Trong mối tình này, tôi từng rất sợ khi biết một ngày nào đó cô ấy sẽ biến mất mãi mãi như làn sương khói mờ ảo, trong khi cô ấy lại chẳng hề sợ hãi vì biết rằng tôi chắc chắn sẽ không thể chết. Không có bệnh tật, vụ án hay chuyện ma nào, nhưng cái chết vẫn liên tục được nhắc đến trong câu chuyện tình yêu của chúng tôi. Mối tình kỳ lạ này đã khiến tôi sống trong những cung bậc cảm xúc lạ lùng, ám ảnh và dư âm của nó vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi ngay cả sau khi đã đóng lại những trang sách cuối cùng.
Tình yêu giản đơn mà kỳ lạ giữa tôi và cô ấy
Ngẩng lên đưa tờ giấy bâng quơ thì trước mặt tôi không còn màu áo xanh tình nguyện nữa, thay vào đó là một cô gái mặc áo sơ mi màu mận chết. Không phải màu mận chín, mà là màu mận chết, một màu chết chóc như thể mọi thứ bên trong cô gái đã héo khô và không còn dấu hiệu của sự sống. Cô gái thu tờ giấy và đưa tôi một cuốn cẩm nang gì gì đó.
- Cảm ơn cô ấy nhé!
Tôi và cô ấy đang nằm dài trên một bãi cỏ ngoại ô vào ngày Chủ nhật, nhìn lên những vệt nắng hắt. Yêu cô ấy là tôi phải chịu những khoảng im lặng rất dài. Cô ấy ít khi hỏi tôi điều gì. Tôi nghĩ vẫn luôn là như vậy, cô ấy luôn nhìn thấu tôi hết rồi. Tôi không dám hỏi cô ấy điều gì, mặc dù đối với tôi, cô ấy như một khoảng vũ trụ khổng lồ mà tôi không biết phải bắt đầu đặt câu hỏi từ đâu.
Người bạn gái của tôi, người con gái đã đồng ý nhận nước cam ép thật đắng từ tôi mỗi buổi chiều, là người yêu của chàng trai nổi tiếng nhất trường đại học. Anh ta đã từng nổi tiếng nhất ở trường đại học và học chung với cô ấy trong hai năm. Anh ta bị xe tải đâm chết vào năm ngoái khi đang băng qua đường. Cô trở thành cô gái nổi tiếng nhất trường, người yêu của chàng trai nổi tiếng nhất đã qua đời một cách bi thảm.
Dù cô ấy đang đứng bên cạnh tôi, nắm chặt tay tôi, tôi vẫn cảm thấy tâm hồn cô ấy xa xôi. Không phải vì tôi nghĩ cô ấy không yêu tôi, không đặt trọn niềm tin vào tôi, mà vì tư duy của cô ấy luôn ở một chiều lý luận khác xa với thực tế, như thể cô ấy là một người ngoài hành tinh nhìn xuống Trái Đất. Khi tôi luôn lo lắng về việc mất cô ấy, cô ấy dường như không quan tâm, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi tôi đi, cô ấy sẽ sẵn sàng buông tay và nhìn tôi trôi đi với một nụ cười nhẹ như sương khói. Tôi muốn cô ấy là của tôi, nhưng cô ấy không bao giờ muốn tôi là của cô ấy, và dường như cô ấy biết điều đó là không thể.
Yêu Nhiều Hơn.
- Hãy yêu thương nhau trong khi còn có thể. Hãy đối xử tốt khi còn bên nhau!
- Đừng nghĩ đến việc buông tay, nếu em không muốn điều đó.
- Em đang nghịch nước bị trôi mất cái lắc thôi. Không nghĩ là em lại muốn nó như vậy.
Tôi tát một cái mạnh vào mặt cô, không chỉ vì tức giận mà còn vì vui mừng khi nhận ra rằng thân thể cô ở trước mặt tôi là thật, không phải ảo. Cú tát đó là cách tôi tự trừng phạt bản thân, và cũng là cách tôi thể hiện sự hối tiếc với việc bông đùa với cô.
- Đừng mua lắc chân lục lạc nữa. Tôi ghét nó.
- Thế sao?
- Vì đôi khi nó là minh chứng cho việc tôi đã bước xa em bao nhiêu.
- Quay về đi. Tôi không cần Sapa để cảm thấy gần em nữa.
