Ai rồi cũng thay đổi với những thông điệp sống ý nghĩa là hành trình trải nghiệm của hai tác giả trẻ. Họ đã đi, đã hiểu và viết lại cuộc đời chính mình trong những tản văn. Họ trẻ và dám đối mặt với thử thách, quan trọng hơn là họ muốn chia sẻ sự trưởng thành với độc giả của mình. Thông điệp của Ai rồi cũng thay đổi không chỉ về việc thay đổi tư duy, tâm thức của hai tác giả sau một thời gian dài dành cho văn chương mà còn là lời nhắn nhủ đến những người trẻ về một chân lý bất biến trong cuộc sống này.
“Đau đớn hơn cả việc bị phản bội là sự thay đổi. Ai rồi cũng thay đổi.” (Iris Cao)
“Ai rồi cũng sẽ thay đổi, chỉ là có khi nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra… Ai rồi cũng thay đổi.” (Hamlet Trương)
Ba
Khi còn nhỏ, mỗi khi tôi ăn, ba phải làm đủ trò, xé từng tờ lịch, đội khăn trùm tivi để múa lân, bế tôi đi lên đi xuống cầu thang. Mẹ nói mỗi khi tôi thực hiện một trò mới, tôi sẽ ăn được hai thìa nên mỗi ngày ba phải nghĩ ra rất nhiều trò để tôi ăn.
Khi tôi còn nhỏ, tôi thường lười ăn. Mẹ đã viết thư phàn nàn về tôi đến cô giáo, đưa cho ba để sáng mai mang đến trường.
Khi tôi lên cấp hai, đường đi học xa hơn. Ba thường hát cho tôi nghe để tôi không ngủ gật.
Lên cấp ba, ba vẫn đưa tôi đi học, tôi mặc áo dài trắng. Khi trời mưa, ba luôn lo cho tôi và mặc áo mưa cho tôi.
Mỗi ngày đi học xa, mẹ dặn dò tôi nhiều. Ba thì im lặng nhưng trong đôi mắt của ba luôn có niềm tin sâu sắc dành cho tôi.
Khi tôi trưởng thành, mẹ ôm tôi thật chặt, nói đủ mọi điều. Ba vẫn im lặng nhưng tôi biết trong tim ba, tôi là niềm tự hào lớn nhất.
Hôm nào dọn nhà, tôi phát hiện ra ba đã giữ lại từng cuốn sách của tôi, dù ba không bao giờ khen ngợi tôi. Nhưng tôi biết, trong lòng ba, tôi là niềm tự hào.
Ba đánh răng cho xe.
Ba thay dầu cho xe.
Ba tạo ra chiếc tủ.
Ba thay đèn cho xe.
Ba dán túi đeo chân. Ba sửa cả nhà.
Ba hiến dâng tất cả, từ những việc lớn đến những điều nhỏ bé. Mỗi đứa con sẽ trưởng thành trong tình yêu thầm kín của ba. Nếu bên cạnh bạn vẫn có một người đàn ông im lặng mà bạn thường gọi là: BA, hãy trân trọng điều đó!
Mẹ thương yêu.
Vì mỗi đứa con sẽ trưởng thành...
Tất cả chúng ta đều sẽ một lần rời xa lòng mẹ, để gặp gỡ thử thách, để trải nghiệm đau khổ, để học được từ những thất bại và đứng dậy mạnh mẽ, để trải qua hàng ngàn trải nghiệm đắng cay của cuộc sống.
Và khi bước ra khỏi cánh cửa, khi thế giới bên ngoài rối ren, khi đường phố rộn ràng và xa lạ, khi lối về chỉ còn một mình. Ta nhớ về gia đình - nơi mẹ luôn đợi chờ, luôn tha thứ.
Tình mẹ dành cho con không bao giờ phai nhạt, không bao giờ thay đổi suốt cuộc đời. Khi con trưởng thành, khi con đứng vững và an nhàn, đó chính là niềm hạnh phúc lớn lao của mẹ.
Hãy trở về nhà trước khi là quá muộn. Trở về trước khi bức màn thời gian phai mờ ánh nhìn của mẹ.
Quay về trước khi bàn tay mẹ mệt mỏi.
Quay về trước khi bước chân mẹ mỏi mệt.
