Hãy bước đi trên con đường bạn thực sự khao khát, chỉ khi đó bạn mới sống cuộc đời của chính mình và không bao giờ phải hối tiếc.
(Cứ đi rồi sẽ đến – Minh DeltaViet)
Chương 5: Khát Vọng Tuổi Trẻ
Tôi đã cố gắng hết sức nhưng cuối cùng chỉ nhận lại sự phũ phàng. Ước mơ và tình người không vượt qua được danh lợi. Dù vậy, tôi chưa bao giờ mất niềm tin vào mọi người xung quanh. Tôi tin rằng, khi lá còn xanh, hi vọng vẫn tồn tại. Sẽ luôn có những người sống vì ước mơ của họ. Và tôi đã tìm thấy họ, những người cộng sự của tôi. Cảm ơn các bạn.
Quay trở lại
Tạm biệt những người bạn đồng hành, tôi trở về nhà. Nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của bố và nụ cười hạnh phúc của mẹ, tôi mới hiểu hết được tình cảm họ dành cho tôi. Suốt những năm tháng học tập ở Sài Gòn, hình ảnh của bố mẹ chỉ hiện lên khi tôi cần nhắc nhở bản thân. Đôi lúc, tôi đã biến tình yêu thương đó thành áp lực. Nhưng họ, với tình cảm vô bờ bến, vẫn luôn vỗ về và ôm ấp tôi, dù tôi có sai lầm hay cách xa hàng trăm cây số. Tôi ước có thể nói với họ rằng: 'Con yêu bố mẹ rất nhiều.' Nhưng tôi biết, không dễ dàng gì nói ra điều tưởng chừng đơn giản ấy. Có lẽ sau này, khi tôi có con, tôi sẽ dạy chúng nói lên điều đó.
Đừng quên bày tỏ tình yêu thương của mình dành cho ai đó, nhất là bố mẹ. Chỉ một câu nói thôi, bạn sẽ làm bố mẹ hạnh phúc vô cùng.
Sau đó không lâu, tôi mỉm cười xách ba lô chào bố mẹ và trở lại thành phố. Sài Gòn vẫn ồn ào, những cơn mưa tháng chín bất chợt khiến cái nắng miền nhiệt đới dịu đi phần nào. Trở về ký túc xá, tôi cảm thấy mình 'oách' hơn với niềm ngưỡng mộ của mọi người.
Cả khu ký túc nhộn nhịp hẳn lên, dù còn thiếu một vài gương mặt thân quen nhưng cũng đủ để tạo nên bầu không khí ồn ào vốn có. Những chiếc móc quần áo treo la liệt, hành lang đầy những chiếc ghế lô nhô. Đây đúng là thiên đường của đàn ông.
Rồi những ngày học cũng đến, tôi đến lớp với tâm trạng phấn khởi, quyết tâm hoàn thành xuất sắc năm cuối cao đẳng để không phụ lòng mong mỏi của bố mẹ. Hình ảnh của tôi cũng được đánh bóng trong mắt bạn bè, mọi người cười với tôi nhiều hơn, gọi tên tôi nhiều hơn và nói chuyện với tôi nhiều hơn. Tôi được mời tham gia buổi giao lưu, gặp gỡ các bạn sinh viên. Đặc biệt, tôi còn được 'làm chủ' cả một khán phòng rộng lớn với hàng trăm tân sinh viên để chia sẻ những bài học và kinh nghiệm của mình. Những ánh mắt ngây thơ nhìn tôi, coi tôi như thần tượng khiến tôi không thể nào quên.
Từ sau chuyến đi xuyên Việt, tôi có thêm nhiều bạn mới. Những bạn sinh viên từ các trường khác, thậm chí các anh chị đã đi làm nhiều năm, họ hẹn gặp mặt sau khi đọc được về chuyến đi của tôi trên báo và blog. Tôi nhận ra, nếu mình thực sự có tài, có chí và đạt được thành tựu nào đó thì mọi người sẽ tự tìm đến, mang lại cho mình những cơ hội mới.
Truyền cảm hứng cho người khác, bạn sẽ nhận ra cuộc sống trở nên vô cùng ý nghĩa. Đó chính là sức mạnh của sự sẻ chia. Hãy học cách khích lệ người khác phát triển.
