blogradio.vn - Chị hạnh phúc ôm con trong vòng tay, nhưng lúc đó chỉ có hai mẹ con vì chồng chị đang bận rộn bên người phụ nữ khác, chị biết vậy.
Đây là câu chuyện về hành trình dài tìm lại ánh sáng cho đôi mắt của con. Tôi chỉ tình cờ nghe kể lại, nên bài viết có lẽ ngắn, chỉ tầm hai mươi phút. Tôi vô cùng yêu thương và khâm phục nghị lực, sự mạnh mẽ của chị, một phụ nữ với tình thương mãnh liệt dành cho con, đã đứng vững trước những sóng gió cuộc đời.
Lúc bắt đầu, chị là một phụ nữ hạnh phúc, được yêu thương và có gia đình trọn vẹn bên chồng, con và ba mẹ chồng. Ai cũng yêu quý chị như con ruột, chị có công việc yêu thích. Nhiều người phụ nữ mơ ước được như chị.
Chị sống với ba mẹ chồng, vì chồng là con một. Chị luôn khéo léo trong mọi chuyện, ai nhìn vào cũng khen đó là gia đình văn hóa mẫu mực của địa phương.
Chỉ có một điều này.
Ba chồng chị là người hiền lành và dễ chịu, nhưng mẹ chồng lại có tính cách cao sang, luôn muốn giao lưu với những người quyền thế. Trước kia, ba chị từng giữ chức vụ cao trước khi về hưu, mẹ chị tận dụng mọi cơ hội để kết nối và thậm chí mời họ về nhà ăn uống. Chị không ngại chuyện nấu nướng tiếp đãi, nhưng lại cảm thấy không thoải mái vì những mối quan hệ này dường như chỉ để đôi bên có lợi, chứ không thực sự là tình bạn.
Nhờ những mối quan hệ như vậy mà chồng chị thăng tiến nhanh. Điều này không có gì đáng nói nếu không xảy ra chuyện tiếp theo.
Vì công việc, chồng chị thường xuyên tiếp khách và về nhà muộn, khiến những khoảnh khắc sum họp gia đình như trước đây trở nên hiếm hoi. Không còn những bữa cơm chung, những câu chuyện đời thường cùng con cái và chia sẻ công việc với nhau nữa.
Chồng chị có quan hệ với một cô gái, con của một lãnh đạo cao cấp trong tỉnh. Điều kỳ lạ là mẹ chồng chị lại rất vui mừng và còn khuyến khích chồng chị mời cô ấy về nhà chơi.
Chị biết chuyện này sau đó không lâu và cảm thấy như sụp đổ.
Trong thời gian đó, con gái chị gần mười tuổi tham gia một kỳ thi âm nhạc do tỉnh tổ chức. Với năng khiếu đàn từ nhỏ, bé đã giành giải cao và nhận được nhiều lời chúc mừng. Chị ôm con trong niềm hạnh phúc, nhưng chỉ có hai mẹ con vì chồng chị đang bận rộn bên cô gái kia, chị biết điều đó.
Ông bà nội vui mừng khi biết tin cháu đạt giải cao, nhưng chỉ có chị hiểu thấu. Mẹ chồng chị chỉ quan tâm đến sự hào nhoáng, danh tiếng và những gì giúp bà nở mày nở mặt. Nếu không có những điều đó, bà liền quay lưng.
Nỗi đau đến với chị khi chỉ hai ngày sau con gái đoạt giải, bé hốt hoảng gọi mẹ sáng sớm và nói không nhìn thấy gì. Chị sững sờ đưa con vào bệnh viện, các bác sĩ chẩn đoán có dị vật chèn trong hốc mắt, phải đưa ra bệnh viện mắt trung ương gấp. Chi phí mổ lớn, chị tất tả về nhà chuẩn bị. Chồng chị không có mặt, dù chị gọi báo tin, anh bảo đang họp quan trọng. Bà nội lạnh lùng, nói nếu sáng mắt còn hy vọng thi tiếp, mù rồi thì vô dụng. Chị nghe mà nước mắt tuôn rơi, sợ con tổn thương thêm.
Bà nội ép chồng chị ly hôn để cưới cô gái kia, mong có cháu khỏe mạnh. Chồng chị nghe theo.
Chị dắt con và hành lý ra khỏi nhà vào một đêm tối, ở nhờ nhà bạn một tháng, gửi đồ rồi mang con đi chữa mắt. Chị vay mượn khắp nơi cùng với tiền dành dụm để chữa mắt cho con.
Con gái chị trải qua ba lần mổ, hai mẹ con ăn dầm nằm dề ở bệnh viện gần cả năm. Chị bỏ công việc, bỏ tất cả để ở bên con, động viên và làm đôi mắt cho con suốt thời gian đó.
Lần mổ cuối, bác sĩ nói cơ hội thành công gần như trăm phần trăm, chị vui mừng khôn xiết. Ngày con tháo băng, bé hét lên một tiếng to - tiếng hét vui sướng vì bé đã thấy những tia nắng nhảy nhót ngoài sân bệnh viện.
Những ngày sau đó, chị dắt con đi dạo trong khuôn viên bệnh viện. Con chị bước đi chậm rãi bên mẹ như những ngày đầu tập đi, nhưng gương mặt rạng ngời niềm tin và hạnh phúc.
Khi con khỏe lại, chị bảo chị đã cạn tiền, nhưng chị vui vì hai mẹ con khỏe mạnh. Con chị hiểu hoàn cảnh mẹ nên quay lại lớp học, bạn bè, thầy cô và nỗ lực theo kịp chương trình đã bỏ lỡ.
Người kể chuyện kết thúc với hình ảnh hai mẹ con đứng trước ngôi nhà trọ vào buổi sáng đầy nắng. Đôi mắt con chị ngập tràn ánh nắng long lanh, có chút nước mắt rơi xuống.
Chị cầm tay con và nói hai mẹ con sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở ngôi nhà này. Mẹ lại một lần nữa bên con bằng tay trắng, nhưng có con, mẹ có sức mạnh vượt qua tất cả.
Tôi biết, khi nghe đến đây, rằng chị đã thành công trong việc tìm lại những tia sáng, tia nắng rực rỡ của mặt trời, để nó mãi mãi đọng lại trong đôi mắt con.
Tôi cố gắng truyền tải sự xúc động của câu chuyện, nhưng chắc chắn chưa hài lòng. Dù sao, đó cũng là một trong những câu chuyện đời thường. Tôi chỉ mong hạnh phúc đến mỗi ngày, hãy nắm bắt, từng ngày một, không mong chờ xa xôi.
Tôi hy vọng ánh sáng cuộc đời và ánh nắng mặt trời sẽ mãi trong đôi mắt của con chị ấy, một người phụ nữ tôi chưa từng gặp.