Để yên cho bác sĩ hiền là một cuốn sách được viết bởi BS. Ngô Đức Hùng. Vì vậy phong cách viết và lời văn của cuốn sách rất đơn giản, dễ hiểu. Khi đọc cuốn sách, bạn sẽ hiểu sâu hơn về ngành y, về công việc của các bác sĩ và cả về cuộc sống của bác sĩ Ngô Đức Hùng. Cuốn sách này là sự kết hợp đầy đủ của những cảm xúc từ hài hước, dí dỏm đến những phút giây xúc động. Và cuốn sách cũng sẽ mở ra cho bạn cái nhìn mới về cuộc sống của một nhà y.
'Mình không thích ngành Y
Đây là quan điểm mà tôi đã giữ suốt thời gian dài. Lý do là rất nhiều và không ai điên rồ đến mức lôi những điều tiêu cực ra để chỉ trích ngành mà mình không thích. Bởi vì loài người, theo cách truyền thống, luôn cố gắng che giấu những khuyết điểm xấu của bản thân mình, đồng thời phóng đại những ưu điểm lên một cách thái quá. Không thích một thứ mà không hiểu vì sao, rồi mình lại theo nó'.
...
'Sau lúc mẹ ra đi, khi tôi đang ở xa Hà Nội. Khi tôi hỏi bố tại sao không gọi tôi về lúc đó, bố chỉ thở dài và nói: 'Mẹ muốn đi một cách thanh thản'. Tôi hiểu rằng, cuộc sống của mỗi người là một cuộc hành trình đầy sóng gió, đầy nuối tiếc và những kế hoạch chưa hoàn thành, và họ không bao giờ muốn rời xa nó. Họ đi với niềm hy vọng, mặc dù đôi khi họ không biết điều gì đang chờ họ.
...
Khi tôi làm việc trong trường, tôi đã chứng kiến những sinh viên bất hạnh tự ép mình uống rượu chỉ để giữ lấy danh dự. Họ uống những loại rượu rẻ tiền, và kết quả là họ được đưa đến bệnh viện với tình trạng tâm thần suy sụp và sau đó là tử vong. Những cái chết vô nghĩa và đáng buồn. Khi nhớ lại thời điểm đó, tôi cảm thấy sợ hãi. Nhưng nếu không sợ hãi, thì đó không phải là tuổi trẻ và không ai có thể trưởng thành mà không phải trả giá.
...
Thượng đế không ban cho ai mọi thứ và cũng không lấy đi mọi thứ, chúng ta phải biết trân trọng cuộc sống này. Những kẻ bất hạnh đi trả nợ trong kiếp này để làm cho xã hội hiểu rằng vẫn còn những người chịu khổ như họ. Họ vẫn sống, vẫn yêu thương dù cuộc đời không bao giờ dễ dàng với họ. Họ vẫn mang tình yêu đến với thế giới, và có một ngày nào đó, khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, ai đó sẽ thấy họ nằm bên đường một cách lẻ loi.
...
Y tá đang khóc nhè: 'Con của tôi bị sốt, chỉ có hai ông bố con ở nhà, thỉnh thoảng lại gọi điện. Làm việc trong trực lại phải đối diện với những thượng đế như thế này, thật là buồn chán. Nên là nếu được, tôi muốn báo chí đến và làm việc thay cho nhân dân anh ạ!'. Tôi cười và nói: 'Em ơi, mọi người thường tránh né những điều tử tế nhưng lại cố gắng làm ra vẻ tử tế, vì vậy mới có những tình huống như vậy'.
Chỉ thương những người thật sự tử tế!
...
Cuộc sống giống như một chuỗi những mâu thuẫn liên tiếp, một mâu thuẫn kết thúc để mở ra một mâu thuẫn mới, và tiếp tục như vậy, không ai biết ai đúng ai sai. Theo tôi, trong cuộc sống không có khái niệm đúng sai, mà chỉ là những gì được coi là đúng tại thời điểm đó. Nếu đưa vào ngữ cảnh khác, nó có thể không còn đúng nữa và có thể thay đổi màu sắc. Cuộc sống giống như trò chơi với nhiều mặt khác nhau, một mặt có thể là màu đỏ, mặt khác là màu xanh, và mặt khác có thể là màu vàng...
...
Tôi hiểu rằng từ khi sinh ra, mỗi người đều mang theo nỗi nuối tiếc, do dục vọng và ảo tưởng về quá khứ và tương lai chiếm hết tâm trí họ. Con người thường sống cho tương lai và sống trong quá khứ, họ quên mất thực tại, điều này tôi không thích. Vì cuộc đời của họ có giá trị hay không phụ thuộc vào thực tại.
...
Tôi nhận ra rằng cuộc sống trên mạng dễ khiến con người tưởng tượng rằng họ có quyền lực như các vị thần để phán xét và kết án nhau một cách công bằng nhưng thực ra lại là giả tạo.
...
Mỗi người như một thuyền lênh đênh trên biển cuộc đời. Một số ít tìm được bến đỗ bình yên, nhưng phần lớn vẫn đấu tranh với cuộc sống, với gánh nặng mưu sinh trên vai.
...
Trong lúc mọi người hạnh phúc bên gia đình, chia sẻ tình thương, vẫn còn những người phải gánh vác gánh nặng cuộc sống. Mình mua một túi muối nhỏ, chị đòi tiền lại không đủ, mình nói coi như món quà năm mới. Người mua sự may mắn, người bán mang về sự chia sẻ để giảm bớt gánh nặng. Tôi biết rằng ở nơi nào đó có người đợi chị với nụ cười ấm áp. Và tôi cũng phải về vì gia đình đang chờ đợi với lời chúc hạnh phúc đầu năm. Mỗi người như một con thuyền lênh đênh trên biển cuộc đời, tự chọn hướng đi và những lựa chọn tạo nên số phận.
Tôi luôn hạnh phúc được điều hành số phận của mình.