Vũ Trọng Phụng được biết đến là 'vua của báo chí miền Bắc'. Các tác phẩm của ông luôn phản ánh thực tế xã hội Việt Nam hiện nay.

Hôm nay, Mytour sẽ giới thiệu về tác giả Vũ Trọng Phụng và nội dung của đoạn trích 'Hạnh phúc của một tang gia'. Mời bạn đọc tham khảo ngay dưới đây.
Niềm hạnh phúc trong một gia đình đau buồn
Nghe đoạn trích về Niềm hạnh phúc trong một gia đình đau buồn:
Ba ngày sau đó, ông cụ già đã qua đời.
Toàn bộ gia đình đã rối bời, mỗi người một phản ứng khác nhau, từ việc gọi người chạy đưa tin từ phương Tây đến phương Đông, từ người già đến trẻ con, thực hiện lời nguyện “nhiều thầy thối ma”. Sự ra đi của ông cụ già khiến danh tiếng của Xuân càng trở nên lớn lao hơn, bởi vì sự thật rằng ba ngày trước ông đã ra đi mà không ai biết đến nỗi người thầy yêu quý phải ra sức tìm kiếm mà không thấy dấu vết. Sự mất mát của ông đốc tờ Xuân chính là mất mát toàn bộ, các bác sĩ giỏi đã hoàn toàn thất bại. Còn ông đốc tờ Trực Ngôn, sau khi thấy rằng bạn đồng nghiệp của ông không thể chữa trị, coi như đó là một bệnh tình nặng, cũng không dám nhận trách nhiệm. Đó là một bài học đắt giá cho những người dám phê phán một người như Xuân là người nghèo, bần cùng, không học thức, không xứng đáng, không có tri thức, vân vân...
Mọi người đã mời cả ông cụ lang tỳ lẫn ông cụ lang Phế, nhưng vì lý do bận rộn, hai ông đã từ chối giúp đỡ cũng như những bác sĩ uy tín biết giữ uy tín của mình. Mọi người đã suy nghĩ đến thần dược từ Đền Bia, vừa mới cứu được một người bị ho kéo và một người mắc bệnh cảm lạnh bằng cách sử dụng bùn đen và phân trâu, hiệu quả đến nỗi họ cũng chết vì sử dụng quá liều và cơ quan chức năng đã phát hiện ra rằng có một nhóm kẻ xấu tổ chức giả mạo thần dược, thậm chí còn lấy cắp tiền quỹ, vì thế không còn ai tin tưởng nữa... Những vấn đề rắc rối như vậy khiến ông già hơn tám mươi tuổi phải ra đi một cách bình thản. Trong lúc gia đình rối ren, người phục vụ đã nghe được đúng một nghìn tám trăm bảy mươi hai lời phê bình cay đắng từ cụ Hồng.
Cái cái chết ấy đã mang lại niềm vui cho nhiều người. Ông Phán, mọc sừng, đã được cụ Hồng nói bí mật rằng sẽ chia cho con gái và rể một số tiền là vài nghìn đồng. Ngay ông cũng không ngờ rằng giá trị của đôi sừng hươu trên đầu mình lại lớn đến thế. Ông nghĩ rằng Xuân có tài năng quảng cáo, chỉ cần một lời nói là có vài nghìn bạc, nên sau khi được hứa trao quyền của ông bố vợ, ông nhanh chóng đòi lại số tiền từ Xuân trong một cuộc thương thảo... “Thưa ngài, ngài là một người chồng mọc sừng!” Ông Xuân chỉ cười và nói rằng chỉ làm cho ông thêm một số tiền, và khi ông Xuân nói: “Thưa ngài, sản phẩm này rất tốt, có thể bán tại phương Tây” thì chắc chắn phải có giá trị hơn nữa. Ông muốn gặp ngay Xuân để trả nốt số tiền, vì ông luôn giữ lời hứa.
Cụ Hồng nhắm mắt lại và tưởng tượng về khoảnh khắc cụ mặc quần áo tang lễ, gập gù đi lại với gậy, khóc và ho, khiến cho mọi người phải nhìn ngắm:
- Úi kìa, chàng trai già đã bị cạn cả cơm nắm kìa!” Cụ tin rằng mọi người sẽ phải ca ngợi một buổi tang lễ như thế, một cây gậy như thế...