Quay về để nhìn thấy mẹ một lần nữa.
Quay về để ôm lấy những vất vả của mẹ.
Cuộc sống đầy biến đổi, hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên mẹ, con trai con gái ơi!
Chúng ta cùng trưởng thành.
Đừng lo, mỗi người đều phải trưởng thành.
Có lúc gặp khó khăn, nhưng quan trọng là đứng lên sau mỗi lần gục ngã.
Những vết trầy xước nhỏ sẽ làm cho chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn.
Không ai đi hết cuộc đời mà không rơi nước mắt một lần.
Đừng lo, mọi việc đều sẽ được đền đáp theo quy luật của tự nhiên.
Hãy sống cuộc đời của bạn với niềm vui và hạnh phúc.
Hãy tha thứ và không để lòng đố kị quá lớn.
Thất bại của người khác không có nghĩa là thành công của ta.
Đừng lo, mỗi người đều có một ai đó để mong chờ.
Dù có khi đợi chờ khá lâu, người đó sẽ đến và làm cho cuộc hành trình trở nên đáng giá.
Hãy tin vào những câu chuyện thần thoại.
Mọi người đều đáng được hạnh phúc.
Dù có một ngày tồi tệ, nhưng không có nghĩa là cả cuộc đời đều u tối. Hãy nhắm mắt lại để thấy bình minh lần nữa.
Yêu một ai đó
Yêu một người là khi bỗng dưng muốn chia sẻ mọi điều khi họ bệnh. Hoặc ít nhất là sẵn lòng gánh chịu một phần.
Yêu một người là khi ta bỏ qua tự tôn và chỉ cần cảm giác an yên bên họ.
Yêu một người là khi nụ cười của họ có sức mạnh để cho ta vượt qua một ngày dài mệt mỏi.
Yêu một người là khi ta không quan trọng những lời nói xấu của người khác. Chỉ cần họ hạnh phúc, trái tim ta sẽ rộn ràng.
Yêu một người là khi ta hy sinh những mong muốn cá nhân để đem lại hạnh phúc cho họ.
Ai cũng muốn yêu thương và được yêu thương vì cuối cùng, tình yêu là điều cần thiết để tồn tại.
Nếu anh mong muốn...
Nếu anh ước muốn!
Không có chướng ngại nào có thể ngăn cản tình yêu.
Anh sẽ đến bên em dù ngày mưa đã trở nên khuya.
Sáng tinh mơ sau những giấc mơ vụn vỡ.
Nếu anh mong muốn!
Có thể anh bỏ lại tất cả, bước đi về phía em với đôi chân trần.
Như thể cuộc sống này sẽ kết thúc ngày mai.
Anh đến chỉ để nói lời yêu em.
Nếu anh ước muốn!
Mỗi đêm sẽ trở nên cô đơn nếu thiếu đi bạn bè.
Hủy bỏ một vài cuộc hẹn để có thời gian dành cho nhau.
Từng giây phút trôi qua, em đếm từng phút từng giây.
Nếu anh ước muốn!
Không cần phải hỏi là xa đến chừng nào.
Dù là vài giờ bay hay vài năm chia xa.
Không còn nước mắt rơi nữa.
Nếu anh mong muốn!
Không thể phủ nhận sự tồn tại.
Nụ cười của em là niềm hạnh phúc vĩnh cửu.
Anh sẽ đến, chắc chắn là như vậy.
Chỉ vì... anh chưa muốn ở bên em.
Mỗi người đều có một khoảng trống.
Thường tôi gọi người mình yêu là một “khoảng trống”. Khoảng trống này nằm sâu trong lòng tôi.
Đó là người mà khi tưởng như đã quên, chỉ cần họ ở đâu đó trong không gian ta thở, tim lại đập mạnh.
Đó là cảm giác nặng nề, dù chỉ là một tấm hình cũ, với nụ cười có lẽ đã thay đổi.
Đó là người mà dù sau này ta có yêu người khác, nhưng vẫn không thể không quay lại nhìn họ khi đi qua.
Đó là người mà ta luôn tự hỏi họ đã sống như thế nào khi không có ta? Ta tự đau đớn vì sao họ vẫn vui vẻ khi không có ta bên cạnh? Và nụ cười của ta dần dần được thay thế bằng nước mắt...
Là người mà họ luôn xuất hiện trong tâm trí ta với mỗi gương mặt khác nhau. Có thể ta sắp yêu người này rồi! Nhưng lại do người này có điểm gì đó giống họ. Và nếu ta lại yêu người giống họ, cuộc sống sẽ như một cuốn sách ta đã đọc nhiều lần, biết trước kết cục...
Là người mà có khi họ tìm đến ta để chia sẻ cảm xúc, và ta vẫn ở đó, không ngần ngại.
Một người nói những điều không có ý nghĩa, nhưng ta cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết khi nghe họ nói.
Một người mà ta luôn tin và tuân theo những lời khuyên của họ, dù đó cũng là những lời mà bạn bè thường nói nhưng ta thường bỏ qua.
Một người khiến ta bỏ đi những thói quen cũ. Vì họ, ta không dám làm những điều ta đã từng làm, không dám thử vào những gì họ không thích... Và nếu không có bạn bè, ta không dám quay trở lại con đường cũ.
Một người có khi đối xử với ta không công bằng, làm tổn thương tự ái của ta, đẩy ta ra khỏi thế giới của họ và bỏ mặc ta một mình...
Một người mà ta sẵn lòng hy sinh tất cả, không mong đợi gì hồi đáp, chỉ để được níu kéo vào vòng tay yên bình.
Người khiến ta không còn sợ hãi trước thế giới, mọi nỗi đau dường như trở nên nhẹ nhàng hơn khi có họ ở bên cạnh.
Ừ, mỗi người đều có một khoảng trống, và dù đi bao xa, nó vẫn nguyên vẹn trong lòng.
Khoảng trống mà ta chỉ có thể quay quần quật quanh, không thể vượt qua.
Nỗi đau phải trải qua, không thể phớt lờ...
Người yêu ta hay người ta yêu?
Lựa chọn người yêu mình, hay theo đuổi người mình yêu?
Mọi người thường khuyên chọn người yêu mình, để có một cuộc sống sau này an lành không lo lắng. Nhưng đôi khi cũng nên suy nghĩ về việc thức dậy bên cạnh người mình không đam mê. Ta không cảm thấy hứng thú với họ, không muốn chăm sóc họ, không có nhiều chủ đề để trò chuyện. Ta quên đi việc chăm sóc bản thân, vì không có người đặc biệt để ta muốn trở nên tốt hơn mỗi ngày.
Vậy nên đừng thắc mắc tại sao lại theo đuổi người làm ta đau khổ, và bỏ qua những tình yêu không mong muốn.
Trong nỗi đau vì một người khiến ta say mê, cũng chứa đựng hạnh phúc gấp mấy lần so với việc ở bên một người mà ta không có cảm xúc...
Ta cũng như bất kỳ ai khác...
Trong cuốn “Hiểu về trái tim”, thầy Minh Niệm viết rằng không có gì là tầm thường. Những người đặc biệt là những người may mắn nhận được sự hỗ trợ từ vũ trụ để sở hữu những khả năng, và những người bình thường là để truyền đạt năng lượng cho những người đặc biệt. Một giáo sư tiến sĩ không thể làm việc nếu không có sự giúp đỡ từ một công nhân lao động chăm chỉ để làm sạch môi trường làm việc, hoặc một nhà quản lý không thể hoạt động nếu không có người nông dân trồng lúa. Vậy nên, sự đặc biệt không thể tách rời sự bình thường, chúng luôn đi đôi một.
Nhưng rất nhiều người trẻ như chúng ta lại không nghĩ vậy!
Tôi có một người bạn nổi tiếng. Một ngày nọ, chúng tôi đi cùng nhau, và cô ấy than phiền rằng việc mua sắm trên đường trở nên khó khăn hơn nhiều. Khi được nhận ra là người nổi tiếng, hành động của cô ấy trở nên không tự nhiên. Đáng chú ý hơn, cô ấy lo sợ mất mặt và không thể... thương giá! Cuối cùng, cô ấy luôn phải trả giá cao hơn cho một sản phẩm mà thực ra không cần phải.
Tôi cũng có một người bạn khác cũng nổi tiếng. Bây giờ, nếu không có việc gì, anh ấy sẽ ở nhà, và nếu phải ra ngoài, anh ấy mất vài tiếng để chuẩn bị. Anh ấy luôn phải cẩn thận, sẵn sàng chụp ảnh bất cứ lúc nào, không thể để hình ảnh bị tổn thương.
Tôi nghĩ, làm người nổi tiếng thực sự là một khổ! Không gian sống ngày càng bị thu hẹp lại, không thể làm những điều mình thích nữa.
Trong quá trình làm việc trong ngành giải trí, tôi thấy nhiều người nổi tiếng quát mắng người khác, yêu cầu khắt khe và thậm chí làm tổn thương những người mới nổi. Nói chung, khi nổi bật, người trẻ thường phải đối mặt với nhiều khó khăn cả về thể chất lẫn tinh thần.
Tôi ước, nếu mọi người đều tin vào khái niệm “phi thường và bình thường là một”, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Một người coi mình là bình thường sẽ đi trên con đường với tâm trạng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Họ có không gian tự do để di chuyển, không bị ràng buộc.
Họ sẽ không bao giờ tự mãn với những thành tích đã đạt được, mà sẽ dành thời gian cho những ý tưởng mới, những thành công tiếp theo.
Họ không bao giờ lên tiếng trước người khác, vì họ tôn trọng mọi người và sự công bằng.
Họ sẽ dành thời gian ít hơn cho vẻ bề ngoài, để tập trung vào việc phát triển bản thân và kiến thức. Như câu ca dạy rằng “tam thường bất túc”, bớt ăn, bớt mặc, bớt ngủ để tài năng và phẩm hạnh tỏa sáng.
Có một câu hát nhỏ mà tôi yêu thích và lặp đi lặp lại trong nhiều tác phẩm của mình.
“Cao thấp khác biệt, chỉ là một chuyến đò qua sông” (Tuấn Khanh)
Câu hát này lấy từ ca khúc “Chuyện nhân gian” trong vở nhạc kịch “12 bà mụ”. Từ khi sinh ra cho đến khi trưởng thành, con người trải qua muôn vàn biến cố. Một số trở thành người thành công, trong khi có người bước vào con đường tối tăm của tội ác. Nhưng điều cuối cùng chúng ta phải đối mặt đều giống nhau, và không ai có thể sống mãi mãi. Nhận ra bản thân bình thường dù đã làm được nhiều điều tốt, đó là sự thông minh đáng ngưỡng mộ. Chỉ có người thông thái mới biết giới hạn của bản thân. Khi không quá mong đợi, bạn sẽ không thất vọng. Khi luôn biết rằng mình sẽ nhường chỗ cho thế hệ sau, bạn sẽ không ghen tỵ hay lo lắng. Và khi nhận ra rằng luôn có hoàng hôn sau mỗi bình minh, bạn sẽ yêu cuộc sống mình đang có. Cuộc sống không cho ai quá nhiều, cũng không lấy đi hết của ai. Chỉ có tình người là mãi mãi níu giữ.
Người ta càng sớm buông bỏ những yêu cầu, tâm hồn càng trở nên sáng sủa và bình yên như mặt hồ trong lặng.
Tôi cũng chỉ là một người bình thường…
Lạc lối.
Ngày xưa, khi ai đó trẻ 'rạch tay đòi chết', chúng ta thường chỉ nhìn vào những điều u tối, những suy nghĩ tiêu cực. Nhưng bây giờ, khi ai đó lạc lối, tôi lại nhìn xuống chân mình. Tôi chắc chắn rằng vẫn có con đường cho bước chân của mình...
Bạn có biết không...
Có những ngày, bất chợt bạn cảm thấy mình tồn tại trong một khoảng không hỗn độn giữa tâm trí. Bạn không hiểu tại sao, nhưng điều đó rõ ràng tồn tại. Ngay cả sự hiện diện của bạn bè, người yêu, gia đình... cũng không thể lấp đầy nó! Bạn sống chung với khoảng trống trong lòng đó và bạn cảm thấy cô đơn.
Có những ngày, bất chợt bạn cảm thấy... đầy đặn! Và đột nhiên bạn muốn dừng lại mọi thứ, bởi bạn không tìm thấy điều gì đủ hấp dẫn để bắt đầu.
Có những ngày, bất chợt bạn không thể kiểm soát được mối quan hệ, mọi thứ dường như đang rơi rụng như hình phạt “ngũ mã phanh thây” trong khi bạn im lặng giữa cuộc sống.
Có những ngày, bất chợt bạn cảm thấy lời nói của mọi người nặng nề, áp lực đè nặng lên vai, bạn gánh chịu với sức nặng của hàng ngàn cân.
Và đột nhiên, bạn muốn tan biến vào hư vô. Và bạn sống, nhưng trái tim bạn đã chết từ lâu.
Tôi nghe nói ở một đất nước khác có dịch vụ cho thuê hòm, người ta đến thuê một hòm, ngủ một giấc rồi sáng họ quay lại cuộc sống. Mọi người, ai cũng muốn một lần rời bỏ quá khứ, để tái sinh như phượng hoàng từ tro tàn. Muốn kết thúc để bắt đầu lại...
Những ngày này, ấy những khoảnh khắc ấy... Tôi không biết tôi phải khuyên gì cho bạn hơn...
Tôi muốn bạn nghĩ về một ước mơ. Giống như tôi muốn trở thành một ca sĩ nổi tiếng, có thể trình diễn nhiều loại nhạc khác nhau nhất có thể, để mọi người không bao giờ cảm thấy chán chường. Tôi cũng ước mong khi thành công, tôi sẽ xây dựng một căn nhà đầy ắp thức ăn miễn phí cho người nghèo. Ước mơ của bạn là gì? Nếu bạn chưa có, hãy tự đặt ra. Dù nó điên rồ, nhưng phải có một ước mơ!
Tôi muốn bạn nhớ về sự 'nhất thời'. Bạn có nhớ những khoảnh khắc hạnh phúc nhất không? Chúng đã trôi qua rất nhanh, giống như những thời kỳ buồn phiền cũng sẽ có lúc trôi qua một cách tự nhiên.
Tôi muốn bạn tin vào hiện tại. Đừng mong chờ vào ngày mai, bởi không có ngày mai, chỉ có hiện tại. Hơi thở, cảm giác tay chạm vào cơ thể, đôi mắt nhìn chăm chú, âm thanh của cuộc sống... có quá nhiều điều kỳ diệu cho một cuộc đời người!
Tôi cần bạn bước ra khỏi vùng an toàn đó... Bạn có biết hết những con đường ở Sài Gòn sau những năm tháng dài? Bạn đã từng đi bộ để khám phá những cửa hàng mà thông thường chỉ nhìn thấy khi đi xe máy? Bạn không cần phải đi xa, chỉ cần nhìn lại những nơi quen thuộc, với một góc nhìn mới và tâm trạng mới.
Nếu bạn muốn có một tính cách, hãy hành xử như bạn đã sở hữu nó từ lâu. Đúng như lời một người đã từng nói...
Tôi cần thấy bạn sống với lòng yêu đời và sự khiêm tốn.
Không cần quan tâm đến lối đi nào, bởi chính bạn sẽ tạo ra con đường của mình.
Trên thế giới này, không có con đường nào cho đến khi chúng ta bắt đầu bước đi.
Phải không?
Mỗi người đều trải qua những thay đổi.
Tôi ngồi một mình, dọn dẹp căn phòng nhỏ, bỗng nhớ ra từ chiếc hộp nhỏ một cuốn sổ lưu bút ngày xưa. Tôi mỉm cười khi lật từng trang, trong đó chứa đựng những câu châm ngôn mà bạn bè thường viết cho nhau như “luôn là bạn bè, mãi mãi không thay đổi, đừng giống như con sông lúc nước lên nước xuống”. Tôi nhắm mắt hồi tưởng, quá khứ trỗi dậy khiến tôi muốn gặp lại những người bạn thân xưa...
Trong tuần vừa qua, tôi đã có những cuộc hẹn bất ngờ. Một số người đã ra đi, đến Mỹ, Đức... để định cư, một số người không giữ số điện thoại cũ, và một số khác quá bận rộn. Cuối cùng, tôi chỉ có thể gặp hai hoặc ba người bạn cũ...
Người bạn đầu tiên của tôi...
Bạn trông trưởng thành hơn nhiều. Một số chi tiết vẫn giữ nguyên. Tôi vẫn nhớ những kỷ niệm điên cuồng khi chúng tôi cùng nhau học, và khi nhắc lại, bạn vẫn mỉm cười. Rồi chúng tôi đột nhiên nhận ra đây có thể là lần gặp cuối cùng...
Bởi vì bạn đã không còn những đặc điểm của mình từ trước, bạn đã trở thành một người hoàn toàn mới. Vì những câu chuyện chúng tôi có thể chia sẻ với nhau giờ chỉ là những kỷ niệm. Tất cả những cuộc gặp không thể nào tránh khỏi việc nói về quá khứ... Bởi công việc bạn đang làm, tôi không biết gì cả và không quan tâm. Ngược lại, ngành giải trí của tôi đối với bạn thì quá ồn ào và vô nghĩa...
Hai người bạn ngày xưa, giờ đây chỉ còn ngồi đối diện nhau, mỉm cười để thời gian trôi qua trong vô vọng. Chiếc đồng hồ trên tường, và những cử chỉ buồn chán của chúng tôi, dường như đang nhấn mạnh rằng cuộc gặp này là một thất bại...
Tôi còn những người bạn thân từ thời cấp một. Chúng tôi đã cùng nhau nói cười, ăn uống, và luôn ở bên nhau. Chúng tôi tin rằng dù có gì xảy ra, chúng tôi vẫn sẽ luôn ở bên nhau. Nhưng sau khi rời xa mái trường, và trải qua nhiều thay đổi, khi tôi gặp lại họ, chúng tôi cảm thấy như là một nhóm bạn mới, phải làm quen lại từ đầu...
Đột nhiên, tôi nhận ra...
Dù có nhiều người bạn bây giờ không còn liên lạc, chúng ta không quên họ vì những người bạn cũ vẫn gợi nhắc về quá khứ, là một phần cuộc sống đã trôi qua. Chúng ta còn nhớ những người yêu cũ, vì họ xứng đáng với tình yêu của chúng ta, và chúng ta nên trân trọng lựa chọn và tình cảm của mình, dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai. Nhưng chúng ta cũng phải để họ ở lại trong quá khứ. Bởi họ đã thay đổi, quan tâm đến những điều khác, và đã trải qua những biến động trong tâm hồn. Và họ không còn phù hợp để đồng hành cùng chúng ta, nhìn về một hướng...
Chúng ta không đi cùng nhau nữa, nhưng không có nghĩa là phải căm ghét nhau. Chỉ đơn giản là như con đường, khi cắt bỏ một lối đi, sẽ có những lối đi khác, ở những nơi khác...
Thời gian không chỉ là liều thuốc làm lành vết thương, mà còn biến chúng ta thành người khác. Như câu nói triết lý: 'Không có gì là tuyệt đối' (kể cả trong câu nói này!).
Người nào đó hôm qua còn là một cô gái ngây thơ, vài năm sau đã trở thành phụ nữ quyến rũ. Người nào đó hôm qua tin vào mọi điều, ngày mai đã trở thành người hoài nghi. Những người xấu qua thời gian đã trở nên đẹp... Mọi thứ luôn thay đổi, như một bức tranh không ngừng chuyển động, và đôi khi làm chúng ta đau lòng nếu chúng ta quên điều đó...
Trong một khoảnh khắc bất ngờ, sau đó chúng ta chấp nhận mỉm cười. Dù biết rằng sự thay đổi có thể làm đau lòng! Nhưng nếu chúng ta không dám tin rằng ai đó sẽ thay đổi, thì sẽ có lúc chúng ta phải đau đớn hơn...
Vào buổi chiều đó, tôi nhắn tin cho những người bạn xưa: Xin lỗi, tôi có việc đột xuất nên sẽ hẹn gặp lại ở một thời điểm khác. Có thể 'thời điểm khác' đó sẽ không bao giờ đến, hoặc sẽ đến và chúng tôi sẽ gặp nhau lại nhưng trong một tâm trạng mới. Chỉ là tôi không cho phép mình sống quá khứ nữa, khi mọi điều kiện tạo nên quá khứ đó đã không còn...
Tôi đã thay đổi bây giờ...
Bạn đã thay đổi bây giờ...
Mọi người đều đã thay đổi...
Đánh giá chi tiết bởi: Ngô Yến - MyBook
Hình ảnh: Ngô Yến