Đồi gió hú – Emily Brontë là một bức tranh cuộc đời u ám, đen tối của một con người mà có thể sống trong sự yêu thương, yên bình tại ngôi nhà trên Đỉnh Gió Hú. Mặc dù, sau tất cả những bi kịch đau đớn, bi thảm xảy ra tại đây, Emily Brontë cũng đã vẽ lên những tia hy vọng về một tương lai tươi sáng, lạc quan của những nhân vật trong câu chuyện.
Sự hiện diện của lòng căm ghét
Chúng tôi vây quanh và khi nhìn thẳng vào Cathy, tôi thấy một đứa trẻ tóc đen, rách rưới, bẩn thỉu. Nó đã lớn, có thể biết đi và nói, nhưng mặt nó già hơn cả Cathy; khi nó đứng yên, nó chỉ nhìn nhẹ nhàng, thỉnh thoảng nói một câu gì đó, không ai hiểu được.
Nó dường như là một đứa trẻ kiên nhẫn, mạnh mẽ, khi bị đánh đập, nhưng nó không bao giờ khóc; dẫu khi tôi véo nó, nó cũng chỉ hít một hơi và nhìn tròn mắt như thể nó tự làm mình đau, không trách ai cả.
Linton phê phán mạnh mẽ, nhưng không cố ý xúc phạm, nhưng tính cách hung dữ của Heathcliff không chịu được sự châm chọc từ một người mà nó căm ghét, thậm chí là kẻ thù của nó. Nó nhanh chóng tấn công bằng cách đổ nước táo nóng vào mặt và cổ của Linton, khiến cậu ta gào lên đau đớn, khiến Isabella và Catherine phải chạy lại. Chủ nhân Earnshaw nhanh chóng can thiệp và đưa nó vào buồng, rõ ràng đã trừng phạt nó, khiến nó còn đỏ mặt và khó thở. Tôi lau sạch mũi và miệng cho Edgar một cách nghiêm túc, nhắc nhở rằng tham gia vào chuyện của người khác là không tôn trọng. Em gái khóc lóc, muốn về nhà, còn Cathy đứng lặng lẽ, lúng túng đại diện cho mọi người.
Sự hiện diện của tình yêu
Trong một ngày, chúng tôi mất bao lần kiên nhẫn với cô ấy. Từ khi cô ấy thức dậy đến khi đi ngủ, chúng tôi không có phút giây nào yên bình vì lo lắng về cô ấy. Cô ấy luôn nhiệt tình, không ngừng nói chuyện, không ngừng cười, không ngừng quấy rối người khác. Dù có hành động không kiểm soát, nhưng cô ấy có đôi mắt đẹp và nụ cười dịu dàng, bước chân duyên dáng. Tôi nghĩ cô ấy không hại ai, và nếu làm ai đau lòng, cô ấy thường luôn cố gắng làm cho họ được bình yên. Cô ấy rất yêu Heathcliff. Để trừng phạt cô ấy, chúng tôi chỉ cần tách cô ấy ra khỏi anh ta; nhưng lạ là cô ấy lại bị trách móc nhiều nhất chỉ vì anh ta.
Tôi để Joseph giải thích, và tôi chạy vào phòng trẻ con. Phòng trẻ con mở cửa rộng, nhưng tôi thấy chúng vẫn ngồi im lặng, chưa ai ngủ, dù đã quá nửa đêm. Nhưng lúc này, chúng im lặng và không cần sự chăm sóc của tôi. Những linh hồn nhỏ bé đang an ủi nhau đến mức tôi cũng ngưỡng mộ. Không có ai có thể tạo ra cảnh thiên đường đẹp hơn qua sự ngây thơ của chúng; và khi tôi nghe thấy điều đó, tôi mong muốn chúng tôi sẽ sống hạnh phúc cùng nhau.
Tôi thấy các em nhìn cô ấy mê mẩn; rõ ràng cô ấy đẹp hơn họ nhiều, hơn bất cứ ai khác, phải không chị Nelly?
- Ôi, nhìn cậu thật là ủ rũ và tức giận! Đối với tớ, cậu trông như thế có vẻ buồn cười và nghiêm túc quá! Chỉ vì tớ là bạn với Edgar và Isabella Linton thôi mà. Ôi Heathcliff, cậu có quên tớ à?
Cô ấy hỏi với lý do, vì thấy sự ngượng ngùng và tự trọng khiến cho khuôn mặt nó trở nên buồn bã, khiến cho nó cảm thấy như đứng giữa trời.
- Hãy nắm tay nhau đi, Heathcliff – cậu Earnshaw nói nhẹ nhàng - ít nhất một lần trong đời thì được phép mà.
- Tôi sẽ không để ai cười nhạo mình đâu. Tôi không chịu đựng được điều đó – đứa bé cuối cùng đã nói ra.
Nếu Cathy không giữ nó lại, chắc nó đã chạy đi khỏi vòng tay của những người xung quanh mình.