Khát vọng làm giàu
Khi lịch học dày đặc, tôi không còn nhiều thời gian trò chuyện chia sẻ với các em sinh viên. Đồng thời, “cơn sốt” từ chuyến đi xuyên Việt cũng đã lắng xuống. Mọi người đã quen với hình ảnh “anh chàng xuyên Việt” và không còn thấy lạ lẫm nữa. Cảm giác phấn khích dần tan biến, nhường chỗ cho thực tại. Tôi chỉ còn là cậu sinh viên năm ba, chưa làm được điều gì đáng kể ngoài chuyến đi liều lĩnh ấy. Ngọn lửa tự hào trong tôi dần lụi tàn. Tôi không muốn sống mãi với quá khứ, tôi muốn sống trong hiện tại và hướng về tương lai. Tôi sẽ trở thành một doanh nhân thành đạt. Tôi muốn GIÀU CÓ.
Tôi bắt đầu mơ về cuộc sống sau khi thành công và giàu có: sẽ đến Tokyo ngắm hoa anh đào, đưa vợ sang Nga chiêm ngưỡng rừng bạch dương hùng vĩ. Nhưng mơ mộng thôi chưa đủ, tôi phải bắt tay vào hành động. Ước mơ chỉ là ước mơ nếu ta không hành động. Tôi bắt đầu nghiên cứu về khởi nghiệp, làm giàu và những cơ hội kinh doanh. Một vài người bạn và anh chị rủ tôi tham gia các dự án phi lợi nhuận nhưng tôi từ chối vì chưa hứng thú. Đến một ngày cuối tháng mười, tại buổi gặp mặt cựu thành viên câu lạc bộ Khởi Nghiệp, tôi tình cờ gặp lại chị Hạnh và chị Châu. Cuối buổi, chị Hạnh mời tôi đi ăn trưa để trò chuyện.
Chị thấy tôi nhiệt huyết với các hoạt động xã hội nên muốn mời tôi tham gia dự án “Kết nối Việt”. Hoài bão của dự án là kết nối giới trẻ Việt Nam – học sinh, sinh viên với nhau. Tôi say sưa nghe chị Hạnh trình bày về viễn cảnh tươi đẹp và ý nghĩa của dự án. Đây là một dự án hấp dẫn, có tiềm năng phát triển thành công ty và làm giàu. Dù chị Hạnh không nói ra, nhưng tôi có thể nhận ra điều đó qua các ý tưởng và chiến lược phát triển. Vì vậy, tôi đồng ý tham gia ngay hôm đó.
Hãy mơ những gì bạn muốn mơ, vì ước mơ có sức mạnh to lớn, nó sẽ giúp bạn có thêm động lực để chinh phục những đỉnh cao.
Những ngày đầu tham gia, mọi việc diễn ra suôn sẻ, ngọn lửa nhiệt huyết đang bùng cháy nên bất cứ việc gì chị Hạnh giao tôi đều cố gắng hoàn thành đúng hạn. Để đảm bảo chất lượng công việc, có hôm tôi phải thức đến ba, bốn giờ sáng để làm. Tuy mệt nhưng nghĩ đến cảnh ra trường có thể bắt đầu ngay với công việc mình thích, tôi lại tràn đầy năng lượng.
Tôi học được khá nhiều điều hay từ dự án này, ví như trong các cuộc họp, ngoài lịch trình cụ thể và chuẩn bị kỹ nội dung thì yếu tố: “Same people, Same time, Same place” (cùng những người đó, vào thời điểm đó và địa điểm đó) là rất quan trọng. Sáng thứ bảy, chúng tôi gặp nhau tại quán cà phê Hi-end Nguyễn Văn Thủ để vừa trò chuyện vừa bàn công việc. Và tối thứ tư hàng tuần, chúng tôi lại có cuộc họp online trên Skype. Tôi nhận ra rằng cuộc họp online vẫn hiệu quả nếu biết cách thực hiện. Chỉ cần một chiếc tai nghe có gắn micro và phần mềm Skype trên máy tính là bạn có thể họp online. Nếu cần đồng bộ hóa màn hình hoặc điều khiển máy tính của các thành viên trong nhóm để hướng dẫn thao tác phức tạp, đã có công cụ Team Viewer hỗ trợ. Ngoài những cuộc họp online sôi nổi, chúng tôi còn tổ chức các buổi gặp mặt nhỏ để thắt chặt quan hệ và tăng cường sự hiểu biết lẫn nhau.
Tháng mười, trời Sài Gòn se lạnh khiến tôi nhớ mảnh đất cao nguyên da diết. Tôi nhớ những cơn gió mạnh đập vào cửa kính những đêm mưa, nhớ cái lạnh cắt da của những ngày giáp Noel, nhớ mùi hoa cà phê thoang thoảng trong gió. Cao nguyên hiện ra trong tâm trí tôi với màu xanh bạt ngàn của cà phê và chè. Nhớ quê, tự nhiên lại thấy nhớ một người… Lâu lắm rồi tôi chưa gặp Nguyên.
[…]