Câu chuyện của tôi là minh chứng, cuộc sống đã thay đổi từ học bổng một phần sang học bổng toàn phần. Tôi là người dân tộc Thái, sinh ra và lớn lên trong vùng núi ở Nghệ An, gia đình nghèo khó, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, tôi đã thi vào trường trung học dân tộc nội trú của tỉnh. Mặc dù có khả năng để thi vào học viện quân đội, an ninh hoặc cảnh sát nhưng vì không hứng thú và sự cố chấp của tuổi trẻ, tôi đã quyết định không thi đại học.
Tìm hiểu trên mạng, tôi đã đăng ký học bổng miễn phí toàn phần tại một trung tâm giáo dục tại TP Nam Kinh để theo học ngành Dược học ở Trung Quốc. Gia đình tôi đã bán trâu và rừng cây để có số tiền 80 triệu đồng để trang trải chi phí học phí và sinh hoạt. Tuy nhiên, sau khi đến Nam Kinh, tôi mới nhận ra rằng chi phí sinh hoạt ở đây vô cùng cao, mỗi tháng tiêu tốn gần 4 triệu đồng. Điều này là một gánh nặng lớn đối với gia đình nông dân như chúng tôi.
Tôi tiến bộ rất nhanh trong việc học tiếng Trung, chỉ trong hai tháng đã đạt được trình độ HSK4. Tôi sống tiết kiệm hàng ngày, thậm chí khi đói cũng không dám gọi đồ ăn ngoài. Để kiếm thêm thu nhập, tôi nói dối rằng tôi cần thời gian nghỉ để cải thiện trình độ tiếng Trung, và bắt đầu làm thêm ngoài giờ. Tôi đã tìm được việc làm phục vụ trong một nhà hàng Việt Nam, mỗi ngày thu nhập khoảng 120 tệ, điều này đã khiến tôi rất vui sướng. Mỗi ngày, tôi phải di chuyển hơn 2 giờ trên tàu điện ngầm để đến nơi làm việc.
Hai giờ di chuyển hàng ngày dành cho việc làm ngoài giờ có thể khiến người khác nghĩ rằng tôi đang điên, vì tôi phải dành thời gian để đọc sách giáo khoa của học sinh tiểu học ở Trung Quốc. Việc cầm sách học sinh tiểu học ở tuổi 18 chắc chắn không phải là điều bình thường. Tuy nhiên, làm việc không mang lại niềm vui gì cả, tôi thường xuyên bị những người Trung Quốc xấu tính trêu chọc, mức lương thấp và luôn gặp khó khăn trong công việc. Thậm chí còn có những khách hàng bỏ trốn mà tôi phải bù lại, số tiền có thể lên đến hàng trăm tệ. Điều này khiến tôi cảm thấy rất tuyệt vọng. Sau hơn hai tháng làm việc, tôi bị cảnh sát bắt giữ vì vi phạm quy định về việc sinh viên quốc tế không được phép làm thêm ngoài giờ.
Trước đây, người tư vấn đã nói với tôi rằng việc làm thêm sẽ giúp tôi tự lập, nhưng thực tế lại không như vậy. Tôi bị giam giữ trong 24 giờ và cảnh sát đã gọi một phiên dịch viên Việt Nam đến, người cũng không thạo tiếng Trung bằng tôi. Thay vì giúp đỡ, người phiên dịch lại làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn. Sự đoàn kết của người Việt tại đây chỉ là tạm thời, nhưng khi bị hãm hại, họ cũng trở nên tàn nhẫn không kém. Tôi bị phạt tiền 5000 tệ, điều này khiến cuộc đời tôi trở nên tăm tối. Thu nhập từ công việc hàng tháng chỉ khoảng 3200 tệ, sau khi trừ tiền phạt, tôi không biết phải sống thế nào nữa. Nhưng may mắn thay, ông chủ của tôi đã giúp đỡ và thậm chí còn sa thải tôi. Nếu có cơ hội, tôi sẽ biết ơn ông ấy ra sao nếu gặp lại.
Quên đi sự kiện này, vào năm đầu tiên không về quê ăn Tết. Vào ngày 30, tôi phải đi làm và được thưởng nửa ngày lương, vì bận rộn nên tôi được nghỉ muộn, nhưng không kịp để bắt chuyến tàu cuối cùng, vì vậy tôi quyết định ngủ qua đêm tại KFC. Buổi sáng sau, tôi lừa bố mẹ rằng tôi ở trường để ăn Tết cùng bạn bè, nhưng thật ra là vì lừa đó, bữa tối tôi không có gì để ăn. Mệt mỏi quá, tôi không nhớ nhà, không khóc, chỉ ngủ đến sáng hôm sau rồi quay lại trường để ngủ cả ngày mùng một Tết.