- Tớ không có ý gì chế nhạo cậu cả – cô ấy nói – chỉ là tớ không kìm được mà thôi. Cuối cùng thì chúng ta đã nắm tay nhau rồi đấy Heathcliff! Cậu tức giận vì điều gì vậy? Chỉ là cậu trông hơi lạ thôi mà. Nếu cậu đi rửa mặt, chải tóc thì có gì đâu; nhưng cậu trông quá bẩn bựa đi mất!
Cathy nhìn những ngón tay bẩn mà cô đang nắm trong tay mình một cách ngượng ngùng, và sau đó cô nhìn vào bộ váy của mình, lo sợ bị dơ, làm mất đi sự đẹp của nó.
- Anh không nên nói như vậy với anh ta! – cô nói với chủ nhân Linton – Anh ta khá ương ngạnh, và bây giờ anh làm hỏng chuyến viếng thăm của mình, rồi anh ta còn bị đánh. Tôi không muốn anh ta bị đánh! Làm sao tôi có thể ăn được nữa. Tại sao anh lại nói với anh ta như vậy, hả anh Edgar?
Cô ấy có một lòng trung thành đáng kinh ngạc đối với những người đã có mối quan hệ mật thiết với cô trước đây, thậm chí cả Heathcliff cũng vẫn giữ được tình cảm của cô ấy. Còn chàng nhà Linton, dù có mọi ưu điểm, nhưng không thể gây ấn tượng sâu đậm như thế.
Nơi sâu sắc nhất của tình yêu và tính cách con người
- Tôi đang cân nhắc cách đáp trả Hindley thế nào. Phải đợi bao lâu, tôi không quan trọng, miễn là cuối cùng tôi có thể thực hiện được điều đó. Tôi chỉ hy vọng hắn không chết trước khi tôi thực hiện được mối hận này.
- Đừng ngốc ngếch như vậy, Heathcliff! – tôi nói – Chỉ có Chúa mới phán xử kẻ ác, còn chúng ta phải học cách tha thứ cho nhau.
- Không, Chúc không bao giờ được thỏa mãn như chúng ta – nó đáp – Tôi ước gì có cách tốt nhất để trả thù hắn! Dù sao, tôi sẽ tìm ra một kế hoạch. Thực ra, việc nghĩ như vậy đã làm tôi nhẹ lòng hơn, chị ạ.
- Ừ, nhưng sao cậu lại ngốc đến thế, tớ không hiểu! – Catherine đáp lại với một giọng điệu căm phẫn – Làm như vậy để làm gì chứ?
- Để chứng minh tớ quan tâm đến, không gì cả – Heathcliff nói.
- Tại sao tớ phải ở bên cậu suốt thời gian vậy? – cô ấy hỏi, trở nên càng khó chịu hơn – Điều đó có ý nghĩa gì đối với tớ? Cậu nói gì đó à? Dù cậu nói gì làm tớ vui lòng hay làm bất cứ điều gì cho tớ thì cậu vẫn im lặng, vẫn như đứa bé mới sinh, không có sự khác biệt!
- Trước đây cậu có bao giờ nói với tớ rằng cậu không thích tớ ở cạnh không, Cathy! – Heathcliff nói, trở nên rất bối rồi.
- Chẳng có ý nghĩa gì khi con người không biết nói gì cả! – cô ấy lẩm bẩm.
- …Tôi không còn quyền gì để chọn Edgar Linton, cũng không còn quyền gì để đến thiên đường cả, và nếu người ác trong nhà này không coi thường Heathcliff đến thế thì tôi cũng không cần phải lo lắng. Nếu tôi chọn Heathcliff, tôi sẽ mất hết lòng tự trọng. Nhưng cậu ta không biết tôi yêu cậu ta như thế nào, không phải vì cậu ta đẹp trai, chị Nelly ạ, mà là vì cậu ta chính là bản thân tôi hơn cả tôi. Dù cho linh hồn của chúng ta có giống nhau như thế nào, linh hồn của hai người vẫn giống nhau, còn linh hồn của Linton thì khác biệt, như ánh sáng so với tia chớp, như băng so với lửa.
- …Tôi muốn lừa dối lương tâm của mình và tin rằng Heathcliff không hiểu gì về những gì vừa xảy ra. Có lẽ cậu ấy không biết gì phải không? Có lẽ cậu ấy cũng chẳng hiểu yêu là gì phải không?
- Tớ nghĩ không có lý do gì mà nó không được biết như cô ấy, - tớ nói – nếu cô là lựa chọn của nó, thì nó sẽ là kẻ bất hạnh nhất trên thế giới này! Ngay khi cô trở thành bà Linton, nó sẽ mất hết bạn bè và tình yêu, mất tất cả! Cô đã nghĩ đến việc phải xa nhau thì liệu có chịu được không? Và nó sẽ đau khổ ra sao khi hoàn toàn bị bỏ rơi trên cõi đời này? Bởi vì cô Catherine…
- Tối qua em không gặp Heathcliff – cô Catherine trả lời, khóc nức nở - nếu anh đuổi cậu ta đi, em sẽ đi theo đấy. Nhưng có lẽ anh cũng không có cơ hội đuổi cậu ta đi vì chắc cậu ta cũng biến rồi.