Cho dù đó là lời nguyền hay là cuộc thử nghiệm...
Cô tự do huýt sáo bài All good things (Come To An End) của Nelly Furtado, ý nghĩa và trầm tư. Tôi biết đoạn hát đó, vu vơ hát theo và nhận ra rằng đó chính là câu trả lời:
“Bầy chó sói hú gọi chờ trăng lên, đợi giây phút lìa đời.”
Cô luôn thấu hiểu tôi, trước cả khi tôi kịp đặt câu hỏi. Cô không cần siêu năng lực để nhìn thấy tương lai. Cô chỉ cần đủ yên bình để luôn nhìn thấy sự kết thúc, dù nó kéo dài bao lâu.
- Chị đã yêu anh ấy từ năm đầu tiên, giống như em bây giờ.
Cô gặp anh vào một buổi chiều yên bình, hội trường rộng lớn chỉ có một mình anh, sự yên lặng làm nền cho tiếng đục gỗ. Một cô gái khóa trên thích anh, nhờ cô chạy đưa anh một hộp đinh nhỏ. Cô mỉm cười chạy đưa cho anh, trong lòng phơi phới hy vọng sẽ là sứ giả cho một mối duyên phận. Nhưng khi anh nhìn thẳng vào cô, và cô nhìn thẳng vào anh, chỉ trong một khoảnh khắc, cô trở thành một phần trong một duyên phận. Câu đầu tiên anh nói với cô cũng là “Ừ, cảm ơn em.”
- Chị ấy qua đời trên lưng anh, trong một đêm mưa như thế này.
Tất cả đều là định mệnh. Nếu không có người chị khóa trên ngại ngùng nhờ cô đưa cho anh hộp đinh, hai người sẽ không yêu nhau. Nếu cậu đến nhập học vào lúc chị không còn đứng ở bàn tiếp đón tân sinh viên, không đúng vào lúc đó, hai người sẽ không yêu nhau. Nếu Thiên Nga không chết, Anh đã không yêu Cô. Và nếu Anh không chết, Cô đã không yêu Cậu.
Cậu nhận ra đã có đến hai cái chết trong chuỗi cuộc tình domino không có kết thúc này, liệu người tiếp theo có phải chính là cô, và sau đó, sẽ là cậu? Những người tình đã khuất được thay thế bởi những người tình mới, không hề mang dáng vẻ hay tính cách giống hệt người cũ.
Thiên Nga không phải là người khởi đầu chuỗi nghiệp chướng này. Vào năm đầu đại học, chị cũng đã phải lòng một chàng trai lớn hơn mình hai khóa, một chàng trai hiền lành năng nổ, thích đàn, thích hát, thích nghĩ về tương lai.
Cái vòng luẩn quẩn ấy không thể tránh được, cứ người cũ chết đi và người mới xuất hiện, mỗi người đều lặp lại đầy đủ những bước tuần hoàn của chuỗi tử tình đấy: Năm nhất, yêu một người trên hai khóa đã có người yêu cũ bị chết; năm hai, đến lượt người yêu của mình chết; năm ba, chấp nhận tình yêu mới với một tân sinh viên; năm cuối, chết. Nó luẩn quẩn bất tận tới mức không biết được người đầu tiên của chuyện tình móc xích này là ai, nhưng hiện tại, có thể khẳng định, người đang đứng ở cuối chuỗi móc xích, chính là cậu.
Nếu tình yêu là nguyên nhân thì sự đảo ngược của tình yêu chính là giải pháp. Nhưng khi anh nghĩ ra giải pháp đó thì chính anh đã không còn là người có thể thực hiện, anh đã trở thành một người “khóa trên” và người yêu của anh đã chết. Chỉ có người “khóa sau”, người đứng cuối chuỗi tử tình này mới có thể là người cắt đứt chuỗi yêu đương bất hạnh. Anh tin rằng đáp án chính là như thế, và anh quyết định sống ngược lại với chính mình.
Và thế là chị càng không thể ngừng yêu anh. Kể cả đến khi hiểu rằng cái chết đã cận kề, anh gợi ý cho chị lời hóa giải đó, không phải để giải thoát cho anh mà để giải thoát cho cả chính chị, Thiên Nga vẫn kiên quyết không buông tay. Thiên Nga thà chết vì yêu còn hơn sống khô cạn trong cô đơn và lừa dối. Thiên Nga thà để anh chết chìm ngập trong tình yêu của chị, rồi chị cũng sẽ sớm được đi theo anh và chuyện tình của họ sẽ được chôn chặt vào vĩnh cửu. Anh tìm cách đẩy chị ra, chị càng níu chặt lấy anh.