Sau khi mất việc, tôi quyết định quay lại trường học cùng những bạn Châu Phi. Trường không phân chia lớp theo trình độ, và sau bốn tháng, nhóm bạn của tôi vẫn đang học từ đầu. Tôi quyết định ôn thi HSK5, mặc dù không biết phải học như thế nào, nhưng chỉ sau hơn 4 tháng và 2 tuần, tôi đã thi qua HSK5 với điểm số hơi thấp là 231/300 nhưng cũng đủ để vượt qua.
Lại phải lo lắng về tiền ăn, tôi quyết định tìm việc làm. Tôi xin vào làm thanh toán tại siêu thị, nhưng chỉ sau ba ngày, tôi bị sa thải vì làm việc quá chậm. Tôi nghĩ rằng tôi chỉ phù hợp với công việc tay chân. Cuối cùng, tôi đã tìm được một công việc làm đồ nướng ven đường, mỗi ngày phải chịu đựng cái nắng 40 độ và lò than nóng nực. Dù mỗi ngày đi làm về tôi tự cảm thấy mình như một cái bọc, nhưng vì tiền bạc nên tôi phải chấp nhận. Tôi không bao giờ từ bỏ, vì sĩ diện, nếu tôi bỏ cuộc, người ta sẽ cười vào mặt. Mặc dù sống khó khăn, nhưng tôi vẫn không mất đi niềm tin vào ngày mai. Ông bà chủ của tôi rất thương tôi, họ cho tôi ăn no mỗi ngày, chỉ tiếc là không tăng lương cho tôi, vẫn là 15 tệ mỗi ngày, nhưng ít nhất tôi có thể làm bao nhiêu giờ cũng được. Và đó là lý do tại sao tôi không từ bỏ, dù là vất vả đến đâu, vì tôi là con nhà nông, con du học, nhưng trên hết, tôi không bao giờ từ bỏ niềm tin vào tương lai.
Vào một ngày bất ngờ, tôi phát hiện ra rằng có một loại học bổng gọi là CSC, nó miễn toàn bộ học phí và chi phí sinh hoạt hàng tháng, và sau đó tôi mới nhận ra rằng tôi hoàn toàn có đủ khả năng để xin học bổng này. Với điểm số HSK5 và thành tích học tập từ cấp 3 đến cấp 8 là 8.5. Tôi đã tìm trên mạng, hỏi mọi người và cuối cùng tìm được thông tin qua ứng dụng của hai trường. Mặc dù cả hai việc đều không dễ dàng, nhưng khi được nhận, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Dù vui mừng, nhưng vẫn phải giả vờ là không muốn rời xa Nam Kinh để không làm bạn bè bị lo lắng.
Đại học Quý Châu đã gửi giấy báo trước đó nên tôi đã phải đến Quý Châu. Tôi học ngành Kinh tế Quốc tế. Nhưng ngạc nhiên thay, trường bắt tôi phải đến Bắc Kinh để học thêm năm năm tiếng, điều này thật sự khiến tôi không hài lòng, vì nếu phải học thêm năm tiếng nữa thì có nghĩa là tôi sẽ trễ hai năm. Khi đến nơi mới biết, ở Bắc Kinh chỉ toàn học sinh giỏi (học sinh Trung Quốc). Tôi được phân vào lớp cao nhất với 9 người, trong khi các lớp khác có đến 30 người. Lớp của tôi toàn học sinh đã học qua tiếng Trung, và tôi cảm thấy mình như là người kém nhất, trong lớp còn có hai người người Hoa thật khó chịu, họ nói tiếng Trung như tiếng mẹ đẻ, tôi thậm chí không biết nên học gì.
Khi đã có trợ cấp, tôi không cần phải làm việc nữa, chỉ cần ăn và học. Dù không muốn học, nhưng vì đó là Bắc Kinh, nên tôi không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, tôi không cố gắng quá nhiều, vì tôi vẫn chơi game suốt đêm mà không làm bài tập, không đến thư viện, nhưng kết quả cuối năm vẫn đứng thứ hai, chỉ thua một chút so với con hoa kiều. Tôi đã tham gia thi này, thi kia và đã giành được nhiều giải thưởng.