Sự lo lắng của ông Văn Minh, con của cụ, chỉ là việc mời luật sư đến chứng kiến cái chết của ông nội. Từ đó, bức thư kia sẽ không còn là lý thuyết nữa mà trở thành thực tiễn. Ông chỉ lo ngại không biết phải làm sao với Xuân Tóc Đỏ... Xuân mặc dù đã phạm tội lạm dụng một em gái của ông, bê bối một em gái khác của ông, nhưng lại vô tình gây ra cái chết của ông cụ già. Hai tội lỗi nhỏ, một ơn lớn... Ông loay hoay, suy nghĩ, vì mặt một người đang đối diện với tang lễ.
Mọi người đều bối rối. Người đã chết, sau khi được kiểm tra qua loa, đã được nhận diện suốt hơn một ngày rồi, nhưng cụ Hồng vẫn chưa ra lệnh phát hành, mặc dù tất cả các nghi lễ tang đã được sắp xếp. Thế hệ trẻ, tức là các con cháu, bắt đầu than trách rằng thế hệ già chậm chạp. Cậu Tân tức giận vì đã chuẩn bị sẵn một số máy ảnh mà không sử dụng được. Bà Văn Minh sốt ruột vì không được mặc những trang phục tang lễ mới, chiếc mũ trắng với viền đen - dernières créations! Những món đồ rất phù hợp với nhau mà cửa hàng Âu Hoá khi giới thiệu ra thì bất kỳ ai đang trong tang lễ cũng có thể tận hưởng một chút hạnh phúc trong cuộc sống. Ông Typn rất bực tức vì không thể thấy sản phẩm của mình được giới thiệu để xem báo chí nhận xét ra sao. Mọi người đổ lỗi cho ông Văn Minh vì không can thiệp kịp thời, khiến mọi thứ bị trì hoãn, cụ Hồng chỉ nhắm mắt lại và kêu than, còn cụ bà thì thường xuyên kể chuyện kỳ lạ. Lý do chưa thể phục hồi là vì chuyện của Tuyết, hoặc là do việc Xuân Tóc Đỏ đã gây ra cho Tuyết.
Khi cụ Phán bà ở nhà người vị hôn phu của Tuyết trở về, trước sự ngạc nhiên của con cháu, cụ bà lặng lẽ ra hiệu cho Văn Minh theo lên gác với cụ ông. Lúc này, cụ ông đã hút xong điếu thuốc thứ sáu mươi nên thằng bồi tiêm đã rời khỏi để cụ hưởng những dư vị của thuốc phiện. Thấy cụ bà, cụ ông ngồi dậy hỏi:
- Có chuyện gì mới không? Hôn sự thế nào rồi?
Cụ bà ngồi xuống cạnh cụ ông. Văn Minh cũng kéo ghế đến. Sau một hồi ngóng chờ, cụ bà thở dài:
- Thật là khó hiểu. Không biết hôn sự thế nào, mà người ta sắp đến thăm phúng nữa. Điều này thật lạ!
- Vậy à! Sao bà không đề nghị họ cưới sớm để tránh tang lễ?'
- Nếu họ không muốn cưới ngay, ông nghĩ tôi nên làm gì?
- Ô hay! Vậy muốn bỏ đi hay vẫn muốn theo đuổi? Họ chắc chắn đã quyết định cưới con Tuyết hay họ đã kỳ thị nó? Ít nhất, họ cũng phải có quyết định rõ ràng, phải không?
Cụ bà hỏi cụ ông một lần nữa:
- Vậy thì ông nghĩ họ nghĩ gì trong lòng?
Cụ ông nhăn mặt, nghiêm túc:
- Đúng vậy! Vậy thì chú nghĩ thế nào? Có con gái lớn như vậy thì như một quả bom đang chờ nổ trong nhà, đúng không? Chú cần nghĩ ra cách để loại bỏ nó thì sẽ không còn phải lo lắng gì nữa cho gia đình này.
Văn Minh suy nghĩ một lúc và trả lời:
- Nhưng cũng không thể vậy được. Mọi người đều nghĩ rằng cô ấy đã phải lòng anh Xuân. Nếu chúng ta ép cô ấy rời đi, rồi sau này cô ấy kết hôn với anh Xuân, thì có khác gì nhận rằng con gái chúng ta đã làm tổn thương anh Xuân không? Chúng ta chỉ có thể chờ xem, nếu sau này cô ấy muốn kết hôn, chúng ta sẽ gả, còn không thì cũng không muộn để gả cho anh Xuân.