Rằng cái số mệnh đó đã sắp xếp chi li chính xác đến từng giây, từng tiểu tiết để họ gặp nhau. Và rồi giờ đây, cậu mới nhận ra, trong cái bộ phim dài bất tận này, đến cả một nhân vật phụ cũng được tính toán để xuất hiện. Tóc Xịn chính là mắt xích đó, nó không tình cờ ngồi ở ghế đá đó. Nó cũng không tình cờ mà nhảy xổ vào nói léo nhéo để cô lờ cậu đi vào cái ngày tiếp đón tân sinh viên. Số phận bảo nó đứng ở đó, y như lúc bảo nó đứng bấm chuông cửa đòi cậu đưa đi cắt tóc, đúng vào lúc cậu tưởng mình đã tìm ra đáp án.
Số mệnh đã chọn cậu để bước chân vào chuỗi tử tình này, thì nó cũng sẽ không để cậu đi chệch khỏi cái quy luật bất biến bất thành văn của mọi cuộc tình trước đó. Sẽ không có kẻ thứ ba nào chen chân được vào, cũng chưa có kẻ thứ nhất và thứ hai nào có thể thoát chết. Không có một đôi tình nhân nào nhận được cái kết có hậu bên nhau.
Nghĩ đến chuyện Sương Khói sống hay chết là nằm trong tay mình, cậu bỗng thấy nhớ cô hơn bao giờ hết. Cái cảm giác nhất thiết phải gặp được cô, trước khi quyết định muộn màng của cậu có thể khiến cô tan biến, khiến cậu quyết định rằng đã đến lúc phải kết thúc những tháng ngày cô lập với xã hội.
- Nghỉ thêm vài tuần nữa, chị nghĩ em sẽ được làm sinh viên năm nhất thêm một năm nữa đấy.
Tiếng cười kết thúc câu nói đùa của cô nhỏ nhẹ tới mức như muốn tan trong không khí. Cô ngồi dựa đầu vào vai cậu, cánh tay khoác vào khuỷu tay cậu, như hai bóng trắng chập chờn mờ ẩn dưới ánh sáng chiều tối nhập nhoạng của sân trường. Mùi hương hoa bồ đề vẫn vương vấn làm cho màu xanh tím chiều u ám trở nên dịu dàng như một tấm voan.
- Thế thì em sẽ mãi học năm nhất và chị hãy mãi học năm thứ ba đi.
- Có trì hoãn đến mấy thì ngày mai cũng đến và năm mới cũng sẽ lại sang.
Giống như bộ phim viễn tưởng mà họ đã cùng xem, cặp tình nhân phải quyết định hoặc là chịu tuân theo những quy luật sẵn có, hoặc là phải tự mình lựa chọn để chiến đấu phá hủy những mắt xích ấy, còn nếu không, dù họ có bỏ trốn tới cùng trời cuối đất, thì cũng không thể thoát khỏi những nút bấm, những chuỗi bất hạnh liên tiếp xảy ra cho người này hoặc người khác sẽ ám ảnh họ suốt đời.
- Hãy làm như thể chúng ta sẽ chết ngay ngày mai, hoặc là sống mãi mãi đi.
- Nếu em chết trước, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Cậu tin rằng như thế. Chưa có một người khóa dưới nào phải chết trước người khóa trên. Nếu cậu không thể trì hoãn, không thể chạy trốn, không thể thỏa hiệp, cậu sẽ là một mắt xích chạy ngược chiều để toàn bộ cỗ máy vận hành lời nguyền lạnh lùng ấy phải tự mình bung vỡ vì rối loạn.
- Em làm như vậy là không công bằng. Chị sẽ phải một mình chịu đến hai lần người yêu chết.
Cậu mà chết, cô sẽ chẳng còn gì, kể cả nỗi buồn, nỗi giận hay nỗi nhớ, chỉ là một khối không gian trống rỗng không điểm tựa, không màu sắc, không mùi hương. Cậu mà chết, là không công bằng - không công bằng với cô, người đã sống tiếp sau cái chết của Thợ Mộc để yêu cậu và đợi để được yêu thương cho đến chết; không công bằng với tất cả những người khóa trước đã chấp nhận sống để nhìn cái chết của người mình yêu và lại yêu một người khác bằng cả trái tim mình đến hơi thở sau cuối.