Nhưng sự thay đổi lớn nhất trong thời gian du học là năm tại Bắc Kinh. Tôi bắt đầu tiếp cận nhiếp ảnh và viết lách, mặc dù tiếng Việt của tôi không tốt lắm (chỉ nói thành thạo sau khi học hết cấp hai, và cấp ba mới biết nói giọng Bắc), nhưng bài viết của tôi được nhiều người biết đến và ảnh của tôi nhận được nhiều lượt thích, có lẽ vì tôi nhạy cảm với cuộc sống nên ảnh của tôi thu hút lòng người. Rồi may mắn, tôi được giới thiệu đến một công việc làm thêm khác; công việc bận rộn nhưng mang lại thu nhập thêm. Cuối tuần, nếu có cơ hội phù hợp với khả năng của tôi, tôi sẽ nhận. Tuy nhiên, việc dịch thuật không phải lúc nào cũng dễ dàng, hiếm khi tôi có được một hoặc hai dự án. Ở Bắc Kinh, nhiều người bạn tự túc, họ có nhiều tiền, và nhiều lúc tôi tự ti về thân phận của mình. Gần như không có bạn người Việt Nam ở Bắc Kinh.
Từ đó, tôi dùng tiền kiếm được để trải nghiệm khắp Trung Quốc, tất nhiên tôi chọn những cách tiết kiệm nhất, đủ để gọi là đi bụi. Hai năm qua, tôi gần như đã đi hết Trung Quốc, tổng cộng mất gần 100 triệu. Mẹ tôi nói rằng nếu có tiền, tôi nên đi, và nhà tôi đủ khả năng chi trả, đi để hiểu biết thêm về thế giới. Tôi đã gặp gỡ và kết bạn với nhiều người, trải qua nhiều trải nghiệm vui buồn, và có thể nói rằng tôi hiểu biết về Trung Quốc hơn cả về đất nước mình. Tất nhiên, không ít người đã chỉ trích tôi vì điều này, nhưng cũng phải nói rằng tôi đã tham gia nhiều cuộc thi giới thiệu về Việt Nam cho bạn bè ở nhiều quốc gia, và không ít lần được trường nhắc đến như một học sinh Việt Nam giỏi tiếng Trung.
Khi bắt đầu học chuyên ngành, mọi thứ dần dần rõ ràng hơn. Ở Trung Quốc, nếu không nỗ lực, bạn chỉ học được tiếng Trung, và việc học chuyên ngành bằng tiếng Trung là vô cùng khó khăn, nhiều người đã bỏ cuộc và chỉ ngồi sau bàn ngủ, lướt web mua sắm. Lý do duy nhất họ đưa ra là quá khó, nhưng không ai chịu lỗi do bản thân không nỗ lực. Cuối cùng, năm cuối cấp, họ bỏ ra một ít tiền để mua luận văn, tốt nghiệp và trở về nước với danh hiệu du học sinh, nhưng đó không phải là sự thành công thực sự.
Chơi game, mua sắm, ngủ là những điều mang lại cảm giác sảng khoái ngay lập tức, mọi người đều làm được, nhưng để đạt được mục tiêu, bạn cần thời gian. Nhưng quan trọng nhất là nhìn vào hiện thực, nếu đã nhận được học bổng, bạn cần xứng đáng với nó. Đừng rủ nhau đi hát quốc ca trong quán vỉa hè nửa đêm, đó không phải là cách yêu nước, chỉ làm mất mặt mà thôi.
Tôi luôn tin rằng nếu cố gắng, chắc chắn sẽ đạt được kiến thức, nhưng cũng cần tiếp xúc với xã hội, nhìn nhận con người và thế giới từ nhiều góc độ. Đừng ghen tỵ với người khác, nhưng hãy biết ngưỡng mộ, và luôn kiên nhẫn theo đuổi ước mơ, dù gặp thất bại, ít nhất bạn đã cố gắng hết mình.
Việc xin học bổng CSC không dễ dàng, Trung Quốc không chỉ có vẻ đẹp, và không phải ai cũng may mắn như tôi. Nên cân nhắc kỹ lưỡng, đặc biệt về mặt kinh tế, trước khi quyết định du học. Những trải nghiệm mà tôi đã có không thể ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống của một người, và thời gian đó sẽ được đầu tư nhiều hơn vào học tập, chắc chắn sẽ mang lại kết quả.
(Khi du học Trung Quốc, có nhiều điểm khác biệt, bằng HSK được coi trọng hơn IELTS, học bổng thường không quan trọng GPA, và việc chọn trường theo chuyên ngành tăng cơ hội thành công rất nhiều. Mặc dù chưa có cơ hội đặt chân đến Âu Mỹ, nhưng qua những lời chia sẻ từ bạn bè, tôi nhận thấy rằng Trung Quốc là một điểm đến đáng giá trong danh sách du học).
Tác giả: Lộc Đàn
Nguồn bài viết: Nhóm Fb Scholarship Hunters