Bà mẹ hỏi liền:
- Dễ dàng như vậy à? Nhưng hôm trước, anh ấy có vẻ chưa chắc chắn liệu có chấp nhận cô bé không.
Văn Minh chỉ có thể tự nhủ với bản thân:
- Nếu tôi nói ra thì chắc chắn mọi người cũng đồng ý...
Đối với cụ Hồng, cô ấy rất mong được có một người con rể như ông đốc tờ Xuân. Nghe con trai nói như vậy, cô cũng thấy lòng vui sướng, vì nếu mọi việc được giải quyết ngay lập tức, cô sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn nữa. Còn đối với Văn Minh, trước tình hình căng thẳng như vậy, anh phải nghĩ cách làm sạch quá khứ của Xuân, để nếu cần thiết, anh có thể gả con gái cho một người như ông, và anh sẽ không phải xấu hổ. Dù trước đây anh tức giận với việc mọi người luôn nhắc đến Xuân, nhưng bây giờ anh lại mừng vui về điều đó. Cũng giống như một người khác, sau khi gây ra một sai lầm, họ cảm thấy rất xấu hổ và không thể thừa nhận. Do đó, họ cố gắng tìm cách sửa chữa tình hình. Anh ta quyết tâm nói:
- Được rồi, mẹ hãy yên tâm, ba cũng hãy yên tâm. Tôi sẽ đảm bảo con Tuyết sẽ lấy được một người chồng tốt. Bây giờ hãy phát điện thông báo, trước khi quá muộn.
Cả ba người im lặng, xuống dưới nhà chuẩn bị mọi thứ. Các con cháu vô tâm hưởng thụ cuộc sống... Mọi người hân hoan chuẩn bị giấy tờ, gọi điện thoại, thuê xe tang, và còn nhiều việc khác... Tối hôm đó, đám bạn bè và người thân đến thăm viếng, chia buồn...
Sáng hôm sau, đúng 7 giờ, lễ tang được tổ chức. Hai viên cảnh sát thuộc bộ thứ 18, Min Ðơ và Min Toa, đã được thuê để đảm bảo trật tự trong buổi tang. Dù không có việc gì để phải giữ trật tự, nhưng hai viên cảnh sát này vẫn rất hân hoan vì có cơ hội làm việc trong một đám tang. Mọi người trong gia đình tang quyết định không buồn phiền, trừ một mình Tuyết. Cô tự hỏi tại sao Xuân không đến thăm viếng. Liệu có phải Xuân coi thường cô không? Câu hỏi này khiến Tuyết đau đớn, gần như muốn tự tử. Dù cô tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy Xuân đâu cả, khiến cô cảm thấy đau lòng.
Hôm nay, Tuyết mặc bộ y phục ngây thơ, với chiếc áo dài voan mỏng, có phần hở nách và nửa vú, nhưng cũng được kèm theo viền đen và một chiếc mũ mấn xinh xắn. Thấy mọi người đều nói xấu về mình, Tuyết quyết định mặc bộ trang phục này để chứng minh rằng cô vẫn giữ được chữ trinh. Cô mời các quan khách một cách nhanh chóng, mặc dù trên gương mặt cô vẫn còn hiện rõ sự buồn bã, tạo nên một vẻ buồn lãng mạn phù hợp với không khí tang lễ. Các quan khách, bạn bè của cụ cố Hồng, toàn những người có vẻ ngoài uy nghiêm, với hàng loạt huy chương như Bắc Đẩu Bội Linh, Long Bội Tinh, Cao Mên Bội Tinh, Vạn Tượng Bội Tinh,... đã khiến mọi người cảm động hơn cả khi nghe tiếng kèn đám ma.
Đám tang được tổ chức theo nhiều nghi thức khác nhau, từ nghi thức Á Đông, Tây Phương, cho đến nghi thức dân dã, với kiệu bát cống, lễ lợn quay, và rất nhiều vòng hoa cúng dường. Có đến ba trăm câu đối và hàng trăm người đi đưa, dưới sự chỉ huy của cậu tú Tân. Các nhiếp ảnh gia đã tranh nhau chụp ảnh như ở một hội chợ. Đám tang đủ sức làm cho người chết nằm trong quan tài cũng phải mỉm cười hạnh phúc, nếu có thể.
