Tác Giả Robert Fulghum Khẳng Định: “Tôi Không Cho Rằng Ý Nghĩa Của Cuộc Sống Là Một Câu Đố Khó Hiểu Mà Chúng Ta Phải Giải Quyết. Cuộc Sống Đơn Giản Tồn Tại, Và Tôi Cũng Tồn Tại Trong Đó. Mọi Điều Có Thể Xảy Ra. Tôi Tin Rằng Mình Có Thể Tạo Ra Ý Nghĩa Cho Cuộc Sống Của Mình. Và Điều Bất Ngờ Là Nó Có Thể Mang Lại Niềm Vui.”
Cuộc Sống Nội Tâm
Giả Sử Chúng Ta Có Thể Ghi Lại Tất Cả Những Gì Đang Xảy Ra Trong Tâm Trí Mình Trong Hai Mươi Bốn Giờ, Cuộn Băng Video Sẽ Hiện Ra Với Những Giấc Mơ Đêm, Những Mơ Ước Ban Ngày, Những Lời Bạn Thân Dành Cho Bản Thân, Những Điều Bạn Đang Cầu Nguyện, Những Bản Nhạc, Ký Ức Trôi Nổi, Và Tất Cả Những Chuyện Nhỏ Nhặt, Vụn Vặt Cứ Đọng Lại Trong Tâm Trí.
Hãy Tưởng Tượng Rằng Mọi Thứ Đều Có Thể Được Chiếu Lên Màn Ảnh Rộng, Với Hệ Thống Âm Thanh Đa Kênh. Đó Sẽ Là Một Buổi Trình Diễn Gây Sốc, Tôi Tin Như Vậy. Ngay Cả Những Chương Trình MTV, Phim Viễn Tưởng, Hay Các Bộ Phim Tình Cảm Dành Cho Người Lớn... Cũng Không Thể Sánh Bằng Với Những Gì Đang Diễn Ra Bên Trong, Cánh Cửa Đóng Nghiêm Trong Tâm Trí Của Chúng Ta.
Từ Khóa Quan Trọng Ở Đây Là Từ “Bí Mật”.
Cuộc Sống Xã Hội Của Chúng Ta Quay Quanh Công Việc Và Cuộc Sống, Nơi Những Nguyên Tắc, Pháp Luật Và Các Tục Lạ Đưa Chúng Ta Phải Tuân Theo Một Cách Cứng Nhắc.
Trong Khi Đó, Đời Sống Riêng Tư Của Chúng Ta Lại Liên Quan Đến Gia Đình, Bạn Bè Và Hàng Xóm, Những Người Mà Chúng Ta Phải Quan Tâm, Tôn Trọng, Từ Những Nguyên Tắc, Lẻ Thói Được Xây Dựng Không Chặt Chẽ Như Trong Đời Sống Xã Hội.
Trong Đời Sống Bí Mật Của Mỗi Người, Mọi Thứ Đều Có Thể Xảy Ra Trong Tâm Trí, Hầu Như Không Ai Biết Được.
Khi Chẳng Còn Ai Xung Quanh, Chính Bản Thân Ta Phải Trả Lời Những Câu Hỏi Về Những Suy Nghĩ Và Hành Động Của Mình. Sự Phân Biệt Giữa “Thực Tế” Và “Hư Cấu” Đã Trở Nên Không Đáng Quan Trọng. Liệu Những Giấc Mơ Có Thể Trở Thành Hiện Thực? Liệu Những Điều Ta Tưởng Tượng Có Thể Trở Thành Sự Thật?
Bên Trong Những Giới Hạn Chật Chội Của Tâm Trí, Có Thể Là Một Thế Giới Mới, Không Gian Bao La. Trong Khoảng Không Gian Nhỏ, Đó Có Thể Là Công Viên Giải Trí, Sở Thú, Rạp Xiếc, Thư Viện, Bảo Tàng, Nhà Hát Hoặc Bất Kỳ Khung Cảnh Nào Lạ Lẫm Hơn Cả Sao Hỏa.