Nói đến đây, cô ấy bỗng khóc ầm lên, không kiềm chế được, nghe thật thê thảm, nên những gì cô ấy nói sau đó không rõ nữa.
- …Thôi để bên sự sa sút đạo đức khi đi cùng một gã vô danh tiểu tốt đi và trước một thực tế rằng tài sản của cậu chủ có thể rơi vào tay một kẻ như vậy, nên cậu chủ đã hiểu ý định của Heathcliff rằng dù cho anh ta có thay đổi vẻ ngoài, nhưng bản tính của anh ta không thể thay đổi và đã không hề thay đổi.
- …Linton không có ý nghĩa gì với tôi, cũng như Hindley và mọi giấc mơ mà tôi từng có. Hai từ sẽ bao gồm tương lai của tôi: cái chết và địa ngục; tồn tại sau khi đã để đánh mất cô ấy chỉ là địa ngục mà thôi. Tôi thật ngốc khi trong chốc lát lại nghĩ rằng cô ấy coi trọng sự gắn bó với Edgar Linton hơn là của tôi. Dù anh ta yêu cô ấy với tất cả tấm thân còi cọc của mình, chắc chắn việc anh ta yêu cô ấy trong tám năm không bằng tôi yêu cô ấy trong một ngày. Hơn nữa, trái tim của Catherine sâu thẳm như trái tim tôi, nên chỉ có thể chứa gọn trong cái máng ngựa kia thì anh ta mới hy vọng có thể độc quyền sở hữu tình yêu của cô ấy.
- Cô ấy bỏ những thứ đó vì một ảo tưởng, tưởng tượng rằng tôi là một anh hùng mơ mộng và mong tôi sẽ tỏ ra tận tụy hào hoa phong nhã để đáp ứng những đòi hỏi muốn được chiều chuộng vô độ của cô ấy.
- Hãy để em được yên. Hãy để em được yên – Catherine khóc nức nở - Nếu em sai, em sẽ chết vì sự sai lầm đó. Thế thôi! Anh cũng đã bỏ em, nhưng em không trách móc anh đâu! Em tha thứ cho anh. Hãy tha lỗi cho em!
- Thật khó để tha thứ khi nhìn thấy đôi mắt ấy và cầm vuốt ve đôi bàn tay gầy guộc ấy – anh ta đáp – Hôn anh nữa đi nào, nhưng đừng để anh nhìn thấy mắt em! Anh tha thứ những gì em gây ra cho anh. Anh yêu kẻ sát hại anh, nhưng kẻ sát hại em thì anh không thể yêu được! Làm sao anh có thể yêu được?
Họ im lặng… họ giấu mặt vào nhau, thấm đầm đìa nước mắt. Tôi chắc cả hai cùng khóc nên mới thế, vì dường như Heathcliff chỉ có thể khóc vào những dịp trọng đại như thế này mà thôi.
- Đúng, cô chủ đã chết! – tôi đáp lại, kiềm chế tiếng nức nở và lau khô má – Chắc là cô đã lên thiên đàng, nơi mà mỗi chúng ta cũng có thể có mặt ở đó với cô chủ nếu chúng ta biết nghe theo lời cảnh báo và cải tà quy chính.
- Thế cô ấy có nghe theo lời cảnh báo không? – Heathcliff hỏi, có ý như nhạo bang – Thế cô ta có chết như một thiên thần không? Nào hãy nói thật cho tôi nghe mọi chuyện đi. Làm thế nào…
Anh ta cố sức phát âm cái tên nhưng không được; và khi mím chặt miệng lại, anh ta đã cố nén sự vật lộn thầm lặng với cơn đau đớn trong lòng, đồng thời nhìn chằm chằm giận dữ trước sự cảm tình của tôi.
- Làm thế nào mà cô ấy chết được? – cuối cùng anh ta nói tiếp, và dẫu cho cứng rắn là thế mà anh ta vẫn phải đứng tựa người vào cái cây; và sau một cuộc vật lộn, dù là gan đến thế, người anh ta vẫn run bắn lên cho đến tận những đầu ngón tay.
“Thật khổ!”, tôi nghĩ, “anh cũng là người chứ có khác ai đâu, mà cứ phải giấu giấu giếm giếm cơ chứ? Lòng kiêu hãnh của anh sao mà che mắt Thượng Đế được! Anh cứ cố xúi Thượng Đế vò nát trái tim mình cho đến khi anh buộc phải phát ra tiếng kêu nhục nhã”.
Lời kết
Cuốn tiểu thuyết này đưa người đọc qua những cung bậc cảm xúc, từ địa ngục tới niềm hy vọng và lạc quan. Nó là một hành trình kỳ diệu khám phá sâu thẳm tính cách con người.
Hình ảnh: Thiện Thảo - MytourBook