Khi đang trên đường, Typn và bà vợ, bà phó đoan và ông Joseph Thiết, cùng một số người khác đang thảo luận về thái độ của Xuân, thì đám tang bị dừng lại như một đoàn tàu gặp sự cố. Lúc đó, sáu chiếc xe, trên đều có cờ đen, xuất hiện và chiếm chỗ dẫn đầu. Hai vòng hoa to lớn, một nhà báo Gõ Mõ và một của Xuân cũng xuất hiện. Sự xuất hiện của chúng làm cho buổi tang trở nên trang trọng hơn. Cụ Hồng rất hạnh phúc và cảm ơn Xuân. Sư cụ Tăng Phú cũng vui mừng và tự hào về sự kiện này, vì đây được coi là một chiến thắng đầu tiên của báo Gõ Mõ.
Xuân Tóc Đỏ xuất hiện và sau đó gia nhập đám người đi đưa. Tuyết liếc mắt nhìn Xuân, biểu lộ sự biết ơn. Mọi người có thể cảm thấy sự ngưỡng mộ hoặc ghen tỵ...
Ðám tang tạo ra sự náo động khắp nơi. Toàn bộ thành phố sôi động khen ngợi sự long trọng của đám tang, đúng như mong muốn của cụ cố Hồng. Mọi người đặc biệt chú ý đến những bộ trang phục tang của tiệm may Âu Hoá, được chọn bởi ông Typn và bà Văn Minh. Cụ bà rất hạnh phúc vì ông đốc Xuân đã không giận và còn giúp đỡ, tham gia phúng viếng đám tang, khiến cho đám tang trở nên vô cùng danh giá.
Ðám tang vẫn tiếp tục...
Tiếng kèn Tây, kèn Tàu, và kèn Ta liên tiếp vang lên. Dù mọi người tỏ ra nghiêm túc, nhưng thực tế họ vẫn thầm thì thầm nói về gia đình, về những niềm vui hàng ngày, và những vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống. Trong số hàng trăm người đi đưa tang, một nửa là phụ nữ, đa số là những người trẻ tuổi như bạn của cô Tuyết, bà Văn Minh, cô Hoàng Hôn, bà Phó Ðoan, và những người khác. Họ tạo ra một bầu không khí lịch sự và trang trọng, nhưng lại tràn đầy ghen tuông, chê trách và tình yêu đầy mặn nồng, bằng cách thể hiện qua những nét mặt buồn rầu.
Giữa tiếng khóc lóc và những lời trêu chọc của người tham dự đám tang, họ cũng không quên thảo luận về những vấn đề như sau:
- Con gái nhà nào đẹp thế? – Cô bé bên cạnh đẹp hơn nhiều! - Ừ, đúng là thằng kia bỏ mẹ! – Đúng, vợ nó còn bỏ nó chứ! – Đã ly hôn hai lần rồi! – Chán đời quá! - Quá xấu! - Tớ có thể giới thiệu cô ấy cho bạn? - Mỏ vàng hay mỏ chì? – Không, không muốn hẹn hò - Vợ mập thế, chồng ốm thế, chắc là mọc sừng rồi! Vân vân...
Và còn nhiều lời nói hóm hỉnh, đầy ý nhị khác nữa, hoàn toàn phản ánh được tinh thần của những người tham dự đám tang.
Ðám ma tiếp tục...
Khi đến nơi mai táng, cậu tú Tân luôn tinh ý trong chiếc áo thụng trắng, chụp từng người một, hoặc khiếp sợ, hoặc uể oải, hoặc trầm ngâm, hoặc rưng rức, hoặc lau nước mắt... để ghi lại khoảnh khắc của việc hạ quan tài. Bạn của cậu nhanh chóng leo lên các mộ khác nhau để chụp, tránh việc ảnh giống nhau.
Xuân Tóc Ðỏ đứng cầm mũ một cách trang trọng, bên cạnh ông Phán, người ghen tuông. Khi cụ Hồng mất tỉnh táo và ngất đi, ông này cũng rơi lệ đầy cảm xúc “Hứt!... Hứt!... Hứt!...”
Mọi người đều chú ý đến người con rể đặc biệt ấy.
Ông ấy khóc nhiều, muốn lặng đi nhưng may mắn có Xuân đỡ ông không ngã. Ông cố gắng đứng lên dưới bức khăn trắng lớn, trong bộ áo thụng trắng rộng, ông cứ oặt người đi, không ngừng khóc.
- Hứt!... Hứt!... Hứt!...