Yêu Nhiều Hơn.
…thì cũng đừng ghét tuyết rơi
Ngày hôm sau đó, khi cố gắng gạt bỏ những mộng tưởng về đám cưới mùa thu để thực sự tập trung trong tiết học, cậu nhận được một câu đố của cô qua dòng tin nhắn:
- Làm thế nào để một tòa nhà trong như thể một ngôi đền lơ lửng giữa trời?
Cậu đáp lại bằng một câu đố tương đương:
- Điều tồi tệ nhất khi ánh sáng hoàn toàn đánh bại bóng tối là gì?
Để tạo ra một ngôi đền, cần phải xây tòa nhà ở một nơi trống rỗng. Các tầng dưới được lắp đặt bằng tấm kính được sắp xếp sao cho chúng phản chiếu như có thể nhìn xuyên qua, nhưng thực ra chỉ là ánh sáng từ bầu trời được chiếu qua và phản chiếu lại mà thôi.
- Bạn biết điều gì làm tồi tệ nhất khi ánh sáng đánh bại bóng tối hoàn toàn.
- Chị chỉ đến đây để trả lời thôi à?
- Rồi chúng ta sẽ bị ánh sáng phản bội, đúng không?
- Hai câu hỏi của chúng ta có phải là câu trả lời không?
- Chính em đã khám phá ra điều đó. Không phải bí ẩn của ngôi đền lơ lửng là gì khác ngoài một thủ đoạn của ánh sáng. Đôi khi ta nghĩ rằng ta yêu ánh sáng và ghét bóng tối, nhưng thực chất điều ta yêu thương có thể chính là điều sẽ đem lại sự hủy hoại cho ta, giống như nếu trái đất không bao giờ có đêm thì sớm muộn mặt trời sẽ đốt cháy nó.
Cô nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc rối của cậu và tiếp tục trả lời.
- Chính em cũng đã nhận ra rằng, đôi khi những điều ta tin là phép màu, cuối cùng chỉ là một mánh khóe của trí tuệ. Vậy em có từng nghĩ rằng, những điều tuyệt vời mà em tin vào, thực ra chỉ là một trò đùa? Những tấm gương được sắp xếp tinh tế với sự hợp tác của ánh sáng khiến em tưởng như mình đang nhìn thấy những điều từ phía bên kia, nhưng thực tế chỉ là đang nhìn thấy những điều từ bên trong chính mình.
- Và nếu em càng cố gắng loại bỏ những thứ em tưởng mình ghét, thì càng tạo cơ hội cho những thứ em tưởng mình yêu thương để phản bội em.
- Em đã sẵn lòng chưa?
Tiếng nói của cô vang lên như những rung động âm thanh, nhấp nhô như ánh sáng màu sắc phản chiếu.
- Anh tiếp tục nhặt nó lên đi.
Em cúi thấp người, nghiêng chiếc ô cầu vồng theo hướng của chai nước gần nhất, đôi mắt đen sâu nhìn thẳng vào anh không một chút lơ đãng.
- Được rồi, em ơi. Cảm ơn em nhé.
Chó sói nhìn em, chỉ trong một khoảnh khắc, như thể nhìn thấu hết sự bắt đầu và kết thúc.
Kết luận
Đừng ghét tuyết rơi là một câu chuyện tình yêu đặc biệt, và, đúng như Nhật Lan đã nói, trí tưởng tượng của mình đã đi xa nhất có thể khi chứng kiến mối tình đặc biệt ấy. Mặc dù nó là một tình yêu nhẹ nhàng, giản dị, nhưng sâu thẳm bên trong, nó lại không hề đơn giản như người ta nghĩ. Cảm xúc nhẹ nhàng đi kèm với nỗi ám ảnh sẽ theo bạn đến những trang cuối cùng của Đừng ghét tuyết rơi. Sau khi gấp lại quyển sách này, tôi và có lẽ những người đọc khác đều cảm thấy thán phục trước tài năng và trí tưởng tượng vô tận của Nhật Lan khi viết nên một câu chuyện tình tinh tế như vậy.
Hình ảnh: Thiện Thảo - Sách của Tôi