Trong Tiếng Pháp, Có Một Thuật Ngữ Rất Hay Để Mô Tả Một Khía Cạnh Của Đời Sống Nội Tâm.
Đó Là La Perruque.
Hai Thái Cực
Những Suy Nghĩ Mâu Thuẫn Về Số Phận Của Chậu Hoa Trạng Nguyên Kể Trên Là Tiêu Biểu Cho Cách Suy Nghĩ Bình Thường Của Tôi. Mặc Dù Có Thể Quyết Định Và Tiến Hành Mọi Việc, Đầu Óc Tôi Lại Như Một Cái Kính Vạn Hoa, Hễ Lắc Lên Là Một Hình Ảnh Mới Xuất Hiện. Một Người Bà Con Xa Của Tôi Nói Rằng Phương Châm Sống Của Họ Vốn Là “Soyez Ferme”, Nghĩa Là “Hãy Kiên Định”. Nói Cho Vui Thế Thôi Chứ Với Tôi, Trong Đời Sống Nội Tâm, Phương Châm Thực Sự Chính Là “Forsan, Nơn Forsan” - Nghĩa Là “Có Thể Có, Mà Cũng Có Thể Không”.
Hy Sinh Con Hậu Hay Về Chuyện Phá Cách
Trong Đời Sống Nội Tâm Của Tôi Có Những Điều Tôi Cứ Nghiên Ngẫm Nhiều Lần, Chẳng Khác Gì Dò Bản Đỏ Khi Du Lịch. Và Trong Số Những Kho Tàng Đó Là Một Câu Chuyện Liên Quan Đến Thế Giới Cờ Vua.
Người Đàn Ông Tên Là Frank Marshall Đã Thực Hiện Một Nước Đi Tuyệt Vời Trên Bàn Cờ. Trong Một Trận Đấu Sinh Tồn Giữa Ông Và Một Đối Thủ Bậc Thầy Người Nga, Marshall Chợt Nhận Ra Con Hậu Của Mình Đang Có Nguy Cơ Bị Tấn Công. Có Nhiều Lối Để Tẩu Thoát Và Do Con Hậu Là Con Cờ Phòng Thủ Quan Trọng Nhất, Người Xem Đoán Marshall Sẽ Theo Cách Quen Thuộc Mà Tính Nước Toàn Cho Con Hậu.
Trong Trận Đấu, Marshall Dành Toàn Bộ Thời Gian Để Nghiền Ngẫm Tình Thế Của Ván Cờ. Ông Nhấc Con Hậu Lên, Dừng Lại, Rồi Đặt Nó Xuống Ô Được Xem Là Vô Lý Nhất, Nơi Con Hậu Có Thể Bị Bắt Bởi Một Trong Ba Kẻ Thù Bất Kỳ.
Marshall Đã Hy Sinh Con Hậu, Một Nước Cờ Không Thể Tưởng Tượng Được Mà Người Chơi Chỉ Dám Thực Hiện Trong Những Tình Thế Tuyệt Vọng Nhất.
Cả Người Xem Lẫn Đối Thủ Của Marshall Đều Mất Hết Tinh Thần.
Nhưng Rồi Sau Đó, Đối Thủ Của Marshall Đồng Thời Cũng Nhận Ra Rằng Ông Đã Đánh Một Nước Cờ Rất Sáng Suốt. Mặc Dù Ông Mất Con Hậu Nhưng Bù Lại, Chẳng Mấy Chốc Đối Thủ Đã Rơi Vào Thế Thua. Thấy Trước Thất Bại Không Thể Tránh, Bậc Thầy Người Nga Đã Thừa Nhận Thua Cuộc.
Khi Mọi Người Đã Hết Bàng Hoàng Trước Sự Táo Bạo Của Marshall, Họ Đặt Lên Bàn Cờ Một Cách Hùng Dũng. Marshall Đã Chiến Thắng Một Cách Làm Nên Danh Tiếng, Hiếm Hoi Bằng Cách Hy Sinh Con Hậu.
Với Tôi, Điều Quan Trọng Không Phải Là Chuyện Ông Ấy Chiến Thắng.