Xuân Tóc Ðỏ muốn rời khỏi chỗ đó nhưng bất ngờ ông Phán đưa cho nó một tờ giấy bạc năm đồng gấp tư... Nó nắm lấy tay ông để không có ai nhìn thấy, rồi đi tìm cụ Tăng Phú mất mặt trong đám ba trăm người đang đau đớn và buồn bã về sự mất mát của người thân.
I. Thông tin về tác giả Vũ Trọng Phụng
- Vũ Trọng Phụng (1912 - 1939) sinh ra tại Hà Nội, trong một gia đình nghèo khó.
- Ông quê ở làng Hảo, huyện Mỹ Hào, tỉnh Hưng Yên.
- Sau khi hoàn thành tiểu học, Vũ Trọng Phụng đi làm kiếm sống nhưng không được lâu thì mất việc. Từ đó, ông phải sống khó khăn bằng nghề viết báo, viết văn chuyên nghiệp.
- Trong khoảng thời gian từ 1937 đến 1938, ông mắc phải bệnh lao nhưng không có điều kiện để chữa trị.
- Năm 1939, Vũ Trọng Phụng qua đời tại Hà Nội.
- Ông được biết đến với cái tên “ông vua phóng sự của miền Bắc” qua những tác phẩm như:
- Phóng sự: Rừng rậm nơi núi cao (1933), Mỹ nữ thời chiến (1934), Trái tim băng giá (1936).
- Tiểu thuyết: Cuộc đời đầy sóng gió, Bước nhảy nguy hiểm, Điềm báo (1936), Bóng ma ký ức (1938)...
- Những tác phẩm của ông phản ánh mạnh mẽ sự thối nát, tăm tối của xã hội thời đó.
II. Giới thiệu về Sự hạnh phúc trong một đám tang
1. Nguồn gốc
- Trích từ chương XV của cuốn tiểu thuyết Số đỏ.
- Tiểu thuyết 'Số đỏ' được đăng trên 'Hà Nội báo' từ số 40 ngày 7 tháng 10 năm 1969 và được in thành sách lần đầu vào năm 1938.
2. Tóm tắt
Ba ngày sau, cụ cố tổ qua đời. Gia đình vui mừng hạnh phúc. Mỗi người đều có niềm vui riêng của mình. Văn Minh hứa tìm chồng danh giá cho Tuyết, khi đó cụ cố Hồng mới phát phục. Bọn con cháu tưng bừng đi đưa giấy cáo phó, gọi phường, thuê xe đám ma...
Sáng hôm sau là lễ cất đám. Hai cảnh sát Min Đơ, Min Toa được thuê để duy trì trật tự. Tuyết mặc bộ đồ ngây thơ đi mời trầu. Đám ma đi theo nhiều phong cách. Có kiệu bát cống, lợn quay, ba trăm câu đối, vài ba trăm người đi đưa. Khi đám ma đi qua, sáu chiếc xe với sư chùa Bà Banh và nhiều vòng hoa lớn xuất hiện. Cậu tú Tân bấm máy. Cụ bà vui mừng vì ông Đốc Xuân đã phúng viếng. Bọn quan khách cười, trò chuyện và ghen tỵ...
Lúc hạ huyệt, cậu tú Tân chụp ảnh từng người. Ông Phán khóc to 'Hứt! Hứt! Hứt!' và bí mật đưa cho Xuân một tờ giấy bạc năm đồng. Xuân Tóc Đỏ nhận và đi tìm cụ Tăng Phú trong đám người buồn rầu về sự sơ suất của khổ chủ.
3. Phân Chia
Bao gồm ba phần:
- Phần 1. Từ đầu đến “Tối hôm đó, khách đến viếng thăm, chia buồn một cách tấp nập…”. Niềm hạnh phúc của những thành viên trong gia đình khi có người thân qua đời.
- Phần 2. Tiếp theo là “đám tang giống như đã là sự kiện danh giá nhất trong tất cả”. Cảnh đám tang rất hoành tráng nhưng thiếu đi tình thương.
- Phần 3. Phần cuối. Cảnh đoàn người khi đưa tang và khi chôn cất.
4. Ý Nghĩa của Tiêu Đề
- Hạnh Phúc: là trạng thái tinh thần, là niềm vui khi con người đạt được những ước mơ, mục tiêu trong cuộc sống.
Trong gia đình có người đã khuất, nỗi đau và buồn bã thường hiện hữu.
