Có những lúc gặp gỡ, tôi cảm nhận được điều đó là một dấu mốc quan trọng trong cuộc đời.
Thực sự, cuộc gặp gỡ đó đã làm thay đổi mọi thứ theo một cách không thể lường trước được.
Tôi đã khoác lên mình bộ cánh tôi yêu thích, một bộ cánh khiến tôi trở nên tự tin hơn nhiều. Sáng hôm đó, tôi chuẩn bị mọi thứ kỹ lưỡng. Chỉ cần nhận lại chiếc điện thoại từ người bạn cho tôi mượn một cách ngắn ngủi, nhưng đã đủ khiến trái tim tôi xao xuyến. Tôi mơ mộng, từ cuộc gặp gỡ này, có thể sẽ bắt đầu một câu chuyện tình yêu. Điện thoại reo, tôi bước xuống từ khu nhà A10, anh ấy đi xuống từ khu nhà A6. Từ xa, tôi đã nhìn thấy hình bóng của anh, hấp dẫn và lịch lãm. Sau buổi gặp gỡ, chỉ cần vài câu chuyện, rồi chúng tôi cùng nhau rời đi. Nhưng sau này, tôi mới nhận ra, ánh mắt của tôi lúc đó đã tiết lộ hết tâm trạng thật sự của mình khi nhìn thấy anh. Một cô gái 19 tuổi, tràn đầy mơ mộng, với những cảm xúc của một người con gái khiến trái tim rối bời vì một người. Chính ánh mắt đó của tôi, đã dẫn lối tôi vào một mối quan hệ lãng mạn khác giới. Dù tôi có cố giấu đi, nhưng cuối cùng tôi cũng nhận ra câu hỏi: “Chúng ta có quen biết nhau không?” của anh sau buổi sáng đặc biệt đó.
“Anh chỉ cần nhìn vào đôi mắt của em, anh sẽ hiểu em đã từng nghĩ về anh” Đó là những lời anh nói sau khi chúng tôi trở thành người yêu nhau, khi chúng tôi nhớ lại những khoảnh khắc ban đầu ấy.
Sự ấn tượng ban đầu đó thật quan trọng. Với một trái tim đã sẵn sàng chào đón tình yêu, họ có thể tạo ra một duyên số đặc biệt. Nếu không có một chàng trai biết cách ăn mặc, có nụ cười dễ thương, và trái tim mở lòng đón nhận duyên phận mới, thì mọi chuyện sẽ không tiến triển.
Tôi tự hỏi tại sao mọi thứ lại làm xao xuyến trái tim của tôi, làm tôi thổn thức và xao lòng. Nụ cười, dáng vẻ, ánh mắt, để lại trong tôi những cảm xúc rối bời suốt cả ngày, rồi về đêm, tôi vẫn nghĩ về họ. Tôi ấn tượng với cách ăn mặc của họ, với ánh nhìn đầy tình cảm, với sự phong trần trên làn da rám nắng. Trái tim tôi đã sẵn sàng cho một tình yêu mới. Tôi đã 'fall in love' rồi. Đúng là một cảm giác ngọt ngào. Từ lúc đó, tôi đã bắt đầu một cuộc hành trình dài.
Mất đi tất cả niềm tin, nhưng nhờ có một người giáo viên nhân hậu, anh đã quyết định thi lại và đỗ đại học. Anh vừa học vừa làm để kiếm tiền trang trải cuộc sống. Tôi cảm thông với anh. Trái tim của cô gái đầy cảm xúc và lòng nhân từ như tôi, khi biết được hoàn cảnh của anh, từ sự ấn tượng ban đầu đã trở thành sự thương yêu. Là muốn chia sẻ những khó khăn, nhọc nhằn của một sinh viên xa nhà, phải tự lập.
Tại sao tôi từ chối lời tỏ tình của anh mà anh vẫn đủ dũng cảm, vẫn tiếp tục cười và tạo không gian cho tôi thổ lộ hết những suy nghĩ của mình. Trái tim bé nhỏ, vai mỏng manh của tôi, đều rùng mình vì nghĩ đến sự tổn thương của một con người đang bị kìm nén để tôi có thể nói. Tôi cảm thấy nhỏ bé. 19 tuổi, anh ta đã trưởng thành hơn tôi, khiến trái tim tôi phải suy nghĩ. Việc từ chối ấy? Đó là vì bản tính của tôi. Tôi tránh né tiếng nói của trái tim mình. Vì những rào cản trong tư duy khiến tôi nghĩ rằng mối quan hệ này sẽ không có tương lai và nên kết thúc ngay từ bây giờ.
Từ việc kìm lòng, tránh né ấy, tôi nhận ra rằng càng tránh né thì tôi càng nhớ. Và rồi, tôi muốn vượt qua những trở ngại của mình, tôi quyết định trở thành người yêu của anh. Tôi yêu anh một cách sâu sắc, bằng tâm hồn và toàn bộ trái tim. Yêu và cho đi, hạnh phúc tràn ngập trong tâm hồn. Thương một người, yêu một người, hạnh phúc đến với tôi, bởi khi ta cho đi, thì ta thực sự giàu có.
