Đôi dòng gửi tới các nàng sắp bước chân vào giảng đường đại học
Có những ngày em nghĩ rằng mọi sức mạnh đã cạn kiệt. Em nằm trên giường, gần cửa sổ kính nhìn ra hàng hoa đã phai tàn cuối mùa không ai quan tâm. Bao lâu rồi anh nhỉ? Bao lâu rồi em mải mê trong những suy tư không tên? Bao lâu rồi em chứng kiến mình trôi dạt vào vực sâu, trong niềm tiếc thương của tháng năm?
Chiếc bánh đầu tiên rút ra từ lò nướng, em đặt vào hộp nhỏ, đặt vào túi xe. Giữa cái lạnh của mùa đông, cố gắng mang chiếc bánh thơm đến nhà anh sớm nhất có thể. Sự buồn ngủ dần tan biến khi đoạn đường ngắn lại và hoàn toàn biến mất khi anh hôn em nhẹ nhàng. Giữa ánh nắng sớm dịu dàng của mùa đông, giữa những con phố sớm vắng vẻ.
Nhớ những ngày ngồi học nhạt nhẽo trong lớp, chỉ cần điện thoại nhắn tin của anh, mắt em lại tỉnh bơ.
Nhớ những chiều hoàng hôn tà ánh chớp lóa, nối chiều vào tối, cho cuộc hẹn đến sớm hơn.
Nhớ những đêm hè mát rượi, em ôm anh từ phía sau, mình bước qua những con phố, phố nhìn đẹp hơn bao giờ hết.
Nhớ những đêm dài hai ta cùng thức, mỗi người một việc riêng nhưng vẫn chờ đợi đối phương xong việc rồi cùng ngủ.
Nhớ tất cả kỷ niệm ngọt ngào của hai ta, nhưng không thể nhớ khoảnh khắc anh rời xa.
Bữa nay mẹ nướng bánh, mùi trứng, mùi bột, mùi kem bay khắp nhà, nhắc em nhớ anh.
Khi nhìn thấy ánh mắt buồn của mẹ và những vết nhăn trên khuôn mặt, em nhận ra rằng thời gian đã khiến mẹ già đi nhiều. Em cảm thấy tội lỗi vì một người không yêu mình lại làm tổn thương người quan tâm nhất đến mình. Em đứng dậy, thưởng thức những chiếc bánh nướng thơm phức với trái tim nặng nề.