Blogradio.vn - Quán cà phê quen thuộc mà chị thường ghé đã đóng cửa một vài ngày, nghe nói chuyển sang địa điểm mới rộng rãi hơn. Chị đã cố gắng tìm theo mùi thơm quen thuộc đến quán mới nhưng thấy lạ lẫm.
Con đường xưa tràn ngập người qua lại, nhưng không còn yên bình như trước dù vẫn đông đúc. Âm nhạc chị thường nghe khiến cho không gian quán càng trở nên náo nhiệt hơn. Cô gái phục vụ với giọng nói dịu dàng và nụ cười duyên dáng, luôn nhớ rõ chị thích uống gì mỗi khi chị đến, giờ đây đã thay bằng một chàng trai điển trai...
Cảm giác như quán mà chị đang ngồi chỉ là một quán mới lạ, chỉ trùng tên với quán cũ mà chị thường đến. Chị quyết định không ghé quán nữa, nhưng vẫn giữ lại một ít kỷ niệm của quán cũ. Gần hai tháng qua, chị không ghé quán cà phê nào khác. Chỉ có những người thích sự quen thuộc mới hiểu được cảm giác của chị, muốn tìm một nơi mới để thay thế cho góc nhỏ mà chị đã ngồi từ những ngày đầu làm sinh viên thật không dễ dàng.
Chiều nay trời u ám, từ trưa mây đen đã che kín bầu trời, làm cho không khí trở nên ngột ngạt và oi bức. Căn phòng trọ nhỏ của chị cũng trở nên nóng bức và khó chịu. Chị quyết định ra ngoài đi dạo và tìm một quán cà phê mới để ghé thăm. Việc ngồi trong phòng làm việc cả ngày không phải lúc nào cũng dễ chịu. Theo đường quen, chị tìm đến quán cà phê cũ, nhưng vì ám ảnh của nơi cũ nên chị không cảm thấy thoải mái. Khi đang trở về nhà, mưa bất chợt đổ xuống. Chị vội vàng tìm đến quán cà phê đầu ngõ để trú mưa. Cuộc đời thật bất ngờ. Không biết đó là duyên số hay vô tình, nhưng những sự tình cờ đôi khi giúp ta tìm được những điều phù hợp hơn với mình so với việc tìm kiếm mò mẫm. Vào lần trú mưa tình cờ đó, chị tìm được một nơi để chứa đựng những kỷ niệm của tuổi trẻ.
Bây giờ, chị thường ghé quán mỗi khi có thời gian rảnh. Chị thích ngồi ở góc bàn, uống ly trà đào cam sả và nghe nhạc trong tai nghe. Chị thích đi cà phê một mình để làm những điều mình thích. Quán được trang trí theo phong cách Sài Gòn xưa, có vẻ cũ cũ nhưng vẫn sạch sẽ và đẹp mắt.
Chị thích vị trà đào đậm đà, ánh đèn vàng ấm áp, và không khí êm đềm trong quán. Cô thích nhạc thập niên 90 và sự tinh tế của khách hàng. Mỗi lần ghé, bàn của chị luôn được dọn sẵn như đang chờ chị. Có một chàng trai thường ngồi đối diện với chị, cũng thích ngồi một mình và làm việc. Mặc dù chị thấy anh luôn nghiêm túc, nhưng cũng có những lúc chị bắt gặp ánh mắt của anh hướng về chị.
Chị trở thành khách quen của quán, mỗi khi chị không đến, nhân viên đều hỏi về tình hình của chị. Có lần chị ốm nặng, Thu Ánh mang trà đào cam sả đến nhà chị và không nhận tiền. Mỗi khi gặp chị bận rộn, cô bé luôn mang đồ tặng và nói rằng là quà của chủ quán.
Ban đầu chị nghĩ Thu Ánh đùa, nhưng sau đó chị nhận ra rằng cô bé nói thật. Dần dần, số lượng quà tặng tăng lên và chị bắt đầu tò mò về chủ quán của Thu Ánh.
Hôm nay khi ghé quán, Thu Ánh vẫn chào đón chị với nụ cười tươi tắn. Khi chị nhìn thấy ghế đối diện trống và không thấy chàng trai thường ngồi ấy, chị cảm thấy bất ngờ và hồi hộp.
Mỗi lần gặp Thu Ánh, chị cảm thấy không hiểu vì sao lòng lại rối bời và hồi hộp như vậy. Chị không biết mình đang chờ đợi điều gì và suy nghĩ của mình có ý nghĩa gì. Chắc là vì sự thay đổi trong quán làm chị cảm thấy lạ lẫm.
Sau hơn một tiếng, chị không thể tập trung vào công việc khi thấy anh bước vào quán. Chị muốn nhìn kỹ hơn về khuôn mặt của anh, người đã xuất hiện đối diện chị hàng ngày. Nhưng chị vẫn giả bộ không quan tâm và tiếp tục làm việc.
Trong khi chị lo lắng, anh lại điềm tĩnh và không biểu lộ cảm xúc nào. Chị cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều và bắt đầu nhận ra sự ảnh hưởng của những người bạn nói nhiều về tình yêu.
Hôm nay chị về sớm và thấy mưa. Chị ngồi ngắm mưa và cảm thấy nhẹ nhõm, rồi quyết định về nhà dần.
Trong quán trống vắng, Thu Ánh đưa chị gần anh và gây ra sự ngượng ngùng. Anh vẫn điềm đạm và ít nói, khiến chị cảm thấy buồn và hoang mang.
Khi Thu Ánh gọi chị, chị cảm thấy mình đã quá phân vân và quyết định rời khỏi quán.
“Chị Ngọc Dao!”
“Vâng, chị còn việc phải về ngay”
Có lẽ Thu Ánh không hiểu lắm nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Chị đóng cửa lại và nhìn mưa rồi quyết định đi ra ngoài.
“Vậy thì em lại ốm tiếp đấy”
Giọng nói trầm ổn vang lên sau lưng chị, không cảm xúc. Chị đoán ngay đó là ai mặc dù không quay lại. Anh đến gần chị dù mưa rơi rất to.
“Em ốm thì quán thua, tôi phải tiêu thêm tiền, còn Thu Ánh mất thêm công. Em hiểu không?”. Anh giải thích và đưa chị về nhà. Trên đường, chị cảm thấy ngơ ngác.
Chị mới để ý anh đã ướt hết cả lưng và đi sát bên chị. Hai người cùng về, không nói gì, anh vẫn điềm đạm. Tối đó, chị không thể ngủ vì những suy tư vẫn ám ảnh.