Tuy nhiên, vào thời điểm đó, tôi không biết đến câu nói của Phạm Lữ Ân: “Hãy nói yêu thôi, đừng nói mãi mãi”. Tôi cho rằng tình yêu phải luôn đầy đủ, tình cảm phải luôn dành cho nhau. Nhưng tại sao tôi ngày càng cảm thấy xa lạ với anh.
Bởi vì nhu cầu về thể xác. Anh không muốn hiểu, chỉ muốn tận hưởng tôi. Tôi thất vọng và lo lắng. Tại sao anh muốn có tôi? Bỏ qua những nhu cầu cảm xúc của tôi - tôi muốn tình yêu sâu sắc, hiểu biết, thấu hiểu, ngay cả nếu sự hòa hợp về thể xác có xảy ra, điều đó phải dựa trên sự tôn trọng, niềm tin, tình yêu và cảm nhận thực sự về người kia. Người đó không phải là anh. Đó là điều chắc chắn. Có những bước đi bị trì hoãn, những nụ hôn chiếm đoạt, những cử chỉ níu giữ, và những khát vọng đã làm tan nát tâm hồn đối phương. Anh bước lùi, và tôi lui lại. Vì tôi còn giữ trong lòng một thế giới tâm hồn sâu thẳm đang chờ đợi được khám phá. Anh không thể chạm đến. Và tôi quyết định rời xa anh.
Đột nhiên, tôi nhớ đến câu trong bài hát của Sa Huỳnh: “Yêu như lúng túng cây trái mùa chưa chín/ Khi hái về, thì đắng cay làm nát môi tình nhân”.
Chúng ta chưa đủ hiểu biết về nhau mà đã muốn thưởng thức hương vị của trái cấm.
Con người luôn khác biệt nhau ở khả năng kiểm soát bản thân, vượt qua bản năng, và đạt đến sự hoàn thiện trong cuộc sống bằng việc thúc đẩy “tinh thần con người” bên trong mỗi người chúng ta.
Trở lại ngày đó, khi nhìn lại, thì không có gì là định mệnh cả. Chính tôi đã tạo ra cái định mệnh ấy. Trong tim tôi, đã có sẵn những hạt giống của tình yêu, tiêu chuẩn, sở thích, và đam mê. Nếu không có sẵn, làm sao gió có thể làm cây xao động. Bạn có biết không? Chính bên trong mình tự làm mình gắn bó. Tôi tin vào duyên phận, nhưng không tin vào định mệnh. Tôi đã thấy những điều tốt đẹp trong người kia, và cũng nhận ra sự khoảng cách không gì kéo lại được.
Tình yêu bắt đầu khi tôi cảm thấy thương cảm và ngưỡng mộ sự trưởng thành của anh. Nhưng nó cũng kết thúc khi tôi nhận ra sự yếu đuối trong anh, sự yếu đuối trước dục vọng và tính ích kỷ khi dục vọng có thể làm tổn thương tôi và làm mất sự kính trọng đối với tình yêu.
Tôi không phải là người nhạy cảm và cũng không khắc kỷ.
Nếu bạn gặp một người hiểu bạn đến tận tâm can, hiểu từng hơi thở của bạn, không phải vì lợi ích cá nhân hay đạt được các tiêu chuẩn xã hội, hãy kết nối với họ. Vì đó là điều đáng giá để làm. Một người nào đó khiến bạn cảm thấy như thấy được chính mình.
Thân thể là nơi linh hồn được thờ phượng. Vì điều này, tôi biết mỗi người cần học cách trân trọng và kính trọng nhau. Đừng xem thường, đừng vội vàng, đừng coi thường. Có những điều sâu kín có thể trở nên tiếng nấc, và có những điều kỳ diệu có thể trở thành tiếng cười. Chạm vào thân thể chính là chạm vào trái tim, vào tâm hồn - đó là sự liên kết mà ngôn ngữ không thể diễn đạt được.
Hãy sống đúng với bản chất của mình, khám phá cái bên trong vì đó là điều quyết định ai sẽ là người đồng hành cùng ta trong cuộc đời. Phát ra tần số riêng của mình, dù trong vô số tần số khác, vẫn sẽ tìm thấy tần số tương hợp.
Với tôi, mọi thứ đến rồi đi đều là lẽ vô thường. Nhưng sự vô thường đó luôn có nguồn gốc sâu xa bên trong. Thay đổi bản thân từ bên trong, không nên tìm kiếm ở bên ngoài. Mỗi ngày, từ bên trong ta đã khởi hành một chút trên hành trình tìm người mà ta muốn gặp, muốn trao gửi tâm hồn.
Tác Giả: Lại Thị Mỹ Hạnh