=> Mâu thuẫn của “Niềm vui trong tang gia” thể hiện rõ: gia đình đang trải qua tang lễ nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc. Điều này làm nổi bật sự phản đối trong văn bản, không chỉ chỉ trích gia đình mà còn nhấn mạnh sự lố lăng, đổ vỡ của xã hội hiện tại.
5. Ý nghĩa
Trong đoạn trích về “Niềm vui trong tang gia”, tác giả Vũ Trọng Phụng đã chỉ trích mạnh mẽ sự giả dối, cách sống xa hoa và hủy hoại của tầng lớp thượng lưu tại các thành phố trước cách mạng.
6. Nghệ thuật
Nghệ thuật lời nói mỉa mai, việc phác họa tâm lý nhân vật...
III. Phân tích chi tiết về Hạnh phúc của một tang gia
(1) Giới thiệu
Mở đầu, nhấn mạnh về đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia.
(2) Nội dung chính
a. Niềm vui trong gia đình sau cái chết của một thành viên
- Hạnh phúc chung của gia đình: việc mất đi người già trong gia đình mang lại lợi ích cho tất cả thành viên.
- Hạnh phúc riêng của từng thành viên:
- Cụ Hồng (con trai): nhắm mắt lại và tưởng tượng về cảnh cụ mặc áo tang, cầm gậy, và khóc. Một cách để tự hào về việc được chứng kiến sự yếu đuối của mình trước mọi người.
- Văn Minh (cháu trai): đọc thư để thực hiện hành động thay vì chỉ nói suông.
- Bà Văn Minh (cháu dâu): hạnh phúc với việc mặc những bộ trang phục mới và thu hút sự chú ý từ cửa hiệu.
- Ông Phán mọc sừng (cháu rể): vui vẻ khi được nhận thêm một ít tiền.
- Cô Tuyết (cháu gái): mặc trang phục trong sáng để thể hiện sự trong trắng trước mọi người.
- Cậu Tú Tân (cháu trai): hạnh phúc khi có cơ hội sử dụng máy ảnh lâu ngày không dùng.
- Niềm vui của những người ngoài gia đình:
- Cảnh sát Min Đơ và Min Toa: rất hạnh phúc, chăm sóc cẩn thận - vì họ phải tìm cách trừng phạt người dân mặc dù không có lý do, giống như những kẻ buôn bán gặp khó khăn.
- Bạn bè của cụ cố Hồng: đến tham dự tang lễ nhưng thực tế là để khoe về thành tích của họ.
- Cư dân xung quanh: những đám ma khiến cả phố hỗn loạn, khoe khoang vài kiểu trang phục tang lễ...
b. Bối cảnh của một tang lễ kiểu mẫu
* Cảnh diễu hành tang
- Mô tả tổng quan về cuộc diễu hành:
- Pha trộn giữa phong cách Việt, Trung, và phương Tây.
- Có cả dàn nhạc, thịt heo quay, và cả lễ bốc thăm may mắn với vòng hoa, cũng như hàng trăm câu đối.
- Hàng trăm người tham gia diễu hành.
- Cậu Tú Tân làm chỉ huy, và những nhiếp ảnh gia đua nhau chụp hình, tạo ra sự náo nhiệt giống như một lễ hội.
=> Một lễ tang lớn có thể khiến người đã khuất trong quan tài cười vui, hoặc ít nhất là gật đầu…
- Mô tả chi tiết:
- Mọi người đều giữ bề ngoài trang trọng, nhưng thực tế họ đang trò chuyện về cuộc sống hàng ngày, gia đình, mua sắm đồ mới...
- Họ tán dóc, cười đùa, phê phán, chê bai, ganh tỵ, hẹn hò, tất cả với vẻ mặt u sầu của những người tham dự tang lễ..
- Lời ngữ: “đám đông tiến về”:
* Bối cảnh nơi mai táng
- Cậu Tú Tân chỉ dẫn mọi người, một số người cầm gậy, một số người cúi đầu, một số người nghiêng lưng, một số người lau nước mắt... để cậu chụp hình lưu giữ khoảnh khắc tại nơi mai táng.
- Ông Phán mọc sừng đổ lệ “Hứt!... Hứt!... Hứt!...” nhưng thực ra là đưa cho anh ta một tờ giấy bạc năm đồng gấp bốn lần.
=> Một tiết mục hài kịch phản ánh tính lố lăng, thờ ơ của những người con cháu bất hiếu.
(3) Kết luận
Khẳng định giá trị nội dung và nghệ thuật trong đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia.