp một bà lão ngồi trước cây đào. Họ hỏi:
– Thưa cụ, tại sao cụ lại ngồi đây ?
Bà lão trả lời:
– Tôi đến đây để hái hoa đào. Thuở xưa, con tôi đi xa, cây đào này đang nở hoa. Bây giờ, mỗi lần hoa đào nở, tôi lại ra đây hái một bông để nhớ con tôi.
Một ý nghĩ bất ngờ nảy lên. Họ đưa bà lão về gặp vua. Vua, người rất sáng tạo, nghĩ ra cách tính tuổi của con người: Mỗi lần hoa đào nở, người đó thêm một tuổi.
Sau đó, vua rất vui mừng, cảm động và nhớ đến bà lão hái hoa đào. Ông truyền lệnh cho toàn bộ dân chúng: Mỗi khi hoa đào nở, họ sẽ mở hội ba ngày ba đêm. Những ngày vui ấy sau đó được gọi là Tết và trở nên truyền thống đến tận ngày nay.


