Tôi muốn kể về những sự kiện khi tôi còn là một cô bé. Nhưng tôi gặp khó khăn khi muốn diễn đạt đầy đủ. Tôi tin rằng từ ngữ thông thường không thể truyền đạt hết những cảm xúc nằm ngoài lời nói. Vì niềm tin đó, tôi không dám gửi thư cho anh. Tôi lo sợ rằng, nếu viết ra ngay bây giờ, tôi sẽ mất đi ý nghĩa của những kỷ niệm ngày xưa.
Chuyện đầu tiên: Hoa anh đào
Khi đi xuống dốc, tôi rẽ sang một hướng khác. Trước mặt là thanh chắn đường tàu. Tuyến Odakyu chạy ngang qua đó, giữa khu dân cư.
Tiếng chuông báo hiệu bắt đầu vang lên. Thanh chắn tự động bắt đầu hạ xuống. Lúc đó, tôi băng qua đường ray.
Dù hàng cây anh đào đã lùi xa sau lưng, nhưng nhờ gió, cánh hoa vẫn bay đến giữa đường ray giữa hai thanh chắn.
Khi tôi bước qua đường ray này, thanh chắn ngay lập tức hạ xuống. Quay lại, tôi thấy Takaki dừng lại bên kia, trước mặt là thanh chắn sơn đen và vàng nằm ngang.
“Akari!”
Tôi ngạc nhiên khi nhận ra Takaki cũng lo lắng như tôi. Tôi mở chiếc ô trên tay. Cậu sao thế? Thanh chắn mới vừa hạ xuống mà.
“Takaki.” Tôi quay về phía cậu, dùng ô để bắt cánh hoa anh đào rơi xuống.
Cậu nhìn kìa, giống như tuyết đấy!
“Hy vọng sang năm chúng ta cũng được cùng nhau ngắm hoa anh đào như thế này.”
Không chỉ trong năm tới mà cả sau này, mãi mãi... Tôi đang chuẩn bị nói thế, đoàn tàu lao tới từ bên trái với tiếng ồn ào rền vang, chia cắt chúng tôi.
[...]
Tôi vẫn nhớ rất rõ những điều ấy.
“5 centimet trên giây” là một biểu tượng đặc biệt. Đó là ngôn ngữ của tình yêu, từ lần đầu tiên tôi mở lòng với một chàng trai.
Đúng vậy... Từ khi đó, tôi luôn mong...
Mong được nghe giọng nói. Mong nắm lấy bàn tay. Mong cảm nhận được sự ấm áp của cơ thể. Mong ngắm nhìn sâu vào đôi mắt.
Tôi ước nguyện nhẹ nhàng như cánh hoa rơi, để sự gắn kết tự nhiên không còn là điều xa vời... Dù hy vọng có thể tan biến.
Chúng tôi chia xa đột ngột, lại gần nhau đột nhiên, chỉ để phải gặp nhau theo cách bất thường đó. Đó là chúng tôi.
Có lẽ lời hẹn ước 'Mong sao sang năm chúng mình cùng nhau ngắm hoa anh đào' sẽ mãi không trở thành hiện thực.
Nhưng tôi vẫn chân thành thích Tono Takaki.
Về câu chuyện thứ hai: Phi hành gia
Nếu sinh ra và lớn lên trên hòn đảo này, hoặc không mơ giấc mơ kì lạ kia... Tôi sẽ dành tình cảm chân thành cho Sumida. Tuổi trẻ đã đầy cảm xúc, từ bối rối, đau khổ đến hạnh phúc. Những điều này khiến tôi tiếc nuối tình yêu xa xôi, như thể ghen tị với 'tôi' ở thế giới khác.
[...]
Dưới bóng đêm kín, biển mênh mang màu xanh bạch kim. Sắc xanh ấy phản chiếu từ bóng tối. Bầu trời đầy sao như một tấm gương mờ nhạt. Những tinh vân tỏa ánh sáng mơ hồ. Hình ảnh ấy được phản ánh trên mặt nước như một cánh đồng sao. Muôn vì tinh tú in sâu trên mặt biển sóng động. Cảnh tượng bình thường nhưng đây lại là sự thật, dễ chấp nhận.
Ôi, tôi hiểu rồi. Đó chính là đích đến của tàu vũ trụ kia. Quả tên lửa được phóng đi là tàu thăm dò vũ trụ nhiệm vụ khám phá sâu thẳm. Đây là cảnh mà nó cần ghi lại.
