Hôm nay Hà Nội mưa to, đã được báo trước nhưng vẫn có chút bất ngờ. Cơn mưa đổ như trút, làm không khí mát mẻ hơn, giảm đi sự khó chịu của nắng nóng gần đây. Tôi nằm trên giường, ngắm mưa qua cửa sổ. Nhìn ra vườn sau, cây nhãn được 3 năm nay không ra quả, cây bưởi lại nhiều quả đẹp dưới mưa. Nghe tiếng trẻ con hàng xóm vui đùa, tôi cảm thấy mình đã xa xôi.
Nhìn lũ trẻ vui vẻ chơi đùa dưới mưa, tôi nhận ra cuộc sống của người lớn thật phức tạp, mệt mỏi.
Khi còn là trẻ con, chúng ta thường vô tư như vậy. Sẵn lòng đắm mình trong cơn mưa mà không lo lắng về việc ướt đẫm, bẩn thỉu hay cảm lạnh sau đó. Chúng ta cũng đơn giản trong cách tương tác với người khác, chỉ cần họ vui vẻ và tốt bụng thì chúng ta sẽ gần gũi, thân thiện với họ.
Khi còn là trẻ con, chúng ta cũng không có sự thù hằn hay ác ý với người khác. Chỉ cần họ không phù hợp, chúng ta sẽ tránh xa. Đơn giản như vậy thôi.
Khi còn nhỏ, mọi người đều có những ước mơ to lớn. Có người mong mình trở thành ca sĩ nổi tiếng để biểu diễn trên truyền hình, có người muốn trở thành bác sĩ để chữa trị cho người thân, còn người khác lại mơ ước trở thành kỹ sư để xây dựng nhà cửa cho gia đình,... Mỗi ước mơ đều mang trong đó tình cảm yêu thương và mong muốn giúp đỡ người khác.
Khi còn nhỏ, mỗi tối chúng ta thường đi ngủ sau khi hoàn thành công việc học tập hoặc xem xong một chương trình trẻ em, ôm lấy mẹ, anh chị hoặc em trai, sau đó nhanh chóng rơi vào giấc ngủ sâu, không có bất kỳ lo âu nào khác.
Khi còn nhỏ, chúng ta thường thốt lên những lời yêu thương dành cho cha mẹ, hứa hẹn sẽ học hành ngoan ngoãn và không làm họ buồn phiền.
Theo thời gian trôi đi, chúng ta dần trưởng thành và quên đi những ước mơ xưa, cũng như những điều đã từng hứa hẹn. Quên đi cũng là một phần trong quá trình lớn lên của chúng ta.
Người lớn thường suy tính mọi việc, luôn tính toán mọi khía cạnh từ lợi ích đến rủi ro. Họ suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi đưa ra quyết định, mong muốn có lợi ích cao nhất cho bản thân.
Người lớn, đôi khi không thật lòng với nhau, trước mặt thì hòa nhã nhưng sau lưng lại nói xấu. Họ thường hành động vì lợi ích cá nhân, đôi khi gây hại cho nhau. Mặc dù đeo nhiều mặt nạ hơn trẻ con, nhưng không phải lúc nào cũng là vì mục đích vui chơi hay lễ hội.
Người lớn dần quên đi những ước mơ ban đầu, chỉ quan tâm đến tiền bạc và sự thành công về vật chất.
Dù dễ dàng nói lời 'Anh yêu em/ Em yêu anh', nhưng lại khó để nói câu 'Con yêu bố mẹ'.
Mỗi đêm, trong tâm trí người lớn đầy ắp những lo âu về công việc và tương lai. Có người ngủ trên bàn làm việc vì quá mệt mỏi.
Tôi nhận ra rằng trở thành người lớn là một quá trình phức tạp. Không phải chỉ về tuổi tác mà còn về sự phát triển ý thức và trách nhiệm. Đôi khi người ta vẫn gặp những người lớn không đúng với tuổi thật của họ, cả về hành vi và tư duy.
Tại sao người lớn lại thế?
Mỗi ngày, chúng ta học được nhiều điều mới, mỗi bài học giúp chúng ta trưởng thành hơn. Chúng ta càng ngày càng nhận ra áp lực mà bố mẹ phải đối mặt mỗi ngày, khiến cho chúng ta không thể sống thoải mái mãi. Chúng ta cần trưởng thành nhanh hơn để đối phó với thời gian. Và chúng ta càng nhận ra giá trị của tiền bạc, nhận ra mỗi ngày mới là một tràng hạt hóa đơn đang chờ đợi, từ tiền điện đến tiền nước, từ tiền gạo đến các khoản chi tiêu khác...
Đôi khi những trăn trở đó dần trở nên phức tạp và làm cuộc sống của người lớn trở nên ngột ngạt hơn. Đó là lý do tại sao chủ đề của bài viết là so sánh giữa trẻ con và người lớn. Hãy học hỏi từ trẻ con để tìm lại sự thoải mái. Hãy dũng cảm làm những điều mình muốn mà không cần suy tính quá nhiều, vì khi suy tính quá nhiều, chúng ta sẽ mất đi những cảm xúc thú vị. Hãy luôn nhìn về phía trước với niềm tin như trẻ con tưởng tượng về tương lai, với một tương lai rực rỡ. Hãy học từ trẻ nhỏ cách diễn đạt tình cảm một cách tự nhiên nhất. Vì khi đó, những người cần nghe sẽ cảm nhận được, nếu không, sẽ là mất lúc muộn màng.
Nói là học hỏi từ trẻ con nhưng đôi khi chúng ta lại nhìn lại quá khứ của chính mình. Nhìn lại những ngày thơ ấu của mình. Một chút ôn lại kỷ niệm, một chút cảm nhận những niềm vui, những kỷ niệm ấm áp mà chúng ta đã trải qua để thấy rằng cuộc sống này vẫn đáng yêu, và để nhớ lại bản thân đã từng làm những gì.
Bầu trời từ ngày xưa đến nay vẫn xanh biếc như thường, những bông hoa vẫn đẹp như ngày nào, chỉ có con người là thay đổi. Chúng ta ngày càng lớn lên, cha mẹ lại ngày càng già đi, và có thể, một thế hệ mới lại ra đời, với ánh mắt trong trẻo của tuổi thơ. Như một chu trình vô tận, từ trẻ con trở thành người lớn, luôn mong muốn trưởng thành nhanh chóng, nhưng sau đó lại mong muốn trở lại tuổi thơ, để được là chính mình. Trong mỗi giai đoạn của cuộc đời, chúng ta đều có niềm vui và khó khăn riêng, có thể là sự hi vọng ở một thời điểm, hoặc sự hối tiếc khi đã bỏ lỡ điều gì đó.
Theo suy nghĩ, cơn mưa đã dần tạnh đi. Lũ trẻ con nhà bên đã được mẹ gọi về tắm gội sợ cảm lạnh. Dù bị mắng nhưng chúng vẫn vui vẻ, nụ cười rạng rỡ. Bầu trời đã trở lại xanh ngắt, cây cối dưới ánh nắng tỏa sáng, có lẽ chúng cũng đang hân hoan không kém?
Tác giả: Ngọc Minh