Cũng Không Phải Là Chuyện Ông Ấy Đã Hy Sinh Con Hậu.
Điều Đáng Lưu Ý Ở Đây Là Ông Đã Dám Bỏ Lối Suy Nghĩ Thông Thường Để Thực Hiện Nước Cờ Đó.
Marshall Đã Có Tầm Nhìn Ngoẳng Ra Khỏi Cách Chơi Uyên Thống Và Sẵn Sàng Chấp Nhận Rủi Ro Có Thể Xảy Ra, Dựa Trên Nhận Định Của Riêng Mình. Cho Dù Ván Cờ Kết Thúc Như Thế Nào, Marshall Vẫn Là Người Chiến Thắng Tuyệt Đối.
Tôi Đã Nghe Kể Về Câu Chuyện Đó Vô Số Lần. Và Trong Cuốn Sổ Hướng Dẫn Cuộc Sống Của Mình, Tôi Đã Thêm Dòng Này: “Đã Đến Lúc Hy Sinh Con Hậu Chưa?”.
Mừng Anh Còn Sống Trở Lại
Những Cuộc Đối Thoại Nội Tâm Giữa Bản Thân Tôi Và Bản Thể Ngốc Nghếch Trong Tôi, Giữa Tôi Và Cả Hội Đồng Thường Gây Rối Trí Cho Tôi. Chúng Lại Càng Rối Rắm Hơn Đối Với Một Người Quan Sát Từ Bên Ngoài. Những Lời Đối Thoại Đó Lại Xuất Hiện Trong Gian Phòng Bí Mật, Nơi Những Việc Khó Khăn Nhất Được Xử Lý. Có Lẽ Nếu Chuyển Những Câu Đối Thoại Đó Sang Dạng Tư Vấn Sẽ Hiệu Quả Hơn:
- Món Ăn Ngon Nhất Mà Anh Từng Ăn Là Gì?
- Súp Gà Và Bánh Quy Mặn.
- Thôi Nào, Nghiêm Túc Đi.
- Tôi Có Đùa Đâu. Cách Đây Khoảng Mười Năm, Trong Bữa Tiệc Đón Giao Thừa, Tôi Đã Uống Gân Cạn Một Chai Rượu Brandy Của Hy Lạp. Lúc Đó Tôi Không Hề Biết Mình Đang Trong Thời Kỳ Ủ Bệnh Cúm Tệ Hại Nhất Trong Đời.
Sáng Ra, Tôi Rơi Vào Tình Trạng Ôi-Chúa-Ơi-Giúp-Con-Với-Con-Sẽ-Không-Bao-Giờ-Uống-Như-Thế-Nữa. Vừa Mắc Cúm Hồng Kông Vừa Khó Chịu Ghê Gớm Do Hậu Quả Của Chuyện Uống Rượu. Đầu Tôi Đau Đến Nỗi Mỗi Lần Cử Động Là Tôi Lại Rên Lên. Tôi Mất Hàng Tiếng Đóm Nhỏ Trong Nhà Tắm Để Ói Lên Ói Xuống. Toàn Thân Tôi Đau Nhức Đến Phát Khóc. Suốt Bốn Ngày, Tôi Cứ Tưởng Mình Sắp Chết Đến Nơi Và Chờ Đợi Thần Chết Đến Đón Mình.
Khuya Đêm Thứ Năm, Tôi Bắt Đầu Cảm Thấy Đói Bụng. Ba Giờ Sáng, Tôi Liễu Lĩnh Ăn Một Thìa Súp Gà Nóng Và Một Cái Bánh Quy Mặn. Phải... Đột Nhiên, Tôi Nhận Ra Thử Thách Đã Qua. Những Gì Tôi Nuốt Xuống Không Còn Trào Ngược Lên Nữa.
Thế Là Tôi Ấy Ăn Sạch Thố Súp Gà Và Cả Gói Bánh Quy. Chưa Từng Có Thứ Gì Ngon Hơn Thế Đối Với Tôi. Quả Là Bữa Ăn Ngon Lành Nhất Mà Tôi Từng Có.
- Vậy Là Những Cảm Xúc Tốt Đẹp Nhất Trong Đời Thường Đến Với Anh Khi Anh Bắt Đầu Cảm Thấy Khá Hơn Sau Những Gì Tệ Hại Nhỉ.
- Đúng Với Mọi Khủng Hoảng, Dẫu Lớn Hay Nhỏ Trong Đời Tôi.
- Hãy Kể Cho Tôi Nghe Uê Một Cuộc Khủng Hoảng Tiêu Biểu Trong Đời Anh Đi?
- Kế Về Cái Lần Tôi Làm Cách Tự Tử Cách Đây Hai Mươi Năm Nhé!
Đó Là Thời Điểm Hết Sức Tệ Hại. Những Gì Tôi Có Dường Như Đều Giả Dối Và Mịt Mù, Từ Công Việc, Hôn Nhân, Sự Nghiệp, Tình Bạn, Đời Sống Gia Đình Cho Đến Tương Lai.
Nực Cười Ở Chỗ Tôi Lại Làm Tình Nguyện Viên Cho Một Dịch Vụ Tư Vấn Suốt 24 Giờ Một Ngày Cho Một Trung Tâm Hỗ Trợ Khủng Hoảng. Những Con Người Tuyệt Tông Cứ Gọi Đến Giữa Khuya Và Nói Họ Muốn Tự Tử. Và Tôi Quyết Định Thôi Việc Khi Bắt Đầu Nghĩ Rằng Họ Đúng. Lúc Đó, Suy Nghĩ Chết Đi Bắt Đầu Trở Thành Một Ý Tưởng Hay Ho Đối Với Tôi.
- Thế Rồi Anh Làm Gì?
- Một Sáng Nọ, Là Sáng Thứ Hai, Tôi Bỏ Nhà Đi. Tôi Lên Xe Và Chạy Ra Sân Bay, Đón Ngay Chuyến Bay Kế Tiếp. Đó Là Chuyến Bay Đi Texas. Đó Là Nơi Cuối Cùng Tôi Nghĩ Đến Trong Đầu Nhưng Texas Lại Là Nơi Tôi Lớn Lên, Có Thể Vì Thế Mà Tôi Đã Vô Thức Muốn Đến Đó, Để Trở Lại Điểm Bắt Đầu, Để Hoàn Tất Cái Vòng Tròn Luẩn Quẩn Và Tìm Xem Mọi Chuyện Bắt Đầu Sai Lệch Tư Đâu, Hoặc Có Sai Lệch Gì Đã Xảy Ra Chăng... Tôi Cũng Không Biết Nữa
- Rồi Anh Làm Gì Khi Đến Đó?
- Tìm Mua Một Khẩu Súng, Nhưng Vì Không Phải Là Công Dân Của Tiểu Bang Đó Nên Bắt Buộc Phải Đợi Một Thời Gian. Thế Là Ý Định Tự Tử Bằng Súng Bị Loại Bỏ. Vậy Cũng Hay Vì Tôi Thật Sự Không Muốn Tự Bắn Vào Mình Rồi Để Lại Một Mớ Hổ Lốn Mà Người Khác Phải Dọn.
- Rồi Sao Nữa?
- Tôi Tìm Chỗ Để Nhảy Lầu Nhưng Ở Texas Chân Có Nơi Nào Đủ Cao Để Nhảy, Hơn Nữa Làm Thế Cũng Gây Chuyện Lùm Xùm Lắm.
Hai Ngày Trôi Qua. Trong Lúc Còn Đang Nghĩ Cách Tự Tử, Tôi Lái Chiếc Xe Hơi Thuê Đi Ngắm Lại Khung Cảnh Mình Từng Sống Lúc Nhỏ. Nếu Kể Lại Với Anh Lúc Đó Tôi Đang Suy Nghĩ Thì Đấy Là Nói Dối. Tôi Chẳng Nhớ Được Gì. Theo Nghĩa Nào Đó, Nó Giống Như Một Giấc Mơ, Hiểu Theo Nghĩa Khác Thì Đó Là Một Cuộc Phê Bình Nghiêm Túc Toàn Bộ Quá Khứ Của Mình, Nhưng Từ Ngữ Chẳng Nghĩa Lý Gì - Khi Đó, Tôi Đang Chạm Đến Tảng Hâm Rất Sâu Của Tâm Hồn Mình.
Rồi Tôi Cũng Vạch Rõ Được Kế Hoạch Của Mình. Tôi Mua Một Cái Ống Gắn Trong Máy Hút Bụi Và Vài Cuộn Băng Dính Bán Rộng. Đêm Đó Tôi Lái Xe Ra Vùng Đồng Trốn, Chạy Thêm Khoảng Vài Trăm Cây Số Rồi Rẽ Vào Một Con Đường Bụi Bặm Và Tiếp Tục Đi Thêm Một Đoạn. Rồi Tôi Dừng Lại Và Cố Gần Một Đầu Cái Ống Nhựa Vào Ống Pô Xe, Rồi Luôn Đoạn Ống Vào Xe Qua Cửa Sổ.
-Lúc Đó Anh Nghĩ Gì?
-Cảm Giác Như Đang Diễn Ra Một Cuộc Tranh Cãi Giữa Ba Người.
Một Thì Chỉ Muốn Làm Cho Xong. Một Thì Cứ Cho Là Chuyện Đùa. Còn Người Thứ Ba Thì Cứ Tập Trung Vào Cuộn Băng Dính, Không Quan Tâm Đến Hậu Quả. Tôi Có Thể Nghe Được Cả Những Gì Họ Nói Với Nhau: “Có Nhanh Lên Không Hả?”, “Hắn Làm Không Xong Đâu”, Và 'Gì Tại Cuộn Băng Dính Anh Mua Đấy!”.
Vấn Đề Nằm Ở Chỗ Cái Ống Nhựa Thì Tròn Mà Ống Phì Hình Bầu Dục, Và Tôi Phải Tìm Cách Nối Chúng Lại Với Nhau Bằng Cách Dùng Thật Nhiều Băng Dính Để Biết Những Chỗ Hở. Khi Tôi Đề Máy Xe, Sức Nóng Từ Ống Pò Làm Chảy Keo Của Băng Dính, Thế Là Cái Ống Nhựa Rơi Ra.
Thật Ngớ Ngắn Và Buồn Cười! Tôi Thật Ngờ Nghệch Khi Làm Một Việc Như Thế. Chính Sự Kém Cỏi Của Bản Thân Đã Bảo Vệ Tôi. Tôi Cười Phá Lên Và Không Tài Nào Tự Tử Được Nữa. Tôi Cười Rũ Ra Như Điên Như Dại, Rồi Chuyển Sang Khóc Nức Nở Đau Khổ, Rồi Lặng Thinh Và Lại Cười Phá Lên. Có Thể Tôi Sẽ Ngồi Đó Mà Chết Vì Ngu Xuẩn Mất, Lòng Tướng Tượng Ra Dòng Tít Đăng Trên Báo Như Sau: “Một Người Đàn Ông Chết Vì Kiệt Sức Sau Bao Nhiêu Nỗ Lực Tự Tư Thất Bại'.
Một Người Ngốc Như Tôi Thì Sống Làm Gì Kia Chứ!
Nhưng Nếu Tôi Thành Công Thì Sao Tôi Tưởng Cảnh Xác Mình Ngồi Bên Vô Lăng Trong Chiếc Xe Thuê, Giữa Một Bụi Cây Nào Đó Và Thế Giới Vẫn Tiếp Quay Vòng Mà Không Có Tôi. Nếu Vậy Thì Việc Tôi Làm Vô Nghĩa Quá Đi Mất.
Rồi Tôi Bắt Đầu Nghĩ Đến Các Bậc Tiền Nhân Của Mình, Thấy Rằng Mình Còn Sống Bây Giờ Là Nhờ Á Nhiều Người, Cả Đàn Ông Lẫn Đàn Bà Đã Chịu Đựng Tất Cả Những Gì Cuộc Đời Ném Cho Họ, Và Họ Vẫn Tiếp Tự Sống. Dòng Máu Trong Tôi Đã Tồn Tại Qua Thời Kỳ Đen Tối, Qua Trận Đại Dịch Hạch Hoành Hành Hỏi Thế Kỷ XIV Vượt Qua Cả Một Đại Dương Để Đến Một Vùng Đất Mới Trải Qua Bao Chiến Tranh Và Những Cuộc Hôn Nhân Hại, Những Lần Phá Sản Và Tất Cả Những Thất Bại Mà So Với Chúng, Các Vấn Đề Của Tôi Dường Như Chỉ Đáng Gọi Là Chuyến Dã Ngoại. Trong Dòng Máu Tôi Luôn Có Sẵn Sự Dẻo Dai, Ngoan Cường. Vậy Thì Làm Sao Tôi Có Thể Bó.
Cuộc Tại Đây Kia Chứ? Làm Sao Tôi Có Thể Vứt Bỏ Tất Đẳ Những Điều Đó Kia Chứ?
Tôi Lại Bắt Đầu Cười Lớn. Tôi Nhận Ra Mình Không Còn Muốn Chết Nữa Mà Thay Vào Đó Là Lòng Ham Muốn Được Sống, Sống Nhiều Hơn, Và Phái Là Một Cuộc Sống Có Ý Nghĩa. Và Nếu Như Tôi Muốn Tìm Một Điều Gì Đó Để Cười Thì Chính Là Tôi Đây, Bởi Chẳng Có Ai Ngốc Nghếch Hơn Tôi.
Chưa Bao Giờ Tôi Cảm Thấy Trong Lòng Dễ Chịu Như Lúc Đó. Sau Những Cảm Giác Tệ Hại, Khi Anh Bắt Đầu Cảm Nhận Được Những Điều Tốt Đẹp Thì Đó Chính Là Những Cảm Giác Tuyệt Vời Nhất Trên Đời Này.
- Rồi Chuyện Gì Xảy Ra?
- Thật Là Xấu Hổ Khi Bỏ Nhà Đi Tự Tử Rồi Lại Quay Về. Nhưng Quả Thật, Lúc Đó Tôi Mang Một Tâm Trạng Hết Sức Vui Vẻ Và Yêu Đời.
Nhưng Tôi Đã Làm Buồn Lòng Gia Đình, Bạn Bè Và Nghĩ Rằng Một Cơn Bão Tố Sẽ Nổ Ra Khi Gặp Vợ. Lạ Lùng Thay, Cô Ấy Lại Hết Sức Bình Tĩnh. Nghĩ Kỹ Lại, Tôi Ngờ Rằng Cô Ấy Đã Nhiều Lần Câu Mong Cho Tôi Biến Mất Hoặc Chết Quách Cho Rồi. Nhưng Thái Độ Của Cô Ấy Quả Là Đáng Ngạc Nhiên.
Cô Ấy Tặng Tôi Một Món Quà Mừng-Anh-Còn-Sống-Trở-Về.
Đó Là Một Con Chim Hoàng Yến. Một Con Chìm Óng Vàng, Sống Động Và Luôn Ca Hát. Tôi Vốn Không Ưa Vật Nuôi Trong Nhà. Ấy Vậy Mà Lại Có Một Con Chim Xinh Đẹp Nhảy Nhót Trong Chiếc Lòng Làm Bằng Những Sợi Đây Đồng Thau Treo Bên Cửa Sổ, Lúc Nào Cũng Ca Hát Vui Vẻ Mặc Dù Bài Hát Của Nó Chẳng Có Gì Là Vui, Thật Buồn Cười! Tôi Còn Nhớ Mình Đã Hò Hét Với Nó: “Hót Đi Chim, Hót Lên Chìm!”.
Trong Vòng Một Năm Sau Đó Thì Cuộc Bón Đà Của Chúng Tôi Kết Thúc, Rồi Nhân Lúc Người Ta Lau Dọn Lồng Cho Chim Hoàng Yến Bay Vụt Đi. Nhưng Tôi Luôn Yêu Quý Vợ Mình Vì Đã Tặng Cho Tôi Món Quà Yêu Kiêu, Đầy Cảm Thông Đó, Một Con Vật Vẫn Luôn Lạ Trên Bậu Cửa Sổ Với Tâm Hồn Tràn Ngập Nắng Của Tôi Và Chào Đón Tôi Về Nhà Sau Những Trận Đấu Bò.
- Đấu Bò Ư? Đấu Bò Nào? Kể Cho Tôi Nghe Về Những Trận Đấu Bò Ấy Đi!
- Hồi Còn Nhỏ, Có Lần Tôi Theo Bố Đi Công Tác Ở Mexco. Chúng Tôi Đến Plaza De Toros Ở Mexico City Và Xem Đấu Bò. Thật Là Một Trải Nghiệm Tuyệt Vời. Ngay Giữa Thanh Thiên Bạch Nhật, Anh Được Chứng Kiến Những Điều Kinh Khủng Nhất, Từ Sự Sợ Hãi, Máu Me Đến Cái Chết Lẫn Sự Điên Cuồng Sùng Sục Của Đám Đông Chẳng Khác Gì Không Khí Thảm Sát, Giết Chóc Mà Tôi Từng Thấy Trong Ác Mộng Tướng Tượng. Và Tôi Đã Khóc.
Trải Nghiệm Mạnh Mẽ Đó Khiến Tôi Quan Tâm Chuyện Đấu Bò Trong Nhiều Năm, Dù Chưa Bao Tôi Có Dịp Đi Xem Lại. Tôi Đã Đọc Rất Nhiều Sách, Thu Nhiều Bài Viết, Xem Nhiều Phim Ảnh Và Nói Chuyện Những Người Hâm Mộ Cùng Hai Người Đấu Bò Chuyên Nghiệp.
Chẳng Phải Là Vì Tôi Thích Đấu Bò Đến Thế Mà Chơi Nay Đề Lại Cho Tôi Một Hình Ảnh Ẩn Dụ Vô Cùng Rõ.
Khi Tôi Chiêm Ngưỡng Lại Quãng Đời Mình, Con Bò Trong Tâm Hồn Tôi Hiện Hình. Những Con Ve Bé Bỗng Trở Thành Con Rồng Vĩ Đại Dưới Kính Hiển Vi, Và Sự Sợ Hãi Làm Tôi Trở Nên Yếu Đuối. Hoặc Nó Xuất Hiện Khi Tôi Vội Vã Thu Dọn Hành Trang Cuộc Sống, Đứng Giữa Con Đường Mịt Mù Vì Những Lựa Chọn Khó Khăn. Khi Ấy, Con Bò Trong Tôi Xuất Hiện, Ngợi Khen Tôi Rằng Sẽ Tìm Được Giải Pháp.
Giờ Đây, Tôi Hiểu Rõ Hơn Về Vẻ Dáng Của Con Bò Trong Tâm Trí Mình. Tôi Có Khả Năng Ngửi Thấy Nó, Cảm Nhận Được Nó Trước Khi Nó Di Chuyển. Tôi Đón Chào Nó, Vững Vàng Đứng Trên Hai Chân, Chờ Đợi Sự Xuất Hiện Của Nó. Khi Nó Tấn Công, Tôi Dẫn Dắt Nó Đến Một Nơi An Toàn, Rồi Tự Tin Chào Đón. Trái Tim Tôi Hân Hoan Khi Nghe Đám Đông Reo Hò. “HOAN HÔ!”, Đó Là Tiếng Của Những Người Tiền Bối, Họ Dẫn Dắt Con Bò Của Họ Thành Công. “HOAN HÔ!” - Họ Cổ Vũ Tôi.
Và Luôn Có Một Khoảnh Khắc Im Lặng Khi Con Bò Bị Đánh Bại.
-Trong Giây Phút Im Lặng Đó, Cơn Chìm Ở Bậu Cửa Sổ Lại Hót Phát Lên Chăng?
- Đúng Vậy!
Bí Ẩn Của Số Pi Vô Tận
Vậy Thì Có Gì Sai Sao? Ai Quan Tâm Đến Vấn Đề Này Chứ?
Đó Là Những Ai Mong Muốn Hiểu Biết Sâu Sắc Hơn, Vượt Ra Ngoài Giới Hạn Hiện Tại.
Đó Là Những Ai Tò Mò Về Mặt Bí Mật Của Mặt Trăng.
Đó Là Những Ai Dũng Cảm Khám Phá Khoảng Khắc Vô Tận, Sinh Quyển Sao Hỏa, Khoa Học Tế Bào, Nghiên Cứu Ung Thư Và Dự Án Tìm Kiếm Trí Tuệ Bên Ngoài Vũ Trụ. Cũng Là Tình Thân Đó Đẩy Lùi Ran Rắc Khám Phá Về Bản Chất Của Thế Giới Đằng Sau Làn Sóng Và Về Chân Lý Của Thượng Đế.
Đó Là Những Ai Tin Rằng Mọi Sự Phải Có Lý Do Riêng.
Chúng Ta Không Thể Chấp Nhận Những Lời Giải Đáp Mơ Hồ, Những Mối Quan Hệ Mông Lung. Chúng Ta Mong Muốn Một Sự Tồn Tại Rõ Ràng, Đen Trắng, Thật Thà.
Hầu Hết Các Máy Trong Thời Đại Của Chúng Ta Hoạt Động Theo Nguyên Tắc Nhị Phân.
Biểu Hiện Của Phần Lớn Hiện Tượng Đều Được Rút Gọn Xuống Thành Hệ Quả Mở Đóng, Hoạt Động Dừng Hoặc Có Không. Ngôn Ngữ Của Chiếc Máy Tính Mà Tôi Gõ Những Dòng Này Cũng Chạy Theo Mã Nhị Phân. Theo Tiêu Chuẩn Truyền Thống, Mọi Thứ Đều Có Một Mã Số Gồm Tám Chữ Số Một Và Số Không.
Tương Tự Như Mã Morse Thời Điện Tín Chỉ Gồm Những Dấu Chấm Và Dấu Gạch Ngang. Và Bây Giờ Thì Mã Vạch Tính Tiền Dù Dày Hay Mỏng Cũng Thế. Là Một Cái Có Hoặc Không Là Gì Cả. Tồn Tại Hoặc Không Tồn Tại. Nam Hay Nữ. Ngay Cả Trong Thời Đại Của Kinh Thánh, Người Ta Cũng Tiến Hành Những Quyết Định Trong Ngôi Đền Có Hai Viên Đá Urim Và Thummim Bằng Cách Tung Chung Len Để Chọn Theo Ý Chúa.
Số Pi Không Phù Hợp Với Nguyên Tắc Này. Nó Là Chiếc Cầu Nối Giữa Cái Đã Biết Và Cái Vô Hạn. Nó Là Một Bài Toán Đố Tồn Tại Ở Bất Kỳ Nơi Nào Trong Vũ Trụ Này, Nơi Có Sự Hiện Diện Của Hình Tròn. Từ Hình Dạng Của Các Hành Tinh Đến Sóng Năng Lượng Ở Nơi Xa Xôi Lẫn Hình Xoắn Ốc Của Chuỗi Gen, Hình Tròn Của Con Người - Nghĩa Là Hình Tro Của Mỗi Cái Trứng Mà Chúng Ta Đã Sinh Ra Từ Đó. Tất Cả Đều Liên Quan Đến Số Pi.
Liệu Chúng Ta Có Bao Giờ Tìm Ra Một Con Số Thay Cho Số Pi?
Liệu Chúng Ta Có Bao Giờ Biết Được Bản Chất Thực Sự Của Chúa? Với Những Câu Hỏi Nền Tảng Đó, Câu Trả Lời Dường Như Luôn Giống Nhau...