Biển xanh biếc. Đường chân trời cong vòm phản chiếu ánh sáng. Những đám mây lan tỏa dọc theo đường chân trời. Tầng không dưới màu xanh lá cây. Bầu trời cao xanh dương đậm. Đám mây hình nhẫn. Và sự tồn tại của chúng ở điểm cuối của cuộc hành trình dài vô tận.
Xâm nhập vào bóng tối thăm thẳm, ngay cả một nguyên tử hydrogen cũng hiếm gặp. Với quyết tâm tiến gần hơn tới bí mật của thế giới, tin chắc rằng điều đó tồn tại ở tận cùng. Chuyến đi chắc chắn sẽ đầy cô độc ngoài sức tưởng tượng.
Tôi nhận ra. Kì tích là ý thức tồn tại tại đây. Kì tích là có cô gái ấy ở bên cạnh.
[...]
Trong đêm ấy, tôi đã mơ.
Trong giấc mơ, tôi đứng trên một hành tinh xa lạ, nhìn cảnh bình minh trên biển từ đỉnh đồi. Tinh vân mềm mại trôi trên bầu trời xanh dịu dàng. Một chú chim nhỏ bay lượn, hót líu lo nhẹ nhàng. Gió từ thế giới khác thổi qua những hoa văn xoáy ốc trên nền trời.
Một cô gái ngồi ôm gối trên cỏ, đang thưởng thức gió trời.
Đúng lúc đó, một tia sáng màu cam của tên lửa nổi lên từ biển và trời...
Nhưng không, đó chỉ là ảo giác. Ánh sáng vàng rực của bình minh.
Ánh bình minh tỏa sáng trong không khí, mang lại cảm giác dễ chịu... Mặt trời lý tưởng như hòa quyện với vẻ đẹp và sự yên bình tinh khiết, không bao giờ gây chói mắt. Những bông hoa dại lay động, như muốn chào đón ánh sáng sắp đổ xuống.
Cô gái đứng dậy, mái tóc dài bay phất phơ.
Ánh sáng lan tỏa trên mặt đất, đuổi đi bóng tối từ đỉnh đồi. Như là những dòng sóng biển tiến gần dưới chân. Tôi và em được hòa mình trong nguồn sáng từ bàn chân ấm áp.
Em tận hưởng ánh sáng của mặt trời. Rồi quay lại nhìn tôi. Khuôn mặt ẩn sau bóng tối mà tôi chưa từng nhìn thấy, bỗng trở nên rực rỡ khi được chiếu sáng.
Tôi nhìn thấy gương mặt của em. Và cảm thấy bất an.
“Em là ai...”
Tôi không biết. Không nhận ra bạn.
Lần đầu tiên, tôi vươn tay về phía bạn.
Tôi tỉnh giấc, nhận ra rằng tôi đang vung tay vào không gian trống trơn. Bàn tay không chạm vào điều gì cả. 'Bạn là ai,' tôi thì thầm. Tiếng nói vang lên trên trần nhà, vỡ vụn, tan vào không khí.
Chuyện thứ ba: Tốc độ 5 centimet mỗi giây
Trống trơn như người vô hồn, Akari bước vào quán cà phê trên con đường lớn một mình.
Ly cà phê được đưa ra. Khác biệt so với lần trước, Akari không đường. Cô ấy muốn làm dịu cảm giác đắng trong lòng bằng cách thưởng thức thức uống đắng.
“Thầy không cần em trong cuộc sống”. Điều này vẫn là sự thật.
Đây là lần đầu tiên cô bị từ chối một cách trực tiếp như thế này.
Nhưng không, không phải lần đầu tiên… Có nhiều lần trước đó không được diễn đạt bằng lời. Cô từng phải đối mặt với vô số lời từ chối. Chắc chắn cô đã trải qua những thời kỳ như vậy.
Akari tựa vào bàn, đặt tay lên trán. Chiếc ô trên ghế bật đổ.
Cô cảm thấy như người mình yêu sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm của mình. Bất ngờ, một bài hát buồn nhạt nhưng dứt khoát phát ra từ loa. Akari nhận ra bản nhạc đó, 'Tình đầu' của Kojima Mayumi. Lúc này, đó là bài hát cô muốn tránh xa nhất.
Cô muốn đứng dậy, rời khỏi, nhưng không đủ sức. Tâm trạng cực kỳ u ám.
Nhớ mãi... Cô nghĩ trong lòng.
Nhưng nhớ ai? Cô không biết.
[...]
Gia đình hạnh phúc, công việc suôn sẻ.
Mọi thứ đều đầy đủ.
Hừm...
Chờ một chút...
Có điều gì đó vụt qua trong tâm trí của Akari. Có một điều gì đó bí mật trong lòng.
Có vẻ như cô đã quên đi một lời hứa quan trọng. Có vẻ như cô đang giữ một điều quan trọng của ai đó mà không thể nhớ ra.
Akari đứng đó, nhìn ra ban công với tâm trạng bối rối. Một cánh hoa anh đào nhỏ nhắn bất ngờ lướt qua trước mắt cô. Nó bay đến từ đâu cũng không rõ. Cô với tay muốn bắt nhưng không kịp. Cánh hoa thoắt nhanh vụt mất.
Có lẽ cánh hoa kia đến để kêu gọi Akari.
Hoặc là đi ra ngoài ngắm hoa anh đào một chút?
Cô ra ngoài, đi đến công viên Yoyogi.
[...]
… Bối rối và sự thúc ép không thể diễn tả được khiến Takaki bước nhanh về phía trước.
Còi cảnh báo vang lên.
Nếu anh quay đầu bây giờ, cô cũng chắc chắn sẽ quay đầu theo.
Takaki vượt qua đường. Cánh cổng rào đóng xuống sau lưng anh. Anh dừng lại.
Anh có cảm giác mạnh mẽ... rằng cô sẽ quay lại.
Takaki nhìn lại. Bóng dáng cho thấy cô gái cũng sẽ dần quay đầu.
Anh nhìn thấy gương mặt nghiêng.
Ngay lập tức, một đoàn tàu tuyến Odakyu lao tới từ bên trái với tiếng ồn vang vọng. Tàu lao về phía đường ngang với tốc độ kinh hoàng, che khuất tầm nhìn. Thân tàu màu bạc sọc xanh dương chạy dọc theo đường ray như dòng sông, như một bức tường ngăn cách giữa Takaki và cô gái anh vừa nhìn thấy.
Đoàn tàu dài vô cùng.
Cô đang đứng ở phía bên kia các toa tàu.
Suốt từ khi tàu chưa vượt qua đường ngang, tiếng ồn từ bức tường âm thanh dường như ngày càng vang vọng mạnh mẽ. Anh không cảm nhận được âm thanh nào khác.
Cận kề rồi. Không lâu nữa tàu sẽ biến mất khỏi tầm nhìn.
Khi anh tưởng rằng mọi thứ đã kết thúc, đoàn tàu đi ngược lại lại xuất hiện từ phía bên phải, lần nữa cản trở tầm nhìn của anh.
Takaki không thể nhìn thấy. Cô gái ấy không xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Anh cảm nhận được sức ép từ đoàn tàu đang di chuyển qua. Anh lùi một bước và vô thức nghiêng người. Nếu là vài tháng trước, có lẽ anh sẽ mạnh dạn băng qua đường tàu và đón nhận sự chết chóc.
[...]
Cô đã biến mất khỏi tầm nhìn của anh.
Những cánh hoa đang bay theo hướng của gió.
Takaki nở một nụ cười bí ẩn. Vì một lý do nào đó, việc cô không quay đầu khiến anh cảm thấy thỏa mãn.
Takaki tự hỏi. Cuối cùng, cô đã tặng anh những gì?
Anh đoán rằng cô thật sự xinh đẹp, dù chỉ nhìn thoáng qua khuôn mặt nghiêng của cô. Anh cảm nhận được một điều gì đó từ cô. Chính xác, niềm hạnh phúc, hay nên gọi là sự hài lòng của cô, lan tỏa như những làn sóng.
Quá tốt. Điều đó thật tuyệt vời.
Vẻ hạnh phúc của con người thật là đẹp đẽ. Nó làm dịu đi tâm hồn của tôi, khích lệ tôi dịu điềm ai đó.
Thật là kỳ diệu. Tôi cảm nhận được sức mạnh đang trỗi dậy trong cơ thể.
Takaki cảm thấy rằng mình có thể tạo ra điều gì đó mới mẻ.
Không khí trở nên dễ chịu. Trái tim tôi trở nên mềm mại, như sắp tan chảy.
Hãy xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Tôi có thể thực hiện bất kỳ điều gì.
Ảnh: Phương Liên